Dưới bầu trời đêm ánh trăng mông lung.
Bắt đầu xuất hiện hết điểm sáng màu vàng óng này đến điểm sáng màu vàng óng khác.
Mà những điểm sáng màu vàng óng này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, cuối cùng trên bầu trời đêm của đỉnh núi rách nát này, giống như phủ thêm một tầng áo ngoài màu vàng kim, cực kỳ lóa mắt.
“Chư vị đại nhân.”
“Một trận chiến này, sinh tử khó liệu!”
“Nhưng vì Bại Gia Môn, cho dù chúng ta phải chết cũng nhất định sẽ ngăn chặn lại đội quân của Thí Quỷ Môn!”
Nói xong, tay Diệp Nhất cùng đại quân kim giáp mấy trăm vạn người lập tức hóa thành từng đường ánh sáng màu vàng kim, dùng một loại tốc độ cực nhanh vọt và phương hướng Thí Quỷ Môn.
???
Sinh tử khó liệu?
Lại còn cho dù chết, cũng muốn ngăn chặn đại quân của Thí Quỷ Môn?
Cái này mẹ nó nói ra không biết ngượng miệng sao?
Đừng nói các ngươi có mấy trăm vạn người, chỉ tùy tiện một người trong số các ngươi đèo mẹ nó có thể san bằng Thí Quỷ Môn chúng ta rồi!
Sau khi nghe được câu nói của Diệp Nhất, ba người Quỷ lão đều bị làm cho ngây người, mà bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cương dạ khủng bố cấp bậc như Diệp Nhất mà ở đây có tới mấy trăm vạn người.
Mà Thí Quỷ Môn của bọn họ, thế mà lại muốn khiêu chiến với loại thế lực kinh khủng này, cái này mẹ nó là đang tìm đường chết!
“Binh đối binh, tướng đối tướng!”
“Ngươi là lão đại trong ba người.”
“Vậy ta nghĩ, khi chúng ta chiến đấu sẽ vô cùng thú vị.”
Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy nghiền ngẫm của Diệp Tiểu Quái bỗng nhiên vang lên từ phía đối diện.
Hả?
Ta chọn lấy một người.
Vậy mà mẹ nó lại còn là lão đại phía đối phương!
Vận may của ta đây là tốt hay không tốt?
Nghe Diệp Tiểu Quái nói vậy, Quỷ lão đại muốn điên rồi!
Mà lúc này, Quỷ lão nhị và Quỷ lão tam cũng phân biệt bị bọn Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Đường, Diệp Tiểu Cước bao vây lại.
...
Thí Quỷ Môn!
“Chuyện này là như thế nào?”
“Chẳng lẽ trời muốn diệt Thí Quỷ Môn ta sao?”
Nhìn đại quân kim giáp mấy trăm vạn người bao vây Thí Quỷ Môn, phát hiện ra trên người mỗi một tên trong đại quân kim giáp đều phát ra hơi thở khủng bố, môn chủ Lệ Chấn Sơn của Thí Quỷ Môn lúc này tâm tính lập tức sụp đổ!
Hắn không hiểu!
Vì sao lại có nhiều cường giả khủng bố như vậy bỗng nhiên bao vây Thí Quỷ Môn bọn họ?
“Lệ Chấn Sơn!”
“Nếu Thí Quỷ Môn các ngươi đã dám khiêu chiến với Bại Gia Môn chúng ta.”
“Vậy liền thỏa thích chiến một trận đi!”
“Có điều, tuy so trên nhân số chúng ta ở thế yếu, nhưng tốt nhất ngươi đừng xem nhẹ chúng ta!”
Đúng lúc này, Diệp Nhất dẫn đầu nhìn về phía Lệ Chấn Sơn biểu lộ ra thân phận.
???
Thí Quỷ Môn của chúng ta coi như tính cả tạp dịch, chỉ sợ đều không quá năm vạn người.
Vậy mà ngươi nói với ta, trên nhân số các ngươi ở thế yếu?
Đây là lời một con người có thể nói ra sao?
Nghe được lời này của Diệp Nhất, Lệ Chấn Sơn cũng bị da mặt dày của đối phương làm cho kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng âm thầm nghĩ: “Đáng chết, bọn họ là người của Bại Gia Môn, Bại Gia Môn này sao lại khủng bố như thế?”
“Lệ Chấn Sơn!”
“Đừng căng thẳng như vậy.”
“Chúng ta sẽ không giết các ngươi.”
“Có điều, nếu trận chiến này Thí Quỷ Môn của các ngươi thua, vậy tất cả mọi người của Thí Quỷ Môn đều phải đến Bại Gia Môn chúng ta làm công nhân mấy ngày, dù sao Bại Gia Môn của chúng ta mới vừa thành lập, cũng cần lượng lớn sức lao động.”
Ngay khi trong lòng của tất cả mọi người khí Quỷ môn và Lệ Chấn Sơn đang tuyệt vọng, lời này của Diệp Nhất không khác nào cho tất cả mọi người của Thí Quỷ Môn một hy vọng sống.
Oành!
Lúc này, Lệ Chấn Sơn trực tiếp quỳ về hướng Diệp Nhất, sau đó vội vàng hô lớn: “Đại nhân, chúng ta nhận thua, chúng ta đồng ý đi làm công!”
“Cái gì?!”
“Các ngươi thà chết chứ không chịu khuất phục?”
“Được được được!!!”
“Không nghĩ tới, người của Thí Quỷ Môn lại cứng cỏi như thế.”
“Đã như vậy, lập tức khai chiến đi!”
Nói xong, Diệp Nhất mang theo sắc mặt hưng phấn, dẫn đầu lao về phía Lệ Chấn Sơn.
...
Sáng sớm hôm sau.
“Ồ!”
“Đêm qua khi ta đi ngủ, còn chưa có cái gì.”
“Kết quả chỉ trong vòng một đêm, bọn Tiểu Quái, Tiểu Hắc, đã dựng xong chỗ ở cho ta?”
Ngay khi Diệp Phong tỉnh lại trên giường Hỗn Độn Tinh Thạch, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng do Hỗn Độn Tinh Thạch dựng lên, trên mặt cũng toát ra vẻ giật mình.
“Được rồi!”
“Trước tiên hãy xem một chút sản phẩm phá của đổi mới ngày hôm nay đi.”
“Sau đó lại ra ngoài đó xem một chút, bọn họ làm bên ngoài thành thế nào rồi.”
Sau khi giật mình, Diệp Phong kiểm tra sản phẩm phá của mới ngày hôm nay.
Sản phẩm phá của hôm nay: Không Minh Hồn Diễm Thụ * 1000
Không Minh Hồn Diễm Thụ: một loại thần thụ đặc biệt của Hỗn Độn Giới, mà đặc điểm của Không Minh Hồn Diễm Thụ mày có lợi ích rất lớn với thần hồn của tu sĩ.
“Lười!”
“Hệ thống thật là mẹ nó lười!”
“Cho thêm một chút tin tức thì chết sao!”
Xem xét tin tức của sản phẩm phá của mới ngày hôm nay, khuôn mặt Diệp Phong sạm đen lại như rau muống luộc.
“Được rồi.”
“Đi ra hỏi Tiểu Hùng một chút đi.”
“Hẳn là hắn sẽ biết một số chuyện có liên quan tới Không Minh Hồn Diễm Thụ.”
Nghĩ đến đây, Diệp Phong đi thẳng ra khỏi phòng ốc của mình.
“Mẹ nó!”
“Cái này mẹ nó là chuyện như thế nào?!”
“Vì sao lại có nhiều người như vậy?”
Thế mà khi Diệp Phong đi ra khỏi phòng, nhìn trên đỉnh núi rách nát, có mấy vạn người đều đang bận rộn làm việc, cả người lập tức mơ hồ.
“Chủ nhân.”
“Ngài tỉnh rồi.”
Đúng lúc này, Diệp Tiểu Quái đi tới trước mặt Diệp Phong.
“Tiểu Quái.”
“Những người này là ai?”
Nhìn đám người xung quanh đang xử lý cỏ dại và đá vụn, Diệp Phong nhìn về phía Diệp Tiểu Quái hỏi.
“Chủ nhân.”
“Tối hôm qua khi ngài nghỉ ngơi, Thí Quỷ môn đã phái ba tên cường giả tới muốn tìm Bại Gia Môn chúng ta gây phiền phức, nhưng lập tức đã bị tám người chúng ta cản lại.”
Chương 1235 - Không Minh Hồn Diễm Thụ, Hùng Thiên chịu thiệt rồi!“Sau đó Diệp Nhất nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên mang theo mấy trăm vạn đại quân kim giáp trực tiếp đi tới hang ổ Thí Quỷ Môn, sau đó bưng cả hang ổ của người ta tới đây.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái vội vàng giải thích.
“Hả?”
“Tiểu Quái.”
“Ý của ngươi là những người đang làm việc này đều là người của Thí Quỷ Môn?”
Nghe đến đây, Diệp Phong cũng lộ vẻ giật mình hỏi ngược lại.
“Không sai.”
“Toàn bộ bọn họ đều là người của Thí Quỷ Môn.”
“Mà ngay cả những tạp dịch đang làm việc vặt, đều không để lọt một ai, toàn bộ bắt về.”
Thấy Diệp Phong tra hỏi, Diệp Tiểu Quái cũng gượng cười tiếp tục giải thích, chủ yếu là nàng cũng không nghĩ tới Diệp Nhất lại chơi mạnh như vậy, lập tức bắt hết người của Thí Quỷ Môn về, sau đó để những người này làm việc khuân vác.
“Hóa ra là vậy.”
“Vậy cứ để bọn họ tiếp tục làm đi.”
“Chờ sau khi thanh lý hết tất cả những đồ vô dụng trên đỉnh núi nát này, để bọn họ bắt đầu xây dựng Bại Gia Môn.”
“Còn những nguyên liệu cần thiết dùng đến, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị xong cho các ngươi.”
Sau khi hiểu rõ ràng tình huống, Diệp Phong lập tức ra lệnh.
“Chủ nhân.”
“Chuyện này cứ giao cho thuộc hạ.”
“Thuộc hạ nhất định sẽ nhìn chằm chằm bọn họ.”
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái cũng vội vàng trả lời.
...
“Diệp thiếu gia.”
“Sao ngài lại tới đây?”
Khi Hùng Thiên đang ngồi trên một tảng đá lớn, chỉ huy đông đảo đệ tử Thí Quỷ Môn làm việc, nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên đi tới, cũng vội vàng nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, sau đó dùng sắc mặt cung kính lên tiếng hỏi thăm.
“Tiểu Hùng!”
“Ngươi có biết Không Minh Hồn Diễm Thụ hay không?”
Lúc này Diệp Phong cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi.
“Hả?”
“Không Minh Hồn Diễm Thụ?”
“Loại thần thụ này, không phải đã sớm tuyệt tích ở Hỗn Độn Giới hay sao?”
“Diệp thiếu gia hỏi thứ này để làm gì?”
Khi nghe được năm chữ Không Minh Hồn Diễm Thụ, nét mặt Hùng Thiên lộ vẻ nghi ngờ hỏi.
Oành!
Đúng lúc này một cái chân to bỗng nhiên xuất hiện, ấy trực tiếp đá vào mặt Hùng Thiên, sau đó hung hăng đạp hắn bay ra ngoài.
“Chủ nhân hỏi ngươi cái gì.”
“Ngươi chỉ trả lời cái đó.”
“Sao lại nói nhảm nhiều như thế, còn hỏi lại chủ nhân tại sao muốn hỏi cái này?!”
“Thế nào, chủ nhân muốn hỏi điều gì còn phải giải thích cùng ngài trước một câu hay sao?”
Lúc này, Diệp Tiểu Cước xuất hiện ở đây, cũng lên tiếng khiển trách Hùng Thiên vừa mới bò dậy ở nơi xa.
“Không được!”
“Mẹ nó, càng nghĩ càng tức!”
“Chủ nhân.”
“Xin ngài cho ta giáo dục hắn một chút!”
Răn dạy xong, Diệp Tiểu Cước cảm giác còn chưa đủ hả giận, sau đó nhìn về phía Diệp Phong nói ra thỉnh cầu của mình.
“Thôi đi.”
“Tiểu Cước, đây cũng không tính là chuyện lớn gì.”
“Người bận thì cứ đi làm việc đi.”
Nghe được lời thỉnh cầu của Diệp Tiểu Cước, Diệp Phong cũng cười lắc đầu, sau đó để Diệp Tiểu Cước rời khỏi nơi này.
“Diệp thiếu gia.”
“Không Minh Hồn Diễm Thụ là một loại thần thụ vô cùng đặc biệt.”
“Chỉ cần thụ linh của nó được trăm năm, sẽ phóng ra một ngọn lửa màu trắng từ trong ra ngoài.”
“Mà ngọn lửa màu trắng đặc biệt này cũng là Không Minh Hồn Diễm.”
“Mà Không Minh Hồn Diễm này, không chỉ có thể trợ giúp tu sĩ rèn luyện thần hồn, còn có thể giúp tu sĩ chữa trị thần hồn bị thương.”
“Mà Không Minh Hồn Diễm Thụ càng cao tuổi, phóng thích ra Không Minh Hồn Diễm càng mạnh.”
“Nói không khoa trương, đưa mắt nhìn toàn bộ Hỗn Độn Giới, không có bất kì một loại đan dược hoặc thiên tài địa bảo nào có thể tăng lên thần hồn hoặc chữa trị thần hồn mạnh hơn Không Minh Hồn Diễm Thụ.”
Lúc này, Hùng Thiên đi về lại vị trí cũ, cũng vội vàng nói hết những gì mình biết ra.
“Ah!”
“Không nghĩ tới Không Minh Hồn Diễm Thụ lại mạnh như thế.”
Nghe được lời nói của Hùng Thiên, Diệp Phong cũng toát ra vẻ giật mình.
“Tiểu Hùng.”
“Không Minh Hồn Diễm Thụ này có nhược điểm gì?”
“Ví dụ như ba ngày không tưới nước sẽ chết héo hoặc là nếu không được chồng trong loại đất đai đặc biệt nào đó, trong khoảng thời gian ngắn sẽ nhanh chóng chết héo.”
Sau khi giật mình, Diệp Phong nhìn về phía Hùng Thiên hỏi thăm một lần nữa.
“Diệp thiếu gia.”
“Không Minh Hồn Diễm Thụ không có những nhược điểm này.”
“Dù là nhổ khỏi mặt đất, nó cũng không chết héo, chỉ có điều nếu làm như thế thì sẽ không thể tiếp tục cho nó trưởng thành.”
“Nhưng đã mất đi sự tẩm bổ của mặt đất, một khi tiêu hao Không Minh Hồn Diễm của nó, thì không thể nào bổ sung lại được, sau cùng sẽ vì hao hết Không Minh Hồn Diễm mà chết.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Hùng Thiên vội vàng nói.
“Như vậy à?”
“Tiểu Hùng.”
“Vậy nếu như trong tay của ta có một ít Không Minh Hồn Diễm Thụ, người nghĩ sử dụng bọn chúng như thế nào sẽ là một loại hành động cực kỳ phá của?”
Nhìn thấy Tiểu Hùng biết nhiều chuyện có liên quan đến Không Minh Hồn Diễm Thụ như vậy, Diệp Phong cũng lập tức hỏi, dù sao truyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp giải đáp, đây mới là phương thức xử lý tốt nhất.
