Chương 3591: Người Xin Việc Hèn Mọn
Chương 3591: Người Xin Việc Hèn MọnChương 3591: Người Xin Việc Hèn Mọn
- Mục Lương.
Bất chợt, một bóng dáng xuất hiện cách đó không xa. Mục Lương ngước mắt nhìn lại, ánh mắt của Bạch Sương đang sáng quặc theo dõi hãn.
Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày:
- Cô ấy tới làm cái gì?
- Cộp cộp ~~~
Bạch Sương cất bước đi lên trước, hơi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Mục Lương, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Mục Lương, ta muốn nói chuyện với ngươi.
- Có chuyện gì?
Mục Lương bình thản hỏi.
- Cần chúng ta tránh đi một chút không?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.
- Không cần đầu.
Bạch Sương khẽ gật đầu, chuyện mà cô muốn nói cũng không phải là chuyện không thể lộ ra ngoài. Nguyệt Thấm Lan mỉm cười ưu nhã, không nói thêm gi nữa.
Ly Nguyệt đi lên trước, đón nhận Mục Phương Tiên từ trong lòng Mục Lương. Bạch Sương hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói:
- Ta muốn theo ngươi học tập ma pháp, ta muốn trở nên mạnh hơn.
Mục Lương bình thản nói: - Trong tất cả các công chúa, ngươi đã đủ mạnh. Công chúa mới của đại Lục không có mười ngàn thì cũng có hơn một ngàn, không phải mỗi công chúa đều sẽ tu luyện, đa số chính là người bình thường.
Bạch Sương lắc đầu, giọng điệu kiên định nói:
- Không đủ, ta muốn trở nên mạnh hơn.
Ánh mắt của Mục Lương bình tĩnh, nói:
- Cho ta một lý do để dạy ngươi.
Bạch Sương cắn môi dưới, khí thế yếu đi một phần, nói:
- Ta có thể trả học phí. - Với tài lỰc của vương quốc Hải Định bây giờ, sợ là học phí này còn chưa đóng nổi, cho dù ta cho ngươi giá cả hữu nghị thì cũng giống nhau.
Mục Lương nói trắng ra.
Để cho cường giả Đế cấp làm lão sư, còn không phải là tự nguyện, như vậy có thể tưởng tượng được giá cả cao đến thế nào.
Bạch Sương ngước mắt hỏi: - Cần bao nhiêu?
- Không cần hỏi. Mục Lương lắc đầu.
Vẻ mặt của Bạch Sương hơi trắng bệch, chấp nhất hỏi:
- Làm sao mới có thể dạy ta?
Lúc này cô không giống một công chúa, càng giống như là người xin việc hèn mọn hơn.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Mục Lương rất bận, chỉ sợ không có nhiều thời gian dạy cho ngươi.
Cô và Bạch Sương quen biết nhau một hồi, ở chung một mái nhà, không nói ra được lời nặng nề.
Bạch Sương vội vàng nói:
- Không cần mỗi ngày đều dạy, lúc rảnh rồi lại dạy cũng được.
- Ta còn chưa đồng ý mà. Mục Lương bất đắc dĩ nói. Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn nam nhân, ưu nhã nói:
- Ngươi sẽ đáp ứng.
Mục Lương nhướng mày, không thể không nói Nguyệt Thấm Lan vẫn là hiểu rõ bản thân hắn.
Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên nhìn về phía hắn, trên mặt viết đầy sự chờ mong.
Mục Lương suy tư một chút, mở miệng nói:
- Ta có thể dạy ngươi ma pháp hệ thuỷ, nhưng ta muốn xây bến tàu hậu cần ở vương quốc Hải Đinh.
Sau khi mở rộng thương thành trực tuyển trong điện thoại di động ma huyễn, tương lai hậu cần sẽ phát triển rất nhanh, cần một bến tàu hậu cần làm kho hàng, tiến hành phân loại lần hai.
- Bến tàu hậu cần là cái gì? Bạch Sương chớp chớp mắt. Mục Lương giải thích ngắn gọn, bến tàu hậu cần tương đương với nơi dỡ hàng. Hàng hoá đi ra từ vương quốc Huyền Vũ sẽ tiến hành phân loại lần hai ở bến tàu hậu cần, lại căn cứ mục đích khác nhau để vận chuyển đến các vương quốc khác.
Bạch Sương trầm tư khoảnh khắc, gật đầu nói:
- Cha sẽ đáp ứng. - Điều này đối với vương quốc Hải Định các ngươi mà nói là trăm lợi mà không có một hại.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Đúng vậy, xây dựng xong bến tàu hậu cần còn có thể kéo theo sự phát triển của thành Tát Luận, mang đến dòng người và các loại cơ hội làm ăn.
