Chương 3595: Đột Nhiên Biến Mất Không...
Chương 3595: Đột Nhiên Biến Mất Không...Chương 3595: Đột Nhiên Biến Mất Không...
- Đào nhanh một chút, trước khi trời tối phải đào hết chỗ khoai lang này, một chút nữa phải ủ phân trong đất, sau đó bắt đầu gieo trồng bắp.
Người phụ nữ thúc giục. Nguyệt Phi Nhan ngây thơ gật đầu:
- Ta biết rồi.
Thái Khả Khả giơ tay lên nâng trán.
- Này, không được lười biếng, mau mang khoai lang lên xe! Nhân viên giám sát lên tiếng nhắc nhở.
Thái Khả Khả nghiêm mặt, trả lời một câu:
- Ta biết rồi.
Đám binh sĩ cũng đang bận rộn làm việc, không ai ngờ mọi người đã bị sự tổn tại âm thầm để mắt tới rồi.
- Hắc hưu hắc hưu ~~~ Nguyệt Phi Nhan quơ cái cuốc, tóc mái bị gió thổi lên. - Gió thổi thật mát. Cô nói thầm một câu, ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ nhặt khoai lang.
- Hả?
Nguyệt Phi Nhan sửng sốt một chút, lúc này người phụ nữ cách xa một mét đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại mấy củ khoai lang năm lăn lóc trên mặt đất.
Đôi mắt màu đỏ của cô trừng lớn, còn chưa kịp lên tiếng cảnh cáo thì một giây sau hai mắt tối sầm lại rồi cũng biến mất không thấy tăm hơi.
- Không tốt! Đôi mắt xanh biếc của Thái Khả Khả dựng đứng lên, vừa vặn biến thân thành trạng thái Long Nữ, sau đó trong chớp mắt bản thân cũng biến mất.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi mà đã có gần ba mươi người biến mất, ngoại trừ Thái Khả Khả và cô gái tóc đỏ ra thì còn có mười hai tên binh sĩ.
Xa xa, vẻ mặt của Hạ Lạc và Hạ Khoa Phu lập tức biến đổi, đám người Nguyệt Phi Nhan biến mất dưới sự giám sát của bọn họ, là biến mất trong hư không, không có bất kỳ điềm báo trước nào. - Cha, làm sao bây giờ?
Hạ Lạc lo lắng hỏi.
- Đi qua đó xem một chút. Hạ Khoa Phu đen mặt, øgiương cánh bay về phía Đồng Ruộng.
Hạ Lạc vội vàng đuổi theo, đồng thời những binh sĩ còn lại cũng tràn vào Đồng Ruộng.
Người quản lý căn cứ trồng trọt số 4 thay vậy sắc mặt trắng bệch, nếu như đám người Nguyệt Phi Nhan xảy ra chuyện thì hắn sẽ phải vứt bỏ công việc này.
Hắn to Lắng lẩm bẩm:
- Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy.
- Sơ tán những công nhân còn lại.
Hạ Khoa Phu ra lệnh.
- Vâng!
Nhóm binh sĩ nhanh chóng hành động, sơ tán những công nhân vân còn đang trồng trọt ra bên ngoài.
Hạ Lạc nói với sắc mặt trắng bệch: - Cha, nhóm của đội trưởng Phi Nhan đã biến mất, hơn nữa còn không để lại bất cứ dấu vết nào.
Hạ Khoa Phu đáp xuống vị trí mà cô gái tóc đỏ biến mất, cau mày nhìn chằm chằm vào một mảnh đất không có chút khác thường nào.
Ở một nơi nào đó sâu trong lòng đất của đại Lục cũ, có một không gian dưới nền đất rộng rãi, nơi đây đen nhánh không có một tia sáng.
- Ôi chao u ~~~~ Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Phi Nhan run lên, mới mở mắt ra đã nghe thấy tiếng kêu đau, là giọng nói của người phụ nữ kia.
- Hương Thái, ngươi không sao chứ?
Cô vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
Hương Thái là tên của người phụ nữ cùng gieo trồng khoai lang với cô gái tóc đỏ. - Có việc, chân của ta hình như bị gãy rồi.
Hương Thái đau đớn kêu rên. - Cả người của ta cũng rất đau.
Trong bóng tối lại có người đau đón kêu la.
- Phi Nhan?
Giọng nói trong trẻo của Thái Khả Khả vang lên. Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc thốt lên:
- Hả, tất cả mọi người đều tới đây sao?
