Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 79 - Chương 1264 - Giải Thi Đấu Trải Nghiệm Làm Ăn Mày? Trương Lão Bản Mộng! (2)

Chương 1264 - Giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày? Trương lão bản mộng! (2)

"Mà ta sẽ căn cứ biểu hiện của tất cả mọi người trong ba ngày này sau đó chọn ra một trăm người thắng trận!"

"Mà phần thưởng chính là mỗi người một gốc Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa và một lá Lôi Minh Chi Diệp!"

Nghe được Trương lão bản hỏi thăm, Diệp Phong cũng trên mặt nở một nụ cười đắc ý nói ra tình huống của giải thi đấu mà mình muốn tổ chức lần này!

? ? ?

Giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày?

Để tuyển thủ dự thi trải nghiệm cuộc sống làm tên ăn mày trong vòng ba ngày? vipTruyenGG.com

Cuối cùng ai biểu hiện tốt nhất thì người đó có thể nhận được phần thưởng sau trận đấu?

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trương lão bản ngốc ngay tại chỗ lần nữa, bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ được là giải thi đấu mà Diệp Phong muốn tổ chức lại là một giải thi đấu như thế!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi. . . ngươi xác định không phải là ngươi đang nói đùa với ta đó chứ?"

Sau khi tỉnh táo lại, Trương lão bản nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng xác nhận.

"Nói đùa?"

"Ta nói đùa với ngươi làm gì?"

"Trương lão bản!"

"Bên trong cái Hỗn Độn giới này chứa một trăm gốc Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa và một trăm lá Lôi Minh Chi Diệp, mà bây giờ ta giao chúng nó cho ngươi!"

"Ngươi phải để cho tất cả mọi người tin tưởng tính chân thực của giải thi đấu này sau đó cố gắng hết sức để cho tất cả mọi người trong thành đều tham dự!"

"Hơn nữa, chỉ cần nhân số tham dự có thể đạt tới bảy mươi phần trăm tổng số người trong Vô Vọng Thành trở lên, ta sẽ thưởng cho ngươi mười cây Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa và mười lá Lôi Minh Chi Diệp!"

Nghe được Trương lão bản hỏi thăm, Diệp Phong trực tiếp đưa ra câu trả lời khẳng định đồng thời còn đưa một cái Hỗn Độn giới cho hắn, cùng lúc đó cũng hứa hẹn sẽ cho hắn một chút lợi ích!

"Cái gì!"

"Làm tốt chuyện này!"

"Ngài sẽ thưởng cho ta mười cây Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa và mười cây Lôi Minh Chi Diệp?"

Nghe được Diệp Phong hứa hẹn chỗ tốt, Trương lão bản kích động toàn thân đều run rẩy, sau đó vội vàng vỗ ngực bảo đảm: "Diệp thiếu yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ làm tốt cho ngài, nếu làm không xong, ta tùy ý ngài xử trí!"

"Tốt!"

"Nếu như ngươi đã nói như vậy thì ta sẽ đưa ra hình phạt!"

"Nếu như ngươi không làm xong chuyện này!"

"Thì ngươi có thể cùng biến mất khỏi Hỗn Độn Giới với quán rượu này của ngươi!"

Nói xong, Diệp Phong vỗ vỗ bả vai Trương lão bản, sau đó cười đi ra cửa quán rượu!

Oanh!

Sau khi Diệp Phong rời khỏi quán rượu, một luồng khí tức khủng bố khiến cho người ta hít thở không thông trong nháy mắt bao phủ toàn thân Trương lão bản, đồng thời, một cái vết nứt không gian cũng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt Trương lão bản.

"Trương lão bản!"

"Ngươi tốt nhất hãy làm theo những gì mà đại nhân nhà ta dặn dò!"

"Nếu không, ta sẽ xóa ngươi và quán rượu của ngươi ra khỏi Hỗn Độn Giới!"

Lúc này, Diệp Tiểu Cước đi từ trong vết nứt không gian ra, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc nhìn Trương lão bản, lên tiếng uy hiếp.

Ba! Ba! Ba!

Sau khi Diệp Tiểu Cước biến mất trong vết nứt không gian, Trương lão bản liên tiếp quất mình mấy cái tát tay, sau đó âm thầm mắng: "Mẹ nó, ta đúng là bệnh tâm thần, mẹ nó ta đúng là bệnh tâm thần thật, rảnh rỗi không có chuyện gì làm cam đoan làm cái gì, bây giờ thì hay rồi, nếu như làm không xong, đừng nói là lợi ích, ngay cả cái mạng của mình cũng không còn!"

Mắng mình xong, sau đó trên mặt Trương lão bản cũng toát ra vẻ may mắn, bởi vì trước đó nếu như hắn nghe lời đề nghị của quản gia ban đêm giết Diệp Phong đoạt bảo thì bây giờ hắn đã là một cỗ thi thể!

Bên ngoài quán rượu!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi đi làm gì đó?"

Nhìn thấy Diệp Phong trở về, Lạc Thiên trên mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ, sau đó vừa ăn Thất Thải Liên Tử Hoa vừa lên tiếng hỏi thăm.

"Cũng không có làm chuyện gì!"

"Không phải là trước đó người nói chúng ta làm ăn mày thì trừ ăn ra chính là ngủ, ngoại trừ ngủ chính là ăn sao?"

"Như vậy ta cảm thấy hơi nhàm chán!"

"Cho nên ta cử hành một cái giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày!"

"Không có gì bất ngờ xảy ra, toàn bộ người trong Vô Vọng Thành đều sẽ lập tức biến thành tên ăn mày!"

"Như vậy tên ăn mày nhiều thì sẽ như thế nào?"

"Độ khó khi ăn xin sẽ trở nên lớn hơn!"

"Nghỉ ngơi trong thành trấn nói không chừng sẽ bắt đầu cướp đoạt!"

"Mà bởi vì tất cả mọi người đều tham gia vào giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày này, như vậy tiếp theo những người vào thành thì sẽ trở thành đối tượng cho tất cả mọi người ăn xin, ngẫm lại, cảnh tượng đó sẽ rất là kích thích!"

Nghe được Lạc Thiên hỏi thăm, Diệp Phong cũng vẻ mặt đắc ý nói ra tình huống của giải thi đấu mà mình muốn tổ chức!

? ? ?

Bởi vì nhàm chán!

Cho nên ngươi cử hành một giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày?

Hơn nữa một cái giải thi đấu buồn cười như thế mà toàn bộ người trong thành đều sẽ tham gia?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, dù sao bên trong thành trấn này có chín mươi chín phần trăm người đều là người tu đạo, mà đối với người tu đạo thì mặt mũi là thứ quan trọng nhất!

Cho nên để cho người tu đạo đi trải nghiệm cuộc sống của tên ăn mày có thể nói là một chuyện cười!

"Diệp thiếu!"

"Mặc dù ta không muốn đả kích ngươi!"

"Nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một chút, chỉ sợ là giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày mà ngươi tổ chức này sẽ không có người nào tham gia!"

"Mà nếu có người tu đã tham gia thật thì chắc chắn đầu của đối phương bị chó đá!"

Sau đó, Lạc Thiên giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nhắc nhở.

"Thật sao?"

"Nhưng giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày mà ta tổ chức này còn có phần thưởng sau trận đấu!"

"Mà phần thưởng sau trận đấu chính là Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa và Lôi Minh Chi Diệp!"

"Ta nghĩ, có hai phần thưởng này thì hẳn là sẽ có người tham gia!"

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, Diệp Phong cũng vẻ mặt trêu chọc nói ra lá bài tẩy của mình!

"Cái gì!"

Chương 1265 - Diệp thiếu, ta bị chó đá! Hơn nữa còn không chỉ một lần!

"Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa?"

"Đồ chơi đó tốt, nếu như ta có thể lấy được một chút thì chẳng phải là có thể tiêu giảm một chút thiên phú của ta hay sao!"

"Mà một khi thiên phú giảm đi một chút thì ta cũng sẽ không cần phải gánh chịu nỗi thống khổ tịch mịch khi vô địch này!"

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên triệt để hưng phấn lên!

Nếu như Diệp Phong biết ý nghĩ trong đầu của Lạc Thiên lúc này thì hắn tuyệt đối sẽ mắng một câu bệnh tâm thần, dù sao thì đây cũng không phải là ý nghĩ của một người bình thường nên có!

"Diệp thiếu!"

"Báo danh ở đâu?"

"Có thể giữ cho ta một vé tham dự hay không?"

Sau đó, Lạc Thiên vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Ừm?"

"Lạc huynh, không phải ngươi nói người muốn tham gia đều là đầu óc bị chó đá hư hay sao?"

"Sao ngươi còn muốn tham gia nữa?"

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, Diệp Phong cũng giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương, lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Không ngờ được là ta ẩn tàng sâu như vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện!"

"Không sai!"

"Trước kia ta bị chó đá đầu!"

"Hơn nữa còn không chỉ một lần!"

Nghe được Diệp Phong trêu chọc, Lạc Thiên cũng cực kỳ không biết xấu hổ lên tiếng đáp lại.

"Ngọa tào!"

"Cái tên này không chỉ biết khoác lác mà còn mẹ nó có thể không biết xấu hổ như vậy!"

"Có thể nói là vô địch!"

Nghe được Lạc Thiên nói chuyện không biết xấu hổ như thế, trên mặt Diệp Phong cũng toát ra vẻ chấn kinh!

"Lạc huynh!"

"Báo danh cũng không cần!"

"Chỉ cần mặc quần áo của ăn mày trên người thì coi như là tuyển thủ dự thi!"

"Mà ta sẽ cho người giám sát tất cả tuyển thủ dự thi!"

"Ba ngày qua đi, ai trải nghiệm là tên ăn mày tốt nhất thì người đó có thể nhận được phần thưởng sau trận đấu!"

Sau khi hết khiếp sợ, Diệp Phong chú ý tới Lạc Thiên trơ mắt nhìn mình, hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

"Đơn giản như vậy?"

"Vậy bây giờ ta cũng là tuyển thủ dự thi rồi đúng không?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên đầu tiên là sững sờ, sau đó triệt để hưng phấn lên, đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ: "Giải thi đấu trải nghiệm lần này cho dù như thế nào đi nữa thì ta cũng phải lấy được Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa!"

"Lạc huynh đang hưng phấn cái gì?"

"Có phải là hắn hiểu lầm gì đó rồi hay không?"

"Ta tổ chức giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày, hắn là một tên ăn mày đường đường chính chính, cho dù hắn có tham dự thi ta cũng sẽ không tính thành tích của hắn!"

"Làm sao bây giờ?"

"Ta chờ tranh tài kết thúc rồi mới nói cho hắn biết hay là trời sau khi tranh tài kết thúc rồi mới nói cho hắn biết!"

Xoắn xuýt một phen, Diệp Phong cũng cực kỳ chật vật làm ra quyết định, đó chính là chờ tranh tài kết thúc rồi mới nói cho hắn biết tin tức tốt này!

Oanh! Oanh! Oanh!

Đúng lúc này, từng tiếng nổ vang bỗng nhiên vang lên ở trong quán rượu, sau đó từng bóng người trực tiếp đụng nát vách tường, nóc nhà của quán rượu, sau đó nhanh chóng bay ra bốn phương tám hướng bên trong thành!

Hơn nữa trên mặt của từng người đều lộ ra vẻ cuồng hỉ và khó có thể tin!

………………………………………………………………………………...

"Tin tức lớn!"

"Tin tức lớn a!"

"Có một vị đại thiếu thần bí cử hành một giải thi đấu trải nghiệm làm tên ăn mày!"

"Chỉ cần trên người ăn mặc quần áo của ăn mày thì coi như là tham gia vào giải đấu này, hơn nữa chỉ cần kiên trì được ba ngày thì có cơ hội lấy được phần thưởng sau trận đấu cực kỳ quý hiếm!"

Rất nhanh!

Tin tức về giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày thông qua những người này nhanh chóng lan truyền ở trong thành!

"Cái gì!"

"Phần thưởng sau trận đấu lại là Phong Nguyệt Đạo Táng Hoa và Lôi Minh Chi Diệp?"

"Hơn nữa mỗi loại đều có một trăm phần?"

"Đây là thật hay giả a!"

"Nếu là thật, vậy quá kinh khủng a!"

Không bao lâu!

Tình huống cụ thể về phần thưởng sau trận đấu cũng bắt đầu lan rộng ra, chuyện này khiến cho trước đó những người tu đạo vốn không xem cái này ra gì triệt để điên cuồng!

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Tiến sẽ rách quần áo bắt đầu vang vọng ở khắp các ngõ ngách trong Vô Vọng Thành!

Bởi vì không có quần áo ăn mày thích hợp cho nên tất cả mọi người ngay lập tức xé rách quần áo của mình, mục đích là chế tạo ra quần áo ăn mày thuộc về mình!

"Đại ca!"

"Xin thương xót, cho ta chút gì ăn đi!"

"Mau mau cút!"

"Mẹ nó, bây giờ ta cũng là ăn mày, ta còn muốn ăn xin ngươi đây!"

"Hai tên ngốc các ngươi!"

"Bây giờ toàn bộ Vô Vọng Thành cũng chỉ có một quán rượu là Lạc Dương quán rượu là còn buôn bán bình thường!"

"Các ngươi không đi chỗ đó ăn xin, ở đây ăn xin lẫn nhau làm cái quái gì!"

"Hơn nữa, ở đó không những có thể ăn xin được đồ ăn mà còn có thể được dùng lời nói sỉ nhục và chà đạp tôn nghiêm đúng như một tên ăn mày, đó mới là chuyện quan trọng nhất!"

"Dù sao, muốn thắng được phần thưởng sau trận đấu thì không phải chỉ là giả dạng làm tên ăn mày mà còn phải trải nghiệm được tất cả những gì mà một tên ăn mày phải trải nghiệm trong cuộc sống hàng ngày, có thể nói phần thưởng này cũng không có dễ lấy như vậy đâu!"

...

Nghe được người chung quanh bàn tán và cãi lộn, Lạc Thiên trực tiếp nghe choáng váng, hắn không ngờ được là đám người này vì phần thưởng mà có thể làm được tới trình độ này!

Trong quán rượu!

"Ha ha ha!"

"Thoải mái!"

"Thật là quá sung sướng!"

"Trước đây những người tu đạo cao cao tại thượng đó bây giờ từng người đều chủ động cầu xin ta nhục nhã mắng nhiếc bọn họ, còn cầu xin ta đạp bọn họ mấy đạp, mà đối mặt với yêu cầu như vậy, người trời sinh hiền lành như ta sao có thể từ chối được!"

