“Đây mẹ nó là một đại ca tốt!”
“Cái này mẹ nó so với cha còn hơn cha!”
Sau khi thấy rõ chuyện này, Tống Thiên Hà cũng không nhịn được mà hô to, vì đổi lại là hắn, nếu hắn có nhiều Vô Cực Đạo Tượng Ngọc Thạch và cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như vậy khẳng định hắn không thể hào phóng được như thế.
“Đúng rồi.”
“Vị đại ca tốt trong miệng ngươi kia hiện tại đang nghỉ ngơi ở phòng nào?”
Sau đó Tống Thiên Hà nhìn về phía Tống Thiên Long hỏi.
“Phụ thân.”
“Diệp ca đang ở phòng chí tôn số một lầu bốn nghỉ ngơi.”
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”
Trả lời xong, Tống Thiên Long nghi ngờ hỏi lại.
“Làm gì?”
“Đương nhiên là đi cửa sau!”
“Đến sáng mai, ta đi biểu đạt lòng biết ơn với Diệp thiếu gia.”
“Dù sao hắn đã giúp con trai ta trở thành người nắm giữ song bạch giai đạo tượng, thành thiên tài tuyệt thế.”
Nghe thấy Tống Thiên Long hỏi, Tống Thiên Hà lập tức giải thích, sau đó đi về phía bậc thang.
“Phụ thân.”
“Đây thật ra là chuyện ngoài ý muốn ta mới nắm giữ bạch giai đạo tượng thứ hai này.”
“Mà ta thật sự không thích tu luyện!”
“Cho nên có thể cho ta giống như trước kia tự do hưởng thụ sinh hoạt hay không?”
Nhìn thấy Tống Thiên Hà chuẩn bị rời đi, Tống Thiên Long lộ vẻ mặt bất an hỏi.
“Thiên Long!”
“Cho dù có phải ngoài ý muốn hay không ta cũng mặc kệ.”
“Ngươi chỉ có hai con đường có thể chọn hoặc là chăm chỉ tu luyện, hoặc là ta đánh chết ngươi.”
Nói xong Tống Thiên Hà lập tức đi lên lầu hai, biến mất trong tầm mắt của Tống Thiên Long và Hải lão.
“Thiếu chủ.”
“Lúc này giống như ngươi xong thật rồi!”
Khi nảy tiếng nói đùa bỡn của Hải lão vang lên.
“Đúng vậy!”
“Lần này thật sự xong rồi!”
“Mà ta cũng không nghĩ tới, nhận được một đại ca tốt vậy mà lại chôn vùi tuổi già tốt đẹp của ta!”
Sau khi nghe được lời Hải lão, Tống Thiên Long cũng lắc đầu cười khổ trả lời.
...
Sáng sớm hôm sau.
“Aizz!”
“Lại làm nhàu nát một bộ chăn mền mới tinh.”
“Cũng không biết lúc nào sư tôn mới có thể phi thăng Hỗn Độn Giới để cứu vớt những cái chăn này đây!”
Nhìn cái chăn thủng trăm ngàn lỗ trước mắt, Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thu vào bên trong không gian hệ thống.
“Đầu tiên xem xét sản phẩm phá của mới thay đổi hôm nay một chút đi.”
Sau đó Diệp Phong nhìn vào những sản phẩm phá của đổi mới ngày hôm nay.
“Sản phẩm phá của hôm nay: Lạc Thần Minh Chỉ * 100.000.”
“Lạc Thần Minh Chỉ: Bảo vật đặc biệt của Hỗn Độn Giới, khi viết chữ hoặc vẽ tranh bên trên có thể dung nhập năng lượng kiếm ý, đao ý, thần thông, đạo tượng của bản thân.”
“Lại mẹ nó cho có chút tin tức như vậy.”
“Hệ thống này lười chết được rồi.”
Nhìn thấy hệ thống đưa tin tức về sản phẩm phá của, Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lẩm bẩm: “Xem ra còn phải tìm người hỏi một chút, hiểu rõ hơn về Lạc Thần Minh Chỉ mới được.”
Sau đó Diệp Phong mặc y phục vào rồi đi thẳng đến cửa phòng trọ.
“Ừm?’
“Ngươi là ai?”
Khi Diệp Phong mở cửa phòng, nhìn thấy một nam tử trung niên xa lạ đứng bên ngoài, nghi ngờ hỏi.
Oành!
“Diệp thiếu gia.”
“Ta muốn làm tiểu đệ của ngươi!”
“Hy vọng có thể cho ta một cơ hội biểu hiện.”
Nghe câu hỏi của Diệp Phong, Tống Thiên Hà không trả lời mà lập tức quỳ xuống, sau đó tràn đầy mong đợi nói ra suy nghĩ của mình.
???
“Làm tiểu đệ của ta?”
“Không phải là muốn nhận ta làm đại ca đó sao?”
“Thế nào? Người của Hỗn Độn Giới đều thích nhận đại ca như thế à?”
Nghe được lời của Tống Thiên Hà, Diệp Phong cũng có chút giật mình sau đó hỏi: “Ngươi là ai? tại sao muốn làm tiểu đệ của ta?”
“Diệp thiếu gia.”
“Ta là phụ thân của Thiên Long.”
“Bởi vì ta thấy tiểu tử Thiên Long kia có rất nhiều thiếu sót trong việc làm tiểu đệ, cho nên ta muốn làm tiểu đệ của ngươi cùng hắn, bù đắp cho thiếu sót của hắn.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Tống Thiên Hà cũng thành thật trả lời.
“Hả?”
“Phụ thân của Tống Thiên Long?”
“Cũng muốn tới làm tiểu đệ của ta?”
“Còn mẹ nó gắn vào mỹ danh đền bù cho thiếu sót của Tống Thiên Long?”
“Loại lý do này mà ngươi cũng bịa ra được?”
Sau khi nghe Tống Thiên Hà nói, Diệp Phong bị làm cho kinh hãi. Thật sự hắn không nghĩ đến vậy mà đối phương có thể bịa ra lý do như vậy.
“Chờ một chút!”
“Dù sao tiểu nhân cũng thu rồi, thu thêm một lão nhân cũng được mà.”
“Mà đối phương còn là tông chủ Thiên Long tông, nếu thu hai ngươi bọn họ làm môn đồ phá của cũng là một lựa chọn tốt.”
Nghĩ đến đây Diệp Phong ra vẻ trầm tư.
“Tống tông chủ.”
“Kỳ thật ta không muốn nhận ngươi.”
“Có điều, nhìn trên mặt mũi của con trai ngươi ta cũng miễn cướng nhận lấy.”
Sau khi trầm tư một chút, Diệp Phong nói với Tống Thiên Hà quyết định của mình.
“Hả?”
“Đồng ý?”
“Diệp thiếu gia đồng ý?”
“Vậy chẳng phải chúng ta cũng muốn lên trời hay sao?”
Nghe được câu trả lời của Diệp Phong, Tống Thiên Hà kích động đến mức toàn thân run rẩy, sau đó vội vàng nói: “Diệp ca, hai cha con chúng ta từ đây về sau nhất định sẽ làm việc cho ngươi thật tốt!”
“Tống tông chủ.”
“Bây giờ có một cơ hội biểu hiện dành cho ngươi.”
“Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có nghe nói qua Lạc Thần Minh Chỉ không?”
Nhìn thấy Tống Thiên Hà kích động như vậy, khuôn mặt Diệp Phong cũng lộ ra ý cười hỏi thăm về Lạc Thần Minh Chỉ.
“Diệp ca!”
“Về sau ngươi cứ gọi ta là lão Tống đi.”
“Còn về Lạc Thần Minh Chi, thật sự ta biết được một chút.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Tống Thiên Hà trả lời.
“À.”
“Vậy ngươi nói ta nghe một chút.”
“Thấy Tống Thiên Hà trả lời, sắc mặt Diệp Phong đầy vui vẻ sau đó đưa Tống Thiên Hà vào phòng.”
“Diệp ca.”
“Lạc Thần Minh Chỉ này là một loại bảo vật cực kỳ đặc biệt.”
“Bởi vì nó có thể dung nạp bất cứ lực lượng nào.”
“Mặc kệ là kiếm ý, đao ý, hay là thần thông đạo tượng nó đều có thể dung nạp vào.”
“Mà người sử dụng chỉ cần viết hoặc vẽ lên trên, trực tiếp phóng ra lực lượng mình muốn dung nhập vào đó là có thể hoàn thành.”
Sau khi tiến vào phòng trọ, Tống Thiên Hà nói ra chuyện về Lạc Thần Minh Chỉ.
“Lão Tống.”
Chương 1220 - Đặc điểm của Lạc Thần Minh Chỉ, chuẩn bị phá của.“Theo như lời ngươi nói, chẳng phải bất luận một tu sĩ nào đều có thể sử dụng Lạc Thần Minh Chỉ này?”
“Còn những lực lượng Lạc Thần Minh Chỉ có thể hấp thu kia lại có lợi ích gì?”
Nghe Tống Thiên Hà trình bày, Diệp Phong tiếp tục hỏi.
“Diệp ca.”
“Ngươi nói không sai, Lạc Thần Minh Chỉ này đúng là bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể sử dụng.”
“Nhưng tu sĩ phổ thông nếu sử dụng thì có chút lãng phí.”
“Chỉ có những cường giả đứng đầu hoặc nắm giữ lực lượng đặc biệt nào đó sử dụng mới xem như vật tẫn kỳ dụng.”
“Bởi vì sau khi những cường giả đó dung nhập lực lượng vào Lạc Thần Minh Chỉ, những tu sĩ khác có thể thông qua Lạc Thần Minh Chỉ cảm ngộ được cỗ lực lượng đó.”
“Giống như những thế lực cấp bá chủ kia, trong tay bọn họ đều có rất nhiều Lạc Thần Minh Chỉ ẩn chứa loại lực lượng cường đại nào đó, đó cũng là nội tình của bọn họ.”
Nghe Diệp Phong hỏi, Tống Thiên Hà tiếp tục giải thích.
“Hóa ra là vậy.”
“Đúng rồi.”
“Lạc Thần Minh Chỉ này có chỗ đặc biệt gì khác không?”
“Ví dụ như khi dính vào nước sẽ mất đi hiệu lực.”
Lúc này bỗng nhiên Diệp Phong nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn về phía Tống Thiên Hà hỏi.
“Không.”
“Lạc Thần Minh Chỉ không có điểm đặc biệt gì khác.”
“Theo ta được biết, chỉ khi Lạc Thần Minh Chỉ đã dung nhập lực lượng nào đó sau đó để cho ngươi khác không ngừng cảm ngộ lực lượng kia, Lạc Thần Minh Chỉ cũng hoàn toàn biến mất theo cỗ lực lượng đó, nếu không mặc kệ dùng cách gì đều không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho Lạc Thần Minh Chỉ.”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Phong Tống Thiên Hà cũng giải thích lại.
“Hả?”
“Lạc Thần Minh Chỉ này không thể trực tiếp hủy đi được?”
“Chỉ có thể dung nhập một cỗ lực lượng ở trên sau đó lại cảm ngộ hết cỗ lực lượng đó mới có thể hủy được Lạc Thần Minh Chỉ?”
Nghe được lời giải thích của Tống Thiên Hà, Diệp Phong cũng hơi hơi nhíu mày. Bởi vì hôm nay Lạc Thần Minh Chỉ đổi mới có đến mười vạn tấm.
“Muốn không?”
“Ta lập tức đưa Lạc Thần Minh Chỉ này đi làm giấy vệ sinh để dùng.”
“Không được.”
“Như vậy không hề có ý nghĩa.”
“Nhưng phải chơi như thế nào mới vui đây?”
Lúc này Diệp Phong cũng cúi đầu trầm tư.
“Diệp ca.”
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì không?”
Nhìn thấy Diệp Phong không nói thêm gì nữa, lại một mình ngồi đó trầm tư. Tống Thiên Hà muốn biểu hiện một chút lập tức hỏi thăm.
“Lão Tống.”
“Trong tay ta có mười vạn tấm Lạc Thần Minh Chỉ.”
“Mà ta muốn phá hết chỗ Lạc Thần Minh Chỉ này, ngươi có đề nghị gì tốt hay không?”
Nghe Tống Thiên Hà hỏi, Diệp Phong cũng hỏi ngược lại.
???
“Mười vạn tấm Lạc Thần Minh Chỉ?”
“Đây chính là Lạc Thần Minh Chỉ mà, kể cả những tấm Lạc Thần Minh Chỉ trong tay các thế lực cấp bá chủ dù đã dùng hay chưa dùng, cũng không có số lượng đến 100 tấm.”
“Vậy mà Diệp ca có tới mười vạn tấm?”
“Mà còn muốn phá hết toàn bộ?”
Nghe được lời này của Diệp Phong, trong lúc nhất thời Tống Thiên Hà không thể tin vào tai mình.
“Diệp ca.”
“Ta biết mấy cường giả họa đạo.”
“Nếu muốn thì gọi bọn họ tới liều mạng vẽ một lần đi.”
“Đến lúc đó, chúng ta ra đề cho bọn họ vẽ, sau cùng ngươi nào vẽ xấu nhất sẽ khen thưởng cho ngươi đó.”
“Mà giấy dùng cho cuộc thi vẽ chính là Lạc Thần Minh Chỉ này.”
Sau khi hết khiếp sợ, Tống Thiên Hà cũng trầm tư một chút sau đó nói ra ý nghĩ của mình.
???
“Tìm mấy cường giả họa đạo đến so đấu vẽ tranh?”
“Sau đó chúng ta ra đề, Xem ai vẽ xấu?”
“Còn Lạc Thần Minh Chỉ, trực tiếp trở thành giấy vẽ?”
Nghe được đề nghị của Tống Thiên Hà, Diệp Phong cũng suy nghĩ một chút, chưa lập tức trả lời
“Diệp ca.”
“Có chuyện ta quên nói.”
“Cũng là Lạc Thần Minh Chỉ này, một khi viết hoặc vẽ lên rồi sẽ không thể sửa lại.”
“Nói cách khác, về sau có ai cầm được những bức Lạc Thần Minh Chỉ này cũng chỉ có thể dung nhập lực lượng của mình trên những bức vẽ xấu vô cùng đó.”
“Mà những cường giả đứng đầu đâu có ai muốn lưu lại lực lượng của mình trên những bức vẽ xấu như thế?”
Phải biết rằng, phàm là cường giả nắm giữ Lạc Thần Minh Chỉ, đều sẽ tìm cường giả họa đạo giúp mình vẽ một bức vẽ kinh diễm, sau đó bọn họ mới có thể đưa lực lượng truyền thừa mình muốn dung nhập vào bên trong.
Nhìn thấy Diệp Phong chưa đồng ý đề nghị của mình, Tống Thiên Hà mới nhớ tới chuyện này sau đó lập tức giải thích.
“À!”
“Lạc Thần Minh Chỉ còn có đặc điểm này?”
“Vậy cuộc thi đấu vẽ này lại có chút ý tứ.”
Sau khi biết được tình huống này, Diệp Phong lập tức đồng ý với đề nghị của Tống Thiên Hà. mà trong lòng của hắn còn có một suy nghĩ khác.
“Diệp ca.”
“Vậy bây giờ ta sẽ đi tìm mấy họa đạo cường giả.”
Nhìn thấy Diệp Phong đồng ý với đề nghị của mình Tống Thiên Hà cũng hưng phấn hỏi.
“Đi đi.”
“Dùng tốc độ nhanh nhất mời về mấy cường giả họa đạo.”
“Đúng rồi.”
“Vì phòng ngừa vạn nhất, để cho một Hộ đạo giả của ta đi theo ngươi.”
“Nếu như bọn họ không chịu đến, vậy để hộ đạo giả của ta dùng một cách khác mời bọn hắn tới.”