“Hả?”
“Diệp thiếu gia.”
“Ta cảm thấy, chỉ cần không sử dụng Không Minh Hồn Diễm của Không Minh Hồn Diễm Thụ, vậy thì sử dụng nó như thế nào đều là một loại hành động phá của.”
“Nếu thật sự không được, chặt Không Minh Hồn Diễm Thụ ra làm củi, làm một bữa tiệc nướng, ta có cảm giác là cách phá của nhất.”
Nghe được câu hỏi này của Diệp Phong, Hùng Thiên cũng im lặng một chút, sau đó mới lên tiếng trả lời.
Hả?
Chỉ cần không sử dụng Không Minh Hồn Diễm, vậy thì sử dụng như thế nào cũng đều là bại gia?
Nghe đến đây, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, bởi vì trong lòng hắn đã có một ý nghĩ phá của mới.
Còn cách phá của Hùng Thiên cho ý kiến kia, hắn cảm giác cũng được, nhưng trước tiên hắn cần phải chơi theo ý nghĩ kia của mình.
“Hệ thống.”
“Sử dụng công năng nhìn trộm thiên cơ phải giúp ta xem một chút, ở Hỗn Độn Giới có loại hồ nước tốt cho thần hồn hay không.”
Sau đó, Diệp Phong ra lệnh với hệ thống.
“Đinh! Kí chủ, Hỗn Độn Giới chính xác là có vài hồ nước dạng như vậy, mà hiệu quả tốt nhất, là một chỗ gọi là Mê Hồn Chi Hồ.”
Chương 1236 - Nói ngươi đẹp trai? Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?Sau khi câu hỏi của Diệp Phong vừa dứt, âm thanh của hệ thống đã vang lên trong đầu hắn.
Hả?
Mê Hồn Chi Hồ?
Sau khi nghe được câu trả lời của hệ thống, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Hùng Thiên hỏi: “Tiểu Hùng, ngươi có biết Mê Hồn Chi Hồ không?”
“Diệp thiếu gia.”
“Mê Hồn Chi Hồ được coi như một nơi đặc biệt của Hỗn Độn Giới.”
“Có điều, tuy chỗ đó có hiệu quả tẩm bổ thần hồn rất không tệ, nhưng nếu muốn đi vào đó không phải chuyện đơn giản.”
“Bởi vì vị trí hiện tại của Mê Hồn Chi Hồ, có một đại trận mê huyễn lớn được hình thành tự nhiên, mà mê huyễn đại trận này uy lực cũng rất mạnh, mặc kệ là tu sĩ Đạo Đồ Cảnh, hay là tu sĩ Hỗn Độn Chi Tổ, nếu muốn đi vào đều phải dựa vào vận khí.”
“Cho nên, mỗi ngày nơi đó đều sẽ tụ tập rất nhiều tu sĩ, nhưng người có thể đi vào lại lác đác không được mấy người.”
“Tốt!”
“Ta đã biết.”
“Ngươi tiếp tục làm việc của người đi.”
Sau khi hiểu rõ tình huống, Diệp Phong trực tiếp xoay người, đi về phía Diệp Tiểu Cước cách đó không xa.
“Tiểu Cước.”
“Mở ra một vết nứt không gian.”
“Sau đó đưa ta tới Mê Hồn Chi Hồ kia.”
Đi tới trước người Diệp Tiểu Cước, Diệp Phong trực tiếp hạ lệnh.
...
Mê Hồn Chi Thành.
“Mở cược mở cược!”
“Người hôm nay muốn đi Mê Hồn Chi Hồ có thể đặt cược cho mình!”
“Có điều, chỉ có 100 vị trí, hãy nắm chặt lấy.”
Khi Diệp Phong đi vào một tửu lâu, một tiếng nói tràn đầy hưng phấn hô to truyền vào trong tai của hắn.
“Ta đến ta đến!”
“Ta đặt cược cho chính mình 1000 khối trung phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch!”
“Giữ cho ta một vị trí!”
“...”
Ngay sau đó, người bên trong tửu lâu đang ăn cơm uống rượu tranh nhau chen lấn hô to, có thể thấy bọn họ đối với lần đánh cược này rất cảm thấy có hứng thú.
“Huynh đệ.”
“Đây là đặt cược gì?”
“Còn có tại sao những người kia lại đặt cược cho mình?”
Mà lúc này Diệp Phong cũng đi tới một góc bàn hẻo lánh, sau đó trực tiếp ngồi xuống, đồng thời nhìn về phía thanh niên ở bàn đối diện hỏi.
“Hả?”
“Lần đầu tiên ngươi tới đây?”
Nghe thấy câu hỏi này của Diệp Phong, Hồng Soái không trả lời, mà hỏi ngược lại một câu.
“Không sai.”
“Đúng là lần đầu tiên ta đến đây.”
“Cho nên có chút tò mò về chuyện này.”
Nghe được Hồng Soái hỏi lại, Diệp Phong cũng cười trả lời.
“Quả nhiên là thế.”
“Đã là lần đầu tiên đến đây, vậy ta giải thích đơn giản cho ngươi một chút.”
“Người mở cược kia, là tùy tùng bên cạnh con trai thành chủ, có thể nói hắn đại biểu cho con trai thành chủ, mà đưa mắt nhìn toàn bộ Mê Hồn Chi Thành, thì con trai thành chủ có danh dự uy tín tốt nhất rồi.”
“Cho nên, mỗi lần hắn đến mở bàn, đều sẽ có không ít người tranh cướp giành giật đi đặt cược cho mình.”
“Mà tỷ lệ tiền đặt cược, đều ngầm thừa nhận một lấy năm.”
“Nếu như người đặt cược, hôm nay không tiến vào Mê Hồn Chi Hồ, vậy số tiền đặt cược kia, về tay con trai thành chủ, nếu như người đặt cược hôm nay có vận khí bùng nổ, thành công đi vào Mê Hồn Chi Hồ, vậy sau khi ra ngoài có thể đến chỗ con trai thành chủ lấy lại gấp năm tiền đặt cược mà tiền vốn hắn đặt cược cũng sẽ được trả lại.”
Sau khi biết được Diệp Phong là người mới tới, đầu tiên Hồng Soái uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó kiên nhẫn giải thích.
“Hóa ra là như vậy.”
“Vậy tiền đặt cược có hạn mức cao nhất không?”
“Ta cũng muốn chơi.”
Sau khi hiểu rõ tình huống, diệc Phong muốn cược cho chính mình một ức khối, dù sao hiện tại hắn là thần phá của, không sợ nhất là thua tiền.
“Hả”
“Đặt cược có hạn mức cao nhất không?”
“Ngươi hỏi vấn đề này có chút làm ta kinh hãi.”
“Mày dù sao những người tới đây đều biết, tỷ lệ có thể đi vào Mê Hồn Chi Hồ cực kỳ thấp, cho nên, cho dù có người muốn chơi, mỗi lần đặt cược cho mình đều không quá nhiều.”
“Có thể nói canh bạc này, chỉ là hoạt động giải trí lúc rảnh rỗi của mọi người, không có ai muốn dựa vào chuyện này để phát tài.”
“Có điều theo ta biết được, con trai thành chủ từng nói, giống như không có hạn mức cao nhất.”
Nghe được vấn đề Diệp Phong hỏi, Hồng Soái cũng có chút kinh hãi, sau đó giải thích rõ ràng, nhưng cuối cùng hắn vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Phong.
“Huynh đệ!”
“Ngươi muốn tự đặt cược bao nhiêu cho bản thân?”
“Nếu như số lượng nhiều, chỉ cần ngươi cho ta chút tiền trà nước, ta có thể giúp ngươi đi đặt cược.”
“Dù sao thì ta và con trai thành chủ có chút quan hệ, ta đi giúp ngươi đặt cược thì không ai biết được ngươi đặt cược bao nhiêu, như vậy cũng có thể giúp ngươi giảm bớt đi không ít phiền phức.”
Ngay sau đó, Hồng Soái nhìn về phía Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.
“Cho hỏi quý danh của huynh đệ?”
Nghe được suy nghĩ của Hồng Soái, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, bởi vì nếu như vậy, ngược lại có thể giúp hắn chơi không một đợt phát động khen thưởng hành động phá của, sau đó, hắn nhìn về phía Hồng Soái lên tiếng hỏi.
“Gọi ta là Soái ca đi.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Hồng Soái cũng không nói đến họ tên của mình, bởi vì hắn sợ Diệp Phong sẽ đoán được thân phận của hắn.
Mà Diệp Phong cũng không nghĩ tới, người thanh niên trước mắt này, kỳ thật cũng chính là thiếu thành chủ của Mê Hồn Chi Thành, mà thân phận của hắn ngay cả những người quanh năm trà trộn ở đây cũng không ai biết.
???
Gọi ngươi là soái ca?
Ngươi lấy đâu ra dũng khí mà nói ra câu này?
Sao ngươi không biết xấu hổ như thế?
Nghe được câu trả lời của Hồng Soái, trong nhất thời Diệp Phong không thể tin vào tai mình, hắn thật sự không nghĩ tới, chỉ một vấn đề nhỏ phổ phổ thông thông mà đối phương có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy.
Ba!
“Soái huynh đúng không?”
“Nếu như ngươi có thể giúp ta đi đặt cược, tiền tài bên trong Hỗn Độn Giới này người có thể lấy 10% coi như tiền trà nước.”
“Số còn lại, ngươi giúp ta đặt cược toàn bộ.”
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong đập một cái Hỗn Độn Giới lên bàn, sau đó cười nói với Hồng Soái.
Hả?
Chương 1237 - Đánh cược nhỏ? Ngươi nói cái này là đánh cược nhỏ?Ta nói ngươi gọi ta là Soái ca!
Sau đó ngươi lại gọi ta là Soái huynh?
Thế nào, ta không xứng nắm giữ cái danh Soái ca sao?
Nghe được xưng hô của Diệp Phong với mình, Hồng Soái bất đắc dĩ lắc đầu sau đó thầm nghĩ trong lòng: “Hắn không gọi ta là Soái ca, chỉ có thể nói hắn quá ghen ghét dung nhan đẹp trai vô cùng này của ta!”
Sau đó Hồng Soái đưa ánh mắt nhìn về phía Hỗn Độn Giới trên bàn, đồng thời trong lòng tò mò nghĩ: “Ta ngược lại muốn nhìn xem, người diễn sâu như vậy bây giờ có thể lấy ra bao nhiêu Hỗn Độn Tinh Thạch!”
“Mẹ nó!!!”
“Cái kia mẹ nó là cái gì?!”
“Núi cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch sao?”
Thế mà khi Hồng Soái thả ra thần thức, nhìn thấy trong Hỗn Độn Giới có vài tòa núi cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch, cả người lập tức choáng váng, hắn thật sự không nghĩ tới, thanh niên đối diện thường thường không có gì lạ này vậy mà có thể tiện tay tung ra nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như vậy!
“Soái huynh.”
“Ngươi nói ta đặt cược ức khối Hỗn Độn Tinh Thạch này có phải hơi ít?”
“Thiếu thành chủ liệu có thể ghét bỏ hay không?”
Mày đúng lúc này, tiếng nói của Diệp Phong vang lên từ một bên.
???
Ngươi đặt cược tận ức khối, còn mẹ nó ngại ít?
Mà đừng nói lại thêm nhiều nữa, chỉ với những thứ ngay tại lúc này, ta mẹ nó cũng không dám thu!
Từ không may nguoi mẹ nó giẫm phải vận cứt chó, thật sự đi được tới Mê Hồn Chi Hồ, sau khi quay về, cho dù chúng ta bán cả phủ thành chủ, cũng không đèn nổi cho ngươi.
Nghe được lời nói của Diệp ong, hông Soái cũng toát ra nét cười khổ.
“Ta có thể biết quý danh của huynh đệ?”
Nỗ lực bình tĩnh lại tâm trạng của mình, Hồng Soái nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi.
“Soái huynh.”
“Ngươi gọi ta Phong ca đi.”
Nghe được câu hỏi của Hồng Soái, Diệp Phong cũng cười trả lời.
“Phong ca!”
“Tuy ta không biết ngươi rốt cuộc là ai, cũng không biết tại sao ngươi lại có nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như thế!”
“Nhưng ta muốn nói là chuyện đặt cược này ta không giúp được ngươi.”
“Bởi vì ta cũng là thiếu thành chủ, mà số tiền ngươi muốn đặt cược đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ta, cho nên ta căn bản không dám nhận!”
Lúc này, Hồng Soái cũng biểu lộ rõ thân phận của mình, sau đó trả viên Hỗn Độn Giới trong tay kia lại cho Diệp Phong.
Hả?
Ngươi chính là thiếu thành chủ?
Sao nhiều người xung quanh như vậy cũng không ai biết thân phận của ngươi?
Nghe được lời nói của Hồng Soái, Diệp Phong cũng có chút giật mình, hắn không nghĩ tới, đối phương lại dấu sâu như vậy.
“Soái huynh.”
“Phụ thân của ngươi có mở sới không?”
Sau khi giật mình, Diệp Phong dùng vẻ mặt thành thật nhìn về phía Hồng Soái hỏi.
Hả?
Phụ thân ta mở sới sao?
Thế nào, ta không nhận tiền đặt cược của ngươi, ngươi chuẩn bị đánh chủ ý lên phụ thân ta?
Nghe được lời nói của Diệp Phong, Hồng Soái cũng toát ra vẻ giật mình.
“Phong ca!”
“Phụ thân ta hắn không mở sới!”
“Bởi vì hắn đối với loại chuyện này căn bản không cảm thấy hứng thú!”
“Cho nên, chiếc Hỗn Độn Giới này ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian cầm về đi.”
Nói xong, Hồng Soái trực tiếp nhất Hỗn Độn Giới trong tay vào tay Diệp Phong.
“Aizz!”
“Đánh cược nhỏ thì vui, đặt cược lớn thì thương thân.”
“Mà ta chỉ muốn đánh cược nhỏ một chút, tại sao lại khó như vậy!”
Nhìn thấy Hỗn Độn Giới Hồng Soái nhét trở về, mặt mũi Diệp Phong cũng tràn đầy bất đắc dĩ tự nói.
???
Đánh cược nhỏ?
Người mẹ nó nói cầm một ức khối cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch đi đánh bạc, gọi là đánh cược nhỏ?
Là ta không theo kịp thời đại, hay là nói, ngay đối với từ đánh cược nhỏ này có gì đó hiểu lầm?
Nghe thấy Diệp Phong thất vọng như vậy, tay khóe miệng của hồng xoáy lập tức co quắp. Không nói khoa trương, hắn sống đến lớn như vậy, cũng đã gặp không ít người thích diễn trò, nhưng giả bộ như Diệp Phong tuyệt đối là độc nhất!
Mà hắn còn không phản bác được!
Bởi vì tuy Diệp Phong diễn trò, nhưng cũng thật sự rất trâu bò!
“Soái huynh.”
“Nếu mày ngươi đã không dám nhận tiền đặt cược của ta.”
“Vậy chúng ta làm một giao dịch, thế nào?”
“Chỉ cần ngươi giúp ta chút việc, ta sẽ trả cho ngươi một khoản tiền trà nước, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú hay không?”
Sau đó Diệp Phong nhìn về phía Hồng Soái lên tiếng hỏi.
Hả?
