Nghĩ đến cơn ác mộng mà mình sắp phải gánh chịu, Thiết Đại Bưu trực tiếp luống cuống, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
"Đại Bưu!"
"Thời gian của chúng ta không còn kịp nữa rồi!"
"Cho nên chúng ta không ở lại xem ngươi biểu diễn, ngươi cứ độ kiếp như bình thường là được rồi!"
Nói xong, bốn người Diệp Phong, Hoắc Sơn, Uông Uy và Sở Nguyên Phi đứng trên Thiên Đạo kiếp vân, nhanh chóng bay thẳng về hướng Thiên Tinh Thành.
"Đừng có đi mà!"
"Các ngươi đừng có đi như vậy!"
"Nếu như các ngươi đi rồi thì ta phải sống như thế nào đây!"
Nhìn thấy bóng dáng bốn người Diệp Phong, Hoắc Sơn càng ngày càng xa, Thiết Đại Bưu trực tiếp ngồi co quắp trên mặt đất, sau đó tràn đầy tuyệt vọng hô to lên.
……………………………
Thiên Tinh Thành, quảng trường trung tâm!
"Đáng chết, rốt cuộc cái tên Sở Nguyên Phi đó đã đi đâu rồi mà bây giờ vẫn còn chưa chịu trở về!"
"Hắn không sợ ta báo cáo chuyện này lại cho tông môn hay sao?"
"Còn có tiểu tử thúi Uông Uy đó nữa, hôm qua dám tự mình bỏ đi trong lúc làm việc, thậm chí đến bây giờ mà vẫn còn chưa có trở về, chẳng lẽ là hắn cũng không sợ ta báo cáo chuyện này lại cho tông môn hay sao?"
Lúc này, Lê Văn Uyên đang đứng trên lôi đài phát hiện hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy còn chưa có mặt ở chỗ này thì trên mặt cũng lóe lên vẻ tức giận, dù sao chỉ còn một nén nhang nữa là khảo hạch nhập tông sẽ bắt đầu, nếu như Sở Nguyên Phi còn chưa tới thì hắn không thể tuyên bố bắt đầu được!
Mà khảo hạch nhập tông không thể bắt đầu đúng giờ chính là một khuyết điểm, mặc dù vấn đề chủ yếu nằm ở trên người Sở Nguyên Phi nhưng Lê Văn Uyên hắn vẫn sẽ bị liên lụy.
...
Một bên khác!
"Diệp thiếu!"
"Chúng ta cũng không cần phải đi gấp như vậy!"
"Dù sao Thiên Đạo kiếp vân cũng không có biến mất, như vậy chắc chắn người trong toàn bộ Thiên Tinh Thành vẫn còn đang bị Thiên Đạo uy áp trấn áp!"
Lúc này, nhìn Thiên Tinh Thành càng ngày càng gần, Sở Nguyên Phi lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì sau đó trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm quay qua những Diệp Phong lên tiếng nói ra.
"Sở trưởng lão!"
"Hôm qua trước khi ta ngủ thì đã ra lệnh cho Thiên Đạo kiếp vân giải trừ thiên uy trấn áp Thiên Tinh Thành!"
"Nói cách khác, hôm qua trong lúc ta ngủ thì tất cả mọi người trong Thiên Tinh Thành đã khôi phục lại năng lực hành động!"
Nghe được Sở Nguyên Phi nói như vậy, Diệp Phong lại lắc đầu, sau đó lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
"Hóa ra là như vậy!"
"Nhưng mà cũng không có quan trọng, đến trễ thì đến trễ, cùng lắm thì sẽ bị tông môn trừng phạt thôi!"
Sau khi biết rõ được tình huống này, Sở Nguyên Phi cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì bây giờ hắn đã có chỗ dựa rồi, nếu như tông môn tiến hành trách phạt hắn thì hắn sẽ gọi đại ca tốt của mình đến tông môn đi dạo một vòng sau đó bạn chuyện nhân sinh với tông chủ!
Mà Sở Nguyên Phi không biết là lúc này đại ca tốt của hắn đang bị Thiên Đạo kiếp vân điền cuồng bổ, đánh cho cực kỳ thê thảm!
"Cung chủ!"
"Một hồi nữa sẽ gặp mặtLê Văn Uyên đó, đến lúc đó ngươi phải tranh thủ trang bức cho tốt!"
"Mà ta cũng sẽ tạo điều kiện cho ngươi, cho nên ngươi cứ yên tâm to gan lớn mật trang bức là được!"
Sau đó, Diệp Phong quay qua nhìn Hoắc Sơn cười lên tiếng nhắc nhở.
"Diệp thiếu yên tâm!"
"Đến lúc đó ta nhất định sẽ hảo hảo trang bức!"
"Ta muốn cho hắn biết, trăm năm trôi qua, tên phế vật đã từng khiến cho hắn xem thường bây giờ đã trở thành tồn tại kinh khủng mà hắn phải ngước lên nhìn!"
Nghe được Diệp Phong nhắc nhở mình như vậy, Hoắc Sơn cũng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lên tiếng đáp lại.
"Diệp thiếu yên tâm!"
"Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ phối hợp Hoắc cung chủ!"
"Nhất định phải để Hoắc cung chủ trang bức một cách hoàn mỹ mới được!"
Lúc này, hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng cười nói.
Một lát sau!
Thiên Tinh Thành, quảng trường trung tâm!
"Mẹ nó!"
"Chỉ ba phút, mẹ nó chỉ chênh lệch ba phút!"
"Mẹ nó, ngươi đến sớm ba phút thì ngươi sẽ chết hay sao hả!"
Nhìn thấy rốt cuộc bóng dáng Sở Nguyên Phi cũng xuất hiện ở nơi xa, trên lôi đài, Lê Văn Uyên cũng mắng to trong lòng, dù sao chỉ bởi vì ba phút này mà bọn họ phải bị tông môn trách phạt, sao không khiến cho hắn nổi giận cho được!
"Lão Lê!"
"Ta thấy hình như sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm, ai chọc ngươi tức giận sao?"
Sau khi Sở Nguyên Phi đi vào lôi đài, lập tức ra vẻ nghi hoặc nhìn Lê Văn Uyên lên tiếng hỏi thăm.
Hả?
Ai chọc ta tức giận?
Mẹ nó ngươi còn có mặt mũi hỏi ra những lời này nữa hay sao?
Nghe được Sở Nguyên Phi hỏi như vậy, lửa giận trong lòng Lê Văn Uyên tăng vọt lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn cưỡng chế lửa giận trong lòng, sau đó nhìn về phía Sở Nguyên Phi gằn từng chữ hỏi: "Sở trưởng lão, ta có thể hỏi một chút rốt cuộc là ngươi đã đi làm cái gì mà tại sao đến bây giờ ngươi mới trở về hay không, ngươi có biết là bởi vì ngươi tới muộn ba phút mà sau đó ta và ngươi sẽ cùng nhau bị tông môn trách phạt hay không?"
"Mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"
Nghe được Lê Văn Uyên chất vấn, Sở Nguyên Phi lại thần sắc bình thản nói một câu như vậy, đồng thời cũng đưa một cái thần giới cho Lê Văn Uyên.
"Sở trưởng lão!"
"Ngươi cho rằng mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh là có thể lắng lại lửa giận trong lòng của ta hay sao?"
"Ta cho ngươi biết, không thể!"
"Muốn lắng lại lửa giận của ta, nhất định phải để cho ta một mình chịu hết tất cả mọi trách phạt, nếu không thì ta không có mặt mũi để cầm tiền này!"
Nói xong, Lê Văn Uyên trực tiếp cầm lấy cái thần giới mà Sở Nguyên Phi đưa tới nhét vào trong ngực mình!
"Tốt tốt tốt!"
"Đến lúc đó trở lại tông môn, ta sẽ nhường toàn bộ hình phạt mà đáng lý ra ta phải nhận được cho ngươi, vậy được chưa!"
Nghe được Lê Văn Uyên nói như vậy, Sở Nguyên Phi cũng cười đáp lại, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Quá mẹ nó sướng rồi, đây chính là niềm vui của kẻ có tiền hay sao!"
...
Chương 1047 - Ai chọc ta tức giận? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ra những lời này hay sao? (2)"Chư vị!"
"Ta là trưởng lão Tinh Túc Tông Sở Nguyên Phi!"
"Bây giờ ta tuyên bố khảo hạch nhập tông chính thức bắt đầu!"
Theo Sở Nguyên Phi vừa nói dứt câu, người tới tham gia khảo hạch lập tức chia nhau đi đến tám cái lôi đài xung quanh.
Thực chiến!
Bên trong tám cái lôi đài, trên mỗi sàn đấu đều có một đệ tử nội môn của Tinh Túc Tông, bọn họ sẽ áp chế tu vi, tiến hành chiến đấu với người tham gia khảo hạch có thực lực khác nhau, trong lúc chiến đấu, bọn họ sẽ hiểu được tất cả các phương diện của người tham dự khảo hạch, cuối cùng sẽ báo cáo lại tình huống mà mình tìm hiểu được cho hai người Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên, sau đó hai người bọn họ sẽ đưa ra quyết định cuối cùng!
Đương nhiên, hai người Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên cũng sẽ liên tục chú ý đến tình huống ở trên tám cái lôi đài!
"Ồ!"
"Tại sao ta lại cảm thấy người ở trên lôi đài số tám có chút quen thuộc?"
Ngồi trên Quan Chiến Đài, Lê Văn Uyên nhanh chóng chú ý tới Hoắc Sơn ở trên lôi đài số tám.
"Ngọa tào!"
"Tên kia không phải là siêu cấp vô địch đại phế vật Hoắc Sơn hay sao!"
Sau khi rốt cuộc Lê Văn Uyên nhớ tới đối phương là ai thì trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ kinh hô lên.
? ? ?
Thần mẹ nó siêu cấp vô địch đại phế vật?
Mặc dù sự thật đúng là hắn là một tên phế vật tu luyện nhưng cũng không cần phải cho hắn một cái danh hiệu trâu bò như vậy chứ?
Như vậy chứng tỏ là ngươi rất là xem thường hắn!
Sở Nguyên Phi đang ngồi bên cạnh nghe được tiếng kinh hô này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình.
"Lê trưởng lão!"
"Ta hi vọng ngươi có thể chú ý lời nói của mình một chút!"
"Hoắc Sơn đó là người của ta, hơn nữa là do ta kêu hắn tới đây tham dự khảo hạch nhập tông, hắn làm như vậy là chỉ để cho có hình thức sau đó chắc chắn ta phải thu hắn vào trong tông môn!"
"Cho nên những lời giống như ngươi vừa mới nói ta không muốn nghe được lần thứ hai!"
Sau đó, trên mặt Sở Nguyên Phi lộ ra vẻ nghiêm túc quay qua nhìn Lê Văn Uyên lên tiếng cảnh cáo.
"Cái gì! ! !"
"Hắn là người của ngươi?"
"Sau đó ngươi còn muốn thu hắn vào tông môn?"
"Sở trưởng lão, có phải là ngươi điên rồi hay không, hắn là một siêu cấp phế..."
Ngay khi Lê Văn Uyên lộ ra vẻ khó có thể tin lên tiếng nói chưa được nửa câu thì Sở Nguyên Phi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lê Văn Uyên, sau đó lạnh lùng lên tiếng nói: "Nếu như người còn dám nói hắn một câu nào nữa thì ta lập tức liều mạng với ngươi, nếu như không tin thì ngươi cứ thử xem!"
………………………………….
"Tiểu Sở!"
"Đừng có nóng nảy như thế!"
"Phải biết chừng mực chứ!"
Đúng lúc này, Uông Uy dẫn theo Diệp Phong đi tới, sau đó, Diệp Phong quay qua nhìn Sở Nguyên Phi đang nổi giận nói một câu như vậy.
Hả?
Tiểu tử này là ai vậy, dám nói chuyện như vậy với Sở trưởng lão?
Còn nữa, có phải là tiểu tử thúi Uông Uy đó điên rồi hay không, hôm qua hắn tự mình chạy đi mất ta còn chưa có tính sổ với hắn mà bây giờ lại dám dẫn một thanh niên lạ lẫm đi vào trong Quan Chiến Đài?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lê Văn Uyên đang ngồi bên cạnh cũng tỏ vẻ giật mình, nhưng mà nghĩ đến Sở Nguyên Phi sẽ lập tức dạy dỗ hai tên tiểu quỷ không biết quy cũ này, khóe miệng của hắn lập tức nở một nụ cười trêu chọc!
"Diệp thiếu!"
"Ngài nói rất đúng!"
"Ta sẽ cố gắng khống chế sự nóng giận của mình!"
Nhưng những câu tiếp theo của Sở Nguyên Phi lại trực tiếp khiến cho Lê Văn Uyên đang ngồi bên cạnh nghe mà choáng váng.
"Diệp thiếu!"
"Đứng mệt không, mau ngồi ghế đi!"
Ngay sau đó, Sở Nguyên Phi lập tức dẫn Diệp Phong tới chủ vị Quan Chiến Đài, mà cảnh tượng này lại một lần nữa khiến cho Lê Văn Uyên nhìn mà choáng váng!
"Cái gì cũng không cần hỏi!"
"Năm mươi vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, hầu hạ vị đại gia này cho tốt, có vấn đề gì không?"
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho Diệp Phong xong, Sở Nguyên Phi dùng thần thức truyền âm hỏi thăm Lê Văn Uyên, đối với người có được khoản tiền lớn ba trăm triệu như Sở Nguyên Phi thì tốn mười vạn, năm mươi vạn, hắn hoàn toàn không để ý, mà hắn chỉ để ý đến một chuyện đó chính là hầu hạ cho tốt hai vị đại gia là Diệp Phong và Hoắc Sơn!
? ? ?
Điên rồi hả!
Vừa mới cho mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, bây giờ lại cho năm mươi vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!
Tại sao cái tên Sở Nguyên Phi này lại bỗng nhiên trở nên có tiền nhiều như vậy?
Nghe được Sở Nguyên Phi nói như vậy, Lê Văn Uyên bị kinh hãi thật sự, hắn không rõ Sở Nguyên Phi chỉ biến mất một ngày, tại sao lại xảy ra thay đổi lớn như vậy!
"Không có vấn đề!"
"Nhưng mà ta muốn biết rốt cuộc Diệp thiếu này là ai?"
Cầm lấy thần giới mà Sở Nguyên Phi lặng lẽ đưa tới, Lê Văn Uyên trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi thăm.
"Lê trưởng lão!"
"Vị Diệp thiếu này có thân phận cực kì kinh khủng!"
"Cho nên ta không thể nói thân phận thật sự của hắn ra, nhưng mà ta có thể nhắc nhở ngươi một câu, đó chính là trong mắt Diệp thiếu thì toàn bộ Tinh Túc Tông đều giống như sâu kiến, chỉ cần hắn muốn thì có thể cho người trực tiếp xóa bỏ Tinh Túc Tông bất cứ lúc nào!"
"Có thể ngươi sẽ không tin nhưng mà đây chính là sự thật!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm mình, Sở Nguyên Phi trưng vẻ mặt thành thật ra giải thích rõ cho hắn biết.
"Sở trưởng lão!"
"Ngươi là người duy nhất chưa từng nói láo với ta trong số những người mà ta quen biết!"
"Cho nên, ta tin ngươi!"
"Dù cho chuyện này có chút khiến cho người ta khó mà tin nổi!"
Mà hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Sở Nguyên Phi là Lê Văn Uyên lại tin tưởng những gì mà hắn nói!