Nhìn tên ăn mày liên tục không ngừng tràn vào trong quán rượu, trên mặt Trương lão bản cũng toát ra vẻ hưng phấn, bởi vì càng nhiều người tham gia vào giải thi đấu trải nghiệm làm ăn bài này thì thắng mới có thể giữ được tính mạng đồng thời còn lấy được chỗ tốt mà Diệp Phong đã hứa, cho nên, hắn không sợ ăn mày đến đây ăn xin càng ngày càng nhiều mà là sợ không có người đến!

Chương 1266 - Diệp thiếu! Không thể chơi người khác như vậy được!

Một bên khác!

"Thật là đáng sợ!"

"Nhìn quanh một lượt, ngoại trừ ăn mày thì vẫn là ăn mày!"

"Giống như tạo thành trứng này bỗng nhiên bị ăn mày chiếm lĩnh, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin được ở trong Hỗn Độn Giới lại xuất hiện tình cảnh như thế này!"

"Không được!"

"Tên ăn mày nhiều, độ khó ăn xin cũng sẽ tăng lên!"

"Vậy ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải chiếm được tiên cơ mới được, nếu không thì giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày này cho dù là ta cũng rất khó thắng được phần thưởng sau cùng!"

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên kéo Diệp Phong đang đứng bên cạnh chạy thẳng tới cửa thành đông!

"Lạc huynh!"

"Làm gì đó!"

"Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào?"

Nhìn thấy Lạc Thiên kéo mình chạy, Diệp Phong cũng vẻ mặt mộng bức hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta phải đi để một cái cửa thành để chiếm một vị trí tốt trước!"

"Dù sao, bây giờ người trong Vô Vọng Thành cũng bắt đầu trải nghiệm cuộc sống làm tên ăn mày, như vậy muốn ăn xin thì chỉ có thể đặt mục tiêu vào những người vừa mới vào thành!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lạc Thiên cũng lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, cũng quá chuyên nghiệp đi chứ!"

"May mà ta không có cho hắn tư cách dự thi, nếu không thì những người khác không thể chơi nữa!"

"Có thể nói là đả kích tuyệt đối!"

Nghe được Lạc Thiên giải thích như vậy, Diệp Phong cũng vẻ mặt may mắn tự nói.

Một lát sau!

"Mẹ nó!"

"Đánh người không đánh mặt!"

"Nhưng cái tên khốn kiếp nhà ngươi lại chuyên nhắm vào mặt của ta mà đánh, mẹ nói tại sao ngươi lại chó như vậy!"

...

"Tiểu nhân vô sỉ!"

"Nếu như ngươi đã muốn chơi như vậy thì đừng có trách ta!"

"Nhìn lão tử hầu tử thâu đào!"

...

"Đừng mẹ nó đánh!"

"Ta nhận thua!"

"Đã nói đơn đấu, nhưng tại sao ba người các ngươi đơn đấu một mình ta!"

"Mẹ nó, không thể chơi người khác như vậy được!"

...

Khi hai người Diệp Phong và Lạc Thiên đi tới cửa thành đông và anh nhìn thấy mấy trăm người đang điên cuồng đại loạn chiến ở trước mặt mình thì hai người trực tiếp thấy choáng!

"Không ngờ được là!"

"Thật sự là không ngờ được!"

"Vậy mà lại có nhiều người có ý nghĩa giống như ta vậy!"

"Hơn nữa bọn họ còn tới chỗ này trước ta một bước, vì lấy được những vị trí tốt mà bọn họ đã bắt đầu ra tay đánh nhau!"

"Quả là đáng sợ!"

Sau khi hết khiếp sợ, Lạc Thiên chau mày tự lẩm bẩm, bởi vì hắn có nằm mơ cũng không ngờ được là những người này lại trực tiếp khiến cho độ khó khi ăn xin tăng vọt!

"Ngọa tào!"

"Cái tên Lạc Thiên này cũng không được a!"

"Ý thức ở phương diện ăn xin còn không sánh bằng những tuyển thủ dự thi này!"

"May mà lúc đó ta không có cho hắn tư cách dự thi, nếu không thể hắn sẽ kéo trình độ của giải thi đấu này của ta xuống!"

Lúc này, Diệp Phong đang đứng bên cạnh trên mặt tràn đầy vẻ may mắn tự lẩm bẩm.

"Diệp thiếu!"

"Bởi vì quy định của giải thi đấu, không thể sử dụng tu vi có đúng hay không!"

"Cho nên, muốn có được một chỗ tốt thì chúng ta đều có thể vén tay áo lên ra tay đánh nhau với bọn họ!"

Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Thiên vang lên bên cạnh.

? ? ?

Chúng ta?

Mẹ nó, ta là người đứng sau tổ chức giải thi đấu này!

Vậy tại sao ta lại phải theo ngươi đi đánh nhau chứ!

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong cũng treo đầy hắc tuyến, nhưng hắn không có trực tiếp từ chối mà là hô lớn lên: "Được! Lạc huynh, vậy ta đếm một hai ba, chúng ta trực tiếp tiến lên làm bọn họ!"

"Một!"

"Hai!"

"Ba! ! !"

"Xông lên a, chúng ta liều mạng với bọn họ!"

Theo Diệp Phong hét lớn một tiếng, Lạc Thiên giống như ngựa hoang mất cương, trực tiếp vọt thẳng tới chỗ mấy trăm người đang đứng cách đó không xa!

"Diệp thiếu!"

"Hai người chúng ta tựa lưng vào nhau, như vậy thì chúng ta chỉ cần phải chú ý tới kẻ địch ở trước mắt là được rồi!"

"Mà phàm là kẻ địch xuất hiện ở trước mắt chúng ta thì chúng ta cứ vung nắm đấm ra là được!"

"Chỉ cần chúng ta biểu hiện phương diện hung ác của mình ra ngoài thì. . . hả? Người đâu?"

Nói được nửa câu, lúc này Lạc Thiên mới phát hiện, bên cạnh hoàn toàn không có bóng dáng của Diệp Phong, tình huống này khiến cho hắn lập tức cảm thấy hoảng hốt.

"Ngọa tào! ! !"

"Diệp thiếu!"

"Tại sao ngươi lại không theo ta lên chứ!"

"Ngươi không thể chơi người khác như vậy được!"

Khi Lạc Thiên phát hiện Diệp Phong còn đứng ở phía xa xa thì thần sắt trực tiếp sụp đổ hô to lên, ngay sau đó hắn bị đám người xung quanh bao phủ trong nháy mắt!

………………………………………………………………………………...

"Ai!"

"Tiểu tử ngốc này!"

"Với trí thông minh này vào mỗi ngày nói vô địch thật tịch mịch, cuộc sống không thú vị?"

Nhìn thấy Lạc Thiên bị đám người bao phủ, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tự lẩm bẩm.

"Chờ một chút!"

"Dù sao ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi!"

"Vậy tại sao ta không suy nghĩ một chút phương pháp để tăng giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày này lên tới một độ cao mới chứ?"

Lúc này, Diệp Phong cũng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó trên môi nở một nụ cười trực tiếp đi ra khỏi thành.

Vô Vọng Thành, ngoài mười dặm thành đông!

"Các huynh đệ!"

"Mặc dù lần này chúng ta chém giết ba con Đạo Thú!"

"Nhưng quá trình chém giết lại cực kỳ hung hiểm cho nên chờ khi đến Vô Vọng Thành, chúng ta nhất định phải nghỉ ngơi thoải mái một chập mới được!"

Khi Diệp Phong vừa đến nơi đây, một giọng nói thô kệch vang lên ở chỗ không xa, ngay sau đó là năm tên nam tử trung niên hình thể không đồng nhất xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn!

"Mấy vị!"

"Ta muốn chơi trò chơi kéo búa bao với các ngươi!"

"Nếu như thắng ta, như vậy thì các người có thể lấy được lợi ích mà cái thứ khó có thể tưởng tượng được!"

"Thế nào, có muốn chơi thử một chút hay không?"

Sau khi năm người đi tới, Diệp Phong trực tiếp ngăn cản đi của bọn họ sau đó nói ra lời đề nghị của mình!

"Ừm?"

"Chơi kéo búa bao?"

"Tiểu tử!"

"Ngươi nghĩ chúng ta là con nít hay sao, còn chơi trò chơi ngây thơ như vậy với ngươi!"

"Mau mau cút đi!"

Chương 1267 - Không xong! Đại tỷ và Nhị tỷ lại đi tham gia náo nhiệt!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, nam tử thủ lĩnh cũng cố nén tức giận lên tiếng quát lớn Diệp Phong.

Xoát!

Đúng lúc này, một đạo hồng sắc kiếm quang bỗng nhiên chợt lóe lên một cái, ngay sau đó, ngoại trừ nam tử thủ lĩnh ra thì trên cổ của bốn người còn lại đều xuất hiện một vết thương nhỏ xíu!

Luống cuống!

Lúc này, bốn người còn lại trực tiếp luống cuống, bởi vì bọn họ nhận ra được thanh niên đang ngăn cản đường đi trước mặt bọn họ tuyệt đối không phải là người bình thường, mà người vừa mới ra tay làm tổn thương bọn họ nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn là người hộ đạo của đối phương!

"Tiểu tử!"

"Ta nói!"

"Trò chơi ngây thơ này lão tử không có hứng thú chơi!"

"Cho nên, nhân lúc ta còn chưa có triệt để tức giận thì tốt nhất là ngươi nên tranh thủ thời gian tránh ra cho ta!"

Lúc này, nhìn thấy Diệp Phong còn đứng tại chỗ, nam tử thủ lĩnh cũng giận dữ lên tiếng mắng mỏ lần nữa.

Xoát!

Nhưng sau khi nam tử thủ lĩnh vừa mới nói dứt câu thì một đạo hồng sắc kiếm quang lại lóe lên ở trước mặt bốn người còn lại một lần nữa, mà lúc này trên cổ của bọn họ lại xuất hiện một vết thương nhỏ bé một lần nữa!

? ? ?

Lão đại của chúng ta lên tiếng cự tuyệt!

Sau đó ngươi không chặt hắn, ngược lại nhìn chằm chằm bốn người chúng ta mà chặt?

Ngươi biết chơi như vậy!

Chủ nhân của ngươi có biết hay không?

Cảm nhận được ở trên cổ của mình lại có thêm một vết thương, tâm thái của bốn người còn lại trực tiếp sập, bởi vì bọn họ cũng không dự đoán được một kiếm tiếp theo sẽ để lại một vết thương nhỏ bé hay là trực tiếp chém đầu của bọn họ xuống!

"Chơi! ! !"

"Vị thiếu gia này, đại ca ta không chơi, ta chơi!"

"A đúng đúng đúng!"

"Đại ca của chúng ta không chơi, nhưng chúng ta muốn chơi!"

"Còn hi vọng thiếu gia có thể cho chúng ta một cơ hội!"

"..."

Sau đó, bốn người vẻ mặt sợ hãi nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.

"Ừm?"

"Các ngươi muốn chơi?"

"Có phải là đầu óc của các ngươi đã bị nước vào rồi hay không?"

"Tại sao lại muốn chơi một trò chơi ngây thơ như vậy với tên tiểu tử thúi này?"

"Có thời gian này, chúng ta đi quán rượu trong Vô Vọng Thành uống rượu, nó không thơm sao?"

Sau khi nghe được bốn tiểu đệ nói nói như vậy, nam tử thủ lĩnh cũng lộ vẻ mộng bức, hắn không thể nào hiểu được tại sao bốn tiểu đệ này của mình lại muốn chơi một trò chơi ngây thơ như vậy!

"Đại ca!"

"Rượu ngon mặc dù thơm, nhưng chúng ta cũng phải có mạng để uống mới được!"

"Đúng vậy đó đại ca!"

"Rượu ngon lúc nào uống cũng có thể nhưng trò chơi nhỏ thú vị như vậy không phải là mỗi ngày đều có thể chơi được!"

"..."

Sau khi nghe được nam tự thủ lĩnh nói như vậy thì bốn người đều gượng cười lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Các ngươi đang nói cái gì đó!

Rốt cuộc là các ngươi đang bị làm sao vậy?

Nghe được bốn người nói như vậy, nam tử thủ lĩnh càng thêm mộng bức!

Xoát!

Đúng lúc này, một đạo hồng sắc kiếm quang chợt lóe lên trước mặt của nam tử thủ lĩnh mà lúc này ở trên cổ của hắn cũng xuất hiện một vết thương nhỏ bé!

"Chơi chơi chơi! ! !"

"Mẹ nó, ta sẽ là người đầu tiên chơi!"

"Trò chơi nhỏ thú vị như vậy nếu như không chơi thì tuyệt đối sẽ trở thành chuyện khiến cho Tống Thiên Lục ta tiếc nuối nhất đời này!"

Cảm nhận được vết thương xuất hiện ở trên cổ, Tống Thiên Lục trực tiếp luống cuống, sau đó lên tiếng hô to lên, hơn nữa rốt cuộc hắn cũng đã hiểu tại sao bốn tiểu đệ của mình lại làm ra quyết định khác thường như vậy!

Bại Gia Phong, Bại Gia Môn!

"Tại sao chứ!"

"Rốt cuộc là tại sao lại như vậy chứ!"

"Tại sao Tiểu Kiếm qua đó chính là các loại bá bá bá chém người chơi!"

"Mà ta qua đó, cũng không phải là như thế băng, chính là như vậy băng, tóm lại chính là các loại băng băng băng a!"

Phát hiện được Tiểu Kiếm chơi như thế này, Diệp Tiểu Quái tâm thái trực tiếp sập!

"Tiểu Quái!"

"Nếu không, chúng ta lại đi qua đó tham dự náo nhiệt?"

"Nói thật, đối với Tiểu Cước nói Tiểu Quái định luật, ta thật sự không tin mỗi lần đều có thể xuất hiện!"

Lúc này, Diệp Tiểu Độc đi tới bên người Diệp Tiểu Quái, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.

(Diệp Tiểu Đường: Các ngươi bệnh tâm thần sao! Không thể thành thành thật thật đợi ở nhà sao? Tại sao các ngươi luôn muốn đi tham dự náo nhiệt? Mẹ tham dự náo nhiệt còn chưa tính, đến lúc xảy ra chuyện các ngươi có thể đừng có kéo ta xuống nước được hay không!)

"Đại tỷ!"

"Muốn đi xem thử thật sao?"

"Nói thật, ta không có tự tin cho lắm!"

"Dù sao, mỗi lần ta đi đến bên cạnh chủ nhân tham dự náo nhiệt thì không có một lần nào mà không xảy ra chuyện hết!"

Nghe được lời đề nghị này của Diệp Tiểu Độc, Diệp Tiểu Quái cũng có chút tâm động, nhưng nghĩ tới những tao ngộ bi thảm của mình trước đây thì nàng vẫn còn có chút do dự!

"Tiểu Quái!"

"Sợ cái gì!"