Giao dịch?
Giúp một chút việc?
Tiền trà nước?
Nghe được lời này của Diệp Phong, hùng Soái cũng toát ra một chút hứng thú, sau đó vội vàng trả lời: “Phong ca, hứng thú thì ta cảm thấy hứng thú, nhưng có thể gặp nguy hiểm hay không?”
“Soái huynh.”
“Ngươi yên tâm, tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
“Mà tiền trà nước tuyệt đối cũng sẽ khiến người hài lòng.”
Nghe thấy sự lo lắng của Hồng Soái, Diệp Phong vỗ ngực bảo đảm.
“Được!”
“Chỉ cần không có nguy hiểm, vậy ta làm!”
Đạt được sự cam đoan của Diệp Phong, hồng xuân ai cũng cắn răng, sau đó lập tức đồng ý.
Tuy hắn còn không biết rốt cuộc phải làm gì, nhưng hắn biết, Diệp Phong có thể tiện tay bỏ ra một mức khối cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch, vậy tiền trà nước hứa hẹn cho hắn tuyệt đối không thể ít.
Thậm chí, tiền trà nước hắn lấy được, không chừng còn có thể vượt qua nội tình của phủ thành chủ!
Dưới loại dụ hoặc này, hắn nhất định phải quả đoán làm ra lựa chọn.
“Được!”
“Soái huynh.”
“Vậy trước tiên chúng ta đến Mê Hồn Chi Hồ đi!”
“Chờ đến được Mê Hồn Chi Hồ, ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm gì.”
Nhìn thấy Hồng Soái đồng ý, Diệp Phong cũng cười lên tiếng.
....
“Phong ca.”
“Vậy nếu như hôm nay chúng ta không đến được Mê Hồn Chi Hồ, vậy phải làm thế nào?”
Rời khỏi Mê Hồn Chi Thành, trên đường tiến về Mê Hồn Chi Hồ, Hồng Soái nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi.
“Soái huynh!”
“Ngươi lo lắng quá rồi.”
“Chỉ cần ta muốn đi vào, vậy nhất định có thể đi vào!”
“Cho nên, tình huống như ngươi nói căn bản sẽ không xảy ra.”
Nghe được lời này của Hồng Soái, Diệp Phong tự tin lên tiếng.
“Xong!”
“Phong ca lại bắt đầu diễn kịch.”
“Nhưng lúc này hắn diễn rất không tròn vai, bởi vì chuyện này không có quan hệ gì với tiền.”
Chương 1238 - Đánh cược nhỏ? Ngươi nói cái này là đánh cược nhỏ?“Thậm chí có thể nói, mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, vào không được là vào không được!”
Tuy nghĩ như vậy nhưng Hồng Soái không nói gì thêm, dù sao, hiện tại hắn cũng chỉ là một người làm thuê, ông chủ cho hắn tiền, chẳng lẽ lại không chém gió mà khen hắn trâu bò.
Sau nửa canh giờ.
“Phong ca.”
“Ngươi có nhìn thấy tấm bia đá kia không?”
“Đó chính là đường ranh giới của đại trận mê huyễn, chỉ cần bước vào bên trong khu vực bia đá kia sẽ tiến vào trong mê huyễn đại trận.”
Lúc này, Hồng Soái chỉ về phía bia đá màu đen cách đó không xa, giải thích rõ.
“Hệ thống.”
“Nếu như sử dụng công năng nhìn trộm thiên cơ, có thể giúp ta bỏ qua mê huyễn đại trận này, trực tiếp đi vào vùng đất của Mê Hồn Chi Hồ không?”
Sau khi nghe được lời nói của Hồng Soái, Diệp Phong lập tức hỏi hệ thống.
“Đinh! Kí chủ, tuy có thể cho ngươi một cái bản đồ, nhưng khi mê huyễn đại trận xảy ra biến hóa, đường đi cũng sẽ biến hóa theo, như vậy người đi vào sẽ rất phiền phức, cho nên đề nghị của ta là, trực tiếp tìm một thành viên của đội hộ vệ bại gia tới để hắn đưa ngươi đi,”
Tiếng nói của Diệp Phong vừa dứt, âm thanh của hệ thống đã vang lên trong đầu hắn.
“Được.”
“Vậy gọi Tiểu Kiếm đến đây đi.”
Nghe được đề nghị của hệ thống, Diệp Phong cũng trực tiếp ra lệnh.
“Phong ca.”
“Lúc nào chúng ta mới đi vào mê huyễn đại trận này?”
Lúc này tiếng nói của Hồng Soái vang lên.
“Không vội.”
“Chờ một người.”
Nghe được câu hỏi của Hồng Soái, Diệp Phong cười trả lời.
Hả?
Đợi người?
Đợi ai vậy?
Chẳng lẽ chờ người này, hắn có thể đưa chúng ta xông qua mê huyễn đại trận này hay sao?
Nghe được câu trả lời của Diệp Phong, Hồng Soái cũng toát ra chút tò mò.
Oanh!
Đúng lúc này, một cỗ áp lực kinh khủng nổ ầm vang buông xuống, một vết nứt không gian xuất hiện trong tầm mắt hai người.
“Được... Hơi thở thật là khủng bố!”
“Mày mà dưới hơi thở có uy áp kinh khủng này, ta cảm giác được không gian bốn phía như đang bị giam cầm!”
“Đáng chết!”
“Rốt cuộc người tới là ai?”
“Cho dù là cửu kiếp Hỗn Độn Chi Tổ chỉ sợ cũng không thể làm đến loại trình độ này!”
Lúc này, phát hiện ra không gian bốn phía có biến hóa, trong mắt Hồng Soái cũng lóe ra vẻ kinh hãi, sau đó nhìn hướng về phía vết nứt không gian.
“Chủ nhân.”
“Ngài tìm ta?”
Sau khi Diệp Tiểu Kiếm cầm theo thanh kiếm huyết sắc đi ra từ vết nứt không gian, hướng về phía Diệp Phong quỳ xuống một gối, sau đó sắc mặt cung kính hỏi.
???
Chủ nhân?
Cường giả bí ẩn mang theo hơi thở khủng bố vô pháp vô thiên này vậy mà gọi Phong ca là chủ nhân?
Nghe được xưng hô của Diệp Tiểu Kiếm gọi Diệp Phong thể hiện ra sự cung kính, Hồng Soái trực tiếp bị dọa sợ, tuy nhiên chỉ bằng vào một ức khối cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch kia, hắn cũng đoán thân phận của Diệp Phong thật sự không đơn giản, nhưng hắn không hề nghĩ tới, thân phận của Diệp Phong lại không đơn giản đến mức như vậy.
“Vẫn còn tốt!”
“May mà ta từ đầu đến cuối không đắc tội Phong ca!”
“Nếu không, chưa nói những cái khác, kiếm khách cụt tay kinh khủng trước mắt này có thể một mình diệt cả phủ thành chủ chúng ta.”
Lúc này, sau khi Hồng Soái tỉnh táo lại cũng lộ ra vẻ mặt may mắn.
“Tiểu Kiếm.”
“Ta muốn đi Mê Hồn Chi Hồ.”
“Có điều bên ngoài Mê Hồn Chi Hồ này lại có một mê huyễn đại trận thiên nhiên tạo ra.”
“Cho nên, người Xem thử một chút có thể mang bọn ta đi vào không.”
Lúc này Diệp Phong cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm nói rõ tình huống nơi này.
“Chủ nhân.”
“Chuyện này rất đơn giản!”
“Chúng ta trực tiếp đi vào là được rồi.”
Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm tiện tay vung lên, một đường kiếm khí màu đỏ lớn vài trăm mét từ trên không trung hạ xuống, Lập tức chém xuống.
Oanh!
Sau khi xuất hiện một tiếng vang thật lớn, khu rừng rậm phía trước lập tức bị xé mở một lỗ hổng khổng lồ.
“Chủ nhân.”
“Chúng ta đi thẳng dọc theo con đường này là có thể đi tới Mê Hồn Chi Hồ.”
“Mà một kiếm này của ta cũng chỉ dùng 0,001 phần sức mạnh, cũng không phá đi đại trận mê huyễn được hình thành từ thiên nhiên này, cho nên lỗ hổng này, không bao lâu nữa sẽ tự động khôi phục.”
Lúc này tiếng nói của Diệp Tiểu Kiếm vang lên.
???
Nói đùa cái gì vậy?!
Một kiếm này, người mới dùng 0,001 phần sức mạnh?
Tuy ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cũng đừng khoác lác chứ!
Hồng Soái đứng một bên nghe được câu này của Diệp Tiểu Kiếm, trên mặt cũng toát ra sắc mặt không quá tin tưởng, dù sao thì một kiếm này cũng thật sự quá kinh khủng, nếu như đây chỉ là 0,001 phần sức mạnh của đối phương, vậy thực lực của đối phương rốt cuộc mạnh đến cở nào hắn đã không dám suy nghĩ tiếp.
“Soái huynh.”
“Nghĩ cái gì vậy?”
“Đi thôi.”
Nhìn thấy Hồng Soái sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nửa ngày không có phản ứng gì, Diệp Phong đã đi mấy bước quay lại nhìn về phía Hồng Soái nhắc nhở.
“Đến... Đến ngay!”
Nghe được tiếng gọi của Diệp Phong, lúc này Hồng Soái mới tỉnh hồn lại, sau đó lập tức đuổi theo.
“Chó má a!”
“Phong ca thật là quá chó má!”
“Người khác tiến vào Mê Hồn Chi Hồ là dựa vào vận khí, mà hắn thì để cho thủ hạ trực tiếp đánh ra một con đường thông về hướng Mê Hồn Chi Hồ!”
“Có thể nói, chỉ cần hắn muốn, vậy thì tỷ lệ hắn tiến vào Mê Hồn Chi Hồ được là 100%.”
“Mà dưới loại tình huống này, hắn lại muốn đi cược một ức khối cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch, cược hắn có thể thành công. Hắn đây không phải là đào hố bẫy người, mà đây quả thực là hắn muốn bẫy chết người!”
“May mà trước đó ta đã từ chối đặt cược của hắn, nếu không, phủ thành chủ của chúng ta đã là của hắn rồi!”
Trên đường đi thông về hướng Mê Hồn Chi Hồ, Hồng Soái cũng cảm thấy may mắn tự nói với mình, nếu như lúc ấy hắn có một chút tham lam, vậy hiện tại chỉ sợ tiền để uống trà đắng hắn cũng không còn!
Một lát sau.
“Ồ!”
“Soái huynh, đây chính là Mê Hồn Chi Hồ sao?”
Nhìn mảnh hồ nước phía trước mắt, Diệp Phong cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
“Không sai.”
“Kia chính là Mê Hồn Chi Hồ.”
Chương 1239 - Người khác tới tẩm bổ thần hồn, ngươi đến tổ chức giải đấu trèo thuyền lớn?“Chỉ cần ngâm mình bên trong, là có thể hấp thu lực lượng đặc biệt ẩn chứa trong hồ nước, tẩm bổ cho thần hồn của bản thân.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Hồng Soái lập tức trả lời.
“Soái huynh.”
“Vậy tại sao trong hồ chỉ có mấy người như vậy?”
“Chẳng lẽ người tiến vào đây không thể vẫn luôn ở trong này hay sao?”
Nghe được câu trả lời của Hồng Soái, Diệp Phong lộ vẻ mặt tò mò tiếp tục hỏi.
“Bởi vì trong Mê Hồn Chi Hồ này ẩn chứa một loại lực lượng đặc biệt, cũng ẩn chứa một loại độc tố.”
“Mà loại độc tố này, bị chúng ta gọi là hồn độc.”
“Khi hồn độc tích cóp tới mức nhất định, sẽ tạo thành thương tổn với thần hồn, mà lúc này nhất định phải dời xa Mê Hồn Chi Hồ, tự mà muốn hoàn toàn luyện hóa hết những hồn độc đó, phải cần thời gian hơi dài, ít thì vài chục năm, nhiều thì trên trăm năm, không ai đồng ý lãng phí thời gian đó ở nơi này.”
“Dù sao, hiệu quả của Mê Hồn Chi Hồ này cũng chỉ là tẩm bổ thần hồn mà thôi, mà phần lớn người tới chỗ này, kỳ thật đều đã bị thương thần hồn, nếu như thần hồn bị thương đã khôi phục, vậy bọn hắn cũng không ở lại nơi này nữa.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Hồng Soái lập tức giải thích.
“Hóa ra là vậy.”
Sau khi rõ ràng tình huống, Diệp Phong cũng âm thầm gật đầu.
“Đúng rồi, Phong ca!”
“Người nói khi đến đây sẽ để ta giúp ngươi bận chút việc.”
“Vậy rút cuộc là việc gì?”
Lúc này Hồng Soái lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn về phía Diệp Phong hỏi.
“Tạo thuyền!”
“Ta muốn tạo mấy thuyền gỗ, sau đó thả trong Mê Hồn Chi Hồ này, là một giải đấu chèo thuyền lớn.”
“Cho nên ta cần ngươi giúp chút chuyện nhỏ, đó chính là thuyết phục mấy người đang ở trong Mê Hồn Chi Hồ kia, để bọn họ tới tham gia giải đấu chèo thuyền của ta, đương nhiên, ngươi cũng phải tham gia, dù sao thì người ở nơi này quá ít.”
Nghe được Hồng Soái hỏi, Diệp Phong cũng nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Hả?
Nơi này chính là Mê Hồn Chi Hồ.
Là bảo địa dùng để tẩm bổ thần hồn!
Kết quả, ngươi đến đây, không phải vì trong Mê Hồn Chi Hồ có thể tẩm bổ thần hồn, mà chính là muốn ở chỗ này tổ chức một cái gì mà giải đấu chèo thuyền lớn?
Đây quả thật là suy nghĩ của một người bình thường sao?
Nghe được ý nghĩ này của Diệp Phong, trong lúc nhất thời Hồng Soái không thể tin vào tai mình.
“Phong ca!”
“Ý nghĩ này của ngươi, có hay không, thật sự rất có ý tứ.”
“Mà ta cũng vô cùng mong đợi!”
“Có điều, nếu nói chuyện này với mấy người đang ngâm mình trong Mê Hồn Chi Hồ kia, ta sợ bọn họ sẽ cho rằng ta bị bệnh thần kinh.”
“Cho nên nếu muốn để cho bọn hắn tham gia vào, chỉ sợ sẽ có độ khó rất lớn.”
Sau khi tỉnh táo lại, Hồng Soái nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
“Soái huynh.”
“Nếu đã là trận đấu, vậy dĩ nhiên sẽ có khen thưởng.”
“Mà khen thưởng ta chuẩn bị, là một gốc Không Minh Hồn Diễm Thụ.”
“Ta nghĩ, sau khi bọn họ biết giải thưởng này, hẳn là sẽ không cự tuyệt dự thi, cho nên ngươi cứ trực tiếp đi nói là được rồi.”
Nghe được lo lắng của Hồng Soái, Diệp Phong cũng cười nói ra biện pháp giải quyết.
“Chủ nhân.”
“Nếu như đã là giải đấu chèo thuyền lớn, vậy ta cảm giác, có thể làm một chút chuyện trên những chiếc thuyền gỗ kia.”
“Nếu không làm vậy, sẽ chỉ như cuộc tranh tài bình thường, ta cảm giác không có gì đáng xem.”