"Diệp thiếu!"
"Có cần xoa vai hay không?"
"Nếu không thì ta bóp chân?"
Không lâu sau, Lê Văn Uyên đã đi đến trước mặt Diệp Phong, sau đó trên mặt lộ ra vẻ cung kính lên tiếng hỏi thăm, dù sao không cần biết thân phận của Diệp Phong là thật hay là giả nhưng mà hắn đã nhận tiền của người khác thì đương nhiên là phải giữ chữ tín!
Chương 1048 - Làm gì đó, tại sao các người đều hối lộ ta?"Không cần!"
"Ngươi bận thì ngươi cứ đi đi, để tiểu Sở qua với ta là được!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm như vậy, Diệp Phong trực tiếp cự tuyệt.
...
"Diệp thiếu!"
"Hình như Hoắc cung đã sử dụng năng lực tiền giấy!"
"Hơn nữa hình như hắn còn vận dụng năng lực tiền giấy một cách rất là đột nhiên!"
"Nếu không thì tên đệ tử nội môn đang thực chiến với hắn sẽ không có nhường đến trình độ này!"
Chú ý tới tên đệ tử nội môn ở trên lôi đài số tám bắt đầu bị Hoắc Sơn đè đầu đánh, Sở Nguyên Phi cũng cười nói ra phỏng đoán của mình.
"Năng lực tiền giấy chính là mạnh mẽ như vậy!"
"Ta nên dạy cho hắn năng lực này sớm hơn một chút mới đúng!"
"Dù sao sau khi học được năng lực tiền giấy này thì cho dù hắn là một tên cung chủ củi mục thì cũng có thể đi ngang ở thần giới!"
Nghe được Sở Nguyên Phi nói như vậy, Diệp Phong cũng cười đáp lại một câu.
Hả?
Cho dù không có năng lực tiền giấy thì Hoắc cung chủ cũng là tồn tại có thể đi ngang ở thần giới!
Dù sao dưới chân của hắn giẫm lên trên Thiên Đạo kiếp vân đó!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Sở Nguyên Phi cũng cười cười, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không biết nên tiếp lời như thế nào.
Một bên khác!
"Uông Uy!"
"Tiểu tử ngươi còn dám trở về?"
"Nói, hôm qua là ai cho ngươi can đảm dám bỏ bê công việc tự mình chạy đi mất!"
"Nếu như ngươi không nói thì đừng có trách ta báo cáo chuyện này lại cho tông môn!"
Không thể nào phát tiết lửa giận lên trên người hai người Diệp Phong và Sở Nguyên Phi, Lê Văn Uyên trực tiếp khóa chặt mục tiêu là Uông Uy.
"Năm mươi vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"
Nghe được Lê Văn Uyên chất vấn, Uông Uy lại thần sắc bình thản nói một câu như vậy, dù sao bây giờ hắn cũng có được khoản tiền lớn một trăm triệu, em cũng muốn cảm nhận được một chút niềm vui sướng của kẻ có tiền!
? ? ?
Tình huống như thế nào?
Mẹ nó tình huống này là tình huống như thế nào!
Tại sao bây giờ a miêu a cẩu gì cũng có thể đến đây hối lộ ta rồi?
Mà nghe được Uông Uy nói ra một câu quen thuộc như vậy, Lê Văn Uyên trực tiếp bối rối, Sở Nguyên Phi bỗng nhiên có tiền, hắn còn có thể hiểu được, dù sao đối phương cũng là trưởng lão, tự thân có tu vi mạnh mẽ!
Nhưng Uông Uy chỉ là một người có tiềm lực được tông môn trọng điểm bồi dưỡng mà thôi, sao cũng bỗng nhiên trở nên có tiền như vậy?
Hắn không hiểu, bây giờ hắn rất là mộng bức!
"Uông Uy!"
"Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Sau khi tỉnh táo lại, Lê Văn Uyên lập tức nhìn chằm chằm vào Uông Uy hỏi một câu như vậy.
"Lê trưởng lão!"
"Chính là ý mà ngươi hiểu đó!"
"Nếu như ngươi không muốn thì thôi đi!"
"Cùng lắm thì ta tìm những trưởng lão khác hỗ trợ cũng được, dù sao ta cũng chỉ phạm mấy cái lỗi vặt mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn lao gì!"
Nghe được Lê Văn Uyên tra hỏi mình như vậy, Uông Uy cũng nắm chắc thắng lợi trong tay lên tiếng nói.
"Tiểu Uông!"
"Ngươi nói như vậy thì quá khách sáo rồi!"
"Dù sao chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, nếu ta không giúp ngươi thì ai sẽ giúp ngươi đây!"
"Ngươi yên tâm đi, sau này trong tông môn, ta bảo kê ngươi!"
Cười cầm lấy thần giới mà Uông Uy đưa tới, Lê Văn Uyên trực tiếp vỗ ngực bảo đảm.
"Mẹ nó!"
"Sống mấy ngàn năm, cuối cùng ta vẫn trở thành nô lệ của đồng tiền!"
"Nếu như có thể sống lại một đời, ta hi vọng là thời khắc này có thể đến sớm hơn một chút, đừng để ta đợi thêm mấy ngàn năm!"
Nhìn ba cái thần giới trong tay, Lê Văn Uyên cũng nở một nụ cười ngây ngô tự lẩm bẩm, dù sao chỉ mới một lát thôi mà hắn đã mơ mơ hồ hồ nhận được một trăm mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, nếu đổi lại là bất kỳ người nào thì cũng đều cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ!
Sau đó!
Bưng trà đổ nước, bóp vai bóp chân!
Lê Văn Uyên giống như một hạ nhân, không ngừng đi qua đi lại giữa ba người Diệp Phong, Sở Nguyên Phi và Uông Uy, hắn muốn chứng minh là bọn họ tiêu tiền tuyệt đối đáng giá!
Về phần mặt mũi của người làm trưởng lão như hắn, so với tiền tài thì chẳng đáng là cái gì cả!
"Tiểu Long là tình huống như thế nào?"
"Cho dù là nhường thì cũng đã nhường đến mức quá đáng rồi đó!"
Mặc dù Lê Văn Uyên vẫn luôn đi qua đi lại giữa ba người Diệp Phong, Sở Nguyên Phi và Uông Uy nhưng mà thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chú ý tình huống ở trên lôi đài số tám một chút, khi hắn chú ý tới tên củi mục Hoắc Sơn lại đè đầu Tiểu Long đánh thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình.
Một bên khác!
"Khảo hạch vẫn còn đang tiếp tục!"
"Vậy bây giờ ta kiểm tra sản phẩm bại gia hôm nay trước đi!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong lập tức kiểm tra sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay!
Sản phẩm bại gia hôm nay: Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù *10000000
Ngự Lôi Phù: Một loại phù lục mạnh mẽ, sau khi sử dụng thì có thể khống chế một đạo lôi điện kinh khủng sau đó công kích bất kỳ một mục tiêu nào, thời gian khống chế là năm canh giờ, nếu như trong vòng năm canh giờ mà vẫn không có sử dụng lôi điện bị khống chế thì lôi điện sẽ tự động tiêu tán!
"Ồ!
"Cái đồ chơi này có chút thú vị nè!"
"Nếu như dùng để đánh chuột đất thì chẳng phải là có thể đánh rất chuẩn xác hay sao?"
Sau khi kiểm tra xong tình huống của sản phẩm bại gia hôm nay, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng phá của.
"Sở trưởng lão!"
"Ta muốn hỏi ngươi một chút chuyện!"
Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.
Hả?
Sau câu nói này nghe lại quen thuộc như vậy?
Nghe được câu nói quen thuộc này, Sở Nguyên Phi cũng sững sờ, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Hoắc Sơn trên lôi đài số tám.
"Hoắc cung chủ!"
"Hình như Diệp thiếu lại muốn phá của nữa rồi!"
"Mà hình như ta phải làm thay công việc của ngươi!"
Chương 1049 - Không được, ta không thể bị tiền tài làm choáng váng đầu óc được!Nghĩ đến đây, Sở Nguyên Phi cũng cười khổ lắc đầu một cái, sau đó trên mặt lộ ra vẻ bất an nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng dò hỏi: "Diệp thiếu, ngài muốn hỏi gì đó?"
"Ta muốn chơi trò chơi nhỏ đánh chuột đất!"
"Không biết xung quanh đây có chỗ nào thích hợp để chơi trò chơi nhỏ này hay không?"
Nghe được Sở Nguyên Phi hỏi thăm như vậy, Diệp Phong trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình, sau đó nói sơ lược về quy tắc chơi của trò chơi nhỏ đánh chuột đất cho hắn biết, chỉ là hắn không có nói muốn dùng cái gì để đánh!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi hỏi đúng rồi đó, đúng là có một chỗ rất thích hợp để chơi trò chơi nhỏ đánh chuột đất này!"
"Chỉ là chỗ đó quá hung hiểm, nếu như chúng ta đi đến đó thì rất có thể sẽ chết ở bên trong đó!"
Nghe Diệp Phong nói xong, Sở Nguyên Phi trực tiếp đáp lại.
"Sở trưởng lão! ! !"
"Cái chỗ mà ngươi nói không phải là Thần Táng Cốc đó chứ?"
Lê Văn Uyên đang ngồi bên cạnh nghe đến đây thì biểu cảm trên mặt như đoán được cái gì sau đó trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ quay qua nhìn Sở Nguyên Phi hô to lên.
"Không sai!"
"Chỗ mà ta nói chính là Thần Táng Cốc!"
"Dù nó là một trong số Thập Đại Hung Địa ở thần giới nhưng chỉ cần Diệp thiếu muốn đi đến đó thì ta sẽ đi theo Diệp thiếu!"
Nghe được tiếng kinh hô của Lê Văn Uyên vang lên bên cạnh, Sở Nguyên Phi lại thần sắc bình thản đáp lại một câu, dù sao ngay cả Thiên Đạo kiếp vân cũng không dám trêu chọc Diệp Phong, như vậy chỉ một cái hung địa thôi lẽ nào còn có thể uy hiếp được Diệp Phong?
"Làm bậy làm bạ!"
"Quả thực là làm bậy làm bạ!"
"Thần Táng Cốc là một trong số Thập Đại Hung Địa ở thần giới, cho dù là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đi vào cũng là cửu tử nhất sinh!"
"Cho nên ngươi làm như vậy không phải là đang giúp Diệp thiếu tìm chỗ để chơi mà là đang tìm một chỗ để chôn Diệp thiếu thì đúng hơn!"
Nhìn thấy Sở Nguyên Phi thừa nhận, Lê Văn Uyên trực tiếp nói thẳng ra tình huống, mà nói như vậy nhìn như là đang nói với Sở Nguyên Phi nhưng thật ra là đang nói với Diệp Phong, mục đích của hắn chính là để cho Diệp Phong bỏ cái ý tưởng này đi!
Dù sao nếu như đi vào trong đó thật thì rất có khả năng sẽ không thể đi ra nữa!
"Thần Táng Cốc?"
"Một trong số Thập Đại Hung Địa ở thần giới?"
"Chỗ chơi vui như vậy chúng ta nhất định phải đi một lần cho biết!"
Nhưng mà Diệp Phong lại hoàn toàn không thèm để ý đến lời nhắc nhở của Lê Văn Uyên, ngược lại trên mặt còn lộ ra vẻ hưng phấn trực tiếp đưa ra quyết định.
? ? ?
Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói hay không hả!
Ta đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn muốn đi nữa?
Hóa ra nãy giờ ta nhắc nhở chỉ là làm điều thừa đúng không?
Nghe được Diệp Phong trực tiếp đưa ra quyết định như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Lê Văn Uyên như không thể tin vào tai của mình.
"Diệp thiếu!"
"Ngươi muốn đi thì ta chắc chắn sẽ đi theo!"
"Diệp thiếu!"
"Ta cũng đi theo ngài đến đó!"
Ngay sau đó, hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy cũng nói ra quyết định của mình.
"Các ngươi muốn đi chịu chết là quyền tự do của các ngươi ta cũng không ngăn cản!"
"Nhưng ta tuyệt đối sẽ không đi theo các ngươi cùng chết!"
Nghe được hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy làm ra quyết định này, Lê Văn Uyên cũng tỏ vẻ giật mình, nhưng nghĩ tới sự kinh khủng của Thần Táng Cốc, hắn cũng đưa ra quyết định của mình!
"Lê trưởng lão!"
"Nếu như ngươi không muốn đi thì thôi đi!"
Nghe được Lê Văn Uyên đưa ra quyết định như thế, Diệp Phong cũng cười đáp lại một câu, sau đó nhìn về phía hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy lên tiếng nói ra: "Yên tâm, ta sẽ không để cho hai người các ngươi làm việc không công, công tác phí sẽ là một trăm triệu khối cực phẩm Thần Linh Tinh đi, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta hoàn thành cái trò chơi nhỏ này thì công tác phí một trăm triệu lập tức đến trong tay các ngươi!"
Hả?
Công tác phí?
Một trăm triệu khối cực phẩm Thần Linh Tinh?
Lê Văn Uyên đang ngồi bên cạnh nghe nói như vậy thì cả người trực tiếp choáng váng!
"Không được!"
"Ta không thể bị tiền tài làm choáng váng đầu óc được!"
"Dù sao đó chính là Thần Táng Cốc, một trong số Thập Đại Hung Địa ở thần giới, đừng nói là cho công tác phí một trăm triệu khối cực phẩm Thần Linh Tinh, cho dù cho một trăm ức thì ngươi cũng phải còn mạng mới xài được!"
Trong lúc trong lòng vừa có chút dao động thì Lê Văn Uyên đột nhiên tỉnh ngộ lại, sau đó bắt đầu tự mình khuyên mình.
"Diệp thiếu!"
"Chơi thì chơi, nháo thì nháo!"
"Nhưng có lẽ bản chất của cái trò chơi nhỏ này vẫn là phá của có đúng hay không!"
"Không biết trong cái trò chơi nhỏ này thì chúng ta phải lãng phí cái gì?"
Mà lúc này, trên mặt Sở Nguyên Phi lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Ngự Lôi Phù!"
"Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù!"
"Chờ đến khi đến Thần Táng Cốc, các ngươi hãy dùng cái Ngự Lôi Phù này để hoàn thành trò chơi nhỏ đánh chuột đất!"
Nghe được Sở Nguyên Phi hỏi mình như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
Hả?
Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù?
Đó chẳng phải là mỗi một tấm Ngự Lôi Phù có khả năng khống chế lôi điện đều có uy lực kinh khủng tương đương với một kích toàn lực của cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?
Nghe được Diệp Phong giải thích, cho dù là Sở Nguyên Phi, Uông Uy hay là Lê Văn Uyên đang ngồi ở bên cạnh trên mặt đều lộ ra vẻ giật mình.
"Diệp thiếu!"
"Ta muốn hỏi một vấn đề cuối cùng!"
"Chính là loại Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù này, ngài muốn lãng phí bao nhiêu tấm vậy?"
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Sở Nguyên Phi lộ vẻ bất an hỏi thăm.
"Không nhiều!"
"Chỉ một ngàn vạn tấm!"
"Đối với các ngươi mà nói thì chuyện này cũng không tính là chuyện khó đúng không!"
Nghe được Sở Nguyên Phi hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng cười giải thích.
? ? ?
Không nhiều?
Chỉ một ngàn vạn tấm?
