Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 66 - Chương 1062 - Tiểu Cước Đừng Sợ, Có Kiếm Ca Ở Đây!

Chương 1062 - Tiểu Cước đừng sợ, có Kiếm ca ở đây!

"Có hai lựa chọn!"

"Một, ngươi đơn đấu bốn người chúng ta!"

"Hai, bốn người chúng ta quần ẩu ngươi một trận!"

"Ngươi có thể chọn!"

Ngay lúc Diệp Tiểu Cước còn đang thấp thỏm lo âu thì giọng nói của Diệp Tiểu Hắc đã vang lên bên dưới.

? ? ?

Các ngươi muốn đánh ta, còn mẹ nó tìm một cái cớ chính đáng như vậy?

Các ngươi có cần phải chó như vậy hay không!

Nghe được Diệp Tiểu Hắc nói như vậy, Diệp Tiểu Cước tức giận đến toàn thân đều run rẩy, hắn hoàn toàn không ngờ được lại những người này lại không biết xấu hổ như vậy!

"Hắc ca!"

"Mặc dù Tiểu Cước xếp thứ mười nhưng các ngươi cũng không thể khi dễ hắn như vậy được!"

"Ta cũng nhìn không nổi nữa!"

Mà đúng lúc này, Diệp Tiểu Kiếm một mực đuổi theo Diệp Tiểu Cước đánh lại tràn ngập lửa giận quay qua nhìn Diệp Tiểu Hắc hô to lên.

"Tiểu Cước!"

"Đừng sợ, có Kiếm ca!"

"Hôm nay ta sẽ kề vai chiến đấu với ngươi, tử chiến đến cùng với bọn họ!"

Sau đó, Diệp Tiểu Kiếm thần sắc chân thành tha thiết nhìn về phía Diệp Tiểu Cước biểu lộ thái độ của mình!

"Kiếm ca!"

"Nghe được ngươi nói như vậy, ta thật là quá cảm động!"

"Nhưng mà ngươi nên hùa theo bọn họ đi, ta sợ khi ta kề vai chiến đấu với ngươi ngươi sẽ đâm sau lưng ta mấy kiếm!"

Nghe được quyết định này của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Cước cũng nói ra ý nghĩ của mình!

Tổng kết lại chính là cảm động thì cảm động nhưng cái gì nên làm thì vẫn phải làm.

"Tiểu Cước! ! !"

"Sao ngươi có thể nghĩ về ta như vậy chứ!"

"Ngươi làm như vậy khiến cho trong lòng của ta lạnh lẽo!"

"Ngươi có biết là ngươi làm như vậy là trực tiếp bóp chết niềm vui thú của ta từ trong trứng nước hay không!"

Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm cực kỳ tự nhiên đi tới trước mặt đám người Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch đang đứng đối diện.

"Hừ!"

"Ta biết ngay là ngươi không có ý đồ gì tốt!"

"Tới đi, cùng lên đi, cái nhục ngày hôm nay chờ ta xung kích đến hạng chín thì chắc chắn sẽ trả lại cho các ngươi gấp trăm lần gấp nghìn lần!"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Diệp Tiểu Cước cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn thẳng vào mấy người ở đối diện hô to lên.

? ? ?

Cái nhục ngày hôm nay là nhiều người như vậy mang đến cho ngươi!

Kết quả ngươi lại muốn trả lại cho một mình ta gấp trăm lần gấp nghìn lần?

Dựa vào cái gì?

Mà nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, Diệp Tiểu Chùy xếp ở thứ chín trực tiếp mộng, bởi vì nếu như Diệp Tiểu Cước xung kích đến hạng chín, vậy chắc chắn hắn sẽ rơi xuống hạng mười, mà lúc đó, người mà Diệp Tiểu Cước có thể khi dễ cũng chỉ có một mình hắn a!

"Tiểu Cước!"

"Ý nghĩ này của ngươi không được đứng đắn cho lắm!"

"Ngươi hẳn là nên nghĩ đến chuyện xung kích hạng thứ hai, sau đó trả lại cái nhục ngày hôm nay gấp trăm lần gấp nghìn lần cho tất cả chúng ta mới đúng, ngươi không thể chỉ nhằm vào một mình ta được!"

Sau đó, Diệp Tiểu Chùy nhìn về phía Diệp Tiểu Cước lên tiếng nhắc nhở.

"Ngươi cho rằng ta không muốn sao?"

"Nhưng ta cũng phải có bản lĩnh đó mới được!"

Nghe được Diệp Tiểu Chùy nói như vậy, Diệp Tiểu Cước cũng mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ đáp lại.

"Mẹ nó!"

"Ngươi không có bản lĩnh đó thì ngươi đàng hoàng đợi ở hạng thứ mười, tại sao còn muốn xung kích thứ chín?"

"Thế nào, chỉ xem thường một mình ta thôi đúng không?"

Nghe nói như vậy, trong nháy mắt Diệp Tiểu Chùy lập tức cảm thấy khó chịu!

...

Một bên khác!

"Chủ nhân!"

"Còn chưa có nghĩ kỹ sao?"

Nhìn thấy Diệp Phong cả buổi mà vẫn không nói gì thì nữ tử áo đen cũng mặt lộ vẻ khẩn trương lên tiếng hỏi thăm.

"Không dễ đặt!"

"Chủ yếu là ta đặt tên đều sẽ căn cứ đặc điểm riêng của các ngươi, sau đó đặt cho các ngươi một cái tên tương đối có cá tính!"

"Mà bây giờ hiểu biết của ta về ngươi chỉ giới hạn ở trong nhiều chuyện..."

Nói đến đây, trong mắt Diệp Phong bỗng nhiên hiện lên một tia tinh quang, sau đó nhìn về phía nữ tử áo đen lên tiếng nói ra: "Nghĩ kỹ, sau này ngươi tên là Diệp Tiểu Quái!"

? ? ?

Diệp Tiểu Quái?

Đây là cái tên mà một cô gái xinh đẹp nên có hay sao?

Cho dù là ngươi đặt tên tương đối tùy tiện cũng không thể nào đặt tên một cách tùy tiện như vậy được!

Nghe được Diệp Phong nói ra cái tên kì quái như vậy thì nữ tử áo đen cả người đều choáng tại chỗ!

"Chủ nhân!"

"Không thể đổi một cái tên khác hay sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, nữ tử áo đen ôm hi vọng cuối cùng nhìn về phía Diệp Phong thăm dò.

"Nhiều chuyện nhiều chuyện!"

"Nếu như ngươi không thích chữ Quái, vậy tên là Diệp Tiểu Bát có được hay không?"

Nghe được nữ tử áo đen hỏi thăm, Diệp Phong cũng hơi trầm tư một chút, sau đó nói ra một cái tên khác.

? ? ?

Diệp Tiểu Bát?

Vậy còn không bằng gọi Diệp Tiểu Nhị, ít nhất cũng giống xếp hạng!

Nghe được Diệp Phong nói ra cái tên này, trên mặt nữ tử áo đen cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, có thể nói, đối với trình độ đặt tên của Diệp Phong, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng!

"Chủ nhân!"

"Ta cảm thấy Diệp Tiểu Quái vẫn rất là dễ nghe!"

"Nếu không ta lấy tên là Diệp Tiểu Quái đi!"

Sau đó, nữ tử áo đen nhìn về phía Diệp Phong cười nói ra ý nghĩ của mình.

"Được!"

"Ngươi thích tên nào thì gọi tên đó!"

"Nếu như ngươi thích cái tên Diệp Tiểu Quái này, vậy từ giờ trở đi, ngươi gọi là Diệp Tiểu Quái!"

Nghe được nữ tử áo đen nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp quyết định tên này.

………………………………..

Hả?

Cái gì gọi là thích tên nào thì chọn tên đó?

Tổng cộng chỉ có hai cái tên kỳ lạ như vậy, ta có sự lựa chọn nào khác hay sao?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng gượng cười tự nói.

"Tiểu Quái!"

"Trên người mấy người này có bí mật nào tương đối ghê gớm?"

Đúng lúc này, giọng nói có chút hưng phấn của Diệp Phong vang lên bên cạnh.

"Chủ nhân!"

"Đúng là trên người của mấy người này có một số bí mật tương đối ghê gớm!"

"Có muốn ta kể ra từng cái cho ngài nghe hay không!"

Nhìn thấy Diệp Phong cũng nhiều chuyện như vậy, trong nháy mắt Diệp Tiểu Quái tỉnh táo tinh thần sau đó lên tiếng đáp lại.

? ? ?

Chương 1063 - Chủ nhân, cái tên này rất không biết xấu hổ!

Nhiều chuyện?

Mẹ nó, nương môn này dùng Độc Tâm Thuật đọc bí mật của người khác?

Nàng biết chơi như vậy, cha mẹ của nàng có biết hay không?

Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, đặc biệt là chú ý tới Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái khi nói tới bí mật của người khác thì trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, một cảm giác bất an trong nháy mắt tràn ngập trong lòng của hắn!

"Không cần mỗi người đều nói!"

"Chọn hai trong số bốn người bọn họ nói là được!"

"Về phần chọn ai, ngươi quyết định đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười đáp lại.

"Chủ nhân!"

"Vậy chọn hắn là người đầu tiên đi!"

"Bí mật trên người hắn rất là ghê gớm nha!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái trực tiếp chọn Hoắc Sơn là mục tiêu đầu tiên!

? ? ?

Bên kia có ba người đang nằm, ngươi không chọn!

Nhất định phải chọn ta?

Thế nào, nhìn ta yếu, cảm thấy ta dễ khi dễ?

Nhìn thấy Diệp Tiểu Quái trực tiếp chọn trúng mình, Hoắc Sơn cũng âm thầm chửi bậy một phen sau đó cả người trở nên bất an, bởi vì trong lòng của hắn đúng là có rất nhiều bí mật tương đối ghê gớm!

"Tiểu Quái đại nhân!"

"Mặc dù Diệp thiếu giao quyền lựa chọn lại cho ngươi nhưng ta cảm thấy chọn như vậy có chút không được công bằng!"

Sau đó, Hoắc Sơn liên quan quay qua nhìn Diệp Tiểu Quái nói ra ý nghĩ của mình.

"Nha!"

"Vậy ngươi cho rằng lựa chọn thế nào mới xem như công bằng?"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm, mặc dù nàng có thể suy tính ra ý nghĩ tiếp theo trong lòng của đối phương nhưng mà nàng cũng lười tính, bởi vì nàng chị cảm thấy hứng thú với những bí mật tương đối ghê gớm trên người của đối phương!

"Rất đơn giản!"

"Bốn người chúng ta đứng thành một hàng!"

"Sau đó ngươi kêu lên một tiếng 'Ai muốn làm mục tiêu thứ nhất thì tiến lên một bước', như vậy, nếu như có người muốn làm mục tiêu đầu tiên thì sẽ chủ động đi lên trước một bước, mà những người không muốn trở thành mục tiêu đầu tiên thì sẽ đứng tại chỗ không động đậy, như vậy mới là phương thức lựa chọn công bằng nhất!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái hỏi thăm, Hoắc Sơn trưng vẻ mặt thành thật ra nói ra ý nghĩ của mình.

"Ừm?"

"Ba người đó vẫn còn đang hôn mê đó!"

"Bây giờ nếu như bốn người các ngươi đứng thành một hàng, đến lúc đó ngươi chỉ cần lui lại một bước thì mục tiêu thứ nhất có thể chọn từ trong số ba người bọn họ!"

"Không thể không nói, phương thức lựa chọn công bằng này của cung chủ rất là không biết xấu hổ!"

Bên cạnh, Diệp Phong nghe được ý nghĩ này của Hoắc Sơn thì trong nháy mắt trên mặt cũng treo đầy hắc tuyến, hắn hoàn toàn không ngờ được là Hoắc Sơn lại không biết xấu hổ như vậy!

"Chủ nhân!"

"Cái tên này rất là không biết xấu hổ!"

Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Quái cũng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.

"Đúng là rất không biết xấu hổ!"

"Trước kia ta hoàn toàn không biết được là hắn còn có ưu điểm này!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng nhún vai, sau đó cười đáp lại một câu.

Rất nhanh!

Hoắc Sơn đã lôi ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên hôn mê ngã xuống đất đi qua, đồng thời xếp thành một loạt chỉnh chỉnh tề tề, mà hắn đứng ở ngoài cùng bên phải!

"Tiểu Quái!"

"Ngươi nói xem nếu như chúng ta lặng lẽ đánh thức ba người bọn họ, sau đó báo cho bọn họ biết tình huống này thì có phải là sẽ chơi vui hơn hay không?"

Nhìn thấy Hoắc Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Phong cũng nghĩ đến cái gì, sau đó nở một nụ cười xấu xa quay qua nhìn Tiểu Quái đang đứng bên cạnh thấp giọng nói.

"Chủ nhân!"

"Không cần đánh thức bọn họ, bởi vì ba tên đó đã tỉnh lại từ lâu rồi hơn nữa cũng nghe được tất cả những gì mà chúng ta vừa mới nói với nhau!"

"Cho nên chờ một hồi khi ta hô lên thì chắc chắn bọn họ sẽ chơi Hoắc Sơn một phát!"

Nghe được ý nghĩ xấu xa này của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái cũng cười giải thích.

Hả?

Bọn họ đã sớm tỉnh?

Hơn nữa cũng biết được tình huống trước mắt?

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ giật mình quay qua nhìn ba người nằm dưới đất, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Ba tên này cũng rất âm hiểm a!"

...

"Bốn người các ngươi nghe cho kỹ!"

"Ai muốn làm mục tiêu thứ nhất thì hãy bước lên trước một bước đi!"

Rất nhanh, Diệp Tiểu Quái mặt lộ vẻ hưng phấn quay qua nhìn bốn người hô to lên.

Xoát!

Nghe nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp lui về sau một bước, sau đó vẻ mặt đắc ý lẩm bẩm: "Niềm vui vẻ khi hố người khác nó giản dị tự nhiên như thế đó!"

Mà Hoắc Sơn cũng không có chú ý tới ba người vốn đang nằm ở trong trạng thái hôn mê lại giống như là một con sâu, thân thể co lại di chuyển về phía sau chừng hai bước, sau đó lại nằm trên mặt đất giả thành hôn mê lần nữa!

"Hoắc Sơn!"

"Nếu như ngươi muốn trở thành mục tiêu đầu tiên như vậy thì hãy chọn ngươi đi!"

Ngay lúc Hoắc Sơn còn đang âm thầm đắc ý, giọng nói tràn đầy trêu chọc của Diệp Tiểu Quái vang lên.

Hả?

Không phải là ta đã lui ra phía sau một bước rồi hay sao?

Như vậy thì mục tiêu đầu tiên phải được chọn từ trong số ba người bọn họ mới đúng chứ!

Sao bây giờ ta lại trở thành mục tiêu đầu tiên?

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp mộng, sau đó quay qua nhìn.

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, đây là tình huống như thế nào?"

"Gặp quỷ?"

Nhưng mà khi Hoắc Sơn chú ý tới lúc này ba người hôn mê ngã xuống đất lại quỷ dị xuất hiện ở phía sau của hắn thì trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ kinh hô lên, bởi vì tình huống này giống như là hắn bước lên trước một bước thực!

Chờ một chút!

Không phải là ba cái tên khốn kiếp này đã tỉnh lại trước đó sau đó giả bộ hôn mê đó chứ!

Đúng lúc này, Hoắc Sơn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay qua nhìn ba người hét lớn: "Ba người các ngươi có cần phải chó như vậy hay không, đã tỉnh dậy mà mẹ nó còn giả bộ hôn mê nữa!"