Cô giơ lòng bàn tay lên rồi đưa về phía trước, ngọn lửa từ lòng bàn tay ngưng tụ thành quả cầu Lửa nho nhỏ, ánh lửa chiếu rọi cảnh vật xung quanh.
Ánh Lửa làm cho mọi người thấy rõ tình huống hiện tại, trên mặt đất có rất nhiều người đang nằm ngốn ngang, có người mới thức tỉnh, có người không có động tĩnh gì nhìn không ra sống hay chết. Thái Khả Khả và nhóm bình sĩ đều tỉnh lại trước, vết thương trên người rất nhẹ, ngược lại thì những công nhân trồng trọt kia thảm hơn nhiều, những người tỉnh lại đều đang kêu rên.
Hương Thái kinh ngạc nhìn quả cầu lửa trong lòng bàn tay của cô gái tóc đỏ, lúc này mới hiểu được cô không phải người bình thường. Chẳng mấy chốc thì cô đã bị cơn đau trên đùi dời đi tâm tư, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Hương Thái!
Nguyệt Phi Nhan vội vã đi lên trước, đỡ người phụ nữ ngồi xuống.
Cô lấy ra bí dược chữa thương từ trong ma cụ không gian chứa đựng rồi rót một nửa lên phần đùi bị thương, nửa còn lại thì đút vào trong miệng đối phương. - Cô lỗ ~~~
Cơ thể của Hương Thái run lên một cái, phần xương gấy La nhanh chóng khép lại, máu cũng không chảy nữa. - Hả, vậy là tốt rồi à?
Cô kinh ngạc nhìn về phía cô gái tóc đỏ.
- Không sao là tốt rồi, ta đi xem những người khác. Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt màu đỏ, đứng dậy đi về phía nhóm binh sĩ.
Cô nhìn về phía Thái Khả Khả, hỏi: - Ngươi không sao chứ?
- Không sao.
Thái Khả Khả lắc đầu, đôi mắt màu xanh biếc tiếp tục ngắm nhìn xung quanh, xác định nơi này là một hang động đá vôi dưới lòng đất. Cô gái tóc đỏ lần Lượt hỏi thăm thương thế của từng binh sĩ, tất cả đều có thể chữa khỏi bằng bí dược chữa thương.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:
- Ai có thể hành động thì đi xem những người khác, nhanh chóng cấp cứu.
- Vâng!
Nhóm binh sĩ đồng thanh đáp lại, nhanh nhẹn đi kiểm tra những công nhân trồng trọt vần còn đang hôn mâ, ai bị thương thì cho uống bí dược chữa thương.
Hương Thái đi tới bên cạnh cô gái tóc đỏ, khẩn trương hỏi:
- Muội tử, nơi này là nơi nào vậy?
- Ta cũng không biết. Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng ngắm nhìn xung quanh.
Đôi môi của Hương Thái run rẩấy nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta đột nhiên chạy đến đây, còn có thể trở về sao? - Yên tâm đi, có ta ở đây, mọi người nhất định có thể trở về.
Nguyệt Phi Nhan đảm bảo.
- Vậy là tốt rồi, ta vừa gặp đã biết muội tử ngươi không phải là người bình thường, ta thật sự không nhìn lầm. Hương Thái cảm thán một tiếng.
Cô tự Llẩm bẩm:
- Chờ con trai của ta trở về, lập tức an bài ngươi gặp mặt hắn.
Nguyệt Phi Nhan co giật khóe miệng, không ngờ răng lúc này đối phương còn đang lo lăng chuyện này.
- Đau quá, đây là đầu vậy? Các công nhân trồng trọt
Lần Lượt tỉnh lại, vết thương trên người sau khi trị liệu bằng bí dược thì đã tốt bảy, tám phần. Thái Khả Khả nghiêm túc nói:
- Mọi người tụ tập lại một chöồ, đừng chạy loạn khắp nơi.
- Ta muốn trở về.
Có nam nhân quát to, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Công nhân trồng trọt còn lại đều hoảng loạn, đột nhiên xuất hiện ở một hoàn cảnh lạ lâm, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta khủng hoảng.
Thái Khả Khả hít một hơi thật sâu, quát lớn:
- Tất cả yên tĩnh!
Các công nhân trồng trọt vô thức yên tĩnh lại, hoảng sợ nhìn về phía cô gái tóc biếc. Thái Khả Khả không nhìn bọn họ, mà là nhìn về phía cô gái tóc đỏ, nói:
- Đội trưởng, kế tiếp nên làm gì bây giờ?