………………………………………
Chương 1050 - Ta cảm thấy Diệp thiếu là đang cố ý nhằm vào ta nhưng ta không có chứng cứ!Đây chính là Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù đó, cho dù là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong thì sợ là cũng sẽ xem nó như là át chủ bài áp đáy hòm, kết quả bảo vật cấp bậc như thế này ngươi vừa ra tay chính là một ngàn vạn tấm?
Hơn nữa ngươi có biết là nếu như dựa vào một ngàn vạn tấm Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù này thì cho dù là một tên phế nhân cũng mẹ nó có thể đi ngang ở thần giới hay không, cho dù là thế lực cấp độ bá chủ nhìn thấy cũng sẽ núp xa xa!
"Diệp thiếu!"
"Ngự Lôi Phù cấp bậc này đúng là một thứ đồ chơi hay!"
"Lãng phí hết chúng nó có phải là có chút lãng phí rồi hay không?"
"Nếu không chúng ta giảm bớt số lượng, chỉ lãng phí năm trăm vạn tấm có được hay không, dù sao ta cảm giác cho dù chỉ là năm trăm vạn tấm Ngự Lôi Phù thì cũng có thể sang bằng Thần Táng Cốc!"
Sau khi tỉnh táo lại, Sở Nguyên Phi trưng vẻ mặt thành thật ra nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng khuyên bảo.
"Sở trưởng lão!"
"Những phù lục rác rưởi này ở trong mắt của các ngươi thì có thể nói là bảo bối nhưng trong mắt của ta thì chính là rác rưởi!"
"Cho nên lãng phí hết đi, nếu không giữ lại thì cũng chỉ làm giấy vệ sinh mà thôi!"
Nghe được Sở Nguyên Phi thuyết phục, Diệp Phong trực tiếp bày tỏ thái độ của mình.
"Diệp thiếu!"
"Nếu như ngươi đã nói như vậy thì chúng ta cứ làm theo ngươi là được!"
"Đến lúc đó chắc chắn hai người ta và Uông Uy sẽ dựa vào một ngàn vạn tấm Ngự Lôi Phù này hoàn thành hoàn mỹ trò chơi nhỏ đánh chuột đất!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Sở Nguyên Phi lập tức trả lời.
? ? ?
Không chỉ có thể tùy ý sử dụng Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù!
Sau khi xong việc thì còn có thể nhận được công tác phí một trăm triệu khối cực phẩm Thần Linh Tinh?
Mẹ nó, cái này không phải là đi chịu chết, cái này phải nói là đi chơi mới đúng!
Sau khi Lê Văn Uyên đang ngồi bên cạnh hiểu rõ được những tình huống này thì trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hối hận, nếu như biết trước sẽ là tình huống như thế thì lúc nãy hắn sẽ không từ chối!
"Chờ một chút!"
"Bọn họ còn muốn sang bằng Thần Táng Cốc, nếu như chuyện này truyền ra thì không chỉ sẽ khiến cho toàn bộ thần giới khiếp sợ mà tên của hai người bọn họ cũng sẽ bị người đời biết được, có thể nói đây là một cơ hội tuyệt hảo để có thể ghi danh sử sách!"
Nghĩ đến đây, Lê Văn Uyên cũng cắn răng, sau đó trên môi nở một nụ cười nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng dò hỏi: "Diệp thiếu, có thể để cho ta tham gia vào trong trò chơi nhỏ đánh chuột đất này hay không?"
"Ừm?"
"Không phải là lúc nãy ngươi nói là ngươi tuyệt đối sẽ không tham gia vào trò chơi nhỏ không khác gì là đi chịu chết này hay sao?"
"Sao bây giờ ngươi lại muốn tham gia rồi?"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng tỏ vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi lại.
"Diệp thiếu!"
"Thật ra thì lúc nãy là do ta vẫn chưa suy tính kỹ!"
"Nhưng bây giờ ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định nữa đâu!"
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, trên mặt Lê Văn Uyên cũng lộ vẻ xấu hổ, sau đó giải thích rõ.
"Được!"
"Nếu như ngươi muốn tham gia thì hãy nộp phí báo danh đi!"
Nghe được Lê Văn Uyên nói như vậy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa, sau đó trực tiếp lên tiếng nói.
Hả?
Phí báo danh là cái quỷ gì?
Không phải tham gia trò chơi nhỏ có công tác phí hay sao, sao bây giờ lại có thêm một cái phí báo danh nữa?
Lê Văn Uyên nghe đến đây thì trên mặt cũng toát ra vẻ mộng bức, sau đó quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng dò hỏi: "Diệp thiếu, phí báo danh là có ý gì?"
"Lê trưởng lão!"
"Lần này trò chơi nhỏ đánh chuột đất dùng đạo cụ là Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù, không nói khoa trương một chút nào, nếu như không phải lần này ngươi gặp may bắt được cơ hội này thì sợ là đời này ngươi cũng chưa chắc có thể có được một tấm chớ nói chi là có thể tùy ý sử dụng!"
"Dưới tình huống này, ta thu chút phí báo danh cũng không có vấn đề gì chứ!"
"Dù sao đến lúc đó ngươi sẽ hưởng thụ được cảm giác vui sướng khi sử dụng loại phù lục đỉnh cấp này, cho dù sau này ngươi muốn khoác lác với người khác thì cũng có vốn liếng để khoác lác!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
"Diệp thiếu!"
"Theo lẽ thường thì là như thế!"
"Nhưng mới nãy ngươi cũng không có nói tới chuyện phí báo danh mà!"
Nghe được Diệp Phong giải thích, Lê Văn Uyên lại hỏi ra nghi vấn trong lòng của mình.
"Đúng đó!"
"Bởi vì vừa nãy là do ta chủ động mời các ngươi, cho nên các ngươi không cần phải bỏ phí báo danh ra, nhưng ngươi vừa mới từ chối ta!"
Nghe được Lê Văn Uyên nói như vậy, Diệp Phong nở một nụ cười giải thích rõ cho hắn biết.
? ? ?
Ngươi xác định đây là quy tắc vốn có của trò chơi nhỏ!
Mà không phải là đang cố ý chơi ta?
Nghe Diệp Phong giải thích xong, trong mắt Lê Văn Uyên cũng hiện lên vẻ hoài nghi, sau đó lên tiếng dò hỏi: "Diệp thiếu, vậy phí báo danh là bao nhiêu, còn nữa, sau khi trò chơi nhỏ kết thúc thì ta có thể nhận được công tác phí hay không?"
"Phí báo danh không nhiều, một trăm mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh là được!"
"Về phần công tác phí, bọn họ có, nhưng ngươi không có, bởi vì trước đó ngươi từ chối lời mời của ta, chỉ có những người đồng ý lời mời của ta thì mới có thể nhận được công tác phí một trăm triệu khối cực phẩm Thần Linh Tinh công tác phí!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm, Diệp Phong lại giải thích lần nữa.
Hả?
Phí báo danh, bọn họ không có, ta có!
Công tác phí, bọn họ có, ta không có!
Ngươi xác định đây không phải là đang cố ý nhằm vào ta?
Còn nữa, ta vừa mới lấy được một trăm mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh từ trong tay của hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy, sau đó phí báo danh của ngươi cũng là số lượng này, ngươi xác định không phải cố ý?
Chương 1051 - Ta cảm thấy Diệp thiếu là đang cố ý nhằm vào ta nhưng ta không có chứng cứ! (2)Nghe Diệp Phong xong, sau đó Lê Văn Uyên cả người đều muốn điên rồi, hắn cảm thấy Diệp Phong đang nhằm vào hắn nhưng mà hắn không có chứng cứ!
"Làm sao bây giờ?"
"Có nên nộp phí báo danh đắc đỏ này hay không?"
"Nộp, trong lòng ta đau đớn hơn nữa còn không có công tác phí!"
"Không nộp, ta lại không muốn bỏ qua cơ hội có thể dương danh thần giới này, thật là tốt xoắn, tại sao trước đó ta lại từ chối nhanh như vậy chứ, tại sao không thể chờ Diệp thiếu nói xong tất cả tình huống rồi mới quyết định!"
Lúc này, Lê Văn Uyên cũng rơi vào bên trong xoắn xuýt, hắn cũng không có để ý lắm chuyện có thể tùy ý sử dụng Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù, hắn chỉ để ý là dựa vào một ngàn vạn tấm Ngự Lôi Phù quét ngang Thần Táng Cốc, sau đó để cho mình dương danh thần giới!
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Phí báo danh này, ta nộp!"
Do dự hồi lâu, Lê Văn Uyên vẫn quyết định nộp phí báo danh, sau đó lấy được cơ hội dương danh thần giới này!
"Được!"
"Nếu như ngươi đã nộp phí báo danh thì đến lúc đó có thể tham dự vào trò chơi nhỏ đánh chuột đất này!"
Nhìn thấy Lê Văn Uyên lưu luyến không rời đưa một cái thần giới tới, Diệp Phong cũng cười nói một câu, sau đó nhanh chóng cầm lấy thần giới mà đối phương đưa tới.
"Diệp thiếu!"
"Sở trưởng lão!"
"Uông Uy huynh!"
"Ta không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục dựa vào thực lực chân thật thông qua được khảo hạch nhập tông!"
Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy đắc ý của Hoắc Sơn cũng vang lên bên cạnh.
? ? ?
Dựa vào thực lực chân thật thông qua được khảo hạch nhập tông?
Lẽ nào ngươi cho là chúng ta mù hay sao?
Nghe được Hoắc Sơn nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, trong nháy mắt mặt Lê Văn Uyên treo đầy hắc tuyến, sau đó gọi tên đệ tử nội môn tên là Tiểu Long đang đứng bên cạnh Hoắc Sơn đó tới.
"Tiểu Long!"
"Nói xem, tại sao trong khảo hạch thực chiến ngươi lại nhường Hoắc Sơn đó?"
"Không đúng, những thao tác mà ngươi làm không phải là nhường, phải nói là nhắm mắt làm ngơ mới đúng!"
Đi đến một bên, Lê Văn Uyên mặt lộ vẻ uy nghiêm nhìn về phía Tiểu Long lên tiếng chất vấn.
"Lê trưởng lão!"
"Ta cũng không muốn!"
"Nhưng hắn cho thật sự nhiều lắm!"
Nghe được Lê Văn Uyên chất vấn, Tiểu Long cũng thần sắc hốt hoảng giải thích rõ cho hắn biết.
"Ừm?"
"Cho nhiều lắm?"
"Vậy ngươi nói một chút xem hắn cho ngươi bao nhiêu, không được phép giấu diếm!"
Nghe được Tiểu Long nói như vậy, Lê Văn Uyên cũng mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.
"Năm trăm vạn!"
"Ròng rã năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"
"Lê trưởng lão, nói một câu không dễ nghe, cả đời ta cũng không thể nào kiếm được nhiều cực phẩm Thần Linh Tinh như vậy, cho nên ta thật sự không thể nào từ chối được!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm như vậy, Tiểu Long lập tức trả lời.
………………………………..
"Cái gì! ! !"
"Mẹ nó ngươi chỉ giả thi đấu mà có thể nhận được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh?"
Biết được Tiểu Long lại nhận được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, Lê Văn Uyên trực tiếp trợn tròn con ngươi thấp giọng kinh hô lên!
"Mẹ nó!"
"Tiểu Long nhường thì có thể dễ dàng nhận được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"
"Mà ta ở đây bưng trà đổ nước, vò vai đấm chân, trở lại cung môn còn phải giúp hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy gánh chịu sự trừng phạt mà bọn họ vốn phải chịu, mà làm như vậy mẹ nó ta chỉ mới nhận được một trăm mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, kết quả là mẹ nó lúc nãy ta còn xem nó như là phí báo danh đưa ngược lại, ta như vậy có phải là quá thê thảm rồi hay không!"
Nghĩ đến tất cả những gì mà mình đã gặp được, lại nghĩ tới Tiểu Long nhẹ nhõm cầm được năm trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, so sánh một cái, trong nháy mắt Lê Văn Uyên lập tức cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn là khó chịu đến tê tâm liệt phế!
"Không được!"
"Té ngã từ chỗ nào thì phải nắm tay người khác đứng lên từ chỗ đó!"
Nghĩ đến đây, Lê Văn Uyên trực tiếp quay qua nhìn Tiểu Long.
"Lê trưởng lão!"
"Có phải là ngươi muốn cướp lợi ích mà ta nhận được đúng không?"
"Hoắc Sơn huynh nói nếu như ngươi dám cướp lợi ích của ta thì hắn sẽ nói Diệp thiếu chơi ngươi!"
Nhìn thấy Lê Văn Uyên dùng ánh mắt hoàn toàn không có ý tốt nhìn về phía mình, Tiểu Long cũng nhận ra được cái gì sau đó trực tiếp nhìn về phía Lê Văn Uyên lên tiếng nhắc nhở.
Hả?
Nếu như ta cướp đoạt lợi ích của ngươi thì Hoắc Sơn đó sẽ nói Diệp thiếu chơi ta?
Vậy Diệp thiếu sẽ dùng cái gì chơi ta?
Nghe được Tiểu Long nhắc nhở, Lê Văn Uyên bỗng nhiên nghĩ tới một ngàn vạn tấm Cửu Phẩm Cửu Giai Ngự Lôi Phù đó, sau đó toàn thân đột nhiên run rẩy, trong mắt cũng toát ra vẻ sợ hãi!
"Ha ha ha!"
"Tiểu Long, ngươi đang nói gì đó!"
"Ta thân là trưởng lão, lẽ nào ta sẽ ham chút tiền tài này của ngươi hay sao?"
Sau đó, Lê Văn Uyên nở một nụ cười to lên tiếng giải thích.
"Tiểu Lê!"
"Tới, giúp ta rót chén trà, thuận tiện giúp ta xoa xoa vai!"
Đúng lúc này, giọng nói của Hoắc Sơn vang lên bên cạnh.
Hả?
Tiểu Lê?
Mẹ nó, ngươi chỉ là một tên củi mục mà cũng dám kêu ta là Tiểu Lê?
Là ngươi nhẹ nhàng hay là do ta đã không cầm đao nổi nữa?
Nhìn thấy Hoắc Sơn cũng dám gọi mình như thế, sắc mặt Lê Văn Uyên cũng trở nên khó coi sau đó trực tiếp đi thẳng tới chỗ Hoắc Sơn.
"Hoắc Sơn!"
"Mặc dù ta không biết trong thời gian một trăm năm này ngươi đã trải qua những gì!"
"Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết là trong mắt của ta ngươi vẫn là một tên củi mục, muốn ta bưng trà đổ nước vò vai đấm chân cho ngươi là chuyện không thể nào xảy ra được!"
Đi đến trước mặt Hoắc Sơn, Lê Văn Uyên mặt lộ vẻ khinh thường lên tiếng nói.
"Hoắc đại nhân!"
"Ta tới pha trà cho ngươi!"
"Hoắc đại nhân!"
"Ta tới vò vai cho ngươi!"
Nhưng mà hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy đang đứng bên cạnh nhìn thấy tình huống này thì trực tiếp đứng dậy hô.
"Không tệ!"
"Hai người các ngươi biểu hiện coi như không tệ, so với Tiểu Lê đó thì mạnh hơn nhiều lắm!"
Chương 1052 - Miệng rất cứng nhưng thân thể cũng rất thành thật!"Một hồi trực tiếp đến chỗ Diệp thiếu lĩnh công tác phí!"
Nhìn thấy hai người trực tiếp phối hợp với mình, Hoắc Sơn cũng nhấc chân lên vắt chéo chân sau đó cười lên tiếng nói.