"Cùng lắm thì lại băng một lần thôi!"

"Hơn nữa còn có ta và Tứ muội đi với ngươi mà!"

Nhìn ra được Diệp Tiểu Quái có chút tâm động, Diệp Tiểu Độc cũng rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp khuyên bảo.

"Tốt!"

"Vậy thì thử một lần nữa!"

"Ta cũng không tin, vận mệnh của Diệp Tiểu Quái ta sẽ luôn khổ cực như vậy mãi!"

Nghe được Diệp Tiểu Độc thuyết phục, rốt cục Diệp Tiểu Quái cũng làm ra quyết định, sau đó hai người xé mở vết nứt không gian, trực tiếp biến mất ở trong Bại Gia Môn.

"Lại đi!"

"Đại tỷ và Nhị tỷ lại đi!"

"Cũng không biết lần này sẽ có chuyện thú vị gì xảy ra với các nàng!"

Sau khi hai người rời khỏi, giọng nói của Diệp Tiểu Hắc bỗng nhiên vang lên bên cạnh.

"Đúng vậy!"

"Đại tỷ và Nhị tỷ đúng là quá tốt rồi!"

"Mỗi khi chúng ta cảm thấy nhàm chán thì các nàng sẽ ra ngoài sáng tạo một chút tiết mục thú vị cho chúng ta!"

"Đúng là các nàng là Đại tỷ và Nhị tỷ, quá quan tâm tới những người làm tiểu đệ như chúng ta!"

Ngay sau đó, giọng nói tràn đầy vẻ trêu ghẹo của Diệp Tiểu Bạch cũng vang lên.

...

Chương 1268 - Cái gì! Người nào thua, ta nã người đó một pháo?

Một bên khác!

"Diệp thiếu!"

"Ta, lão Tam và lão Ngũ thắng, chỉ có lão Nhị và lão Tứ thua!"

"Như vậy thì ba người chúng ta có thể lấy được lợi ích gì!"

Lúc này, sau khi năm người đều chơi xong trò chơi kéo búa bao với Diệp Phong, đại ca thủ lĩnh Tống Thiên Lục trên mặt lộ ra vẻ mong đợi nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

----------oOo----------

"Tiểu Cước!"

"Tiểu Kiếm!"

"Hai người các ngươi ai về Bại Gia Môn một chuyến, giúp ta gọi Tiểu Quái đến!"

Nghe được Tống Thiên Lục hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng không trả lời mà trực tiếp ra lệnh cho Diệp Tiểu Cước và Diệp Tiểu Kiếm đang nấp trong chỗ tối.

Chỗ tối!

"Lục ca!"

"Đại tỷ và Nhị tỷ lại tới tham gia náo nhiệt!"

"Đặc biệt là Nhị tỷ, mỗi lần nàng tới bên cạnh chủ nhân tham gia náo nhiệt đều sẽ phát động Tiểu Quái định luật!"

"Ngươi nói, lần này sẽ còn phát động sao?"

Phát hiện Diệp Tiểu Độc và Diệp Tiểu Quái đến, Diệp Tiểu Cước cũng mặt lộ vẻ hiếu kì quay qua nhìn Diệp Tiểu Kiếm đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.

"Cước đệ!"

"Chuyện này khó mà nói a!"

"Nhưng mà ta cảm thấy lần này hẳn là không..."

Không đợi Diệp Tiểu Kiếm nói xong, giọng nói của Diệp Phong vang lên trong đầu hai người bọn họ.

"Ngọa tào! ! !"

"Tiểu Quái định luật, vậy mà xuất hiện thật!"

Khi hai người nghe được Diệp Phong ra lệnh, đầu tiên là liếc nhau một cái, sau đó mặt lộ vẻ khiếp sợ kinh hô lên!

Cách đó không xa!

"Đại. . . Đại tỷ!"

"Vừa mới hai cái thằng đần đó kêu là Tiểu Quái định luật sao?"

Nghe được tiếng kinh hô của hai người, Diệp Tiểu Quái cũng mặt lộ vẻ bất an quay qua nhìn Diệp Tiểu Độc đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.

"Nhị muội!"

"Bọn họ hô Tiểu Quái định luật!"

"Xem ra, lần này chúng ta lại cắm!"

"Đi!"

"Đi gọi Tứ muội đến đây đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái hỏi thăm, Diệp Tiểu Độc cũng gượng cười đáp lại.

"Nhị tỷ!"

"Chủ nhân gọi ngươi qua một chuyến!"

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Cước và Diệp Tiểu Kiếm cũng đến nơi này, sau đó nói rõ tình huống với Diệp Tiểu Quái!

"Ai!"

"Đại tỷ, ta đi trước!"

"Ngươi tranh thủ đi gọi Tứ muội đến đây đi!"

Nói xong, Diệp Tiểu Quái gượng cười bay xuống chỗ Diệp Phong.

...

"Chủ nhân!"

"Ngài tìm ta?"

Sau khi Diệp Tiểu Quái đi tới trước mặt Diệp Phong, mặt lộ vẻ bất an lên tiếng hỏi thăm.

"Tiểu Quái!"

"Chỗ ta có một ít siêu cấp Oanh Thiên Đan đã được cải tiến, giao cho ngươi!"

"Mà chuyện ngươi cần cần phải làm là phàm là người chơi kéo búa bao thắng ta thì ngươi tiễn hắn một pháo!"

"Như vậy, hắn bị đánh bay, sau đó phải bay trở về lần nữa, như vậy thì ta có thể chơi với hắn một lần nữa!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng nở một nụ cười nói rõ tình huống, sau đó đưa một cái Hỗn Độn giới cho Diệp Tiểu Quái!

? ? ?

Không phải nói thắng có thể nhận được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng hay sao?

Thế nào, một pháo này chính là chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được sao?

Năm người đang đứng bên cạnh nghe được Diệp Phong nói như vậy thì trên mặt đều toát ra vẻ mộng bức, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong lại ra bài không theo kịch bản!

Nhưng mà mặc dù trong lòng có vạn phần bất mãn nhưng bọn họ cũng không dám nói nhiều một câu, bởi vì bọn họ cũng không biết rõ, nếu nói ra bất mãn trong lòng thì đầu có thể lập tức tách rời ra khỏi thân thể hay không!

? ? ?

Ngươi chơi!

Ta nã pháo?

Người nào thua, ta nã người đó một pháo?

Sau khi nghe Diệp Phong nói xong, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Diệp Tiểu Quái như không thể tin vào tai của mình, nàng có nằm mơ cũng không ngờ được là Diệp Phong chơi kéo búa bao mà cũng có thể liên lụy tới mình!

"Chủ nhân!"

"Vui một mình không bằng vui chung!"

"Việc hay như thế, nếu như chỉ có một mình ta hưởng thụ thì ta đúng là quá ích kỷ!"

"Cho nên ta muốn cho Đại tỷ và Tứ muội tới cùng nhau chơi!"

Sau khi hết khiếp sợ, Diệp Tiểu Quái quay qua nhìn Diệp Phong nói ra thỉnh cầu của mình.

"Cũng đúng!"

"Tiểu Độc vừa ra, có việc hay như thế, đúng là nên dẫn theo nàng!"

"Mà Tiểu Đường vẫn luôn hướng dẫn sư tôn tu luyện, bình thường cũng không có cơ hội chơi, như vậy dẫn nàng đến cũng không có tâm bệnh!"

"Được!"

"Vậy thì gọi hai nàng đến đây luôn đi!"

Nghe được điều thỉnh cầu này của Diệp Tiểu Quái, Diệp Phong đầu tiên là trầm tư một chút, sau đó trực tiếp đồng ý.

"Tống huynh!"

"Một hồi các ngươi sẽ bị bắn bay!"

"Nhưng ta muốn nhắc nhở các ngươi là sau khi các ngươi bị bắn bay thì nhất định phải bay trở về một lần nữa, sau đó tiếp tục chơi kéo búa bao với ta, nếu như dám chạy, như vậy thì trên cổ của các ngươi cũng không phải là xuất hiện một vết thương nhỏ bé!"

Ngay sau đó, Diệp Phong quay qua nhìn Tống Thiên Lục đang đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta biết!"

"Chúng ta bị bắn bay, sau đó tuyệt đối sẽ dùng tốc độ nhanh nhất bay trở về!"

Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Tống Thiên Lục cũng gượng cười lên tiếng đáp lại.

"Chủ nhân!"

"Chúng ta tới!"

Đúng lúc này, theo một khe hở không gian bỗng nhiên xuất hiện, hai người Diệp Tiểu Độc và Diệp Tiểu Đường từ trong vết nứt không gian đi ra!

Mà trên mặt Diệp Tiểu Đường lại tràn đầy sụp đổ, nàng có nằm mơ cũng không ngờ được là trong vòng một ngày mà lại bị hai người Diệp Tiểu Độc và Diệp Tiểu Quái hố hai lần!

"Điên rồi!"

"Ta muốn điên rồi!"

"Cũng quá lúng túng đi!"

Sau khi ba người Diệp Tiểu Độc, Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Đường đều bày ra tư thế nã pháo, nhắm ngay ba người đối diện, trên mặt ba người các nàng đã tràn đầy vẻ lúng túng!

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo ba tiếng nổ, ba người Tống Thiên Lục, lão Tam và lão Ngũ chia nhau bị một cỗ khí lưu đạn pháo cực kỳ khủng bố đánh trúng, sau đó trong chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ!

"Ngọa tào!"

"Ba mỹ nữ này nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng pháo thả ra thật mẹ nó mãnh liệt!"

"Trực tiếp bắn bay mấy người đại ca rồi!"

"Chuyện này cũng quá kinh khủng đi chứ!"

Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, lão Nhị và lão Tứ đang đứng bên cạnh cũng toát ra vẻ chấn kinh!

"Lão Nhị!"

"Lão Tứ!"

Chương 1269 - Cái gì! Người nào thua, ta nã người đó một pháo? (2)

"Hai người các ngươi cầm lấy hai cái Hỗn Độn giới này!"

"Bên trong có chứa một lượng lớn cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và một lượng lớn thiên tài địa bảo!"

"Chờ các ngươi đến Vô Vọng Thành, chỉ cần có tên ăn mày ăn xin các ngươi thì các ngươi nhục nhã bọn họ một lần, sau đó xem tâm tình tùy tiện cho bọn họ một chút!"

"Nhưng mà các ngươi cần phải chú ý là đồ bên trong hai cái Hỗn Độn giới này, các ngươi tối đa chỉ có thể giữ lại một phần mười, còn lại phải bố thí hết ra ngoài, về phần sau khi bố thí xong hết, các ngươi muốn ở lại đó làm ăn mày hay không thì đó là chuyện của các ngươi!"

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong vang lên bên cạnh, đồng thời cũng đưa hai cái Hỗn Độn giới cho hai người!

Tê!

Khi lão Nhị và lão Tứ nhìn thấy trong Hỗn Độn giới chứa một lượng lớn cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo thì trực tiếp không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, có thể nói, bọn họ có nằm mơ cũng không dám mơ tới tài phú khủng bố như vậy!

"Diệp thiếu yên tâm!"

"Chúng ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này!"

Mặc dù không hiểu tại sao Diệp Phong muốn làm như thế nhưng lão Nhị vẫn lập tức lên tiếng cam đoan, sau đó dẫn theo lão Tứ, trực tiếp đi thẳng tới Vô Vọng Thành!

Một bên khác!

"Đại ca!"

"Diệp thiếu không có lừa gạt chúng ta!"

"Nếu như chúng ta thắng thì đúng là sẽ nhận được lợi ích không thể tưởng tượng nổi thật!"

"Đại ca!"

"Ta hoàn toàn không ngờ được là bên trong đạn pháo này lại ẩn chứa Tiên Thiên Hỗn Độn Chi Khí!"

"Mà chỉ một lát như vậy thôi thì thực lực của ta đã tăng lên rất nhiều, nếu có thể lại bị băng mấy lần thì ta cũng không dám nghĩ!"

"Cho nên, sau khi chúng ta trở về, vẫn phải nghĩ biện pháp thắng!"

Lúc này, phát hiện được thay đổi trong cơ thể, lão Tam và lão Ngũ cũng mặt lộ vẻ hưng phấn lên tiếng nói với Tống Thiên Lục.

………………………………………………………………………………...

"Không sai!"

"Hạnh phúc tới quá đột nhiên!"

"Có thể nói là đánh cho chúng ta trở tay không kịp!"

"Tốt!"

"Chúng ta tranh thủ bay trở về đi!"

"Lần tiếp theo chơi kéo búa bao, chúng ta nhất định phải thắng!"

Sau khi nghe được hai người nói như vậy, Tống Thiên Lục cũng đáp lại một câu, sau đó dẫn theo hai người nhanh chóng bay thẳng tới chỗ Diệp Phong!

...

Vô Vọng Thành!

"Ngọa tào! ! !"

"Nhị ca!"

"Chúng ta đi nhầm vào hang ổ ăn mày hay sao?"

"Tại sao bên trong Vô Vọng Thành này đều là ăn mày vậy!"

Sau khi lão Nhị và lão Tứ cầm Hỗn Độn giới mà Diệp Phong cho đi vào Vô Vọng Thành, nhìn thấy nơi xa có đám ăn mày nhiều vô số kể giống như châu chấu phô thiên cái địa vọt thẳng tới chỗ hai người bọn họ, lão Tứ cũng bị hù đến liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sau đó trên mặt mới lộ ra vẻ không thể tin nổi quay qua nhìn lão Nhị đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.

"Lão Tứ!"

"Mặc dù ta cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra!"

"Nhưng ta đã hiểu tại sao Diệp thiếu lại cho chúng ta nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo như vậy rồi!"

"Lúc đầu ta còn nghĩ là cho dù có mấy tên ăn mày thì cũng không cho hết được!"

"Nhưng hiện tại xem ra chỉ với chút cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo trong tay chúng ta, đối mặt với nhiều tên ăn mày như vậy, mẹ nó hoàn toàn không đủ để cho!"

Sau khi nghe được lão Tứ nói như vậy, lão Nhị cũng gượng cười đáp lại một câu!

Một lát sau!

"Ngọa tào! ! !"

"Thật hay giả?"

"Ăn xin còn có thể ăn xin được cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và Lam Vũ Hoa Trúc?"

"Làm ăn mày thoải mái như thế sao?"

Lúc có người ăn xin được cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo từ trong tay lão Nhị và lão Tứ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi lên tiếng hô lên!

"Mẹ nó!"

"Ta liều sống liều chết mấy trăm năm trong Thiên Đạo Chiến Trường, đạt được Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo, giá trị còn không bằng được với Thiên Thần Lộ mà ta vừa mới ăn xin được!"

"Mẹ nó, không thể sống nổi nữa rồi!"

"Sau này ta trực tiếp đi làm ăn mày là được rồi!"