"Ai nha!"

Chương 1064 - Nghe được bí mật của ta, các ngươi đều chạy?

"Ta hôn mê bao lâu?"

"Có phải là đã đến Tinh Hồn Sơn rồi hay không?"

Nghe được tiếng rống to của Hoắc Sơn, ba người cũng cùng nhau chậm rãi đứng dậy, sau đó ra vẻ mơ hồ lầm bầm.

"Được rồi!"

"Đừng có lãng phí thời gian nữa!"

"Mọi người tranh thủ ngồi xuống, ta bắt đầu kể đây!"

Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Quái vang lên bên cạnh.

Rất nhanh!

Ba người Uông Uy, Sở Nguyên Phi và Lê Văn Uyên tiện tay làm ra một cái ụ đá, sau đó ngồi xuống làm kẻ hóng chuyện, mà Diệp Phong nằm trên ghế xích đu cũng lấy rượu ngon ra!

"Bình tĩnh!"

"Ta nhất định phải bình tĩnh!"

"Cho dù nàng biết Độc Tâm Thuật thì cũng không thể nào biết được hết tất cả bí mật của ta được!"

"Chỉ cần nàng không biết mấy cái bí mật quan trọng thì nàng kể những cái khác ra cũng không sao!"

Lúc này, Hoắc Sơn đang đứng đối diện cũng cố làm ra vẻ bình tĩnh tự lẩm bẩm.

“Hoắc Sơn!”

“Năm hai mươi tuổi, nhìn trộm nữ tu sĩ tắm gội, sau khi bị phát hiện lại bị nữ tu sĩ coi trọng, do đó dấn thân vào con đường tu hành, chẳng sợ sau đó nữ tu sĩ phát hiện hắn trời sinh phế thể, cũng không có từ bỏ hắn, nhưng cuối cùng một tháng sau đó lại bị nữ tu sĩ tàn nhẫn bỏ rơi vì hắn không có năng lực ở một khía cạnh nào đó!”

“Năm 50 tuổi, bị một cái nữ ma đầu bắt được, cũng cho hắn dùng một viên đan dược đặc thù, trực tiếp tăng lên năng lực của hắn ở một phương diện nào đó, nhưng nữ ma đầu chơi một năm thì chơi chán, trực tiếp vô tình vứt bỏ hắn!”

“Năm 123 tuổi, hắn ở…”

Ngay khi Diệp Tiểu Quái chuẩn bị nói ra bí mật thứ ba của Hoắc Sơn, Hoắc Sơn liền bay thẳng quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó đau đớn hét lên: “Diệp thiếu, cầu xin đừng để cho nàng nói!”

Điên rồi!

Lúc này Hoắc Sơn thật sự muốn điên rồi!

Đây đều là bí mật thầm kín nhất trong lòng hắn, nhưng bây giờ lại bị Diệp Tiểu Quái nói ra trước mặt nhiều người như vậy, mặt già của hắn coi như mất sạch, thậm chí hắn ước gì có thể đào hố chui xuống đất!

“Mẹ kiếp!”

“Kinh nghiệm trưởng thành của Cung chủ phong phú muôn màu muôn vẻ như vậy ư?”

“Cũng quá trâu bò đi!”

Mà Diệp Phong lúc này cũng khiếp sợ trước hai bí mật của Hoắc Sơn, hắn thật sự không ngờ rằng Hoắc Sơn chỉ là một tên phế nhân, nhưng hắn lại có nhiều giây phút hạnh phúc như vậy!

Bên kia!

“Không biết vì sao, nhưng sau khi nghe những việc Hoắc đại nhân trải qua, ta cảm thấy có một tia hâm mộ!”

“Tuy rằng hắn trời sinh phế thể, không thể có được tu vi cường đại, nhưng những chuyện hắn trải qua thật là mẹ nó sướng a!”

Nghe xong hai bí mật của Hoắc Sơn, trên mặt Sở Nguyên Phi cũng hiện lên vẻ hâm mộ.

“Đúng vậy!”

“Tuy rằng thiên phú của ta trác tuyệt, nhưng cũng đúng là bởi vì như thế, cho nên mỗi ngày đều phải cố gắng tu luyện!”

“Bây giờ nhìn lại, ta không có quá khứ hạnh phúc nào đáng nhớ!”

“Xem ra, vẫn là Hoắc đại nhân thông thấu, chẳng sợ hắn là người bị động!”

Ngay sau đó, Lê Văn Uyên ở bên cạnh cũng nói ra cảm nhận của mình.

“Hai vị trưởng lão!”

“Các ngươi hiện tại thay đổi cũng còn kịp a!”

“Chỉ cần các ngươi không trầm mê vào, có gì mà không được!”

Nghe hai người nói như vậy, Uông Uy ở bên cạnh cũng cười nhắc nhở.

“Tiểu Uông!”

“Ngươi còn nhỏ, cho nên ngươi không hiểu chúng ta đang hâm mộ điều gì!”

“Ngươi thật cho rằng, chúng ta sống mấy vạn năm cũng chưa từng hưởng qua sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, chúng ta đã hưởng thụ qua, nhưng không phải là hồi ức đáng giá, chỉ có trải qua như Hoắc đại nhân mới là hồi ức đáng giá!”

Nghe Uông Uy nói xong, Sở Nguyên Phi mỉm cười giải thích.

???

Mẹ nó các ngươi đang nói gì vậy?

Các ngươi còn hâm mộ những chuyện ta đã trải qua?

Là các ngươi điên rồi, hay vẫn là ta ở trong phúc không biết hưởng phúc?

Lúc này, Hoắc Sơn đang vô cùng xấu hổ ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của đám người liền sửng sốt!

Hắn vốn tưởng rằng, mọi người nghe xong những chuyện hắn trải qua sẽ cười nhạo hắn, nhưng hắn vạn lần không ngờ, chính mình thế nhưng trở thành đối tượng hâm mộ của bọn họ, loại đảo ngược phân cực trực tiếp biến hắn thành mê muội!

……

“Tiểu Quái!”

“Được rồi, chọn mục tiêu tiếp theo đi!”

Lúc này, giọng nói của Diệp Phong đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

“Ai nha!”

“Ta đau bụng quá, ta muốn đi phốc phốc phốc!”

“Diệp thiếu, các ngươi cũng đừng chờ ta, chờ giải quyết xong, ta sẽ trực tiếp trở lại Tinh Túc Tông, không cùng ngài đi Tinh Hồn Cung!”

Khi Diệp Phong vừa nói xong, Sở Nguyên Phi thấy ánh mắt của Diệp Tiểu Quái rơi ở trên người mình, trực tiếp khiến hắn kinh hãi, sau đó, hắn trực tiếp rời đi Thiên Đạo kiếp vân, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía xa!

“Ai nha!”

“Không nín được, ta muốn xôn xao!”

“Diệp thiếu, cũng đừng chờ ta, chờ giải quyết xong, ta cũng trực tiếp trở lại Tinh Túc Tông!”

Sau khi Sở Nguyên Phi chạy trốn, Lê Văn Uyên cũng thấy ánh mắt của Diệp Tiểu Quái dừng ở trên người hắn, hắn cũng bị dọa sợ, sau đó nói một câu như vậy, liền nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi này, e sợ chậm một bước, Diệp Tiểu Quái sẽ nói ra những bí mật quan trọng trong nhất trong lòng hắn!

???

Một cái phốc phốc phốc, một cái xôn xao!

Sau đó, mẹ nó đều bỏ chạy?

Trực tiếp ném một mình ta ở đây?

Nhìn hai vị trưởng lão đã bỏ chạy, Uông Uy ngẩn ra, hắn thật sự không nghĩ tới, bởi vì Diệp Tiểu Quái xuất hiện, bọn họ ngay cả cung môn của Diệp Phong cũng không có tới thăm!

Hả?

Chờ một chút!

Tại sao ánh mắt người nữ nhân này lại nhắm vào ta?

Đúng lúc này, Uông Uy cũng thấy Diệp Tiểu Quái đang nhìn chằm chằm hắn, hắn trực tiếp ngẩn ra, nghĩ đến hai bí mật trong lòng mình phải bị đối phương nói ra, hắn xoay người nhảy xuống Thiên Đạo kiếp vân, sau đó vừa chạy vừa hô to: “Diệp thiếu, ta cũng không nín được, hơn nữa, ta không chỉ muốn phốc phốc phốc, ta còn muốn xôn xao, cho nên, các ngươi cũng đừng chờ ta, chờ giải quyết xong, ta cũng trực tiếp trở lại Tinh Túc Tông!”

Ngốc!

Nhìn thấy ba người chạy trốn, Diệp Phong sửng sốt!

Chương 1065 - Nghe được bí mật của ta, các ngươi đều chạy?

Hắn thật sự không nghĩ tới, Diệp Tiểu Quái thế nhưng doạ bọn họ chạy mất dạng!

???

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Tình huống quái quỷ gì vậy!

Bọn họ nghe bí mật của ta xong, chờ đến lượt bọn họ, liền mẹ nó chạy?

Bọn họ có dám cẩu thêm một chút không!

Lúc này, Hoắc Sơn ở một bên nhìn thấy ba người chạy trốn, lập tức phát điên!

“Ngô chủ!”

“Bọn họ đều chạy rồi, ngươi muốn bắt lại không?”

Nhìn thấy một màn này, Diệp Tiểu Quái cũng nhìn về phía Diệp Phong hỏi.

“Chạy thì chạy đi!”

“Không cần bắt lại!”

“Ngươi mở một khe hở không gian ra đi, chúng ta trực tiếp quay về cung môn!”

Nghe Diệp Tiểu Quái hỏi, Diệp Phong lắc đầu, sau đó ra mệnh lệnh.

……

Tinh Hồn Sơn, Tinh Hồn Cung!

“Vẫn là cung môn của mình có cảm giác thân thiết!”

“Cung chủ, ngươi mang theo Tiểu Quái đi dạo một vòng ở cung môn đi!”

“Ta về nghỉ ngơi trước!”

Sau khi trở lại cung môn, Diệp Phong nói với Hoắc Sơn một câu, sau đó bay về chỗ ở của mình.

“Tiểu Quái đại nhân!”

“Ta đưa ngài đi dạo một vòng ở cung môn trước, sau đó thuận tiện giới thiệu ngài với mọi người trong cung môn!”

Sau khi Diệp Phong rời đi, Hoắc Sơn cung kính nói với Diệp Tiểu Quái.

“Có thể!”

“Tuy rằng người trong cung môn chúng ta có hơi ít, nhưng trên người bọn họ có rất nhiều bí mật, thật thú vị!”

Nghe Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng lộ vẻ hưng phấn đáp lại.

Hả!

Nghe vậy, Hoắc Sơn lập tức tỉnh táo tinh thần!

Có thể nói, hắn hiện tại rất có hứng thú với chuyện của người khác!

“Tiểu Quái đại nhân!”

“Nếu không, chúng ta bắt đầu từ ngũ hổ dưới chân núi đi?”

“Ta cảm thấy hứng thú với bí mật trên người bọn họ!”

Sau đó, Hoắc Sơn hưng phấn nói với Diệp Tiểu Quái.

“Có thể!”

“Vậy bắt đầu từ năm người dưới chân núi đi!”

“Tuy nhiên lần này ta thông minh hơn, sẽ không nói ngay bí mật kinh sợ nhất trong lòng bọn họ, mà là sẽ nói từ một số bí mật nhỏ!”

“Làm như vậy, bọn họ sẽ không bị dọa chạy!”

Nghe Hoắc Sơn hỏi, trên mặt Diệp Tiểu Quái lộ ra vẻ mặt xấu xa nói ra suy nghĩ của mình.

???

Đối với ta, đi lên chính là bí mật kính bạo nhất!

Đối với người khác, liền bắt đầu từ bí mật nhỏ!

Có chuyện gì vậy, ta mới là người sai sao?

Nghe Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Hoắc Sơn lập tức ngẩn ra!

……

Bên kia!

“Mẹ kiếp!”

“Tại sao các ngươi đều chạy tới chỗ ta?”

Sau khi Diệp Phong trở lại chỗ ở của mình, phát hiện đám người Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Chuỳ cũng đang ở chỗ mình, hắn kinh ngạc hỏi.

“Ngô chủ!”

“Cầu xin!”

“Làm ơn cho chúng ta trốn ở đây với ngài đi!”

“Chúng ta thật sự không muốn nhìn thấy nàng a!”

Nghe Diệp Phong hỏi, Diệp Tiểu Hắc cười khổ lên tiếng cầu xin.

“Nga!”

“Ngươi nói cái nàng, không phải là Diệp Tiểu Quái đi!”

“Nàng đáng sợ như vậy sao?”

Nghe Diệp Tiểu Hắc cầu xin, lại thấy vẻ mặt bất an của những người còn lại, Diệp Phong ngạc nhiên hỏi tiếp.

“Ngô chủ!”

“Nàng rất đáng sợ a!”

“Dù sao chúng ta đã rất sống lâu, cho nên bí mật kính bạo trên người cũng có chút nhiều, lâu lâu nàng nói ra một cái, chúng ta thật sự chịu không nổi a!”

Nghe Diệp Phong hỏi, Diệp Tiểu Hắc cũng vội vàng giải thích.

“Thì ra là vậy!”

“Nhưng mà, ta còn có một cái nghi hoặc!”

“Cho dù các ngươi có rất nhiều bí mật, nhưng sẽ có một ngày dùng hết!”

“Nếu như vậy ngày đó thực sự đến, các ngươi hẳn là sẽ không sợ nàng nữa đi!”

Nghe Diệp Tiểu Hắc giải thích, Diệp Phong cũng hỏi câu hỏi cuối cùng.

“Ngô chủ!”

“Ngài quá coi thường nàng rồi!”

“Nàng không chỉ có thể tính toán quá khứ, còn có thể tính toán tương lai, thậm chí thay đổi tương lai!”

“Cho nên, cho dù nàng có nói hết bí mật của chúng ta, nàng cũng có biện pháp tạo ra một số nhân tố để chúng ta hình thành một số bí mật, đây chính là điều chúng ta sợ nhất ở nàng!”

“Dù sao, chúng ta cũng không biết nàng sẽ chế tạo ra nhân tốt gì đó!”

Nghe Diệp Phong hỏi, Diệp Tiểu Hắc cũng nghiêm túc giải thích.

???

Tính toán quá khứ, thay đổi tương lai?

Mẹ nó việc này thực sự có một chút khốc liệt nha!

Sau khi nghe Diệp Tiểu Hắc giải thích, Diệp Phong mới biết được chỗ khủng bố của Diệp Tiểu Quái!

“Được rồi!”

“Ta đều đã hiểu!”

“Tuy nhiên hiện tại ta muốn đi ngủ, cho nên, các ngươi đi ra ngoài đi!”

“Nếu không, bị một đám đại nam nhân nhìn chằm chằm ta ngủ không được!”

Sau khi rõ ràng tình huống, Diệp Phong ra lệnh trục khách với đám người!

Hả?

Ngươi đều đã hiểu rõ tình cảnh của chúng ta!

Sau đó, hiện tại muốn đuổi chúng ta đi?

Làm như vậy chẳng phải là đang đẩy chúng ta vào ngõ cụt sao?

Nghe được Diệp Phong hạ lệnh trục xuất, tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Phong hỏi nhiều như vậy, cuối cùng biết hết thảy sự tình, sau đó nhất định sẽ thu bọn họ vào, ai ngờ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này!

“Ngô chủ!”

“Chúng ta đều nhắm mắt lại ngồi xổm trong góc!”

“Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ngài!”

“Xin ngài đừng đuổi chúng ta đi ra ngoài!”