"Một người một ngàn vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"
Diệp Phong nghe được Hoắc Sơn nói như vậy thì cũng ngầm hiểu, trực tiếp đưa hai cái thần giới cho hai người Uông Uy và Sở Nguyên Phi.
? ? ?
Ta vừa mới bưng trà đổ nước, vò vai đấm chân, chỉ nhận được công tác phí mấy chục vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!
Mà hai người bọn họ chỉ tùy tiện động tay một cái thì một người một ngàn vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh?
Nhìn thấy hai người kiếm được công tác phí một ngàn vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh một cách dễ dàng như thế, lại nghĩ tới tình huống của mình, Lê Văn Uyên ủy khuất sắp khóc, không biết tại sao nhưng hắn cảm thấy hình như tất cả những người này đều đang nhắm vào hắn!
"Chờ một chút!"
"Mẹ nó, đó vốn là việc của ta, dựa vào cái gì mà để cho hai người đó cướp mất!"
Đúng lúc này, Lê Văn Uyên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó vội vàng hô lớn: "Hai người các ngươi mau dừng tay cho ta, đó là việc của ta!"
Một lát sau!
"Tiểu Lê!"
"Trăm năm trước, ngươi có bao giờ nghĩ tới là có một ngày ngươi sẽ bưng trà đổ nước vò vai đấm chân cho một tên củi mục như ta hay không?"
Nhìn Lê Văn Uyên bận bịu trước mặt mình, Hoắc Sơn cũng thần sắc ngoạn vị hỏi thăm, có thể nói, bây giờ tâm trạng của hắn đang thoải mái đến sắp phát nổ!
"Hoắc đại nhân!"
"Ngài đã hiểu lầm ta thật rồi!"
"Thật ra thì lúc đó ta đã nhìn ra được ngài tuyệt đối không phải là người bình thường, chắc chắn có một ngày sẽ nhất phi trùng thiên, cho nên lúc đó ta cố ý trào phúng ngài vì để cho ngài nhớ kỹ ta chỉ có như vậy thì ta mới có cơ hội có thể gặp lại ngài!"
Nghe được Hoắc Sơn trêu chọc, Lê Văn Uyên lại chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.
? ? ?
Mẹ nó, còn có thể mở to mắt nói dối như vậy thì sao?
Lẽ nào ngươi nghĩ ta là thằng ngu hay sao?
Nghe được Lê Văn Uyên đưa ra lời giải thích khó mà tin được như vậy, trên mặt Hoắc Sơn trực tiếp treo đầy hắc tuyến, thậm chí khóe miệng đều co quắp, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại có thể nói nhảm như vậy!
"Hoắc đại nhân!"
"Ngài thấy ta phục vụ có được hay không?"
"Nếu có khâu nào có vấn đề thì ngài nhất định phải lập tức báo cho ta biết để ta sửa đổi!"
"Nếu không công tác phí một ngàn vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh này ta không dám nhận!"
Sau đó, Lê Văn Uyên cười nói một câu như vậy.
"Ừm?"
"Cái gì một ngàn vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh?"
"Ta nói công tác phí là một ngàn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"
Nhìn thấy Lê Văn Uyên uyển chuyển nói ra chuyện công tác phí, Hoắc Sơn cũng âm thầm nở một nụ cười sau đó tỏ vẻ nghi ngờ hỏi ra một câu như vậy.
? ? ?
Ngươi vừa mới nói rõ ràng là một ngàn vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!
Sao bây giờ chỉ mới trong chốc lát mà đã thiếu đi một chữ vạn rồi?
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Lê Văn Uyên trực tiếp mộng, sau đó vội vàng nhìn về phía hai người Uông Uy và Sở Nguyên Phi dò hỏi: "Các ngươi nói, Hoắc đại nhân vừa mới nói là bao nhiêu công tác phí?"
"Một ngàn khối cực phẩm Thần Linh Tinh đó!"
"Hoắc đại nhân nói một ngàn vạn khi nào?"
"Lê trưởng lão, có phải là ngươi đã nghe nhầm rồi hay không?"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm, hai người Uông Uy và Sở Nguyên Phi trực tiếp đáp lại.
"Các ngươi. . . các ngươi lại hợp tác với nhau chơi ta!"
Lúc này, rốt cục Lê Văn Uyên cũng kịp phản ứng lại, bị tức đến toàn thân run rẩy, hắn chỉ vào mấy người cả buổi cũng không nói nên lời!
"Không sai!"
"Lần này ta tới đây mục đích chính là để chơi ngươi!"
"Thế nào, không phục?"
Nhìn thấy rốt cục Lê Văn Uyên cũng kịp phản ứng lại, Hoắc Sơn cũng thần sắc ngoạn vị nhìn đối phương lên tiếng nói.
"Không phục!"
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Lê Văn Uyên cũng cực kỳ kiên cường lên tiếng đáp lại, nhưng mà thân thể lại rất thành thật quỳ xuống trước mặt Hoắc Sơn!
"Ngọa tào!"
"Chẳng lẽ đây chính là biểu hiện miệng rất là cứng nhưng thân thể lại rất là thành thật trong truyền thuyết hay sao?"
Diệp Phong đang đứng bên cạnh coi náo nhiệt thế cảnh này thì trên mà cũng lộ ra vẻ giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là Lê Văn Uyên này lại biết chơi như vậy!
"Ai!"
"Diệp thiếu, có chút không thú vị!"
"Vốn cho là hắn có thể kiên trì thêm một hồi nữa nhưng ta hoàn toàn không ngờ được là hắn lại nhận sai nhanh như vậy!"
"Nói thật, nhìn thấy hắn như vậy ta cũng không có hứng thú tiếp tục chơi hắn!"
Mà Hoắc Sơn thấy cảnh này thì cũng có chút tiếc nuối nói ra ý nghĩ của mình.
"Vậy tâm kết của ngươi..."
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng lên tiếng hỏi thăm.
"Hết rồi!"
"Tâm kết này xem như giải, sau này sẽ không khiến cho ta bối rối nữa!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoắc Sơn cũng cười trả lời.
"Đã như vậy!"
"Vậy chúng ta không nên lãng phí thời gian ở chỗ này nữa!"
"Trực tiếp đi Thần Táng Cốc chơi đi!"
Sau khi biết rõ được tình huống của Hoắc Sơn, Diệp Phong trực tiếp đưa ra một cái đề nghị.
"A!"
"Diệp thiếu, phải đi bây giờ sao?"
"Nhưng mà khảo hạch nhập tông còn chưa có kết thúc!"
"Nếu như ta và Lê trưởng lão đều đi, vậy ở đây sẽ không còn ai phụ trách!"
"Nếu như bị tông chủ biết được thì chắc chắn chúng ta sẽ bị trách phạt!"
Nghe được Diệp Phong nói ra đề nghị này, Sở Nguyên Phi cũng vội vàng nói rõ tình huống!
"Cũng đúng!"
"Nếu đều đi hết thì nơi này sẽ không còn ai phụ trách!"
"Nếu không, Lê trưởng lão ngươi ở lại đi?"
Nghe được Sở Nguyên Phi nói ra tình huống này, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Lê Văn Uyên lên tiếng hỏi thăm.
? ? ?
Ta ở lại?
Mẹ nó, ta đã nộp phí báo danh rồi mà bây giờ ngươi lại kêu ta ở lại đây?
Nghe được Diệp Phong hỏi mình như vậy, Lê Văn Uyên cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong khi dễ người mà có thể khi dễ đến loại trình độ này!
"Diệp thiếu!"
Chương 1053 - Lê trưởng lão, nếu không ngươi ở lại?"Nếu cần một người phải ở lại thì hẳn phải là Sở trưởng lão mới đúng!"
"Dù sao ta đã nộp phí báo danh rồi!"
Sau khi tỉnh táo lại, Lê Văn Uyên quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ tình huống này.
"Cái gì!"
"Ai cũng không cần phải ở lại đến lúc đó nếu như tông chủ của các ngươi trách phạt thì một mình ngươi sẽ chịu hết?"
Nghe được Lê Văn Uyên nói như vậy, Diệp Phong đầu tiên là kinh hô một tiếng, sau đó khẽ gật đầu nói ra: "Đã như vậy, vậy chúng ta lập tức lên đường đi, đi ra ngoài thành trước, sau đó ta sẽ cho người đưa chúng ta qua đó!"
? ? ?
Ai nói là sẽ một mình gánh chịu?
Ngươi nói như vậy không phải là mở to mắt nói dối hay sao?
Nghe được hắn nói như vậy, Lê Văn Uyên trực tiếp quay qua nhìn Diệp Phong, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin!
"Lê trưởng lão!"
"Nhắc nhở ngươi một câu!"
"Lần này Hoắc đại nhân tới đây chủ yếu chính là để chơi ngươi mà bây giờ hắn đã chơi chán rồi, sau khi trò chơi nhỏ đó kết thúc thì rất có thể ngươi sẽ nhận được công tác phí!"
"Mà số lượng công tác phí Diệp thiếu cho, ngươi hiểu!"
Đúng lúc này, giọng nói của Sở Nguyên Phi vang lên trong đầu Lê Văn Uyên.
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm!
Lê Văn Uyên trực tiếp chú ý tới một tin tức quan trọng ở trong những lời nói này, đó chính là Hoắc Sơn!
"Lần này Hoắc Sơn tới chính là đến chơi ta!"
"Cho nên bọn họ mới sẽ khi dễ ta như vậy!"
"Mà nếu như ta không muốn mình bị khi dễ nữa thì phải nịnh nọt hắn, hơn nữa còn phải bỏ hết tất cả mặt mũi xuống để nịnh nọt mới được, chỉ cần có thể nịnh đầu khán vui vẻ thì chắc chắn sẽ không có ai khi dễ ta thậm chí nói không chừng còn có thể nhận được lợi ích!"
Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn cũng cắn răng, sau đó đưa ra một quyết định, đó chính là bỏ hết mặt mũi nịnh nọt!
"Diệp thiếu!"
"Chuyện nơi đây ta đã giao cho Tiểu Long toàn quyền phụ trách!"
"Chúng ta có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào!"
Sau khi sắp xếp xong chuyện ở đây, Sở Nguyên Phi quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ tình huống.
"Tốt!"
"Vậy chúng ta lập tức ra khỏi thành, sau đó tiến về Thần Táng Cốc!"
Nói xong, Diệp Phong chuẩn bị dẫn theo mọi người lập tức rời khỏi Quan Chiến Đài!
"Hoắc đại nhân!"
"Ta cõng ngươi đi đi!"
Ngay lúc Hoắc Sơn chuẩn bị đuổi theo Diệp Phong, giọng nói của Lê Văn Uyên vang lên ở bên cạnh, ngay sau đó, không đợi Hoắc Sơn kịp phản ứng, Lê Văn Uyên đã đi thẳng tới trước người hắn, sau đó cõng hắn.
Mộng!
Bên cạnh, mấy người Diệp Phong, Uông Uy và Sở Nguyên Phi nhìn thấy cảnh này thì tất cả mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu!
"Nhanh!
"Mau buông ta xuống!"
"Diệp thiếu còn tự mình đi đường, ta lại để cho ngươi cõng ta thì còn ra thể thống gì nữa!"
"Mẹ nó, ngươi làm như vậy không phải là đang chơi ta hay sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, Hoắc Sơn vội vàng hô to lên với Lê Văn Uyên, sau đó dùng ánh mắt vô tội quay qua nhìn Diệp Phong!
"Tốt!"
"Hắn muốn cõng ngươi, vậy để hắn cõng đi!"
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt hiện rõ trên mặt Lê Văn Uyên, Diệp Phong như đã hiểu ra thứ gì sau đó nhìn về phía Hoắc Sơn cười lên tiếng nói.
Một lát sau!
"Ngọa tào!"
"Kiếm khách cụt một tay này là ai?"
"Chỉ là khí tức lơ đãng tỏa ra đã khiến cho ta cảm thấy ngạt thở, như vậy cũng quá là kinh khủng rồi!"
Đi ra ngoài thành, sau khi Lê Văn Uyên nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm đã chờ sẳn ở chỗ này thì trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi tự lẩm bẩm.
"Lê trưởng lão!"
"Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi!"
"Kiếm khách cụt một tay đó là tồn tại kinh khủng ngay cả Thiên Đạo kiếp vân cũng dám đâm, nếu như ngươi không muốn chết thì tuyệt đối đừng có trêu chọc hắn!"
Đúng lúc này, giọng nói của Sở Nguyên Phi cũng vang lên trong đầu Lê Văn Uyên.
? ? ?
Đâm Thiên Đạo kiếp vân?
Đang nói đùa với ta đúng không?
Ta thừa nhận hắn rất mạnh, nhưng hắn cũng không thể nào mạnh hơn Thiên Đạo kiếp vân!
Nghe được Sở Nguyên Phi nhắc nhở, Lê Văn Uyên lại tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm, dù sao trong nhận thức của hắn thì Thiên Đạo kiếp vân không cho khiêu khích, hơn nữa là tồn tại tuyệt đối vô địch!
"Tiểu Kiếm!"
"Mở ra một khe hở không gian, đưa chúng ta đến Thần Táng Cốc!"
Đi tới trước mặt Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.
Xoẹt!
Nghe được Diệp Phong mệnh lệnh, Diệp Tiểu Kiếm tiện tay vung ra một kiếm, sau đó, một cái vết nứt không gian cao năm mét, rộng ba mét xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
"Ngọa tào! ! !"
"Xé rách không gian, cho dù là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong cũng không thể tùy ý làm được như vậy!"
Thấy cảnh này, Lê Văn Uyên đang đứng bên cạnh cũng kinh hãi đến mức hai mắt trợn tròn, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
"Đi thôi!"
"Tiến về Thần Táng Cốc!"
Chào hỏi một tiếng, sau đó Diệp Phong là người đầu tiên đi vào bên trong vết nứt không gian.
Mà những người còn lại sau khi thấy hắn đi vào thì cũng theo sát phía sau, không lâu sao tất cả mọi người đều đi vào bên trong vết nứt không gian.
...
Thần Táng Cốc, bên ngoài!
Hắc vụ tràn ngập!
Cho dù là ban ngày, Thần Táng Cốc mang đến cho Diệp Phong một cảm giác âm trầm!
"Sở trưởng lão!"
"Cái Thần Táng Cốc này rốt cục đáng sợ như thế nào mà có thể được xưng là một trong số Thập Đại Hung Địa ở thần giới!"
Nhìn Thần Táng Cốc tràn ngập bí ẩn ở trước mắt, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Ở trong lòng đất của Thần Táng Cốc này có vô số đại quân khô lâu!"
"Những đại quân khô lâu này, độ cứng xương cốt có thể so với Luyện Thể Thần Đạo Giả, hơn nữa bọn họ không có tình cảm không có linh trí không có cảm giác đau đớn, bất kỳ sinh linh nào dám xông vào bên trong Thần Táng Cốc đều sẽ bị bọn họ vây giết cho đến chết, mà những người hoặc là Thần thú đã chết đó, nhục thân hủ hóa, hài cốt để lại sẽ trở thành một bộ phận của đại quân khô lâu!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Sở Nguyên Phi nói ra những tình huống mà mình biết.
…………………………………………….
Chương 1054 - Cái này không phải chơi, rõ ràng là muốn nhổ sạch tóc của ta!"Nha!"
"Tại sao lại xuất hiện tình huống này?"
