Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1045 - Chương 3592: Vụ Án Mất Tích Tại Căn Cứ...

Chương 3592: Vụ Án Mất Tích Tại Căn Cứ... Chương 3592: Vụ Án Mất Tích Tại Căn Cứ...Chương 3592: Vụ Án Mất Tích Tại Căn Cứ...

Hôm nay Hạ Khoa Phu là một trong những đội trưởng quản lý không quân.

Nguyệt Phi Nhan chống nạnh, nói:

- Ngươi nhìn cánh trên Lưng của bọn họ rồi hỏi lại vấn để vừa rồi xem.

Thái Khả Khả chớp chớp mắt màu xanh biếc, chợt nói:

- Ta hiểu rồi, cánh của bọn họ quá gây chú ý, sẽ làm cho vật thần bí kia phát hiện.

- Đáp đúng rồi, đáng tiếc không có phần thưởng. Nguyệt Phi Nhan nhún vai một cái nói.

Thái Khả Khả cười khan một tiếng, thầm mắng mình quá đần.

Hạ Khoa Phu trầm giọng nói: - Chúng ta sẽ núp trong bóng tối, nếu có vấn để thì sẽ lập tức ra tay hồ trợ.

- Đúng vậy, các người phải chú ý an toàn đấy.

Hạ Lạc dặn dò.

- Yên tâm, chúng ta biết mà. Nguyệt Phi Nhan tràn đầy tự tin nói.

Cô nhìn về phía nhóm binh sĩ cũng đã thay đồng phục làm việc, dặn dò:

- Nhớ kỹ, mọi người diễn giếng một chút.

- Vâng.

Nhóm binh sĩ đồng thanh đáp lại.

Lần này có hai trăm binh sĩ tham gia hành động, ba trăm binh sĩ còn lại âm thầm nấp trong chỗ tối đợi mệnh lệnh.

- Rất tốt, nghỉ ngơi chỉnh đốn lần cuối, mười phút sau xuất phát, chúng ta đi làm ruộng!

Nguyệt Phi Nhan hứng thú tăng vọt nói.

- Vâng!

Nhóm binh sĩ lại đồng thanh đáp lại.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía người quản lý căn cứ trồng trọt số 4, dặn dò:

- Nhớ kỹ, không được để cho những người không liên quan tới gần.

Người quản tý vội vàng gật đầu: - Ta hiểu rõ.

Lần hành động này không chỉ có nhóm binh sĩ tham gia mà còn có các công nhân trồng trọt khác, cần bọn họ hỗ trợ đánh yểm trợ. Mười phút sau, Nguyệt Phi Nhan đội khăn mặt, vác cuốc bước nhanh ra khỏi căn cứ.

Thái Khả Khả theo ở phía sau, xen lần trong đám công nhân trồng trọt còn lại.

Xa xa, Hạ Lạc chớp chớp mắt màu cam nói với cha ở bên cạnh: - Cha, ta thấy đội trưởng không giống như là đi chấp hành nhiệm vụ, mà giống như là đang chơi xuân hơn. Hạ Khoa Phu nói trịnh trọng và nghiêm túc:

- Ngươi có thể cảm thấy như vậy, chứng minh Nguyệt Phi Nhan đóng vai rất thành công, không thể xem thường cô.

- Cha, ta chưa bao giờ coi thường đội trưởng Phi Nhan. Hạ Lạc lắc đầu.

Cô thanh thúy cải chính: - Ngược lại, ta cảm thấy đội trưởng Phi Nhan rất lợi hại, ta không làm được như cô ấy.

Hạ Khoa Phu quay đầu nhìn về phía con gái, vui mừng nói:

- Tiểu Lạc, ngươi thật sự trưởng thành rất nhiều.

- Cha, ta không còn là trẻ nhỏ.

Hạ Lạc kiêu ngạo hất cằm Lên.

- Đúng vậy.

Hạ Khoa Phu mỉm cười gật đầu, trên mặt đầy sự vui mừng.

- Được rồi, cha, chúng ta nên đi ra rồi.

Hạ Lạc thúc giục.

Hạ Khoa Phu gật đầu một cái:

- Tốt.

Bên ngoài căn cứ số 4, Nguyệt Phi Nhan đang nói chuyện phiểm với người phụ nữ bên cạnh:

- Con trai nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười tám tuổi, đang làm việc ở Chủ Thành.

Trên mặt người phụ nữ mang vẻ kiêu ngạo .

Nguyệt Phi Nhan cảm thán nói:

- Thật là Lợi hại, có thể làm việc ở Chủ Thành.

Người phụ nữ ngắm nhìn xung quanh một vòng, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói:

- Đúng vậy, ta lặng lễ nói cho ngươi biết, những nữ nhân kia đều để mắt tới con trai nhà ta, muốn gả con gái của mình tới.

- Vậy con trai của ngươi thật ưu tú.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc đáp.

Cô muốn hoà nhập vào trong giới công nhân trồng trọt, như vậy có thể che giấu bản thân tốt hơn.