Lúc này, Diệp Tiểu Hắc cũng ôm hy vọng cuối cùng nhìn về phía Diệp Phong cầu xin.

“Ai!”

“Thôi được rồi, vậy các ngươi ở lại đi!”

“Nhưng nếu Tiểu Quái tức giận bởi vì hành động này của các ngươi, do đó trực tiếp làm việc gì đó ảnh hưởng đến tương lai của các ngươi, vậy thì thật thú vị!”

Xoát! Xoát! Xoát!

Khi Diệp Phong vừa dứt lời, Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Chuỳ đám người cũng thay đổi sắc mặt, sau đó lao ra khỏi phòng của Diệp Phong với tốc độ nhanh nhất.

“Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi!”

“Bọn họ thật sự bị dọa sợ rồi sao?”

“Xem ra bọn họ thật sự sợ hãi Tiểu Quái a!”

Nhìn đám người bỏ chạy, Diệp Phong có hơi giật mình, sau đó hắn liền nghĩ đến một việc, đó chính là, vị đại tỷ Diệp Tiểu Quái xếp hạng đệ nhất kia rốt cuộc đáng sợ cỡ nào, thế nhưng có thể tính toán được quá khứ, thay đổi được tương lai!

……

Ban đêm!

Chi!

Khi cánh cửa từ từ được đẩy ra, đại lão Sử Đại Xuyên đầu trọc nữ trang lén lút đi vào phòng Diệp Phong.

“Hô!”

“Cuối cùng cũng an toàn rồi!”

“Tiểu Quái đại nhân thật là đáng sợ, tại sao nàng lại biết hai bí mật kia của ta!”

Chương 1066 - Diệp Phong ngủ, cả phòng đều nhìn!

Sau khi vào phòng dành cho khách và nhẹ nhàng đóng cửa lại, Sử Đại Xuyên liền đi đến một góc tường ngồi xổm xuống, mà lúc này, vẻ mặt căng thẳng của hắn mới dần dịu đi.

Chi!

Đúng lúc này, tiếng cửa bị đẩy ra lại vang lên, khiến Sử Đại Xuyên vừa mới bình tĩnh lại lập tức trở nên căng thẳng, trong lòng càng nghĩ càng suy sụp: “Không phải đâu, ta đều trốn đến chỗ Diệp thiếu, nàng còn không buông tha ta sao?”

Tuy rằng bí mật mà Diệp Tiểu Quái nói ra không quá sức kính bạo, nhưng năng lực của đối phương thật sự khiến Sử Đại Xuyên sợ hãi, sợ đối phương sẽ biết được những bí mật không thể nói trong lòng mình, cho nên, hắn mới có thể trốn đến chỗ Diệp Phong.

“Hả?”

“Tiểu Sử?”

“Sao ngươi lại ở đây?”

Nhưng mà, khi Tôn Long đi vào phòng cho khách, phát hiện Sử Đại Xuyên đang ngồi xổm trong góc cũng bị giật mình, sau đó liền há to miệng hỏi nhỏ.

“Tôn Long Sạn Thỉ Quan!”

“Ta đến đây vì trốn Tiểu Quái đại nhân!”

“Ngươi thì sao?”

Sau khi Tôn Long đi tới, Sử Đại Xuyên cũng tò mò hỏi.

“Giống nhau!”

“Ta cũng vì trốn Tiểu Quái đại nhân mới lại đây!”

Nghe Sử Đại Xuyên hỏi, Tôn Long lập tức giải thích.

Một lát sau!

Chu Sơn, Tần Tử Hằng, ba vị thái thượng trưởng lão Đại Diễn Tông cùng ngũ hổ dưới chân cũng đi đến phòng của Diệp Phong, sau khi bọn họ nhìn đến thấy Sử Đại Xuyên cùng Tôn Long đang ngồi ở trong góc, trên mặt ai cũng tỏ ra giật mình.

“Đừng nói chuyện!”

“Chúng ta đều hiểu!”

“Lại đây tìm một chỗ ngồi xổm đi!”

Lúc này, Tôn Long cũng đoán được gì đó, sau đó liễn vẫy tay với đám người.

Hai canh giờ sau!

“Mẹ kiếp!”

“Ngũ hổ dưới chân núi!”

“Cung chủ, Ba quản gia, Tôn Long, đệ tử Sử Đại Xuyên, Lục Long Hổ Thánh Quang Hổ Yêu!”

“Hắc ca, Bạch ca, Kiếm ca, Chuỳ ca!”

“Toàn bộ mọi người trong cung môn tại sao đều chạy đến đây, nếu như sáng mai ngô chủ tỉnh lại nhìn thấy trong phòng đầy người, hắn sẽ không bị doạ nhảy dựng đi!”

Lúc này, Diệp Tiểu Cước là người cuối cùng đi vào nhìn thấy một phòng người, trên mặt cũng tỏ ra sửng sốt!

Hôm sau, sáng sớm!

“n!”

“Giấc ngủ này quá thoải mái!”

Khi Diệp Phong tỉnh lại sau giấc mơ, liền ngồi lên duỗi người!

“Mẹ kiếp!!!”

“Các ngươi là đồ biến thái!”

“Các ngươi đang làm cái quái gì ở đây?”

Nhưng mà, khi Diệp Phong mở mắt, nhìn thấy Chu Sơn, Tần Tử Hằng, ba vị thái thượng trưởng lão Đại Diễn Tông, Sử Đại Xuyên, Tôn Long, Ba Phong, Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch đang ở trong phòng mình, hắn khiếp sợ hét to, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn trong chăn!

Khi nhìn thấy chiếc chăn của mình vẫn còn nguyên vẹn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm may mắn nói: “Cũng may đêm qua không đi tìm thất tiên nữ chơi trò chơi, nếu không đám biến thái này đã thấy được bộ dạng xấu xí của ta!”

“Ngô chủ!”

“Ngày hôm qua Quái tỷ nói từng người một ở trong cung môn!”

“Sau đó, mọi người liền luống cuống, đều sợ Quái tỷ sẽ phát hiện bí mật sâu nhất trong lòng chính mình!”

“Cho nên, chúng ta liền tìm tới một nơi an toàn nhất!”

Nghe Diệp Phong hét to, Diệp Tiểu Hắc cũng căng da đầu giải thích.

“Hả?”

“Thì ra là thế này!”

“Nếu đã là như vậy, Tiểu Quái không thể ở lại cung môn!”

“Nếu không, ta vĩnh viễn sẽ không có một ngày bình yên!”

Nghe Diệp Tiểu Hắc giải thích, Diệp Phong cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này!

“Được rồi!”

“Các ngươi về trước đi!”

“Hai ngày nữa ta sẽ đưa Tiểu Quái đi ra ngoài chơi!”

Trầm mặc một lát, Diệp Phong nhìn mọi người, nói ra quyết định của mình.

Mọi người nghe Diệp Phong nói xong, tất cả đều lộ ra vẻ cảm kích, sau đó từng người rời đi chỗ ở của Diệp Phong!

……

“Kiểm tra sản phẩm phá của đổi mới hôm nay trước đi!”

Sau khi mọi người rời khỏi, Diệp Phong lúc này mới kiểm tra sản phẩm phá của hôm nay!

Sản phẩm phá của hôm nay: Long Hoàng Minh Viêm Thạch *100000 ( mười vạn )

Long Hoàng Minh Viêm Thạch: ẩn chứa Long Hoàng Minh Viêm cường đại, có thể ngay lập tức đưa vào cơ thể để chiến đấu, cũng có thể chậm rãi dẫn vào trong cơ thể, dựa vào thần lực cường đại chậm rãi rèn luyện, cuối cùng rèn luyện ra một viên Long Hoàng Minh Viên ở trong trái tim, để chính mình có thể hoàn toàn chiếm hữu được lực lượng cường đại này!

“Hả?”

“Tuy rằng lần này hệ thống cho tin tức của sản phẩm phá của nhiều hơn!”

“Nhưng tại sao ta luôn cảm thấy vẫn còn thiếu sót?”

Sau khi kiểm tra thông tin sản phẩm phá của làm mới hôm nay, Diệp Phong cau mày lẩm bẩm nói một mình.

Một lát sau!

“Tiểu Cước!”

“Ngươi có nhìn thấy Cung chủ không?”

Trong phủ Hoắc Sơn, sau khi không tìm được Hoắc Sơn, Diệp Phong đi tới Mộng Huyễn Mao Ốc, nhìn Diệp Tiểu Cước hỏi.

“Ngô chủ!”

“Hoắc Sơn đang phốc phốc ở trong Mộng Huyễn Mao Ốc đâu!”

“Có cần gọi hắn ra ngoài không?”

Nghe Diệp Phong hỏi, Diệp Tiểu Cước vội đáp lại.

“Nga!”

“Cung chủ đang ở trong Mộng Huyễn Mao Ốc phốc phốc sao?”

“Vậy thì hắn nhất định sẽ kích hoạt Thuỷ Vân Huyễn Tinh, sau đó tiến vào trong ảo ảnh!”

“Mà trong ảo cảnh đặc thù kia, hắn chính là thần, hắn có thể sáng tạo vạn vật, vậy thì hắn sẽ sáng tạo cái gì đâu?”

Nghĩ đến việc đối phương tối qua nhìn mình ngủ, trên mặt Diệp Phong cũng hiện lên một nụ cười xấu xa, sau đó nói thẳng: “Không cần kêu hắn, ngươi trực tiếp mở cửa, ta đi vào xem hắn đang làm gì!”

Trong Mộng Huyễn Mao Ốc!

“Hắc hắc hắc!”

“Tiểu Hà, mặc dù năm đó ngươi ngược đãi ta ngàn vạn lần, ta vẫn yêu ngươi như mối tình đầu!”

“Còn có Tiểu Hồng, tuy rằng năm đó ngươi trực tiếp bỏ rơi ta, nhưng một tháng chúng ta ở bên nhau là ký ức đẹp nhất của ta!"”

Lúc này, Hoắc Sơn đang ngồi xổm bồn cầu trong Mộng Huyễn Mao Ốc, mà trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ đáng khinh, không có người biết hắn đang làm chuyện xấu gì ở trong ảo cảnh do Thuỷ Vân Huyễn Tinh mang đến!

“Mẹ kiếp!”

“Bộ dạng hiện tại của Cung chủ mẹ nó đáng khinh a!”

“Mặc dù ở trong ảo ảnh hắn giống như một vị thần, nhưng cũng không thể đánh khinh như vậy đi!”

Sau khi Diệp Phong đi vào Mộng Huyễn Mao Ốc, nhìn thấy Hoắc Sơn đang ngồi trên bồn cầu lộ ra vẻ mặt đáng khinh, hơn nữa hai tay trước mặt còn làm đủ loại động tác ở giữa không trung, cảnh tượng này lập tức khiến Diệp Phong sững sờ!

Chương 1067 - Sợ quấy rầy ta, cho nên ngươi tiến vào?

Nửa giờ sau!

“Phù!”

“Thoải mái a!”

“Vẫn là phốc phốc ở trong Mộng Huyễn Mao Ốc thoải mái a!”

Khi Hoắc Sơn tỉnh lại từ trong ảo cảnh, trên mặt cũng lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.

“Mẹ kiếp!!!”

“Diệp thiếu, tại sao ngươi lại ở đây?”

Nhưng mà, khi Hoắc Sơn thấy Diệp Phong ở bên cạnh đang nghiền ngẫm nhìn mình, hắn cũng bị dọa giật mình, sau đó trực tiếp hét lên.

“Cung chủ!”

“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện!”

“Nhưng ta không thấy ngươi ở chỗ ở, sau đó ta đến đây hỏi Tiểu Cước!”

“Ai mà ngờ, ngươi lại đang ở chỗ này phốc phốc phốc!”

“Sau đó ta nghĩ, dù sao ta cũng không vội, cũng sẽ không quấy rầy ngươi, cho nên cũng không có để Tiểu Cước đi gọi ngươi, mà là tiến vào chờ ngươi!”

Nghe Hoắc Sơn hỏi, Diệp Phong cũng cười giải thích.

???

Sợ quấy rầy đến ta?

Cho nên, tiến vào xem ta phốc phốc phốc sao?

Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hoắc Sơn hoàn toàn sửng sốt!

Có thể nói, hắn sống nhiều năm như vậy, cũng gặp qua không ít người, trong đó có người thích xem náo nhiệt, có người thích nhìn lén người khác tắm rửa, có người thích xem chiến đấu, có người thích xem người khác uống rượu khoác lác, nhưng hắn thật sự chưa từng thấy có người thích xem người khác phốc phốc phốc!

Chờ một chút!

Diệp thiếu vào đây từ khi nào?

Hắn nhìn đã bao lâu?

Tất cả những gì ta làm trong ảo ảnh, trong thực tế cũng có một số hành động, hắn chắc chắn đã nhìn thấy tất cả, phải không?

Nghĩ vậy, Hoắc Sơn không khỏi hoảng hốt, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng hỏi: “Diệp thiếu, ngươi tiến vào bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu!”

“Mới có nửa canh giờ!”

Nghe Hoắc Sơn hỏi chuyện này, Diệp Phong cười trả lời.

Hả?

Chỉ khoảng nửa giờ?

Ta mẹ nó tiến vào cũng chỉ nửa canh giờ a!

Ta vừa vào, ngươi liền đi vào theo sau sao?

Nghe Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi, hắn có thể cam đoan Diệp Phong nhất định đã nhìn thấy toàn bộ bộ dáng xấu xí của mình!

“Diệp thiếu!”

“Ta cả gan nói một lời!”

“Chính là ngài làm như vậy có phải không được tốt lắm không!”

“Dù sao đây cũng là riêng tư cá nhân của ta a!”

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Hoắc Sơn lấy hết can đảm nhìn Diệp Phong và bày tỏ suy nghĩ của mình!

Bởi vì nếu như hắn không nói ra vấn đề này, thì sau này hắn cũng không dám ngồi xổm ở đây, ai biết lần sau sẽ có một đám người vây quanh xem hắn phốc phốc phốc hay không!

“Hả?”

“Có gì không tốt sao?”

“Ngươi không phải cũng thích tới chỗ người khác xem người khác ngủ sao?”

“Chẳng lẽ người khác ngủ không phải là riêng tư?”

“Tuy rằng ngươi là Cung chủ, nhưng ngươi cũng không thể tiêu chuẩn kép như vậy a!”

Nghe Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong nghiền ngẫm nhìn đối phương đáp lại.

???

Làm gì?

Đêm qua cả phòng người xem ngươi ngủ, hiện tại ngươi chỉ nhắm vào một mình ta?

Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hoắc Sơn ngẩn ra, bởi vì hắn căn bản không cách nào phản bác lại những lời này, nhưng trong lòng hắn thật oan uổng, tại sao có nhiều người vây xem, người gánh chịu hậu quả cuối cùng chỉ có chính mình!

“Diệp thiếu!”

“Những chuyện này tạm thời đừng bàn nữa!”

“Ngươi muốn hỏi ta cái gì, trực tiếp hỏi ta đi!”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hoắc Sơn trực tiếp chuyển đề tài.

“Cung chủ!”

“Ngươi nghe nói qua Long Hoàng Minh Viêm Thạch chưa?”

Nghe Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng trực tiếp hỏi.

“Cái gì!”

“Long Hoàng Minh Viêm Thạch?”

“Diệp thiếu, ngươi cũng có cả bảo bối này sao?”

Nghe được năm chữ Long Hoàng Minh Viêm Thạch, Hoắc Sơn vẻ giật mình kinh hô lên.

“Cung chủ!”

“Còn không phải chỉ là vài cục đá rác rưởi thôi sao?”