Nghe đến đây, Diệp Phong cũng toát ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Sở Nguyên Phi lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Sở dĩ hài cốt bên trong Thần Táng Cốc sẽ xảy ra dị biến như thế là có liên quan tới một lực lượng thần bí ở chỗ này!"
"Nhưng mà cỗ lực lượng thần bí này xuất hiện như thế nào thì không có ai biết được!"
"Mà bên trong Cửu Đại Hung Địa còn lại ở thần giới đều có lực lượng thần bí khác nhau, đây cũng là nguyên nhân thật sự tại sao mà mười chỗ này có thể trở thành hung địa!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Sở Nguyên Phi lập tức giải thích rõ cho hắn biết.
Hả?
Nghe được Sở Nguyên Phi giải thích, Diệp Phong không khỏi nghĩ đến tình huống của Huyết Sắc Sa Mạc.
Lúc trước, hắn dẫn theo Đoạn Phong, Triệu Cửu, Tôn Kha, Phi Thiên Trư Trư tiến vào Huyết Sắc Sa Mạc, sau đó thì có một lực lượng thần bí rơi vào trên người của bọn họ, ngoại trừ hắn, thực lực của những người còn lại đều bị áp chế, tối đa chỉ có thể phát huy ra bảy mươi phần trăm thực lực!
"Thú vị!"
"Không ngờ được là Thập Đại Hung Địa ở thần giới đều có chung một đặc điểm như vậy!"
Sau khi biết rõ được tình huống này, Diệp Phong cũng cảm thấy hứng thú.
"Đinh! Túc chủ, ngươi muốn biết tình huống của mười cỗ lực lượng thần bí này sao, ta có thể nói cho ngươi!"
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
"Không muốn!"
"Ban đầu ở Huyết Sắc Sa Mạc, ngươi muốn nói cho ta biết tình huống của lực lượng thần bí ở trong Huyết Sắc Sa Mạc, ta không có cho ngươi nói!"
"Bây giờ đương nhiên ta cũng sẽ không cho ngươi nói!"
"Ta cho ngươi biết, sau này ta sẽ đích thân vạch trần cái khăn che mặt bí ẩn của Thập Đại Hung Địa, không cần ngươi nói cho ta biết!"
Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp trả lời.
(Hệ thống: Mẹ nó! Ngươi lão Lục, lần trước không cho nói, bây giờ còn không cho nói, ngươi thật sự muốn tự mình để lộ bí mật của Thập Đại Hung Địa mà không phải là đang cố ý chơi ta sao?)
"Chư vị!"
"Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng!"
"Trò chơi nhỏ đánh chuột đất phải tranh thủ bắt đầu đi!"
"Mà ta cũng chỉ có một yêu cầu, đó chính là trước lúc trời tối, nhất định phải sử dụng hết một ngàn vạn tấm Ngự Lôi Phù!"
Kết thúc cuộc nói chuyện với hệ thống, Diệp Phong nhìn về phía bốn người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
"Diệp thiếu yên tâm!"
"Chúng ta tuyệt đối sẽ sử dụng hết một ngàn vạn tấm Ngự Lôi Phù trong thời gian ngắn nhất!"
Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Hoắc Sơn cũng tiến lên một bước, sau đó vỗ ngực bảo đảm.
"Đi thôi!"
"Ta ở chỗ này chơi một trò chơi nhỏ với Tiểu Kiếm, giết thời gian!"
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng cười phất phất tay, sau đó ra lệnh cho hệ thống, để Tiểu Kiếm tới chơi với hắn!
"Uông Uy!"
"Sở trưởng lão!"
"Tiểu Lê!"
"Ngồi lên thần khí phi hành của ta, chúng ta lập tức giết vào Thần Táng Cốc!"
Đạt được Diệp Phong cho phép, Hoắc Sơn giống như đại tướng quân, trực tiếp lớn tiếng ra lệnh cho ba người trước mặt.
"Ngọa tào! ! !"
"Thần mẹ nó thần khí phi hành?"
"Cái này mẹ nó không phải là Thiên Đạo kiếp vân sao?"
Nhưng mà khi Hoắc Sơn xuất ra Thiên Đạo kiếp vân, Lê Văn Uyên đang đứng bên cạnh cảm nhận được Thiên Đạo khí tức trên đó thì trực tiếp bị sợ choáng váng!
Có thể nói, tất cả những gì mà khán giả nhìn thấy được đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của hắn, trong nhận thức của hắn thì Thiên Đạo kiếp vân là tồn tại vô địch!
"Tiểu Lê!"
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Còn không mau lên, chúng ta phải lên đường!"
Sau khi ba người Hoắc Sơn, Uông Uy và Sở Nguyên Phi đều nhảy lên Thiên Đạo kiếp vân, lúc này Hoắc Sơn mới chú ý tới Lê Văn Uyên còn ngốc đứng nguyên chỗ, sau đó lên tiếng thúc giục.
"A!"
"Tới. . . tới ngay!"
Nghe được Hoắc Sơn thúc giục, Lê Văn Uyên cũng mặt lộ vẻ kích động nhảy lên Thiên Đạo kiếp vân, hắn nằm mơ cũng không ngờ được là sẽ có một ngày mình có thể giẫm đem Thiên Đạo kiếp vân dưới chân!
...
"Chủ nhân!"
"Ngài tìm ta?"
Sau khi bốn người bay vào Thần Táng Cốc, Diệp Tiểu Kiếm cũng từ trong vết nứt không gian đi ra, sau đó đi tới trước mặt Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Tiểu Kiếm!"
"Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ngươi chơi một trò chơi nhỏ với ta đi!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.
"Ừm?"
"Chơi?"
"Vậy ta phải nhường chủ nhân một chút mới được, dù sao, chủ nhân chơi chính là trò chơi, ta chơi là đạo lí đối nhân xử thế a!"
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Kiếm mặt lộ vẻ hiếu kì dò hỏi: "Chủ nhân, vậy chúng ta chơi trò chơi gì?"
"Rất đơn giản!"
"Liền chơi kéo búa bao!"
"Người nào thua thì để cho đối phương nhổ một trăm sợi tóc!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa nói ra trò chơi mình muốn chơi!
? ? ?
Kéo búa bao?
Đây chính trò chơi may mắn, trừ phi ta cứ luôn ra một cái thì mới có thể thua nhiều một chút, nhưng mà nếu như thua như vậy thì có phải là đã quá rõ ràng hay không, có thể nào sẽ khiến cho chủ nhân không vui hay không!
Nhưng ta cũng không dám thắng nhiều, dù sao thắng thì phải nhổ một trăm sợi tóc của đối phương, ta làm sao dám a!
Nghe được Diệp Phong nói ra trò chơi nhỏ này, Diệp Tiểu Kiếm nghĩ thầm khó, thậm chí hắn đang nghĩ đề nghị Diệp Phong đổi một trò chơi nhỏ khác!
"Đúng rồi!"
"Lần này ta thêm một ít quy tắc cho trò chơi nhỏ kéo búa bao này!"
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó lập tức lên tiếng nói.
? ? ?
Một trò chơi mang tính hên xui như vậy mà còn thêm quy tắc nữa hay sao?
Có cần phải như vậy hay không?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cũng tỏ vẻ giật mình, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được là trò chơi này có thể thêm quy tắc gì!
"Diệp thiếu!"
"Không biết là có quy tắc gì?"
Đoán không được, Diệp Tiểu Kiếm trực tiếp hỏi thăm.
"Thứ nhất, chúng ta muốn hai tay chơi trò chơi, tay trái đối tay trái, tay phải đối tay phải!"
Chương 1055 - Cái này không phải chơi, rõ ràng là muốn nhổ sạch tóc của ta! (2)"Thứ hai, kết quả của hai cánh tay, nếu như là hòa nhau hoặc thắng hoặc một thua một thắng cũng không tính là thắng, nhất định phải hai cánh tay đều thắng mới tính thắng!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm, Diệp Phong trực tiếp công bố quy tắc trò chơi.
Hả?
Nhất định phải hai cánh tay toàn bộ thắng mới tính thắng?
Nghe được quy tắc kỳ lạ này, Diệp Tiểu Kiếm dùng ánh mắt tràn đầy khó hiểu nhìn về phía cánh tay phải duy nhất của mình!
"Chủ nhân!"
"Ta chỉ có một cái tay, làm sao bây giờ?"
Mang theo nghi hoặc, Diệp Tiểu Kiếm nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Vậy thì hết cách rồi!"
"Bởi vì ngươi không có tay trái, mỗi một lần tay trái của ta cho dù là ra cái gì thì cũng đều được tính là thắng!"
"Mà chẳng cần tay phải của ta thắng ngươi thì đó chính là cả hai cùng có lợi!"
"Đương nhiên, ngươi cũng có cơ hội thắng, chỉ cần một cái tay thắng hai cánh tay của ta, vậy coi như thắng, ví dụ như là hai cái tay của ta đều ra bao, mà tay phải ngươi ra kéo, vậy coi như ngươi thắng!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm, Diệp Phong cũng giải thích rõ cho hắn biết.
? ? ?
Cái này cũng được tính là cơ hội thắng?
Nếu như hai cánh tay của ngươi cứ luôn ra không giống nhau thì cả đời ta cũng không thể nào thắng được một lần!
Ngươi đây là không phải gọi ta tới để chơi mà là ngươi muốn nhổ sạch tóc của ta thì đúng hơn!
Nghe được Diệp Phong giải thích, Diệp Tiểu Kiếm cả người đều choáng váng, buồn cười hắn còn nghĩ sẽ nhường, nhưng ai mà ngờ được là Diệp Phong hoàn toàn không cho hắn có cơ hội này!
…………………………………..
Chờ một chút!
Ta có thể tay cụt mọc lại a!
Như vậy thì không phải là có thể chơi như bình thường được rồi hay sao!
Hơn nữa, nếu như ta có hai tay, còn có thể nghĩ biện pháp cố ý thua cho chủ nhân, như vậy thì không phải là có thể phát huy được đạo lý đối nhân xử thế rồi hay sao!
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Kiếm cũng nở một nụ cười đắc ý, dù sao chắc chắn phải thua và cố ý thua là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
"Tiểu Kiếm!"
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Chúng ta bắt đầu chơi!"
Ngay khi Diệp Tiểu Kiếm đang nghĩ những chuyện này thì giọng nói của Diệp Phong vang lên bên cạnh.
"Chủ nhân!"
"Ta còn chưa chuẩn bị xong đâu!"
"Xin ngài chờ ta một chút, vài giây đồng hồ là được rồi!"
Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm bắt đầu tay cụt mọc lại, không lâu sau thì một cánh tay hoàn toàn mới đã xuất hiện trên người của hắn.
"Chủ nhân!"
"Ta chuẩn bị xong!"
"Chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!"
Hoạt động cánh tay trái một chút, Diệp Tiểu Kiếm quay qua nhìn Diệp Phong cười lên tiếng nói.
? ? ?
Tiểu Kiếm, cái tên này lại mọc ra cánh tay trái?
Có phải là đầu óc của hắn có vấn đề ra hay không!
Nhiều quân hộ vệ bại gia chính thức như vậy đều đang ở Tinh Hồn Cung đợi, nhưng ta chỉ gọi một mình hắn tới đây chơi lẽ nào hắn không biết được nguyên nhân trong đó hay sao?
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm vừa mọc ra cánh tay trái mới tinh, Diệp Phong trực tiếp mộng!
"Ừm?"
"Tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt mà chủ nhân đang nhìn ta có chút không đúng?"
"Không phải là hắn đang nghĩ là ta mọc cánh tay trái ra là đang muốn thắng thắn đó chứ?"
Nghĩ đến khả năng này, Diệp Tiểu Kiếm cũng luống cuống, dù sao mục đích của hắn là món áp dụng đạo lý đối nhân xử thế mà không phải là muốn để lại ấn tượng xấu cho Diệp Phong!
"Chủ nhân!"
"Ta mọc cánh tay trái ra là muốn cho trò chơi này trở nên thú vị hơn một chút, công bằng một chút!"
"Nhưng mà trò chơi này vẫn luôn là điểm yếu của ta chắc chắn ta không chơi lại ngài!"
Sau đó, Diệp Tiểu Kiếm nhìn về phía Diệp Phong uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của mình.
"Ừm?"
"Công bằng?"
Nghe được hắn nói như vậy, Diệp Phong cũng không để ý tới chuyện hiểu ý nghĩa chân chính trong đó mà là đặt sự chú ý lên trên hai chữ công bằng!
"Tiểu Kiếm!"
"Nói đến công bằng, bây giờ ta mới phát hiện chúng ta chưa có trọng tài!"
"Một cái trò chơi, nếu như ngay cả trọng tài cũng không có thì đâu thể nói đến chuyện công bằng, ngươi nói đúng hay không?"
Sau đó, Diệp Phong trưng vẻ mặt thành thật ra nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm lên tiếng hỏi thăm.
? ? ?
Công bằng?
Trọng tài?
Đây là những thứ quái quỷ gì!
Những lời ta vừa mới nói hoàn toàn không phải là ý này, ý của ta là vật hy ta có được hai tay thì cái trò chơi này sẽ càng thêm thú vị hơn nữa, ngươi cũng có thể chơi càng vui vẻ hơn nữa, mà ta cũng có thể cố ý thua ngươi, ý của ta là như vậy đó!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cả người đều bối rối!
"Không được!"
"Tại sao ta lại có cảm giác là hiểu lầm càng ngày càng sâu vậy!”
"Nếu không ta trực tiếp nói rõ cho chủ nhân biết đi!"
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Kiếm trực tiếp quay qua nhìn Diệp Phong, khi hắn chuẩn bị nói ra ý tưởng chân thật của bản thân thì một khe hở không gian bỗng nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ!
"Tiểu Đường!"
"Bái kiến chủ nhân!"
Sau khi Diệp Tiểu Đường ăn kẹo que đi từ trong vết nứt không gian ra thì lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó thần thái cung kính lên tiếng hô lên.
"Ngọa tào! ! !"
"Chủ nhân lại gọi tiểu ma nữ này đến?
"Đây là để nàng tới làm trọng tài hay là để cho nàng tới đây kéo đứt cánh tay của ta nữa?"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Đường đi từ trong vết nứt không gian ra, Diệp Tiểu Kiếm cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong lại chơi tuyệt tình như vậy!
"Thân phận trọng tài chắc chắn chỉ là một ngụy trang!"
"Mà sợ là mục đích thật sự của chủ nhân là muốn cho nàng đến đây để kéo đứt cánh tay của ta!"
"Không thể không nói, một loạt thao tác này của chủ nhân thật là tuyệt!"
Nghĩ đến khả năng này, Diệp Tiểu Kiếm cũng lắc đầu nở nụ cười khổ, sau đó tự lẩm bẩm: "Không phải là ta chỉ muốn áp dụng đạo lý đối nhân xử thế một lần thôi sao, tại sao lại khó như vậy chứ!"
Một bên khác!
"Tiểu Đường!"
"Ta và Tiểu Kiếm muốn chơi một trò chơi nhỏ kéo búa bao!"
Chương 1056 - Chủ nhân, có cần phải chơi tuyệt tình như vậy hay không!"Nhưng mà bây giờ đang thiếu một người làm trọng tài cho nên ta mới gọi ngươi qua đây, mà ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó chính là làm một trọng tài công bằng công chính, tuyệt đối không thể để cho trò chơi này xuất hiện bất kỳ hành vi không công bằng nào!"
"Kế tiếp, ta sẽ nói cho ngươi biết quy tắc trò chơi!"
