Chương 3548: Kỳ Quái, Là Ai Đang Tính K...
Chương 3548: Kỳ Quái, Là Ai Đang Tính K...Chương 3548: Kỳ Quái, Là Ai Đang Tính K...
Trong đám đông xếp hàng, có người không khỏi hỏi:
- Chờ đã, hai vị đặt trước điện thoại di động ma huyền rồi à?
Nghe được lời này, bước chân của Lăng Hương dừng lại, quay đầu khoe khoang nói:
- Đương nhiên rồi.
- Vậy có hạn chế mua sắm không?
Lại có người hỏi tới.
Lăng Hương đáp lại:
- Đương nhiên, mỗi người chỉ có thể mua ba chiếc mỗi tháng, còn phải trả trước một nửa phí dụng.
Linh Vận nhíu mày, kéo bạn thân rời đi:
- Không cần để ý đến bọn họ, miễn cho bị người có ý đồ nhớ thương, dẫn tới phiền phức không cần thiết. - A a, ngươi nói đúng.
Vẻ mặt của Lăng Hương nghiêm túc, vội vã đi theo bạn thân về phía Phố Buôn Bán xa xa.
Buổi tối, bên trong cung điện. Trong thư phòng, Mục Lương vừa xử lý xong toàn bộ văn kiện, lúc này đang bưng trà nóng lên uống một ngụm.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ, ngoài cửa vang lên giọng nói của tiểu công chúa. =2...
Giọng nói của Tiểu Mật vang lên ngay sau đó:
- Bệ hạ, tiểu công chúa muốn gặp ngài.
- Vào đi. Trên mặt Mục Lương lộ ra nụ cười dịu dàng.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Tiểu Mật ôm tiểu công chúa đi vào trong phòng. -Oaaa~~~
Tiểu công chúa vừa nhìn thấy Mục Lương thì vội vã Lắc lắc chân nhỏ, người uốn éo, tay nhỏ vươn về phía nam nhân.
- Tới đây, để cha ôm một cái nào.
Mục Lương vội vã đứng lên, tiếp nhận con gái từ trong tay tiểu hầu gái.
- Oa a a~~~
Tiểu công chúa cười ngây ngô, ôm lấy cổ cha không buông.
Mục Lương cười một tiếng, hỏi:
- Từ Từ, có chuyện gì vậy? Mục Phương Tiên thò đầu ra, bập bẹ kêu lên:
`...
Mục Lương nghe vậy lập tức sửng sốt, đôi mắt thâm thúy sáng lên, hưng phấn nói: - Từ Từ biết gọi cha rồi, gọi lại một Lần nữa được không? - Khanh khách ~~~
Mục Phương Tiên cười khanh khách, lại hô một tiếng:
- Chai
- Ha ha ha, thật ngoan.
Mục Lương cười vui vẻ.
Hắn không nhịn được cúi đầu hôn má con gái một cái, vẻ mừng rõ bộc lộ rõ trong Lời nói.
Tiểu Mật trừng lớn đôi mắt đẹp, tiểu công chúa mới chỉ hơn một tháng là có thể gọi người rồi, nhưng nghĩ đến sự thần kỳ của cô, lập tức cảm thấy đây Là một chuyện rất bình thường.
- Cha, mẹ.
Mục Phương Tiên mềm mại hô.
- Mẹ của ngươi chắc là vẫn còn đang bận rộn.
Mục Lương ôn hòa cười nói. - Cha, đói.
Mục Phương Tiên bĩu môi, uỷ khuất vùi đầu vào cổ cha. - Con đói bụng rồi à?
Vẻ mặt của Mục Lương nghiêm túc.
Hắn nhìn về phía Tiểu Mật, hỏi:
- Hồ Tiên đâu?
- Hồ Tiên nương nương vẫn chưa trở về ạ.
Tiểu Mật ngây thơ đáp. Mục Lương nhìn về phía Tiểu Mật, dịu dàng ra lệnh:
- Mang tiểu công chúa đi tìm vương hậu đi. - Vâng.
Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, tiến lên ôm tiểu công chúa đi.
- Cha.
Mục Phương Tiên bĩu môi lên tiếng.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Phải ngoan đấy.
Nguyệt Thấm Lan vừa mới sinh Mục Cảnh Lam, mỗi ngày ăn bữa ăn dinh dưỡng, cộng thêm không có thói quen cho con bú, đều là cho vào bình sữa, vì vậy mỗi lần đều dư lại khá nhiều sữa. Hai con mắt trong veo của Mục Tiên Tiên chớp chớp, bị tiểu hầu gái ôm rời đi.
Mục Lương ngồi trở lại long ỷ, ngón tay gõ mặt bàn, rất nhanh đã cầm bút lên bắt đầu viết kế hoạch.