“Cần gì phải phản ứng lớn như vậy?”

Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Hoắc Sơn, Diệp Phong thuận miệng nói một câu như vậy.

???

Cục đá rác rưởi sao?

Ngươi gọi Long Hoàng Minh Viêm Thạch là cục đá rác rưởi sao?

Tuy rằng ngươi là thần hào phá của, nhưng ngươi cũng không thể nhục nhã Long Hoàng Minh Viêm Thạch như vậy a!

Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn nhìn về phía Diệp Phong vội vàng giải thích: “Diệp thiếu, Long Hoàng Minh Viêm Thạch cũng không phải là cục đá rác rưởi, bên trong nó ẩn chứa Long Hoàng Minh Viêm, đó là một trong ba Thần viêm đỉnh cấp của Thần giới, tuyệt đối là Thần viêm cường đại mà bất luận một người tu luyện nào đều muốn có!

“Nga!”

“Long Hoàng Minh Viêm thế những còn là một trong ba đỉnh cấp Thần viêm ở Thần giới?”

“Nếu như bại nó hẳn là sẽ rất thú vị!”

“Nhưng mà, nên bại như thế nào đâu?”

Sau khi biết được tình huống, Diệp Phong cười nói một câu như vậy.

Hả?

Ngươi là thần hào phá của, hơn nữa, đồ vật cũng là của ngươi!

Ngươi muốn bại như thế nào thì bại như thế, tại sao phải luôn hỏi ta?

Chẳng lẽ ngươi lấy niềm vui của ngươi đặt trên niềm đau của ta là có thể nhân đôi niềm vui sao?

Thấy Diệp Phong lại hỏi ý kiến ​​của mình, Hoắc Sơn cũng lộ ra một nụ cười khổ.

“Diệp thiếu!”

“Nếu như người tu luyện có được Long Hoàng Minh Viêm Thạch, không chỉ có thể đem Long Hoàng Minh Viêm dung nhập vào trong cơ thể, trực tiếp tiến hành chiến đấu, mà còn có thể thong thả dẫn vào trong cơ thể, sau đó thông qua thần lực tiến hành rèn luyện, nếu làm như vậy, là có thể rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm!”

“Một khi rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm, vậy xem như hoàn toàn khống chế Long Hoàng Minh Viêm!”

“Tuy nhiên, muốn rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm, có hai vấn đề cần chú ý!”

“Thứ nhất, cần một số lượng Long Hoàng Minh Viêm Thạch phi thường khổng lồ!”

“Thứ hai, khi thần lực rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm, lực lượng Long Hoàng Minh Viêm sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thân thể, cũng mang đến sự đau đớn khủng khiếp, nếu không có ý chi cường đại thì căn bản không có khả năng thành công!”

Sau đó, Hoắc Sơn không lập tức nói ra suy nghĩ của mình, mà là nói ra những tình huống chính mình biết đến.

“Ta đã nói rồi!”

“Thông tin do hệ thống cung cấp nhất định không đầy đủ!”

“Nhưng mà, điều ta không ngờ tới là, cần có hai điều kiện quan trọng để luyện hóa Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm!”

Chương 1068 - Người tu luyện Thần Đạo cường đại nhất, Vũ Thiên Thành!

Sau khi nghe những lời của Hoắc Sơn, Diệp Phong gật đầu, sau đó trực tiếp hỏi: “Cung chủ, chỉ cần đáp ứng hai điều kiện này liền có thể rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sao?”

“Diệp thiếu!”

“Không phải như vậy!”

“Thỏa mãn hai điều kiện này, cuối cùng có thể luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm hay không thì chưa chắc!”

“Nhưng nếu không thể thoả mãn hai điều kiện, thì nhất định không thể rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm!”

Nói đến đây, Hoắc Sơn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Diệp thiếu, ngài hiện tại cơ bản đã rõ tình huống của Long Hoàng Minh Viêm Thạch, vậy thì tiếp theo chúng ta có thể thương thảo phương án phá của!”

“Ừ!”

“Nói ra ý tưởng phá của của ngươi đi!”

Nghe Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong bật cười tò mò hỏi.

“Hả?”

“Diệp thiếu, ta còn chưa nghĩ ra phương án phá của!”

“Ý của ta là, hai người chúng ta căn cứ vào tình huống của Long Hoàng Minh Viêm, cùng nhau thảo luận ra một phương án phá của!”

Nghe Diệp Phong hỏi thẳng như vậy, Hoắc Sơn xấu hổ giải thích.

“Cái gì!”

“Ngươi còn chưa nghĩ ra phương án phá của?”

“Cung chủ, ngươi không được a!”

“Nếu như gặp phải chuyện, ta thật sự không thể trông cậy vào ngươi!”

Nói xong, Diệp Phong đi về phía xa, để lại Hoắc Sơn một mình ở nơi đó, mặc kệ hắn hỗn độn trong gió.

???

Tình huống gì thế này?

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Ta không phải lần này chưa đưa ra ý tưởng phá của thôi sao?

Tại sao có thể vì vậy mà phủ định công lao trước kia của ta!

Nhìn Diệp Phong rời đi, lại nghĩ tới vừa rồi đối phương nói cái gì, trong lòng Hoắc Sơn lập tức dâng lên một cỗ ủy khuất, có thể nói Hoắc Sơn hiện tại thật sự rất khó chịu!

“Không được!”

“Ta không thể hưởng thụ loại thống khổ này một mình được!”

“Cần phải làm nhiều người cùng nhau hưởng thụ mới được!”

Trầm mặc một lát, Hoắc Sơn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó trực tiếp bay đến chỗ Tôn Long.

……

“Tiểu Quái!”

“Ta chuẩn bị đi ra ngoài phá của!”

“Ngươi đi cùng ta thôi!”

Sau khi Diệp Phong tìm được Diệp Tiểu Quái, liền nói thẳng ra ý đồ đến!

Hả?

Đi ra ngoài phá của?

Như vậy nhất định phải thú vị hơn ở trong cung môn!

Nghe Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái lập tức có hứng thú, sau đó vội vàng hỏi: “Ngô chủ, khi nào chúng ta sẽ xuất phát?”

“Không nóng nảy!”

“Trước tiên ngươi đi Thần giới giúp ta tìm kiếm một người có ý chí mạnh nhất!”

“Sau đó chúng ta trực tiếp đi tìm hắn, để hắn giúp chúng ta phá của!”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Diệp Tiểu Quái, Diệp Phong cười nói một câu như vậy.

Một lát sau!

“Ngô chủ!”

“Tìm được rồi!”

“Môn chủ Ngũ Hành Môn, Vũ Thiên Hành, có tu vi Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh, ý chí cực kỳ khủng bố, tuyệt đối có thể được xưng là người có ý chí lực mạnh nhất!”

Sau khi Diệp Tiểu Quái đã xác định được mục tiêu, liền nói đơn giản tình huống của đối phương với Diệp Phong!

“Nga!”

“Môn chủ Ngũ Hành Môn, Vũ Thiên Hành sao?”

“Vậy ngươi có biết tại sao ý chí của hắn lại khủng bố như vậy không?”

Nghe Diệp Tiểu Quái nói xong, Diệp Phong tò mò hỏi.

“Ngô chủ!”

“Chuyện này có liên quan đến công pháp cấm kỵ Ngũ Hành Ma Dục Công mà hắn tu luyện!”

Rất nhanh, Diệp Tiểu Quái dùng vẻ mặt kỳ quái giải thích.

“Hả?”

“Công pháp cấm kỵ?”

“Ngũ Hành Ma Dục Công?”

Nghe vậy, Diệp Phong càng thêm hứng thú, sau đó vội vàng hỏi: “Nói cụ thể một chút, công pháp này của hắn rốt cuộc có vấn đề gì!”

"Chủ nhân!"

"Tu luyện môn công pháp cấm kỵ này, có hai điều kiện cực kỳ hà khắc!"

"Thứ nhất, chính là người tu luyện nhất định phải là đồng tử chi thân!"

"Thứ hai, chính là chỉ có thể tiến hành tu luyện trong trạng thái đặc thù là đang bị dụ dỗ theo kiểu nào đó!"

"Hơn nữa một khi thất thủ thì sẽ lập tức thất bại trong gang tấc!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Diệp Tiểu Quái vội vàng lên tiếng giải thích cho hắn biết.

"Ngọa tào!"

"Cái này không phải là tu luyện, mẹ nó, tu luyện như vậy không phải là đang tự tra tấn mình hay sao?"

"Mà cổng phát khiến cho người ta buồn nôn như vậy mà cũng sẽ có người đi tu luyện nó để hay sao?"

Sau khi nghe kể về tình huống của công pháp cấm kị này, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ khiếp sợ nói ra ý nghĩ của mình.

"Chủ nhân!"

"Mặc dù môn công pháp này có chút tra tấn người tu luyện!"

"Nhưng không thể phủ nhận là ở trong thần giới thì môn công pháp này tuyệt đối là công pháp đỉnh cấp!"

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Vũ Thiên Hành đó tu luyện loại công pháp này vậy mà có thể tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn, có thể thấy được ý chí của hắn kinh khủng đến cỡ nào!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng cười lên tiếng nói.

"Ừm!"

"Nói như vậy thì ý chí lực của Vũ Thiên Hành đó thật là kinh khủng!"

"Nếu đã như vậy thì chúng ta đi chăm sóc cho hắn đi, ta cũng muốn xem xem ý chí lực của hắn có thể chịu nổi năng lực tiền giấy của ta hay không!"

Sau đó, Diệp Phong lập tức ra lệnh xuất phát cho Diệp Tiểu Quái!

...

Ngũ Hành Sơn, chân núi!

"Dừng lại!"

"Các ngươi là ai?"

"Đến Ngũ Hành Môn ta có chuyện gì?"

Nhìn thấy nơi xa có một thanh niên xa lạ và một nữ tử áo đen đi tới, đệ tử Ngũ Hành Môn trông coi ở chân núi Hùng Dương trực tiếp lớn tiếng chất vấn hai người.

"Tại hạ Diệp Phong!"

"Hôm nay có chuyện muốn gặp mặt môn chủ quý môn một chút, làm phiền huynh đệ đi thông báo giúp ta một tiếng!"

Sau khi đi tới, Diệp Phong mặt nở một nụ cười nói rõ ý đồ đến với Hùng Dương!

"Buồn cười!"

"Môn chủ của chúng ta là người mà các ngươi muốn gặp là có thể gặp được hay sao?"

"Tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi, nếu không thì đừng có trách tại sao ta lại động thủ với các ngươi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hùng Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được phá lên cười, đồng thời trực tiếp lên tiếng khuyên bảo hai người trước mặt!

"Hùng Dương!"

"Tiến vào Ngũ Hành Môn ba trăm năm!"

"Trong ba trăm năm này, ngươi trộm hết thảy bốn mươi hai gốc thần thực trân quý!"

"Ta nói không sai chứ!"

Chương 1069 - Hai hai ba ba năm, một cái bí mật nhỏ của Vũ Thiên Hành!

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Quái vẫn luôn không lên tiếng lại bước lên trước một bước sau đó trên mặt lộ ra vẻ trêu chọc nhìn Hùng Dương nói ra một chút xíu bí mật nhỏ của đối phương!

Đạp! Đạp! Đạp!

Nghe được đối phương nói như vậy, Hùng Dương cũng thần sắc đại biến liên tiếp rút lui mấy bước, sau đó mặt lộ vẻ sợ hãi chỉ vào Diệp Tiểu Quái nói ra: "Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại biết được chuyện của ta!"

"Môn quy Ngũ Hành Môn, điều thứ nhất!"

"Nam nữ đệ tử trong môn không được phép trở thành đạo lữ của nhau, không được phép làm ra những chuyện khác người!"

"Mà ngươi và một người tên là Liễu sư tỷ, hình như là đã xúc phạm môn quy!"

Không để ý đến Hùng Dương tra hỏi, Diệp Tiểu Quái tự mình nói ra những bí mật nhỏ khác của đối phương!

Bành!

Nghe đến đây, Hùng Dương bị hù sợ đến trực tiếp ngồi bệt xuống đất, mà khi hắn nhìn về phía Diệp Tiểu Quái một lần nữa thì ánh mắt của hắn giống như là đang nhìn ma quỷ, hắn không biết được tại sao nữ tử xinh đẹp xa lạ trước mặt này lại biết rõ bí mật của mình như trong lòng bàn tay như vậy!

"Chớ khẩn trương!"

"Chỉ cần ngươi đi thông báo giúp chúng ta một tiếng thì những bí mật nhỏ này của ngươi ta sẽ không nói với ai hết!"

"Nếu không, nếu như bị Vũ Thiên Hành biết ngươi xúc phạm môn quy, như vậy thì kết cục của ngươi là cái gì chính ngươi cũng biết rõ ràng rồi đó!"

Nhìn thấy Hùng Dương đã bị sợ choáng váng, Diệp Tiểu Quái cũng thần sắc ngoạn vị nhìn về phía đối phương nói một câu như vậy.

"Tốt!"

"Ta lập tức đi thông báo cho các ngươi!"

"Nhưng mà nếu như môn chủ không muốn gặp các ngươi thì các ngươi cũng không thể trách ta được!"

"Mà các ngươi cũng phải tuân thủ hứa hẹn, không thể nói ra bí mật nhỏ của ta!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Hùng Dương cũng cắn răng, trực tiếp làm ra quyết định này, dù sao bị dạy dỗ một trận so với bị dằn vặt đến chết hắn biết cái nào nặng cái nào nhẹ!

"Đi thôi!"

"Nếu như hắn không muốn xuống gặp chúng ta, ngươi hãy thay ta nói cho hắn một câu!"

"Hai hai ba ba năm!"

Nhìn thấy Hùng Dương làm ra lựa chọn chính xác, Diệp Tiểu Quái cũng mặt lộ vẻ đắc ý dặn dò đối phương!

"Tốt!"

Mặc dù không rõ đối phương nói 'Hai hai ba ba năm' là có ý gì nhưng Hùng Dương vẫn khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi vào đường lên núi nhanh chóng chạy lên trên đỉnh núi!

"Tiểu Quái!"

"Vẫn là dẫn theo ngươi thì thú vị hơn nhiều!"

"Nếu như ta dẫn theo mấy người Tiểu Kiếm, Tiểu Hắc, Tiểu Cước thì tuyệt đối là một quyền một cái tiểu bằng hữu, trực tiếp dẫn ta đánh lên!"

Sau khi Hùng Dương rời khỏi đây, Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Quái cười lên tiếng nói.

"Chủ nhân!"

"Bọn họ đều là mãng phu!"

"Ở trong mắt của bọn họ những chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không lãng phí miệng lưỡi!"

Nghe được Diệp Phong tán dương, Diệp Tiểu Quái cũng cười đáp lại.

"Đúng rồi!"

"Chủ nhân, ngươi không cảm thấy hiếu kỳ với câu nói sau cùng đó của ta hay sao?"

Lúc này, Diệp Tiểu Quái bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Hiếu kì?"

"Nó có gì để hiếu kỳ!"

"Ta cũng có thể đoán được nó có ý nghĩa gì!"

Nói đến đây, Diệp Phong nở một nụ cười xấu xa sau đó tiếp tục nói ra: "Có phải là có liên quan tới tay của hắn hay không?"

"Chủ nhân!"

"Không thể không nói, vẫn là nam nhân các ngươi hiểu nam nhân a!"

"Không sai, những con số đó đúng là có liên quan tới tay của hắn!"

Nhìn thấy Diệp Phong trực tiếp đoán được ý trong câu nói đó của mình, Diệp Tiểu Quái cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó lập tức lên tiếng đáp lại.