Người phụ nữ cười ngoác tới tận mang tai, tâm tình phơi phới, nhìn cô gái tóc đỏ càng xem càng thuận mắt, hỏi:

- Tiểu muội, ta thấy ngươi xinh đẹp như vậy, nhất định có ý trung nhân phải không. Trong đầu Nguyệt Phi Nhan đột nhiên hiện lên một gương mặt, lắc đầu cảm thán nói:

- Không có, ta còn không tìm được đâu.

Đôi mắt của người phụ nữ lập tức sáng ngời, hài lòng nói:

- Thì ra là như vậy, hay là để ta giới thiệu con trai cho ngươi, ta nhìn ngươi cảm thấy rất là thân thiết.

_ A...

Khóe môi của Nguyệt Phi Nhan kéo kéo, vội trả lời qua loa Lấy lệ:

- Được thôi, được thôi, chờ sau này có cơ hội rồi nói sau.

- Hãn là không lâu đâu, mấy ngày nữa con ta sẽ tới thăm ta.

Người phụ nữ tươi cười nói. Nguyệt Phi Nhan cười gượng mấy tiếng, vội vã nói sang chuyện khác, tránh cho trò chuyện tiếp sẽ bị lộ tẩy. Thái Khả Khả ở cách đó không xa nín cười, còn thiểu viết mấy chữ hả hê lên mặt. Không lâu sau, mọi người ổi tới Đồng Ruộng, ngày hôm nay là gieo trồng khoai lang. - Ngươi đào hầm, ta thả rau Lang.

Người phụ nữ cầm theo rổ nhìn về phía cô gái tóc đỏ. - Tốt.

Nguyệt Phi Nhan tràn đầy phấn khởi đáp.

Cô quơ cái cuốc, đào một cái hố ở trong đất.

- Quá nhỏ, phải đào sâu hơn một chút.

Người phụ nữ kiên nhẫn giảng dạy . - Ổ ổ, tốt.

Nguyệt Phi Nhan lên tiếng, vung cuốc lên lần nữa.

- Ai nha, ngươi đào lệch rồi. Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

- Lỗi của ta.

Nguyệt Phi Nhan cười ngượng ngùng, lần này nhằm đúng vị trí.

Người phụ nữ gật đầu hài lòng, bỏ dây rau lang vào trong hố, lại dùng đất lấp Lại, chỉ chừa một đoạn trên mặt đất. Cách đó không xa, nhóm binh sĩ đều cải trang thành công nhân trồng trọt, mặt ngoài nghiêm túc trồng khoai lang, nhưng lại âm thầm tưu ý tình huống xung quanh.

Lúc này hứng thú của Nguyệt Phi Nhan tăng vọt, kỹ thuật đào hố càng ngày càng tốt, vừa mới bắt đầu còn không theo kịp tốc độ của người khác, sau đó đã đào thêm bảy, tám hố mà người phụ nữ còn ở xa phía sau.

- Cô ấy thật sự rất tập trung. Hạ Lạc âm thẩm bình luận. - Đúng vậy, diễn thật tốt. Hạ Khoa Phu gật đầu nhận đồng.

- Hắc hưu hắc hưu ~

Trên khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan không có một giọt mồ hôi, ngược lại lựng của người phụ nữ đã bị mổ hồi làm ướt nhẹp.

- Tiểu muội, nghỉ ngơi một hổi đi.

Người phụ nữ đứng thẳng Lưng lên, xoa xoa thắt lưng có chút nhức mỏi. - Tốt.

Nguyệt Phi Nhan dừng tay đáp.

Cô tò mò hỏi:

- Vì sao tất cả mọi người đều cố gắng như vậy, không thấy có người lười biếng.

- Có người nhìn chằm chằm, nếu như lười biếng thì sẽ bị trừ tiền Lương.

Người phụ nữ nói một cách đương nhiên:

- Hơn nữa nếu như Đồng Ruộng sản năng cao thì còn có thể được thưởng thêm, vì sao lại phải lười biếng.

- Cũng đúng ha.

Nguyệt Phi Nhan gật gù nói. - Tiểu muội à, ngươi vừa tới căn cứ số 4 không bao lâu phải không, ngay cả chuyện này cũng không biết.

Người phụ nữ thuận miệng hỏi.

- Đúng vậy.

Nguyệt Phi Nhan cười ha ha lừa gạt cho qua. Thành Tát Luận.

- Ong ongø ong ~~~

Phi thuyền vận chuyển cỡ trung gần cất cánh, trước cửa khoang, Bạch Sương đang tạm biệt Mai Đặc và Khải Tân Tư.

- Đại ca, nhị ca, hai người trở về đi.

Bạch Sương vung tay nhỏ nói.

Khải Tân Tư dặn dò:

- Tiểu muội, đến đó chăm sóc tốt bản thân, nếu như không vui thì sẽ trở về đây. - Đúng vậy, chúng ta luôn chào đón ngươi, ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào. Mai Đặc nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Ta biết rồi.

Bạch Sương nghiêm mặt gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment