Chương 3582: Phát Hành Báo Chí Thế Gi...
Chương 3582: Phát Hành Báo Chí Thế Gi...Chương 3582: Phát Hành Báo Chí Thế Gi...
Mục Lương khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
- Có lòng.
- Mục Lương, bây giờ ởi chứ?
Bạch Sương nhẹ nhàng hỏi. Mục Lương mỉm cười, gật đầu nói:
- Có thể.
Ly Nguyệt nghe vậy thì nhìn về phía người quản lý Thành Buôn Bán, lạnh nhạt nói:
- Trở về đi, không cần đi theo. - Vâng.
Sau khi hành lễ, người quản lý cung kính xoay người rời đi.
Mục Cảnh Lam quay đầu hỏi:
- Cha, đi bộ à?
- Có xe thú được chứ? Bạch Sương giải thích.
- Chủ muốn thế nào thì khách thể đó.
Mục Lương gật đầu nói. Bạch Sương rũ mắt xuống, dịu dàng nói:
- Tốt.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bây giờ các phương diện của Bạch Sương nội liễm hơn trước đây rất nhiều, chỉ là khi cười lên có một tia cứng ngắc.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mọi người đi ra khỏi Thành Buôn Bán, lên xe thú đậu ở bên đường, chạy về phía vương cung mới.
Trên đường, Mục Lương xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, có rất nhiều công nhân đang xây dựng nhà cửa và sửa đường.
Trong những công nhân này, đa số đều là dân thường của thành Tát Luận trước kia, một số ít là tới từ vương quốc Huyền Vũ, còn có một ít là dân thường của những thành phố khác trong vương quốc Hải Đinh.
Bạch Sương nhẹ giọng nói:
- Dựa theo tốc độ xây dựng bây giờ, nửa năm sau là có thể làm xong.
- Ừm, không tính là chậm. Mục Lương bình thản đáp.
- Đúng vậy, nhờ có sự hỗ trợ của vương quốc Huyền Vũ. Bạch Sương cảm thán gật đầu.
Ánh mắt của Mục Lương loé lên, bình tĩnh nói:
- Đều là hợp tác thôi.
Khoé môi của Bạch Sương hơi hạ xuống, gật đầu giữ yên lặng.
Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút quái di.
- Cha. Mục Phương Tiên cầm lấy cổ áo của Mục Lương.
Mục Lương dịu dàng hỏi:
- Từ Từ, có chuyện gì vậy?
- Muốn ăn kẹo.
Mục Phương Tiên nói với vẻ mặt tội nghiệp.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, lấy ra một viên kẹo đút vào trong miệng con gái. Đây là kẹo do tiểu hầu gái chuyên môn chế luyện, dùng Sinh Mệnh Trà và mật ong chế ra, trẻ sơ sinh cũng có thể ăn. - Cha, ta cũng muốn ăn. Mục Cảnh Lam nghiêm túc nói.
- Tốt.
Mục Lương nhét một viên kẹo khác vào trong miệng con trai.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới cái gì đó, lấy ra một cái hộp từ trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đưa cho Bạch Sương.
- Bạch Sương, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật chúng ta tặng ngươi.
Cô ưu nhã nói.
Ánh mắt của Bạch Sương Lấp lóe, dịu dàng nói:
- Cảm ơn mọi người.
Cô nhận lấy hộp, trọng Lượng không nhẹ.
- Ta có thể mở ra chứ?
Cô nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên.
Nguyệt Thẩm Lan ưu nhã gật đầu.
Bạch Sương mở hộp ra, thấy được một chiếc điện thoại di động ma huyền và một hộp Sinh Mệnh Trà.
Yết hầu của cô nhúc nhích, kinh ngạc nói:
- Đây là điện thoại di động ma huyền.
- Đúng vậy, ta nghĩ là ngươi sẽ thích nó.
Mục Lương ôn hòa nói.
Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên, cẩm lấy - điện thoại di động ma huyền thưởng thức.
- Đây là Lục Quang, có thể nói chuyện phiếm trực tuyến.
Nguyệt Thấm Lan giới thiệu. Đôi mắt đẹp của Bạch Sương càng ngày càng sáng, yêu thích không buông tay điện thoại di động ma huyền.
Cô nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Lục Quang cũng có thể Liên lạc với ngươi à?
- Có thể.
Mục Lương nhẹ gật đầu.[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Đôi mắt đẹp màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại, nói thầm một tiếng tính sai, đây có tính là dẫn sói vào nhà không?