Hắn muốn xây dựng tuyến sản xuất mới, tiến công thị trường mẹ và bé, phải bắt đầu nghiên cứu sữa bột, tã lót của trẻ em và sản phẩm khác.
Chế tác sữa bột của trẻ em cần phải thực hiện nghiêm ngặt, từ nguyên liệu đến công nghệ, phải yêu cầu khắt khe mới được.
Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, nói nhỏ:
- Sữa bột cho trẻ phải để Vưu Phi Nhi hỗ trợ nghiên cứu một chút mới được. Người trưởng thành uống sữa thú không thành vấn đề, nhưng trẻ nhỏ uống vào có thể sẽ tồn tại tai họa ngầm, cần phải trải qua quá trình lọc tỉnh lọc mới được.
Còn phải nghiên cứu công nghệ mới, làm cho dịch thể sữa thú biến thành dạng bột, thuận tiện mang theo và chứa đựng. Mục Lương đứng dậy chuẩn bị đi tìm Vưu Phi Nhi, đúng lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra.
- Mục Lương, tin tức tốt!
Hồ Tiên lắc lư đi vào thư phòng.
Mục Lương cười hỏi:
- Tin tức tốt gì thế?
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, quyến rũ nói:
- Ngày hôm nay số lượng đặt mua điện thoại di động ma huyền đã đạt tới ba mướơi ba ngàn chiếc rồi. Mục Lương vui mừng nói:
- Lúc này mới là ngày đầu tiên, chờ tới lúc chính thức bán, số lượng đặt mua sẽ càng nhiều hơn.
Hồ Tiên cười tươi như hoa đáp:
- Đúng vậy, chờ thêm hai ngày nữa, cửa hàng ở Thành Buôn Bán Sơn Hải và các Vệ Thành mở ra, số lượng dự mua còn sẽ tăng lên gấp mấy tần.
- Đây là lô điện thoại ma huyền mới. Mục Lương giơ tay lên, lấy ra điện thoại di động ma huyền mới phục chế xong, lô diện thoại này sẽ được đưa tới các cửa hàng ở Thành Buôn Bán Sơn Hải và Thành Buôn Bán Thiên Cức.
Hồ Tiên thu hổi điện thoại di động ma huyền, quyến rũ hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đi đâu vậy? Mục Lương giải thích ngắn gọn:
- Đi tìm Vưu Phi Nhi, ta cần cô ấy hỗ trợ nghiên cứu sản phẩm cho mẹ và bé. - Thế à, vậy ngươi đi đi.
Hổ Tiên ưu nhã gật đầu. Mục Lương nghĩ đến cái gì đó, báo tin mừng:
- Từ Từ đã biết gọi cha và mẹ rồi.
- Thật à?
Nghe được lời này, hai mắt đỏ rực của Hồ Tiên lập tức sáng lên.
Mục Lương cười gật đầu, ôn hòa nói:
- Ừm, nhưng mà sau đó con bé nói đói bụng, ta bảo Tiểu Mật ôm đi tìm Thấm Lan, ngươi đi xem một chút đi.
- Được rồi.
Trên mặt Hồ Tiên hiện lên một tia đau lòng, ngày hôm nay thật sự quá bận rộn, cô không thể về sớm một chút để con gái được ăn no.
Cô xoay người nhanh chóng rời khỏi thư phòng, đi về phía Thiên Điện của Nguyệt Thấm Lan.
Trong Thiên Điện của Nguyệt Thấm Lan, bên cạnh giường ngủ chính là một chiếc nôi trẻ em, lúc này Mục Phương Tiên đang ôm lấy chăn nhỏ ngủ ngon lành. - Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, cô gái đuôi hồ ly đi vào Thiên Điện.
- Tới rồi à, Từ Từ mới ăn no ngủ rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng, ra hiệu tiểu công chúa đang năm trên nôi trẻ em. Hồ Tiên nghe vậy thả nhẹ bước tiến, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn.
- Không có chỉ. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười một tiếng.
Hồ Tiên đi lên trước, nhìn con gái lộ ra thần sắc mềm mại.
Cô quay đầu thấp giọng hỏi: - Tiểu Cảnh đâu rồi?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả Lời:
- Được Linh Nhi ôm tới hậu hoa viên chơi, hăn là cũng sắp trở về rồi.
Linh Nhi rất thích Mục Cảnh Lam, rảnh rồi không có việc øì luôn mang theo hãn ra ngoài chơi.
Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ rực hỏi:
- Tiểu Cảnh biết nói chưa? - Lúc này mới sinh ra vài ngày, làm sao biết nói được chứ.
Nguyệt Thấm Lan khẽ cười đáp.