Nghe được câu hỏi của Tống Thiên Hà, Diệp Phong cũng nói ra ý nghĩ của mình.
Hả?
Đưa theo một tên hộ đạo giả?
Vậy chẳng phải với ai ta cũng lên mặt được sao?
Được lời này của Diệp Phong, trên mặt Tống Thiên Hà toát ra vẻ kích động. Phải biết rằng hắn vì để có cơ hội biểu hiện này trước mặt Diệp Phong, đã chuẩn bị đi quỳ xuống cầu xin mấy cường giả họa đạo đó tới.
Dù sao mấy cường giả họa đạo kia có người thực lực cũng không yếu hơn hắn, thậm chí có ngươi còn có thực lực cao hơn hắn.
“Tốt.”
“Ta xuống lầu ăn một chút gì đó trước.”
“Còn ngươi muốn dẫn hộ đạo giả nào theo thì tự mình chọn đi.”
“Nói xong Diệp Phong đi thẳng ra khỏi phòng trọ.”
Xoát xoát.
Sau khi Diệp Phong ra khỏi phòng. Diệp Tiểu Kiếm cùng Diệp Tiểu Phủ lập tức xuất hiện bên trong phòng.
“Lão Tống.”
“Dẫn ta theo!”
“Nếu không sau này ta dùng kiếm bổ chết ngươi.”
“Lão Tống.”
“Dẫn ta đi!”
“Nếu không sau này ta dùng búa bổ chết ngươi.”
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ cùng nhau nói.
Chương 1221 - Cách các ngươi nhờ vả người ta làm việc, vẫn luôn tàn bạo như vậy sao????
Một tên muốn dùng kiếm bổ ta?
Một tên muốn dùng búa bổ ta?
Cái này mẹ nó ta phải chọn thế nào?
Nghe được lời hai ngươi này, cả người Tống Thiên Hà choáng váng, hắn thực sự không nghĩ tới hai tên điên này chơi mình như vậy.
Chờ một chút!
Diệp ca nói, để một hộ đạo giả đi cùng ta.
Nhưng không nói chỉ có thể đưa theo một người.
Nghĩ đến đây trên mặt Tống Thiên Hà toát ra ý cười, sau đó nhìn về phía hai ngươi nói thẳng: “Trẻ con mới chọn, còn ta muốn hết.”
“Hả?”
“Chọn cả hai?”
“Đây là muốn đưa cả hai ngươi chúng ta theo sao?”
Nghe được lời này của Tống Thiên Hà, hai ngươi Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ cũng sững sờ, bọn họ không nghĩ tới Tống Thiên Hà lại quyết định như vậy.
Một bên khác.
Đại sảnh lầu một.
“Cái gì?”
“Phụ thân ta qua đó không phải là biểu đạt lòng biết ơn mà là đi qua nhận đại ca?”
“Mà hắn còn thành công?”
“Vậy ta và phụ thân hiện tại đều là tiểu đệ của ngài, vậy ta về sau gọi hắn là huynh đệ hay là gọi cha con?”
Bất công!
Thiếu chủ nhận đại ca thành công.
Tông chủ đại nhân nhận đại ca cũng thành công.
Còn ta thì thất bại!
Thời gian này không có cách nào sống tiếp!
Mà Hải lão đứng một bên nghe được tin tức này, cả ngươi muốn phát điên.
....
Đạo Thiên Thành.
Đạo thiên họa quán.
“Hôi lão.”
“Có chuyện gì sao?”
Khi một lão giả mặc đạo bào màu xám đi vào trong phòng, Chu Trường Phong đang vẽ tranh lên tiếng hỏi
“Phong đại nhân.”
“Thiên Long tông chủ Tống Thiên Hà đến.”
“Nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ngài.”
“Cần ta đưa hắn tới sao?”
Nghe Chu Trường Phong hỏi, lão già áo xám cũng lập tức nói rõ tình huống.
“À.”
“Là tên Tống Thiên Hà kia?”
“Hắn có thể có chuyện quan trọng gì?”
Nghe như vậy, tay Chu Trường Phong đang vẽ tranh cũng dừng một chút, sau đó nói thẳng: “Dẫn đến đây đi.”
Một lát sau.
“Tống tông chủ.”
“Thời gian của ta rất quý giá.”
“Nên có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Nhìn thấy Tống Thiên Hà dẫn theo hai nam tử xa lạ đi tới, Chu Trường Phong cũng không nói nhảm, lập tức hỏi.
“Tiểu Phong tử.”
“Đại ca muốn tìm ngươi giúp một chuyện nhỏ.”
“Cho nên đi với ta một chuyến đi.”
Nghe được Chu Trường Phong hỏi Tống Thiên Hà cũng lập tức nói thẳng ra ý đồ.
???
“Tiểu Phong tử?”
“Con rùa đen Tống Thiên Hà này cũng dám gọi ta là tiểu Phong tử?”
“Hắn điên rồi sao?”
“Còn đại ca chó má gì trong miệng hắn, muốn mời ta tới giúp đỡ mà dùng thái độ này?”
Nghe được lời này của Tống Thiên Hà, sắc mặt Chu Trường Phong nháy mắt khó coi, sau đó dùng âm thanh lạnh lùng trả lời: “Không giúp, các ngươi có thể đi rồi.”
“Tiểu Phong tử.”
“Ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút.”
“Nếu không, hậu quả không phải ngươi...”
Không đợi Tống Thiên Hà nói xong, tay Diệp Tiểu Phủ đã đặt trên vai Tống Thiên Hà, sau đó nói: “Lão Tống, thời gian không nhiều, nhiệm vụ quan trọng hơn, chúng ta không thể lãng phí thời gian cho chuyện nhỏ nhặt này, cho nên chuyện còn lại giao cho ta và lục ca đi.”
Hả?
Giao cho các ngươi?
Nhưng ta còn chưa giả vờ so đấu một chút mà.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ lộ ra vẻ mặt hưng phấn, Tống Thiên Hà cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói thẳng: “Vậy làm phiền hai vị đại nhân.”
“Hả?”
“Các ngươi muốn làm gì?”
Lúc này Chu Trường Phong phát giác ra dị thường, cũng có chút bất an nhìn về phía ba người hô to.
Xoát!
Một đường kiếm khí màu đỏ lóe lên, trước ngực Chu Trường Phong lập tức xuất hiện một vết thương nhỏ xíu.
???
Làm gì?
Ta không giúp các ngươi liền trực tiếp chém ta?
Nhìn thấy vết thương nhỏ xíu trước ngực.
Chu Trường Phong choáng váng cả ngươi, làm sao hắn cũng không nghĩ tới, hai người bên cạnh Tống Thiên Hà kia tu vi lại cao hơn mình.
Mà càng khiến cho hắn không nghĩ tới là đối phương trực tiếp ra tay với hắn.
“Các ngươi đã tìm tới ta.”
“Vậy chứng minh các ngươi muốn xin ta giúp đở.”
“Mà đây là thái độ các ngươi nhờ vả sao?”
“Sau khi tỉnh táo lại.”
Chu Trường Phong cố nén tức giận nhìn về phía Tống Thiên Hà chất vấn.
Xoát
Lần này Diệp Tiểu Phủ lập tức ra tay, rất nhanh trước ngực Chu Trường Phong lại thêm một vết thương rất nhỏ nữa
“Lão Tống, ngươi không cần trả lời câu hỏi của hắn, từ giờ trở đi ngươi chỉ cần không ngừng đếm đến 3 là được, những chuyện còn lại toàn bộ giao cho ta và lục ca.”
Lúc này Diệp Tiểu Phủ cũng nhìn về phía Tống Thiên Hà nhắc nhở.
“Tiểu Phủ đại nhân.”
“Ta hiểu.”
“Ba, hai, một.”
Nghe được lời nhắc của Diệp Tiểu Phủ, Tống Thiên Hà bắt đầu đếm ngược.
Xoát
Sau khi đếm ngược kết thúc, Diệp Tiểu Kiếm lại vung ra một đường kiếm khí.
“Ba, hai, một.”
Thấy cảnh này, Tống Thiên Hà hoàn toàn hưng phấn, sau đó lại bắt đầu vòng đếm ngược tiếp theo, mà đếm còn rất nhanh.
Xoát
Khi vòng đếm ngược này kết thúc Diệp Tiểu Phủ cũng lập tức ra tay.
“Mẹ nó!”
“Các ngươi chơi cái trò gì?”
“Ta chưa hiểu chuyện gì, các ngươi đã chém trên ngươi ta bốn đường vết thương rồi.”
“Còn nữa, con rùa đen Tống Thiên Hà kia, sao ngươi lại đếm nhanh như vậy, ngươi vội vàng đi đầu thai hay sao?”
Nhìn Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ gì cũng không nói, chỉ liên tiếp chém lên ngươi mình, khiến Chu Trường Phong hoảng rồi, nếu cứ chém tiếp như vậy thì không bao lâu nữa mình cũng bị băm thành thịt nát.
“Hai vị đại nhân.”
“Dù sao cũng là các ngươi tìm ta xin giúp đỡ.”
“Vậy có phải cần nói cho ta biết trước, ta đi qua đó làm gì hay không?”
Sau đó Chu Trường Phong nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm và Diệp tiểu phù hỏi, tư thái hạ thấp vô cùng.
Xoát!
Sau khi Tống Thiên Hà đếm ngược xong một lần nữa, Diệp Tiểu Kiếm cũng vung ra thêm một đường kiếm khí, bọn họ hoàn toàn không thèm nghe Chu Trường Phong nói gì.
“Chết tiệt!”
“Cách nhờ người làm việc của các ngươi vẫn tàn bạo như thế sao?”
“Ta thật sự phục rồi.”
Nhìn thấy ba ngươi đối diện hoàn toàn không để ý tới mình, Chu Trường Phong cũng toát ra sắc mặt sụp đổ, vội vàng hô lớn: “Đừng bổ ta nữa, ta phục, ta giúp, ta giúp còn không được sao?”
“Lục ca.”
“Hắn đồng ý giúp đỡ.”
“Vậy chúng ta đừng chém hắn nữa.”
Chương 1222 - Cách các ngươi nhờ vả người ta làm việc, vẫn luôn tàn bạo như vậy sao? (2)Nghe được lời này của Chu Trường Phong, Diệp Tiểu Phủ nói với Diệp Tiểu Kiếm.
“Lão bát.”
“Ngươi nghe lầm rồi.”
“Ta nghe được lời hắn nói hình như là kể cả có giết hắn hắn cũng sẽ không giúp đỡ.”
Nghe Diệp Tiểu Phủ nói, Diệp Tiểu Kiếm lắc đầu sau đó nói ra một câu trả lời khác.
“Hả?”
“Chẳng lẽ ta nghe lầm?”
“Nhưng ta hẳn là sẽ không nghe lầm đâu.”
“Lục ca, chúng ta cần xác nhận lại một chút.”
Nghe được lời này của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Phủ cũng cố ý giả vờ ra bộ dáng không chắc chắn, sau đó nhìn về phía Chu Trường Phong đối diện hỏi: “Đến cùng ngươi có giúp hay không?”
Ô! Ô! Ô!
Nghe được câu hỏi của Diệp Tiểu Phủ, Chu Trường Phong vội vàng trả lời, nhưng truyền ra từ trong miệng hắn không phải hai chữ “ta giúp” mà là âm thanh ô ô.
???
Đây là tình huống như thế nào?
Tại sao ta không nói nên lời?
Sau khi phát hiện ra mình chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, Chu Trường Phong choáng váng.
“Lão bát.”
“Ngươi Xem, ta nói không sai chứ?”
“Hắn không muốn giúp.”
“Không phải vậy, sao hắn lại phát ra loại âm thanh kỳ quái này mà không trực tiếp trả lời ngươi?”
Lúc này tiếng Diệp Tiểu Kiếm vang lên.
“Lục ca.”
“Ngươi nói đúng.”
“Đích thật là trước đó ta đã nghe lầm.”
Nghe được lời nói của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Phủ cũng đồng ý lên tiếng đáp.
Mẹ nó!
Hai tên điên này chơi lớn như thế sao?
Lúc này, Tống Thiên Hà đã sớm nhìn thấu hết thảy, cũng nhịn không được mà kinh hô trong lòng.
“Lão Tống, ngươi còn đứng đấy làm gì, đếm tiếp đi.”
Đúng lúc này Diệp Tiểu Kiếm nói.
Ô ô ô
Nhìn thấy Tống Thiên Hà lại bắt đầu đếm ngược, Chu Trường Phong sợ hãi kêu lên nhưng mặc kệ hắn cố gắng như thế nào cũng không thể nói ra một câu.
Mà khi hắn muốn dùng thần thức truyền âm nói ra quyết định của mình, lại phát hiện thần thức của mình đã bị một cỗ lực lượng cường đại bao phủ, căn bản không có cách nào truyền âm được.
Xong đời.
Ta mẹ nó sẽ bị hai tên điên này chơi chết.
Bọn họ đang cố ý chơi ta.
Lúc này Chu Trường Phong đã xác định được một việc, vấn đề trên ngươi mình tuyệt đối do hai tên điên đối diện đang bổ mình động tay động chân.
Mà mục đích bọn họ làm như vậy cũng là muốn bổ hắn chơi.
Hối hận!
Lúc này Chu Trường Phong thật sự hối hận!
Nếu như sớm biết trước mọi chuyện sẽ biến thành thế này, vậy ban đầu hắn nên trực tiếp đồng ý.
Nửa ngày sau
“Hả?”
“Tình huống như thế nào?”
“Đã qua một buổi sáng lão Tống còn chưa mời được mấy cường giả họa đạo kia về?”
Phát hiện Tống Thiên Hà vẫn chưa về, Diệp Phong đợi trong phòng cũng chau mày nói.
“Tống đệ.”
“Diệp thiếu gia nói một chút nữa cần chúng ta giúp đỡ.”
“Lúc đó cần chúng ta làm gì?”
Lúc này Tô Thần Tinh đứng một bên cũng dùng thần thức Truyền âm với Tống Thiên Long, bắt đầu trò chuyện.
“Ông chủ Tô.”
“Ta cũng không rõ.”
“Có điều ta cảm giác lại có liên quan tới phá của.”
“Mà cách phá của điên rồ kia của Diệp ca chúng ta cũng đã tự mình được cảm nhận, cho nên cứ sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Nghe được Tô Thần Tinh hỏi, Tống Thiên Long cũng nói ra ý nghĩ của mình.
Oanh!
Đúng lúc này một vết nứt không gian xuất hiện trong phòng.
Ngay sau đó Diệp Tiểu Kiếm Diệp Tiểu Phủ, Tống Thiên Hà, Chu Trường Phong, cùng hai tên cường giả họa đạo khác từ bên trong đi ra.
“Chủ nhân.”
“Ba tên này khá là khó mời.”
“Cho dù ta và Tiểu Phủ cùng nhau ra tay cũng phí hết nửa ngày mới mời được bọn hắn đi theo.”
Sau khi đi tới, Diệp Tiểu Kiếm nhìn về phía Diệp Phong trình bày rõ tình huống
???
Chúng ta khó mời?
Chúng ta mẹ nó đã đồng ý từ sớm.
Là hai tên điên các ngươi chơi chưa chán, vẫn muốn bổ chúng ta, cho nên mới làm trễ thời gian lâu như vậy.
Nghe được lời này của Diệp Tiểu Kiếm, Chu Trường Phong đứng một bên cùng Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long lập tức trừng lớn hai mắt nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm. Bọn họ chẳng thể nghĩ tới, Diệp Tiểu Kiếm vậy mà có thể nói ra lời chó má như thế.
“Hả?”
“Các ngươi cùng nhau ra tay còn khó mời như thế?”
“Ta thấy chính là các ngươi chơi chưa chán.”
Nghe được lời của Diệp Tiểu Kiếm, trên mặt Diệp Phong cũng nháy mắt đen sì, sau đó lập tức nói với hệ thống: “Hệ thống, cho Tiểu Hắc qua đây một chuyến.
Oanh!
Sau khi lời nói của Diệp Phong vừa dứt, một vết nứt không gian lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Lục ca.”
“Là hơi thở của tam ca.”
“Làm sao tam ca đến đây?”
“Mà không biết tại sao ta thấy có chút bất an.”
Sau khi phát hiện được hơi thở của Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Phủ lộ ra vẻ mặt bất an dùng thần thức truyền âm với Diệp Tiểu Kiếm nói ra cảm nhận lúc này của mình.
“Lão bát.”
“Nói thật, ta cũng có chút hoảng hốt.”
“Cho nên, mặc kệ tam ca tới để làm gì chúng ta cứ chuẩn bị nhận đòn đi.”
Sau khi nghe được Diệp Tiểu Phủ nói, Diệp Tiểu Kiếm cũng nói ra đề nghị của mình.
“Chủ nhân.”
“Ngài tìm ta?”
Khi Diệp Tiểu Hắc đi ra từ trong vết nứt không gian, quỳ gối về hướng Diệp Phong sau đó cung kính hỏi.
Mẹ nó!
Lại tới một hộ đạo giả.
Hộ đạo giả bên người Diệp ca/Diệp thiếu gia nhiều như vậy sao?
Mà thấy cảnh này, mặc kệ là hai cha con Tống Thiên Hà, Tống Thiên Long, hay là bọn ngươi Tô Thần Tinh, Chu Trường Phong, trên mặt đều toát ra vẻ kinh hãi, dù sao bọn họ cũng vô cùng rõ ràng thực lực của những hộ đạo giả bên người Diệp Phong này khủng bố cở nào.
“Tiểu Hắc.”
“Năng lực của Tiểu Kiếm và Tiểu Phủ ta cảm thấy đã xuất hiện vấn đề lớn.”
“Cho nên ngươi dẫn bọn hắn ra ngoài chỉ đạo bọn họ thật tốt.”
Nghe thấy Diệp Tiểu Hắc hỏi, Diệp Phong lập tức ra lệnh.
“Hả?”
Nghe được lời này của Diệp Phong, trong nháy mắt hai người Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ tràn đầy hoảng sợ, bọn họ không nghĩ tới Diệp Phong gọi Diệp Tiểu Hắc đến đây thật sự là để đánh hai ngươi họ.
Mà đối với thủ đoạn đánh ngươi vô cùng tàn bạo của Diệp Tiểu Hắc kia, bọn họ biết rất rõ, cũng chính bởi vì biết rõ cho nên bây giờ bọn họ thật sự rất hoảng loạn.
“Mẹ nó.”
Chương 1223 - Hai tên điên này chơi lớn như thế sao?“Nam tử mặc áo đen này rốt cuộc là ai?”
“Vậy mà có thể dọa cho hai ngươi điên kia thành như thế.”
Chú ý tới dáng vẻ hoảng sợ của hai ngươi Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ lúc này, mọi ngươi xung quanh đều toát ra vẻ giật mình. Bọn họ không nghĩ tới, tên nam tử mặc đồ đen trước mắt lại khiến cho hai ngươi điên kia hoảng sợ như thế.
“Chủ nhân.”
“Chuyện nhỏ này giao cho ta đi.”
“Ta nhất định sẽ chỉ đạo bọn họ thật tốt.”
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Phong, Diệp Tiểu Hắc cũng toát ra vẻ mặt hưng phấn, sau đó liền đưa theo Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ rời khỏi phòng.
Trong chỗ tối.
“Hôm nay chủ nhân muốn phá là Lạc Thần Minh Chỉ.”
“Hơn nữa, còn phải vẽ bức tranh rác rưởi nhất.”
“Ta đứng nhìn xem cuộc vui này hẳn là không xảy ra vấn đề gì.”
Diệp Tiểu Quái đi cùng Diệp Tiểu Hắc tới lúc này cũng đứng ở một nơi bí mật gần đó lẩm bẩm.
Một bên khác.
“Ba vị.”
“Nếu các ngươi đã biết mục đích ta mời các ngươi tới.”
“Vậy ta cũng không nhiều lời nữa.”
“Các ngươi lập tức bắt đầu đi.”
Sau khi Diệp Tiểu Hắc đưa Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Phủ rời đi, Diệp Phong lộ ý cười nhìn về phía Chu Trường Phong, Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long nói.
???
“Sau khi hai người điên kia tìm chúng ta tới, cái gì cũng không nói, chỉ bổ một trận.”
“Chúng ta có thể biết mục đích cọng lông gì?”
“Còn lập tức bắt đầu.”
“Chúng ta mẹ nó cũng không biết phải làm gì.”
Sau khi nghe được lời của Diệp Phong, ba người tủi thân muốn khóc, dù sao nỗi khổ của bọn hắn chẳng ai biết.
“Diệp ca.”
“Cái kia... cái kia, ta còn chưa nói cho bọn hắn biết phải làm gì.”
Đúng lúc này âm thanh của Tống Thiên Hà vang lên.
“Cái gì?”
“Còn chưa cho bọn hắn biết chuyện phải làm sao?”
“Vậy khi các ngươi tới tìm bọn họ thì mời như thế nào?”
Nghe được lời của Tống Thiên Hà, Diệp Phong giật mình hỏi.
“Diệp ca.”
“Rất đơn giản.”
“Khi tới tìm bọn họ, chỉ nói một câu đại ca ta tìm các ngươi làm vài chuyện, đi với ta một chuyến.”
“Kết quả bọn họ là người không hiểu chuyện.”
“Sau đó Tiểu Kiếm đại nhân và Tiểu Phủ đại nhân vì có thể mời được bọn hắn, bắt đầu bổ.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Tống Thiên Hà cũng vội vàng giải thích.
???
“Tới liền bắt người ta đi cùng các ngươi?”
“Người ta không đi, các ngươi lập tức bổ ngươi ta?”
“Phương thức mời người này của các ngươi cũng thật trâu bò.”
Nghe Tống Thiên Hà giải thích xong, trên mặt Diệp Phong đen sì. Hắn thật sự không nghĩ tới ba tên này lại dùng cách đó để mời người về giúp đỡ.
“Ba vị.”
“Nếu các ngươi chưa biết phải làm gì.”
“Vậy ta đơn giản nói cùng các ngươi một chút.”
“Trong tay ta có chút giấy rách, cần các ngươi vẽ tranh lên trên.”
“Có điều, không phải vẽ tranh đơn giản, mà là một cuộc thi vẽ tranh, mà các ngươi cần so đấu là xem ai vẽ xấu nhất.”
Sau đó Diệp Phong nhìn về phía ba người nói rõ tình huống.
???
Thi vẽ tranh?
Sau đó xo vẽ xấu hơn?
Lại còn vẽ trên giấy rách?
Ngươi cố ý gọi chúng ta tới là để nhục nhã chúng ta sao?
Sau khi nghe được lời của Diệp Phong trên mặt 3 ngươi đều nổi lên vẻ tức giận, dù sao bọn họ cũng là cường giả họa đạo, kỹ thuật vẽ là kiến thức cơ bản của bọn hắn.
“Diệp thiếu gia.”
“Tại sao phải so xem ngươi nào vẽ xấu hơn?”
“Nói thật, ta cảm giác loại vẽ tranh thi đấu này không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
Sau đó Chu Trường Phong lấy dũng khí nói ra ý nghĩ của mình.
“Ah.”
“Không có ý nghĩa gì sao?”
“Nhưng ta đang dự định, ai trong các ngươi thắng ta sẽ khen thưởng cho người đó một bức Lạc Thần Minh Chỉ.”
“Đúng rồi.”
“Ta muốn các ngươi đến tiến hành cuộc thi, phần thưởng là Lạc Thần Minh Chỉ, ta chuẩn bị hơn ba vạn tấm.”
“Có điều nếu các ngươi cảm thấy không có ý nghĩa, vậy thì đi đi.”
Sau khi nghe được lời của Chu Trường Phong, Diệp Phong lộ ra vẻ mặt không quan trọng nói.
“Cái gì?”
“Cuộc thi vẽ tranh này còn có thưởng?”
“Mà khen thưởng lại là Lạc Thần Minh Chỉ?”
“Mà số lượng Lạc Thần Minh Chỉ còn đến số lượng kinh khủng hơn ba vạn tấm?”
Nghe được lời Diệp Phong, ba người Chu Trường Phong, Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long kinh hãi đến mức tròng mắt thiếu chút rơi ra ngoài.
“Diệp thiếu gia.”
“Lời của Chu Trường Phong chỉ đại diện cho ý nghĩ của hắn.”
“Còn ta thì cảm thấy loại cuộc thi vẽ tranh đặc biệt này lại cực kỳ thú vị.”
“Diệp thiếu gia.”
Đối với cuộc thi vẽ đặc biệt này, cá nhân ta cảm thấy hứng thú vô cùng.”
“Cho nên ta rất nguyện ý tham gia.”
Sau khi tỉnh táo lại, hai ngươi Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long vội vàng biểu lộ thái độ của mình.
Sau khi nghe được lời này của hai người, Chu Trường Phong đứng một bên lập tức choáng váng, trong lòng mắng to: “Hai tên khốn kiếp này, biết có khen thưởng tốt như thế lập tức bán ta.”
“Diệp thiếu gia.”
“Kỳ thật lời của ta còn chưa nói hết.”
“Tuy loại thi vẽ tranh này không có ý nghĩa nhưng rất thú vị.”
“Cho nên ta cũng rất muốn tham gia.”
“Sau đó Chu Trường Phong vội vàng cứu chữa.”
Nghe được lời của ba người Diệp Phong cũng toát ra ý cười. sau đó nói thẳng: “Nếu các ngươi đều rất muốn tham gia vậy cuộc thi vẽ tranh đặc biệt này liền tiến hành đi.”
“Nhưng mà..”
“Ta muốn cảnh cáo trước.”
“Tuy thắng sẽ nhận được Lạc Thần Minh Chỉ nhưng nếu thua cũng sẽ có trừng phạt tương ứng.”
“Mà trừng phạt chính là thua một lần ta để Tiểu Kiếm quẹt các ngươi một kiếm.”
???
Thua còn bị phạt?
Mà trừng phạt lại là chém chúng ta?
Nghe được lời này của Diệp Phong, trong mắt ba người đều toát ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ thật sự đã bị chém đến sợ.
“Hệ thống.”
“Cho Tiểu Kiếm trở về đi.”
“Còn Tiểu phủ, để hắn tiếp tục luận bàn với Tiểu Hắc.”
Lúc này Diệp Phong ra lệnh với hệ thống.
Một bên khác.
“Mẹ nó!”
“Chơi là cùng chơi.”
“Nhưng vì sao đến cuối cùng chỉ có một mình ta tiếp nhận tất cả đau khổ?”
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm chuẩn bị rời đi, Diệp Tiểu Phủ đã bị đánh thành đầu heo cũng lộ ra sắc mặt sụp đổ hô lớn.
“Lão bát.”
“Ta biết bây giờ ngươi rất khó chịu.”
“Nhưng bất kể ngươi khó chịu như thế nào.”
“Lục ca cũng không thể ở lại giúp ngươi.”
“Cho nên bái bai!”
Chương 1224 - Lục ca, ngươi đừng đi!Nghe được tiếng la sụp đổ của Diệp Tiểu Phủ, Diệp Tiểu Kiếm cũng cười lớn đáp lại.
“Lục ca!”
“Lục ca ngươi đừng đi!”
“Ngươi đi ta sống thế nào?”
Khi Diệp Tiểu Kiếm đi vào vết nứt không gian, tiếng của Diệp Tiểu Phủ đầy vẻ không muốn vang lên theo gió
...
Thần Tinh Lâu, phòng chí tôn số một.
“Tình huống như thế nào?”
“Đây mẹ nó là tình huống thế nào?”
“Giấy rách Diệp thiếu gia nói tới chẳng lẽ là Lạc Thần Minh Chỉ?”
Nhìn thấy Diệp Phong lấy ra một vạn tấm Lạc Thần Minh Chỉ, ba người Chu Trường Phong, Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long lập tức mơ hồ, bọn họ thật sự không nghĩ tới, giấy rách trong miệng Diệp Phong thế mà lại là Lạc Thần Minh Chỉ.
“Diệp thiếu gia!’
“Những Lạc Thần Minh Chỉ này chẳng lẽ cũng là giấy vẽ để chúng ta thi đấu vẽ tranh?”
Sau khi tỉnh táo lại, Chu Trường Phong nhìn về phía Diệp Phong xác nhận.
“Không sai.”
“Trong cuộc thi vẽ của các ngươi, phải dùng những tấm giấy rách này.”
Nghe được câu hỏi của Chu Trường Phong, Diệp Phong cũng cho câu trả lời khẳng định.
Choáng váng!
Nghe được câu trả lời của Diệp Phong, ba người lập tức ngây ngốc tại chỗ, bọn họ vô cùng rõ ràng Lạc Thần Minh Chỉ trân quý đến cỡ nào.
Vậy mà đến tay Diệp Phong, lại biến thành giấy rách, loại tương phản này trong lúc nhất thời bọn họ vô cùng khó tiếp nhận.
“Ba vị.”
“Đừng ngẩn ra đó tranh thủ thời gian bắt đầu đi.”
“Còn vẽ cái gì, thì vẽ ông chủ Tô trước đi.”
“Đến khi vẽ hắn tới cực hạn, chúng ta sẽ đổi cái khác để vẽ.”
Lúc này âm thanh Diệp Phong vang lên.
???
Vẽ ta?
Đây mẹ nó là một trận thi vẽ xấu!
Mà lại muốn vẽ ta xấu đến cực hạn mới có thể buông tha?
Chơi như vậy thú vị lắm sao?
Tô Thần Tinh đứng một bên nghe được lời của Diệp Phong, cả ngươi muốn phát điên. Hắn không nghĩ tới hôm nay chỉ đến tham gia náo nhiệt vậy mà lại xảy ra chuyện này.
“Dương đệ.”
“Long đệ.”
“Dùng Lạc Thần Minh Chỉ vẽ tranh, còn phải vẽ đến xấu cực hạn.”
“Nếu chuyện này truyền đi, sợ rằng chúng ta sẽ bị người mắng chết, dù sao toàn bộ Hỗn Độn Giới thật sự không có ai phá của như chúng ta vậy!”
Sau khi nghe được lời của Diệp Phong, Chu Trường Phong cũng toát ra nụ cười khổ, sau đó dùng thần thức truyền âm với Trịnh Dương và Tôn Tiểu Long nói ra ý nghĩ của mình lúc này.
“Phong ca.”
“Ngươi nói không sai.”
“Nhưng vì khen thưởng, cho dù bị chửi chúng ta cũng phải vẽ!”
Nghe được lời nói của Chu Trường Phong, Trịnh Dương lên tiếng trả lời.
“Hai vị ca ca chớ hoảng sợ.”
“Tuy tranh là chúng ta vẽ.”
“Nhưng đâu có ai biết.”
“Còn nữa, coi như chuyện này bị truyền ra ngoài, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, vậy ngươi khác không thể mắng chúng ta được bởi vì bọn hắn không có chứng cứ.”
Đúng lúc này, thanh âm của Tôn Tiểu Long vang lên trong đầu hai ngươi Chu Trường Phong và Trịnh Dương.
“Ừm!”
Nghe được lời này của Tôn Tiểu Long, hai ngươi Chu Trường Phong và Trịnh Dương cũng tỏa sáng hai mắt, sau đó lộ ra vẻ nhẹ nhõm chuẩn bị bắt đầu vẽ tranh. Có thể nói, tâm tình bây giờ của bọn họ khá tốt.
“Đúng rồi!”
“Sau khi các ngươi vẽ xong, nhớ viết tên của các ngươi xuống bên dưới
nếu không làm vậy, khi khen thưởng và trừng phạt sẽ rất phiền phức.”
Đúng lúc này âm thanh của Diệp Phong vang lên.
“Hả?”
“Chúng ta vừa nghĩ đến chuyện này, ngươi đã chặn đường của chúng ta
“Tại sao phải làm tuyệt tình như thế?”
Khi nghe được câu nói của Diệp Phong, ba người đang bắt đầu vẽ tranh lập tức sụp đổ tâm tình.
“Ba vị.”
“Có chuyện ta phải nhắc nhở các ngươi một chút.”
“Đó chính là trước khi trời tối, nếu các ngươi không vẽ hết mười vạn tấm Lạc Thần Minh Chỉ này, hủy bỏ tất cả khen thưởng, trừng phạt gấp bội.”
Nhìn thấy ba người sững sờ tại chỗ, Diệp Phong lập tức lên tiếng nhắc nhở.
A! A! A!
Nghe được lời nhắc của Diệp Phong, ba người không còn do dự lập tức vẽ tranh.
Khi từng bức vẽ nhân vật xấu xí xuất hiện phía bên trái mặt bàn của ba người, Diệp Phong cũng chuẩn bị bắt đầu kế hoạch thứ hai của mình.
“Hệ thống!”
“Tên Tiểu Quái kia đứng ở một góc bí mật gần đây xem náo nhiệt sao?”
Sau đó Diệp Phong lập tức hỏi thăm hệ thống.
“Đinh! Kí chủ, Tiểu Quái đang đứng ở một nơi bí mật gần đây xem náo nhiệt đó.”
Khi câu hỏi của Diệp Phong vừa ra, thanh âm của hệ thống lập tức vang lên trong đầu hắn.
“Ta biết mà.”
“Nơi có náo nhiệt khẳng định không thoát được nàng.”
“Đi.”
“Gọi nàng tới đây, vừa vặn để nàng giúp ta làm chút chuyện.”
“Sau khi nghe được câu trả lời của hệ thống Diệp Phong cười ra lệnh.”
Trong bóng tối.
Mẹ nó!
“Chủ nhân tìm ta?”
“Còn nói để cho ta giúp hắn làm ít chuyện?”
“Đấy không phải là xong rồi sao?”
Lúc này Diệp Tiểu Quái hoảng rồi, dù sao Diệp tiểu phong tìm nàng làm chuyện gì cũng đều không phải chuyện tốt.
Một lát sau.
“Chủ nhân.”
“Ngài tìm ta?”
Khi Diệp Tiểu Quái đi đến trước mặt Diệp Phong, sắc mặt bất an hỏi.
“Tiểu Quái.”
“Ta lại làm ra một nhóm hàng mới.”
“Vừa vặn ngươi giúp ta thử hàng một chút!”
Nghe thấy Diệp Tiểu Quái hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười nói.
???
Làm hàng mới?
Sau đó để ta thử hàng?
Nghe được lời này của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái bỗng nhiên có suy đoán không tốt, sau đó nhìn về phía Diệp Phong hỏi dò: “Chủ nhân, hàng mới này không phải có quan hệ với Oanh Thiên đan chứ?”
“Tiểu Quái.”
“Có nên nói ngươi có năng lực bói toán vô địch không?”
“Nói cái gì đúng cái đó.”
Sau khi Diệp Phong nghe được lời này của Diệp Tiểu Quái cũng cười lớn trả lời.
“Tiểu Quái.”
“Hàng mới lần này, là một nhóm giác ngộ Oanh Thiên đan.”
“Chỉ cần dùng nó, trong thời gian ngắn có thể nắm giữ được ý cảnh Oanh Thiên mạnh mẽ.”
“Mà chuyện ta cần ngươi làm, cũng là đưa ý ảnh Oanh Thiên mạnh mẽ này dung nhập vào trong những bức họa kia, làm như vậy ngươi khác sẽ có thể cảm nhận được lực lượng Oanh Thiên, khi đó bọn họ có thể đưa lực lượng của mình dung nhập vào trong lực lượng Oanh Thiên đó sau đó phóng xuất ra nhiều loại sức mạnh oanh thiên pháo.”
Ngay sau đó Diệp Phong liền nói rõ tình huống hàng mới này một cách đơn giản.
???
Giác ngộ Oanh Thiên đan?
Dung nhập ý ảnh Oanh Thiên vào trong bức họa?
Chương 1225 - Cái gì? Chủ nhân bảo ta làm ít chuyện? Vậy chẳng phải ta xong rồi sao.Sau đó còn muốn để lại cho hậu nhân khai phá ra nhiều loại Oanh Thiên pháo?
Khi nghe được ý nghĩ này của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái lập tức kinh hãi. nàng thật sự không nghĩ tới, vậy mà Diệp Phong có thể khai phá Oanh Thiên đan đến trình độ này.
Mà mỗi giai đoạn khai thác cũng đều có thân ảnh của nàng.
“Chủ nhân.”
“Dù sao cũng là mười vạn bức họa.”
“Nếu như chỉ một mình ta vậy lượng công việc có chút lớn.”
“Nếu không thì tìm người trợ giúp cho ta đi.”
Diệp tiểu quải biết chuyện này khẳng định tránh không được, vậy dứt khoát kéo thêm một tấm đệm lưng.
“Tìm ngươi giúp cũng được.”
“Vậy ngươi muốn tìm ai giúp?”
Nghe được lời đề nghị của Diệp Tiểu Quải, Diệp Phong lập tức đồng ý
“Tiểu Đường đi.”
“Dù sao nàng cũng đã dùng qua siêu cấp Oanh Thiên đan, vậy khẳng định cũng rất quen thuộc với lực lượng này.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái trầm tư một chút sau đó nói ra một người.
“Được.”
“Vậy ngươi gọi nàng đến đây đi.”
“Sau đó khi bọn họ vẽ tranh xong, các ngươi liền dung nhập Oanh Thiên ý cảnh vào bên trong bức họa.”
“Đúng rồi.”
“Sau đó bọn họ vẽ cái gì, hãy để Tiểu Đường quyết định đi.”
Sắp xếp mọi chuyện cần thiết xong, Diệp Phong đi tới một bên lấy ra xích đu nghỉ ngơi.
Một lát sau.
???
“Ngày ngày ta đều hầu bên ngươi chủ mẫu, một chút thời gian rong chơi đều không có.”
“Còn các ngươi đi theo bên ngươi chủ nhân, Không phải chơi bời thì cũng là trên đường chơi bời.”
“Kết quả lại bắt bí ta như vậy.”
“Các ngươi có còn là người hay không?”
Khi Diệp Tiểu Đường đến đây, nghe thấy lời Diệp Tiểu Quái nói xong, tinh thần lập tức sụp đổ.
Ông ông ông
Sau khi tất cả mọi người bận rộn, Truyền âm thạch trong ngực Diệp Phong bỗng nhiên có phản ứng.
“Ừm!”
“Là A Trường.”
“Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được nơi thích hợp thành lập Bại Gia Môn sao?
“Diệp thiếu gia!”
“Chúng ta đã tìm được phong thủy bảo địa thích hợp thành lập Bại Gia Môn, ngài có muốn qua đây nhìn một chút hay không?”
Khi Diệp Phong kích hoạt Truyền âm thạch, một câu nói dài vang lên trong đầu hắn.
“A Trường.”
“Các ngươi ở yên đó chờ ta.”
“Chờ ta xử lý xong chuyện bên này sẽ đi qua tìm các ngươi.”
Sau khi nghe được lời nói của Hồ Trường Trường, Diệp Phong lên tiếng trả lời, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “A Trường và A Đoạn tìm được phong thủy bảo địa là loại phong thủy bảo địa gì đây?”
Bên kia!
“A Trường!”
“A Đoản!”
“Các ngươi xác định muốn sáng tạo Bại Gia Môn ở đỉnh núi rách nát này sao?”
Lúc này, đứng trên ngọn núi rách nát cỏ dại mọc um tùm, Hùng Thiên Địa cũng lộ ra vẻ khó có thể tin hỏi.
“Nga!”
“Đỉnh núi rách nát sao?”
“Hùng ca, ý của ngươi là cảm thấy chúng ta …”
Bang!
Hồ Đoản Đoản còn chưa kịp nói xong, Hùng Thiên Địa đã tât vào đầu hắn một cái, sau đó chửi ầm lên: “Nga nga nga, nga cái đầu ngươi, có thể nói chuyện đàng hoàng được không!”
“Hùng ca!”
“Ý của ngươi là cảm thấy nơi phong thủy mà huynh đệ chúng ta cẩn thận lựa chọn không tốt sao?”
Sau khi ăn một cái tát, Hồ Đoản Đoản cũng trực tiếp hỏi.
“Con mẹ nó không tốt sao ư?”
“Chỗ này căn bản không tốt chút nào, được chứ!”
“Mẹ nó ai sẽ sáng tạo ra một tông môn trên một ngọn núi đổ nát với cỏ dại mọc um tùm?”
Nghe Hồ Đoản Đoản nói những lời này, Hùng Thiên Địa lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
“Hùng ca!”
“Tông môn mà Diệp thiếu muốn sáng tạo là gì?”
“Đó chính là Bại Gia Môn!”
“Ngươi nghĩ lại xem, nếu như chúng ta lựa chọn một nơi có Hỗn Độn chi khí nồng đậm, như vậy Bại Gia Môn còn có chỗ để phát huy sao?”
Đúng lúc này, giọng nói của Hồ Trường Trường vang lên từ một bên.
Hả?
Chọn một đỉnh núi rách nát!
Sau đó để cho Bại Gia Môn có không gian phát huy!
Vì vậy, biến đỉnh núi rách nát này thành một vùng đất có phong thuỷ tốt nhất?
Nghe Hồ Trường Trường giải thích, Hùng Thiên Địa sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phản ứng lại, đồng thời trong lòng cảm thán: “Hai tên khờ này nhìn trông ngu ngốc khờ khạo, nhưng ta thật không ngờ bọn họ lại suy nghĩ có tâm như vậy!”
……
Gần tối!
Thần Tinh Lâu, phòng cho khách số 1!
“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành sản phẩm phá của hôm nay, khen thưởng mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch *2!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt hành vi phá của, khen thưởng đột phá ba tiểu cảnh giới, khen thưởng mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch *1!”
Khi Chu Trường Phong, Trịnh Dương cùng Tôn Tiểu Long bại hết toàn bộ mười vạn tấm Lạc Thần Minh Chỉ, hơn nữa đều lấy được phí vất vả thuộc về từng người, lời nhắc từ hệ thống liên tiếp vang lên trong đầu Diệp Phong.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ngay sau đó, ba cổ hơi thở đột phá lần lượt bộc phát ra từ trong thân thể Diệp Phong!
Đạo Tôn Cảnh Nhất Trọng đỉnh phong!
Đạo Tôn Cảnh Nhị Trọng đỉnh phong!
Đạo Tôn Cảnh Tam Trọng đỉnh phong!
Rất nhanh, tu vi của Diệp Phong trực tiếp từ Đạo Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đột phá đến Đạo Tôn Cảnh Tam Trọng đỉnh phong!
( Đạo Đồ Cảnh, Đạo Sư Cảnh, Đạo Vương Cảnh, Đạo Hoàng Cảnh, Đạo Đế Cảnh, Đạo Thánh Cảnh, Đạo Tôn Cảnh, Đạo Thần Cảnh, Hỗn Độn chi tổ )
???
Tình huống gì vậy?
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Diệp thiếu không phải đang ngủ sao, sao lại điên cuồng thình thịch như vậy đâu?
Cảm nhận được hơi thở trên người Diệp Phong thay đổi, mọi người xung quanh đều sững sờ, dù sao với tình huống hiện tại ở Hỗn Độn giới, đừng nói liên tiếp đột phá, muốn đột phá một tiểu cảnh giới cũng đã là chuyện cực kỳ khó khăn!
Mà Diệp Phong không chỉ liên tiếp đột phá ba tiểu cảnh giới, hơn nữa vẫn là nhẹ nhàng đột phá trong khi đang ngủ, loại nhẹ nhàng đột phá này thật sự làm mới nhận thức của bọn họ!
Nửa giờ sau!
“Hả?”
“Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chính mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà, hắn rất nhanh liền ý thức được một chuyện, sau đó bất an nhìn mọi người hỏi: “Mọi người, vừa rồi ta có làm khô không khí không?
???
Làm khô không khí?
Nó có nghĩa là gì?
Chương 1226 - Mọi người, vừa rồi ta thổi khô không khí sao?Nghe Diệp Phong hỏi một câu kỳ quái như vậy, trên mặt mọi người lộ ra một tia hoang mang.
“Đinh! Ký chủ, lúc nãy khi ngươi ngủ rất an tĩnh, cũng không có chém giết với không khí, mà bọn họ hiện tại đều đang nhìn chằm chằm ngươi là vì ngươi vừa rồi mới đột phá cảnh giới, cho nên, bọn họ mới nhìn chằm chằm ngươi!”
Đúng lúc này, giọng nói hệ thống vang lên trong đầu hắn.
“Hả?”
“Bởi vì vừa rồi phát khen thưởng nhiệm vụ, cho nên bọn họ mới nhìn chằm chằm ta sao?”
Nghe hệ thống nói những lời này, Diệp Phong lúc này mới yên lòng, sau đó kiểm tra khen thưởng vừa nhận được.
“Lại nhận được thêm ba mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch!”
“Ta hiện tại đã có mười chín cái, lập tức thành một phần năm!”
“Tốc độ này thật là nhanh!”
Sau khi kiểm tra phần thưởng xong, Diệp Phong lúc này mới nhìn về phía mọi người xung quanh!
“Tiểu Quái!”
“Mọi chuyện ở đây đã xử lý xong, ngươi có thể mang theo Tiểu Đường rời đi trước!”
“Tiểu Kiếm!”
“Nếu như đã phát phần thưởng cho bọn họ, vậy tiếp theo đã đến lúc trừng phạt bọn họ!”
“Mang họ đi, tìm một nơi không có người ở xung quanh, để cho bọn họ tiếp thu trừng phạt!”
Sau đó, Diệp Phong liền nhìn về phía Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Kiếm nói.
“Ngô chủ!”
“Ba người bọn họ đã thi đấu tổng cộng ba vạn 3333 trận, mà mỗi một trận ngoại trừ một tên thắng lợi và một kẻ thất bại, ở giữa còn có một tên mua nước tương, mà bởi vì tên mua nước tương này mới có rất phiền toái!”
“Cho nên, ta có một đề nghị nho nhỏ, đó chính là trong mỗi trận thi đấu, ngoại trừ tên thắng lợi, hai người còn lại đều tính là kẻ thất bại, đều phải nhận lấy trừng phạt, như vậy sẽ không có tên mua nước tương, mà ta cũng bớt việc hơn rất nhiều!”
Khi Diệp Phong vừa nói xong, Diệp Tiểu Kiếm liền đưa ra ý tưởng của mình.
???
Tổng cộng tỷ thí ba vạn 3333 trận!
Mà chúng ta vì muốn bớt một chút trừng phạt, cố ý thương lượng mỗi người thắng một vạn 1111 trận, mỗi người thua một vạn 1111 trận, mỗi người mua nước tương một vạn 1111 trận!
Loại kết quả này là phù hợp nhất cho ba chúng ta!
Kết quả, hiện tại muốn nhận lấy trừng phạt, ngươi muốn làm chúng ta sung sướng gấp bội?
Nghe được đề nghị của Diệp Tiểu Kiếm, Chu Trường Phong, Trịnh Dương cùng Tôn Tiểu Long đứng ở bên cạnh đều là ngây người!
“Hả?”
“Từ đâu ra tên mua nước tương?”
“Ý tưởng ban đầu của ta chính là nếu một người thắng, hai người còn lại sẽ bị trừng phạt!”
“Ta chưa nói chuyện này sao?”
Nghe Diệp Tiểu Kiếm đề nghị như vậy, Diệp Phong cũng nhíu mày hỏi ngược lại.
“Ngô chủ!”
“Ngài giống như chưa nói chuyện này!”
“Chẳng qua hiện tại nói ra cũng không muộn!”
Nói đến đây, Diệp Tiểu Kiếm cũng dừng một chút, sau đó kích động nói tiếp: “Ngô chủ, vậy ta dẫn bọn hắn đi tiếp thu trừng phạt trước!”
Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm liền dẫn theo ba người đang tràn ngập tuyệt vọng, trực tiếp rời khỏi phòng cho khách!
“Ngô chủ!”
“Chúng ta cũng đi trước!”
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Quái mang theo Diệp Tiểu Đường rời khỏi phòng cho khách!
“Tiểu Tống!”
“Lão Tống!”
“Nếu các ngươi nhận ta làm đại ca, ta đây sẽ ban cho các ngươi một cơ duyên!”
Khi ở trong phòng cho khách chỉ còn lại Tống Thiên Hà, Tống Thiên Long, Hải Lão và Tô Thần Tinh, Diệp Phong nhìn Tống Thiên Hà cùng Tống Thiên Long, nghiêm túc nói.
“Đúng rồi!”
“Tô lão bản!”
“Hải Lão!”
“Hai người các ngươi cũng đi ra ngoài trước đi!”
Ngay sau đó, Diệp Phong liền nói với Hải Lão và Tô Thần Tinh.
Bùm!
“Diệp thiếu!”
“Ta đã sống một mình lẻ loi hiu quạnh mấy vạn năm!”
“Nói thật, ta thật sự muốn có một người đại ca tốt giống như ngài!”
“Cho nên, hy vọng Diệp thiếu có thể cho ta một cơ hội làm tiểu đệ!”
Nghe Diệp Phong nói những lời này, Tô Thần Tinh không chút do dự, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó nói ra tâm tư của mình.
“Tên ngốc!”
“Lúc trước ta cũng quỳ xuống cầu xin Diệp thiếu như vậy!”
“Nhưng kết quả thì sao, còn không phải là thất bại sao!”
Thấy một màn như vậy, Hải Lão ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ bật cười, sau đó chuẩn bị đỡ Tô Thần Tinh đứng dậy rồi cùng nhau rời đi phòng cho khách!
“Thôi được rồi!”
“Tô lão bản, vậy ngươi cứ ở lại đi!”
Nghe Tô Thần Tinh nói vậy, Diệp Phong cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý, dù sao hắn đều thấy biểu hiện của Tô Thần Tinh trong hai ngày qua!
???
Thành công ư?
Tô lão bản thế nhưng thành công?
Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hải Lão ở bên cạnh đang chuẩn bị đỡ Tô Thần Tinh đứng lên trực tiếp đần ra tại chỗ!
“Thất bại của bản thân đã đáng sợ, nhưng thành công của những người xung quanh còn đáng lo hơn!”
“Mà ta đã thừa nhận loại lo lắng này ba lần rồi!”
“Mẹ nó ai có thể chịu nổi!”
Lúc này, Hải Lão vừa lấy lại tinh thần đã hoàn toàn suy sụp tinh thần!
“Hải Lão!”
“Ngươi còn đứng đần ra đó làm gì?”
“Nhanh đi đi!”
“Đại ca còn có việc muốn nói với chúng ta!”
Đúng lúc này, Tống Thiên Hà, Tống Thiên Long và Tô Thần Tinh cùng nhau lên tiếng.
???
Ta đều đã khốn khổ như vậy rồi, các ngươi không quan tâm đến ta một chút nào sao!
Ngược lại còn cùng nhau đuổi ta đi?
Các ngươi còn phải là con người hay không!
Nghe ba người bọn họ nói những lời này, Hải Lão tủi thân muốn khóc!
“Được rồi!”
“Ta đi!”
“Ta đi là được rồi!”
Sau đó, Hải Lão liền ra vẻ tức giận nói một câu như vậy, sau đó liền đi ra phía cửa phòng!
Chẳng qua khi vừa đi đến cửa phòng, hắn đột nhiên đi chậm lại, nhất là chân phải sắp bước ra khỏi cửa, treo lơ lửng thật lâu không rơi xuống, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Ta đều đã như vậy, cho dù làm ta rời đi, các ngươi cũng phải an ủi ta một chút mới được!”
Bùm!
Nhìn thấy Hải Lão đứng mãi ở cửa không chịu bước ra ngoài, ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đi thẳng tới phía sau Hải Lão, cùng nhau đưa chân đạp Hải Lão đi ra ngoài!
“Mẹ kiếp!”
“Ta chỉ là muốn được an ủi một chút mà thôi!”
“Kết quả là các ngươi trực tiếp đá ta ra ngoài như vậy ư?”
Hải Lão nằm trên mặt đất nhìn thấy ba người bọn họ đóng cửa lại, lúc này hắn sững sờ tại chỗ, bởi vì điều này hoàn toàn khác với những gì hắn mong đợi!
Một lát sau!
“Từ giờ trở đi!”
Chương 1227 - Đỉnh núi rách nát này cũng có chủ sao?“Các ngươi chính là đệ tử của Bại Gia Môn!”
“Đến nỗi trách nhiệm các ngươi cần phải gánh vác, không cần ta nói nhiều, các ngươi hẳn là cũng đã rõ ràng!”
“Cho nên, đi ra ngoài cố gắng phá của đi!”
Sau khi ba người đều trở thành đệ tử của Bại Gia Môn, Diệp Phong nghiêm túc nhìn về phía ba người nói.
“Môn chủ!”
“Chúng ta sẽ không làm ngài thất vọng!”
Nghe Diệp Phong nói xong, ba bọn họ cũng kích động đáp lại!
Bọn họ nằm mơ cũng không có nghĩ đến, thân phận và thực lực thật sự của Diệp Phong lại khủng bố như vậy, thậm chí, trình độ khủng bố đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ!
“Được rồi!”
“Ta còn có việc phải đi trước!”
“Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng!”
Nói xong, Diệp Phong liền hạ lệnh với hệ thống: “Hệ thống, gọi Tiểu Phủ đến đây gặp ta!”
Nơi nào đó!
“Hắc ca!”
“Đừng đánh nữa!”
“Ngô chủ đang gọi ta qua đó!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Diệp Tiểu Phủ kích động hét to với Diệp Tiểu Hắc!
“Ai!”
“Mới đánh ngươi có một lúc như vậy!”
“Nói thật, ta còn chưa đánh tận hứng đâu!”
Nghe Diệp Tiểu Phủ nói xong, Diệp Tiểu Hắc cũng lộ vẻ thất vọng nói.
???
Mới?
Mới đánh ta một lúc như vậy?
Mẹ nó ngươi đã đánh ta cả một buổi trưa!
Còn mẹ nó muốn đánh ta thêm bao lâu nữa!
Nghe Diệp Tiểu Hắc nói những lời này, Diệp Tiểu Phủ lập tức đen mặt!
……
“Ngô chủ!”
“Tiểu Phủ tới!”
Sau khi đi ra khỏi khe hở không gian, Diệp Tiểu Phủ cung kính nhìn về phía Diệp Phong nói.
“Tìm vị trí của Hồ Đoản Đoản, Hồ Trường Trường cùng Hùng Thiên Địa í!”
“Sau đó mang ta qua đó!”
Sau khi thấy Diệp Tiểu Phủ, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.
……
Mặt trời chiều ngã về phía tây, trên đỉnh rách nát!
Nhìn cỏ dại ngổn ngang xung quanh, cảm nhận được sự hoang vắng thê lương trên ngọn núi rách nát này, Diệp Phong cũng hoang mang nhìn về phía Hồ Đoản Đoản cùng Hồ Trường Trường hỏi: “Đây là nơi có phong thuỷ tốt mà các ngươi tìm được?”
“Đúng vậy!”
“Đây là nơi có phong thuỷ tốt mà chúng ta phải mất mấy ngày mới tìm được!”
“Diệp thiếu!”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nghe Diệp Phong dò hỏi, Hồ Trường Trường cũng chờ mong hỏi.
“Thế nào ư?”
“Mẹ nó quá yếu!”
“Còn có!”
“Mẹ nó đây là một đỉnh núi rách nát, sao ngươi lại có mặt mũi nói đây là nơi có ‘phong thuỷ tốt’ ?”
Nghe Hồ Trường Trường nói những lời này, Diệp Phong cũng đen mặt mắng to.
“Nga!”
“Yếu sao?”
“Không nên nha!”
“Dựa theo suy đoán của đại ca, nơi này chắc chắn không có vấn đề gì…”
Bang!
Hồ Đoản Đoản còn chưa kịp nói xong, Diệp Phong đã tát một cái, sau đó chửi ầm lên: “Nga nga nga, nga cái đầu ngươi, tại sao ngươi vẫn chưa sửa lại tật xấu này, có thể nói chuyện đàng hoàng được không!”
“Diệp thiếu!”
“Ý của ta là, nơi có ‘phong thuỷ tốt’ mà chúng ta đã chọn hẳn là không có vấn đề!”
“Dù sao chúng ta là có lý do!”
Ăn một cái tát, Hồ Đoản Đoản ôm đầu ủy khuất giải thích.
“Nga!”
“Còn có lý do?”
“Vậy ngươi nói xem, lý do để các ngươi chọn nơi này là cái gì!”
Nghe Hồ Đoản Đoản nói như vậy, Diệp Phong cũng lộ vẻ tò mò hỏi.
Hả?
Ta nga, ngươi liền đánh đầu ta!
Sau đó, ngươi nga, không có chuyện gì xảy ra?
Có cần phải song tiêu như vậy không!
Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hồ Đoản Đoản cũng cười khổ, sau đó liền nói ra lý do của Hồ Trường Trường.
“Hả?”
“Bởi vì là Bại Gia Môn!”
“Cho nên, mới tìm một đỉnh núi rách nát như vậy!”
“Dù sao, chỉ có như vậy, mới có thể làm Bại Gia Môn có không gian phát huy?”
Nghe được lời giải thích của Hồ Đoản Đoản, Diệp Phong cũng im lặng suy nghĩ, bởi vì hắn cảm thấy đối phương giải thích không sai!
“Này!”
“Các ngươi là ai?”
“Các ngươi có biết nơi này là địa bàn của Thí Quỷ Môn chúng ta không?”
Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo từ cách đó không xa truyền đến.
Hả?
Địa bàn của Thí Quỷ Môn các ngươi ư?
Đỉnh núi rách nát này còn có chủ?
Nghe được lời này, Diệp Phong, Hồ Trường Trường, Hùng Thiên Địa đều lộ ra vẻ khó tin và nhìn về phía xa, họ không thể tưởng tượng được rằng đỉnh núi rách nát này vẫn còn có chủ nhân!
“Ta mặc kệ nơi này trước kia là ai sở hữu!”
“Nhưng ta chỉ muốn nói là!”
“Từ giờ trở đi, nơi này thuộc về Bại Gia Môn chúng ta!”
Sau đó, Diệp Phong liền nhìn về phía nam tử cách đó không xa nói ra quyết định của mình!
“Hả?”
“Bại Gia Môn?”
“Sao ta chưa nghe qua thế lực này!”
“Hơn nữa, chẳng lẽ bọn họ cũng chuẩn bị đem rác rưởi của tông môn ném đến chỗ này sao?”
Nghe Diệp Phong nói những lời này, Phùng Cường cũng sửng sốt một chút, hắn thật sự không ngờ lại có người tới đoạt một nơi vứt rác!
“Tuy rằng nơi này chỉ là một nơi vứt rác!”
“Nhưng đó cũng là do Thí Quỷ Môn chúng ta xem trọng trước!”
“Cho nên, nếu các ngươi muốn cướp thì phải xem các ngươi có thực lực kia hay không!”
Sau khi lấy lại tinh thần, Phùng Cường nghiêm túc nhìn Diệp Phong tỏ rõ thái độ của mình, bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu như hôm nay có người đoạt nơi ném rác của Thí Quỷ Môn bọn họ, bọn họ không thèm để ý, vậy ngày mai chỉ sợ cũng có người đoạt những tài nguyên khác của bọn họ, mà Thí Quỷ Môn bọn họ tuyệt đối không cho phép loại tình huống như vậy xuất hiện!
Hả?
Đỉnh núi rách nát này là nơi ném rác của Thí Quỷ Môn các ngươi?
Nghe đối phương nói những lời này, Diệp Phong, Hồ Trường Trường, Hùng Thiên Địa trực tiếp ngẩn ra, bởi vì bọn hắn không hề nghĩ tới đây sẽ là nơi để các thế lực khác ném rác!
“Diệp thiếu!”
“Ta, ta thật sự không biết chuyện này!”
“Nếu như ta sớm biết rằng nơi này là nơi các thế lực khác ném rác rưởi, ta khẳng định sẽ không lựa chọn chỗ này!”
Lúc này, Hồ Trường Trường khẩn trương nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng giải thích.
“Không sao!”
“Nơi này càng tồi tệ thì sau này càng có thể thể hiện ra độ chịu chơi của Bại Gia Môn chúng ta!”
“Cho nên, chúng ta nhất định phải đoạt lấy nơi này!”
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Hồ Trường Trường, Diệp Phong mỉm cười đáp lại.
“Bại Gia Môn chúng ta muốn đoạt lấy nơi này!”
Chương 1228 - Đoạt địa bàn, Diệp Phong muốn chơi lớn!“Nếu như Thí Quỷ Môn các ngươi không phục, cứ việc mang người tới đoạt lại!”
“Chúng ta luôn chờ đợi!”
Sau đó, Diệp Phong liền nhìn về phía Phùng Cường ở phía đối diện tỏ rõ thái độ của mình!
“Tốt! Tốt! Tốt!!”
“Dám đoạt địa bàn với Thí Quỷ Môn chúng ta!”
“Các ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Nói xong, Phùng Cường trực tiếp xoay người rời khỏi đỉnh núi, bởi vì hắn đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Hùng Thiên Địa cùng Diệp Tiểu Phủ!
“Ngô chủ!”
“Cần gì phải phiền toái như vậy!”
“Ta trực tiếp đi giết sạch người trong Thí Quỷ Môn không phải được rồi sao?”
Sau khi Phùng Cường rời đi sau, Diệp Tiểu Phủ liền nhìn về phía Diệp Phong hỏi.
“Không cần!”
“Như vậy quá nhàm chán!”
Nghe được lời này, Diệp Phong lắc lắc đầu, sau đó trực tiếp từ chối đề nghị của Diệp Tiểu Phủ!
“Diệp thiếu!”
“Ta đã bị phong ấn trong đạo khí kia quá lâu!”
“Nếu như bọn họ dám đến, cứ để cho ta ra tay đi!”
Lúc này, Hùng Thiên Địa ở bên cạnh tiến lên một bước, sau đó nói ra suy nghĩ của chính mình, dù sao cơ hội thể hiện bản thân như vậy là rất hiếm!
“Không được!”
“Thực lực của ngươi quá yếu!”
“Cho nên, ta không thể để cho ngươi ra tay!”
Nghe Hùng Thiên Địa nói như vậy, Diệp Phong không chút do dự từ chối.
???
Thực lực của ta quá yếu ư?
Phải biết rằng, cho dù là Hỗn Độn giới ở thời kỳ cổ thời, ta cũng là một vị cường giả đứng đầu!
Mà hiện tại là thời đại Hỗn Độn giới xuống dốc, nếu như ta ra tay, cho dù là cường giả cùng cảnh giới, ta cũng có thể đánh bại bọn họ dễ dàng như đánh con trai mình!
Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hùng Thiên Địa trực tiếp sửng sốt!
“Diệp thiếu!”
“Nếu như ta không có tư cách ra tay!”
“Vậy ngài chuẩn bị để ai ra tay?”
“Chẳng lẽ là Tiểu Cước đại nhân?”
Sau đó, Hùng Thiên Địa tò mò hỏi, dù sao, nếu như hắn không có đủ tư cách thì trong lòng hắn chỉ nghĩ đến Diệp Tiểu Cước, người đã đá hắn một trận, sau đó phong ấn lại!
“Đúng vậy!”
“Ta thật sự chuẩn bị để Diệp Tiểu Cước ra tay!”
“Chẳng qua, không chỉ là hắn!”
“Mà là tám vị hộ vệ bên cạnh ta đều phải lên sân khấu!”
“Dù sao, việc cướp đoạt đỉnh núi này chính là sáng lập ra Bại Gia Môn, cho nên, chúng ta cần phải đảm bảo rằng sẽ không có gì sai sót!”
Nghe Hùng Thiên Địa dò hỏi, Diệp Phong cũng nghiêm túc đáp lại.
???
Để cho toàn bộ tám vị hộ vệ đều phải lên sân khấu?
Việc này đâu phải là đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra, đây là hoàn toàn tìm việc vui cho tám người bọn họ!
Nghe Diệp Phong nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ thật sự không nghĩ tới lần này Diệp Phong lại chơi lớn như vậy, dù sao bọn họ biết rất rõ ràng thực lực của mỗi một hộ vệ đều khủng bố như thế nào!
“Ta nói muốn đi diệt Thí Quỷ Môn!”
“Ngô chủ nói quá nhàm chán!”
“Nhưng hiện tại, làm cả tám người chúng ta cùng nhau khiêu chiến Thí Quỷ Môn, chẳng lẽ làm như vậy sẽ không nhàm chán sao?”
“Mẹ nó, làm như vậy không phải càng không thú vị sao?”
Lúc này, Diệp Tiểu Phủ ở bên cạnh cười khổ lẩm bẩm!
“Chờ một chút!”
“Dù sao đều phải chơi lớn như vậy!”
“Vậy thì tại sao lại không chơi càng lớn hơn một chút đâu?”
Lúc này, Diệp Tiểu Phủ cũng nghĩ tới một chuyện, sau đó nhìn về phía Diệp Phong đề nghị: “Ngô chủ, Thí Quỷ Môn chính là thế lực đứng sau thế lực đứng đầu ở Hỗn Độn giới, có thể nói, thực lực của bọn họ khá mạnh!”
“Mà đến lúc đó, bọn họ sẽ có khả năng mang rất nhiều người tới!”
“Vậy nếu như bọn họ không thua, nếu tám người chúng ta cùng nhau liên thủ cũng không thể ngăn cản bọn họ, cho nên ta đề nghị gọi Diệp Nhất mang theo một đám người lại đây trấn bãi!”
Hả?
Vì phòng ngừa Thí Quỷ Môn đến lúc đó mang nhiều người bắt nạt ít người!
Cho nên, làm Diệp Nhất mang người lại đây trấn bãi?
Nghe được đề nghị của Diệp Tiểu Phủ, hai mắt Diệp Phong sáng ngời, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Thật đúng là đã lâu không làm Diệp Nhất ra ngoài hóng gió, vậy có thể nhân cơ hội này gọi hắn ra tới hóng gió một chút!”
Bên khác!
Thí Quỷ Môn, tông môn đại điện!
“Cái gì!”
“Một thế lực cấp thấp chưa từng nghe nói tới, dám khiêu chiến Thí Quỷ Môn chúng ta như vậy
“Ta xem bọn họ là chán sống!”
Nghe Phùng Cường báo cáo xong, môn chủ Lệ Chấn Sơn của Thí Quỷ Môn tức giận rống to!
“Môn chủ!”
“Mặc dù chưa từng nghe nói đến đối phương, nhưng chúng ta cũng không thể quá mức coi khinh bọn họ!”
“Bởi vì ở trong nhóm bọn bọ có hai người mang đến cho ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm!”
Lúc này, Phùng Cường cũng nghiêm túc nói ra tình huống này!
“Phùng chấp sự!”
“Tu vi của ngươi là Đạo Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!”
“Người có thể mang đến cho ngươi cảm giác nguy hiểm, tu vi kém cỏi nhất cũng là Đạo Thần Cảnh Nhất Trọng!”
“Như vậy đi!”
“Để đảm bảo an toàn, trước tiên chúng ta phái ra một vị trưởng lão bình thường có tu vi Đạo Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, tranh thủ bóng đêm qua đó dò xét thực lực của đối phương!”
Nghe Phùng Cường nói như vậy, Lệ Chấn Sơn cũng làm ra một quyết định!
Ở một bên khác.
Trên một đỉnh núi rách nát.
“Chủ nhân!”
“Thí Quỷ Môn muốn thăm dò thực lực của chúng ta!”
“Cho nên đã phái một tên rác rưởi đến đây!”
Phát hiện ra chuyện này, Diệp Tiểu Quái lập tức báo cho Diệp Phong.
“Hả?”
“Tới đây một tên rác rưởi?”
“Vậy ngươi tới đó, thổi tên rác rưởi đó bay về đi.”
Nghe được chuyện này, Diệp Phong lập tức hạ mệnh lệnh nã pháo cho Diệp Tiểu Quái.
???
Thổi bay về?
Ta không thể quay về sao?
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Phong, cả người Diệp Tiểu Quái muốn phát điên. Đồng thời trong lòng có chút sụp đổ nghĩ: “Ta là nữ vương dự đoán, nhưng nhìn điệu bộ này của chủ nhân, là nhất định muốn biến ta thành nữ vương đánh rắm sao?”
....
“Chỉ là một thế lực không ra đâu vào đâu.”
“Mà môn chủ vẫn cẩn thận như vậy.”
“Thật sự không hiểu rõ môn chủ đang nghĩ gì.”
Lúc này, trưởng lão Trương Thanh của Thí Quỷ Môn đang chạy tới chỗ đỉnh núi rách nát của Diệp Phong, mà đối với chuyện môn chủ giao cho hắn nhiệm vụ này, hắn thật sự không hiểu nổi!
Chương 1229 - Cái gì? Ngươi để cho người ta đánh rắm hỏng mất mà về?Bởi vì hắn thấy, loại tông môn không đâu vào đâu này căn bản không đáng giá để hắn tự mình ra tay.
Hả?
Đúng lúc này, bỗng nhiên Trương Thanh ngừng lại, toát ra vẻ mặt nặng nề.
Bởi vì trước mặt hắn, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử xa lạ, mà nữ tử xa lạ kia lại cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi là ai?”
“Tại sao lại cản đường đi của ta?”
Lúc này, đầu tiên Trương Thanh bình phục một chút tâm tình khẩn trương của mình, sau đó nhìn về phía nữ tử thần bí đối diện lên tiếng hỏi.
“Bại Gia Môn!”
“Diệp Tiểu Quái!”
Nghe được câu hỏi của Trương Thanh, Diệp Tiểu Quái lập tức biểu lộ rõ thân phận, sau đó xoay người bày ra tư thế nã pháo.
Oanh!
Sau đó nổ ra một tiếng vang thật lớn, Trương Thanh ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị một mùi thối kinh khủng nổ tung đánh bay ra ngoài.
Một lát sau.
“Mẹ nó!!!”
“Ta là trưởng lão của Thí Quỷ Môn, tức là cường giả cửu trọng đỉnh Phong Đạo Thần cảnh!”
“Kết quả, chỉ một cái rắm của đối phương đã đánh bay ta rồi?”
Bay ngược lại rất lâu, Trương Thanh mới hoàn toàn đứng vững được, sau đó mặt mũi tràn đầy hoảng sợ tự nói với mình, hắn thật sự không nghĩ tới, đối phương chỉ dùng một cái rắm mà có thể đánh bay hắn, mà hắn thì không có một chút sức phản kháng nào!
“Không được!”
“Chuyện có biến!”
“Bại Gia Môn này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng!”
“Ta phải nhanh báo chuyện này cho môn chủ mới được!”
Nghĩ đến đây, Trương Thanh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thí Quỷ Môn.
...
“Cái gì?!”
“Ta cho ngươi đi tìm hiểu thực hư của Bại Gia Môn.”
“Kết quả, mẹ nó người bị một cái rắm của người ta thổi bay về?”
Sau khi nghe Trương Thanh nói, Lệ Chấn Sơn cũng lộ ra sắc mặt khó có thể tin được, kinh hô.
“Môn chủ.”
“Tuy chuyện này rất khó khiến người tin tưởng, nhưng xin ngài nhất định hãy tin tưởng ta!”
“Mà nữ nhân kia có thể dùng một quả rắm đánh bay ta, vậy chứng minh nếu nàng muốn giết ta cũng là chuyện cực kỳ đơn giản!”
“Cho nên, Bại Gia Môn này chỉ sợ không đơn giản như chúng ta nghĩ!”
Ngay sau đó, tiếng nói của Trương Thanh lại vang lên.
“Được!”
“Chuyện này ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi.”
Nghe được lời này của Trương Thanh, Lệ Chấn Sơn cũng khẽ nhíu mày lên tiếng.
Một lát sau.
“Môn chủ.”
“Xảy ra chuyện gì? Sao lúc này lại gọi ba lão già chúng ta tới đây?”
Lúc này, khi ba vị thái thượng trưởng lão của Thí Quỷ Môn đi vào trong đại điện của tông môn, thái thượng đại trưởng lão lập tức hỏi.
“Thái thượng đại trưởng lão!”
“Chuyện là như thế này.”
Nghe được câu hỏi của thái thượng đại trưởng lão, Lệ Chấn Sơn cũng đơn giản miêu tả lại tình huống một chút.
“A!”
“Bại Gia Môn?”
“Một rắm đánh bay Trương Thanh trưởng lão?”
Sau khi nghe được chuyện của Trương Thanh, thái thượng đại trưởng lão cũng toát ra sắc mặt hứng thú, sau đó nói thẳng: “Môn chủ, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, đã như vậy, tối nay ta và thái thượng nhị trưởng lão, thái thượng tam trưởng lão sẽ đi qua đó một chuyến.”
“Vậy làm phiền ba vị thái thượng trưởng lão!”
Nghe được lời này của thái thượng đại trưởng lão, Lệ Chấn Sơn cũng vội vàng lên tiếng.
...
Một bên khác.
Trên đỉnh núi rách nát.
“Mẹ nó!”
“Diệp thiếu gia nói gọi một ít người đến để trấn giữ trận địa.”
“Đây có thể gọi là một ít người sao? Đây mẹ nó căn bản chính là một chút trăm vạn người đó!”
Nhìn thấy một dãy mấy trăm vạn cường giả khủng bố mặc kim giáp đi ra từ vết nứt không gian, Hồ Trường Trường, Hồ Đoán Đoán và Hùng Thiên lập tức bị dọa cho choáng váng!
Đặc biệt là Hùng Thiên!
Bởi vì hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, mấy trăm vạn cường giả ạ mặc kim giáp trên người này, bất kỳ một kẻ nào, đều cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thậm chí nói không khoa trương, mấy trăm vạn cường giả mặc kim giáp này, có khả năng một người hắn cũng không đánh lại.
Mà khi biết mấy trăm vạn cường giả mặc kim giáp này toàn bộ đều là quân dự bị hộ đạo giả bên người Diệp Phong, hắn lập tức bị dọa cho kinh hãi thật lâu không nói ra lời.
“Diệp thiếu gia!”
“Ta có thể tùy ý chọn trong đại quân kim giáp này một vị để luận bàn được không?”
Sau đó, Hùng Thiên lộ ra vẻ mặt thành thật nhìn về phía Diệp Phong hỏi, hắn rất muốn biết, giữa mình và đại quân kim giáp này chênh lệch thế nào, chênh lệch bao nhiêu!
“Hả?”
“Luận bàn cùng bọn hắn một chút?”
Nghe được thỉnh cầu này của Hùng Thiên, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó nhìn về phía Diệp Nhất.
“Diệp Nhất!”
“Tên Hùng Thiên này là cường giả đứng đầu Hỗn Độn Giới.”
“Nếu như ngươi chiến đấu với hắn, có thấy khó giải quyết không?”
Sau đó Diệp Phong dùng thần thức truyền âm hỏi Diệp Nhất.
“Chủ nhân.”
“Nói thật, rất khó giải quyết!”
“Bởi vì, dù là ta vận dụng toàn lực, chỉ sợ rất khó giết hắn trong mười chiêu.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Diệp Nhất cũng bày ra vẻ mặt thành thật mà trả lời.
Hả?
Toàn lực ra tay, trong mười chiêu rất khó giết hắn?
Cái này mẹ nó cũng là khó giải quyết trong miệng ngươi à?
Sau khi nghe được câu trả lời của Diệp Nhất, trên mặt Diệp Phong cũng nháy mắt đen sì, sau đó lập tức phất tay nói: “Tìm một chỗ không người, sau đó chơi cùng hắn đi.”
“Chủ nhân.”
“Diệp Nhất hiểu rõ.”
Sau khi nghe Diệp Phong nói, Diệp Nhất cũng nhẹ gật đầu, sau đó đưa Hùng Thiên theo phóng lên tận trời, rất nhanh thân hình của hai người đã biến mất trong cảnh đêm.
...
“Diệp Nhất đại nhân.”
“Chúng ta phải đi đâu để luận bàn?”
Bay một hồi, hình thiện phát hiện Diệp Nhất vẫn chưa có ý định dừng lại, điều này khiến trên mặt hắn toát ra một chút không hiểu, sau đó lên tiếng hỏi.
“Tiểu Hùng.”
“Chút nữa luận bàn xong, khẳng định tâm tình của ngươi sẽ rất kém.”
“Cho nên ta chuẩn bị cho ngươi mấy người, để một chút nữa ngươi xả giận lên người bọn họ một chút.”
Nghe thấy câu hỏi của Hùng Thiên, Diệp Nhất cũng cười giải thích.
“Tốt!”
“Luận bàn ngay tại đây đi.”
“Chờ chúng ta luận bàn xong, ba bao cát kia chắc là cũng đã tới.”
Rất nhanh, Diệp Nhất dừng lại, sau đó cười nói với Hùng Thiên.
Chương 1230 - Ta muốn đánh các ngươi một trận, để cho bản thân vui vẻ.“Diệp Nhất đại nhân.”
“Trước khi luận bàn ta có một thỉnh cầu.”
Lúc này, Hùng Thiên cũng dùng vẻ mặt thành thật nhìn về phía Diệp Nhất vừa lên tiếng.
“A?”
“Thỉnh cầu gì?”
“Nói ta nghe một chút.”
Nghe được lời này của Hùng Thiên, Diệp Nhất cũng lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi.
“Diệp Nhất đại nhân”
“Ta mong ngươi không cần nương tay, dùng toàn lực mà đánh.”
“Bởi vì ta muốn nhìn một chút, thực lực của ta so với ngươi đến cùng cách biệt bao nhiêu.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Nhất, Hùng Thiên cũng nói ra thỉnh cầu của mình.
“Được.”
“Ta đồng ý thỉnh cầu này của ngươi.”
“Có điều, ngươi cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì trận chiến sắp tới, có thể sẽ hoàn toàn đả kích lòng tự tin của ngươi.”
Nghe được lời thỉnh cầu này của Hùng Thiên phải Diệp Nhất không chút do dự lập tức đồng ý, bởi vì cho dù đối phương không nói, hắn cũng sẽ dùng toàn lực ra tay.
Một bên khác.
“Đại ca.”
“Đối phó với một thế lực nhỏ như vậy, một mình ta ra tay là được rồi.”
“Căn bản không cần ngươi và nhị ca ra tay.”
Lúc này Quỷ lão tam đang trên đường đuổi tới hướng đỉnh núi rách nát nói ra suy nghĩ của mình với hai người còn lại.
“Lão tam.”
“Bại Gia Môn này dám khiêu chiến với Thí Quỷ Môn của ta, vậy chúng ta tuyệt đối không thể xem thường bọn họ.”
“Nếu không, cuối cùng chịu thiệt tuyệt đối là chúng ta...”
Oanh! Oanh! Oanh!
Không đợi Quỷ lão đại nói xong, một luồng dư âm chiến đấu kinh khủng, giống như từng con hồng hoang cự thú, gào thét chạy về phía bọn họ từ phía xa.
“Không ổn!!!”
“Nhị đệ, tam đệ.”
“Dùng toàn lực ngăn cản, đừng giữ lại chút nào.”
“Nếu không chúng ta sẽ chết ở chỗ này.”
Phát giác được dư âm của cuộc chiến này có uy lực kinh khủng, Quỷ lão đại cũng lộ vẻ mặt hoảng sợ hô to, sau đó lập tức phóng xuất ra đạo tượng của mình, lại nuốt thêm mấy viên đan dược có thể tăng cường tu vi trong thời gian ngắn, sau đó toàn lực phát động tất cả đạo khí phòng ngự lên người mình.
Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam sau khi thấy vậy, cũng nháy mắt bùng nổ toàn lực, phàm là át chủ bài có thể sử dụng, trong thời khắc này bọn họ cũng sử dụng toàn bộ, không dám tư tàng chút nào.
“Mẹ nó!!!”
“Dư âm của cuộc chiến này cũng quá kinh khủng.”
“Rốt cuộc là ai đang chiến đấu?”
Nhìn thấy ba người dùng hết toàn lực dựng lên kết giới phòng ngự chồng chất, dưới dư âm trùng kích của một cỗ lại một cỗ năng lượng đã bắt đầu xuất hiện vết rách, Quỷ lão tam cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ hô to.
“Tuy không biết là ai đang chiến đấu.”
“Nhưng có thể khẳng định một điều là ba chúng ta trong mắt đối phương tuyệt đối chỉ giống như con kiến hôi.”
“Mà nếu như đối phương muốn diệt hết chúng ta, vậy một chút năng lực chống trả chúng ta cũng không có, dù sao bây giờ chúng ta dùng hết toàn lực, ngay cả dư âm chiến đấu của họ cũng không chống nổi.”
Lúc này, Quỷ lão nhị cũng run rẩy nói ra suy nghĩ của mình.
“Đúng!”
“Con kiến hôi!”
“Tuy chúng ta không cẩn thận tiến vào phạm vi chiến đấu của họ, nhưng chúng ta chỉ là con kiến hôi, vậy bọn họ cũng không thêm phiền mà ra tay với chúng ta.”
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể chống đỡ việc dư âm liên tiếp của cuộc chiến đấu này, sau đó khi cuộc chiến kết thúc nhanh chóng rời đi, vậy còn có thể có hy vọng sống.”
Sau khi nghe được lời Quỷ lão nhị nói, sắc mặt Quỷ lão đại kích động nói ra suy nghĩ của mình.
Một lát sau.
“Không còn?”
“Dư âm chiến đấu kinh khủng kia không còn nữa?”
Trong khi kết giới phòng ngự chồng chất mà ba người dựng lên sắp bị đập nát, ba người lại ngạc nhiên phát hiện dư âm khủng bố chấn động không gian kia đã biến mất không còn nữa.
Cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến ba người lập tức ôm đầu khóc ồ lên, bọn họ vừa mới làm tốt chuẩn bị nghênh đón cái chết.
“Nhị đệ!”
“Tam đệ!”
“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc vui vẻ, chúng ta phải nắm chặt thời gian mà chạy đi!”
Lúc này, Quỷ lão đại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó nhìn về phía hai người lên tiếng nhắc nhở.
“A đúng đúng đúng!”
“Đại ca, ngươi nói đúng!”
“Bây giờ chúng ta vẫn đang trong phạm vi chiến đấu của đối phương, nếu không nắm chặt thời gian rút lui cách xa nơi này, vậy khẳng định sẽ khiến tồn tại kinh khủng kia không vui.”
Nghe được lời nhắc nhở của Quỷ lão đại, Quỷ lão tam cũng vội vàng trả lời.
Sau đó, ba người dùng sức lực còn sót lại, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Trên bầu trời, trong bóng tối.
“Tiểu Hùng.”
“Nếu như ngươi có đủ nhiều đạo khí mạnh mẽ và đan dược đỉnh Phong.”
“Thì hẳn có thể ngăn trở được mười chiêu của ta.”
“Có điều, bây giờ ngươi chỉ có thể ngăn cản được 6 chiêu của ta.”
Nhìn ba người chạy trốn phía dưới, Diệp Nhất cười nói với Hùng Thiên.
Hả?
Trạng thái đỉnh Phong của ta.
Còn thêm nhiều đạo khí mạnh mẽ và đan dược.
Mà tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản được mười chiêu của ngươi?
Nghe được lời này của Diệp Nhất, Hùng Thiên cũng toát ra một nụ cười khổ, hắn thật sự không nghĩ tới, chênh lệch giữa mình với Diệp Nhất lại lớn như vậy!
Mà nghĩ đến cường giả như Diệp Nhất, ở bên ngọn núi rách nát kia, còn có mấy trăm vạn người, Tâm tình của hắn lúc này lập tức sụp đổ!
“Diệp Nhất đại nhân!”
“Ta đã từng giao thủ với Tiểu Cước đại nhân.”
“Có điều, hắn dùng một đá đã khiến ta mơ hồ, cho nên ta căn bản cũng không biết chênh lệch bao nhiêu với hắn.”
“Nên ta muốn hỏi một chút, giữa ngươi và Tiểu Cước đại nhân chênh lệch bao nhiêu?”
Lúc này, bỗng nhiên Hùng Thiên nghĩ tới điều gì sau đó nhìn về phía Diệp Nhất hỏi.
“Hả?”
“Chênh lệch giữa ta và Tiểu Cước đại nhân sao?”
“Nói như thế nào được nhỉ?”
“Nếu như ta với Tiểu Cước đại nhân so tài, ta đánh ngươi như thế nào, hắn đánh ta như vậy.”
“Cho nên, ngươi chênh lệch với ta bao nhiêu, ta và Tiểu Cước đại nhân cũng chênh lệch bấy nhiêu.”
Nghe được câu hỏi của Hùng Thiên, Diệp Nhất cũng sửng sốt một chút sau đó giải thích rõ ràng.
???
Chênh lệch giữa ta và ngươi, cũng đã là trên trời với dưới đất!
Vậy nếu dựa theo ngươi nói, ta mẹ nó ngay cả tư cách nhìn vào bóng lưng của Tiểu Cước đại nhân cũng không có!
Chương 1231 - Ta muốn đánh các ngươi một trận, để cho bản thân vui vẻ. (2)Nghe được câu trả lời của Diệp Nhất, Hùng Thiên càng hỏng mất, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía ba người đang chạy trốn phía dưới, hắn nhất định phải ở trên thân của ba người kia, một lần nữa lấy lại tự tin mới được!
...
“Chuyện này, vị đại nhân này!”
“Không biết vì sao ngài muốn ngăn cản đường đi của chúng ta?”
Khi Hùng Thiên trực tiếp ngăn lại đường đi của ba người, sắc mặt của Quỷ lão đại sợ hãi hỏi, bởi vì hắn nhìn thấy trên người của đối phương, có một luồng hơi thở quen thuộc, chính là một cỗ hơi thở kinh khủng trong dư âm của cuộc chiến đấu kia.
“Tại sao ta muốn ngăn cản đường đi của các ngươi?”
“Ngươi đã hỏi, vậy ta sẽ trả lời cho ngươi biết.”
“Bởi vì ta đánh thua, cho nên tâm trạng của ta bây giờ rất khó chịu!”
“Sau đó, ta muốn đánh các ngươi một trận, để cho bản thân ta vui vẻ lại.”
Nghe được câu hỏi của Quỷ lão đại, Hùng Thiên cũng dùng sắc mặt nghiền ngẫm nhìn đối phương trả lời.
???
Mẹ nó ngươi đánh thua, tâm trạng không tốt?
Sau đó muốn bắt ta trút giận?
Ngươi là người đó, mà chuyện bây giờ muốn làm có phải quá chó rồi hay không?
Nghe được lời này của Hùng Thiên, ba người Quỷ lão đại, Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam lập tức choáng váng.
“Đại ca!”
“Nhị ca!”
“Tuy lý do hắn muốn đánh chúng ta có chút chó má.”
“Nhưng chịu đánh một trận, dù sao cũng hơn phải chết!”
“Dù sao, nếu đối phương muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng không hề có chút năng lực phản kháng nào cả!”
Đúng lúc này, tiếng nói của Quỷ lão tam vang lên trong đầu Quỷ lão đại và Quỷ lão nhị.
“Đại ca!”
“Tam đệ nói rất đúng.”
“Tức phải biết rằng mạng của chúng ta hiện tại vẫn đang trong tay của người ta đó.”
“Mà người ta không định giết chúng ta, vậy để cho người ta đánh một trận thì có gì không được!”
Sau khi nghe được câu nói của Quỷ lão tam, Quỷ lão nhị cũng lập tức biểu đạt suy nghĩ của mình.
“Nhị đệ.”
“Tam đệ.”
“Lời của các ngươi rất có lý.”
“Vậy chúng ta hãy nghiêm túc đứng vững, để cường giả khủng bố này tùy ý đánh đi.”
Sau khi nghe được lời nói của hai người, Quỷ lão đại cũng cho ra quyết định như vậy.
“Đại nhân!”
“Tâm trạng của ngài không tốt, muốn đánh người là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng ngài có thể lựa chọn chúng ta, là vinh hạnh lớn lao của chúng ta!”
“Cho nên ngài cứ thỏa thích ra tay với chúng ta đi!”
“Nếu chúng ta động một cái, cũng là không tôn trọng ngài!”
Sau đó Quỷ lão đại dùng vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía Hùng Thiên lên tiếng nói.
???
Ta muốn đánh người, chọn các ngươi.
Các ngươi không những không tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy vinh hạnh mười phần?
Sau đó còn để cho ta thỏa thích ra tay?
Các ngươi xác định đầu óc của mình không có bệnh sao?
Nghe được lời của Quỷ lão đại, Hùng Thiên lập tức thấy mơ hồ, bởi vì tình huống này so với hắn dự đoán hoàn toàn khác!
“Khụ khụ!”
“Các ngươi hãy cứ phản kháng một chút đi.”
“Nếu không như vậy, ta đánh còn có ý nghĩa gì!”
Sau đó, Hùng Thiên nhìn về phía ba người nói ra ý nghĩ của mình.
“Đại nhân!!”
“Đang kiểm tra!”
“Mày đây là đang kiểm tra chúng ta đúng không?”
“Ngài yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ đứng yên tại chỗ để ngài tùy ý đánh, cho dù trời sập, chỉ cần ngài vẫn muốn đánh chúng ta, vậy chúng ta sẽ không động đậy dù chỉ một chút!”
Nghe được lời nói của Hùng Thiên, tròng mắt của Quỷ lão đại đảo qua đảo lại, cũng lập tức trả lời, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Phản kháng? Chúng ta phản kháng cái lông à? Nếu thật sự dám phản kháng vậy chẳng phải ngươi sẽ đánh càng vui vẻ, đến lúc đó, chẳng phải chúng ta sẽ chịu tội sao?!”
???
Kiểm tra?
Con mẹ nó chứ kiểm tra!
Nếu các ngươi cứ đứng bất động ở đấy, ta đánh không có cảm giác gì!
Nghe được lời của Quỷ lão đại, Hùng Thiên muốn điên rồi, bây giờ hắn càng thêm có cảm giác, ba kẻ trước mặt này tuyệt đối trong đầu có bệnh nặng, nếu không thì người bình thường đâu ai sẽ nghĩ như vậy.
Oanh!
Đúng lúc này, một luồng kiếm khí mạnh mẽ lập tức chém xuống phía trước mặt ba người thái thượng trưởng lão Thí Quỷ Môn, tạo ra một khe nứt sâu không thấy đáy.
“Tay không đánh lại, chém tay!”
“Chân không đánh lại, chặt chân!”
“Nếu các ngươi muốn trở thành cây gậy người, vậy hãy đứng đấy để cho hắn đánh.”
Cùng lúc đó, tiếng nói lạnh lùng của Diệp Nhất vang lên giữa không trung.
“Đại ca!”
“Luồng hơi thở này, là một luồng hơi thở khác trong dư âm của cuộc chiến đấu kia.”
“Nói cách khác, vị cường giả khủng bố trước mặt này hẳn là thua dưới tay cường giả mặc kim giáp trong không trung kia.”
“Mà nhìn tình huống bây giờ, nếu chúng ta dám không đánh lại, vị cường giả mặc kim giáp trong không trung kia sẽ lập tức giết chúng ta!”
Lúc này, tiếng nói của Quỷ lão tam vang lên trong đầu quỳ lão đại và Quỷ lão nhị.
“Đại ca!!!”
“Tam đệ nói rất đúng!”
“Ngày vị cường giả mặc kim giáp lạnh lùng trong không trung kia, xem ra cũng không dễ nói chuyện như vị cường giả khủng bố đứng trước mặt này.”
“Nếu không, chúng ta vẫn phản kháng đi.”
“Dù sao, thà bị đánh một chút, cũng hơn so với biến thành gậy người mà chết.”
Ngay sau đó, tiếng nói của Quỷ lão nhị cũng vang lên trong đầu Quỷ lão đại và Quỷ lão tam.
“Nhị đệ!”
“Tam đệ!”
“Lời nói của các ngươi rất có lý!”
“Vậy chúng ta vẫn hãy phản kháng đi, dù sao, tiếp nhận yêu cầu của cường giả cũng là một loại tôn trọng đối với cường giả!”
Sau khi nghe được lời hai người nói, Quỷ lão đại cũng cho ra quyết định.
“Đại nhân!”
“Ngài cứ việc ra tay, chúng ta nhất định sẽ liều mạng phản kháng!”
“Nếu không phản kháng tử tế, vậy cũng là không tôn trọng ngài!”
Ngay sau đó, Quỷ lão đại bày ra vẻ mặt thành thật nhìn về phía Hùng Thiên lên tiếng.
???
Mẹ nó, mới vừa rồi ngươi không nói như vậy!
Mà bây giờ, bị Diệp Nhất đại nhân dọa một chút lập tức thay đổi?
Sau khi nghe được câu trả lời của Quỷ lão đại, Hùng Thiên cũng toát ra nét cười khổ, đồng thời nghĩ thầm trong lòng: “Xem ra, ra tay có tác dụng hơn nhiều lời nói.”
“A!”
“Đại nhân, đừng đánh vào mặt ta!”
“A!”
Chương 1232 - Đại ca, hãy để người của Bại Gia Môn, giúp chúng ta vui vui vẻ vẻ!“Đại nhân, mưa móc không đều a!”
“Mày không thể chỉ đánh mỗi đại ca và nhị ca của ta mà không đánh ta!”
“Nếu ngươi tiếp tục chơi như vậy, sau đó đại ca và nhị ca của ta có tâm lý ta được thiên vị, vậy tuyệt đối sẽ đánh chết ta!”