Đúng lúc này, tiếng nói của Diệp Tiểu Kiếm vang lên trong đầu Diệp Phong.
“Ừm.”
“Tiểu Kiếm.”
“Đề nghị này của ngươi rất có giá trị tham khảo.”
“Nói đi.”
“Nói những suy nghĩ trong lòng của ngươi ra hết đi.”
Nghe được đề nghị của Diệp Tiểu Kiếm, việc Phong cũng cảm thấy rất hứng thú, sau đó lên tiếng hỏi.
“Chủ nhân.”
“Nếu là giải đấu chèo thuyền lớn, vậy sẽ phải coi trọng chuyện công bằng công chính, cho nên, ta đề nghị tất cả các tuyển thủ dự thi hãy áp chế tu vi ở cùng cảnh giới.”
“Sau đó, chúng ta lại...”
Không đợi Diệp Tiểu Kiếm nói xong, Diệp Phong trực tiếp ngắt lời: “Tiểu Kiếm, chờ một chút, nếu như nói phải để ý công bằng công chính, vậy trực tiếp cấm bọn họ sử dụng hỗn độn chi lực trong cơ thể không phải được rồi sao? Cần gì phải để bọn hắn áp chế tu vi cùng cảnh giới.”
“Chủ nhân.”
“Nếu như cấm sử dụng hỗn độn chi lực trong cơ thể, vậy có người có thể trạng tốt, có người có thể trạng không tốt, điều này có chút không công bằng.”
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Phong, Diệp Tiểu Kiếm cũng lập tức giải thích.
“Đúng nhỉ.”
“Điều kiện thân thể của mỗi người đều không giống nhau.”
“Nếu thật sự cấm sử dụng hỗn độn chi lực, vậy thật sự có chút không công bằng!”
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm giải thích, Diệp Phong cũng mười phần công nhận mà gật đầu, sau đó nói thẳng: “Tiểu Kiếm, nói tiếp suy nghĩ của ngươi đi.”
“Chủ nhân.”
“Đối với chuyện chế tạo thuyền gỗ cho bọn hắn ta cũng có chút ý kiến.”
“Ta muốn đục mấy cái lỗ dưới đáy thuyền của bọn họ, như vậy, khi bọn họ chèo thuyền, nhất định sẽ phải vừa chèo thuyền, vừa phải giải quyết vấn đề trong nước.”
“Đồng thời ta cũng sẽ chế tạo trên thuyền gỗ của bọn họ một kết giới trọng lực, và một trận pháp đặc biệt thú vị.”
“Kết giới trọng lực có thể gia tăng trọng lượng của thuyền, tăng thêm chút khó khăn của trận đấu, mà cái trận pháp đặc biệt kia một khi được mở ra, khi bọn họ muốn dùng tay phải, thì tay trái cũng có phản ứng tương tự, khi muốn dùng tay trái, tay phải cũng sẽ có phản ứng tương tự.”
“Ta nghĩ, sau khi tăng thêm những khó khăn này, giải đấu trèo thuyền này hẳn sẽ càng thêm thú vị.”
Lúc này, Diệp Tiểu Kiếm cũng lộ ra vẻ mặt xấu xa cười, nói ra ý tưởng của mình.
???
Đục động ở đáy thuyền?
Tăng thêm cho thuyền kết giới trọng lực?
Lúc tranh tài, tay trái và tay phải không nghe điều khiển của cơ thể, sẽ làm ngược lại?
Cái này mẹ nó gọi là tăng thêm một chút khó khăn?
Nghe xong ý nghĩ của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Phong cũng lộ ra sắc mặt chấn kinh, hắn thật sự không nghĩ tới, chỉ một giải đấu thuyền lớn thường thường không có gì lạ, vậy mà có thể nghĩ ra nhiều cách chơi như vậy!
Trong chỗ tối.
“Chó má!”
“Chó má thật!”
Chương 1240 - Bọn họ chèo thuyền, ta nã pháo?“Không nghĩ tới, tên Diệp Tiểu Kiếm này vậy mà có thể nghĩ ra cách chơi chó má như thế.”
“Trước kia đúng là đã coi thường hắn.”
Lúc này, Diệp Tiểu Quái đang ở một nơi bí mật gần đó, cũng có vẻ mặt khiếp sợ tự nói.
“Tiểu Quái tỷ.”
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Không phải ngươi nói, ngươi sẽ không tiếp tục đến gần bên người chủ nhân nữa sao?”
Đúng lúc này, tiếng nói của Diệp Tiểu Kiếm vang lên trong đầu Diệp Tiểu Quái.
“Bởi vì ta không tin tà.”
“Ta cũng không tin, mỗi lần ta tới gần chủ nhân xem náo nhiệt, đều sẽ vô tội bị thương.”
Nghe được lời hỏi thăm của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Quái cũng giải thích rõ.
Một bên khác.
“Tiểu Kiếm.”
“Tuy những đề nghị ngươi nói đều rất không tệ.”
“Nhưng ta luôn cảm giác còn thiếu chút gì đó.”
Lúc này tiếng nói của Diệp Phong vang lên.
???
Còn thiếu cái gì?
Một trận đấu chèo thuyền bình thường, đã bị ta làm thành dạng này, vậy mà ngươi vẫn nói còn thiếu chút gì đó?
Nghe được câu nói của Diệp Phong, Diệp Tiểu Kiếm đứng một bên lập tức bị kinh hãi, hắn thật sự không nghĩ tới, hắn đã tăng độ khó khăn tới mức này, mà Diệp Phong vẫn chưa hài lòng.
“Chủ nhân.”
“Vậy ngài thấy còn thiếu thứ gì?”
Sau đó Diệp Tiểu Kiếm nhìn về phía Diệp Phong hỏi.
“Sóng!”
“Ở trong biển rộng mênh mông, huyền sợ nhất gặp phải là sóng lớn kinh khủng.”
“Mà trong đó, mặc dù chỉ là một hồ nước, nhưng ta vẫn muốn có thêm yếu tố “sóng” này, gia tăng thêm vào giải đấu chèo thuyền.”
Nghe được câu hỏi của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Phong trực tiếp hỏi ra ý nghĩ của mình.
“Chủ nhân.”
“Vậy ý của ngươi là, đến lúc đó ta trốn dưới hồ nước sâu, sau đó không ngừng tạo sóng lớn cho bọn họ?”
Nghe được ý nghĩ của Diệp Phong, Diệp Tiểu Kiếm cũng thăm dò hỏi.
“Không cần đến ngươi.”
“Để Tiểu Quái đến đây.”
“Đến lúc đó nàng chỉ cần dùng oanh thiên đan, sau đó đứng dưới đáy hầu không ngừng nã pháo là được rồi.”
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Phong lắc đầu, sau đó nói ra tính toán của mình.
???
Gọi Tiểu Quái tỷ đến?
Sau đó đứng ở đáy hồ không ngừng nã pháo?
Nghe được quyết định của Diệp Phong, Diệp Tiểu Kiếm kinh hãi đến mức thiếu chút nữa tròng mắt đã lọt ra ngoài, hắn thật sự không nghĩ tới, chỉ một dải chèo thuyền bình thường như vậy, vậy mà có thể kéo Diệp Tiểu Quái dính vào.
“Xong đời.”
“Lần này Tiểu Quái tỷ lại xong rồi.”
“Chỉ sợ nàng cũng không nghĩ tới, chuyện này cũng có thể liên lụy đến nàng.”
Nghĩ đến Diệp Tiểu Quái đang ở một nơi bí mật gần đây Xem náo nhiệt,, Diệp Tiểu Kiếm cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó gượng cười tự nói.
Trong chỗ tối.
???
Bọn họ chèo thuyền, ta nã pháo?
Cái này mẹ nó có thể dính líu đến ta?
Nghe được quyết định của Diệp Phong, Diệp Tiểu Quái trong lúc nhất thời đều không thể tin vào tai mình, bởi vì thứ nàng muốn nhìn, là một trận đấu chèo thuyền bình thường, cho dù chơi điên cuồng một chút, vậy cũng không nên kéo lên quan hệ với nàng.
“Tiểu Quái tỷ.”
“Hãy nghe một chút lời khuyên của ta.”
“Về sau cũng đừng tới gần chủ nhân Xem náo nhiệt nữa.”
“Bởi vì có nhiều thứ, thật sự rất tà dị, không tin không được.”
Đúng lúc này, tiếng nói của Diệp Tiểu Kiếm vang lên trong đầu nàng.
“Tiểu Kiếm.”
“Đó cũng là chuyện sau này.”
“Nhưng vấn đề là, bây giờ ta nên làm cái gì a?”
“Phải biết rằng, ta đã ẩn ẩn có xưng hào rắm vương, cho nên, ta thật sự không muốn thêm 1 danh hiệu sóng vương dưới hồ sâu thăm thẳm!”
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói, Diệp Tiểu Quái cũng cực kỳ sụp đổ hô to.
“Tiểu Quái tỷ.”
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Buông lỏng tâm tình.”
“Chuẩn bị xuống đáy hồ nã pháo đi.”
Nghe được tiếng la tràn đầy sụp đổ của Diệp Tiểu Quái, Diệp Tiểu Kiếm cũng tự cười đáp lại một câu.
Một bên khác
“Hai vị tiền bối.”
“Đại ca của ta muốn tổ chức một giải đấu chèo thuyền lớn ở đây, không biết các ngươi có hứng thú tham gia hay không?”
Khi Hồng Soái nhảy vào trong hồ, sau đó bơi tới trước mặt hai lão giả, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến đây.
???
Thật vất vả đi đến nơi này.
Không nắm chặt thời gian tẩm bổ thần hồn, ngược lại muốn tổ chức cái gì giải chèo thuyền lớn rắm chó?
Sau đó còn muốn mời chúng ta tham gia?
Là các ngươi điên rồi, hay các ngươi điên rồi?
Sau khi nghe được câu nói của Hồng Soái. hai vị lão giả trực tiếp dùng ánh mắt nhìn cạn ngu ngốc nhìn về phía hắn.
"Tiểu tử!"
"Nếu như ngươi muốn chơi, vậy thì qua bên kia tự mình chơi đi!"
"Không nên quấy rầy lão phu tu luyện!"
"Nếu không đừng trách lão phu không khách khí với ngươi!"
Sau đó, một lão giả râu trắng giọng điệu bất thiện nói với Hồng Soái.
"Tiền bối!"
"Hắn không muốn tham gia, vậy ngươi muốn tham gia không?"
Nghe lão giả râu trắng nói như vậy, Hồng Soái cũng không có phản ứng gì quá lớn, trực tiếp nhìn một lão giả khác hỏi thăm.
"Tiểu tử!"
"Ngươi có phải là có tật xấu hay không?"
"Nơi này chính là Mê Hồn Chi Hồ, người đến chỗ này chắc chắn đều sẽ tranh thủ tẩm bổ thần hồn, ai sẽ đi tham gia giải thi đấu chèo thuyền cứt chó gì đó!"
"Cho nên, phàm là người bình thường thì sẽ không theo ngươi tham gia giải thi đấu chèo thuyền cứt chó gì đó, trừ phi người đó đầu óc bị nước vào!"
Nghe được Hồng Soái hỏi thăm, bên cạnh, lão giả áo đen cũng mặt xạm lại lên tiếng đáp lại.
"Nếu như hai vị tiền bối đều không muốn tham gia!"
"Tiểu tử sẽ không quấy rầy hai vị tiền bối!"
"Nhưng mà có một chuyện ta vẫn muốn nói một chút!"
"Đó chính là đại ca ta tổ chức giải thi đấu chèo thuyền này là có phần thưởng, mà phần thưởng là một gốc Không Minh Hồn Diễm Thụ!"
Nói xong, Hồng Soái giống như cười mà không phải cười nhìn hai người một chút, sau đó xoay người rời khỏi đây, chuẩn bị đi tìm những người khác!
"Cái gì! ! !"
"Giải thi đấu chèo thuyền có phần thưởng?"
"Mà phần thưởng, còn là một gốc Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích?"
Nghe được Hồng Soái nói như vậy, hai lão giả liếc nhau, đều thấy được vẻ khó có thể tin từ trong mắt đối phương!
Xoát!
Ngay sau đó, hai lão giả trực tiếp chặn Hồng Soái chuẩn bị rời đi lại, mặc dù chuyện này có chút khó có thể tin nhưng lỡ như là thật thì sao?
Chương 1241 - Một giải thi đấu chèo thuyền mà thôi, có cần chơi hoa dạng như vậy hay không!"Tiểu hữu!"
"Ta vừa mới nghĩ nghĩ, việc hay như thế ta không nên bỏ qua!"
"Cho nên, ta muốn tham gia thi đấu chèo thuyền, không biết có thể cho một cơ hội hay không?"
"Tiểu hữu!"
"Ta đi vào Mê Hồn Chi Hồ này đã mấy năm!"
"Nói thật, cả ngày ngâm trong hồ, đầu óc ta cũng bị nước vào, cho nên ngươi xem có thể cũng cho ta một cơ hội tham gia thi đấu chèo thuyền hay không?"
Lúc này, lão giả râu trắng và lão giả áo đen vừa xoa bóp cho Hồng Soái vừa cung kính nói ra thỉnh cầu của mình.
Hả?
Tình huống như thế nào?
Hai lão đầu này thực lực hơn ta xa!
Nhưng bây giờ nghe nói tới Không Minh Hồn Diễm Thụ, không phải sẽ bắt lấy ta, sau đó bức bách ta giao ra sao?
Sao còn xoa bóp cho ta nữa?
Nhìn hai tên lão giả một trái một phải vò vai xoa chân cho mình, Hồng Soái cũng tỏ vẻ giật mình, bởi vì kịch bản không giống như hắn nghĩ!
Phải biết, hắn đã chuẩn bị mời Diệp Tiểu Kiếm ra tay!
Mà Hồng Soái không biết là thật ra thì hai tên lão giả khi vừa mới nghe được Không Minh Hồn Diễm Thụ thì có tâm tư giết người đoạt bảo, nhưng mà lại bị Diệp Tiểu Kiếm ở xa xa phóng thích ra một tia sát ý trấn trụ!
"Lão Bạch!"
"Cảm nhận được sao?"
"Sát ý kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi!"
Lúc này, lão giả áo đen đang xoa bóp cho Hồng Soái cũng dùng thần thức truyền âm hỏi lão giả râu trắng, mà trong giọng nói của hắn tràn đầy sợ hãi vô tận!
"Lão Hắc!"
"Đừng nói nữa!"
"Mẹ nó vừa rồi ta suýt chút sợ tè ra quần!"
"Đám người này chúng ta không thể trêu vào, cho nên hãy bỏ ý nghĩ giết người đoạt bảo đi, nếu không, mình chết như thế nào cũng không biết!"
Nghe được lão giả áo đen nói như vậy, lão giả râu trắng cũng run lên đáp lại.
"Được thôi!"
"Nếu các ngươi muốn tham gia như vậy!"
"Vậy ta cho các ngươi một cơ hội!"
"Như vậy đi!"
"Các ngươi đi tới chỗ đại ca ta chờ, ta phải đi hỏi những người khác một chút!"
Nói xong, Hồng Soái trực tiếp bơi đến nơi xa!
...
"Chủ nhân!"
"Bây giờ hai lão đầu đang đi tới chỗ chúng ta vừa mới có ý giết người đoạt bảo!"
"Có cần ta dạy dỗ bọn họ một chút hay không?"