...

Ngũ Hành Môn, Ngũ Hành Điện!

"Hùng Dương!"

"Ngươi đến Ngũ Hành Môn cũng mấy trăm năm rồi chứ!"

"Bình thường một số hạng người vô danh muốn gặp ta thì ngươi không thể nào tới đây thông báo được!"

"Nhưng lần này ngươi lại đến đây, chuyện này cũng đủ để chứng minh đối phương không phải là người bình thường rồi!"

"Cho nên, nói một chút đi, rốt cuộc là đối phương đã làm cái gì mới khiến cho ngươi đi qua đây thông báo cho ta!"

Nhìn Hùng Dương quỳ phía dưới, Vũ Thiên Hành mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.

"Môn chủ!"

"Nữ tử áo đen đó thật là đáng sợ!"

"Nàng có thể nhìn trộm bí mật ở trong đáy lòng của người khác!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm, Hùng Dương cũng vội vàng lên tiếng đáp lại.

"Nha!"

"Có thể nhìn trộm bí mật ở trong đáy lòng của người khác?"

"Đây là lực lượng như thế nào?"

Nghe nói như vậy, Vũ Thiên Hành cũng tỏ vẻ giật mình.

"Môn chủ!"

"Nữ tử áo đen đó nói, nếu như ngài không muốn gặp bọn họ thì hãy thay nàng nói với ngài một câu!"

Đúng lúc này, Hùng Dương lại lên tiếng một lần nữa.

"Thú vị!"

"Thật sự là thú vị!"

"Chỉ dựa vào một câu nói mà muốn cho ta xuống dưới để gặp bọn họ?"

Nghe được Hùng Dương nói như vậy, trong mắt Vũ Thiên Hành lại hiện lên vẻ khinh thường, sau đó trực tiếp nói ra: "Nói đi, nàng muốn ngươi nói gì cho ta nghe!"

……………………………………………

"Hai hai ba ba năm!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm, Hùng Dương lập tức vội vàng trả lời.

Hả?

Hai hai ba ba năm?

Đây là ý gì?

Nghe được mấy con số kì quái như thế này, Vũ Thiên Hành cũng hơi hơi nhíu mày, nhưng mà không biết tại sao nhưng hắn luôn cảm thấy mấy con số này có chút quen thuộc!

"Hùng Dương!"

"Nàng chỉ nói một câu như vậy chứ không nói gì khác nữa hay sao?"

Nghĩ một lát, Vũ Thiên Hành cũng không có nghĩ ra được rốt cuộc mấy con số này có ý nghĩa gì, sau đó nhìn về phía Hùng Dương lên tiếng hỏi thăm.

"Môn chủ!"

"Không có nói gì khác!"

"Nàng chỉ dặn dò ta nói lại một câu như vậy!"

Hùng Dương nghe xong cũng lập tức vội vàng đáp lại.

"Hai hai ba ba năm..."

"Hai hai ba ba năm..."

"Nữ nhân đó có thể nhìn trộm bí mật của người khác!"

"Vậy có phải hay không là những con số này đại biểu cho một cái bí mật nào đó của ta hay..."

Nghĩ đến đây, con ngươi Vũ Thiên Hành đột nhiên trợn tròn, một cái phỏng đoán cực kỳ đáng sợ lập tức xuất hiện ở trong đầu của hắn.

"Năm ngày gần đây!"

Chương 1070 - Để cho ta dẫn ngươi xuống, lại kêu ta trở về, ngươi dắt chó đi dạo hả?

"Số lần ta dùng Ngũ cô nương mỗi ngàyvừa khéo chính là con số này!"

"Là trùng hợp sao?"

"Không phải, tuyệt đối không phải trùng hợp!"

"Như vậy nói cách khác dưới tình huống còn chưa có gặp được ta thì nữ nhân đó đã có thể biết được bí mật này của ta, nàng là ma quỷ hay sao?"

Lúc này, trong mắt Vũ Thiên Hành cũng hiện lên vẻ chấn kinh, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương có thể biết được bí mật bí ẩn như vậy của mình!

"Đi!"

"Dẫn ta đi gặp bọn họ!"

Trầm mặc một lát, Vũ Thiên Hành trực tiếp lên tiếng nói với Hùng Dương.

Hả?

Đi gặp bọn họ?

Cũng bởi vì một nhóm con số kì quái đó mà môn chủ lại muốn đi gặp mặt bọn họ thật?

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Hùng Dương cũng tỏ vẻ giật mình, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Rốt cuộc nhóm những con số đó có ý nghĩa như thế nào, ta thật sự rất muốn biết!"

...

Chân núi!

"Chủ nhân!"

"Hắn đến rồi!"

Lúc này, Diệp Tiểu Quái như phát hiện ra được cái gì, trên mặt cũng nở một nụ cười quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng nói.

"Tiểu Quái!"

"Nhị nhị tam tam, ta rất là hiểu!"

"Nhưng Vũ Thiên Hành này hôm qua uống thuốc hay sao mà lại vận dụng Ngũ cô nương đến năm lần, có cần phải như vậy hay không!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng chú ý tới hai người Hùng Dương và Vũ Thiên Hành xuất hiện ở nơi xa xa sau đó thuận miệng hỏi một câu như vậy.

"Chủ nhân!"

"Bốn ngày trước hắn không có tu luyện, cho nên số lượng chỉ là nhị nhị tam tam!"

"Nhưng mà hôm qua hắn tu luyện, hơn nữa còn tu luyện thật lâu, cho nên mới xuất hiện năm lần!"

"Nhưng mà như vậy cũng có thể hiểu được dù sao công pháp cấm kị mà hắn tu luyện này tương đối đặc thù, nếu như hắn không tự nghĩ ra biện pháp để giải quyết thì cho dù ý chí lực của hắn có mạnh mẽ như thế nào đi nữa cũng sẽ khiến cho mình nhịn đến phát điên!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.

"Hóa ra là như vậy!"

"Đúng rồi!"

"Tiểu Quái, ngươi không có tính ra được hắn dùng cánh tay nào đúng không!"

"Nếu không, chúng ta cược một ván?"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn nhìn về phía Diệp Tiểu Quái nói ra ý nghĩ của mình.

"Chủ nhân!"

"Ta không có suy tính ra hắn dùng cái tay nào!"

"Vậy chúng ta cược một ván đi!"

"Ta cược hắn dùng chính là tay trái!"

Nghe được Diệp Phong đề nghị như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó lên tiếng đáp lại, nhưng mà trong lòng lại âm thầm nghĩ: "Ta đã tính trước được là hắn sẽ dùng tay phải, vậy thì vụ cá cược này ta sẽ chơi một lần đạo lý đối nhân xử thế!"

(Diệp Tiểu Kiếm: ? ? ? Ngươi chơi đạo lí đối nhân xử thế chỉ đơn giản như vậy, mẹ nó ta chơi kéo búa bao đến nổi tóc đều bị nhổ sạch mà vẫn không thể chơi ra được đạo lý đối nhân xử thế, tại sao ta lại thảm như vậy?)

"Không được!"

"Ta vẫn muốn chọn tay trái của hắn, ngươi cứ chọn tay phải của hắn đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong lại lên tiếng khuyên bảo.

Hả?

Ta chọn tay phải?

Vậy chẳng phải ta thắng sao?

Mà ta thân là thuộc hạ của ngài, hoàn toàn không xứng được thắng!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái lập tức cảm thấy gấp gáp, sau đó vội vàng nói: "Chủ nhân, hay là ngài chọn tay phải đi ta sẽ chọn tay trái của hắn!"

"Không được!"

"Ta muốn chọn tay trái, ngươi nên..."

Một bên khác!

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Vũ Thiên Hành bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, đó chính là một hồi trong quá trình nói chuyện phiếm với đối phương nếu như đối phương lơ đãng nói ra vài cái bí mật nhỏ của hắn mà nếu như bị Hùng Dương nghe được thì có thể nói là hắn sẽ mất hết mặt mũi!

Nghĩ đến đây, Vũ Thiên Hành lập tức dừng bước!

"Hùng Dương!"

"Ngươi về Ngũ Hành Môn trước đi!"

"Một mình ta đi tâm sự với bọn họ!"

Vì để tránh cho tình huống lúng túng xảy ra, Vũ Thiên Hành trực tiếp hạ lệnh cho Hùng Dương!

Hả?

Kêu ta đi về trước đi!

Sau đó, ngươi tự mình đi qua trò chuyện với bọn họ?

Vậy tại sao còn kêu ta dẫn đường cho ngươi, ngươi tự mình đi xuống không được hay sao?

Nghe được mệnh lệnh này của Vũ Thiên Hành, Hùng Dương trực tiếp mộng, thậm chí bây giờ hắn rất muốn nói với Vũ Thiên Hành một câu: "Kêu ta dẫn ngươi xuống đây sau đó lại kêu ta trở về, ngươi xem ta như chó dắt tới dắt lui hả?"

Mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng Hùng Dương vẫn lập tức trả lời: "Môn chủ, ta biết rồi!"

Hô!

Nhìn thấy Hùng Dương rời khỏi đây, Vũ Thiên Hành cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm sau đó đi thẳng tới chỗ của hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái.

...

"Chính là các ngươi muốn gặp ta?"

Đi tới trước mặt hai người, Vũ Thiên Hành thần thái uy nghiêm lên tiếng hỏi thăm trước.

"Tay trái!"

"Ta muốn chọn tay trái!"

"Tiểu Quái, ngươi chọn tay phải đi!"

"Chủ nhân!"

"Ngài cũng đừng giành với ta, ta thật sự muốn chọn tay trái!"

"Cho nên ngài cứ chọn tay phải đi!"

Nhưng mà lúc này hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái vẫn đang tranh giành nhau cánh tay trái hoàn toàn không có để ý tới Vũ Thiên Hành vừa mới lên tiếng hỏi mình.

Không nhìn!

Trần trụi không nhìn!

Nhìn thấy hai người không nhìn mình như thế, trên mặt Vũ Thiên Hành cũng là toát ra vẻ tức giận, sau đó trực tiếp hét lớn: "Đủ rồi, các ngươi muốn gặp ta, ta tới, nhưng các ngươi cứ ở đó tranh giành nhau tay trái tay phải gì đó có phải là các ngươi không có tôn trọng ngta cho lắm hay không!"

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi tạm thời chờ một lát đi!"

"Ta và thuộc hạ của ta đang tiến hành một ván cược hơn nữa tiền đặt cược khá là khủng bố đó!"

"Cho nên, chờ sau khi chúng ta cược xong thì mới nói chuyện sau!"

Nghe được tiếng rống to của Vũ Thiên Hành, Diệp Phong thần sắc bình thản đáp lại một câu, sau đó tiếp tục tranh giành với Diệp Tiểu Quái.

? ? ?

Tiền đặt cược khá là khủng bố?

Khủng bố đến mức nào?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Thiên Hành trên mặt lộ ra vẻ khinh thường sau đó thả thần thức ra kiểm tra cái thần giới có chứa tiền đặt cược kinh khủng đang được để ở bên cạnh!

Chương 1071 - Tay phải? Sao ngươi có thể dùng tay phải được chứ?

"Cái này. . . đây là!"

"Một tỷ khối cực phẩm Thần Linh Tinh?"

"Tiền đặt cược này thật thật là khủng khiếp a!"

Nhưng mà sau khi Vũ Thiên Hành xem xét ở bên trong thần giới lại có chứa một tỷ khối cực phẩm Thần Linh Tinh, cả người trực tiếp ngẩn ra tại chỗ!

………………………………….

"Hai vị!"

"Các ngươi đang cược cái gì đó?"

"Có thể cho ta tham dự vào hay không?"

Sau khi hết khiếp sợ, Vũ Thiên Hành quay qua nhìn hai người thử lên tiếng hỏi thăm, dù sao ván cược này quá lớn, tiền đặt cược của nó cho dù là hắn cũng nhìn mà phát thèm!

"Không được!"

"Ván cược này chúng ta không thể để cho ngươi tham dự vào trong đó được!"

"Bởi vì chúng ta đang đánh cược một chuyện có liên quan tới ngươi nếu như ngươi tham gia vào trong đó thì không phải là ngươi thắng chắc rồi hay sao?"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong thậm chí không có một chút do dự nào trực tiếp lên tiếng từ chối.

"Ừm?"

"Có liên quan tới ta?"

"Sau đó, các ngươi cứ liên tục tranh luận là tay trái hay là tay phải?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Thiên Hành lập tức cúi đầu trầm tư!

"Ngọa tào!"

"Chờ một chút!"

"Nội dung bọn họ đánh cược với nhau sẽ không phải là khi ta hai hai ba ba năm thì dùng là tay trái hay là tay phải đó chứ!"

Nghĩ đến khả năng này, Vũ Thiên Hành trực tiếp dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn về phía hai người, sau đó trên mặt lộ ra vẻ bất an lên tiếng dò hỏi: "Hai vị, ta có thể biết được là hai người đang đánh cược cái gì hay không?"

Sau khi Vũ Thiên Hành hỏi ra một câu hỏi như vậy thì rốt cuộc hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái cũng chọn được tay trái và tay phải!

"Vũ môn chủ!"

"Chúng ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm cho nên mới đánh cược với nhau xem là khi ngươi hai hai ba ba năm thì ngươi dùng tay trái hay là tay phải!"

"Bây giờ chúng ta đã lựa chọn xong rồi ngươi có thể cho chúng ta biết câu trả lời được rồi đó!"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ mong đợi hỏi thăm.

? ? ?

Các ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì làm cho nên lôi chuyện xấu hổ của người khác ra để đặt cược như vậy hay sao?

Sau đó còn muốn ta tự mình nói cho các ngươi biết câu trả lời?

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Vũ Thiên Hành như không thể tin vào tai của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là hai người trước mắt lại có thể làm ra được chuyện chó như vậy!

"Cái gì khi hai hai ba ba năm?"

"Cái gì tay trái hay là tay phải?"

"Ta hoàn toàn không hiểu được các ngươi nói như vậy là đang có ý gì!"

Mặc dù có chút tức giận nhân bởi vì không thăm dò được tình huống của hai người cho nên Vũ Thiên Hành cũng không có lập tức nổi giận mà là thuận miệng đáp lại bọn họ một câu.

"Được rồi!"

"Vốn còn nghĩ nếu như ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta thì ta sẽ đưa cho ngươi một chút Long Hoàng Minh Viêm Thạch!"

"Nếu như ngươi không muốn trả lời thì ta đổi một người khác cũng được!"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng ra vẻ tiếc nuối nói một câu như vậy.

Hả?

Long Hoàng Minh Viêm Thạch?

Trong tay của tiểu tử này lại có Long Hoàng Minh Viêm Thạch, hơn nữa còn chuẩn bị đưa ta một chút?

Mà Vũ Thiên Hành đang đứng đối diện hắn nói như vậy thì trực tiếp gấp gáp, dù sao nếu chỉ trả lời một câu hỏi mà có thể nhận được một chút Long Hoàng Minh Viêm Thạch thì chắc chắn hắn sẽ trả lời dù cho vấn đề này có chút xấu hổ!

"Vị thiếu gia này!"

"Những gì ngươi vừa mới nói là thật hay sao?"

"Nếu như ta trả lời câu hỏi của ngươi thì ngươi sẽ đưa cho ta một chút Long Hoàng Minh Viêm Thạch thật hay sao?"

Sau khi hết khiếp sợ, Vũ Thiên Hành mặt lộ vẻ vội vàng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng xác nhận.

"Đương nhiên!"

"Thứ quỷ đó trong mắt các ngươi có thể được tính là bảo bối nhưng trong mắt của ta thì chính là một đống đá vụn mà thôi!"