Lúc này, Diệp Phong đầu tiên là nói rõ nguyên nhân hắn kêu Diệp Tiểu Đường đến đây, sau đó bắt đầu giảng giải quy tắc trò chơi!
"Chủ nhân!"
"Quy tắc trò chơi, Tiểu Đường đã rõ ràng!"
"Tiểu Đường nhất định sẽ làm trọng tài tốt!"
"Tuyệt đối sẽ không để cái trò chơi này xuất hiện bất kỳ hành vi không công bằng nào!"
Nghe Diệp Phong giảng giải xong quy tắc, Diệp Tiểu Đường vội vàng lên tiếng cam đoan, sau đó đi thẳng tới chỗ Diệp Tiểu Kiếm!
"Ai!"
"Nên tới vẫn là tới!"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Đường nở một nụ cười xấu xa đi thẳng tới chỗ mình, Diệp Tiểu Kiếm cũng đoán được cái gì, sau đó gượng cười tự nói, mà nếu như biết trước tình huống sẽ phát triển thành như thế này thì hắn sẽ không mọc ra cánh tay trái!
Mà bây giờ cũng bởi vì hắn mọc ra cánh tay trái cho nên không chỉ là bị Diệp Phong hiểu lầm mà còn phải bị Diệp Tiểu Đường sống sờ sờ kéo xuống lần nữa, có thể nói là hắn tự tìm cái khổ cho mình!
"Đường tỷ!"
"Ngươi vừa mới chính miệng cam đoan với chủ nhân là tuyệt đối sẽ không để cho trò chơi nhỏ này xuất hiện bất kỳ một hành vi không công bằng nào!"
"Mà bây giờ nếu như ngươi kéo đứt cánh tay trái của ta thì chính là không công bằng đối với ta!"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Đường đi tới, trực tiếp dùng tay phải nắm lấy cánh tay trái của mình, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ không cam lòng lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu Kiếm!"
"Có phải là ngươi ngốc hay không?"
"Ta mới là trọng tài, ta nói công bằng là công bằng, ta nói không công bằng là không công bằng!"
"Nếu như ngươi nói chuyện có tác dụng thì cần đến người làm trọng tài như ta làm gì?"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói ra một câu buồn cười như vậy, Diệp Tiểu Đường cũng trêu ghẹo lên tiếng nói.
Xoẹt!
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Đường tay phải dùng sức trực tiếp kéo đứt cánh tay trái của Diệp Tiểu Kiếm, sau đó nhìn Diệp Tiểu Kiếm trực tiếp nói ra: "Tốt, bây giờ ngươi có thể chơi trò chơi nhỏ với chủ nhân rồi đó!"
...
Một lát sau!
"Tiểu Kiếm!"
"Đừng có rầu rĩ không vui như vậy!"
"Mặc dù trong trò chơi công bằng này ngươi không có thắng được ta!"
"Nhưng ta cũng sẽ cho ngươi một chút bồi thường!"
Nhìn Diệp Tiểu Kiếm đã bị nhổ hết tóc, nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của hắn lúc này, Diệp Phong cũng cười nói một câu như vậy.
Hả?
Đền bù?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tiểu Kiếm đầu trọc cũng trong nháy mắt hứng thú, sau đó vội vàng dò hỏi: "Chủ nhân, đền bù cái gì?"
"Bắt thăm!"
"Ta sẽ viết bốn con số một, hai, bảy, tám trong bốn miếng giấy rút thăm!"
"Mà bốn con số này cũng đại biểu cho bốn thành viên chính thức của đội hộ vệ bại gia, đến lúc đó, ngươi rút được cái nào thì ta sẽ để người đó ra hóng gió!"
"Có thể nói, không cần biết là ngươi rút trúng ai thì đến lúc đó bọn họ đều sẽ cảm thấy cảm kích ngươi!"
"Nếu có thể rút trúng số một, có nàng bảo bọc, ngươi có thể đi ngang!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm, Diệp Phong cười giải thích rõ cho hắn biết.
Ừm!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó vội vàng nói: "Chủ nhân, cái đền bù này ta thích!"
"Xong!"
"Sao chủ nhân lại cho hắn đền bù tốt như vậy!"
"Mà nếu như Tiểu Kiếm rút trúng Đại tỷ đại thật thì còn ai dám động tới hắn nữa!"
Sau khi Diệp Tiểu Đường đang đứng bên cạnh nghe được tình huống này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình!
Một lát sau!
"Trong lòng kích động!"
"Tay run rẩy!"
"Nếu như có thể để cho ta rút trúng Đại tỷ đại, ta nguyện ý dâng ra mười vạn năm tuổi thọ của Đường tỷ!"
Lúc này, sau khi rút ra một cái mảnh giấy nhỏ từ trong tay của Diệp Phong, Diệp Tiểu Kiếm âm thầm cầu nguyện, sau đó trên mặt lộ vẻ khẩn trương trực tiếp mở ra tờ giấy nhỏ trong tay!
Rất nhanh, một chữ bát to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của Diệp Tiểu Kiếm.
"Ngọa tào!"
"Không phải đâu!"
"Ta dùng một đầu tóc đổi ra người lại là lão Bát?"
"Hắn hoàn toàn không xứng!"
Nhìn chữ bát trong mảnh giấy nhỏ, Diệp Tiểu Kiếm không dám tin vào hai mắt của mình!
"Tiểu Kiếm!"
"Ngươi rút trúng chính là ai?"
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tiểu Kiếm lúc này, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.
"A!"
"Không biết, ta còn không có nhìn đâu!"
Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm trực tiếp nhét mảnh giấy nhỏ trong tay vào trong miệng!
? ? ?
Không thấy đâu?
Ngươi nghĩ là ta mù hay sao?
Còn nữa, mẹ nó ngươi ăn hết cái mảnh giấy nhỏ đó là có ý chi?
Nghe hắn nói như vậy, lại nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm làm ra thao tác lẳng lơ như vậy, Diệp Phong trực tiếp liền mộng!
"Chủ nhân!"
"Ta muốn rút ra những người mà ta không muốn rút ra trước, như vậy cái cuối cùng còn lại chính là cái mà ta muốn!"
Sau đó, Diệp Tiểu Kiếm chững chạc đàng hoàng thêu dệt vô cớ.
"Ngọa tào!"
"Cáu tên Tiểu Kiếm này nói láo thật là trơn!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, trước đây hắn hoàn toàn không có phát hiện được ở phương diện nói láo thì Diệp Tiểu Kiếm có thiên phú mạnh như vậy!
"Tiểu Kiếm!"
"Một cơ hội cuối cùng!"
"Rút trúng người nào thì chính là người đó!"
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm lên tiếng nhắc nhở.
"Chủ nhân!"
"Tiểu Kiếm minh bạch!"
Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Diệp Tiểu Kiếm cũng khẽ gật đầu, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương rút một cái tờ giấy nhỏ từ trong tay của Diệp Phong lần nữa!
"Nhất định phải rút trúng Đại tỷ đại!"
"Nếu như không có rút trúng Đại tỷ đại, vậy cũng phải rút trúng lão Thất mới được!"
"Nếu như rút trúng Nhị tỷ, vậy cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không dễ chịu cho lắm!"
Mang theo thần sắc khẩn trương, Diệp Tiểu Kiếm từ từ mở tờ giấy nhỏ trong tay ra!
Rất nhanh, một chữ hai to lớn xuất hiện ở trong mắt của Diệp Tiểu Kiếm!
Bành!
Chương 1057 - Người đó chính là... Bát Quái Vương 'Nhị tỷ'!"Xong!"
"Lần này xong đời rồi!"
"Ngày tốt lành của mọi người triệt để chấm dứt rồi!"
Nhìn thấy chữ hai trên tờ giấy nhỏ, cho dù là tên điên Tiểu Kiếm cũng trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
"Tuyệt không phải Đại tỷ đại!"
"Nếu thật sự rút trúng Đại tỷ đại thì sợ là Tiểu Kiếm đã hưng phấn đến nhảy dựng lên rồi!"
"Mà nhìn dáng vẻ của Tiểu Kiếm lúc này, giống như là sống không còn gì để luyến tiếc!"
"Vậy thì tuyệt đối không có khả năng là lão Thất và lão Bát, bởi vì nếu như là hai người bọn họ thì Tiểu Kiếm hoàn toàn sẽ không có phản ứng gì quá lớn!"
"Nhìn như vậy vậy thì chỉ còn lại một người duy nhất, mà người đó chính là... Bát Quái Vương 'Nhị tỷ' ! ! !"
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Đường cũng cảm thấy trong nháy mắt toàn thân không còn sức lực, sau đó cũng ngồi bệt xuống dưới đất, trên mặt cũng lộ ra vẻ sống không còn gì để luyến tiếc!
"Ừm?"
"Tình huống như thế nào?"
"Không phải chỉ là bốc thăm thôi hay sao, các người có cần phải có phản ứng lớn như vậy hay không?"
Nhìn hai người ngồi liệt trên mặt đất, Diệp Phong cũng toát ra vẻ khó hiểu.
"Hai!"
"Tiểu Kiếm, vận may của ngươi cũng rất là tốt nha!"
"Mặc dù không có rút trúng một, nhưng rút trúng hai, nàng cũng đủ bảo kê ngươi chứ!"
Đi lên trước, cầm mảnh giấy nhỏ trong tay Diệp Tiểu Kiếm, nhìn thấy trong đó viết một chữ hai to lớn, Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm cười lên tiếng nói.
"Chủ nhân!"
"Nàng có che chở cho ta hay không đã không còn quan trọng nữa!"
"Ta chỉ hy vọng sau khi nàng đi ra thì có thể cách xa ta một chút thôi!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cũng gượng cười nói ra một câu như vậy.
Hả?
Sau khi nàng đi ra người không mong nàng có thể bảo kê ngươi mà chỉ mong là nàng có thể cách xa ngươi một chút?
Đây là tình huống như thế nào?
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp mộng, chuyện này hoàn toàn không giống như tình huống mà hắn dự đoán!
"Chủ nhân!"
"Nể tình ta vẫn luôn phục thì ở bên cạnh chủ mẫu, sau này nếu như có nàng xuất hiện thì có thể đừng gọi ta đến hay không!"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Đường cũng vang lên ở bên cạnh.
"Ừm?"
"Các ngươi như vậy là tình huống như thế nào?"
"Một người hy vọng nàng cách xa mình một chút!"
"Một người hoàn toàn không muốn gặp nàng!"
"Nàng là ma quỷ hay sao mà khiến cho các ngươi e sợ nàng như thế?"
Nghe được Diệp Tiểu Đường nói như vậy, rốt cục Diệp Phong cũng nhịn không được hiếu kỳ trong lòng nữa mà nhìn về phía hai người trực tiếp hỏi thăm.
"Chủ nhân!"
"Nàng tinh thông Thiên Mệnh Chi Thuật!"
"Có thể nói, chỉ cần nàng muốn biết chuyện của bất kỳ một sinh linh nào thì đều có thể suy tính ra hết tất cả trong thời gian cực ngắn!"
"Năng lực của nàng kinh khủng còn chưa tính, nhưng nàng còn thích nhiều chuyện!"
"Luôn thích suy tính ra bí mật ở sâu trong lòng của người khác, sau đó công khai ra ngoài, đây mới là nguyên nhân khiến cho chúng ta e ngại nàng!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Đường nở một nụ cười khổ lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
"Ừm?"
"Tinh thông Thiên Mệnh Chi Thuật?"
"Như vậy thì cũng giống như Dạ Lăng Tuyết thôi, không phải là nàng cũng đang học tập bí thuật khuy thiên cơ hay sao!"
Biết được năng lực của nhân vật số hai này, Diệp Phong không tự chủ được nghĩ đến Nhị đệ tử Dạ Lăng Tuyết đã bái nhập Thiên Cơ Các!
"Chủ nhân!"
"Nếu không chúng ta hãy đổi thành người khác đi!"
"Gọi lão Thất ra cũng được a!"
Nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên trầm mặc lại, Diệp Tiểu Kiếm cũng lên tiếng thử thăm dò.
"Vậy sao có thể được!"
"Nếu như ngươi đã rút trúng nàng thì nhất định phải là nàng!"
"Hơn nữa ta cũng rất là tò mò cái tính nhiều chuyện của nàng rốt cuộc là kinh khủng như thế nào!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm đề nghị, Diệp Phong lại trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa hắn chuẩn bị sau này khi đi ra ngoài phá của thì sẽ dẫn theo Bát Quái Vương này ra ngoài, như vậy thì mới thú vị!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng ba trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới!"
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
"Ồ!"
"Bốn tên đó sử dụng hết một ngàn vạn tấm Ngự Lôi Phù nhanh như vậy hay sao?"
Nghe được tiếng nhắc nhở ban thưởng vang lên trong đầu, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên quay qua nhìn Thần Táng Cốc.
Oanh!
Ngay sau đó, một luồng khí tức đột phá từ trong cơ thể của Diệp Phong bạo phát ra!
Thần Kiếp Cảnh Nhất Trọng!
Lúc này, khí tức trên người Diệp Phong đã đạt đến Thần Kiếp Cảnh Nhất Trọng, mà muốn triệt để vững chắc tu vi này thì nhất định phải vượt qua đệ nhất trọng Thiên Đạo kiếp vân!
………………………………….
Một bên khác!
"Sở trưởng lão!"
"Uông Uy huynh!"
"Chờ ra Thần Táng Cốc, ta và Diệp thiếu phải trở về cung môn!"
"Không phải là hai người các ngươi muốn đi xem hay sao, vậy đến lúc đó hãy đi theo chúng ta luôn!"
Sau khi bốn người lãng phí hết sạch một ngàn vạn tấm Ngự Lôi Phù, sau đó ngồi trên Thiên Đạo kiếp vân bay ra bên ngoài Thần Táng Cốc, Hoắc Sơn nhìn về phía hai người Sở Nguyên Phi và Uông Uy nói ra quyết định của mình.
"Ừm?"
"Hoắc đại nhân, ngươi không đi Tinh Túc Tông chúng ta sao?"
Nghe được quyết định này của Hoắc Sơn, Sở Nguyên Phi cũng sững sờ, sau đó vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
"Không đi!"
"Hai ngày này trang bức ta đã trang đủ lắm rồi, ta thật sự không muốn tiếp tục trang bức nữa!"
"Cho nên ta chuẩn bị về cung môn sớm!"
Nghe được Sở Nguyên Phi hỏi thăm, Hoắc Sơn cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
"Hoắc đại nhân!"
"Nếu là như vậy, vậy ta và Uông Uy sẽ theo ngài cùng nhau về cung môn!"
"Chúng ta thật sự rất muốn xem thử xem cung môn mà ngài và Diệp thiếu sáng lập rốt cuộc sẽ kinh thế hãi tục đến cỡ nào!"
Sau khi biết rõ ý đồ của Hoắc Sơn, Sở Nguyên Phi cũng nói ra quyết định của mình!
Hả?
Các ngươi đều muốn đi?
Chỉ để một mình ta trở về tông môn chịu phạt?
Các ngươi có cần phải chó như vậy hay không!
Chương 1058 - Diệp thiếu, tại sao Thiên Đạo kiếp vân không bổ ngươi?Lê Văn Uyên đang bưng trà đổ nước bên cạnh nghe được hai người nói chuyện với nhau như vậy thì cả người trực tiếp choáng váng!
"Không được!"
"Ta tuyệt không thể tự trở về Tinh Túc Tông!"
"Nếu không, chắc chắn là ta phải chịu phạt thay cho bọn họ!"