"..."

Theo càng ngày càng nhiều người cầm tới số lượng cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và nhiều loại thiên tài địa bảo không giống nhau, rất nhiều người đều bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ như vậy, đó chính là sau này chuyên môn làm ăn mày!

"Điên rồi!"

"Diệp thiếu đúng là điên rồi!"

"Cùng lắm cũng chỉ là một cái giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày mà thôi, có cần phải chơi tới mức xa hoa lãng phí như vậy hay không!"

"Phải biết, bọn họ đều là những người tu đạo bình thường đến không thể nào bình thường hơn được nữa, nhưng bây giờ làm thành như vậy, bọn họ đều muốn bắt đầu làm ăn mày, mà nếu như bọn họ làm tên ăn mày thật, như vậy thì ta còn chơi như thế nào được nữa, một chút cảm giác mới mẻ cũng không có!"

Nhìn thấy cảnh tượng không thể tin được đang diễn ra trước mặt, trong đầu Lạc Thiên trực tiếp xuất hiện bóng dáng Diệp Phong, bởi vì ngoại trừ Diệp Phong ra thì hoàn toàn không có ai khác có thể lấy ra được nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và nhiều loại thiên tài địa bảo như vậy!

...

Một bên khác!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng đột phá ba cái tiểu cảnh giới, ban thưởng mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch *2!"

Khi Diệp Phong còn đang chờ Tống Thiên Lục và hai tiểu đệ của hắn trở về, tiếng thông báo ban thưởng của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu của hắn.

Ngay sau đó, một cỗ tiếp một cỗ khí tức đột phá từ trong cơ thể hắn liên tiếp bạo phát ra!

Đạo Thần Cảnh Nhất Trọng đỉnh phong!

Đạo Thần Cảnh Nhị Trọng đỉnh phong!

Đạo Thần Cảnh Tam Trọng đỉnh phong!

Rất nhanh, tu vi của Diệp Phong đã trực tiếp đột phá từ Đạo Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong lên đến Đạo Thần Cảnh Tam Trọng đỉnh phong!

"Ừm?"

"Ta cho lão Nhị và lão Tứ đi bố thí một chút rác rưởi!"

"Kết quả còn phát động hành vi phá của rồi?"

"Vậy chẳng phải là ta có thể mượn cơ hội này xoát hành vi phá của nhiều một chút hay sao?"

Chương 1270 - Tứ muội! Ngươi bắn sập người thừa kế của lão Thất?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Phong nở một nụ cười, hắn hoàn toàn không ngờ được là mình chỉ muốn khiến cho giải thi đấu trải nghiệm làm ăn mày tăng bậc lên một chút mà thôi, nhưng ai mà ngờ được là còn phát hiện một cơ hội có thể xoát bug!

"Hệ thống!"

"Ta làm như vậy có tính là xoát bug hay không?"

Sau đó, Diệp Phong trong lòng lên tiếng hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Túc chủ, ngươi là lão Lục, ta cảm thấy ngươi không phải đang hỏi thăm mà là đang khoe khoang! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bug nhỏ như thế này thì hệ thống sẽ không sửa chữa!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống cũng lập tức vang lên trong đầu của hắn.

"Ừm?"

"Đây là bug nhỏ?"

"Còn sẽ không sửa chữa?"

"Hệ thống, hành vi này không giống ngươi một chút nào!"

Nghe được nó nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên lên tiếng đáp lại.

"Đinh! Túc chủ, ngươi sẽ không cho là tất cả người bố thí đều có thể giống lão Nhị và lão Tứ, không chế số lượng lớn cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo bố thí cho mỗi người nằm trong phạm vi phá của hợp lý đó chứ! Có thể nói, chỉ cần có một lần bọn họ bố thí đồ cho người ta mà vượt qua phạm vi phá của hợp lý thì sẽ không phát động ban thưởng cho hành vi phá của!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hệ thống cũng lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết!

"Ngọa tào!"

"Hóa ra còn có yêu cầu như vậy sao!"

"Như vậy thì cái bug này cũng không dễ xoát!"

Sau khi hiểu rõ được tình huống này, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ nhún vai!

"Diệp thiếu! ! !"

"Chúng ta về đến rồi!"

"Chúng ta tiếp tục chơi kéo búa bao đi!"

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Tống Thiên Lục từ đằng xa truyền tới!

"Ồ!"

"Không chỉ có mấy người Tống Thiên Lục trở về, lại còn xuất hiện một số người khác!"

Sau khi Diệp Phong quay qua nhìn mấy người Tống Thiên Lục mới phát hiện cách đó không xa lại xuất hiện ba người!

Một lát sau!

"Nã pháo!"

Theo Diệp Phong ra lệnh một tiếng!

Tống Thiên Lục, lão Tam, lão Ngũ và ba người mới tới đó đều bị ba người Diệp Tiểu Độc, Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Đường bắn bay ra ngoài!

"Chủ nhân!"

"Ngài có thể thắng một lần hay không!"

"Dù sao ngài thắng một lần, chúng ta có thể bắn ít đi một lần!"

"Mà nếu như ngài cứ thua như thế thì ta sợ là chúng ta sẽ bắn cả phân ra luôn mất!"

Lúc này, Diệp Tiểu Quái cũng thần sắc sụp đổ quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng cầu khẩn, nàng hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong chơi kéo búa bao với sáu người, vậy mà một lần cũng không thắng nổi!

"Khụ khụ!"

"Tiểu Quái!"

"Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ thắng mấy người!"

Nghe được Diệp Tiểu Quái nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ lúng túng lên tiếng đáp lại, chủ yếu là hắn cũng không ngờ được là chơi với sáu người vậy mà một lần cũng không thắng nổi, xác suất này có thể nói là thấp đến không còn gì để bàn!

"Diệp thiếu! ! !"

"Ta biết ngay là ngươi!"

Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Thiên bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

"Người nào!"

"Nhìn pháo!"

Nhìn thấy Lạc Thiên nổi giận đùng đùng bay thẳng tới chỗ Diệp Phong, Diệp Tiểu Đường trực tiếp quay lại, sau đó một pháo bắn cho Lạc Thiên bay ra ngoài!

"A?"

"Các ngươi thế nào?"

"Tại sao đều dùng ánh mắt kỳ quái đó mà nhìn ta?"

Sau khi bắn bay Lạc Thiên, Diệp Tiểu Đường cũng phát hiện ra sự khác thường của mấy người, sau đó mặt lộ vẻ không hiểu hỏi thăm.

"Tứ muội!"

"Trước đó chúng ta băng Thất Thải Liên Tử Hoa, chính là băng cho hắn!"

"Còn nữa, hắn là người thừa kế của lão Thất đó, chỉ là Diệp thiếu còn chưa có thu hắn làm đệ tử thân truyền mà thôi!"

"Nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!"

"Cho nên hắn là người một nhà đó!"

Nghe được Diệp Tiểu Đường nói như vậy, Diệp Tiểu Độc cũng dùng thần thức truyền âm, giới thiệu thân phận của Lạc Thiên!

………………………………………………………………………………

"Cái gì!"

"Hắn là người thừa kế của lão Thất, vị đệ tử thân truyền cuối cùng của chủ nhân?"

Sau khi nghe được Diệp Tiểu Độc nói như vậy, Diệp Tiểu Đường cũng tỏ vẻ giật mình, nàng có nằm mơ cũng không ngờ được là người bị mình bắn bay lại là người một nhà!

"Khụ khụ!"

"Tiểu Đường!"

"Người mới nãy thật ra thì chính người một nhà!"

"Cho nên, nếu như hắn còn tới nữa thì ngươi chớ có bắn bay hắn!"

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong cũng vang lên bên cạnh.

"Chủ nhân!"

"Tiểu Đường biết rồi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tiểu Đường cũng vội vàng lên tiếng đáp lại.

Một bên khác!

"Tình huống như thế nào?"

"Ta vất vả lắm mới tìm được Diệp thiếu!"

"Kết quả lại bị một tiểu nữ hài ăn kẹo que dùng một cái rắm bắn bay ngược trở về?"

"Mẹ nó, có ai nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi?"

Sau khi Lạc Thiên giữ vững thân thể lại, phát phát hiện mình lại về đến gần Vô Vọng Thành, cả người trực tiếp choáng váng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được là mình đường đường là Cửu giai Hỗn Độn Chi Tổ nhưng lại bị một tiểu nữ hài dùng một cái rắm bắn bay hơn mười dặm, loại khuất nhục này hắn hoàn toàn không thể nào chấp nhận được!

"Không được!"

"Vừa nãy là ta không có chuẩn bị kỹ càng!"

"Cho nên mới bị đối phương bắn bay!"

"Nhưng chỉ cần ta chuẩn bị sẵn sàng, như vậy cho dù đối phương pháo lực mạnh như thế nào đi nữa cũng đừng có hòng bắn bay ta được nữa!"

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên trực tiếp bộc phát toàn lực, sau đó bay thẳng tới chỗ của Diệp Phong!

Lần này, hắn muốn rửa sạch nhục nhã!

Một lát sau!

"Lạc huynh!"

"Vừa nãy là hiểu lầm!"

"Thật ra thì là do nàng không biết thân phận của ngươi cho nên nàng mới..."

Nhìn thấy Lạc Thiên lại bay trở về, Diệp Phong cũng cười lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết, nhưng mà không đợi hắn nói xong thì Lạc Thiên đã trực tiếp ngắt lời hắn!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi đừng có nói gì nữa hết!"

"Mau để cho nàng lại băng ta một pháo nữa đi!"

Lúc này, Lạc Thiên lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra.

? ? ?

Kêu Tiểu Đường lại băng ngươi một pháo nữa?

Đây là yêu cầu quái quỷ gì chứ?

Chẳng lẽ là một pháo vừa rồi bắn cho ngươi choáng váng rồi hay sao?

Chương 1271 - Lạc Thiên bị băng đến tâm thái sập?

Nghe được Lạc Thiên đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, Diệp Phong cũng lộ vẻ mộng bức, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại bỗng nhiên đưa ra một cái yêu cầu kỳ quái như thế!

"Lạc huynh!"

"Ngươi muốn chịu một pháo nữa thật sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong nhìn về phía Lạc Thiên lên tiếng xác nhận lại.

"Không sai!"

"Ta đúng là muốn chịu một pháo nữa!"

"Vừa nãy bị bắn bay là do ta không có chuẩn bị sẵn sàng!"

"Nhưng lần này, chỉ cần ta chuẩn bị sẵn sàng, như vậy thì tuyệt đối sẽ không bị nàng bắn bay nữa!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Lạc Thiên trực tiếp đưa ra câu trả lời khẳng định!

Hả?

Đây là tới lấy lại thể diện?

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, trong nháy mắt Diệp Phong đã hiểu rõ được, sau đó quay qua nhìn Diệp Tiểu Đường đang đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu!

"Lạc Thiên đúng không!"

"Bây giờ ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Nhìn thấy Diệp Phong đưa ánh mắt ra hiệu, Diệp Tiểu Đường cũng ngầm hiểu, sau đó trên mặt lộ ra vẻ châm chọc quay qua nhìn Lạc Thiên lên tiếng hỏi thăm.

Oanh!

Nghe được Diệp Tiểu Đường hỏi thăm, Lạc Thiên cũng không ẩn giấu thêm nữa, trực tiếp bạo phát ra khí tức mạnh mẽ Cửu giai Hỗn Độn Chi Tổ của mình!

"Chuẩn bị xong!"

"Cứ việc nã pháo vào ta đi!"

"Lần này, nếu như ta còn bị ngươi bắn bay thì ta sẽ nằm sấp ăn..."

Oanh!

Không đợi Lạc Thiên nói xong, Diệp Tiểu Đường trực tiếp nã pháo, sau đó, Lạc Thiên trực tiếp biến mất ở trong tầm mắt của mọi người!

"Ngọa tào!"

"Ta trở về để rửa sạch nhục nhã!"

"Chứ không phải là qua đó để đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương a!"

"Còn nữa, ta đã bạo phát ra toàn bộ lực lượng, kết quả vẫn không thể nào ngăn cản được một pháo này!"

"Rốt cuộc thì nữ hài đó là quái vật gì chứ!"

Sau khi Lạc Thiên lại xuất hiện ở gần Vô Vọng Thành một lần nữa, trên mặt tràn đầy vẻ sụp đổ hô to lên.

...

Một bên khác!

"Tiểu Đường!"

"Tiểu tử Lạc Thiên đó như thế nào rồi?"

Lúc này, Diệp Phong trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ quay qua nhìn Diệp Tiểu Đường lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Tên đó bị băng đến tâm thái sập!"

"Sau đó, trực tiếp về Vô Vọng Thành!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Đường cũng bất đắc dĩ nhún vai, sau đó liền lên tiếng đáp lại.

Hả?

Bị băng đến tâm thái sập?

Tâm thái của cái tên này cũng không được vững cho lắm nha!

Chỉ như vậy mà mỗi ngày còn tự phụ là mình vô địch?

Nghe được Diệp Tiểu Đường nói như vậy, Diệp Phong cũng lắc đầu, sau đó lên tiếng nhả rãnh.

"Chờ một chút!"

"Ta còn cá cược với cái tên đó!"

"Vậy ta cũng không thể cứ ở bên ngoài chơi mãi!"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nói với Diệp Tiểu Kiếm đang nấp trong chỗ tối: "Tiểu Kiếm, ngươi và Tiểu Cước tới chắn người chơi kéo búa bao, sau đó thắng nã pháo, thua cho cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo, sau đó để bọn họ đi Vô Vọng Thành thỏa thích bố thí!"

"Chủ nhân!"

"Chuyện này hãy giao cho ta và Tiểu Cước đi!"

"Chúng ta tuyệt đối sẽ chơi. . . không phải, tuyệt đối sẽ làm tốt!"

Lúc này, Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Cước cũng đi từ chỗ tối ra, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng bảo đảm!

"Tốt!"

"Vậy thì giao cho các ngươi!"

"Ta về Vô Vọng Thành trước!"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp bay tới Vô Vọng Thành!

"Lục ca!"

"Đại tỷ, Nhị tỷ và Tứ tỷ, các nàng còn có thể nã pháo chơi!"

"Vậy chúng ta chơi kéo búa bao có phải là không thú vị cho lắm hay không?"

Sau khi Diệp Phong rời khỏi đây, Diệp Tiểu Cước quay qua nhìn Diệp Tiểu Kiếm nói ra ý nghĩ của mình lúc này.

"Tiểu Cước!"

"Mặc dù chúng ta chỉ có thể chơi kéo búa bao nhưng chúng ta có thể làm một chút tay chân trong này á!"

"Ngươi nhìn xem, những người thua đó có thể trực tiếp lấy được cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch và thiên tài địa bảo, sau đó đi Vô Vọng Thành bố thí!"

