Chương 3594: Đột Nhiên Biến Mất Không...
Chương 3594: Đột Nhiên Biến Mất Không...Chương 3594: Đột Nhiên Biến Mất Không...
Có Cửa Không Gian Truyền Tống, từ Khu Vực Trung Ương đến thành Tát Luận chỉ cần tốn mười phút.
- Ra là vậy.
Bạch Sương gật gù nói.
Tốc độ đánh cờ của hai người trở nên chậm hơn, mười phút mới đánh hết một bàn cờ.
- Chơi cờ tướng thật vui, nếu như cũng có thể chơi trên điện thoại di động ma huyễn thì tốt rồi.
Bạch Sương cảm thán nói. Ly Nguyệt nghe vậy nhẹ nhàng đáp:
- Sau này là có thể, Mục Lương đang nghiên cứu trò chơi mới, trong đó có trò chơi cờ tướng trực tuyến.
- Thật à?
Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên.
Ly Nguyệt gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật, không chỉ là cờ tướng, những trò khác như cờ nhảy, cờ năm quân, cờ bay đều có thể chơi trên điện thoại di động ma huyền.
Bạch Sương cảm thản nói: - Thật khiến cho người ta chờ mong.
- Nhưng mà có thể sẽ thu lệ phí.
Ly Nguyệt cười nói.
- Hoàn toàn không thành vấn đề, cần mười ngàn đồng Huyền Vũ sao?
Bạch Sương thuận miệng hỏi.
- Không đến mức đó.
Ly Nguyệt bật cười lắc đầu. - Vậy thì không đắt. Bạch Sương cười tươi như hoa, thu dọn quân cờ, tiếp tục chơi thêm một ván nữa với cô gái tóc trăng.
wœ&œ%&
Đại Lục cũ.
- Hắc hưu, hắc hưu ~~~
Ở bên ngoài căn cứ trồng trọt số 4 ở, Nguyệt Phi Nhan ra sức quơ cái cuốc đào khoai lang mà ngày hôm qua đã trồng xuống.
Trải qua sự để cao của Thánh Thụ, chỉ cần một ngày là có thể thu hoạch, đến lúc đó khoai lang sẽ được gia công hai lần.
- Khoai lang thật lớn.
Cô nhìn khoai lang được đào lên, đôi mắt đẹp màu đỏ sáng lấp lánh.
Người phụ nữ nắm lấy dây _ khoai lang, phía dưới gốc rễ treo mười mấy củ khoai lang to tướng, mỗi một củ đều to cỡ ba nắm đấm.
- Đây tính là cái gì, còn có cái lớn hơn nữa đấy.
Người phụ nữ cười nói.
- Đây là khoai lang do ta tự tay trồng, có cảm giác thành công.
Nguyệt Phi Nhan nhếch miệng cười nói.
- Ha ha ha ha, chờ ngươi bận rộn thêm mấy ngày, ngươi sẽ không còn cảm giác thành tựu như vậy nữa. Người phụ nữ không khỏi trêu ghẹo,
Môi hồng của Nguyệt Phi Nhan giật giật, ngây thơ nói: - Cái này thì không biết được rồi.
Trong lòng cô yên lặng nói thêm một câu, hai ngày sau cô vân ở đây hay không còn là một vấn đề.
Người phụ nữ nhét khoai lang vào trong sọt, thúc giục:
- Tiếp tục đào đi.
- Tốt.
Nguyệt Phi Nhan tiếp tục vung cuốc đào ra một đống đất cao, lộ ra một chuỗi khoai lang phía dưới.
Phía sau cách đó không xa, Thái Khả Khả đang giúp mang giỏ khoai lang đầy lên xe chứa hàng để chở về kho hàng trong căn cứ trồng trọt số 4. Sau đó một phần sẽ được đưa về vương quốc Huyền Vũ, một phần khác thì đưa đến nhà xưởng chế biến tiến hành xử lý, chế thành thương phẩm như khoai lang chiên hoặc là bột khoai lang, cuối cùng lại vận chuyển trở về vương quốc Huyền Vũ.
Thái Khả Khả nhìn về phía cô gái tóc đỏ, thấy nữ nhân đang trầm mê đào khoai lang, cô suy nghĩ có nên nhắc nhỡ cô ấy về chuyện nhiệm vụ hay không.
- Cô ấy sẽ không quên mất chứ? Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Quên cải gì?
Công nhân cùng vận chuyển khoai lang với Thái Khả Khả nghe vậy tò mò hỏi.
- Không có 8Ì.
Thái Khả Khả nghiêm mặt, hai tay nâng hai giỏ khoai lang lên rồi ném lên trên xe thú.
- ...Không nói thì thôi.
Công nhân nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó, nhưng cũng không dám làm 8ì thiếu nữ, cô thể hiện ra sức lực quá dọa người.