Theo sự ra tay của Hùng Thiên, ba vị thái thượng trưởng lão của Thí Quỷ Môn liên tục không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một lúc lâu sau.
“Hô!”
“Thoải mái!”
“Tâm trạng thoải mái hơn rồi!”
Sau khi Hùng Thiên điên cuồng đánh ba người một lúc lâu, lúc này mới hài lòng ngừng lại.
“Đại nhân!”
“Xem ở việc chúng ta giúp ngài hóa giải tâm tình, cho chúng ta hỏi một chuyện được không?”
Nhìn thấy Hùng Thiên chuẩn bị rời đi, Quỷ lão đại lấy dũng khí lên tiếng hỏi.
“Hỏi đi.”
“Nhưng ta không đảm bảo nhất định sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”
Nghe được lời nói của Quỷ lão đại, Hùng Thiên cũng lộ vẻ mặt tò mò trả lời.
“Đại nhân!”
“Trước đó ngài nói, trận chiến trước ngài đánh thua.”
“Vậy ngài có thể cho chúng ta biết, giữa ngài và vị cường giả mặc kim giáp kia chênh lệch lớn thế nào không?”
Lúc này, Quỷ lão đại trực tiếp nói ra vấn đề tò mò của mình.
“Mười chiêu!”
“Dù ta có rất nhiều át chủ bài, nhưng cực hạn của ta cũng chỉ có thể ngăn cản mười chiêu của hắn!”
“Sau mười chiêu, ta chắc chắn thua.”
“Mà thua, không phải chỉ đơn giản là đánh thua, mà là chết, không có một chút cơ hội sống sót nào.”
Nói xong, Hùng Thiên lập tức phóng lên tận trời, rất nhanh đã biến mất trong cảnh đêm.
Xuýt!!!
Nghe được câu trả lời của Hùng Thiên, ba người Quỷ lão đại, Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh, phải biết rằng, vừa rồi bọn họ thật sự đã phản kháng, cũng thật sự nhìn ra sự chênh lệch rõ ràng giữa trời và đất.
Có thể nói, Hùng Thiên trong lòng bọn họ cũng là một tòa núi lớn không thể vượt qua, cho nên, bọn họ đoán cuộc chiến trước đó, dù là Hùng Thiên thua, vậy cũng chỉ thua một chiêu.
Ai có thể biết được, sự thật lại khủng bố như thế, thậm chí khủng bố khiến người ta không thể tin được.
“Con kiến hôi!”
“Chúng ta ở trong mắt vị đại nhân này cũng là con kiến hôi.”
“Mà trong mắt vị cường giả mặc kim giáp kia, chỉ sợ ngay cả con kiến hôi cũng không bằng!”
“Chuyện này, thật sự rất đả kích ta!”
“Cho nên, tâm trạng bây giờ của ta vô cùng khó chịu, ta cũng phải tìm một số người, sau đó đánh bọn họ một trận để khiến mình vui vẻ!”
Sau khi tỉnh táo lại, Quỷ lão đại đã nói ra một câu như vậy.
Mà Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam đứng một bên sau khi nghe được, cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó sắc mặt nghiền ngẫm cùng nhau nói: “Đại ca, vậy để người của Bại Gia Môn, giúp chúng ta vui vẻ đi!”
Trên đỉnh núi rách nát.
“Các vị!”
“Chuyện có biến!”
“Thí Quỷ Môn chỉ phái ra ba tên rác rưởi mạnh nhất.”
“Mà giải quyết hết ba tên rác rưởi mạnh nhất này, có lẽ Thí Quỷ Môn cũng không dám đến tìm phiền phức nữa.”
“Cho nên, ba tên rác rưởi mạnh nhất này, chúng ta chia thế nào?”
Lúc này, Diệp Tiểu Quái nhìn về phía bảy người Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Đường, Diệp tiểu bạch, lập tức nói thẳng tình huống, sau đó lên tiếng hỏi, dù sao thì đối thủ chỉ có ba người, mà bọn họ lại có tám người, đây là chuyện sói nhiều thịt ít a!
“Quái tỷ!”
“Để cho công bằng, chúng ta rút thăm đi.”
“Như thế, mặc kệ ai được chọn, người khác cũng không có ý kiến gì.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Tiểu Quái, Diệp Tiểu Hắc lập tức tiến lên một bước, sau đó nói ra suy nghĩ của mình,
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
“....”
Câu nói của Diệp Tiểu Hắc vừa dứt, sóng là còn lại cũng đều chấp nhận đề nghị này.
“Được!”
“Nếu tất cả mọi người đã đồng ý với đề nghị này!”
“Vậy chúng ta lập tức rút thăm đi.”
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đồng ý đề nghị đó, Diệp Tiểu Quái cũng lập tức định ra mọi chuyện.
Cách đó không xa.
“Xong rồi!”
“Đều bị bọn họ chia hết rồi.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi đây xem chuyện vui.”
Phác giác ra được tình huống này, Diệp Nhất cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Chờ một chút!”
“Đã đi ra cả rồi.”
“Ngày nếu có điều kiện, lập tức lên, nếu không có điều kiện, vậy sáng tạo điều kiện cũng phải lên.”
“Tại sao có thể trầm luân như vậy!”
Lúc này, Diệp Nhất cũng nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó trong ánh mắt ảm đạm một lần nữa toát ra ánh sáng.
“Các huynh đệ!”
“Thí Quỷ Môn đã phái ba vị cường giả trong môn họ đến đây.”
“Mà đội quân đến sau, có lẽ rất nhanh cũng sẽ chạy đến!”
“Cho nên, tình cảnh hiện tại của Bại Gia Môn, khá là nguy hiểm.”
“Mà đối mặt với chuyện này, chúng ta không thể ngồi ở chỗ này chờ chết, cho nên ta chuẩn bị đưa một nhóm người đi chặn đường đội quân của thi Quỷ môn, nếu có ai không sợ chết, thì đi theo ta.”
Sau đó, Diệp Nhất dùng thần thức truyền âm, nói ra suy nghĩ của mình với đại quân kim giáp mấy trăm vạn.
“Nhất ca.”
“Thực lực của Thí Quỷ Môn rất mạnh mẽ, lần này tiến đến chặn đường, tất nhiên sẽ xảy ra một trận chém giết sinh tử khó liệu, nhưng ta không sợ, để ta đi!”
“Nhất ca!”
“Ta tình nguyện đi lên tuyến đầu quyết chiến tử, cũng không muốn sống tạm ở phía sau, hãy cho ta một chân!”
“Nhất ca!”
“Ta nguyện dùng một thân nhiệt huyết này, vẩy lên chiến trường bảo vệ Bại Gia Môn, cho nên, hãy cho ta đi cùng đi!”
“Nhất ca!”
“...”
Theo sự kích động của Diệp Nhất, đại quân kim giáp mấy trăm vạn người trong nháy mắt cũng đặt mình vào trong hoàn cảnh.
Nếu như Diệp Phong đang trong giấc ngủ say mà biết tất cả những chuyện này, khẳng định sẽ cho đại quân kim giáp mấy trăm vạn tên này mỗi người một tượng vàng Oscar!
“Được!”
“Các huynh đệ!”
“Biểu hiện của các ngươi, không khiến ta thất vọng!”
“Sau khi ba tên cường giả Thí Quỷ Môn kia đến, chúng ta lập tức xuất phát, đi chặn đường đại quân của Thí Quỷ Môn phía sau.”
Sau khi đạt được câu trả lời của đại quân kim giáp mấy trăm vạn người, Diệp Nhất cũng lộ vẻ mặt hưng phấn mà la lớn.
Một bên khác.
“Đại ca!”
“Chúng ta đã sắp tới ngọn núi rách của Bại Gia Môn!”
Chương 1233 - Tám tên rác rưởi các ngươi, qua đây chơi đùa cùng ba huynh đệ chúng ta đi!“Đến lúc đó, ngươi đoạt ít đi mấy người, nếu không ta và nhị ca không còn gì để chơi.”
Khi ba người Quỷ lão đại, Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam cách ngọn núi rách ngày càng gần, Quỷ lão tam cũng nói ra câu trêu đùa.
“Hahaha!”
“hai vị đệ đệ yên tâm!”
“Đến lúc đó ta chọn một người để ra sức đánh, còn lại, đều cho các ngươi.”
Nghe được lời nói của Quỷ lão tam, Quỷ lão đại cũng cực kỳ hào khí mà đáp lại.
Rất nhanh sau đó.
Ba người đã đi thẳng tới đỉnh núi rách.
“Hả?”
“Chuyện thế nào?”
“Bại Gia Môn này sao mẹ nó chỉ có tám người?”
Khi Quỷ lão đại nhìn thấy đối diện chỉ có tám người, trên mặt toát ra vẻ thất vọng, bởi vì hắn cảm giác được, nếu chỉ có ngần ấy người căn bản không đủ để ba người bọn họ chơi.
“Nhị đệ!”
“Tam đệ!”
“Người của Bại Gia Môn này quá ít!”
“Vậy ta trực tiếp chọn nữ tử áo đen kia đi, bảy người còn lại ta không đoạt với các ngươi, tự các ngươi phân chia.”
Sau đó, Quỷ lão đại chỉ vào Diệp Tiểu Quái nói với hai người Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam bên cạnh.
“Tam đệ!”
“Đại ca đã rộng rãi như vậy, ta làm nhị ca cũng không thể quá mức hẹp hòi.”
“Như vậy, nam tử mặc áo đen đối diện kia, nam tử tóc trắng và con nhóc kia để cho ta, còn lại bốn tên thì giao cho ngươi.”
Sau khi nghe được lời Quỷ lão đại nói, Quỷ lão nhị cũng cười lên tiếng.
“hai vị ca ca thật rộng rãi!”
“Vậy tiểu đệ xin chiếm lợi, muốn bốn tên còn lại kia.”
Sau khi nghe được lời nói của hai người, Quỷ lão tam cũng cười trả lời.
Phía đối diện.
???
Chuyện này là sao?
Chúng ta mới là sói, còn các ngươi là thịt!
Mà vì cướp đoạt mấy khối thịt các ngươi này, chúng ta mẹ nó đã phải rút thăm.
Kết quả, hiện tại các ngươi còn tới chọn chúng ta?
Sau khi nghe được lời của ba người, trên mặt tám người Diệp Tiểu Quái, Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Đường đều toát ra vẻ giật mình, bọn họ thật sự không nghĩ tới, ba tên rác rưởi phía trước kia, vậy mà lại có thao tác cợt nhả như vậy!
Nhưng rất nhanh, ngoại trừ ba người Diệp Tiểu Kiếm, Diệp tiểu chùy và Diệp Tiểu Cước, mày thì năm người còn lại đều toát ra vẻ mặt hưng phấn, bởi vì bọn họ không rút thăm trúng, đã làm tốt chuẩn bị Xem náo nhiệt, nhưng bây giờ đối phương đã chọn bọn họ, vậy bọn họ có thể thuận lý thành chương mà ra tay.
“Tiểu Quái tỷ!”
“Chúng ta đã rút thăm rồi!”
“Cho nên, bọn họ là của ba người chúng ta, không phải là các ngươi muốn đổi ý đó chứ?”
Lúc này, Diệp Tiểu Kiếm phát giác ra chuyện dị thường, cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Quái lên tiếng nhắc nhở.
“Tiểu Kiếm!”
“Chúng ta cũng không muốn ra tay.”
“Nhưng đối phương đã điểm danh muốn khiêu chiến chúng ta, vậy nếu chúng ta không ứng chiến chẳng phải nói rằng chúng ta sợ bọn họ?”
“Mà nếu chuyện này truyền đi, mất mặt không phải chúng ta mà chính là chủ nhân.”
“Cho nên, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải ra tay.”
Sau khi nghe được lời Diệp Tiểu Kiếm nói, Diệp Tiểu Quái cũng nghiêm túc trả lời.
Hả?
Cái này mẹ nó cũng có thể lôi chủ nhân vào?
Sau khi nghe được câu trả lời của Diệp Tiểu Quái, trên mặt Diệp Tiểu Kiếm trong nháy mắt cũng đen xì.
Một bên khác!
“Này!”
“Tám tên rác rưởi các ngươi!”
“Đi qua đây chơi đùa với ba huynh đệ chúng ta.”
Nhìn thấy tám người đối diện đứng tại chỗ, nửa ngày không có phản ứng gì, Quỷ lão đại còn tưởng rằng, đối phương phát giác được hơi thở cường đại trên người bọn họ bị dọa sợ choáng váng, sau đó ngoắc ngón tay, sắc mặt miền ngẫm lên tiếng khiêu khích.
“Ồ!”
“Sao ở đây lại đông vui như vậy?”
“Chẳng lẽ ba tên cường giả của Thí Quỷ Môn kia đã tới?”
Đúng lúc này, tiếng nói của Hùng Thiên vang lên từ đằng xa.
“Mẹ nó, tại sao cường giả khủng bố kia ở đây?”
“Ai con mẹ nó có thể nói cho ta biết sao hắn ở chỗ này?”
Nghe được tiếng nói quen thuộc, ba người Quỷ lão đại, Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam toàn thân run lên, sau đó nhìn về hướng phát ra tiếng nói, vậy mà lại là Hùng Thiên, bọn họ thiếu chút nữa đã bị dọa cho ngất đi.
“Ồ!”
“Sao ba người các ngươi lại ở đây?”
Khi Hùng Thiên nhìn thấy ba người Quỷ lão đại cũng ngạc nhiên hỏi.
???
Cái gì gọi là sao lại ở chỗ này?
Lời này hẳn là lời chúng ta hỏi ngươi.
Nghe được câu hỏi của Hùng Thiên, đám ba người Quỷ lão cũng toát ra nụ cười khổ, bởi vì bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới lại gặp Hùng Thiên ở đây.
“Chờ một chút!”
“Ba tên các ngươi không phải là cường giả Thí Quỷ Môn phái tới đó chứ?”
Lúc này chú ý tới trên mặt ba người Quỷ lão toát ra sắc mặt quái dị, Hùng Thiên cũng đoán được điều gì đó, sau đó trừng lớn mắt nhìn về phía ba người mà hỏi.
“Sao vậy?”
“Tiểu Hùng tử biết bọn hắn?”
Nghe được câu nói của Hùng Thiên, Diệp Tiểu Cước cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu Cước đại nhân.”
“Cũng không tính là quen biết.”
“Chỉ có thể nói là từng gặp mặt một lần.”
Thấy Diệp Tiểu Cước hỏi, Hùng Thiên vội vàng trả lời.
???
Tiểu Hùng tử?
Tiểu Cước đại nhân?
Cái này mẹ nó là loại xưng hô kiểu gì?!
Các ngươi đừng làm chúng ta sợ!
Nghe được xưng hô của hai người, ba người Quỷ lão lập tức bị dọa sợ , bọn họ thật sự không nghĩ tới, tám kẻ mà mình cho là đồ rác rưởi, lại là tồn tại còn khủng bố hơn cả Hùng Thiên.
“Chư vị đại nhân!”
“Ngày cường địch đã tới, vậy việc ở đây giao cho chư vị đại nhân!”
“Còn ta chuẩn bị suất lĩnh đại quân kim giáp đi chặn đường đội quân của Thí Quỷ Môn phía sau.”
Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc của Diệp Nhất từ đằng xa vang lên.
Mà nghe được tiếng nói quen thuộc này, ba người Quỷ lão hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì vị cường giả mặc kim giáp kia còn kinh khủng hơn cả Hùng Thiên, vậy mà còn xưng hô với tám người trước mặt này là đại nhân!
Vậy thực lực của tám người này đến cùng khủng bố tới trình độ nào?!
Thế mà ngay tại thời khắc ba người tuyệt vọng, một màn khiến bọn hắn suốt đời khó quên lập tức xuất hiện trước mặt.