Nghĩ đến đây, Lê Văn Uyên cũng là làm ra một cái quyết định, sau đó nhìn về phía Hoắc Sơn thăm dò: "Hoắc đại nhân, có thể cho ta theo các ngươi về cung môn của các ngươi tham quan hay không?"
"Ừm?"
"Ngươi cũng muốn đi tham quan?"
"Ngươi cho rằng đây là chuyện tốt sao?"
"Ta cho ngươi biết, nếu như người đi tham quan thì ngươi sẽ bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh cho nên ta đề nghị tốt nhất là ngươi đừng có đi!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm, Hoắc Sơn cũng trưng vẻ mặt thành thật ra lên tiếng khuyên bảo, mặc dù lúc trước hắn rất là thống hận Lê Văn Uyên nhưng bây giờ khúc mắc trong lòng của hắn đã được giải, hơn nữa đối phương còn không biết xấu hổ nịnh nọt hắn, nịnh nọt đến mức hắn cũng không tiện đối phó đối phương nữa, cho nên hắn đưa ra lời khuyên này cũng là lời khuyên thật lòng của hắn!
Hả?
Sẽ bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh?
Đang nói đùa với ta đúng không!
Nếu thật sự khủng bố như vậy thì Uông Uy và Sở Nguyên Phi sẽ đi sao?
Nghe được Hoắc Sơn thuyết phục, Lê Văn Uyên lại lơ đễnh, sau đó trực tiếp vỗ ngực bảo đảm: "Hoắc đại nhân, ngài yên tâm đi, năng lực chịu đựng của ta vốn cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế nào thì ta cũng sẽ mỉm cười tuyệt đối sẽ không hoảng hốt!"
"Sở trưởng lão!"
"Lúc đầu, đi cung môn của Hoắc đại nhân, ta còn rất khẩn trương!"
"Nhưng bây giờ có thêm một người làm bạn, ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!"
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin hiện rõ ở trên mặt của Lê Văn Uyên, Uông Uy cũng dùng thần thức truyền âm nói với Sở Nguyên Phi ý nghĩ trong lòng mình lúc này.
"Đúng vậy đó!"
"Một mình thống khổ không bằng cả đám đều thống khổ!"
"Có Lê trưởng lão gia nhập, tâm tình của ta cũng đã khá hơn nhiều!"
Nghe được Uông Uy nói như vậy, Sở Nguyên Phi cũng cười đáp lại một câu.
Một bên khác!
"Được thôi!"
"Nếu như ngươi nghĩ như vậy thì cùng nhau đi đi!"
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin và ánh mắt kiên định của Lê Văn Uyên, Hoắc Sơn cũng bất đắc dĩ nhún vai, sau đó trực tiếp đồng ý với hắn.
...
"Ngọa tào!"
"Thiên Đạo uy áp!"
"Diệp thiếu đột phá, đây là chuẩn bị độ kiếp!"
Sau khi bốn người ngồi Thiên Đạo kiếp vân vừa mới bay ra khỏi Thần Táng Cốc thì một luồng uy áp chấn nhiếp thiên địa trong nháy mắt bao phủ lấy bọn họ, sau đó, bốn người chú ý tới đệ nhất trọng Thiên Đạo kiếp vân đang nhanh chóng ngưng tụ thành hình ở trên không trung và Diệp Phong đang tản ra khí tức Thần Kiếp Cảnh Nhất Trọng bên dưới!
"Đâm nó!"
"Diệp thiếu, nhanh để cho kiếm khách cụt một tay đi lên đâm nó!"
"Ta thích nhìn thấy dáng vẻ Thiên Đạo kiếp vân run lẩy bẩy!"
"Đúng vậy đó!"
"Mặc dù Diệp thiếu đang độ kiếp nhưng Thiên Đạo kiếp vân cũng dám xuất hiện, nó không phải là dũng cảm mà là nó đang muốn bị đâm!"
Sau đó, hai người Uông Uy và Sở Nguyên Phi tràn đầy hưng phấn bắt đầu trò chuyện.
? ? ?
Đây chính là Thiên Đạo kiếp vân đó!
Tại sao các ngươi hoàn toàn không có chút e ngại nào hết vậy?
Mặc dù dưới chân chúng ta có một cái Thiên Đạo kiếp vân, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến cho các ngươi không sợ hãi Thiên Đạo kiếp vân ở trên đó một chút nào!
Nghe được hai người nói như vậy, lại chú ý tới dáng vẻ hưng phấn ở trên mặt của hai người, lúc này Lê Văn Uyên hoàn toàn không biết gì cả trực tiếp ngẩn ra tại chỗ!
"Bốn vị!"
"Xin lỗi, vừa nãy có cảm ngộ sau đó tùy tiện đột phá một chút!"
"Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chúng ta đi đường!"
"Chúng ta có thể tiến về Tinh Túc Tông bất cứ lúc nào!"
Lúc này, Diệp Phong cũng chú ý tới bốn người từ bên trong Thần Táng Cốc bay ra ngoài, sau đó thần sắc nhẹ nhõm nhìn về phía bốn người lên tiếng nói.
"Ừm?"
"Tình huống như thế nào?"
"Các ngươi đều là tình huống như thế nào a!"
"Đây chính là Thiên Đạo kiếp vân, tại sao các ngươi đều không có e ngại nó?"
"Chẳng lẽ Thiên Đạo kiếp vân cũng không cần mặt mũi hay sao, các ngươi làm như vậy không sợ là nó nổi điên lên hay sao?"
Nhìn thấy người trong cuộc Diệp Phong cũng không xem Thiên Đạo kiếp vân ra gì, Lê Văn Uyên thật sự muốn điên rồi, bởi vì tình huống này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!
"Diệp thiếu!"
"Ta chơi chán!"
"Không muốn đi Tinh Túc Tông, cho nên chúng ta trực tiếp trở về cung môn đi!"
"Đúng rồi, ba người bọn họ đều muốn đến cung môn của chúng ta tham quan và ta cũng đã đồng ý rồi cho nên dẫn theo bọn họ cùng nhau trở về!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn cũng lập tức nói ra quyết định mà mình vừa mới đưa ra.
Hả?
Chơi chán?
Không muốn đi Tinh Túc Tông trang bức nữa rồi?
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó khẽ gật đầu nói ra: "Được, nếu như ngươi đã không muốn chơi nữa thì chúng ta trở về cung môn đi!"
"Chủ nhân!"
"Nếu như không có chuyện gì khác thì ta về thượng giới trước, tiếp tục phục thị chủ mẫu!"
"Chủ nhân!"
"Nếu như không có chuyện gì khác thì ta về cung môn chơi với Tiểu Cước, dù sao, Nhị tỷ sắp ra, trong lòng của ta thật sự rất là sốt sắng, phải chơi với Tiểu Cước một hồi để phát tiết tâm trạng khẩn trương của mình mới được!"
Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Đường và Diệp Tiểu Kiếm cũng vang lên ở bên cạnh.
"Không có việc gì!"
"Các ngươi đi về trước đi!"
Nghe được hai người nói như vậy, Diệp Phong khẽ gật đầu.
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Bây giờ ta có chút khó hiểu!"
"Tại sao Thiên Đạo kiếp vân phía trên không có đánh Thiên Đạo lôi kiếp xuống, ngược lại lại đi theo chúng ta vậy?"
Trên đường đi tới Tinh Hồn Sơn, Lê Văn Uyên nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân đã ngưng tụ thành hình ở trên không trung không những không có đánh Thiên Đạo lôi kiếp kinh khủng xuống mà ngược lại còn liên tục đi theo bọn họ, tình huống quỷ dị này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn, thấy thế trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ tò mò quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
Chương 1059 - Hai người các ngươi giải thoát, vậy ta làm sao bây giờ?"Bởi vì ta còn chưa chuẩn bị xong a!"
"Nếu như nó dám bổ ta ở thời điểm này thì có thể nói là nó đã phế đi!"
"Cho nên nó phải đợi ta chuẩn bị xong đồng thời đạt được ta cho phép thì nó mới có thể đánh Thiên Đạo lôi kiếp xuống bổ ta!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
………………………………………………..
? ? ?
Cũng bởi vì ngươi chưa chuẩn bị xong cho nên Thiên Đạo kiếp vân phải chờ ngươi?
Thậm chí cần phải được ngươi cho phép thì nó mới dám bổ?
Ngươi có cần phải trâu bò như vậy hay không hả!
Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Lê Văn Uyên bị kinh hãi thật sự, hắn hoàn toàn không ngờ được là mẹ nó độ kiếp còn có thể độ kiếp như thế!
"Lê trưởng lão!"
"Ngươi đừng có ngạc nhiên như vậy!"
"Còn nhớ rõ hôm qua cỗ Thiên Đạo uy áp bao phủ toàn bộ Thiên Tinh Thành đó hay không?"
"Lúc ấy chắc chắn là ngươi đang bị trấn áp, nhưng ta và Uông Uy lại đi theo Diệp thiếu và Hoắc đại nhân đi đến chỗ có người độ kiếp, cụ thể là chuyện gì xảy ra thì ta không thể nói kỹ càng với ngươi nhưng ta có thể nói với ngươi là người độ kiếp đó dẫn xuất Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo kiếp vân, sau đó bị thủ hạ của Diệp thiếu thọc bảy mươi vạn đao!"
"Có thể nói, ở trong mắt chúng ta Thiên Đạo kiếp vân là tồn tại vô thượng, nhưng ở trong mắt Diệp thiếu thì nó chính là cái đồ rác rưởi có thể tùy tiện đâm chơi đó!"
Nhìn thấy vẻ khiếp sợ hiện rõ ở trên mặt của Lê Văn Uyên, Sở Nguyên Phi cũng dùng thần thức truyền âm lên tiếng nhắc nhở.
"Thì ra là thế!"
"Chẳng trách tất cả các ngươi đều không xem Thiên Đạo kiếp vân ra gì!"
Nghe được Sở Nguyên Phi nhắc nhở như vậy, Lê Văn Uyên mới hiểu rõ ra.
...
"Sở trưởng lão!"
"Nói thật, ta đã có chút không gánh được!"
"Tất cả mọi người đều là độ kiếp, nhưng phương thức độ kiếp của Diệp thiếu sao lại chênh lệch với chúng ta nhiều như vậy chứ!"
Nhìn thấy Diệp Phong nằm trên ghế xích đu đi ngủ, sau đó Thiên Đạo kiếp vân bổ ra một đoạn nhỏ một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp, dùng phương thức cực kỳ ôn nhu đánh vào người Diệp Phong, cảnh tượng này khiến cho Lê Văn Uyên kinh hãi, sau đó quay qua nhìn Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.
"Đừng nói ngươi gánh không được!"
"Ta cũng có chút gánh không được a!"
"Loại phương thức độ kiếp này, mẹ nó ta cũng là lần đầu tiên gặp được đó!"
"Hơn nữa ngươi có phát hiện ra hay không, Diệp thiếu ngủ rất say sưa, như vậy thì chứng minh là lực lượng ẩn chứa bên trong mỗi một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp đó không những sẽ không tạo thành tổn thương và đau đớn cho Diệp thiếu mà ngược lại sẽ mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ sảng khoái, mà sau khi lực lượng ẩn chứa bên trong một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp đó hoàn toàn biến mất thì đoạn Thiên Đạo lôi kiếp tiếp theo mới bổ xuống!"
"Nói cách khác, chúng ta độ kiếp, Thiên Đạo kiếp vân tuyệt đối không nương tay một chút nào!"
"Mà Diệp thiếu độ kiếp, Thiên Đạo kiếp vân lại hầu hạ hắn giống như là tổ tông của mình!"
Nghe được Lê Văn Uyên hỏi thăm, Sở Nguyên Phi cũng cười khổ nói ra ý nghĩ của mình.
Một lát sau!
"Rốt cục phải kết thúc!"
"Nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì ta sẽ khó chịu đến chết mất!"
Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân trên không trung bắt đầu tiêu tán, hai người Lê Văn Uyên và Sở Nguyên Phi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù sao hai người bọn họ có tu vi Thần Kiếp Cảnh Tam Trọng, như vậy thì chứng minh là bọn họ đã vượt qua được đệ nhất trọng, đệ nhị trọng và đệ tam trọng Thiên Đạo kiếp vân!
Nhưng bây giờ thấy Diệp Phong dùng phương thức thoải mái như vậy để thuận lợi độ kiếp thành công, lại nghĩ tới ba lần độ kiếp cửu tử nhất sinh của mình trước đó, tâm lý của bọn họ thật sự có chút không có ổn định!
Tổng kết một câu chính là khó khăn mà mình gặp phải tuy là đáng sợ nhưng khi nhìn thấy người khác hưởng thụ được cảm giác vui vẻ lại khiến cho mình càng lo lắng hơn nữa!
"Đinh! Bởi vì Hoắc Sơn sớm kết thúc con đường trang bức cho nên nhiệm vụ ngẫu nhiên có thời hạn ba ngày cũng kết thúc sớm!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, ban thưởng năm trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới, ban thưởng Vô Ngân Huyền âm Thủy *10000 ấm!"
Sau khi Thiên Đạo kiếp vân bắt đầu tiêu tán, Diệp Phong vẫn còn ngủ say, giọng nói của hệ thống lại vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
Oanh!
Ngay sau đó, một luồng khí tức đột phá lại bộc phát từ trong cơ thể của Diệp Phong một lần nữa.
Mà Thiên Đạo kiếp vân vừa mới tiêu tán cũng nhanh chóng ngưng tụ lại ở trên không trung một lần nữa, nhưng mà lần này Thiên Đạo uy áp lại tăng lên một cấp bậc, bởi vì lần này Diệp Phong dẫn xuất ra đệ nhị trọng Thiên Đạo kiếp vân!
"Ngọa tào!"
"Vừa đột phá xong, lại mẹ nó đột phá?"
"Hơn nữa còn là đột phá trong giấc ngủ?"
Mà thấy cảnh này, ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên đều hai mắt trợn tròn che miệng kinh hô lên, phải biết, cho dù là Thiên Đạo kiếp vân vừa mới xuất hiện cũng không dám tạo ra một chút xíu tiếng động nào, chỉ sợ đánh thức Diệp Phong, như vậy bọn họ nào dám tạo ra tiếng động chứ!
...
"Sở trưởng lão!"
"Giúp một chút, dùng chưởng đao đánh cho ta ngất xỉu đi!"
"Ta thật sự không thể nhịn được nữa cho nên hãy để cho ta hạnh phúc hôn mê đi!"
Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân bổ ra một đoạn nhỏ một đoạn nhỏ Thiên Đạo lôi kiếp lần nữa, Lê Văn Uyên trực tiếp không chịu nổi, sau đó nhìn về phía Sở Nguyên Phi đang đứng bên cạnh, chỉ vào sau gáy của mình lên tiếng thỉnh cầu.
"Lê trưởng lão!"
"Ta cũng nhìn không được!"
"Lúc trước chúng ta độ kiếp, đó thật sự là cửu tử nhất sinh, bây giờ nhớ lại thì ta vẫn còn có chút nghĩ mà sợ nhưng bây giờ lại nhìn thấy Diệp thiếu dùng phương thức thoải mái dễ chịu như vậy để độ kiếp trong lòng của ta khó chịu cực kỳ!"
Chương 1060 - Diệp Phong đặt tên, Bát Quái Vương 'Nhị tỷ' luống cuống!"Cho nên ngươi hãy cho ta một cái chưởng đao đi, nếu không ta sợ là trái tim này của ta sẽ bị phế bỏ mất!"
