Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1002 - Chương 3549: Không Làm Nghiên Cứu Ta...

Chương 3549: Không Làm Nghiên Cứu Ta... Chương 3549: Không Làm Nghiên Cứu Ta...Chương 3549: Không Làm Nghiên Cứu Ta...

- Từ Từ nhà ta đã biết gọi cha và mẹ rồi đấy.

Trong mắt Hồ Tiên hiện lên ý cười, mang theo vẻ kiêu ngạo nho nhỏ.

Khóe miệng của Nguyệt Thẩm Lan giật giật, có chút cạn lời.

- Khanh khách ~~~

Hổ Tiên cười rất vui vẻ, đột nhiên lỗ tai hổ Ly lông nhung giật giật, bên ngoài Thiên Điện vang lên tiếng của Mục Cảnh Lam.

"Ea =-- Linh Nhi ôm Mục Cảnh Lam đi vào Thiên Điện, thấy cô gái đuôi hổ ly cũng ở đó, giòn giã lên tiếng chào hỏi: - Chị Hồ Tiên cũng ở đây à. - Đến thăm chị Thẩm Lan. Hổ Tiên mỉm cười gật đầu. Nguyệt Thấm Lan đứng dậy đi về phía cô gái tỉnh linh, dịu dàng hỏi:

- Tiểu Cảnh, chơi vui vẻ không?

- Mẹ, vui vẻ. Mục Cảnh Lam đáp lại với giọng mơ hồ không rõ.

- Hả?

Đôi mắt đẹp màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn.

Cô vội vã ôm con trai từ trong lòng cô gái tinh linh, vui vẻ hỏi:

- Tiểu Cảnh, ngươi vừa gọi ta Là gì?

- Mẹ.

Bàn tay nhỏ nhắn của Mục Cảnh Lam vung lên. - Ha ha ha.

Đôi mắt đẹp màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng ngời, quay đầu nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.

- Tiểu Cảnh vẫn là rất thông minh.

Lần này đến phiên khóe môi Hồ Tiên co giật.

Là mẹ, luôn hy vọng con của mình ưu tú hơn những đứa trẻ khác.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi:

- Tiểu Cảnh, con gọi cha được không?

- Cha.

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn hô.

Nguyệt Thấm Lan vui mừng, ôm thật chặt con trai trong lòng, ưu nhã nói:

- Đi thôi, đi thôi, đi theo ta gặp cha của ngươi.

- Đừng đi, Mục Lương ởi tìm Vưu Phi Nhi ri.

Hồ Tiên quyến rũ nhắc nhở. Mục Phương Tiên bị đánh thức, cô nhẹ nhàng bế con gái lên. - Thì ra là như vậy, Tiểu Cảnh lại kêu một tiếng ta nghe nào.

Nguyệt Thấm Lan dỗ dành. - Mẹ.

Mục Cảnh Lam rất phối hợp, ngoan ngoãn hô một tiếng. - MẹtI

Mục Phương Tiên cũng bập bẹ kêu lên.

- Mẹt

Mục Cảnh Lam lại cùng hô một tiếng. Hai người giống như là tranh đua, liên tục kêu mẹ. Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên vừa bắt đầu còn có thể nỡ nụ cười, nhưng khi bọn nhỏ thét lên hai, ba chục tiếng mẹ thì hai người chỉ cảm thấy đầu to.

- Ta đi trước.

Khóe mắt của Linh Nhi giật một cái, cơ thể hóa thành một mảnh ánh sáng biến mất không thấy tăm hơi. Nguyệt Thẩm Lan nhức đầu nói:

- Ta sắp không quen biết chữ mẹ này rỗi.

Hồ Tiên cũng đau đầu, cười khổ một tiếng nói:

- Ta ôm Từ Từ đi trở về trước.

- Đi thôi, còn kêu nữa ta sẽ đau đầu thật.

Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười nói.

Hồ Tiên thở ra một hơi, ôm lấy con gái rời khỏi Thiên Điện.

Mới vừa đi ra khỏi cửa chính Thiên Điện, tiểu công chúa đã ngậm miệng lại, ôm lấy cổ mẹ làm nũng.

- Khát không?

Hồ Tiên dịu dàng hỏi.

`) ........

Mục Phương Tiên thấp giọng trả lời một câu.

Hồ Tiên dịu dàng dạy dỗ:

- Ngoan, lần sau ít gọi mẹ một chút.

- Mẹ?

Trong giọng nói của Mục Phương Tiên có chút nghi ngờ.

- Rảnh rỗi có thể gọi cha nhiều hơn, như vậy cha ngươi sẽ rất vui vẻ.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên ý cười.

Cô vẫn là hy vọng con gái có thể nói nhiều hơn một chút, cố gắng có thể học được chữ trước một tuổi.