Nhìn lão giả râu trắng và lão giả áo đen đi tới, Diệp Tiểu Kiếm cũng quay qua nói rõ tình huống với Diệp Phong.
"Cái gì!"
"Bọn họ muốn giết người đoạt bảo?"
"Mẹ nó, đó không phải là trùm phản diện mà ta ngày nhớ đêm mong hay sao?"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp hưng phấn lên, sau đó vội vàng nói: "Tiểu Kiếm, ngươi tuyệt đối đừng có hù dọa bọn họ đó, để bọn họ đoạt!"
"A!"
"Chủ nhân!"
"Nhưng ta đã hù dọa!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ lúng túng lên tiếng giải thích.
? ? ?
Đã hù dọa?
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong treo đầy hắc tuyến, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Ta nói tại sao hai lão đầu đó đi đường hai chân cứ run lên, hóa ra là bị hù, mẹ nó ta còn cho là bọn họ đi đứng không tốt đâu!"
"Được rồi!"
"Dù sao cũng đã hù dọa, như vậy cũng nên đánh một trận!"
"Trực tiếp dạy bọn họ làm người đi!"
Sau đó, Diệp Phong quay qua nói với Diệp Tiểu Kiếm quyết định của mình!
Cùng lúc đó, Hồng Soái cũng đang nhanh chóng mời mấy người còn lại trong Mê Hồn Chi Hồ!
Một lát sau!
"Chư vị!"
"Ta tổ chức giải thi đấu chèo thuyền này cũng không phải là giải thi đấu chèo thuyền bình thường!"
"Kế tiếp, ta nói cho các ngươi biết quy tắc!"
Nhìn sáu người trước mắt, Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó nói quy tắc giải thi đấu mà hắn đã thương nghị với Diệp Tiểu Kiếm.
? ? ?
Tự chúng ta đóng thuyền, nhưng mà đáy thuyền phải có tám cái lỗ thủng?
Không chỉ có như thế, còn muốn bố trọng lực kết giới và trận pháp đặc thù ảnh hưởng tay trái tay phải trên thuyền gỗ chúng ta?
Mà quan trọng nhất là chúng ta còn phải áp chế tu vi ở Đạo Đồ Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?
Nghe được Diệp Phong nói ra mấy cái quy tắc này, cho dù là sáu người được mời hoặc là Hồng Soái đều giật mình, bọn họ không ngờ được là chỉ một cái giải thi đấu chèo thuyền phổ phổ thông thông mà Diệp Phong lại chơi ra nhiều trò như vậy!
"Diệp thiếu!"
"Quy tắc nhiều, ta không sợ!"
"Giải thi đấu độ khó cao, ta cũng không sợ!"
"Nhưng mà ta chỉ có một lo lắng là trong tay ngài có hay không có Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích!"
"Mà chỉ cần trong tay của ngài có Không Minh Hồn Diễm Thụ, như vậy thì cho dù khó khăn lớn như thế nào ta cũng sẽ liều hết đối mặt và khắc phục!"
Lúc này, một tráng hán đầu trọc tiến lên một bước, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.
Bành! Bành! Bành!
Nghe được tráng hán đầu trọc nói như vậy, Diệp Phong không có trả lời mà là trực tiếp lấy ra mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ cao tới hơn mười mét.
Tê!
Nhìn mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ cao tới hơn mười mét, hơn nữa toàn thân đều có bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt trước mắt, sáu người dự thi và Hồng Soái đều hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là trong tay Diệp Phong không chỉ có một cây mà là mấy trăm cây!
………………………………………………………………………………...
"Hô!"
Nhìn mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ có bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt trước mắt, tráng hán đầu trọc cũng thở dài một hơi, sau đó cố nén kích động nói ra: "Diệp thiếu, phần thưởng không có vấn đề, vậy chừng nào chúng ta bắt đầu!"
"Có thể bắt đầy ngay bây giờ!"
"Nhưng mà ta chỉ cho các ngươi hai canh giờ đến chế tạo thuyền gỗ của mình!"
"Nếu như trong thời gian quy định mà không có chế tạo xong thuyền gỗ thì coi như mất tư cách dự thi!"
Nghe được tráng hán đầu trọc hỏi thăm, Diệp Phong cũng giải thích rõ cho hắn biết.
"Này!"
"Các ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy sáu người sau khi nghe lời của mình thì quay người muốn chạy tới nơi xa, Diệp Phong cũng vội vàng hô to lên.
"Diệp thiếu!"
"Chúng ta đi rừng cây nhỏ bên cạnh đốn cây đóng thuyền a!"
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, lão giả râu trắng cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ đáp lại.
"Ừm?"
Chương 1242 - Phụ thân, ta không có lén bắt đầu phiên giao dịch mà là đang gấp đóng thuyền!"Đi rừng cây nhỏ làm gì!"
"Không phải chỗ này có sẵn đại thụ sao?"
Nghe được lão giả râu trắng nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt xạm lại lên tiếng nói.
? ? ?
Nơi này ngoại trừ mấy trăm gốc Không Minh Hồn Diễm Thụ đó ra thì làm gì còn có đại thụ khác?
Chẳng lẽ chúng ta phải dùng mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ này chế tạo thuyền gỗ?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, sáu người cũng đều toát ra vẻ mặt không hiểu, bởi vì bọn họ cảm thấy Diệp Phong nếu như là người bình thường thì sẽ không cho bọn họ dùng Không Minh Hồn Diễm Thụ chế tạo thuyền gỗ!
"Diệp thiếu!"
"Nơi này ngoại trừ Không Minh Hồn Diễm Thụ thì không có đại thụ khác!"
"Chẳng lẽ chúng ta phải dùng mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ này chế tạo thuyền gỗ?"
Sau đó, lão giả râu trắng lại đứng dậy, sau đó nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm lần nữa.
"Đúng a!"
"Nếu không ta lấy ra nhiều Không Minh Hồn Diễm Thụ như vậy làm gì?"
"Ta rảnh quá nên khoe của hay sao!"
Nghe được lão giả râu trắng hỏi thăm, Diệp Phong cũng mặt xạm lại lên tiếng đáp lại.
"Chúng ta cho là ngươi đang khoe của!"
"Ai mà ngờ được ngươi muốn cho chúng ta dùng những Không Minh Hồn Diễm Thụ này để đóng thuyền, ý nghĩ này hoàn toàn cũng không phải là một người bình thường nên có!"
Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, đám người cũng đều gượng cười, ở trong lòng điên cuồng chửi bậy!
"Diệp thiếu!"
"Mặc dù những Không Minh Hồn Diễm Thụ này là của ngươi, mà ngươi muốn sử dụng như thế nào thì chúng ta cũng không có tư cách hỏi!"
"Nhưng ta muốn nói là nếu như dùng những Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích này để đòng thuyền thì đúng là quá phá của!"
"Dù sao xung quanh Mê Hồn Chi Hồ này đều là đại thụ phổ thông, chúng ta hoàn toàn có thể dùng những đại thụ phổ thông đó để đóng thuyền!"
Lúc này, lão giả râu trắng đứng dậy lần nữa, sau đó nói thẳng ra ý nghĩ của hắn.
Mà người ở chung quanh nghe hắn nói như vậy thì cũng đều tán đồng khẽ gật đầu!
Dù sao, Không Minh Hồn Diễm Thụ là thiên tài địa bảo cấp cao nhất có thể tăng lên thần hồn và chữa trị thần hồn, hơn nữa còn có một không hai, mà nếu để cho bọn họ tự tay hủy chí bảo thần hồn đỉnh cấp này, bọn họ sẽ đau lòng chết, dù những Không Minh Hồn Diễm Thụ này không thuộc về bọn họ!
"Chư vị!"
"Nếu như các ngươi đều có ý tưởng này!"
"Vậy ta cần phải giới thiệu mình một lần nữa!"
"Ta, Diệp Phong, là một thần hào phá của!"
"Ta thích hưởng thụ niềm vui sướng khi phá của!"
"Cho nên, các ngươi chỉ có thể dùng Không Minh Hồn Diễm Thụ để đóng thuyền, bởi vì ta muốn cho các ngươi cũng cảm nhận được cảm giác vui sướng khi phá của này!"
Nghe được lão giả râu trắng nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt của mấy người xung quanh một chút, Diệp Phong cũng cười nói ra nguyên nhân mình muốn làm như vậy.
? ? ?
Ngươi là thần hào phá của?
Ngươi thích hưởng thụ niềm vui sướng khi phá của?
Sau đó, vì để cho chúng ta cũng cảm nhận được niềm vui sướng khi phá của, cho nên nhất định phải để chúng ta dùng Không Minh Hồn Diễm Thụ để đóng thuyền?
Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, đám người trực tiếp mộng!
"Diệp thiếu!"
"Nhưng chúng ta không cảm nhận được niềm vui sướng khi phá của a!"
"Nếu dùng Không Minh Hồn Diễm Thụ để đóng thuyền thật, vậy chúng ta chỉ cảm nhận được đau lòng, hơn nữa còn là lòng như đao cắt, dù sao Không Minh Hồn Diễm Thụ chính là vô thượng chi bảo đối với những tu sĩ chuyên tu thần hồn như chúng ta!
Sau khi tỉnh táo lại, tên tráng hán đầu trọc trước đó nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.
Bạch!
Vù vù!
Theo tráng hán đầu trọc vừa nói dứt câu, ba đạo huyết sắc kiếm khí từ trước mắt mọi người lóe lên, mà trên người tráng hán đầu trọc cũng xuất hiện ba đạo vết thương nhỏ xíu!
"Ngươi tên là Lưu Quang đúng không!"
"Ngươi vừa mới nói cái gì, ta không có nghe rõ!"
"Ngươi có thể lặp lại một lần nữa sao?"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm đã ra tay, Diệp Phong cũng nhìn tráng hán đầu trọc cười dò hỏi.
"Diệp thiếu!"
"Ta nói là ta muốn hưởng thụ niềm vui sướng khi phá của lâu rồi!"
"Cho nên cảm ơn Diệp thiếu có thể cho ta một cơ hội như vậy!"
Nhìn ba đạo vết thương nhỏ bé trước ngực, tráng hán đầu trọc cũng không có chút do dự nào, trực tiếp thay đổi lí do thoái thác của mình, dù sao so với tính mạng thì nó chả là cái gì cả!
Mà năm người đang đứng bên cạnh thấy cảnh này thì trên mặt cũng đều toát ra vẻ may mắn, bọn họ may mắn mình không có làm chim đầu đàn!
Sau đó!
Sáu người dự thi được mời và Hồng Soái bắt đầu lợi dụng mấy trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ chế tạo thuyền gỗ của mình!
...
Ông! Ông! Ông!
Đang chế tạo thuyền gỗ, Hồng Soái phát hiện Truyền âm Thạch trong ngực có phản ứng, lập tức thả thần thức kích hoạt Truyền âm Thạch.
"Hồng Soái! ! !"
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi, có phải lại lén đi ra ngoài khai bàn hay không!"
"Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất trở về trước khi ta chưa có nổi giận, nếu không chân của ngươi sẽ bị ta đánh gãy!"
Sau khi Hồng Soái kích hoạt Truyền âm Thạch, một giọng nói tràn ngập lửa giận từ vang lên trong đầu của hắn.
"Phụ thân!"
"Hôm nay ta đi ra ngoài, không có khai bản!"
"Mà là nhận một đại ca tốt!"
"Sau đó, đại ca tốt của ta cử hành một giải thi đấu chèo thuyền đặc thù, mà ta đang bận đóng thuyền!"
Nghe được phụ thân giận dữ mắng mỏ, Hồng Soái cũng bị hù đến toàn thân đột nhiên run lên, sau đó vội vàng giải thích, dù sao hắn rất e ngại phụ thân của hắn, bởi vì phụ thân hắn xuống tay đánh hắn thật!
Mê Hồn Chi Thành, phủ thành chủ!
? ? ?
Không có đi khai bản?
Nhưng lại nhận một đại ca tốt?
Sau đó, đại ca tốt đó còn cử hành giải thi đấu chèo thuyền cứt chó gì đó, mà bây giờ ngươi đang bận đóng thuyền?
Nghe được Hồng Soái giải thích như vậy, Hồng Thiên Cương trực tiếp mộng!
"Hồng Soái! ! !"
"Ta mặc kệ ngươi nhận hay không nhận đại ca tốt!"
"Ta cũng mặc kệ ngươi có đang đóng thuyền thật hay không!"
Chương 1243 - Ngọa tào! Thuyền gỗ bọn họ chế tạo cũng quá kỳ hoa chứ!"Vẫn là câu nói đó, lập tức lăn trở lại cho ta, nếu không, ta đánh gãy chân của ngươi!"
Sau khi tỉnh táo lại, Hồng Thiên Cương tức hổn hển mắng lớn.
Một bên khác!
"Chủ nhân!"
"Hồng Soái hình như gặp chút phiền toái nhỏ!"
"Phụ thân hắn yêu cầu hắn lập tức trở về nhà!"
"Ngài xem, ta có nên ra tay hay không?"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Quái vang lên trong đầu Diệp Phong.
………………………………………………………………………………...
"Ừm!"
"Ra tay đi!"
"Trực tiếp đem phụ thân của hắn tới đây, sau đó cho hắn tham gia giải thi đấu chèo thuyền!"
Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong đầu tiên là trầm tư một chút, sau đó nói ra quyết định của mình!
? ? ?
Bắt tới!
Sau đó cho phụ thân Hồng Soái tham gia thi đấu chèo thuyền?
Ta không có ý này!
Ý của ta là ta qua dạy dỗ hắn một chút, cho hắn thành thật một chút, đừng ảnh hưởng Hồng Soái tranh tài, chỉ thế thôi a!
Nghe được Diệp Phong ra lệnh, Diệp Tiểu Quái cũng nở một nụ cười khổ, đồng thời tự lẩm bẩm: "Ta chỉ muốn tìm một tên xui xẻo phát tiết ủy khuất trong lòng một chút, có khó khăn như thế sao?"
"Chờ một chút!"
"Dù sao người chèo thuyền nhiều như vậy, như vậy thêm một thiếu một cũng không có ảnh hưởng gì a!"
"Nhưng chỉ có một mình ta nã pháo, vậy tại sao ta không thể tranh thủ một chút, để phụ thân Hồng Soái cùng nã pháo với ta!"
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Quái vội vàng nói cho Diệp Phong nghe ý nghĩ này.
"Ừm?"
"Để phụ thân Hồng Soái đi nã pháo với ngươi?"
"Như vậy hai người các ngươi cùng nã pháo, cái hồ nhỏ này có thể gánh được sao?"
Nghe được Diệp Tiểu Quái thỉnh cầu như vậy, Diệp Phong cũng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu của Diệp Tiểu Quái, bởi vì hắn cảm thấy chỉ có một người ở dưới đáy hồ nã pháo thì đúng là rất nhàm chán!
...
Mê Hồn Chi Thành, phủ thành chủ!
"Ngọa tào!"
"Tại sao nơi này lại xuất hiện một cái khe hở không gian quỷ dị như thế!"
"Còn nữa, tại sao cái khe hở không gian này cứ đuổi theo ta!"
Lúc này, ở bên trong đại sảnh phủ thành chủ, Hồng Thiên Cương đang điên cuồng chạy trốn phát hiện khe hở không gian quỷ dị cứ đi theo mình, cả người đều muốn điên rồi!