Nhìn thấy Vũ Thiên Hành mắc câu, Diệp Phong cũng tiện tay lấy một cái thần giới ra ném cho đối phương, dùng hành động đó để chứng minh rằng những gì mình nói đều là sự thật!

"Tê!"

"Vậy mà đúng là Long Hoàng Minh Viêm Thạch thật!"

"Hơn nữa còn có mười khối!"

"Nếu như ta có những Long Hoàng Minh Viêm Thạch này, cho dù máy đối thủ cũ của ta có liên thủ lại với nhau thì ta cũng có thể không sợ hãi một chút nào!"

Xem xét ở bên trong thần giới lại thật sự có chứa Long Hoàng Minh Viêm Thạch, hơn nữa còn khoảng chừng mười khối, cho dù là Vũ Thiên Hành thì lúc này cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh sau đó cả người bắt đầu trở nên hưng phấn.

"Vị thiếu gia này!"

"Có phải là nếu như ta trả lời vấn đề này!"

"Thì mười khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch đều là của ta đúng hay không?"

Trên mặt lộ vẻ kích động, Vũ Thiên Hành lại quay qua nhìn Diệp Phong xác nhận lại một lần nữa!

"Không!"

"Nếu như ngươi trả lời vấn đề này!"

"Ta không phải đưa ngươi mười khối, mà là hai mươi khối, ba mươi khối, năm mươi khối cũng có thể!"

"Bởi vì ngươi có được ý chí lực cực kỳ khủng bố cho nên ta muốn giúp ngươi rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi mình như vậy, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt thành thật ra giải thích rõ cho hắn biết.

"Cái gì!"

"Ngươi muốn cung cấp một lượng lớn Long Hoàng Minh Viêm Thạch cho ta, sau đó trợ giúp ta rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm?"

Nghe được hắn nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Vũ Thiên Hành như không thể tin vào tai của mình!

Chờ một chút!

Đúng lúc này, Vũ Thiên Hành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó lập tức nhìn về phía Diệp Phong trực tiếp hỏi: "Vị thiếu gia này, chúng ta vốn không quen không biết nhau, tại sao ngươi lại vô duyên vô cớ đưa cho ta một món quà lớn như vậy?"

"Không vì sao cả!"

"Ta chỉ muốn đưa cho ngươi, hơn nữa ta cũng không cần ngươi phải trả bất cứ giá nào!"

"Nếu như ngươi không dám nhận thì ta sẽ lập tức quay đầu rời khỏi đây!"

Chương 1072 - Tay phải? Sao ngươi có thể dùng tay phải được chứ? (2)

"Dù sao ta đưa cho ai cũng là đưa cũng không phải là không đưa cho ngươi thì không được!"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng thần sắc ngoạn vị nhìn đối phương trực tiếp giải thích.

"Mẹ nó!"

"Gan lớn chết no!"

"Gan nhỏ chết đói!"

"Muốn!"

Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Vũ Thiên Hành cũng cắn răng, sau đó trực tiếp làm ra quyết định!

"Vị thiếu gia này!"

"Long Hoàng Minh Viêm Thạch này, ta muốn!"

"Về phần hai hai ba ba năm, ta dùng chính là tay phải!"

Ngay sau đó, Vũ Thiên Hành mặt lộ vẻ lúng túng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

"Tay phải?"

"Sao ngươi có thể dùng tay phải được chứ?"

Mà nghe được hắn nói như vậy, Diệp Phong lại toát ra vẻ thất vọng, sau đó trực tiếp cất cái thần giới có chứa một tỷ khối cực phẩm Thần Linh Tinh đang để ở bên cạnh vào.

? ? ?

Ta phải phiết tử a, vậy chắc chắn phải dùng tay phải a!

Hơn nữa, hẳn là ngươi phải thắng mới đúng, nếu như thắng ngươi không nên vui vẻ hay sao sao còn rầu rĩ không vui như vậy?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Phong lúc này, Vũ Thiên Hành trực tiếp mộng, bởi vì tình huống này đúng là có chút không hợp với lẽ thường!

"Chủ nhân!"

"Vẫn là ngài lợi hại!"

"Vừa đoán liền trúng!"

Lúc này, chú ý tới dáng vẻ rầu rĩ không vui của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái cũng nở một nụ cười mê người sau đó trực tiếp lên tiếng nịnh nọt!

"Đi!"

"Đừng có đứng đó nịnh nọt ta nữa!"

"Ta nói tại sao ngươi cứ tranh giành tay trái với ta, hẳn là ngươi đã suy tính ra được hắn dùng tay phải có đúng hay không!"

"Nhưng mà không thể không nói, ngươi cố ý để cho ta thắng, bàn về đạo lí đối nhân xử thế thì ngươi rành rẽ hơn Diệp Tiểu Kiếm nhiều!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nịnh nọt mình, Diệp Phong cũng nở nụ cười, sau đó trực tiếp trêu ghẹo.

(Diệp Tiểu Kiếm: ? ? ? Lúc trước chơi kéo búa bao, ta cũng muốn chơi một đợt đạo lí đối nhân xử thế nhưng ngươi hoàn toàn không cho ta có được cơ hội đó, kết quả bây giờ ngươi lại nói nàng mạnh hơn ta? Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng là mỹ nữ mà ta là một tên nam nhân xấu xí cho nên phải bị đãi ngộ không công bằng như vậy hay sao?)

Hả?

Làm gì chứ?

Các ngươi đang làm gì đó?

Dùng chuyện riêng tư của ta đánh cược như vậy thì cũng thôi đi!

Bây giờ còn lấy chuyện riêng tư của ta ra để nịnh nọt như vậy?

Các ngươi nói chuyện phiếm với nhau như vậy có từng suy nghĩ tới cảm nhận của người ở trong cuộc hay không!

Vũ Thiên Hành đang đứng bên cạnh nghe được hai người nói chuyện với nhau như vậy, khóe miệng trực tiếp co quắp!

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Mặc dù người trong thần giới đều biết Long Hoàng Minh Viêm kinh khủng như thế nào!"

"Nhưng chưa bao giờ có người nào trong thần giới thật sự có được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm!"

"Bởi vì Long Hoàng Minh Viêm Thạch thật sự quá hi hữu, quá đắt giá, cho dù có người ngẫu nhiên đạt được một khối thì chỉ sợ cũng sẽ không lấy ra để bán mà sẽ để lại trong tay để làm một cái át chủ bài bảo mệnh!"

"Dù sao nếu như mượn dùng Long Hoàng Minh Viêm ở trong Long Hoàng Minh Viêm Thạch thì có thể để cho thực lực của mình tăng lên mấy lần!"

Sau khi Vũ Thiên Hành đưa hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái đến Ngũ Hành Điện, cười nói với Diệp Phong về tình huống của Long Hoàng Minh Viêm Thạch, mà câu nói này cũng là đang gián tiếp hỏi thăm Diệp Phong một chuyện, đó chính là Long Hoàng Minh Viêm Thạch trong tay ngươi có đủ nhiều hay không!

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi yên tâm, trong tay của ta còn nhiều Long Hoàng Minh Viêm Thạch lắm!"

"Hoàn toàn đủ cho ngươi luyện hóa ra được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm chân chính!"

Diệp Phong cũng đánh hơi được ý ngầm ẩn trong lời nói của đối phương, sau đó trên mặt nở một nụ cười lên tiếng bảo đảm.

"Diệp thiếu!"

"Vậy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, trực tiếp bắt đầu đi!"

Nghe được Diệp Phong cam đoan như vậy, trên mặt Vũ Thiên Hành có chút gấp gáp lên tiếng đề nghị.

"Vũ môn chủ!"

"Ở bên trong cái thần giới này có chứa một ngàn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch, ngươi cầm lấy dùng đi!"

"Nếu như dùng hết thì ta sẽ cho thêm nữa!"

Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp không kịp chờ đợi của Vũ Thiên Hành, Diệp Phong đầu tiên là cười cười, sau đó đưa cho hắn một cái thần giới.

"Diệp thiếu!"

"Phần ân tình này không thể báo đáp, sau này nếu như có chuyện chỉ cần đến ta thì ngươi cứ mở miệng là được!"

Cầm lấy thần giới, nhìn thấy bên trong thật sự có một ngàn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch, Vũ Thiên Hành cũng cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hứa hẹn.

...

"A ~ ngọa tào!"

"Minh Viêm đốt người khủng bố như vậy sao?"

"Đây là chuyện mà người có thể chịu được hay sao?"

Sau khi Vũ Thiên Hành bắt đầu chậm rãi dẫn Long Hoàng Minh Viêm bên trong khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch thứ nhất vào bên trong cơ thể, trong nháy mắt thân thể của hắn bị một ngọn lửa màu đỏ xanh bao phủ, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên ở trong đại điện!

"Ngọa tào?"

"Khủng bố như vậy sao?"

Diệp Phong đang đứng bên cạnh nhìn thấy Vũ Thiên Hành bị ngọn lửa màu đỏ xanh bao phủ bắt đầu điên cuồng lăn lộn mới dưới đất đồng thời thỉnh thoảng lại hét lên một tiếng hét thảm, cảnh tượng thê thảm này khiến cho hắn cũng thấy kinh hãi!

"Chủ nhân!"

"Long Hoàng Minh Viêm được xưng là một trong số tam đại thần viêm cấp cao nhất thần giới, đương nhiên cũng có chỗ kinh khủng của nó!"

"Có thể nói nếu không phải ý chí lực của Vũ Thiên Hành đủ mạnh mẽ, đổi lại thành những người khác thì bây giờ đã chịu không được mà từ bỏ từ lâu rồi!"

Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái đang đứng bên cạnh cũng là cười giải thích rõ cho hắn biết.

"Đúng rồi!"

"Chủ nhân, lần này ngài ra ngoài không phải là để phá của hay sao?"

"Vậy bây giờ ngài muốn phá của như thế nào?"

Sau khi giải thích xong, Diệp Tiểu Quái cũng nghĩ đến cái gì, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

Chương 1073 - Chủ nhân, sau khi xong chuyện thì hắn còn phải cảm ơn ngài nữa đó!

"Lần này ra ngoài, ta muốn lãng phí hết mười vạn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch!"

"Cho nên ý tưởng của ta chính là chờ đến khi hắn chỉ còn thiếu một khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch nữa là có thể luyện hóa ra được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm thì ta sẽ nói là không còn nữa!"

"Chờ hắn triệt để thất bại thì ta lại nói là ta vừa mới tìm được, như vậy thì hắn có thể liên tục rèn luyện nhiều lần như vậy!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng nói ra ý tưởng của mình.

"Chủ nhân!"

"Ý tưởng phá của này rất là kỳ diệu!"

"Chỉ cần hắn không thành công, như vậy thì cho dù hắn rèn luyện bao nhiêu khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch cũng đều được xem như lãng phí, mà lãng phí thì tương đương với là phá của a!"

"Hơn nữa chỉ cần tốc độ hắn rèn luyện rất nhanh thì muốn lãng phí hết mười vạn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch cũng chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi!"

Sau khi nghe được ý tưởng của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái lại lên tiếng nịnh nọt!

"Tiểu Quái!"

"Mặc dù đây là một ý tưởng phá của không tệ nhưng ta hoàn toàn không ngờ được là rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm bên trong Long Hoàng Minh Viêm Thạch lại phải gánh chịu đau đớn khủng bố như vậy!"

"Nói thật, ta có chút muốn từ bỏ ý tưởng phá của này!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong lại vẻ mặt nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình lúc này!

"Chủ nhân!"

"Có phải là ngài cảm thấy xây dựng niềm vui sướng khi phá của của mình ở trên sự đau khổ của đối phương cho nên có chút không đành lòng đúng không?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng đoán được cái gì, sau đó lên tiếng hỏi thăm.

"Không phải!"

"Ta cũng không ngại khi xây dựng niềm vui sướng khi phá của của mình trên sự đau khổ của người khác, bởi vì sau khi xong việc thì ta đều sẽ đền bù cho bọn họ!"

"Chỉ là Vũ Thiên Hành như vậy cũng quá thống khổ!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng giải thích rõ cho nàng biết.

"Chủ nhân!"

"Có phải là ngài đã suy nghĩ nhiều rồi hay không!"

"Mặc dù bây giờ hắn nhìn nhìn như rất là đau khổ nhưng thật ra là hắn rất thích thú đó!"

"Cho dù cuối cùng không có rèn luyện ra được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm thì hắn cũng sẽ cảm kích ngài đó!"

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Quái lại bỗng nhiên nói một câu như vậy.

? ? ?

Nhìn như rất thống khổ nhưng thật ra thì rất thích thú?

Cho dù cuối cùng không thể nào rèn luyện ra được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm thì hắn cũng sẽ cảm kích ta?

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp mộng.

"Tiểu Quái!"

"Ngươi nói như vậy là có ý gì, sao ta lại nghe không hiểu?"

Sau đó, Diệp Phong trưng vẻ mặt nghi hoặc ra lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Mặc dù Vũ Thiên Hành đã tu luyện Ngũ Hành Ma Dục Công đến cảnh giới đại viên mãn nhưng hắn còn chưa có đột phá bình cảnh đại viên mãn!"

"Mà bình cảnh này đã khiến cho hắn bị kẹt lại mấy ngàn năm!"

"Chỉ có đột phá bình cảnh này thì hắn mới coi như là triệt để thành công tu luyện công pháp cấm kị này, mà đến lúc đó cấm kị khi tu luyện cũng sẽ không còn tồn tại nữa!"

"Nói cách khác, chỉ khi nào hắn đột phá được bình cảnh này thì mới có thể phá thân, nếu không thì cho dù đến chết hắn cũng không thể phá thân, trừ phi hắn không cần một thân tu vi thông thiên này nữa!"

Nói đến đây, Diệp Tiểu Quái cũng dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói ra: "Mà sở dĩ hắn kẹt ở tình cảnh này lâu như vậy là vì ý chí lực của hắn đã lên đến hạn mức cao nhất, hoàn toàn không thể chịu đựng được sự dụ dỗ đến từ trăm tên trời sinh mị thể, mà bây giờ chúng ta làm như vậy chính là đang biến tướng giúp hắn tăng ý chí lực lên!"

? ? ?

Ta phá của, tra tấn hắn!

Mà hắn mặc dù bị tra tấn nhưng ý chí lực lại được tăng lên!

Cuối cùng thậm chí có có thể đột phá bình cảnh đại viên mãn Ngũ Hành Ma Dục Công, từ đó triệt để phóng thích bản thân, có được một cuộc sống mới?

Nghe Diệp Tiểu Quái giải thích xong, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Diệp Phong như không thể tin vào tai của mình!

"Tiểu Quái!"

"Nếu như là tình huống này thì thú vị lắm!"

"Dù sao ta làm như vậy chính là đang giúp hắn!"

Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Diệp Phong nở một nụ cười xấu xa, hắn không ngờ được là mình phá của một đợt mà còn có thể biến nó thành một lần giúp người làm niềm vui!

Một bên khác!

"Ngọa tào!"

"Ta ở chỗ này đau đến chết đi sống lại nhưng mà hai người các ngươi lại đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào ta mà cười?"

Lúc này, Vũ Thiên Hành đang lăn lộn kêu rên trên mặt đất, khi để ý thấy cảnh tượng này thì cả người đều choáng váng, hơn nữa không biết tại sao khi nhìn thấy nụ cười quái dị của hai người đó thì trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an khó hiểu!

…………………………….

Một lát sau!

"Diệp thiếu! ! !"

