Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1034 - Chương 3581: Đây Có Tính Là Dẫn Sói Và...

Chương 3581: Đây Có Tính Là Dẫn Sói Và... Chương 3581: Đây Có Tính Là Dẫn Sói Và...Chương 3581: Đây Có Tính Là Dẫn Sói Và...

Ly Nguyệt nhìn thoáng qua, yên lặng chơi với Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam.

Với tốc độ của phi thuyền vận chuyển cỡ trung, hai giờ chiều là có thể đến thành Tát Luận.

Trên mặt của Mục Lương là thần sắc nghiêm túc, trên giấy vẽ ra ma pháp trận phức tạp.

Hắn đang nghiên cứu một hệ thống ma pháp trận mới, ma pháp trận độc lập với các loại nguyên tổ, sẽ dùng trên điện thoại di động ma huyễn. Hắn phát hiện ma pháp trận hiện tại dùng cho điện thoại di động ma huyễn quá phức tạp, lên quan đến quá nhiều ma pháp nguyên tố, điều này làm cho điện thoại di động ma huyễn muốn thực hiện một chức năng sẽ cần một số lượng ma pháp trận cực kỳ to lớn tổ hợp lại để hoàn thành.

Mục Lương dự định là nghiên cứu ra một hệ thống ma pháp trận hoàn toàn mới, cùng loại với giấy trắng, muốn đắp nặn thế nào thì đắp nặn như thế đó.

Nhưng đây là một chuyện cực kỳ trắc trở, là chưa bao giờ có, giống như một tấm giấy trắng, để những người khác có thể thay đổi vi mô ở trên đó.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, đọc xong toàn bộ sách vở của Ma Pháp Thần cộng thêm hiểu biết của bản thân về hệ thống ma pháp, hẳn tin mình có thể sáng tạo ra hệ thống ma pháp trận hoàn toàn mới.

- Từ từ rồi sẽ đến thôi.

Hắn cảm thán một tiếng.

- Cha, có chuyện gì vậy? Mục Phương Tiên quay đầu nhìn về phía hắn. Mục Lương cười một tiếng, ôn hòa nói:

- Không có gọi Từ Từ, ngươi tiếp tục chơi đi.

- Ổ,

Mục Phương Tiên quay đầu Lại, tiếp tục tập trung chơi xếp hình.

Trong mắt Mục Lương tràn đầy ý cười, tiếp tục nghiên cứu hệ thống ma pháp trận mới.

Muốn nghiên cứu ra hệ thống ma pháp trận mới, vậy thì phải tìm được một loại ma pháp nguyên hoàn toàn mới, điều này vô cùng khó. Tiểu Tử vào phòng bếp trong khoang thuyền, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Ba Phù pha sữa bột rồi nhét bình sữa vào trong tay Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam.

- Hai vị điện hạ, uống sữa bột trước rồi lại chơi.

Cô kiên trì khuyên nhủ.

- Không muốn.

Mục Phương Tiên từ chối. Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói:

- Từ Từ, phải nghe lời.

Mục Phương Tiên bĩu môi, mới dời lực chú ý khỏi mảng xếp hình dang dở, ôm lấy bình sữa hút từng ngụm. Mục Cảnh Lam cũng ngoan ngoãn nghe lời, uống xong sữa bột mới tiếp tục chơi.

- Ong ongø ong ~~~

Tốc độ của phi thuyền vận chuyển rất nhanh, quá trình phi hành cũng rất ổn định, khoảng cách đến thành Tát Luận càng ngày càng gần. Gần hai giờ chiều, từ bên trong buồng lái này là có thể nhìn thấy Lục địa xa xa.

Cửa khoang điều khiển của phi thuyền vận chuyển bị mở ra.

A Thanh, người điều khiển phi thuyền vận chuyển, cung kính nói:

- Bệ hạ, hiện tại đã nhìn thấy Lục địa rồi.

- Có nhìn thấy thành Tát Luận không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Lại qua mấy phút nữa là có thể nhìn thấy. A Thanh cung kính trả lời. Mục Lương ôn hòa nói:

- Vậy chờ thấy thành Tát Luận thì chuẩn bị hạ cánh đất đi.

- Vâng.

A Thanh giơ tay nghiêm chào, xoay người trở về khoang điều khiển, đồng thời truyền lại chỉ thị chuẩn bị hạ xuống.

Mục Lương nhìn về phía con trai và con gái vẫn còn đang xếp hình, ôn hòa nói: - Từ Từ, Tiểu Cảnh, đừng chơi nữa, chúng ta phải đi xuống rồi.

- Được rồi, cha.

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn gật đầu, thu dọn các mảnh hình xếp đầy đất trở về trong rương lưu ly.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, búi gọn mái tóc dài màu xanh nước biển lên, tùy ý cài vào mấy chiếc trâm cài tóc, thoạt nhìn quý khí nhưng không mất đi sự ưu nhã.