Xoát!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một cánh tay từ trong cái khe hở không gian quỷ dị này vươn ra, sau đó Hồng Thiên Cương ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, bị cánh tay quỷ dị này kéo vào trong vết nứt không gian.
"Hồng Thiên Cương!"
"Đại ca tốt mà con của ngươi nói chính là đại nhân nhà ta!"
"Mà hắn cũng đúng là đang đóng thuyền, chuẩn bị cho giải thi đấu chèo thuyền sắp diễn ra!"
"Đúng rồi, nếu như con của ngươi thắng, hắn có thể thắng được một cây Không Minh Hồn Diễm Thụ vạn năm!"
"Thứ này giá trị khủng bố đến mức nào, hẳn là ngươi biết rõ!"
"Cho nên, bây giờ ngươi còn muốn để con của ngươi về nhà nữa hay không?"
Lúc này, trong chỗ tối, Diệp Tiểu Quái cũng vẻ mặt châm chọc nhìn Hồng Thiên Cương, lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì!"
"Thắng thì có thể lấy được một cây Không Minh Hồn Diễm Thụ vạn năm!"
Nghe được nàng nói như vậy, Hồng Thiên Cương đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng lên tiếng đáp lại: "Đại nhân, ta không cho hắn về nhà, hơn nữa, bây giờ nếu như hắn dám về nhà, ngươi xem ta có đánh gãy chân hắn hay không!"
"Đại nhân!"
"Vậy nếu như không có chuyện gì thì ta đi về được hay chưa?"
Lúc này, đối với cường giả khủng bố có thể cách không chộp mình tới đây, Hồng Thiên Cương sợ thật, cho nên bây giờ hắn chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này!
"Trở về?"
"Ngươi đang nói đùa gì vậy?"
"Tiếp theo, ngươi phải theo ta đi nã pháo!"
Nói xong, Diệp Tiểu Quái dẫn theo Hồng Thiên Cương trực tiếp xuất hiện ở dưới đáy Mê Hồn Chi Hồ!
Một lát sau!
"Cái gì!"
"Bọn họ chèo thuyền, chúng ta nã pháo!"
"Chế tạo ra sóng lớn cho bọn họ, gia tăng một chút độ khó cho bọn họ?"
Sau khi nghe Diệp Tiểu Quái nói xong, Hồng Thiên Cương cũng tỏ vẻ giật mình, nhưng mà không lâu sau, trên mặt của hắn xuất hiện vẻ xấu hổ, sau đó lắp ba lắp bắp hỏi: "Đại nhân, mặc dù ta cũng rất muốn nã pháo với ngươi, nhưng pháo của ta có thể chỉ làm ra được một chút bọt nước nhỏ!"
"Yên tâm đi!"
"Một hồi, ta sẽ cho ngươi một chút Oanh Thiên Đan đặc thù!"
"Mà chỉ cần nuốt Oanh Thiên Đan này thì có thể toác ra Oanh Thiên Thí cực kỳ cường đại!"
"Như vậy đến lúc đó muốn tạo ra chút sóng lớn là chuyện vô cùng đơn giản!"
Nghe được Hồng Thiên Cương nói ra lo lắng của mình, Diệp Tiểu Quái cũng cười giải thích.
Một bên khác!
"Ừm?"
"Không cần ta về nhà?"
"Để cho ta an tâm tranh tài?"
Phát hiện Truyền âm Thạch lại có phản ứng, Hồng Soái cũng mặt lộ vẻ bất đắc dĩ lập tức tiến hành kích hoạt, nhưng mà khi hắn nghe được những gì mà Hồng Thiên Cương nói thì cả người trực tiếp mộng!
"Phụ thân!"
"Có phải ngươi biết cái gì rồi hay không?"
"Nếu không ngươi cũng qua tham gia giải thi đấu chèo thuyền đi, như vậy thì phụ tử chúng ta cùng nhau tham dự trận đấu, tỉ lệ thắng được cũng có thể cao một chút, dù sao phần thưởng sau cùng tương đối khủng bố!"
Lúc này, như đoán ra được cái gì, Hồng Soái cũng mời phụ thân mình!
"Hồng Soái!"
"Ta cũng muốn đi tham gia giải thi đấu chèo thuyền a!"
"Nhưng điều kiện không cho phép a!"
"Ta còn phải phụ trách nã pháo!"
Nghe được Hồng Soái nói như vậy, Hồng Thiên Cương cũng tràn đầy bất đắc dĩ đáp lại.
"Ừm?"
"Nã pháo?"
"Nã pháo gì?"
"Phụ thân, ngươi nói gì sao ta nghe không hiểu?"
Nghe được Hồng Thiên Cương nói chuyện kỳ quái như thế, Hồng Soái cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm.
"Hồng Soái!"
"Nã pháo gì thì ngươi không cần phải để ý đến!"
"Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi một chút, chờ giải thi đấu chèo thuyền bắt đầu, khó khăn ngươi phải đối mặt không chỉ là thuyền gỗ rỉ nước, trọng lực kết giới và trận pháp đặc thù mà còn có khó khăn đáng sợ hơn đang chờ ngươi, cho nên ngươi phải duy trì cảnh giác mới được!"
Nói xong, Hồng Thiên Cương trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch!
Hả?
Còn có một khó khăn càng đáng sợ hơn đang chờ chúng ta?
Chương 1244 - Ngọa tào! Thuyền gỗ bọn họ chế tạo cũng quá kỳ hoa chứ! (2)Nghe được Hồng Thiên Cương nhắc nhở, Hồng Soái cả người đều choáng váng, hắn không ngờ được là chỉ một cái tranh tài chèo thuyền phổ phổ thông thông mà lại bị Diệp Phong chơi đến trình độ như vậy!
Sau hai canh giờ!
"Ngọa tào! ! !"
"Những người này chế tạo thuyền gỗ đều là thuyền gỗ kiểu quái gì thế hả!"
"Tạo hình cũng quá kì dị đi chứ!"
Khi Diệp Phong nhìn thấy thuyền gỗ do bảy người tạo ra thì kinh hãi tròng mắt suýt chút lòi ra ngoài!
Thuyền gỗ hình mũi voi!
Thuyền gỗ hình rùa đen!
Thuyền gỗ hình hai ngọn núi!
Thuyền gỗ hình thiêu hỏa côn!
...
Nhìn những thuyền gỗ tạo hình kì lạ này, trong lúc nhất thời Diệp Phong cũng không biết phê bình như thế nào!
"Chư vị!"
"Đẩy thuyền nhập hồ!"
"Giải thi đấu chèo thuyền, lập tức bắt đầu!"
"Mà ai có thể hoàn thành hành trình hai mươi vòng quanh hồ trước thì ngươi đó chiến thắng!"
Sau đó, Diệp Phong nhìn bảy người xa xa hô to lên.
Bành! Bành! Bành!
Theo từng chiếc từng chiếc thuyền gỗ tạo hình khác nhau bị đẩy vào trong hồ, Diệp Phong cũng lên tiếng hô lớn: "Giải thi đấu chèo thuyền, bắt đầu!"
"Ít!"
"Người tham gia vẫn quá ít!"
"Nhỏ!"
"Mê Hồn Chi Hồ này cũng quá nhỏ!"
"Nếu như nhiều người, hồ lớn, vậy thì tràng diện thi đua này tuyệt đối sẽ cực kỳ rung động!"
Nhìn thuyền gỗ của bảy người bắt đầu ngươi truy ta đuổi ở trong hồ, Diệp Phong mặt lộ vẻ thất vọng nói một câu như vậy.
Đáy hồ!
"Hồng Thiên Cương, chuẩn bị nã pháo!"
Thấy tranh tài đã bắt đầu, Diệp Tiểu Quái cũng nhìn Hồng Thiên Cương lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu Quái đại nhân!"
"Có nên thử trước một pháo xem sóng nước có mãnh liệt hay không không?"
Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Hồng Thiên Cương cũng lên tiếng hỏi thăm.
"Thử cái rắm!"
"Trực tiếp liên hoàn pháo!"
"Chuyện chúng ta phải làm là trực tiếp gia tăng độ khó!"
Nghe được Hồng Thiên Cương hỏi thăm, Diệp Tiểu Quái trực tiếp nói ra quyết định của mình, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Ta đã thảm như vậy, bọn họ cũng đừng hòng có thể thoải mái chơi!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Theo Hồng Thiên Cương và Diệp Tiểu Quái ờ dưới đáy hồ trực tiếp nã pháo, trong nháy mắt mặt hồ bình tĩnh trở nên sóng cả dâng trào!
Mà trong lúc tất cả mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì từng cơn sóng lớn cao hơn mười mét đã xuất hiện ở trước mặt của bọn họ!
"Ngọa tào! ! !"
"Một giải thi đấu chèo thuyền nhỏ nhỏ mà độ khó lại tăng lên nhiều như vậy!"
"Kết quả ở trong hồ này còn ẩn giấu thử thách khó khăn hơn nữa, con muốn để cho chúng ta vui sướng chơi đùa hay không vậy?"
Nhìn từng cơn sóng lớn đó, khi cảm nhận được thuyền gỗ của mình bắt đầu lung lay, giờ phút này tâm tính của tất cả mọi người triệt để sập!
Dù sao bọn họ vừa phát chèo thuyền vừa phải tát nước ra ngoài còn phải dựa vào chút Hỗn Độn chi lực bây giờ để ngăn cản trọng lực kết giới ảnh hưởng tới thân thuyền, chỉ bao nhiêu đó đã khiến cho bọn họ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần!
Kết quả bây giờ bọn họ còn phải đối mặt với sóng lớn khủng bố như vậy, đây là muốn chơi chết bọn họ hay sao!
Mà bọn họ còn quên một chuyện là trận pháp đặc thù ảnh hưởng tay phải và tay trái còn chưa có mở ra!
"Được rồi!"
"Tạm thời không mở ra trận pháp đặc thù!"
"Nếu bây giờ mở ra thì tất cả bọn họ đều sẽ lật thuyền!"
Lúc này, nhìn thấy bảy người trong hồ đang cố gắng thao túng thuyền gỗ, sau đó ngăn cản một đợt lại một đợt sóng lớn trùng thiên, Diệp Tiểu Kiếm cũng tạm thời từ bỏ ý nghĩ mở ra trận pháp đặc thù.
Một bên khác!
"Ngọa tào! ! !"
"Nã pháo uy lực mãnh liệt như vậy sao?"
"Trực tiếp tăng độ khó rất nhiều?"
Lúc này, Diệp Phong nằm trên ghế xích đu nhìn thấy cảnh này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ chấn kinh, hắn không ngờ được lại hai người Diệp Tiểu Quái và Hồng Thiên Cương lập tức chơi như vậy!
"Được rồi!"
"Bọn họ muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó đi!"
"Ta phải thừa dịp này giải quyết hơn ba trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ còn lại mới được!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp gọi Diệp Tiểu Kiếm đang đứng cách đó không xa tới.
...
Bại Gia Phong, Bại Gia Môn!
Ngọc thạch trắng noãn bày khắp đại địa!
Cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch dựng thành sân luyện võ, chỗ ở, đại điện và các kiến trúc khác, bọn chúng giống như là măng mùa xuân mọc lên ở khắp nơi trên đỉnh núi!
Trong một khu rừng nhỏ rậm rạp, bên trong tràn đầy nhiều loại Hỗn Độn Chi Thụ, Hỗn Độn Chi Thảo hi hữu và các loại thiên tài địa bảo đỉnh cấp!
Ma Linh Thiên Tinh dựng nhà tranh!
Thanh Minh Chi Thủy hình thành sông nhỏ!
Vọng Nguyệt Chi Thạch dựng thành từng tòa giả sơn!
...
Sau khi Diệp Phong nhìn thấy thay đổi lớn như vậy thì trên mặt cũng lộ ra vẻ chấn kinh, hắn hoàn toàn không ngờ được là người của Thí Quỷ Môn có thể chế tạo ra Bại Gia Môn trong thời gian ngắn như vậy!
"Chủ nhân!"
"Ngài về đến rồi!"
Phát hiện được khí tức của Diệp Phong, Diệp Tiểu Hắc cũng lập tức đi tới trước mặt Diệp Phong.
"Tiểu Hắc!"
"Gọi Lệ môn chủ tới một chuyến!"
Nhìn Diệp Tiểu Hắc trước mắt, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Ngài tìm ta?"
Khi Lệ Chấn Sơn đi tới trước mặt Diệp Phong, mặt lộ vẻ bất an lên tiếng hỏi thăm, bởi vì hắn cũng không biết Diệp Phong bỗng nhiên gọi hắn đến là bởi vì chuyện gì!
"Lệ môn chủ!"
"Người của Thí Quỷ Môn các ngươi đầu tiên là giúp chúng ta dọn dẹp cỏ dại, đá vụn trên đỉnh núi này, sau đó lại giúp chúng ta chế tạo tông môn, có thể nói là vất vả cho các ngươi!"
"Mà để tỏ lòng biết ơn các ngươi, ta có một số thứ muốn cho các người!"
Nói xong, Diệp Phong lấy hai cái Hỗn Độn giới đưa cho Lệ Chấn Sơn!
Hả?
Chúng ta không phải tù nhân sao?
Làm việc cho các ngươi không phải là chuyện đương nhiên hay sao?
Tại sao phải đưa đồ cho ta?
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy?
Nghĩ đến đây, Lệ Chấn Sơn cực kỳ quả quyết lên tiếng cự tuyệt nói: "Diệp thiếu, chúng ta có thể làm việc cho ngài là vinh hạnh của Thí Quỷ Môn chúng ta, cho nên không cần biết là ngài đưa cho ta cái gì ta cũng sẽ không nhận!"
Ổn!
Chương 1245 - Quá cảm động! Diệp thiếu đối ta thật là quá tốt rồi!Thao tác này của ta tuyệt đối ổn!
Tiếp theo, Diệp thiếu chắc chắn sẽ vì quyết định này của ta mà tán dương ta!
Lúc này, Lệ Chấn Sơn nói xong, trên mặt cũng nở một nụ cười tự tin!
Hả?
Không nhận?
Nếu như ngươi không nhận thì ai giúp ta phá của?
Nghe được Lệ Chấn Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng hơi nhíu mày, sau đó lên tiếng gọi Diệp Tiểu Hắc đang đứng cách đó không xa: "Tiểu Hắc, ngươi qua đây một chuyến, cái tên này không hiểu chuyện, ngươi thay ta dạy dỗ hắn một chút!"
? ? ?
Ta không hiểu chuyện?
Để Tiểu Hắc đại nhân dạy dỗ ta một chút?
Mẹ nó, đây là tình huống như thế nào!
Thứ ta nên có được không phải là tán dương hay sao, tại sao lại biến thành bị đánh rồi?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lệ Chấn Sơn đang đứng bên cạnh trực tiếp mộng, hắn cảm thấy đầu óc của mình đột nhiên trở nên không đủ dùng!
Mấy phút sau!
"Lệ môn chủ!"
"Bây giờ có nhận đồ hay không?"
Nhìn Lệ Chấn Sơn mặt đã sưng như đầu heo trước mặt, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng hỏi thăm.
"Muốn!"
"Diệp thiếu, ta muốn!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm lần nữa, Lệ Chấn Sơn không có chút do dự nào, trực tiếp đáp lại, hơn nữa tay phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp cầm lấy hai cái Hỗn Độn giới Diệp Phong đưa tới.
"Cái này. . . đây là!"
"Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích?"
Khi Lệ Chấn Sơn xem xét cái Hỗn Độn giới thứ nhất, nhìn thấy bên trong có hơn ba trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ cao tới hơn mười mét lại có bạch sắc hỏa diễm thiêu đốt, trực tiếp hai mắt trợn tròn kinh hô lên!
Phải biết, thứ này hắn chỉ từng nhìn thấy trên một quyển cổ tịch, nhưng hắn không ngờ được là lúc còn sống hắn lại có thể nhìn thấy thậm chí bảo loại hồn mạnh nhất này!
"Không Minh Hồn Diễm Thụ!"
"Không chỉ có thể tăng thần hồn, còn có thể chữa trị bất kỳ thương tích thần hồn nào!"
"Hơn ba trăm cây Không Minh Hồn Diễm Thụ này có độ cao như vậy thì tối thiểu cũng là năm ngàn năm trở lên, hiệu quả sẽ càng khủng bố hơn nữa!"
"Mà thần hồn của ta từng bị bị thương tích ba lần ở Thiên Đạo Chiến Trường, cho tới bây giờ đều chưa có chữa trị khỏi!"
"Diệp thiếu cho ta những Không Minh Hồn Diễm Thụ này, rõ ràng là muốn ta dùng nó để chữa trị thần hồn!"
Nghĩ đến đây, Lệ Chấn Sơn trên mặt tràn đầy vẻ cảm động!
"Đúng rồi!"
"Còn có một cái Hỗn Độn giới!"
Lúc này, Lệ Chấn Sơn nghĩ đến còn có một cái Hỗn Độn giới, sau đó tràn ngập mong đợi kiểm tra.
"Ừm?"
"Thịt?"
"Các loại thịt Đạo Thú cường đại?"
"Tại sao Diệp thiếu lại đưa những thịt này cho ta?"
"Chẳng lẽ là hắn muốn cho ta bồi bổ thân thể?"
Nhìn thấy bên trong cái Hỗn Độn giới thứ hai tràn đầy nhiều loại thịt Đạo Thú, trên mặt Lệ Chấn Sơn cũng toát ra vẻ nghi hoặc.
………………………………………………………………………………
"Diệp thiếu!"
"Những thứ này là?"
Mặc dù trong lòng đã có phỏng đoán nhưng Lệ Chấn Sơn vẫn quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Phúc lợi!"
"Phúc lợi cho Thí Quỷ Môn các ngươi!"
"Dù sao mấy vạn tên đệ tử Thí Quỷ Môn các ngươi làm việc từ đêm qua cho tới bây giờ quá cực khổ!"
"Cho nên những thứ này coi như phúc lợi tặng cho các ngươi!"
Nói đến đây, Diệp Phong dừng một chút, sau đó tiếp tục nói ra: "Lệ môn chủ, tiếp theo ngươi phải chém những Không Minh Hồn Diễm Thụ đó thành từng khúc củi và những que gỗ, sau đó tìm mấy người có tay nghề tốt hỗ trợ, chúng ta bắt đầu nướng thịt!"
Nghe được Lệ Chấn Sơn hỏi thăm, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
? ? ?
Những Không Minh Hồn Diễm Thụ này không phải chuẩn bị cho ta?
Mà là muốn chém chúng nó thành từng khúc gỗ và những que gỗ?
Mà những thịt Đạo Thú đó cũng không phải là vì muốn cho ta bồi bổ thân thể mà phải làm thành thịt nướng để khao tất cả mọi người?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lệ Chấn Sơn cả người đều choáng váng!
Hắn hoàn toàn không ngờ được là mình cảm động cả buổi trời kết quả lại là vô bổ!
"Phá của!"
"Quá phá của a!"
"Mặc dù nghe Trường Ca, Đoản Ca nói Diệp thiếu là bại gia tử cực kỳ phát rồ!"
"Nhưng ta thật sự không ngờ được là hắn lại có thể phát rồ tới mức như vậy!"
"Phải biết, đây chính là Không Minh Hồn Diễm Thụ đã tuyệt tích, hơn nữa tất cả đều là năm ngàn năm năm trở lên, thậm chí dù chỉ có một cây lan truyền ra ngoài thì cũng sẽ gây ra một trận chém giết cướp đoạt điên cuồng!"
Lúc này, Lệ Chấn Sơn tỉnh táo lại, dùng ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin mà nhìn Diệp Phong!
...
"Bên kia, chèo thuyền, nã pháo!"
"Bên này, xuyên thịt, nướng!"
"Niềm vui sướng khi phá của chính là đơn giản và thuần túy như vậy!"
Nhìn Lệ Chấn Sơn và một đám đệ tử Thí Quỷ Môn bắt đầu bận bịu, Diệp Phong nằm trên ghế xích đu trên mặt nở một nụ cười tự lẩm bẩm.
"Sư tôn!"
"Là ta, Hoa Ngữ Mộng!"
"Ta có chuyện muốn nói với ngài một chút!"
Đúng lúc này, giọng nói của Hoa Ngữ Mộng chợt vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Ừm?"
"Hoa Ngữ Mộng?"
"Đại đồ đệ chơi độc này của ta gặp được chuyện gì sao?"
Nghe được Hoa Ngữ Mộng nói như vậy, Diệp Phong cũng hơi nhíu chân mày một cái sau đó lên tiếng dò hỏi: "Ngữ Mộng, xảy ra chuyện gì?"
"Sư tôn!"
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì!"
"Chỉ là có người nhờ ta nhắn lại với ngài một câu!"
"Nàng hi vọng ngài có thể cho nàng một cơ hội đi ra hóng gió ở lần rút thăm sau!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoa Ngữ Mộng cũng có chút lúng túng nói rõ tình huống.
Hả?
Rút thăm?
Ra hóng gió?
Nghe đến đây, trong đầu Diệp Phong trực tiếp nghĩ đến hai người, đó chính là lão Đại và lão Thất trong đội hộ vệ bại gia chính thức!
"Ngữ Mộng!"
"Người nhờ ngươi nhắn lại là lão đại hay là lão Thất?"
Sau đó, Diệp Phong mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.
"Sư tôn!"
"Là lão đại!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoa Ngữ Mộng cũng lập tức trả lời.
"Tốt!"
"Ta biết rồi!"
"Đúng rồi!"
"Dạ Lăng Tuyết, Lý Phi, An Tiểu Tiểu, mấy người các ngươi nếu như phát triển ra đủ bại gia môn đồ ở Huyền Thiên đại lục, phải tranh thủ tăng thực lực phi thăng tới Hỗn Độn Giới đi!"
Chương 1246 - Rút thăm lần nữa, lão đại và lão Thất gấp!Lúc này, Diệp Phong cũng nghĩ đến cái gì, sau đó lên tiếng nhắc nhở Hoa Ngữ Mộng.
"Sư tôn!"
"Ngàn vạn hạ giới, tuy rằng mấy người chúng ta vẫn luôn nỗ lực phát triển bại gia môn đồ nhưng vẫn còn cách mục tiêu hơi xa!"
"Cho nên bây giờ còn chưa phải là lúc chúng ta rời đi!"
"Chờ đến khi chúng ta cảm thấy thời cơ chín mùi thì nhất định sẽ nhanh chóng tăng cao tu vi sau đó phi thăng lên Hỗn Độn Giới phục thị sư tôn!"
Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Hoa Ngữ Mộng cũng nói rõ tình huống của bọn họ!
"Được!"
"Vậy ta ở Hỗn Độn Giới chờ các ngươi!"
"Hi vọng các ngươi đừng để ta chờ quá lâu!"
Nghe được Hoa Ngữ Mộng nói như vậy, Diệp Phong cũng cười đáp lại.
Một lát sau!
"Chủ nhân!"
"Ngài gọi chúng ta tới có chuyện gì không?"
Khi sáu người Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Đường, Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Cước đều đi tới trước mặt Diệp Phong, Diệp Tiểu Hắc mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.
"Bởi vì trong thành viên của đội hộ vệ bại gia chính thức còn có lão Đại và lão Thất chưa đi ra!"
"Cho nên ta muốn rút thành một lần nữa!"
"Bất quá, vì bảo trì tính công bằng công chính của lần rút thăm này, ta sẽ cho các ngươi tham dự!"
"Mà Tiểu Kiếm và Tiểu Quái ở Mê Hồn Chi Hồ phụ trách giải thi đấu chèo thuyền!"
"Cho nên không cần bọn họ!"
Nghe được Diệp Tiểu Hắc hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
"Chủ nhân!"
"Chúng ta cũng phải tham dự rút thăm sao?"
"Như vậy thì rút thăm như thế nào?"
Nghe đến đây, Diệp Tiểu Hắc cũng mặt lộ vẻ hưng phấn hỏi thăm, mà trên mặt năm người còn lại cũng đều xuất hiện vẻ tò mò!
"Rất đơn giản!"
"Chúng ta chia nhau viết tên của bọn họ lên trên mười tờ giấy!"
"Sau đó bảy người chúng ta, mỗi người rút một tờ giấy, cùng kiểm tra coi trên tờ giấy được rút ra, tên của ai nhiều nhất!"
"Mà người có tên nhiều nhất chính là người có thể đi ra hóng gió!"
"Thế nào, có đơn giản hay không, có công bằng hay không?"
Nghe được Diệp Tiểu Hắc hỏi thăm, Diệp Phong trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.
"Chủ nhân!"
"Không thể không nói, quy tắc rút thăm này đúng là quá công bằng công chính!"
"Cho dù có muốn tìm khuyết điểm cũng không tìm ra khuyết điểm gì!"
Nghe Diệp Phong nói xong, Diệp Tiểu Hắc cũng vội vàng đáp lại, hơn nữa hắn nói như vậy cũng không phải là đang nịnh nọt mà là lời nói thật lòng!
Bởi vì quy tắc và cách rút thăm này thật sự rất là công bình công chính!
Trong không gian nào đó!
"Xong xong xong!"
"Lần rút thăm này lại công bằng công chính như thế!"
"Như vậy nếu dựa vào vận may không được tốt của ta thì chắc chắn sẽ không có truyện của ta rồi!"
Biết được phương thức rút thăm lần này thì trên mặt của lão đại cũng lộ ra vẻ sụp đổ, dù sao lần rút thăm trước, Diệp Phong chăm sóc nàng, chỉ còn thiếu nước trực tiếp thả nàng ra thôi mà kết quả là nàng vẫn không có bị rút trúng!
Cho nên nàng cũng không có hy vọng gì với vận may của mình!
"Đại tỷ đại!"
"Lần trước chủ nhân vì chăm sóc ngươi mà ném tờ giấy có viết lão Bát tờ giấy đi, chỉ chọn một trong hai người chúng ta, ngươi cũng không có bị rút trúng!"
"Có thể nói, vận may của ngươi đúng là yếu phát nổ!"
"Mà lần rút thăm này còn công bằng công chính như thế, ta cảm thấy ngươi triệt để không có cơ hội!"
Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác của lão Thất vang lên bên cạnh.
"Lão Thất!"
"Ngươi chớ đắc ý!"
"Dù sao ai thua ai thắng còn chưa có chắc đâu!"
Nghe được giọng điệu tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác của, lão đại cũng là không chút khách khí đỗi lại!
………………………………………………………………………………...
Một bên khác!
"Tiểu Hắc!"
"Tất cả mọi người rút thăm!"
"Ngươi xem tên lão Đại và lão Thất bao nhiêu?"
Lúc này, khi tất cả mọi người rút thăm xong, Diệp Phong quay qua nhìn Diệp Tiểu Hắc ra lệnh.
"Chủ nhân!"
"Ta lập tức kiểm tra!"
Nghe Diệp Phong ra lệnh như vậy, Diệp Tiểu Hắc lập tức tra xem số phiếu của hai người!
"Chủ nhân!"
"Chênh lệch có chút lớn a!"
"Lão đại hai phiếu, lão Thất năm phiếu!"
Khi Diệp Tiểu Hắc tra xét xong, vẻ mặt quái dị nhìn Diệp Phong nói ra số phiếu của hai người!
"Ừm!"
"Xem ra là lão Thất là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối thắng được a!"
"Nhưng mà ta vừa mới cẩn thận suy nghĩ lại, nếu đã gọi tất cả các ngươi qua, nếu không gọi Tiểu Kiếm và Tiểu Quái tới, ta sợ hai người bọn họ sẽ có ý kiến a!"
Nghe được Diệp Tiểu Hắc nói như vậy, Diệp Phong ra vẻ trầm tư nói một câu như vậy.
"Chủ nhân!"
"Vậy ý của ngươi là!"
"Gọi Tiểu Kiếm và Quái tỷ đến, sau đó rút một lần nữa?"
Lúc này, Diệp Tiểu Hắc cũng hỏi.
"Không sai!"
"Gọi hai người bọn họ về đi!"
"Sau đó chúng ta rút một lần nữa!"
Nghe được Diệp Tiểu Hắc nói như vậy, Diệp Phong cũng cười khẽ gật đầu!
Không gian nào đó!
"Cái gì a!"
"Đây là tình huống như thế nào a!"
"Tại sao ta cảm thấy kịch bản này có chút quen thuộc?"
Khi Diệp Tiểu Hắc đọc lên số phiếu, lão Thất đã chuẩn bị ra ngoài hóng gió, nhưng mà khi hắn nhìn thấy Diệp Phong đưa ra quyết định này thì cả người trực tiếp ngẩn ra tại chỗ!
"Lão Thất!"
"Từ bỏ đi!"
"Khi chủ nhân bắt đầu khuynh hướng ta thì vận mệnh đã quyết định ngươi là bên thua!"
"Dù Nhị muội và Lục đệ trở về, ngươi vẫn có thể thắng ta một phiếu, nhưng chắc chắn chủ nhân cũng sẽ tìm cớ khác rút thăm một lần nữa!"
Đúng lúc này, giọng nói của lão đại vang lên bên cạnh.
"Ai!"
"Thật ra thì nhìn thấy kịch bản quen thuộc này!"
"Ta đã chuẩn bị tinh thần thất bại!"
"Nhưng ta không đã hiểu, tại sao chủ nhân lại đối xử với ngươi tốt như vậy!"
Nghe lão đại nói như vậy, lão Thất cũng gượng cười đáp lại.
"Lần trước rút thăm!"
"Ta cũng không hiểu, tại sao chủ nhân lại chăm sóc ta như vậy!"
"Nhưng mà ta suy đoán có thể là bởi vì ta là lão đại đội hộ vệ bại gia cho nên chủ nhân không muốn để cho ta là người cuối cùng ra ngoài!"
"Nhưng lần này!"
"Chủ nhân chăm sóc ta như thế, thật ra là bởi vì người thừa kế của ta!"
"Nhưng mà lão Thất không biết là lần này chăm sóc cũng có hạn, cho nên bây giờ ta cũng rất hoảng a!"
Chương 1247 - Tại sao ta cảm thấy kịch bản này có chút quen thuộc?Nghe được lão Thất nói như vậy, lão đại không có trả lời cái gì, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ bất an!
...
Một bên khác!
"Hoa Ngữ Mộng nhờ ta chiếu cố lão đại một chút!"
"Nói là rút thăm, tốt nhất có thể cho nàng ba cơ hội!"
"Mà bây giờ đã mất đi một cơ hội!"
"Nếu như hai lần rút thăm tiếp theo lão đại còn không thể thắng thì ta cũng hết cách!"
Lúc này, Diệp Phong cũng nở một nụ cười tự nói.
Nếu như nói làm như thế là quá không công bằng với lão Thất, vậy cũng chỉ trách người thừa kế của lão Thất còn chưa có xuất hiện!
Dù sao Hoa Ngữ Mộng là đại đồ đệ của Diệp Phong, hiếm khi đại đồ đệ cầu hắn một sự kiện, hắn còn có thể không đồng ý sao!
Tất cả đều là đạo lí đối nhân xử thế a!
Một lát sau!
"Chủ nhân!"
"Quái tỷ và Tiểu Kiếm đều trở về!"
"Chúng ta có thể bắt đầu rút thăm!"
Trong lúc Diệp Phong nghĩ những chuyện này, giọng nói của Diệp Tiểu Hắc vang lên bên cạnh.
"Tốt!"
"Vậy thì bắt đầu rút thăm đi!"
"Chờ rút thăm xong, ngươi lấy giấy trong tay tất cả mọi người đi, sau đó trực tiếp công bố số phiếu!"
Nghe được Diệp Tiểu Hắc nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.
Mấy phút sau!
"Chủ nhân!"
"Lão đại bốn phiếu, lão Thất năm phiếu!"
Theo Diệp Tiểu Hắc vừa nói dứt câu, những người còn lại cũng đều tỏ vẻ giật mình, bọn họ không ngờ được là vận khí của đại tỷ đầu có thể kém đến tình trạng này!
"Ngọa tào!"
"Mẹ nó, còn có thể kém may tới mức này luôn hả?"
Mà sau khi Diệp Phong nghe được số phiếu này thì trên mặt cũng toát ra vẻ chấn kinh!
"Ừm?"
"Tại sao ta cảm thấy biểu cảm của chủ nhân có chút không thích hợp đâu?"
"Chẳng lẽ chủ nhân muốn cho lão đại ra?"
Chú ý tới dáng vẻ của Diệp Phong lúc này, Diệp Tiểu Hắc đang đứng bên cạnh cũng đảo tròng mắt sau đó thăm dò: "Chủ nhân, mặc dù kết quả đã có nhưng ta muốn nói là vừa nãy tư thế rút thăm của ta hình như không đúng lắm, cho nên, ngài xem, có thể rút lại một lần nữa hay không!"
Hả?
Tư thế rút thăm không đúng lắm!
Cho nên muốn rút thăm một lần nữa?
Nghe được hắn nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên quay qua nhìn Diệp Tiểu Hắc, khi hắn chú ý tới Diệp Tiểu Hắc cười nháy nháy mắt cho hắn thì hắn lập tức hiểu hết thảy, sau đó trực tiếp nói ra: "Tốt, vậy chúng ta rút thăm lại một lần nữa đi!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Tiểu Hắc cũng sắc mặt vui mừng, sau đó quay qua nhìn bảy người bên cạnh, mặt lộ vẻ đắc ý chỉ chỉ ánh mắt của mình, mà động tác này giống như đang nói với bảy người: "Nhìn thấy chưa, cái này kêu là nhãn lực!"
Một lát sau!
Khi mọi người rút thăm kết thúc, Diệp Phong cũng không để cho Diệp Tiểu Hắc nói ra kết quả mà âm thâm liên hệ với hệ thống!
"Hệ thống!"
"Lần rút thăm cuối cùng đã kết thúc!"
"Mà ta định cho lão đại đội hộ vệ bại gia hai lựa chọn!"
"Lựa chọn thứ nhất chính là căn cứ kết quả rút thăm quyết định ai ra hóng gió!"
"Lựa chọn thứ hai chính là chơi một loạt thao tác đảo ngược, căn cứ kết quả rút thăm, sau đó để người thua ra hóng gió!"
Lúc này, Diệp Phong nhờ hệ thống trực tiếp truyền đạt ý nghĩ của mình cho lão đại đội hộ vệ bại gia!
Không gian nào đó!
"Ừm?"
"Chủ nhân lại cho ta hai lựa chọn!"
Biết được Diệp Phong cho ra hai lựa chọn này, lão đại cũng tỏ vẻ giật mình.
"Làm sao bây giờ!"
"Là tin tưởng số con rệp của mình, sau đó lựa chọn loại thứ hai!"
"Hay là liều một phen với vận khí cực kỳ bé nhỏ của mình, lựa chọn loại thứ nhất!"
Lúc này, lão đại triệt để xoắn xuýt!
"Ai!"
"Ta đã xui xẻo đến mức này rồi!"
"Vậy ta còn xoắn xuýt cái rắm a!"
Sau khi xoắn xuýt một hồi, lão đại gượng cười nói một câu như vậy!
...
Một bên khác!
"Quả nhiên!"
"Nàng lựa chọn loại thứ hai!"
"Mà cái này cũng giống như ta phỏng đoán!"
"Có thể nói, nàng nhận thức rõ ràng về vận khí của mình!"
Sau khi biết được lão đại làm ra quyết định này, Diệp Phong cũng cười tự nói.
"Tiểu Hắc!"
"Trước khi bắt đầu công bố số phiếu, ta có một quyết định mới!"
"Đó chính là lần rút thăm này, người nào thua thì người đó có thể ra hóng gió!"
"Nói cách khác, số phiếu của người nào ít hơn thì ngươi đó thắng!"
Nói đến đây, Diệp Phong dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói ra: "Được rồi, có thể bắt đầu công bố số phiếu!"
"Ừm?"
"Ai có số phiếu ít hơn thì người đó thắng?"
"Như vậy thì không phải là xong đời rồi sao?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt Diệp Tiểu Hắc cũng lộ vẻ mộng bức!
"Chủ nhân!"
"Lão đại năm phiếu, lão Thất bốn phiếu!"
"Bởi vì số phiếu của lão Thất ít hơn cho nên lần rút thăm này lão Thất thắng!"
Sau đó, Diệp Tiểu Hắc vẻ mặt phức tạp nói ra kết quả rút thăm.
? ? ?
Khi so số phiếu nhiều, số phiếu của đại tỷ đầu ít!
Mà khi so số phiếu ít, số phiếu của đại tỷ đầu lại thành nhiều đúng không?
Một người thật sự có thể không may thành như vậy sao?
Khi mọi người nghe được kết quả này, tất cả đều ngẩn ra tại chỗ, bọn họ vốn cho rằng nếu như là so số phiếu ít thì đại tỷ đầu chắc chắn nắm vững thắng lợi, nhưng ai mà ngờ được kết quả lại tràn ngập kịch tính như vậy!
Thậm chí chuyện này nói ra thì đừng nói là người, chó nghe cũng phải lắc đầu!
"Ngọa tào! ! !"
"Không phải vậy chứ!"
"Như vậy mà cũng có thể được?"
Mà sau khi Diệp Phong nghe được kết quả này, trên mặt cũng tràn đầy vẻ khó tin!
"Nếu như ta không đưa ra hai lựa chọn, như vậy lão đại đội hộ vệ bại gia đã chiến thắng vận rủi, lấy được tân sinh!"
"Nhưng mà mặc dù bị ta ảnh hưởng nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm ở trong tay của nàng!"
"Kết quả bởi vì lựa chọn này của nàng khiến cho nàng thất bại một lần nữa, chuyện này cũng chứng minh được là vận khí của nàng rất yếu!"
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong gượng cười tự nói, hắn thật sự không ngờ được là lão đại đội hộ vệ bại gia lại có vận may kém tới mức độ này!
"Hệ thống!"
"Thả lão Thất ra đi!"
"Vận khí của hắn quá cứng, lão đại hoàn toàn không đấu lại!"
Chương 1248 - Đại tỷ đầu, không thể chơi như vậy được!Sau đó, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.
Không gian nào đó!
"Đại tỷ đầu!"
"Cảm ơn ngươi và người truyền thừa của ngươi đã sáng tạo một cơ hội đi ra ngoài hóng gió cho ta!"
"Cho nên, ngươi yên tâm, chờ sau khi ta rời khỏi đây thì ta nhất định sẽ hưởng thụ luôn cả niềm vui của phần ngươi!"
Lúc này, lão Thất cũng mặt lộ vẻ hưng phấn lên tiếng nói với lão đại, hắn hoàn toàn không ngờ được là với cục diện chắc chắn sẽ thua mà mình lại trở thành người thắng sau cùng!
Phải biết, đối với lần rút thăm này hắn đã không ôm bất kỳ hy vọng gì!
"Cái gì! ! !"
"Ngươi nói ngươi muốn nhường cơ hội đi ra ngoài hóng gió lần này cho ta?"
"Lão Thất!"
"Ngươi khiến cho ta quá cảm động rồi!"
Nhưng mà nghe được lão Thất nói như vậy, lão đại chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.
? ? ?
Mẹ nó, ai nói muốn nhường cơ hội đi ra ngoài hóng gió lại cho ngươi?
Sao ngươi có thể mở to mắt nói lời bịa đặt như thế được?
Nghe được lão đại nói chuyện không biết xấu hổ như thế, lão Thất trực tiếp luống cuống, hắn không ngờ được là lão đại lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy!
"Lão đại!"
"Không thể chơi như vậy được!"
"Vận khí không đấu lại thì muốn chơi âm chiêu?"
Sau đó, lão Thất mặt lộ vẻ bất an biểu đạt ý nghĩ của mình lúc này!
"Lão Thất!"
"Ngươi hiểu lầm ta!"
"Thật ra thì ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi!"
"Dù sao trong số mười người chúng ta, chỉ có ngươi là lười biếng nhất, nếu như ngươi có thể chăm chỉ hơn một chút thì với từ chất đỉnh tiêm toàn phương diện của ngươi thì tuyệt đối có thể xếp vào top ba, thậm chí là vượt qua ta cũng không phải là chuyện không thể!"
"Nhưng cho dù chúng ta có khuyên ngươi như thế nào đi nữa thì ngươi cũng không nghe, vậy ta chỉ có thể dùng phương thức này để ép ngươi cố gắng tu luyện!"
"Chỉ có tự mình trở nên đủ mạnh thì mới có thể nắm lấy tất cả cơ hội mà mình có!"
Nói xong, trong nháy mắt lão đại bộc phát ra toàn lực, sau đó trực tiếp đánh lão Thất hôn mê bất tỉnh!
"Ai!"
"Ta học thói xấu của chủ nhân!"
"Nếu như là trước đây, ta không thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy được!"
"Nhưng mà bây giờ sau khi làm xong thì cảm thấy vẫn rất thoải mái, thảo nào chủ nhân lại thích làm chuyện này như vậy!"
Lúc này, nhìn lão Thất hôn mê, lão đại cũng nhếch miệng cười cười, sau đó đi vào vết nứt không gian thông hướng Hỗn Độn Giới.
...
Bại Gia Phong, Bại Gia Môn!
"Đại tỷ đầu?"
"Tại sao là ngươi?"
"Lão Thất đâu?"
Nhìn thấy một nữ tử váy trắng đi từ bên trong vết nứt không gian ra, Diệp Tiểu Hắc cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.
Hả?
Đại tỷ đầu?
Người đi ra không phải lão Thất mà là lão đại?
Nghe được Diệp Tiểu Hắc nói như vậy, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó mặt lộ vẻ nghi ngờ quay qua nhìn nữ tử váy trắng.
"Lão tam!"
"Thật ra thì lão Thất cũng không muốn ra, cho nên hắn mới nhường cơ hội hóng gió này lại cho ta!"
Nghe được Diệp Tiểu Hắc hỏi thăm mình, nữ tử váy trắng cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
"Thuộc hạ!"
"Bái kiến chủ nhân!"
Sau đó, nữ tử váy trắng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó quỳ một gối xuống, nhìn Diệp Phong, thần thái cung kính lên tiếng hô.
"Đứng lên đi!"
"Nói về đặc điểm lực lượng của ngươi trước đi!"
"Nghe xong ta cũng dễ đặt tên hơn!"
Nhìn nữ tử váy trắng quỳ trước người, Diệp Phong cũng lên tiếng hỏi thăm.
"Chủ nhân!"
"Lực lượng ta tu luyện là độc!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, nữ tử váy trắng cũng lập tức lên tiếng trả lời.
"Tốt!"
"Vậy sau này ngươi tên là Diệp Tiểu Độc!"
"Đúng rồi!"
"Ngươi nói lão Thất không muốn ra cho nên nhường lại cơ hội này cho ngươi!"
"Bây giờ ta rất muốn biết là hắn chủ động nhường cho ngươi hay là hắn bị động nhường cho ngươi?"
Lúc này, Diệp Phong đầu tiên là cho nữ tử váy trắng một cái tên, sau đó hỏi ra nghi ngờ trong lòng!
"Chủ nhân!"
"Hắn bị động nhường cho ta!"
"Nhưng mà ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho hắn!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Độc cũng không dám lừa gạt, sau đó lên tiếng trả lời, đồng thời nàng cũng lặp lại những gì mà nàng đã nói với lão Thất trước đó với Diệp Phong!
"Nha!"
"Lão Thất là tuyệt thế yêu nghiệt!"
"Tư chất tu luyện các phương diện đều mạnh hơn xa các ngươi?"
"Mà khuyết điểm duy nhất của hắn chính là không cố gắng tu luyện, thậm chí cho dù mỗi ngày đều bị sáu ngươi các ngươi đánh một lần cũng không kích phát được quyết tâm cố gắng tu luyện của hắn?"
Sau khi nghe Diệp Tiểu Độc nói xong, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, hắn không ngờ được là ở trong đội hộ vệ bại gia chính thức còn có một người lười như thế!
"Tiểu Quái, Tiểu Hắc, Tiểu Đường, Tiểu Bạch, Tiểu Kiếm!"
"Năm ngươi các ngươi nói cho ta biết!"
"Những gì mà Tiểu Độc nói là sự thật sao?"
Sau đó, Diệp Phong quay qua nhìn năm người lên tiếng hỏi thăm.
"Chủ nhân!"
"Đại tỷ đầu nói là sự thật!"
"Lão Thất lười lắm, nếu không vị trí lão đại chắc chắn là của hắn!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, năm người cũng trăm miệng một lời trả lời.
"Tiểu Độc!"
"Nếu là như vậy, vậy ngươi làm không có tâm bệnh!"
"Đúng là nên kích thích hắn một chút!"
Sau khi biết rõ tình huống, Diệp Phong cũng biểu thị tán thành cách làm của Diệp Tiểu Độc!
(Lão Thất: ? ? ? Đại tỷ đầu cướp cơ hội đi ra của ta, chẳng những không có bị quở trách mà ngược lại còn được khích lệ? Các ngươi chơi như vậy, có suy tính tới cảm nhận của ta không?)
………………………………………………………………………………...
"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng ngẫu nhiên đột phá năm cái tiểu cảnh giới, ban thưởng mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch *3!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng ngẫu nhiên đột phá một cái tiểu cảnh giới, ban thưởng mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch *2!"
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống đột nhiên vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
Oanh!
Ngay sau đó, từng luồng khí tức đột phá không ngừng bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Phong.
Đạo Tôn Cảnh Tứ Trọng đỉnh phong!
Đạo Tôn Cảnh Ngũ Trọng đỉnh phong!
Đạo Tôn Cảnh Lục Trọng đỉnh phong!
...