Kéo xe là Kiến Thợ, xe thú chất khoai lang thành núi vẫn có thể bị chúng nó chậm rãi kéo ởi.
Thái Khả Khả nhìn về phía cô gái tóc đỏ nhiều lần, đây đã là ngày thứ hai bọn họ “nằm vùng”, nhiệm vụ không có chút tiến triển nào.
Xa xa, Hạ Lạc và Hạ Khoa Phu cũng bất đắc dĩ, hai ngày này toàn bộ đều bình thường, không có tình huống dị thường xảy ra, công nhân trồng trọt cũng không mất tích thêm nữa.
- Có phải kế hoạch của chúng ta thất bại, bị vật thần bí kia phát hiện hay không?
Hạ Lạc suy đoán.
- Chờ một chút đi, lúc này mới ngày thứ hai thôi.
Hạ Khoa Phu thở dài nói. Hạ Lạc bất đắc dĩ nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy. - Nhưng mà đội trưởng Phi Nhan có quá nhập tâm hay không?
Cô chớp chớp mắt màu cam hỏi. Hạ Khoa Phu nhìn về phía cô gái tóc đỏ trong ruộng đất, cô đang hưng phấn nhảy nhót khi đào ra một củ khoai lang lớn.
- Là cô ấy diễn quá nhập tâm.
Hắn nghiêm mặt nói.
- Thì ra là vậy.
Hạ Lạc chợt bừng tỉnh. Nửa giờ sau...
Nguyệt Phi Nhan buông cái cuốc nói: - Hiệu suất đào khoai lang như vậy quá thấp, không có Linh khí hoặc là ma cụ hồ trợ đào sao?
- Đương nhiên là không, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Người phụ nữ nói với vẻ mặt ngươi muốn rắm ăn à. Nguyệt Phi Nhan giật giật khoé miệng, lẩm bẩm:
- Phải để Mục Lương nghiên cứu một chút, đề cao hiệu suất đào khoai lang mới được.
- Đào khoai lang không có Linh khí hỗ trợ, thế nhưng cày ruộng vẫn phải có.
Người phụ nữ nói xong thì đưa tay chỉ về phía xa, nơi đó có một chiếc xe đang di chuyển.
Đó là một chiếc linh khí xe kiểu bánh xích, trước mặt và phía sau đều có xe trượt tuyết, theo linh khí xe di động, xe trượt tuyết sẽ lật xới bùn đất cứng rắn phía trước trở nên tơi xốp.
Phía sau linh khí xe có công nhân gieo trồng đi theo, nhặt rác rưởi và cục đá trong bùn đất đi.
Nguyệt Phi Nhan thể thốt đủ điều nói:
- Yên tâm ởi, sau này chúng ta sẽ có linh khí đào khoai lang.
- Hy vọng là vậy.
Người phụ nữ không thèm để ý trả lời một câu.
Nếu có thì chẳng phải cô sẽ bị thất nghiệp à?
Người phụ nữ vỗ tay nói:
- Được rồi, tiếp tục đào đi. - Ta biết rồi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, tiếp tục sự nghiệp cuốc đất của mình.
Cô và đối phương đã ở chung được hai ngày, nhìn ra được cô ta vẫn là người rất tốt.
- Hít hà ~~~
Lỗ tai Nguyệt Phi Nhan giật giật, quay đầu nhìn về phía Thái Khả Khả không biết Lúc nào đã tới gần, cô ấy đang phát ra mấy tiếng kêu nho nhỏ hấp dẫn lực chú ý của cô gái tóc đỏ.
- Có chuyện gì vậy?
Nguyệt Phi Nhan không tiếng động mở miệng hỏi. Thái Khả Khả chống nạnh, hạ giọng nhắc nhở:
- Đừng mãi lo chơi, nhanh nghĩ cách tìm ra vật thần bí kia đi.
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt màu đỏ, nhỏ giọng nói: - Ta cũng không có biện pháp, thứ quỷ kia không chịu hiện thân nha.
- Có phải ngươi chơi vui quên mất chính sự không hả?
Thái Khả Khả lộ ra vẻ mặt hổ nghi. Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan trừng lên, không tiếng động hỏi:
- Ngươi xem ta giống như đang đùa à?
Thái Khả Khả thành thật gật đầu, nói:
- Rất giống.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin được. Thái Khả Khả tính tình chính trực, nói trắng ra:
- Ngươi cười rất là vui vẻ. Nguyệt Phi Nhan nghe vậy vội vã nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác.
- Tiểu muội, ngươi làm cái gì đấy ?
Người phụ nữ khó hiểu lên tiếng hỏi.
- Không có gì.
Trên mặt Nguyệt Phi Nhan lập tức hiện ra ý cười, tiếp tục vung cuốc đào khoai lang.