_ Địng

Phi thuyền vận chuyển bắt đầu giảm tốc độ, phía trước chính là thành Tát Luận, đã có thể nhìn thấy Thành Buôn Bán ở vị trí trung tâm.

Sau năm phút, phi thuyền vận chuyển đáp xuống sân đáp bên trong Thành Buôn Bán.

Cửa khoang mở ra, Mục Lương bế Mục Phương Tiên và Nguyệt Thấm Lan ôm

Mục Cảnh Lam ởi ra khỏi phi thuyền vận chuyển, đám người A Thanh và A Mạn theo ở phía sau.

- Cộp cộp cộp ~~~

Người quản lý Thành Buôn Bán đã nhận được tin tức trước đó lập tức tiến lên chào đón, cung kính hành Lê:

- Bệ hạ vạn an, vương hậu nương nương vạn an, Ly Nguyệt nương nương vạn an, công chúa điện hạ, vương tử điện hạ vạn an.

- Miễn lễ.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

Người quản lý cung kính nói: - Bệ hạ, phòng nghỉ ngơi đã chuẩn bị xong, mọi người muốn nghỉ ngơi trước à?

- Không cần, chúng ta muốn đi dạo một chút.

Mục Lương nói xong thì nhẹ nhéo má Mục Phương Tiên một cái.

- Vâng.

Người quản lý cung kính gật đầu.

- Cha, đi dạo.

Đôi mắt đẹp của Mục Phương Tiên sáng lấp lánh. Mục Lương cười một tiếng, dịu dàng nói:

- Được rồi, dẫn ngươi đi dạo một chút. Dưới sự bảo bọc của hộ vệ Trung Ương, Mục Lương và đảm người Ly Nguyệt chậm rãi đi dạo trong Thành Buôn Bán.

Người quản lý hầu ở bên cạnh thỉnh thoảng giảng giải biến hóa và quy hoạch phía sau của Thành Buôn Bán.

- Bệ hạ, nơi đây sắp mở ba cawnc nhà ăn mới.

Người quản tý lại chỉ về phía ba gian mặt tiền cửa hàng ở bên trái, nói:

- Bệ hạ, nơi đây sẽ xây dựng Thẩm Mỹ Viện mới, còn bên này thì.. Mục Lương khẽ gật đầu, hỏi: - Hiện nay trong toàn bộ cửa hàng tại Thành Buôn Bán, doanh thu của cửa hàng phẩm loại gì là cao nhất? Người quản lý cung kính hồi đáp:

- Bệ hạ, là cửa hàng loại trang phục có doanh thu cao nhất.

Mục Lương nghe vậy thì ngước mặt hỏi:

- Nếu là vậy, vì sao không mở thêm mãẩy cửa hàng Vải Và Trang Phục? - Hồi bệ hạ, trước mắt thành Tát Luận vẫn còn đang trong giai đoạn trùng kiến, ta cho rằng tăng thêm mấy gian cửa hàng mỹ thực mới có thể mang đến lợi ích tốt hơn.

Người quản tý vội vàng giải thích:

- Đương nhiên, cửa hàng Vải Và Trang Phục cũng đã có kế hoạch mở thêm mấy gian mới.

- Ừ, có thể.

Mục Lương hài lòng gật đầu. Hắn hy vọng cấp dưới có được tự chủ tư tưởng, có thể sáng tạo ra càng nhiều sự bất ngờ.

Người quản lý âm thầm thở phào, tiếp tục đi dạo với đám người Mục Lương trong Thành Buôn Bán.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Huyền Vũ bệ hạ.

Giọng nói trong trẻo vang lên, một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt đám người Mục Lương.

Mục Lương ngước mắt nhìn Lại, bình tĩnh nói: - Tiểu thư Bạch Sương, đã lâu không gặp.

Đôi môi hồng của Bạch Sương giật giật, gật đầu nói: - Đã lâu không gặp.

Ánh mắt của cô dừng trên mặt Mục Lương, vừa nhìn về phía Mục Phương Tiên trong lòng nam nhân.

- Tiểu thư Bạch Sương thoạt nhìn gầy không ít.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Còn tốt. Bạch Sương mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Mục Cảnh Lam, chớp chớp mắt nhanh hơn mấy cái.

Ly Nguyệt thanh thúy hỏi:

- Tiểu thư Bạch Sương đang đi dạo phố à?

Bạch Sương lắc đầu, giải IS ĐI:

- Cha biết các ngươi sắp tới nên cố ý bảo ta tới đón các ngươi đi vương cung dùng cơm.

Cô vốn cho rằng gặp mặt Mục Lương sẽ không sao, nhưng lại phát hiện mình vẫn là đánh giá cao bản thân, vừa đối diện ánh mắt của nam nhân một giây thì trái tim vẫn không bị khống chế mà đập nhanh hơn.
Bình Luận (0)
Comment