Vương cung mới của vương quốc Hải Đinh rất lớn, chiếm diện tích lớn hơn trước đó một vòng.
Xe thú lái vào cửa chính vương cung, đi về trước dọc theo đường lát đá, cuối cùng dừng ở trên quảng trường trước điện.
Phu xe đậu xe xong xuôi, kéo cửa khoang xe ra rồi đứng ở bên cạnh. - Đến nơi rồi.
Bạch Sương bước xuống xe thú.
Mấy người Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan cũng xuống xe, quan sát hoàn cảnh của vương cung mới. Vương cung mới được xây dựng rất khí phái, dùng tới Lượng lớn lưu ly, phóng mắt nhìn lại còn có rất nhiều thiết kế khắc hoa.
- Thật không tệ.
Mục Lương ôn hòa bình luận. Bạch Sương vui vẻ nói:
- So với vương cung cũ thì tốt hơn rất nhiều.
Cô đã thêm Lục Quang của Mục Lương, cũng thêm Lục Quang của Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, đại vương tử Khải Tân Tư bước ra Thiên Điện, phía sau là nhị vương tử Mai Đặc.
- Huyền Vũ bệ hạ, hoan nghênh các ngươi đến đây. Khải Tân Tư tự nhiên hào phóng hành lễ.
Mai Đặc hành lễ, ánh mắt đảo qua trên người em gái, thấy vẻ mặt của cô bình thường, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ em gái đã từ bỏ tưởng niệm đổi với Mục Lương?
Mục Lương nhẹ gật đầu:
- Chúng ta không đến muộn chứ?
- Không có, bữa tối lập tức bắt đầu.
Khải Tân Tư mỉm cười nói. Đêm nay quốc vương Hải Đỉnh chỉ mở tiệc chiêu đãi đám người Mục Lương, đã đủ để chứng minh sự coi trọng của hắn đối với Mục Lương.
- Tốt.
Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.
Mai Đặc nhìn về phía Mục Cảnh Lam, mỉm cười nói:
- Đây là công chúa và hoàng tử phải không, rất đáng yêu. - Chào thúc thúc.
Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên mềm mại lên tiếng chào hỏi. Ánh mắt của Mai Đặc lộ ra vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi:
- Cả hai đã biết nói chuyện rồi à?
- Ứm, Tiểu Cảnh và Từ Từ tương đối đặc biệt.
Mục Lương nhàn nhạt đáp. Tay của Mai Đặc sờ sờ Ở dưới ống tay áo, lấy ra hai khối bảo thạch rồi nói:
- Cái này tặng cho công chúa và vương tử.
Khải Tân Tư híp mắt lại, trong lòng nói thầm một tiếng tính sai, hắn quên chuẩn bị quà ra mắt, để cho Mai Đặc cướp nổi bật.
Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên không tiếp nhận, đều nhìn về phía cha mẹ.
- Lấy đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Cảm ơn thúc thúc.
Mục Phương Tiên nghe vậy mới nhận lấy bảo thạch, phẩm chất không tệ.
Khải Tân Tư nở một nụ cười, ý bảo nói: - Mục Lương bệ hạ, cha ta đợi đã lâu.
- Đi thôi.
Cánh tay của Mục Lương khẽ run, làm cho con gái ngồi ở trên khuỷu tay có thể thoải mái một chút.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mọi người vào cung điện, xuyên qua hành lang ởi tới Thiên Điện nhà ăn.
Trong Thiên Điện, quốc vương Hải Định đang chờ đợi, thấy Mục Lương tiến vào thì vội vàng đứng lên. - Mục Lương các hạ, đã lâu không gặp.
Quốc vương Hải Đinh tươi cười nhưng cũng có thể làm cho người ta nhìn ra sự cẩn thận từng l¡ỉ từng tí của hăn. Bây giờ Mục Lương không phải Mục Lương trước kia, thực lực đã đứng ở đỉnh cao đại lục, thân phận và địa vị cao hơn quốc vương Hải Định một mảng lón.
Mục Lương nhẹ gật đầu, bình thản hỏi:
- Các hạ dạo này thế nào rồi? - Còn không tệ.
Quốc vương Hải Đinh cảm thán lên tiếng.
Hắn tránh khỏi chủ vị, mời Mục Lương ngồi lên chủ vị, sau đó mới tiếp tục hàn huyền.