Bạch Sương mím môi hồng, nói: - Cái này đúng là không có hại, vậy thì không thể là điều kiện trao đổi, ngươi đổi một điều kiện khác đi.
- Không cần, chúng ta cũng coi như là bạn bè, không phải sao.
Mục Lương nhàn nhạt nói. Ở sâu trong lòng Bạch Sương chấn động, tình cảm ấm áp nhanh chóng trải rộng cả người.
- Vâng.
Cô nhoẻn miệng cười, gật đầu tia lịa. Mục Lương mỉm cười nói:
- Nhưng mà mất lòng trước được lòng sau, sau này ngươi trở nên mạnh mẽ, nếu ta có việc cần ngươi giúp một tay thì không thể từ chối.
- Không đâu.
Bạch Sương nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mục Lương bổ sung:
- Còn có một yêu cầu nữa, những gì mà ta dạy ngươi, không cho phép dạy lại những người khác. - Tốt.
Bạch Sương lập tức đồng ý không chút do dự.
- Ừm, trở về thu dọn đồ đạc đi, ngày mai trở về vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương thản nhiên nói. Lúc Hư Tộc tấn công vương quốc Huyền Vũ, Bạch Sương không có lùi bước, mà là ở lại trên tường thành hồ trợ giết địch và cứu người.
Lúc Hư Quỷ tấn công thành Huyền Vũ hai lần thì Bạch Sương cũng đều ra tay giúp đõ.
Ngoại trừ chuyện đó ra, cũng là bởi vì Bạch Sương xuất hiện nên bọn họ mới có thể nhanh chóng tìm được Nguyệt Thấm Di, đồng thời cũng chính thức xác định sự tồn tại của đại lục mới.
- Ta không có gì để thu dọn. Bạch Sương lắc đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Thiên Điện mà ngươi ở trước đây vẫn còn để trống, bây giờ trở về là có thể dọn vào. Cung điện Khu Vực Trung Ương có rất nhiều Thiên Điện, không sợ không có chỗ ở.
- Được rồi, cảm ơn chị Thấm Lan.
Bạch Sương cười ngọt ngào. Mục Lương dặn dò:
- Trở về nói với cha ngươi chuyện bến tàu hậu cần, nếu như hắn đồng ý thì tối nay ta sẽ đi tìm hẳn.
- Không thành vấn đề.
Bạch Sương lên tiếng. Trong căn cứ trồng trọt số 4 ở đại lục cũ.
- Đông đông đông
Tiếng chuông báo hiệu sáng sớm vang lên, cành cây Thế Giới Thụ khổng lồ thu liễm hào quang, lĩnh vực bao trùm Đồng Ruộng xung quanh căn cứ, tiến hành một vòng phát triển Lục thực mới.
Mỗi một căn cứ trồng trọt đều có rất nhiều Chuông Huyền Vũ, đồng thời đều là vương quốc Huyền Vũ đưa tới đây.
Có yêu cầu nghiêm khắc đối với việc chế tác Chuông Huyền Vũ, dù sao thì Chuông Huyền Vũ cũng đã trở thành một trong những tượng trưng của vương quốc Huyền Vũ.
Có rất nhiều loại đổ vật tượng trưng cho vương quốc Huyền Vũ, Thế Giới Thụ là một, Chuông Huyền Vũ là hai, quốc kỳ là thứ ba, ngoại trừ ra còn có phi thuyền vận chuyển, Sinh Mệnh Trà, điện thoại di động ma huyễn, V.V...
Chỉ cần vừa nhìn thấy mấy thứ này đã làm cho người ta nghĩ ngay đến vương quốc Huyền Vũ. Lúc này, trong căn cứ trồng trọt số 4, Nguyệt Phi Nhan và Thái Khả Khả đã thay quần áo trên người thành đồng phục công nhân trồng trọt.
Thái Khả Khả nhìn về phía cô gái tóc đỏ, hỏi:
- Đây chính là kế hoạch mà ngươi nói à?
Nguyệt Phi Nhan đắc ý nói: - Đúng vậy, chúng ta cải trang thành công nhân trồng trọt, lại đi Đồng Ruộng cắm sào chờ nước, như vậy chờ vật thần bí kia xuất hiện, chúng ta có thể phát hiện trước.
Bây giờ cô đã học xong rất nhiều thành ngữ, chỉ là thỉnh thoảng dùng sai thành ngữ mà thôi.
- Vậy tại sao Hạ Lạc và đội trưởng Hạ lại không ởi theo chúng ta?
Thái Khả Khả nói xong nhìn về phía Hạ Lạc và Hạ Khoa Phu.