"Mà những người thắng đó thì trực tiếp bị Đại tỷ, Nhị tỷ và Tứ tỷ nã pháo đánh bay!"

"Nhưng ngươi có nghĩ tới một chuyện hay không, trong này còn có một điểm cực kỳ trọng yếu, đó chính là trong lúc chơi kéo búa bao thì sẽ xuất hiện thế hòa, như vậy thế hòa thì chúng ta phải làm sao bây giờ, chắc chắn không thể trực tiếp bắt đầu lại từ đầu, như vậy thì nhất định phải đánh bọn họ một trận mới có thể bắt đầu lại từ đầu a!"

Nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm lại vẻ mặt đắc ý nói ra ý nghĩ của mình.

"Lục ca!"

"Còn phải gọi ngươi một tiếng Lục ca!"

"Ngươi thật là biết chơi!"

"Tại sao ta lại không nghĩ ra được chứ!"

Sau khi nghe được ý nghĩ này của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Cước trực tiếp hưng phấn lên, sau đó lập tức lên tiếng nịnh nọt Diệp Tiểu Kiếm một chập!

"Ừm?"

"Bọn họ chơi kéo búa bao?"

"Bọn họ bá bá bá?"

"Mà chúng ta cũng chỉ có thể nã pháo?"

Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, trong nháy mắt tâm tình Diệp Tiểu Độc trở nên không xong, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Đường đang đứng bên cạnh lên tiếng nói ra: "Nhị muội, Tứ muội, bây giờ ta rất không vui, cho nên ta muốn đánh bọn họ một trận, sau đó để cho mình vui vẻ lên, các ngươi muốn cùng đánh hay không?"

"Đại tỷ!"

"Đương nhiên phải cùng đánh!"

"Bởi vì bây giờ chúng ta cũng rất không vui!"

Nghe được Diệp Tiểu Độc đề nghị như vậy, hai người Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Đường trực tiếp đồng ý, sau đó ba người ma quyền sát chưởng đánh thẳng tới chỗ hai người Diệp Tiểu Kiếm và Diệp Tiểu Cước!

Vô Vọng Thành!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi trở về làm gì?"

"Là trở về chế giễu ta sao?"

Đang dựa vào góc tường một mình hao tổn tinh thần, Lạc Thiên nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên đi tới, vẻ mặt lúng túng lên tiếng trước!

"Lạc huynh!"

"Không phải ta trở về chế giễu ngươi!"

"Ngươi cũng đừng quên, giữa chúng ta còn có một vụ cá cược!"

"Cho nên ta về tiếp tục trải qua cuộc sống ăn mày với ngươi!"

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

"Đúng a!"

"Hai người chúng ta còn có một vụ cá cược!"

"Ngươi nhìn đầu óc ta, đều bị cái rắm làm cho hồ đồ!"

Nghe được Diệp Phong giải thích, Lạc Thiên cũng trêu ghẹo đáp lại.

"Ồ!"

"Diệp thiếu!"

Chương 1272 - Diệp thiếu, ngươi còn có Thất Thải Liên Tử Hoa không?

"Lúc này mới bao lâu không gặp, tu vi của ngươi từ Đạo Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đột phá đến Đạo Thần Cảnh Tam Trọng đỉnh phong rồi?"

Lúc này, Lạc Thiên cũng đã nhận ra tu vi Diệp Phong khác thường, sau đó mặt lộ vẻ khiếp sợ lên tiếng hỏi thăm.

"Không sai!"

"Vừa mới chơi kéo búa bao với người khác, bỗng nhiên có cảm ngộ, sau đó đột đột đột đột phá đến Đạo Thần Cảnh Tam Trọng đỉnh phong!"

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Chơi kéo búa bao, còn mẹ nó có thể có cảm ngộ rõ ràng?

Cảm ngộ cái gì?

Thắng thua hòa?

Còn nữa, cho dù ngươi thật sự có cảm ngộ rõ ràng, như vậy đột phá một cái tiểu cảnh giới mới là bình thường, kết quả ngươi đột đột đột đột phá ba cái tiểu cảnh giới?

Hơn nữa từ Đạo Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đột phá đến Đạo Thần Cảnh Nhất Trọng, đây là vượt qua một cái đại cảnh giới, cũng không phải đột phá một cái tiểu cảnh giới đơn giản như vậy!

Nghe được Diệp Phong giải thích kiểu như không như thế, trên mặt Lạc Thiên cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, hắn không ngờ được là Diệp Phong xả con bê ngay cả bản nháp cũng không cần!

...

Màn đêm buông xuống!

"Diệp thiếu!"

"Giống như ngươi mong muốn, thịnh thế ăn mày này xuất hiện trong Vô Vọng Thành!"

Lúc bóng đêm giáng lâm, Lạc Thiên và Diệp Phong bay đến không trung, nhìn từng cái đường phố trong Vô Vọng Thành đều có vô số tên ăn mày ngủ lại, Lạc Thiên cũng nhịn không được lên tiếng cảm thán.

"Ừm!"

"Thịnh thế ăn mày, đẹp như tranh vẻ!"

Nghe được Lạc Thiên trêu chọc, Diệp Phong cũng không thèm để ý chút nào lên tiếng đáp lại.

? ? ?

Đẹp như tranh vẽ?

Đẹp chỗ nào hả?

Sao ngươi có thể nói hưu nói vượn như thế được chứ?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, khóe miệng Lạc Thiên cũng không bị khống chế co quắp, hắn hoàn toàn không ngờ được là hắn trêu chọc như thế mà đối phương cũng có thể đáp lại được!

"Đi thôi!"

"Về đi ngủ!"

"Hi vọng ngày mai là một ngày vui sướng!"

Nói xong, Lạc Thiên trực tiếp bay xuống quán rượu Lạc Dương bên dưới!

"Có ta ở đây!"

"Ngày mai nhất định phải là một ngày vui sướng!"

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, Diệp Phong cũng cười tự nói, sau đó lập tức đuổi tới.

...

Sáng sớm ngày thứ hai!

"Thừa dịp Lạc Thiên còn không có tỉnh!"

"Ta kiểm tra sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay đi!"

Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, đầu tiên là nhìn thoáng qua Lạc Thiên vẫn còn ngủ say bên cạnh, sau đó kiểm tra sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay!

Sản phẩm bại gia hôm nay: Đại Đạo Chi Quả *1000

Đại Đạo Chi Quả: Thiên tài địa bảo chỉ có Hỗn Độn Giới mới có, mỗi một trái Đại Đạo Chi Quả đều ẩn chứa một tia thiên đạo pháp tắc!

"Ừm?"

"Mặc dù tin tức không nhiều lắm nhưng chỉ bằng những tin tức này thì ta có thể cảm nhận được Đại Đạo Chi Quả này thật không đơn giản!"

"Nhưng mà nó càng không đơn giản thì ta xử lý nó càng dễ!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp quay qua nhìn Lạc Thiên, theo hắn nghĩ, thứ đồ tốt này cho Lạc Thiên ăn thì chắc chắn là phá của, bởi vì Lạc Thiên hoàn toàn không muốn mạnh lên!

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, nếu như cho Lạc Thiên ăn Đại Đạo Chi Quả là không thuộc về hành vi phá của, bởi vì tâm tính của hắn đã thay đổi, hoặc có thể nói là hôm qua hắn bị Diệp Tiểu Đường băng hỏng mất, nhưng cũng làm cho hắn ý thức được mình không phải mạnh nhất, cho nên hắn đã không còn là tâm tính vô địch tịch mịch mà là biến thành muốn tiếp tục mạnh lên!"

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.

Hả?

Tâm thái của cái tên này thay đổi rồi?

Hơn nữa còn là do bị cái rắm băng?

Thần kỳ như vậy sao?

Nghe được hệ thống nhắc nhở, trên mặt Diệp Phong cũng toát ra vẻ chấn kinh!

"Đinh! Túc chủ, tối hôm qua trong lúc ngươi nghỉ ngơi, tổng cộng phát động hành vi phá của năm lần, mà phần thưởng đã phát xong hết, ngươi có thể kiểm tra một chút!"

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại vang lên trong đầu Diệp Phong lần nữa.

Hả?

Tối hôm qua phát động hành vi phá của năm lần?

Vậy chẳng phải là ta bạch chơi được phần thưởng của năm lần hành vi phá của?

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, bởi vì khi biết yêu cầu phát động hành vi phá của thì hắn cũng không ôm hi vọng gì về bug hành vi phá của này, nhưng mà hắn không ngờ được là trong một đêm lại phát động năm lần!

Đây cũng đại biểu cho có năm người cầm đồ của hắn tiến hành bố thí, tất cả đều khống chế ở phạm vi phá của hợp lý!

"Ngọa tào!"

"Năm lần hành vi phá của, phần thưởng cung cấp cho ta mười hai mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch?"

"Đây chẳng phải là nói bây giờ ta đã có đến bốn mươi mốt mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch?"

"Vậy nếu như chờ ta hoàn thành hai nhiệm vụ này thì sẽ được bao nhiêu mảnh?"

Khi Diệp Phong nhìn thấy trước mắt mình có bốn mươi mốt mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch, trên mặt cũng toát ra vẻ vui mừng, bởi vì khoảng cách hắn hoàn thành sứ mệnh chung cực càng ngày càng gần!

Chớ nói chi là bây giờ trên người còn có hai cái nhiệm vụ có thể thu hoạch được một lượng lớn mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch!

"Ngọa tào!"

"Lạc huynh, ngươi bệnh tâm thần hả!"

"Tại sao lặng yên không tiếng động ghé vào trước mắt ta, mẹ nó dọa ta nhảy một cái!"

Ngay khi Diệp Phong tập trung nghĩ những chuyện này, một khuôn mặt người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt của hắn, khiến cho hắn bị hù giật mình, sau đó nhìn về phía Lạc Thiên chửi ầm lên.

"Diệp thiếu!"

"Ta cũng không biết lá gan ngươi nhỏ như vậy a!"

Nghe được Diệp Phong mắng to, Lạc Thiên cũng giống như cười mà không phải cười nói.

Hả?

Ta nhát gan?

Mẹ nó lúc nãy ta đang suy nghĩ, sau đó cái mặt lừa của ngươi bỗng nhiên xông ra, mẹ nó, đổi lại là người khác thì cũng sẽ bị hù giật mình đó!

Nghe được Lạc Thiên trêu chọc, trên mặt Diệp Phong cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến!

"Diệp thiếu!"

"Không lộn xộn!"

Chương 1273 - Kiếm Cẩu đến, được mọi người yêu thích!

"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, chính là Thất Thải Liên Tử Hoa hôm qua ngươi cho ta ăn, bây giờ trong tay ngươi còn nữa không?"

"Nói thật, hôm qua có chút ăn không đủ cho nên hôm nay còn muốn ăn thêm chút nữa!"

Lúc này, Lạc Thiên cũng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Hết rồi!"

"Trong tay của ta chỉ có nhiêu đó, sau đó đều cho ngươi!"

Nghe được Lạc Thiên hỏi thăm, Diệp Phong suy nghĩ cũng không có suy nghĩ, trực tiếp lên tiếng trả lời.

"Nhưng mà!"

"Mặc dù ta không có Thất Thải Liên Tử Hoa nhưng trong tay của ta còn có một số Đại Đạo Chi Quả!"

Ngay lúc Lạc Thiên thất vọng, giọng nói của Diệp Phong lại vang lên lần nữa.

………………………………………………………………………………

"Cái gì! ! !"

"Đại Đạo Chi Quả!"

"Ngươi nói trong tay của ngươi có Đại Đạo Chi Quả?"

Mà nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên trực tiếp thần tình kích động bắt lấy bả vai Diệp Phong, sau đó giọng run lên hỏi: "Diệp thiếu, cái này... cái Đại Đạo Chi Quả này, có thể... có thể cho ta ăn mấy trái hay không?"

"Không thể!"

"Đại Đạo Chi Quả này là ta giữ lại cho chó ăn!"

"Nếu là cho ngươi ăn, vậy chó của ta chết đói thì phải làm sao bây giờ?"

Nghe được Lạc Thiên hỏi thăm, Diệp Phong trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa hắn nói như vậy cũng là nói thật, bởi vì mới nãy Kiếm Cẩu, Phệ Huyết Đường Lang, Tiểu Thương Long và Phi Thiên Trư Trư đã phi thăng tới Hỗn Độn Giới!

Không chỉ có như thế, sư tôn hắn Lạc Thiên Tuyết cũng đã thuận lợi phi thăng tới Thần Giới, mà dựa vào những Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục mà hắn để lại, hắn nghĩ không bao lâu thì Lạc Thiên Tuyết có thể đến Hỗn Độn Giới tìm hắn!

Một bên khác!

? ? ?

Đại Đạo Chi Quả, thiên tài địa bảo cấp cao nhất Hỗn Độn Giới, không có cái thứ hai!

Sau đó, ngươi định lấy cho chó ăn?

Là ngươi điên rồi hay là chó điên rồi?

Thế giới này sao lại vì có ngươi mà trở nên điên cuồng như vậy rồi?

Nghe được lý do cự tuyệt của Diệp Phong, Lạc Thiên cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được là sẽ có một ngày mình llaji đi giật đồ ăn của một con chó, hơn nữa quan trọng nhất là còn mẹ nó không có đoạt được!

Mẹ nó, như vậy thì ai mà chịu nổi chứ!

"Diệp thiếu!"

"Đối với Đại Đạo Chi Quả này, có phải ngươi không hiểu rõ lắm hay không!"

"Phải biết, đại đạo chi..."

Lúc này, Lạc Thiên không cam lòng, cũng muốn giải thích rõ sự kinh khủng của Đại Đạo Chi Quả cho hắn biết, sau đó hi vọng dùng cái này để Diệp Phong thay đổi phương án xử lý, nhưng mà không đợi hắn nói xong, Diệp Phong trực tiếp ngắt lời hắn!

"Lạc huynh!"

"Không cần biết là Đại Đạo Chi Quả này khủng bố đến mức nào, hi hữu bao nhiêu, đắt đó như thế nào!"

"Ta đều chọn cho chó ăn!"

"Không vì cái gì khác, chính là sủng nó!"

Lúc này, Diệp Phong cũng vẻ mặt nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình.

? ? ?

Không vì cái gì khác, chính là sủng?

Sủng như vậy, mẹ nó, ta rất hâm mộ!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt trong mắt Lạc Thiên tràn đầy vẻ hâm mộ!

(Bọn người Lãnh Vô Phong, Bạch Thiên Hồng, Hạ Thiên Vũ, La Khải, Sở Hồng Sơn: Hâm mộ đi, thỏa thích hâm mộ đi, nhưng chúng ta muốn nói là, bây giờ mới chỉ có như vậy thôi, ban đầu ở Huyền Thiên đại lục, Diệp thiếu đều sủng Cẩu Tử lên tới trời!)

"Chủ nhân! ! !"

"Ta nhớ ngươi muốn chết!"

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy vẻ đê tiện của tiểu hoàng cẩu từ đằng xa vọng lại!

Mà hai người Diệp Phong và Lạc Thiên sau khi nghe được, cùng nhau quay đầu nhìn sang!

Khi hai người nhìn thấy tiểu hoàng cẩu le đầu lưỡi, sau đó lộ ra nụ cười tiện tiện nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ, Diệp Phong cũng đứng lên, sau đó trực tiếp bày ra tư thế chuẩn bị sút gôn!

"Chủ nhân!"

"Đá ta đi!"

"Dùng sức đá ta đi!"

"Đó là tình yêu ngài dành cho ta!"

Sau khi tiểu hoàng cẩu cách Diệp Phong còn không đủ hai mét, trực tiếp bày thế Thần Long Bãi Vĩ, sau đó vểnh hai cái mông lên trước tới chỗ Diệp Phong!

"Ngọa tào!"

"Thật mẹ nó tiện!"

"Chó hoang hèn như vậy từ đâu chạy đến a!"

Nghe được tiểu hoàng cẩu nói như vậy, đặc biệt là chú ý tới dáng vẻ của tiểu hoàng cẩu lúc này, Lạc Thiên đang đứng bên cạnh trực tiếp bị kinh hãi!

Bành!

Theo Diệp Phong sút mạnh một cái, tiểu hoàng cẩu trực tiếp bị đá bay ra ngoài!

Sau đó, tiểu hoàng cẩu nằm thẳng trên không trung, hai cái chân chó trước để ở sau ót, đồng thời vểnh chân lên bắt chéo, một màn kinh điển này trực tiếp xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người!

"Ngọa tào!"

"Con chó này thật tiện, thật manh, thật mẹ nó hiếm có!"

"Ta cũng muốn có nó!"

"Cẩu cẩu hèn manh như vậy!"

"Người thanh niên đó tại sao không chịu đá mạnh một chút nữa?"

"Ai có thể nói cho ta biết!"

"Có biện pháp nào có thể lấy được con chó hoang này tới tay hay không?"

"Ta rất muốn có được nó!"

"..."

Rất nhanh, những tên khất cái xung quanh bắt đầu bàn tán với nhau, mà Kiếm Cẩu chính là tiêu điểm bàn tán của bọn họ!

"Ta sát!"

"Không phải đâu!"

"Kiếm Cẩu được hoan nghênh như thế sao?"

Nghe được tiếng bàn tán của người xung quanh, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là Kiếm Cẩu lại được hoan nghênh ở chỗ này như thế!

"Chủ nhân!"

"Chúng ta tới!"

Lúc này, Phệ Huyết Đường Lang, Tiểu Thương Long và Phi Thiên Trư Trư cũng từ đằng xa đi tới, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hô!

"Ừm!"

"Đứng một bên nghỉ ngơi đi!"

"Chờ qua hai ngày, ta xong xuôi chuyện bên này, dẫn các ngươi về Bại Gia Môn!"

Nhìn ba thú một chút, Diệp Phong cũng thuận miệng nói một câu.

"Thật là qua loa!"

"Đãi ngộ của chúng ta và Cẩu ca hoàn toàn không giống a!"

"Hơn nữa chênh lệch này cũng quá lớn đi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, ba thú Phệ Huyết Đường Lang, Tiểu Thương Long và Phi Thiên Trư Trư cũng cực kỳ đau lòng tự nói.

"Diệp thiếu!"

"Bọn chúng là?"

Lúc này, Lạc Thiên cũng mặt lộ vẻ hiếu kì chỉ vào bọn Phệ Huyết Đường Lang, Phi Thiên Trư Trư lên tiếng hỏi thăm.

"Lạc huynh!"

"Bọn chúng đều là chiến sủng của ta!"

"Thế nào, có thích con nào không?"

Chương 1274 - Kiếm Cẩu đến, được mọi người yêu thích! (2)

Nghe được Lạc Thiên nói như vậy, Diệp Phong cũng vẻ mặt trêu chọc lên tiếng hỏi thăm.

"Ừm?"

"Diệp thiếu, nếu có thích!"

"Ngươi có thể đưa ta?"

Lạc Thiên nghe xong, trên mặt toát ra vẻ vui mừng, sau đó, ánh mắt rơi vào Phi Thiên Trư Trư.

"Không thể!"

"Ta chỉ hỏi một chút mà thôi!"

Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Lạc Thiên, Diệp Phong trực tiếp lên tiếng trả lời.

? ? ?

Không thể?

Không thể ngươi hỏi cái lông!

Hỏi như vậy không phải là khiến cho ta kích động vô ích hay sao?

Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, Lạc Thiên cảm thấy cả người đều muốn điên rồi!

Hô!

Thở một hơi dài, Lạc Thiên cố gắng để tâm tình của mình bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Diệp thiếu, đi thôi, chúng ta nên đi ăn xin chút điểm tâm!"

Trong quán rượu Lạc Dương!

"Trương lão bản!"

"Ta muốn xin chút đồ ăn, không biết có tiện..."

Sau khi đi vào quán rượu, Lạc Thiên lập tức xin ăn!

Nhưng mà không đợi hắn nói xong, Trương lão bản không nhìn thẳng hắn, sau đó nhanh chóng đi tới trước người Diệp Phong, đồng thời vẻ mặt nịnh nọt nói ra: "Diệp thiếu, điểm tâm đã chuẩn bị xong cho ngài, ngài có thể lên trên nhã gian trên lầu ba hưởng dụng bất cứ lúc nào!"

"Lạc Thiên!"

"Ngươi nhìn cái gì vậy!"

"Đó đều là ta bố thí cho Diệp thiếu!"

"Thế nào, ngươi có ý kiến?"

Nói xong, Trương lão bản nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Lạc Thiên lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Bố thí?

Mẹ nó ngươi gọi cái này là bố thí hả?

Ta thấy ngươi còn kém qùy liếm Diệp thiếu!

Nghe được Trương lão bản giải thích như thế, trên mặt Lạc Thiên cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, hắn hoàn toàn không ngờ được là Trương lão bản này nói láo cũng là há mồm là ra!

"Lạc huynh!"

"Muốn cùng ăn hay không?"

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong vang lên bên cạnh.

………………………………………………………………………………...

Lầu ba, nhã gian số một!

"Cẩu Tử!"

"Sao các ngươi phi thăng từ Thần Giới lên nhanh như vậy?"

Đi vào một gian phòng khách ở lầu ba, Diệp Phong mặt lộ vẻ hiếu kì nhìn về phía tiểu hoàng cẩu lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Mặc dù ngươi từ Thần Giới phi thăng lên Hỗn Độn Giới còn chưa được một tháng nhưng chúng ta rất nhớ ngươi!"

"Cho nên vì có thể nhanh chóng phi thăng Hỗn Độn Giới để ở bên cạnh ngươi, chúng ta trực tiếp nhờ Tiểu Kiếm cho chúng ta tới một đợt tu luyện kiểu ma quỷ!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, tiểu hoàng cẩu cũng vẻ mặt nghiêm túc giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Bốn thú các ngươi là từ Thần Giới phi thăng lên?

Còn nữa, Diệp thiếu cũng từ Thần Giới phi thăng lên?

Hơn nữa hắn phi thăng Hỗn Độn Giới còn chưa đủ một tháng, nhưng bây giờ cũng đã có được tu vi kinh khủng Đạo Thần Cảnh Tam Trọng đỉnh phong?

Nói nhảm!

Mẹ nó chuyện này còn có thể là thật hay sao?

Nghe được một người một chó đối thoại với nhau, Lạc Thiên đang đứng bên cạnh trực tiếp nghe choáng váng!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi từ Thần Giới phi thăng lên?"

"Hơn nữa đi vào Hỗn Độn Giới còn chưa đủ một tháng?"

"Vậy ngươi làm sao có tu vi mạnh mẽ như thế trong thời gian ngắn như vậy?"

Sau khi tỉnh táo lại, Lạc Thiên nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Chỉ đột đột đột!"

"Lúc ăn cơm, đột phá một chút!"

"Lúc ngủ, đột phá một chút!"

"Phá sản, đột phá một chút!"

"Sau đó, bất tri bất giác tu vi của ta đã đột phá đến Đạo Thần Cảnh Tam Trọng đỉnh phong!"

"Nhưng mà nói thật, ta cũng không muốn đột phá nhanh như vậy, nhưng không có cách nào, tư chất như vậy, thiên phú như vậy!"

Nghe được Lạc Thiên hỏi thăm, Diệp Phong cũng cực kỳ trang bức trả lời.

? ? ?

Ăn cơm thình thịch?

Đi ngủ thình thịch?

Phá của thình thịch?

Khôi hài hả?

Xem ta như là đồ đần, muốn gạt là gạt?

Nói như vậy, đừng nói người, mẹ nó, cho dù là một con chó nghe cũng sẽ không tin!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng đột phá ba cái tiểu cảnh giới, ban thưởng mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch *2!"

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở phát thưởng của hệ thống vang lên trong đầu của Diệp Phong.

Ngay sau đó!

Ba cỗ khí tức đột phá từ trong cơ thể Diệp Phong liên tiếp bạo phát ra!

Đạo Thần Cảnh Tứ Trọng đỉnh phong!

Đạo Thần Cảnh Ngũ Trọng đỉnh phong!

Đạo Thần Cảnh Lục Trọng đỉnh phong

Khi tu vi Diệp Phong ổn định ở Đạo Thần Cảnh Lục Trọng đỉnh phong, cỗ khí tức đột phá đó mới hoàn toàn ngừng lại!

Choáng váng!

Lúc này, Lạc Thiên đang đứng bên cạnh đã hoàn toàn choáng tại chỗ!

Hắn vốn cho rằng Diệp Phong nói như vậy là đang khoác lác, nhưng hắn không ngờ được là đối phương không phải đang khoác lác mà là ngưu bức thật sự!

Thậm chí hắn đều cảm thấy trước đó Diệp Phong trả lời như vậy là đã rất thu liễm!

"Ai!"

"Không cẩn thận, lại đột phá ba cái tiểu cảnh giới!"

"Mà nếu lại tùy tâm sở dục đột phá mạnh lên như thế nữa, ta sẽ không có bằng hữu!"

Cảm nhận được tu vi mình đã đột phá đến Đạo Thần Cảnh Lục Trọng đỉnh phong, Diệp Phong cũng ra vẻ bất đắc dĩ nói một câu như vậy.

"Mẹ nó!"

"Diệp thiếu lại bắt đầu trang bức!"

"Mà ta còn không có cách nào phản bác!"

"Loại cảm giác này thật mẹ nó khó chịu!"

Nghe được Diệp Phong trang bức như thế, Lạc Thiên đang đứng bên cạnh cũng nở một nụ cười khổ!

"Đúng rồi, Cẩu Tử!"

"Ta có một chút trái cây, ngươi tranh thủ ăn đi!"

"Nếu không thì sẽ hỏng!"

Lúc này, Diệp Phong chợt nhớ tới sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay, sau đó nhìn về phía tiểu hoàng cẩu nói một câu như vậy, đồng thời cũng lấy hơn một ngàn trái Đại Đạo Chi Quả ra, sau đó ném xuống đất.

"Chủ nhân!"

"Không phải đâu!"

"Ta mới từ Thần Giới phi thăng lên, sau đó ngươi cho ta ăn mấy loại trái cây rác rưởi này?"

"Không ăn được hay không?"

Nhìn thấy một ngàn trái Đại Đạo Chi Quả dưới đất, trong mắt tiểu hoàng cẩu lại hiện lên vẻ ghét bỏ, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng cầu khẩn.

? ? ?

Trước đó không phải Diệp thiếu nói đùa!

Mà là định lấy Đại Đạo Chi Quả này ra cho chó ăn thật?

Sau đó, mẹ nó chó còn ghét bỏ?

Là chó điên rồi hay là thế giới này điên rồi?

Chương 1275 - Chơi trò chơi gì chứ! Nó không muốn, ta muốn!

Thấy cảnh này, Lạc Thiên cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, thậm chí hắn rất muốn nói với tiểu hoàng cẩu một câu: "Cẩu ca, nếu ngươi ghét bỏ không muốn, vậy có thể cho ta hay không, ta không chê, ta muốn!"

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, nếu như cho tiểu hoàng cẩu ăn Đại Đạo Chi Quả, như vậy cũng không thuộc về hành vi phá của!"

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Ta biết!"

"Dù sao thất bại lại không trừng phạt, cùng lắm thì ta từ bỏ phần thưởng sản phẩm bại gia hôm nay thôi!"

"Nhưng mà nếu như tiểu hoàng cẩu không muốn ăn, vậy ta phải nghĩ cách phá của!"

"Nhưng chuyện này sẽ không tính toán như thế, ta hảo tâm muốn giúp nó tăng cường thực lực một chút, nhưng nó không những không cảm kích, ngược lại còn cự tuyệt, sau chuyện này ta phải khiến cho nó ăn đến nôn!"

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ bất đắc dĩ lên tiếng nói.

"Cẩu Tử!"

"Nếu như ngươi không muốn ăn, vậy chúng ta lấy những trái cây rác rưởi này chơi trò chơi đi!"

Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía tiểu hoàng cẩu nói một câu như vậy.

? ? ?

Chơi trò chơi gì chứ!

Nó không muốn, ta muốn a!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên đang đứng bên cạnh trực tiếp gấp, sau đó nhìn về phía Diệp Phong thăm dò: "Diệp thiếu, nếu như nó không muốn, vậy có thể cho ta hay không!"

"Không thể!"

"Nhưng mà Lạc huynh, nếu ngươi có thể thắng lợi trong trò chơi nhỏ sắp chơi thì ta có thể thưởng cho ngươi mấy trái!"

Nghe được Lạc Thiên hỏi thăm, Diệp Phong lại cực kỳ quả quyết cự tuyệt, nhưng mà nghĩ đến trò chơi nhỏ sắp chơi, hắn vẫn cho Lạc Thiên một hi vọng!

"Diệp thiếu!"

"Chuyện này là thật?"

Nghe được hắn nói như vậy, Lạc Thiên cũng mặt lộ vẻ kích động xác nhận.

"Lạc huynh!"

"Ta lừa ngươi khi nào!"

"Vậy chúng ta đi chơi trò chơi nhỏ trước đi?"

Nhìn thấy Lạc Thiên cảm thấy hứng thú như vậy, Diệp Phong cũng lên tiếng đề nghị.

Một lát sau!

Vô Vọng Thành, ngoài ba mươi dặm thành tây!

"Chủ nhân!"

"Chúng ta muốn chơi trò chơi nhỏ gì đó?"

"Sao còn gọi tất cả bọn họ đến?"

Nhìn thấy Diệp Phong gọi chín người Diệp Tiểu Độc, Diệp Tiểu Quái, Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Đường, Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Phủ, Diệp Tiểu Chùy, Diệp Tiểu Cước qua, tiểu hoàng cẩu cũng có chút bất an lên tiếng hỏi thăm.

"Kiếm Cẩu!"

"Hôm nay trò chơi nhỏ chúng ta muốn chơi chính là golf quả!"

"Mà cái trò chơi nhỏ này cũng vô cùng đơn giản, chính là lấy Đại Đạo Chi Quả làm quả bóng gôn, sau đó mọi người cầm gậy đánh golf đánh bay Đại Đạo Chi Quả dưới đất, không cần biết là mấy lần, chỉ cần đánh Đại Đạo Chi Quả vào một cái lỗ nhỏ ở xa xa là được rồi, mà ai dùng số lần ít nhất đánh vào lỗ thì coi như người đó thắng!"

Nghe được tiểu hoàng cẩu hỏi thăm, Diệp Phong trực tiếp quay qua nhìn mọi người người giới thiệu quy tắc của trò chơi nhỏ!

Hả?

Cái trò chơi nhỏ này nghe như không có gì!

Nhưng tại sao ta luôn cảm thấy có chút không đúng lắm đâu!

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, tiểu hoàng cẩu lại chau mày tự nói.

----------oOo----------

Một lát sau!

"Chủ nhân!"

"Gậy, gậy đánh golf của ta đâu?"

Nhìn thấy tất cả mọi người lấy được gậy đánh golf tạo hình kì lạ, thậm chí ngay cả Phệ Huyết Đường Lang, Tiểu Thương Long và Phi Thiên Trư Trư đều lấy được gậy đánh golf, nhưng chỉ có mình không có, chuyện này khiến cho tiểu hoàng cẩu gấp!

"Ừm?"

"Gậy đánh golf của ngươi?"

"Cẩu Tử!"

"Ngươi chính là cái lỗ nhỏ xa xa, ngươi muốn gậy đánh golf làm gì?"

"Đúng rồi!"

"Một hồi nhớ há to miệng một chút, nếu không, miệng há quá nhỏ, chúng ta không đánh vào được, như vậy thì sẽ đánh vào mặt chó của ngươi!"

Nghe được tiểu hoàng cẩu hỏi thăm, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa giải thích rõ.

? ? ?

Ta là chung cực lỗ nhỏ?

Mà các ngươi không ngừng đả kích Đại Đạo Chi Quả, cuối cùng đều phải đánh vào trong miệng chó của ta?

Nghe được Diệp Phong giải thích, tiểu hoàng cẩu trực tiếp nghe choáng váng!

Nó hoàn toàn không ngờ được là mình lại đảm nhiệm vai quan trọng như vậy trong trò chơi nhỏ này!

"Chủ nhân!"

"Làm ơn!"

"Đừng để ta làm cửa hang a!"

"Ta cũng muốn chơi cái trò chơi nhỏ này a!"

Sau khi tỉnh táo lại, tiểu hoàng cẩu chạy tới bên chân Diệp Phong, sau đó vẻ mặt tiện manh cầu khẩn.

"Cái gì! !"

"Bởi vì ngươi có hai cái lỗ, cho nên đề nghị chúng ta mỗi người đều chơi hai trái Đại Đạo Chi Quả?"

Nghe được tiểu hoàng cẩu cầu khẩn, Diệp Phong lại trực tiếp chọn không nhìn, sau đó chững chạc đàng hoàng thêu dệt vô cớ!

? ? ?

Mẹ nó ai đề nghị như vậy rồi?

Mặc dù ngươi là chủ nhân của ta!

Nhưng ngươi cũng không thể đẩy ta vào chỗ chết chơi như thế!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, tiểu hoàng cẩu cũng bị bị hù hai chân xiết chặt, sau đó vội vàng nói: "Chủ nhân, vậy ta đi trước, đến lúc đó, ta sẽ há to miệng chờ các ngươi đến đánh ta!"

"Chủ nhân!"

"Ta cảm thấy làm như thế quá không công bằng với Cẩu ca!"

"Cho nên ta chọn từ bỏ!"

Đúng lúc này, giọng nói của Phệ Huyết Đường Lang vang lên bên cạnh, hơn nữa nó cũng lập tức ném gậy đánh golf trong tay xuống đất!

"Lang đệ! ! !"

"Thời điểm then chốt còn phải nhờ ngươi a!"

Đang chuẩn bị rời đi, tiểu hoàng cẩu nghe được Phệ Huyết Đường Lang nói như vậy, cảm động sắp khóc!

"Soái Bức Huyết!"

"Ngươi có ý gì?"

Thấy cảnh này, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm!

"Chủ nhân!"

"Ý ta rất đơn giản!"

"Chính là ta muốn từ bỏ thân phận tuyển thủ, sau đó đảm nhiệm trọng tài của trò chơi nhỏ này!"

"Nếu không, nếu không có một trọng tài công chính công bằng, vậy ai giám sát Cẩu ca?"

"Mà nếu không có người giám sát Cẩu ca, vậy rõ ràng những người khác không thể đánh Đại Đạo Chi Quả vào động, lại bởi vì Cẩu ca cố ý lay động đầu chủ động đón được Đại Đạo Chi Quả đánh tới, vậy cái trò chơi nhỏ này coi như trở nên không có chút niềm vui thú nào!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Phệ Huyết Đường Lang cũng vẻ mặt thành thật nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình.

"Lang đệ! ! !"

Chương 1276 - Bọn họ chơi bóng, ta làm cửa hang? Tiểu hoàng cẩu tâm tính sập!

"Thời điểm then chốt còn mẹ nó vẫn là ngươi!"

Nghe được Phệ Huyết Đường Lang nói như vậy, giọng nói tràn đầy lửa giận của tiểu hoàng cẩu trực tiếp vang lên bên cạnh!

Nó hoàn toàn không ngờ được là bàn về hố chó, con lang này chơi thật!

"Ngọa tào!"

"Một giây trước còn huynh đệ tình thâm!"

"Một giây sau chính là huynh đệ, ta ở sau lưng cho ngươi một đao?"

"Chơi kích thích như thế sao?"

Nhìn thấy tình huống này, Lạc Thiên đang đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ giật mình!

"Phệ Huyết Đường Lang!"

"Thời điểm then chốt còn phải nhờ ngươi a!"

"Ta không ngờ được là như vậy!"

"Được!"

"Vậy ngươi làm trọng tài của trò chơi nhỏ này đi!"

Lúc này, giọng nói của Diệp Phong vang lên bên cạnh.

Một lát sau!

"Phi Thiên Trư Trư!"

"Ngươi tới trước!"

Sau khi tiểu hoàng cẩu chuẩn bị xong ở ngoài vài dặm, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho Phi Thiên Trư Trư.

"Diệp thiếu!"

"Chín người này đều là người hộ đạo của ngươi sao?"

Lúc này, Lạc Thiên lên tiếng hỏi thăm.

"Không sai!"

"Bọn họ đều là người hộ đạo của ta!"

"Thế nào, ngươi muốn luận bàn với bọn họ một chút?"

Nghe được hắn nói như vậy, Diệp Phong cũng giống như cười mà không phải cười nhìn Lạc Thiên, lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Ta đúng là có ý nghĩ này!"

"Nhưng mà không cần tất cả đều luận bàn, ta luận bàn với người yếu nhất trong số bọn họ là được rồi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên cũng khẽ gật đầu, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.

Oanh!

Đúng lúc này, một cỗ Thiên Đạo uy áp kinh khủng ầm vang giáng lâm, trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người đang có mặt ở đây!

Ngay sau đó!

Lôi âm nổ vang, thiên lôi cổn cổn!

Thiên Đạo kiếp vân tản ra Thiên Đạo uy áp nhanh chóng ngưng tụ trên không trung!

"Không được! !"

"Kề bên này lại có người đang độ kiếp!"

"Hơn nữa, còn là Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo kiếp vân kinh khủng nhất!"

Cảm nhận được khí tức khủng bố do Thiên Đạo kiếp vân tản ra, Lạc Thiên vẻ mặt đại biến kinh hô lên!

"Xong!"

"Bởi vì sự tồn tại của chúng ta khiến cho bát giai Hỗn Độn Chi Tổ đang độ Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo kiếp vân này sẽ thân tử đạo tiêu!"

"Mà chúng ta cũng không thể may mắn thoát khỏi!"

Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân đã triệt để ngưng tụ thành hình trên không trung, Lạc Thiên sắc mặt trắng bệch nói ra sự thật tàn khốc này!

"Hám Thiên Cước!"

"Diệt Thiên Cước!"

"Thí Thiên Cước!"

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Cước đang đứng bên cạnh bỗng nhiên hét lớn một tiếng!

Ngay sau đó, không trung liên tiếp xuất hiện ba cái dấu chân to lớn che khuất bầu trời, mà mỗi một cái dấu chân đều mạnh hơn dấu chân trước đó mấy lần!

Đặc biệt là dấu chân cuối cùng, nó đạp nát hư không xuất hiện!

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo ba tiếng nổ, Thiên Đạo kiếp vân đã ngưng tụ thành hình trên không trung trực tiếp bị ba cái dấu chân cự đại này đạp nát chôn vùi!

Tê!

Thấy cảnh này, Lạc Thiên cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Diệp Tiểu Cước!

Hắn hoàn toàn không ngờ được là trên đời này còn có người có thể lấy sức một mình trực tiếp chôn vui Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo kinh khủng nhất, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết hắn cũng sẽ không tin chuyện này sẽ là thật!

"Quá kinh khủng!"

"Người hộ đạo bên người Diệp thiếu thật là kinh khủng!"

"Mà Cường trọc đi chân trần này, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là người mạnh nhất ở trong chín người này!"

Nghĩ đến tám người còn lại đều bị hù không dám nhúc nhích, Lạc Thiên xem Diệp Tiểu Cước như đệ nhất cường giả!

Mà Lạc Thiên không biết là vừa nãy, tám người còn lại không phải bị hù không dám nhúc nhích mà là vì có Tiểu Cước ở chỗ này, cho nên bọn họ khinh thường ra tay!

"Lạc huynh!"

"Ngươi vừa mới nói muốn luận bàn với ngươi yếu nhất trong số những người hộ đạo này của ta?"

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong vang lên bên cạnh!

………………………………………………………………………………...

"Diệp thiếu!"

"Ta biết những người hộ đạo bên cạnh ngươi thực lực đều cực kỳ kinh khủng!"

"Nhưng ta vẫn muốn luận bàn với ngươi yếu nhất trong bọn họ một chút!"

"Ta muốn biết ta chênh lệch với bọn họ bao nhiêu!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lạc Thiên cũng đưa ra câu trả lời khẳng định.

"Được thôi!"

"Nếu như Lạc huynh muốn luận bàn với hắn như vậy, vậy ta sẽ cho hắn luận bàn với ngươi!"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp quay qua nhìn Diệp Tiểu Cước.

"Chủ nhân!"

"Ta sẽ hảo hảo luận bàn với hắn!"

Chú ý tới ánh mắt Diệp Phong rơi vào trên người mình, Diệp Tiểu Cước lập tức tiến lên một bước, sau đó thần thái cung kính lên tiếng nói.

Hả?

Ta nói ta muốn luận bàn với người yếu nhất!

Không phải luận bàn với người mạnh nhất!

Các ngươi đừng có chơi ta!

Nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, Lạc Thiên trực tiếp luống cuống, dù sao hắn biết rõ thực lực của đối phương khủng bố đến mức nào, thậm chí, không nói khoa trương một chút nào, nếu như luận bàn với đối phương, vậy đối phương đánh hắn dễ dàng như đánh nhi tử!

Đó không phải là so tài, đó là tự tìm khổ chịu!

"Diệp thiếu!"

"Chờ, chờ một chút!"

"Ý của ta là ta muốn luận bàn với người có thực lực yếu nhất trong chín người này, không phải mạnh nhất!"

Lúc này, Lạc Thiên cũng nhìn về phía Diệp Phong vội vàng giải thích rõ cho hắn biết.

"Đúng!"

"Tiểu Cước chính là người có thực lực yếu nhất trong chín người này!"

Nhìn thấy vẻ mặt bất an của Lạc Thiên, Diệp Phong cũng cười đáp lại.

"Cái gì! ! !"

"Hắn là người có thực lực yếu nhất trong chín người này?"

"Nói đùa cái gì đó!"

"Hắn là tồn tại kinh khủng ba cước diệt cửu trọng Thiên Đạo kiếp vân, sao hắn lại là người yếu nhất!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên trực tiếp kinh hô lên, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin!

"Lạc huynh!"

"Loại chuyện nhỏ nhặt này ta không có lý do lừa gạt ngươi!"

"Cho nên, hắn thật sự là người yếu nhất!"

Nghe được tiếng kinh hô của Lạc Thiên, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ nhún vai, sau đó giải thích rõ.

Khụ khụ!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên ho một tiếng, sau đó mặt lộ vẻ lúng túng nói ra: "Diệp thiếu, ta chợt nhớ tới, hình như một con chó lang ta nuôi sắp sinh, ta phải nhanh chóng trở về đỡ đẻ cho nó, cho nên, luận bàn này coi như xong đi!"

Chương 1277 - Hắn là người yếu nhất? Lạc Thiên luống cuống!

"Chủ nhân! ! !"

"Hắn nhục nhã ta!"

"Ta muốn luận bàn với hắn!"

Không đợi Diệp Phong nói chuyện, Diệp Tiểu Cước đang đứng bên cạnh nổi giận đùng đùng hô to lên.

? ? ?

Mẹ nó, ai nhục nhã ngươi hồi nào?

Ngươi không nên nói lung tung a!

Nếu không, mẹ nó, ta thưa ngươi tội phỉ bảng!

Nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, Lạc Thiên trực tiếp gấp!

"Tiểu Cước!"

"Hắn nhục nhã ngươi khi nào?"

Lúc này, Diệp Phong mặt lộ vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Tiểu Cước lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Nơi này có chín người, kết quả bởi vì thực lực của ta yếu nhất cho nên hắn muốn khiêu chiến ta, đó không phải là chuyên chọn quả hồng mềm bóp sao?"

"Mà trong lòng của hắn, ta chính là quả hồng mềm đó, như vậy không phải là đang nhục nhã ta sao?"

"Còn nữa!"

"Hắn coi ta là quả hồng mềm bóp còn chưa tính, dù sao ta cũng đồng ý!"

"Nhưng bây giờ hắn lại vì một con chó lang sắp sinh, sau đó ném ta qua một bên, như vậy chẳng phải chứng minh ta còn không quan trọng bằng một con chó lang sao?"