"Long Hoàng Minh Viêm Thạch đã dùng hết, mau tới đỉnh ta một đợt!"

Rất nhanh, giọng nói tràn đầy lo lắng của Vũ Thiên Hành vang lên bên cạnh.

? ? ?

Thần mẹ nó đỉnh ngươi một đợt?

Ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng hơn được hay sao?

Ngươi nói như vậy rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm!

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, sau đó đưa một cái thần giới có chưa tám nghìn chín trăm chín mươi chín khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch cho hắn!

"Ngọa tào!"

"Diệp thiếu, ngươi thật ra sức!"

Mà sau khi Vũ Thiên Hành kiểm tra xong tình huống bên trong thần giới này phát hiện ra nó chứa nhiều Long Hoàng Minh Viêm Thạch như vậy thì cũng hưng phấn đáp lại một tiếng!

Hả?

Đầu tiên là đỉnh ngươi một đợt!

Bây giờ lại là thật ra sức!

Mẹ nó, ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không!

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, khóe miệng Diệp Phong trực tiếp co quắp!

"Tiểu Quái!"

"Ngươi xác định một vạn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch là có thể rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm?"

Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía Diệp Tiểu Quái đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

Chương 1074 - Ta đã thất bại sau đó ngươi nói là ngươi tìm được?

"Chỉ cần có chịu đựng được nỗi khổ khi Minh Viêm đốt người, như vậy thì Long Hoàng Minh Viêm ẩn chứa bên trong một vạn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch cũng đủ để rèn luyện ra Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm!"

"Cho nên ngài cho hắn hết thảy chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối, hắn chắc chắn thất bại!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.

"Tốt!"

"Vậy chúng ta nằm trên ghế xích đu, ăn thịt nướng, uống chút rượu, chờ hắn thất bại đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng khẽ gật đầu, sau đó lấy hai cái ghế đu và thịt Phệ Thiên Ma Long dự trữ và hai bầu rượu ngon từ trong không gian của hệ thống ra!"

"Chủ nhân!"

"Ngài nằm đi, việc nướng thịt giao cho ta là được!"

Nhìn thấy Diệp Phong lấy nguyên liệu nấu ăn ra, Diệp Tiểu Quái cũng vội vàng nhận lấy.

"Mỹ nữ thịt nướng!"

"Rượu ngon uống!"

"Tùy ý phá của!"

"Giúp người làm niềm vui!"

"Đây chính là một loại hưởng thụ!"

Nằm trên ghế xích đu, đầu tiên là nhìn Vũ Thiên Hành đang lăn lộn kêu rên trên mặt đất một chút, sau đó lại nhìn Diệp Tiểu Quái mặc một bộ áo đen bó sát người lộ rõ dáng người ngạo mạn một chút, Diệp Phong nở một nụ cười tự nói.

Một bên khác!

"Ngọa tào!"

"Các ngươi có còn là người nữa hay không?"

"Có cần phải chó như vậy hay không!"

Lúc này, Vũ Thiên Hành đang dựa vào ý chí lực kinh khủng để chịu đựng Long Hoàng Minh Viêm tra tấn nhìn thấy hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái trực tiếp nằm trên ghế xích đu ăn thịt nướng, uống rượu ngon, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, phải biết, bây giờ hắn đang chịu đủ mọi tra tấn!

...

Một canh giờ qua đi!

"Nhanh!"

"Sắp thành công!"

"Ta lập tức sẽ trở thành cường giả đỉnh cao đầu tiên ở trong thần giới có được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm!"

Lúc này, xem xét Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể, Vũ Thiên Hành cũng triệt để hưng phấn lên, nhớ lại một canh giờ bị tra tấn cực kỳ kinh khủng, lại nhìn Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình một chút, hắn bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều là đáng giá!

"Ừm?"

"Tình huống như thế nào?"

"Long Hoàng Minh Viêm Thạch đâu?"

"Tại sao không có rồi?"

Sau khi Vũ Thiên Hành cảm thấy Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm của mình chỉ còn kém một bước cuối cùng thôi thì lại phát hiện Long Hoàng Minh Viêm Thạch ở trong thần giới lại không còn nữa, chuyện này khiến cho hắn lập tức trở nên gấp gáp sau đó quay qua nhìn Diệp Phong vội vàng hô: "Diệp thiếu, Long Hoàng Minh Viêm Thạch đã dùng hết rồi, nhanh giúp ta đỉnh một đợt, ta sắp thành công rồi!"

"Cái gì!"

"Lại không có?"

"Nhưng ta cũng không có a!"

Nghe được tiếng la của Vũ Thiên Hành, Diệp Phong cũng ra vẻ giật mình đáp lại.

? ? ?

Sự tra tấn cực kỳ kinh khủng này ta phải chịu đựng trọn vẹn một canh giờ!

Mà khi ta sắp thành công thì ngươi lại nói là ngươi không có?

Ngươi xác định không phải là ngươi đang cố ý chơi ta đó chứ?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong lại trả lời hắn một câu như vậy, thậm chí bây giờ hắn rất muốn hỏi Diệp Phong một câu: "Trước đó là ai lời thề son sắt cam đoan nói Long Hoàng Minh Viêm Thạch trong tay mình tuyệt đối đủ?"

"Diệp thiếu!"

"Ta thật sự sắp thành công!"

"Nếu không ngươi tìm lại trong thần giới xem thử xem còn có thể tìm ra được mấy khối nữa hay không, cho dù chỉ tìm ra một khối thôi cũng được nữa!"

Lúc này, Vũ Thiên Hành cũng mặt lộ vẻ không cam lòng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng cầu khẩn!

"Vũ môn chủ!"

"Ta đã kiểm tra nhiều lần nhưng mà thật sự là không tìm được!"

"Ta cũng hết cách rồi!"

"Hơn nữa ta cũng không ngờ được là nhiều Long Hoàng Minh Viêm Thạch như vậy mà vẫn còn chưa đủ!"

Nghe được Vũ Thiên Hành cầu khẩn, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ nhún vai, sau đó lên tiếng đáp lại.

Hỏng mất!

Nghe được Diệp Phong trả lời, Vũ Thiên Hành trực tiếp hỏng mất!

Cảm giác thành công đang ở trước mắt nhưng không thể nào với tới được khiến cho hắn hỏng mất!

"Xung kích bình cảnh Ngũ Hành Ma Dục Công, mỗi một lần ta đều thất bại ở thời khắc cuối cùng do không thể nào giữ vững được bình tĩnh trong lòng!"

"Bây giờ rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm cũng là chênh lệch một lần cuối cùng như thế, cuối cùng dẫn đến thất bại!"

"Cho dù ta có ý chí lực khủng bố nhưng liên tiếp đối mặt đả kích như thế thì ta cũng thật sự không chịu nổi!"

Lúc này, cảm nhận được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể đang từ từ tán loạn, Vũ Thiên Hành cũng nở một nụ cười khổ sau đó lên tiếng lẩm bẩm.

Mấy phút sau!

"Ồ!"

"Sao chỗ này lại còn nhiều Long Hoàng Minh Viêm Thạch như vậy chứ?"

Sau khi Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm trong cơ thể Vũ Thiên Hành hoàn toàn tán loạn biến mất, Diệp Phong cũng ra vẻ kinh nghi hô một câu như vậy!

Xoát!

Nghe được hắn nói như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp hai mắt trợn tròn quay qua nhìn Diệp Phong, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cực kỳ khiếp sợ!

"Vũ môn chủ!"

"Ta vừa mới mở ra, ngươi đoán xem, ta lại phát hiện ra được một đống lớn Long Hoàng Minh Viêm Thạch!"

"Mà có những Long Hoàng Minh Viêm Thạch này, ngươi hoàn toàn có thể một lần nữa!"

"Thế nào, có vui vẻ hay không, có hạnh phúc hay không?"

Lúc này, Diệp Phong cũng nhìn về phía Vũ Thiên Hành bị kinh hãi cười lên tiếng nói.

? ? ?

Ta vừa mới tiếp nhận tra tấn một canh giờ, khi sắp thành công thì ngươi tìm không thấy!

Bây giờ ta đã hoàn toàn thất bại thì ngươi lại nói là ngươi tìm được?

Sau đó còn muốn ta tiếp tục một lần nữa?

Lại đến một lần còn chưa tính, ngươi còn hỏi ta có vui vẻ hay không có hạnh phúc hay không?

Câu hỏi này ta phải trả lời như thế nào đây?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Thiên Hành cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, nếu như vừa nãy là vì nguyên nhân cá nhân của hắn mà khiến cho hắn thất bại vậy bây giờ nhận được một cơ hội nữa thì chắc chắn là hắn sẽ vui vẻ sẽ hạnh phúc!

Chương 1075 - Giúp ta tìm? Chẳng lẽ là lần này có hi vọng?

Nhưng vừa khéo thất bại không phải vấn đề của hắn mà là do Diệp Phong không có kịp thời cung cấp Long Hoàng Minh Viêm Thạch, dưới loại tình huống này, có được cơ hội một lần nữa hắn cũng không biết là mình có nên vui vẻ hay không!

"Diệp thiếu!"

"Vui vẻ, ta vui vẻ a!"

"Có thể có được cơ hội rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm một lần nữa, đương nhiên là ta sẽ vui vẻ rồi!"

"Nhưng mà ta có thể hỏi trước một câu là lần này số lượng Long Hoàng Minh Viêm Thạch có đủ hay không?"

Sau khi tỉnh táo lại, Vũ Thiên Hành trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

……………………………..

"Đủ!"

"Tuyệt đối đủ!"

"Vũ môn chủ, ngươi cứ yên tâm trăm phần trăm!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi mình như vậy, Diệp Phong cũng vỗ bộ ngực bảo đảm lần nữa.

? ? ?

Yên tâm trăm phần trăm?

Ta cho dù có yên tâm tới một ngàn phần trăm cũng không thể nào bù được một câu nói không có của ngươi!

Nghe được Diệp Phong cam đoan, Vũ Thiên Hành cũng lắc đầu nở nụ cười khổ, hắn cảm thấy câu hỏi này của mình hỏi ra có chút dư thừa!

"Diệp thiếu!"

"Vậy thì ta sẽ bắt đầu lại từ đầu một lần nữa!"

"Lần này người tuyệt đối đừng có gạt ta đó, sự tra tấn kinh khủng đó ta không muốn phải tiếp nhận lần thứ ba đâu!"

Nói xong, Vũ Thiên Hành cực kỳ thuần thục nằm xuống đất, chuẩn bị đau khổ lăn lộn một lần nữa!

Một bên khác!

"Ta thật sự không có lừa ngươi!"

"Bởi vì Long Hoàng Minh Viêm Thạch đúng là đầy đủ thật chỉ là ta không muốn đưa cho ngươi mà thôi!"

"Về phần ngươi không muốn tiếp nhận lần thứ ba, không thể nào có chuyện đó được!"

"Hơn nữa, lần thứ ba cũng không phải kết thúc, đằng sau còn có lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu..."

"Có thể ngươi sẽ vì chuyện này mà oán hận ta cho là ta đang cố ý tra tấn ngươi nhưng ngươi không biết là ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi!"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng trên môi nở một nụ cười tự lẩm bẩm, dù sao hắn làm như vậy là đang trợ giúp đối phương tăng ý chí lực lên, đương nhiên là hắn sẽ không có cảm giác áy náy rồi!

Một canh giờ qua đi!

"Ngọa tào! ! !"

"Lại mẹ nó không có?"

"Hơn nữa còn là không có trong thời khắc mấu chốt?"

Xem xét Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể, lại nhìn cái thần giới đã trống không, Vũ Thiên Hành trực tiếp thần sắc sụp đổ quay qua nhìn Diệp Phong.

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Tranh thủ chuyên tâm rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm đi chứ!"

Chú ý tới Vũ Thiên Hành nhìn về phía mình, Diệp Phong cũng ra vẻ nghi ngờ lên tiếng nhắc nhở.

? ? ?

Ta chuyên tâm luyện cái quần què!

Thần giới đã trống không rồi, ngươi kêu ta rèn luyện cái quỷ gì nữa?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Vũ Thiên Hành cũng treo đầy hắc tuyến, sau đó trực tiếp nói ra: "Diệp thiếu, Long Hoàng Minh Viêm Thạch bên trong thần giới đã được sử dụng hết rồi nhưng còn chưa đủ, không biết trong tay ngươi còn có hay không?"

Nói thật, có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này lên tiếng hỏi thăm Vũ Thiên Hành cũng không có ôm hi vọng nhiều, nếu không thì hắn đã vội vàng lên tiếng hỏi thăm chứ không phải là bày tỏ thái độ không nhanh không chậm như vậy!

"Cái gì!"

"Lại không đủ?"

"Vậy ta tranh thủ thời gian tìm giúp ngươi!"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng ra vẻ giật mình kinh hô một tiếng, sau đó hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi trên ghế xích đu, mà cảnh tượng này khi người khác nhìn vào thì giống như là Diệp Phong đang vận dụng thần thức để kiểm tra đông đảo thần giới của mình!

Hả?

Giúp ta tìm?

Nói cách khác lần này có hi vọng?

Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, Vũ Thiên Hành vốn đã không ôm nhiều hy vọng lại dấy lên ngọn lửa hi vọng một lần nữa, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Diệp Phong.

Một phút!

Hai phút!

Ba phút!

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Vũ Thiên Hành cũng toát ra vẻ vội vàng, bởi vì hắn cảm nhận được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể mình ssã bắt đầu có dấu hiệu sắp tán loạn!

"Rốt cuộc Diệp thiếu có tìm được hay không a!"

"Ta hi vọng sau một khắc hắn có thể mở hai mắt ra dường nào!"

"Sẽ không phải là hắn đã ngủ thiếp đi đó chứ!"

"..."

Nhìn thấy Diệp Phong cả buổi mà vẫn không có phản ứng gì, Vũ Thiên Hành cũng thần sắc sụp đổ tự nói, dù sao cảm giác ôm hy vọng chờ đời khiến cho người ta cực kỳ khó chịu!

Lâu chừng nửa nén nhang!

"Xong!"

"Lại mẹ nó xong con bê!"

"Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình hoàn toàn tán loạn sạch sẽ!"

Lúc này, chú ý tới Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể hoàn toàn tán loạn sạch sẽ, Vũ Thiên Hành cũng tỏ vẻ sống không còn gì để luyến tiếc.

"Vũ môn chủ! ! !"

"Ta tìm được!"

"Hơn nữa số lượng cũng không ít, lần này tuyệt đối đủ để cho ngươi dùng!"

Đúng lúc này, Diệp Phong cảm thấy cũng không xê xích gì nhiều, trực tiếp mở hai mắt ra, sau đó mặt lộ vẻ kích động hô to lên.

? ? ?

Ta thất bại!

Ngươi đã tìm được?

Hơn nữa số lượng còn không ít?

Thế nào, đủ ta nếm thử lần thứ ba đấy chứ?

Nghe được hắn nói như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp quay qua nhìn Diệp Phong, sau đó mặt lộ vẻ không hiểu lên tiếng hỏi: "Diệp thiếu, đều là Long Hoàng Minh Viêm Thạch, tại sao ngươi lại không để chung một chỗ sau lần nào cũng phải đi tìm như vậy?"

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi không biết!"

"Thần giới ta dùng để đựng rác rưởi nhiều lắm, tối thiểu cũng phải có trên trăm triệu cái!"

"Cho nên ta thật sự không có thời gian sắp xếp!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cực kỳ khiêm tốn giải thích!

Hả?

Thần giới chứa rác rưởi?

Ngươi lại xem Long Hoàng Minh Viêm Thạch là rác rưởi?