- Oaaa~~~

Mục Phương Tiên ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cha. Bên ngoài Sở Nghiên Cứu, Mục Lương mới ởi tới cửa không khỏi hắt hơi một cái. Hắn hơi nhướng mày, nghi ngờ lẩm bẩm:

- Kỳ quái, chẳng lẽ có ai đang tính kế ta sao?

Trong Sở Nghiên Cứu.

Vưu Phi Nhi đang điều khiển một ống nghiệm lưu ly, bên trong chứa chất lỏng màu vàng kim nhạt.

Đây là nước pha từ Sinh Mệnh Trà, cô muốn chiết xuất ra nguyên tố sinh mệnh trong nước trà, từ đó chế thành viên thuốc để thuận tiện mang theo. Như vậy khi binh sĩ ra chiến trường øặp phải vết thương trí mạng thì có thể nhanh chóng dùng, giảm bớt tỷ lệ binh sĩ tử vong.

- Rào rào ~~~

Vưu Phi Nhi Lắc lắc ống nghiệm lưu ly, chất lỏng màu vàng óng xuất hiện phân tầng, bộ phận màu vàng kim chìm tới đáy, nước trong bị tách ra trôi lơ lửng bên trên.

- Thành công.

Đôi mắt đẹp màu vàng kim của cô sáng ngời. Cô gái cột tóc hai chùm cầm lấy ống hút, cẩn thận hút nước phía trên ra, để lại một tầng tỉnh hoa sinh mệnh màu vàng kim mỏng manh dưới đáy.

Cô đặt tinh hoa sinh mệnh màu vàng kim ở một bên, lấy ra vật chiết xuất từ dược thảo khác đã sớm chuẩn bị tốt, dựa theo tỉ lệ đặc biệt hoà trộn vào trong tinh hoa sinh mệnh.

- Cô Lỗ ~~~

Vẻ mặt của Vưu Phi Nhi chăm chú, pha trộn đều đều tám loại thảo dược khác nhau, màu sắc cũng bị tỉnh hoa sinh mệnh nhuộm thành màu vàng kim.

Theo cô không ngừng quấy, dịch thể dần dần trở nên sền sệt, chẳng mấy chốc đã biến thành bùn nhão.

Vưu Phi Nhi vét bùn nhão ra, lại dùng gậy lưu ly trong suốt cán qua vài lần, cuối cùng xoa tròn thành dạng viên.

Cô cầm lên một viên thuốc bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại cảm nhận biến hóa trong cơ thể.

Sau khi thuốc vào miệng, lập tức hoá thành dòng nước ấm chảy xuôi toàn thân, nguyên tổ sinh mệnh nồng nặc hiện lên, tẩm bổ huyết nhục và xương cốt kinh lạc toàn thân.

Vưu Phi Nhi mở hai mắt ra, cầm bút lên nhanh chóng viết lại cảm nhận sau khi sử dụng bí dược mới.

- Không cộng thêm tuổi thọ, nhưng mà có thể nhanh chóng chữa trị vết thương..... Cô không ngừng làm các loại thực nghiệm, phát hiện bí dược mới có công hiệu đề thần tỉnh não, đồng thời còn có thể khử độc, cầm máu, sinh huyết...

Trải qua chiết xuất của tỉnh hoa Sinh Mệnh Trà, thêm vào chiết xuất của các loại dược thảo khác, cho ra công hiệu một cộng một lớn hơn hai.

Mặc dù bí dược mới không thể cộng thêm tuổi thọ, nhưng lại đề cao tốc độ hồi phục vết thương.

Một lạng Sinh Mệnh Trà phối hợp với chiết xuất các dược thảo khác, có thể chế tạo ra một ngàn viên bí dược mới. Vưu Phi Nhi lộ ra vẻ mặt thoả mãn, gật đầu tự lẩm bẩm:

- So với bí dược trạng thái lỏng trước đó thì tốt hơn rất nhiều.

Cô cất hết bí dược còn lại vào trong bình lưu ly, chuẩn bị thu dọn bàn làm việc. - Cộc cộc cộc ~~~

Lúc này, cửa phòng Sở Nghiên Cứu bị gõ.

- Phi Nhi, ta vào được không?

Giọng nói của Mục Lương vang lên.

- Mục Lương!

Hai mắt của Vưu Phi Nhi sáng lên. - Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị đẩy ra, Mục Lương cất bước đi tới.

Vưu Phi Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi:

- Mục Lương, sao ngươi lại tới đây?

- Đến thăm ngươi một chút. Mục Lương ôn hòa nói. Nghe được lời này, trên mặt của Vưu Phi Nhi lộ ra vẻ hồ nghi, chớp chớp đôi mắt đẹp màu vàng kim, hỏi:

- Chẳng lẽ không phải là vì có việc muốn ta hỗ trợ à?

- Khụ, một công đôi việc... Mục Lương ho nhẹ một tiếng, trong Lòng có loại cảm giác kỳ quái, mình giống như là một tên cặn bã.
Bình Luận (0)
Comment