"Như vậy không phải là đã nhục nhã ta hai lần?"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Cước cũng cố nén lửa giận giải thích rõ.

? ? ?

Ta chọn yếu nhất là bởi vì ta biết rõ thực lực của mình, có thể nói, chọn yếu nhất khiêu chiến đã là ta lấy hết dũng khí!

Nhưng sao đến ngươi thì lại biến thành làm nhục đâu?

Còn nữa, cái gì chó lang sinh con, đó là ta lấy cớ thôi, mẹ nó ngươi lại cho là thật?

Thậm chí còn biến thành nhục nhã ngươi hai lần?

Nghe được Diệp Tiểu Cước giải thích, Lạc Thiên cảm thấy cả người đều muốn điên rồi, bởi vì hắn hoàn toàn không có nghĩ như vậy a!

"Tiểu Cước!"

"Ngươi nói có lý!"

"Vậy ngươi dẫn theo Lạc huynh tìm một chỗ không người, luận bàn một cái đi!"

"Nhớ kỹ, điểm đến là dừng, chớ chơi chết hắn đó!"

Đúng lúc này, Diệp Phong cũng lên tiếng nói ra.

? ? ?

Điểm đến là dừng!

Đừng chơi chết?

Mẹ nó, nói chuyện kiểu quái gì thế?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên trực tiếp gấp, nhưng mà, không đợi hắn nói cái gì, Diệp Tiểu Cước trực tiếp xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó trong chớp mắt dẫn theo hắn biến mất ngay tại chỗ!

"Tốt!"

"Yên tĩnh!"

"Tiếp xuống, chúng ta xem bọn nó chơi trò chơi nhỏ đi!"

Sau khi Diệp Tiểu Cước và Lạc Thiên rời khỏi nơi này, Diệp Phong cười nói với tám người còn lại.

Sau ba canh giờ!

"Chủ nhân!"

"Đại Đạo Chi Quả chơi không sai biệt lắm!"

"Chút Đại Đạo Chi Quả còn lại đều là của Lạc Thiên và Tiểu Cước!"

"Chỉ cần bọn họ đánh xong những Đại Đạo Chi Quả còn lại này, trò chơi nhỏ này có thể kết thúc!"

Khi Diệp Tiểu Độc đánh xong phần Đại Đạo Chi Quả của mình, đi đến bên cạnh Diệp Phong nói rõ tình huống.

"Tốt!"

"Ta đã biết!"

"Vậy ngươi đi tìm Tiểu Cước, sau đó gọi hắn dẫn Lạc huynh về đi!"

Nghe được Diệp Tiểu Độc nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.

"Chủ nhân!"

"Chúng ta về đến rồi!"

Đúng lúc này, theo một khe hở không gian bỗng nhiên xuất hiện, giọng nói của Diệp Tiểu Cước từ trong đó vọng ra.

"Ngọa tào!"

"Ba canh giờ này, Lạc huynh đã trải qua cái gì a!"

"Mặt mũi này, có thể xưng là đầu heo vương trong số đầu heo!"

Nhìn thấy Lạc Thiên mặt sưng lên hơn cả đầu heo từ trong vết nứt không gian đi ra, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ giật mình!

"Diệp thiếu!"

"Nếu như ta trở thành đệ tử thân truyền của ngươi, như vậy thì ta có thể trở nên mạnh hơn hắn không?"

Lúc này, Lạc Thiên mặt sưng hơn cả đầu heo nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

Có thể nói, ba canh giờ vừa rồi tuyệt đối là ba canh giờ khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất đời này, mà cũng bởi vì ba canh giờ này, hắn muốn mạnh lên, không tiếc bất cứ giá nào mạnh lên!

"Lạc huynh!"

"Vấn đề này ta cũng khó trả lời ngươi a!"

"Dù sao ta chỉ có thể cung cấp các loại tài nguyên và thiên tài địa bảo cần dùng cho tu luyện cho ngươi!"

"Mà có thể trở nên mạnh hơn hắn hay không thì phải xem ngươi có cố gắng tu luyện hay không!"

Nghe được Lạc Thiên hỏi như vậy, Diệp Phong đầu tiên là trầm tư một chút, sau đó lên tiếng trả lời.

"Diệp thiếu!"

"Vậy nếu như ta trở thành đệ tử thân truyền của ngươi thì có thể có được tài nguyên tu luyện gì?"

Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, Lạc Thiên hỏi thăm lần nữa.

"Bất cứ tài nguyên tu luyện gì!"

"Chỉ cần ngươi nói ra được, ta đều có thể thỏa mãn ngươi!"

"Hơn nữa số lượng tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của ngươi, cũng ví dụ như là Đại Đạo Chi Quả, ta có thể để ngươi ăn đến nôn!"

Nghe được Lạc Thiên hỏi thăm, Diệp Phong cũng nở một nụ cười nhìn đối phương lên tiếng trả lời, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra nhiệm vụ dùng phương thức phá của thu Lạc Thiên làm đệ tử thân truyền trong ba ngày này sẽ hoàn thành sớm!"

………………………………………………………………………………...

"Diệp thiếu!"

"Vậy nếu như ta muốn ăn Thất Thải Liên Tử Hoa thì sao?"

"Phải chăng cũng có thể để cho ta ăn đến nôn?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó vội vàng gặn hỏi.

? ? ?

Thất Thải Liên Tử Hoa?

Phải chăng cũng có thể ăn đến nôn?

Đồ chơi đó, nếu ngươi nhìn thấy quá trình chế tác, không chừng có thể nôn ngay lập tức!

Nghe được Lạc Thiên hỏi như vậy, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó mặt lộ vẻ tò mò hỏi: "Lạc huynh, thế nào, hôm qua ngươi ăn Thất Thải Liên Tử Hoa, hương vị vẫn được?"

"Vẫn được?"

"Quá mẹ nó được!"

"Hương vị đó có thể nói là vô địch có được hay không!"

Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Lạc Thiên cũng vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Mà ba người Diệp Tiểu Độc, Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Đường đang đứng bên cạnh nghe Lạc Thiên nói như vậy, đều sắc mặt đỏ bừng cúi đầu, dù sao Thất Thải Liên Tử Hoa đó đều là ba người các nàng băng ra!

Khụ khụ!

Diệp Phong nghe được Lạc Thiên nói như vậy cũng trực tiếp ho khan, sau đó mới vẻ mặt quái dị giải thích: "Lạc huynh, nếu như ngươi muốn Thất Thải Liên Tử của Thất Thải Đạo Liên, như vậy thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng nếu như muốn Thất Thải Liên Tử Hoa thì có chút khó, bởi vì những Thất Thải Liên Tử Hoa đó đều là ba người Tiểu Độc, Tiểu Quái và Tiểu Đường tân tân khổ khổ băng ra!"

Chương 1278 - Ngọa tào! Mẹ nó là băng như vậy thật!

Hả?

Băng ra?

Đây là ý gì?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên trực tiếp mộng, nhưng nghĩ tới mỹ vị của Thất Thải Liên Tử Hoa, hắn vẫn lên tiếng hỏi thăm: "Diệp thiếu, vậy các nàng băng ra như thế nào, phải chăng có thể biểu diễn cho ta xem một lần, nếu như ta có thể học được, vậy ta sau này ta có thể tự mình băng, cũng không cần làm phiền ba vị đại nhân này!"

"Lạc huynh!"

"Ta có thể để các nàng biểu diễn cho ngươi xem!"

"Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi là trừ phi ngươi bái ta làm thầy, trở thành đệ tử thân truyền của ta, nếu không cho dù ngươi xem thì cũng không học được!"

"Bởi vì trong quá trình băng chế cần dùng đến một vài thứ, chỉ có ta có!"

Nghe được điều thỉnh cầu này của Lạc Thiên, Diệp Phong không có trực tiếp đồng ý mà muốn Lạc Thiên tranh thủ đưa ra quyết định!

Bành!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên cũng không do dự nữa, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, đồng thời vẻ mặt kiên định lên tiếng nói ra: "Sư tôn tại thượng, xin nhận đệ tử cúi đầu!"

"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ phá của, ban thưởng mảnh vỡ Hỗn Độn Bổ Thiên Thạch *15!"

Theo Lạc Thiên vừa nói dứt câu, tiếng nhắc nhở phát thưởng của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Phong!

Cùng lúc đó, một cỗ tin tức khổng lồ cũng xuất hiện trong đầu Lạc Thiên, một cái bại gia ấn ký cũng xuất hiện trên trán hắn!

"Bại Gia Môn!"

"Lấy bại nhập đạo!"

"Bại vạn vật, đến trường sinh!"

"Mẹ nó, quá mạnh!"

Khi Lạc Thiên hấp thu xong những tin tức hiện ra trong đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, hắn không ngờ được là thân phận và thực lực của Diệp Phong lại kinh khủng đến mức như thế, mà khiến cho hắn không ngờ được là chỉ cần bái đối phương làm sư phụ thì mình có thể lấy được cơ duyên nghịch thiên như thế!

"Mẹ nó, ta thật là ngu!"

"Cơ duyên như thế này đưa đến trước mặt ta mà ta vẫn không có lấy!"

"Nếu như bỏ lỡ thì ta sẽ hối hận cả đời!"

Nghĩ đến đây, trên mặt Lạc Thiên cũng lộ ra vẻ may mắn!

"Lạc Thiên!"

"Nếu như ngươi đã bái ta làm sư phụ, như vậy hẳn ngươi cũng biết rõ tình huống của Bại Gia Môn!"

"Vậy kế tiếp hãy để ba người các nàng biểu diễn băng Thất Thải Liên Tử Hoa cho ngươi xem một lần!"

"Về phần có thể học được cách băng Thất Thải Liên Tử Hoa hay không thì phải xem ngộ tính của ngươi!"

Đúng lúc này, Diệp Phong lên tiếng nói ra.

? ? ?

Có thể học được hay không thì phải xem ngộ tính của ta?

Như vậy chẳng phải là băng Thất Thải Liên Tử Hoa rất khó?

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên cũng trở nên nghiêm túc, sau đó quay qua nhìn ba người Diệp Tiểu Độc, Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Đường!

"Chủ nhân!"

"Có thể không biểu thị hay không?"

"Rất mất mặt a!"

Mà lúc này, Diệp Tiểu Độc lại gượng cười nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng cầu khẩn.

"Không được!"

"Nhất định phải biểu thị!"

"Nếu không thì chẳng phải là ta nói mà không giữ lời!"

Nghe được Diệp Tiểu Độc cầu khẩn, Diệp Phong lại trực tiếp cự tuyệt, bởi vì hắn cũng rất muốn xem xem ba người các nàng băng như thế nào mà còn có mỹ vị như vậy!

...

Bành! Bành! Bành!

Theo ba tiếng nổ, ba cái bình sắt lớn trực tiếp xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!

"Ừm?"

"Ba cái bình sắt lớn này để làm gì?"

"Băng Thất Thải Liên Tử Hoa cần dùng đến cái đồ chơi này sao?"

Nhìn ba cái bình sắt nện ra ba cái hố to dưới đất, trên mặt Lạc Thiên đang đứng bên cạnh cũng toát ra vẻ nghi hoặc, bởi vì hắn rất khó liên tưởng cái bình sắt lớn này và Thất Thải Liên Tử Hoa mỹ vị!

"Ồ!"

"Sao các nàng đều ném Thất Thải Liên Tử của Thất Thải Đạo Liên vào trong bình sắt lớn?"

"Ồ!"

"Các nàng ném Thất Thải Liên Tử vào đó xong, tại sao lại ngồi lên miệng bình sắt lớn đó?"

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lạc Thiên cả người đều bối rối, bởi vì hắn hoàn toàn không đoán được rốt cuộc mấy người Diệp Tiểu Độc muốn làm gì!

"Chờ một chút!"

"Băng!"

"Sẽ không phải là các nàng muốn..."

Đúng lúc này, một cái phỏng đoán cực kỳ đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu của hắn, mà cũng là vì cái phỏng đoán đáng sợ này, trong nháy mắt khiến cho Lạc Thiên cảm thấy bất an!

"Sẽ không!"

"Sẽ không!"

"Các nàng đều là nữ hài tử, chắc chắn sẽ không làm ra được chuyện điên cuồng như vậy!"

Lúc này, Lạc Thiên cũng mặt lộ vẻ bất an tự lẩm bẩm, nhưng mà ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào ba người!

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo ba tiếng nổ, một loạt tiếng lốp bốp từ trong ba cái bình sắt lớn vang lên, mà ba người Diệp Tiểu Độc, Diệp Tiểu Quái và Diệp Tiểu Đường ngồi ở trên miệng bình cũng mặt lộ vẻ lúng túng cúi đầu xuống!

"Nhìn nhìn nhìn!"

"Các ngươi còn nhìn!"

"Có phải muốn chết hay không a!"

"Phải biết, ngồi ở phía trên nã pháo là Đại tỷ, Nhị tỷ và Tứ muội!"

"Nếu để cho các nàng chú ý tới chúng ta đang xem náo nhiệt, cười trên nổi đâu của người khác thì chúng ta sẽ thảm lắm!"

Trong lúc năm người Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Tiểu Phủ đang cười trên nỗi đau của người khác xem náo nhiệt, giọng nói của Diệp Tiểu Hắc vang lên trong đầu của năm người bọn họ.

Mà sau khi năm người nghe được Diệp Tiểu Hắc nhắc nhở thì cũng đều kịp phản ứng lại, sau đó quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không dám nhìn nhiều!

...

"Ngọa tào! ! !"

"Mẹ nó, đúng là băng như thế thật!"

"Như vậy thì chẳng phải là Thất Thải Liên Tử Hoa tràn đầy 'hương vị'?"

"Mà Thất Thải Liên Tử Hoa tràn ngập 'hương vị', mẹ nó, hôm qua ta ăn say sưa ngon lành?"

Nhìn thấy ba người mở băng, Lạc Thiên tâm thái trực tiếp sập!

----------oOo----------

"Lạc Thiên!"

"Ngươi cũng nhìn thấy!"

"Những Thất Thải Liên Tử Hoa đó được làm ra như thế này!"

"Nếu như ngươi thích cái mùi đó, vậy đan dược đặc thù khiến cho các nàng nã pháo và bình chưa đặc biệt này ta đều có thể cung cấp cho ngươi!"

"Đến lúc đó chính ngươi rảnh rỗi tự làm ăn là được rồi!"

Đúng lúc này, Diệp Phong đang đứng bên cạnh lên tiếng nói ra.

? ? ?

Không có việc gì tự làm ăn?

Mẹ nó, cái này ta ăn như thế nào được!

Nếu như biết trước Thất Thải Liên Tử Hoa này được chế ra như thế, cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không ăn một miếng nào.

Bình Luận (0)
Comment