Không chỉ có như thế, thần giới chứa rác rưởi như thế này ngươi lại có hơn trăm triệu cái?

Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp nghe đến choáng váng!

"Vũ môn chủ! !"

"Ngươi đừng đứng ngây ra đó làm gì!"

"Tranh thủ thời gian rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm Thạch a, nếu không thì ngươi lại thất bại một lần nữa đó!"

Chương 1076 - Giúp ta tìm? Chẳng lẽ là lần này có hi vọng? (2)

Nhìn thấy Vũ Thiên Hành cả buổi mà vẫn không có phản ứng gì, Diệp Phong cũng ra vẻ lo lắng lên tiếng nhắc nhở.

"Diệp thiếu!"

"Ta đã thất bại!"

Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Vũ Thiên Hành cũng gượng cười giải thích.

"Ai!"

"Vũ môn chủ, lần này cũng trách ta!"

"Nếu như ta có thể tìm ra được sớm một chút thì có thể ngươi sẽ không thất bại rồi!"

"Nhưng mà, thất bại là mẹ của thành công, chỉ cần chúng ta có đủ nhiều Long Hoàng Minh Viêm Thạch, vậy thì còn có cơ hội!"

Nói xong, Diệp Phong cầm thần giới chứa chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch trong tay đưa cho Vũ Thiên Hành!

? ? ?

Thần mẹ nó thất bại là mẹ của thành công?

Phải biết mỗi một lần ta thất bại thì tương đương với mỗi một lần ta chịu khổ vô ích, phải biết, đau đớn khi Long Hoàng Minh Viêm đốt người có thể dùng mấy chữ sống không bằng chết để hình dung đó!

Nghe được hắn nói như vậy, đặc biệt là nhìn thấy cái thần giới chứa Long Hoàng Minh Viêm Thạch Diệp Phong đưa tới, Vũ Thiên Hành thân thể đều không tự chủ được run rẩy lên!

"Chờ một chút!"

"Chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối!"

"Lại là chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối!"

"Lần thứ hai nếm thử, Long Hoàng Minh Viêm Thạch Diệp thiếu cho ta chính là số lượng này, kết quả cuối cùng hoàn toàn không đủ, thậm chí rất có thể còn kém một khối là thành công!"

"Mà bây giờ Diệp thiếu lại cho ta số lượng này, hắn thật sự không biết hay là hắn đang cố ý chơi ta?"

Chú ý tới số lượng Long Hoàng Minh Viêm Thạch ở trong thần giới, Vũ Thiên Hành cũng khẽ nhíu mày trầm tư.

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi còn đang chờ cái gì, tranh thủ thời gian rèn luyện a!"

"Nếu ngươi còn kéo dài thời gian nữa thì mặt trời sẽ xuống núi đó!"

Nhìn thấy Vũ Thiên Hành cả buổi mà vẫn không có phản ứng gì, Diệp Phong cũng lên tiếng thúc giục.

"Ừm?"

"Bây giờ không phải là còn chưa tới giữa trưa đó sao?"

"Sao lại nói tới chuyện mặt trời xuống núi?"

Nghe được hắn nói như vậy, Vũ Thiên Hành cũng không hiểu được ý nghĩa trong đó sau đó lập tức nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Diệp thiếu, về đề phòng bất trắc xảy ra ngươi hãy tìm tiếp nữa đi, chờ ngươi tìm ra được một chút Long Hoàng Minh Viêm Thạch nữa thì ta sẽ lập tức bắt đầu rèn luyện!”

"Ừm?"

"Bị phát hiện nhanh như vậy hay sao?"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng hơi hơi nhíu mày.

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi nói đúng!"

"Hai lần trước chính là bị hỏng chuyện do chuẩn bị không đủ!"

"Cho nên lần này chúng ta nhất định phải chuẩn bị thêm một chút mới được!"

Trầm mặc một lát, sau đó Diệp Phong lập tức nghĩ ra một ý kiến hay, sau đó trên môi nở một nụ cười lên tiếng đáp lại.

"Ừm?"

"Chủ nhân bắt đầu giở trò rồi hay sao?"

Diệp Tiểu Quái đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì trên mặt cũng lá lên vẻ chờ mong, bởi vì nàng biết rõ một chuyện, đó chính là trước khi Diệp Phong lãng phí hết sạch mười vạn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch thì hoàn toàn sẽ không để cho Vũ Thiên Hành rèn luyện thành công!

Mà Thiên Mệnh Chi Thuật của nàng không thể nào tính ra được bất cứ chuyện gì có liên quan tới Diệp Phong, cho nên, phàm là những chuyện xảy ra trên người Diệp Phong thì đều khiến cho nàng tràn ngập cảm giác chờ mong!

Mấy phút sau!

"Tìm được!"

"Vũ môn chủ, lần này ngươi có thể yên tâm to gan rèn luyện!"

"Bởi vì lần này trong cái thần giới mà ta tìm thấy được đủ để chứa được một vạn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch!"

Làm bộ tìm một hồi, sau đó Diệp Phong mặt lộ vẻ hưng phấn hô to lên.

Hả?

Là ta đa nghi sao?

Hai lần trước Diệp thiếu thật sự không phải đang cố ý chơi ta?

Nhìn thấy cái thần giới mà Diệp Phong đang cầm trong tay, Vũ Thiên Hành cũng chau mày tự nói.

...

Một canh giờ sau!

"Chủ nhân!"

"Vũ Thiên Hành sắp sử dụng xong ba khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch cực kỳ và rèn luyện hoàn thành!"

"Ngài thật sự muốn để cho hắn rèn luyện ra được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm hay sao?"

Lúc này, trên mặt Diệp Tiểu Quái lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Làm sao có thể có chuyện đó được!"

"Trước khi lãng phí hết sạch mười vạn khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch thì ta sẽ không để cho hắn rèn luyện thành công!"

"Đúng rồi!"

"Bụng ta bỗng nhiên có chút khó chịu, ta đi vệ sinh một lát!"

"Một hồi nếu như hắn có hỏi ta thì ngươi cứ trả lời theo đúng tình hình thực tế là được!"

"Còn nữa, cái thần giới này ngươi cầm lấy đi, nếu như hắn không chủ động hỏi thì ngươi cũng đừng nói ra, nếu như hắn chủ động hỏi thì ngươi cứ nói là ta đã đem đi rồi!"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp chạy ra khỏi Ngũ Hành Điện!

Mà lúc này, Vũ Thiên Hành đang chuyên tâm rèn luyện ba khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch cuối cùng hoàn toàn không biết là Diệp Phong đã bắt đầu giở trò chơi hắn!

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Giống như hai lần trước, chỉ kém một chút!"

"Tranh thủ đỉnh ta một đợt!"

Sau khi Vũ Thiên Hành hoàn thành rèn luyện chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối Long Hoàng Minh Viêm Thạch, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn quay qua nhìn Diệp Phong đang đứng bên cạnh hô to lên.

? ? ?

Tình huống như thế nào?

Người đâu?

Ngọa tào, người đâu?

Nhưng mà khi Vũ Thiên Hành phát hiện chỉ còn lại một mình Diệp Tiểu Quái đang đứng bên cạnh thì não hải trong nháy mắt nổ tung, cả người trực tiếp ngẩn ra ngay tại chỗ!

"Quái tiểu thư!"

"Diệp thiếu đâu?"

Sau khi tỉnh táo lại, Vũ Thiên Hành mặt lộ vẻ bất an quay qua nhìn Diệp Tiểu Quái lên tiếng hỏi thăm.

"Vũ môn chủ!"

"Vừa nãy chủ nhân bụng có chút không thoải mái, sau đó đi ra ngoài đi vệ sinh rồi!"

"Hẳn là chẳng mấy chốc nữa là sẽ trở về!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng nở một nụ cười quyến rũ sau đó lên tiếng đáp lại.

Hả?

Bụng không thoải mái?

Sau đó ra ngoài đi vệ sinh rồi?

Thần Đạo Giả còn cần đi vệ sinh hay sao?

Hơn nữa xóm không đi muộn không đi nhân lúc ta sắp thành công thì hắn lại đi ra ngoài?

Mẹ nó, rõ ràng là hắn đang chơi ta!

Chương 1077 - Không đùa chơi chết ta, các ngươi trong lòng khó chịu?

Sau khi nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Vũ Thiên Hành cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, hắn biết lần rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm này lại mẹ nó xong con bê, nói cách khác, hắn đã phải chịu tội ba lần vô ích!

"Không được!"

"Một hồi Diệp thiếu trở về chắc chắn sẽ còn để cho ta thử đến lần thứ tư!"

"Đến lúc đó cho dù nói như thế nào đi nữa ta cũng không thể nào tiếp tục thử nữa!"

Lúc này, Vũ Thiên Hành cũng âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng, sau đó tự lẩm bẩm: "Ta biết mà, bọn họ đâu có tốt bụng như vậy, vô duyên vô cớ đưa cho ta một món quà lớn như thế, hóa ra mục đích thật sự của bọn họ là muốn chơi ta!"

"Nếu không phải ý chí lực của ta cực kỳ khủng bố, đổi lại thành người khác thì bây giờ đã xong đời lâu rồi!"

Lâu chừng nửa nén nhang!

"Tán loạn sạch sẽ!"

"Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình lại tán loạn sạch sẽ!"

"Mà không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này hẳn là Diệp thiếu cũng nên trở về đến rồi!"

Nghĩ đến đây, Vũ Thiên Hành trực tiếp nhìn thẳng về phía cửa đại điện.

"Vũ môn chủ!"

"Vừa nãy bụng có chút không dễ chịu, cho nên đi ra ngoài giải quyết một chút!"

"Đúng rồi, có phải là ngươi đã rèn luyện thành công rồi hay không?"

Đúng lúc này, Diệp Phong từ bên ngoài đại điện đi đến, sau đó nhìn về phía Vũ Thiên Hành lên tiếng hỏi thăm.

"Thật chuẩn a!"

"Ta vừa mới triệt để thất bại thì ngươi lập tức trở lại ngay!"

"Hơn nữa, hai lần trước, thời gian ngươi tìm được Long Hoàng Minh Viêm Thạch cũng giống y như thời điểm này, nếu như nói ngươi không phải cố ý muốn chơi ta thì ngay cả chó cũng không tin!"

Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, Vũ Thiên Hành càng thêm tin tưởng vào phỏng đoán của mình.

"Diệp thiếu!"

"Ngươi cầm thần giới chứa Long Hoàng Minh Viêm Thạch đi ra ngoài đi vệ sinh, vậy thì sao ta có thể thành công cho được!"

Sau đó, Vũ Thiên Hành quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng nói.

"Ừm?"

"Ai nói ta đem thần giới đi?"

"Ta ra ngoài đi vệ sinh, lúc đó ta có giao cái thần giới đó lại cho Tiểu Quái mà!"

"Chẳng lẽ ngươi không có hỏi nàng lấy hay sao?"

Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng ra vẻ ngạc nhiên hỏi thăm.

? ? ?

Ngươi không có lấy đi?

Mà là đưa cái thần giới có chứa Long Hoàng Minh Viêm Thạch đó lại cho Quái tiểu thư?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp mộng, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Quái lên tiếng dò hỏi: "Quái tiểu thư, cái thần giới đó ở trong tay của ngươi thật hay sao?"

"Đúng vậy đó!"

"Khi chủ nhân đi ra, trực tiếp giao cái thần giới này lại cho ta!"

"Nói là khi nào ngươi cần thì trực tiếp giúp ngươi đỉnh một đợt!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng lấy cái thần giới đó ra, sau đó cười giải thích rõ cho hắn biết.

"Quái tiểu thư!"

"Nếu như cái thần giới này đã nằm ở trong tay của ngươi tại sao vừa rồi ngươi lại không nói với ta một tiếng nào hết vậy?"

Nhìn thấy cái thần giới nằm ở trong tay của Diệp Tiểu Quái, Vũ Thiên Hành cũng hai mắt trợn tròn nhìn Diệp Tiểu Quái lên tiếng hỏi thăm.

"Vũ môn chủ!"

"Ngươi cũng không có hỏi ta!"

"Hơn nữa ta cũng không có biết rõ tình huống rèn luyện của ngươi!"

"Vậy ngươi không nói thì ta cũng đâu có biết được chừng nào thì ngươi cần tới!"

Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm như vậy, Diệp Tiểu Quái cũng mặt mũi tràn đầy ủy khuất lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

"Ngọa tào!"

"Tra tấn nhục thể của ta xong, lại bắt đầu tra tấn tinh thần của ta đúng không?"

"Các ngươi biết chơi như vậy cha mẹ của các ngươi có biết hay không?

Nghe được nàng nói như vậy, Vũ Thiên Hành nhìn về phía hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Quái giống như đang nhìn hai ma quỷ!

"Vũ môn chủ!"

"Thất bại là mẹ của thành công!"

"Mặc dù lần này ngươi thất bại nhưng ta còn có Long Hoàng Minh Viêm Thạch, chúng ta vẫn còn có cơ hội!"

Nhìn thấy Vũ Thiên Hành cả buổi mà vẫn không có phản ứng gì, Diệp Phong cũng cười lên tiếng đề nghị!

Hả?

Còn mẹ nó đến nữa hả?

Nếu như không chơi chết ta thì trong lòng của các ngươi cảm thấy khó chịu có đúng hay không?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong mắt Vũ Thiên Hành cũng hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó trực tiếp bộc phát toàn lực, dùng tốc độ nhanh nhất vọt thẳng tới cửa đại điện, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời xa hai ma quỷ này!

………………………………………..

"Vũ môn chủ!"

"Chỉ cần hôm nay ngươi dám bước ra đại điện này một bước!"

"Vậy ta sẽ nói tất cả toàn bộ bí mật của ngươi cho toàn bộ người trong Ngũ Hành Môn biết!"

Ngay khi Vũ Thiên Hành sắp xông ra khỏi đại điện, giọng nói của Diệp Tiểu Quái vang lên sau lưng.

Hả?

Nếu như ta dám rời khỏi đại điện!

Ngươi sẽ nói tất cả những bí mật của ta cho toàn bộ người trong Ngũ Hành Môn biết?

Mẹ nó, ngươi có cần chó như vậy hay không!

Nghe được nàng nói như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp ngừng lại ngay tại cửa đại điện, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng cầu khẩn: "Diệp thiếu, có thể đừng có chơi ta như vậy được hay không, ta đã tiếp nhận ba lần đau đớn không giống người, ta thật sự gánh không được a!"

"Vũ môn chủ!"

"Dù sao ngươi cũng vượt qua ba lần, vậy lại kháng thêm bảy lần nữa cũng đâu có sao đâu!"

"Chỉ cần ngươi kháng xong mười lần, chúng ta lập tức rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không tra tấn ngươi thêm tới lần thứ mười một!"

Nghe được Vũ Thiên Hành cầu khẩn, Diệp Phong lại lắc đầu, sau đó nói thẳng ra mục đích mình đến đây lần này, cuối cùng còn vỗ ngực lên tiếng bảo đảm!

? ? ?

Thần mẹ nó lại kháng thêm bảy lần nữa thì cũng đâu có sao đâu?

Những lời không biết xấu hổ như vậy mà ngươi cũng có mặt mũi nói ra được hay sao?

Còn nữa, ngươi có thể đừng có bảo đảm với ta được không, phải biết, sự cam đoan của ngươi hoàn toàn không có một chút xíu uy tín nào, khiến cho trong lòng của ta rất là hốt hoảng!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Thiên Hành cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong lại chuẩn bị tra tấn hắn mười lần!

Bình Luận (0)
Comment