Nghe được Lê Văn Uyên thỉnh cầu, Sở Nguyên Phi cũng cười khổ mà nói ra ý nghĩ của mình.
"Sở trưởng lão!"
"Đã như vậy, vây hai chúng ta phối hợp một đợt đi!"
"Trực tiếp dùng chưởng đao của mình đánh vào sau gáy của đối phương, như vậy thì hai chúng ta có thể hạnh phúc cùng nhau hôn mê!"
Nhìn thấy Sở Nguyên Phi cũng có ý nghĩ này, Lê Văn Uyên trực tiếp đưa ra một biện pháp giải quyết như vậy!
Bành! Bành!
Theo hai tiếng vang trầm đục vang lên, hai người Lê Văn Uyên và Sở Nguyên Phi nở một nụ cười hạnh phúc ngã xuống.
? ? ?
Hai người các ngươi giải thoát, vậy ta làm sao bây giờ?
Mặc dù các ngươi đều là trưởng lão mà ta chỉ là một đệ tử nội môn nhưng cũng không thể không xem ta là người như vậy được!
Uông Uy đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì cả người trực tiếp ngớ ngẩn tại chỗ, hắn hoàn toàn không ngờ được là hai người đó lại chó như vậy trực tiếp bỏ qua hắn!
"Uông Uy huynh!"
"Bọn họ là tình huống như thế nào?"
Lúc này, Hoắc Sơn đang nằm trên ghế xích đu nghỉ ngơi nghe một tiếng vang khác lạ vang lên thì mở hai mắt ra, nhưng mà khi hắn mở hai mắt ra thì nhìn thấy hai người đang nằm ở dưới đất sau đó trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ quay qua nhìn Uông Uy lên tiếng hỏi thăm.
"Hoắc đại nhân!"
"Bởi vì phương thức độ kiếp của Diệp thiếu quá dễ chịu cho nên bọn họ chịu không được kích thích như vậy, trực tiếp dùng chưởng đao đánh về phía sau gáy của đối phương, sau đó cứ như vậy!"
Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm, Uông Uy cũng vội vàng giải thích rõ cho hắn biết.
"Hóa ra là như vậy sao!"
"Vậy Uông Uy huynh, ngươi có chịu được hay không?"
"Có cần ta giúp ngươi một chút hay không?"
Sau khi biết rõ được tình huống, Hoắc Sơn nhìn về phía Uông Uy lên tiếng hỏi thăm.
"Cần! ! !"
"Hoắc đại nhân, ta cần sự giúp đỡ của ngài!"
"Mặc dù ta còn chưa từng độ kiếp nhưng ta cũng không thể tiếp tục xem được nữa!"
"Nếu không thì ta sợ là ta sẽ sinh ra tâm lý đáng sợ là ta độ kiếp như vậy cũng được!"
Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm mình như vậy, Uông Uy cũng kích động vội vàng lên tiếng đáp lại, mà trong ánh mắt hắn nhìn về phía đối phương cũng tràn đầy vẻ cảm kích!
"Quá mạnh!"
"Chỉ trong thời gian mấy tháng, Diệp thiếu đã phát triển đến trình độ này!"
"Có thể nói là quá kinh khủng!"
Sau khi Uông Uy cũng mang theo nụ cười hạnh phúc ngã trên mặt đất, lúc này Hoắc Sơn mới đưa mắt qua nhìn Diệp Phong vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người của đối phương thì trong mắt của hắn cũng lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Một lát sau!
"Ừm ~ "
"Ngủ một giấc như thế này thật là thoải mái!"
"Không thể không nói, Thiên Đạo kiếp vân khống chế cường độ lôi điện xoa bóp này thật là tỉ mỉ!"
Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, đầu tiên là thoải mái duỗi lưng một cái sau đó cười tự lẩm bẩm.
"Ngọa tào!"
"Cung chủ, đây là tình huống như thế nào?"
"Chẳng lẽ chúng ta tao ngộ địch tập rồi?"
Nhưng mà khi Diệp Phong chú ý tới ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên đã hôn mê ngã xuống đất thì trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn về phía Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Dưới chân chúng ta giẫm lên Thiên Đạo kiếp vân, ai dám đến tập kích chúng ta a!"
"Còn ba người bọn họ bắt đầu nói từ lần đột phá thứ hai của ngươi!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoắc Sơn cười kể rõ lại tình huống vừa mới xảy ra.
"Cái gì! ! !"
"Trong lúc ta ngủ, cũng dẫn đệ nhị trọng Thiên Đạo kiếp vân ra ngoài rồi?"
"Như vậy có thể nói là mẹ nó ta chỉ ngủ một giấc thôi mà đã mơ mơ hồ hồ đột phá được 2 cái tiểu cảnh giới?"
Nghe Hoắc Sơn nói xong, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ khiếp sợ kinh hô lên!
? ? ?
Chính ngươi đột phá, chính ngươi không biết?
Còn nữa, liên tiếp đột phá hai cái tiểu cảnh giới không phải là một chuyện đáng để vui vẻ hay sao nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngươi hình như là rất là tức giận?
Nếu như để cho 3 người bọn họ nhìn thấy cảnh này thì không biết là 3 người bọn họ có còn sống nổi nữa hay không!
Nhìn thấy Diệp Phong lại có phản ứng lớn như vậy, Hoắc Sơn cũng toát ra vẻ mộng bức!
"Hệ thống!"
"Đây là do ngươi giở trò quỷ đúng không!"
"Ban đầu ở thượng giới, ta chị ngủ có một giấc sau đó mơ mơ hồ hồ đột phá từ Tiên Kiếp Cảnh Nhất Trọng đến Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng, kết quả bây giờ đến thần giới thì ngươi lại bắt đầu giở trò nữa rồi?"
Lúc này, Diệp Phong âm thầm lên tiếng chất vấn hệ thống.
(Hệ thống: ? ? ? Khi ở thượng giới, là Thiên Đạo kiếp vân muốn nhanh chóng đưa tiễn ngươi cho nên nó mới không ngừng tự mình tiến hóa, trực tiếp tăng thực lực của ngươi từ Tiên Kiếp Cảnh Nhất Trọng lên tới Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng, chuyện đó hoàn toàn không có liên quan tới ta, hơn nữa khi đó ngươi đã đổ oan cho ta một là, bây giờ lại nhắc lại chuyện này nữa, mặc dù ngươi là lão Lục nhưng cũng không thể khi dễ hệ thống như vậy được!)
"Đinh! Túc chủ, sở dĩ ngươi sẽ liên tục đột phá 2 cái tiểu cảnh giới là bởi vì Hoắc Sơn cho nên nhiệm vụ ngẫu nhiên mới kết thúc sớm!"
Nghe được Diệp Phong chất vấn, hệ thống cũng lập tức giải thích rõ cho hắn biết.
Hả?
Bởi vì Hoắc Sơn cho nên nhiệm vụ ngẫu nhiên mới kết thúc sớm?
Nghe nói như vậy, Diệp Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó kiểm tra tình huống nhiệm vụ!
"Hóa ra là như vậy!"
"Bởi vì Hoắc Sơn kết thúc con đường trang bức sớm cho nên nhiệm vụ ngẫu nhiên có thời gian 3 ngày cũng kết thúc sớm theo!"
"Mà lần thứ hai ta đột phá thật ra là do hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên mà nhận được ban thưởng!"
Hiểu rõ được những tình huống này, Diệp Phong mới thôi.
...
"Cung chủ!"
"Chúng ta cần bao lâu nữa mới có thể trở về cung môn?"
Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
Chương 1061 - Diệp Phong đặt tên, Bát Quái Vương 'Nhị tỷ' luống cuống! (2)"Không có gì bất ngờ xảy ra, dựa vào tốc độ của Thiên Đạo kiếp vân thì chúng ta chỉ cần hai ngày là có thể chạy tới Tinh Hồn Sơn!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoắc Sơn cũng lập tức trả lời.
"Hai ngày?"
"Như vậy thì hơi lâu!"
"Vừa khéo muốn gọi Bát Quái Vương ra hóng gió, vậy thì để nàng trực tiếp đưa chúng ta về cung môn đi!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong âm thầm ra lệnh cho hệ thống: "Hệ thống, thả Bát Quái Vương xếp ở vị trí thứ hai trong đội hộ vệ bại gia chính thức ra đi!"
Oanh!
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, một khe hở không gian xuất hiện ở ngay trước mặt ngay sau đó một cô gái tóc dài mặc một bộ quần áo đen bó sát người lộ rõ đường cong dáng người uyển chuyển đi từ trong đó ra.
"Thuộc hạ!"
"Bái kiến chủ nhân!"
Sau khi nữ tử áo đen chậm rãi rơi xuống trước mặt Diệp Phong, lập tức quỳ một gối xuống sau đó thần thái cung kính lên tiếng hô.
"Quá đẹp!"
"Nàng còn xinh đẹp hơn Sử Đại Xuyên gấp trăm lần!"
"Hơn nữa giọng nói cũng êm tai hơn Sử Đại Xuyên gấp trăm lần!"
"Thật không biết Diệp thiếu tìm ở đâu ra, nhưng mà không thể không nói, Diệp thiếu thích nam nhân như vậy sao!"
Bên cạnh, Hoắc Sơn nhìn thấy nữ tử áo đen bỗng nhiên xuất hiện này thì cũng tỏ vẻ tán thành dáng người và dung mạo của đối phương, chỉ là hắn nghĩ đối phương là nam nhân!
Bởi vì bị Sử Đại Xuyên ảnh hưởng, một khi có mỹ nữ cực phẩm xuất hiện ở bên cạnh Diệp Phong thì Hoắc Sơn đều sẽ không tự chủ được có ý nghĩ như vậy.
"Hoắc Sơn đúng không!"
"Ta cho ngươi biết, lão nương là nữ, toàn thân cao thấp đều là chân tài thực học, nếu như ngươi còn dám nghĩ ta là nam nữa thì ngươi coi chừng ta sẽ tiêu diệt huynh đệ của ngươi!"
Đúng lúc này, nữ tử áo đen chợt quay đầu nhìn về phía Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đối phương, cũng lên tiếng cảnh cáo.
? ? ?
Nàng lại biết được ý nghĩa trong lòng của ta.
Chẳng lẽ nàng biết Độc Tâm Thuật?
Nghe được nữ tử áo đen nói như vậy, Hoắc Sơn cũng tỏ vẻ giật mình.
"Cung chủ!"
"Nàng cũng không phải loại người như Sử Đại Xuyên!"
"Còn nữa, thực lực của nàng hơn xa Diệp Tiểu Kiếm, cho nên ngươi tuyệt đối đừng có trêu chọc nàng nếu không thì ngươi sẽ thê thảm lắm đó!"
Nghe được nữ tử áo đen nói như vậy, Diệp Phong cũng hiểu rõ ra, sau đó nhìn về phía Hoắc Sơn cười nhắc nhở.
Hả?
Thực lực của nàng còn mạnh mẽ hơn Tiểu Kiếm đại nhân thọc Thiên Đạo kiếp vân bảy mươi vạn kiếm?
Mà nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Hoắc Sơn cũng toát ra vẻ chấn kinh!
...
"Nếu như ngươi đã đi ra thì hãy đặt tên cho ngươi trước đi!"
Nhắc nhở Hoắc Sơn xong, Diệp Phong nhìn về phía nữ tử áo đen cười lên tiếng nói.
Trừng!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, nữ tử áo đen bỗng nhiên giật mình, thậm chí trên mặt đều toát ra vẻ bất an, bởi vì nàng biết Diệp Phong đặt tên quá tùy tính!
Ví dụ như là Tiểu Cước, Tiểu Chùy, Tiểu Hắc, nàng thật sự lo lắng Diệp Phong sẽ đặt cho nàng một cái tên cực kỳ quái dị!
Mà Thiên Mệnh Chi Thuật của nàng lại không thể nào sử dụng với Diệp Phong, tình huống hoàn toàn không biết không nằm trong sự khống chế này khiến cho nàng có chút hốt hoảng!
"Chủ nhân!"
"Xin ngài ban tên!"
Mặc dù trong lòng rất là hốt hoảng nhưng mà nữ tử áo đen cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể toát ra vẻ mặt kích động nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm!
...
Tinh Hồn Sơn, Tinh Hồn Cung!
"Ngọa tào!"
"Mẹ nó đây không phải là khí tức của Nhị tỷ sao?"
"Chủ nhân lại thả nàng ra ngoài rồi?"
Lúc này, khi mấy người Diệp Tiểu Cước, Diệp Tiểu Chùy, Diệp Tiểu Bạch và Diệp Tiểu Hắc phát hiện ra được khí tức quen thuộc này thì sắc mặt đều đột nhiên thay đổi thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy nhè nhẹ!
……………………………………..
"Xong!"
"Nhị tỷ tới, ngày tốt lành của chúng ta cũng sắp chấm dứt rồi!"
"Đúng vậy a!"
"Cũng không bằng thả Đại tỷ đại ra!"
"Mặc dù Đại tỷ đại trời sinh tính cao lạnh, lúc rảnh rỗi còn thích quản lý chúng ta nhưng mà nàng không có vạch trần bí mật nhỏ ở trong lòng của chúng ta ra!"
"Ai!"
"Các ngươi đừng nói những chuyện vô dụng này nữa!"
"Bây giờ Nhị tỷ đã được thả ra, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi!"
"..."
Ngay sau đó, mấy người gượng cười nói ra tiếng lòng của mình.
"Mẹ nó!"
"Kiếm ca, đừng mẹ nó đánh!"
"Nhị tỷ đã đi ra, ngươi còn có tâm tư đánh ta?"
Lúc này, Diệp Tiểu Cước một mực chạy trốn trên không trung cũng thần sắc sụp đổ quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Kiếm rống lớn lên.
"Ta biết a!"
"Cũng là bởi vì ta đã biết Nhị tỷ muốn ra cho nên ta mới tranh thủ trở về đây đánh rơi một lần để hóa giải tâm trạng khẩn trương của ta lúc này!"
Nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm nhếch miệng, sau đó giải thích rõ cho hắn biết.
? ? ?
Ngươi đã sớm biết chuyện này?
Sau đó mẹ nó ngươi tâm tình khẩn trương, đến đánh ta làm dịu tâm tình?
Mẹ nó, ngươi chó như vậy Nhị tỷ biết không?
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Diệp Tiểu Cước như không thể tin vào tai của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Tiểu Kiếm có thể làm ra được chuyện chó như vậy, thậm chí bây giờ hắn rất muốn rống to một câu với Diệp Tiểu Kiếm: "Ngươi đánh ta là làm dịu tâm tình, vậy tâm tình khẩn trương và tâm linh bị thương của ta thì ai sẽ an ủi ta đây?"
Hả?
Không thích hợp!
Tại sao ánh mắt những người còn lại nhìn ta đều trở nên không đúng?
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Cước chợt phát hiện một tình huống, đó chính là lúc này mấy người Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch và Diệp Tiểu Chùy phía dưới đều dùng ánh mắt tràn đầy trêu tức nhìn mình!
"Chờ một chút!"
"Sẽ không phải là bọn họ nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, sau đó cũng chuẩn bị đánh tầng một trận, dùng chuyện này để làm dịu tâm tình khẩn trương của bọn họ đó chứ!"
Nghĩ đến khả năng này, Diệp Tiểu Cước trực tiếp luống cuống!
"Tiểu Cước!"
"Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nếu không chúng ta luận bàn tỷ thí một trận đi!"