Chương 3600: Hung Thú Bị Cảm Nhiễm? ...
Chương 3600: Hung Thú Bị Cảm Nhiễm? ...Chương 3600: Hung Thú Bị Cảm Nhiễm? ...
Hương Thái đi tới bên cạnh cô gái tóc đỏ, thấp giọng hỏi:
- Muội tử, quan hệ của ngươi và công chúa điện hạ rất tốt à?
- Cô ấy gọi ta là chị, ngươi cảm thấy thế nào?
Nguyệt Phi Nhan khẽ hất hàm.
Hương Thái nghe vậy thì đôi mặt lập tức sáng ngời, hưng phấn nói:
- Vậy ngươi nói với công chúa điện hạ một tiếng, có thể đổi một phần công việc tốt hơn cho con trai của ta hay không.
- Sao ngươi không bảo cô ấy gả con trai của ngươi cho bệ hạ luôn đi.
Nguyệt Phi Nhan liếc người phụ nữ.
Vẻ mặt Hương Thái thay đổi, lẩm bẩm:
- Ta cũng muốn, nhưng con ta là nam nhân, nếu bệ hạ không ngại thì cũng không phải không được.
Nguyệt Phi Nhan cạn lời trợn trăng mặt. Cô giơ tay lên gõ đầu Hương Thái, khiển trách:
- Ta xem ngươi là muốn chết.
- Vậy giết đi.
Đôi mắt màu vàng của Linh Nhi nhàn nhạt.
- Không phải, không cần, ta nói đùa thôi.
Vẻ mặt Hương Thái trắng bệch, suýt nữa sợ hãi ngất đi.
Nguyệt Phi Nhan lạnh nhạt liếc nhìn người phụ nữ rồi đi về phía nhóm binh sĩ. Hương Thái vừa định thở phào một hơi, quay đầu lại đối mặt với cô gái tỉnh linh. Đôi mắt của Linh Nhi giống như nhìn thấu lòng người, lạnh lùng nói:
- Làm chuyện mà ngươi nên làm, không cần nhớ thương những thứ không nên nghĩ, hiểu chưa?
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Yết hầu của Hương Thái lăn Lăn.
Linh Nhi thu tầm mắt lại, cất bước đi về phía cô gái tóc đỏ.
Nguyệt Phi Nhan quay đầu hỏi:
- Có thể dẫn chúng ta ra ngoài không, tốt nhất là có thể trở về căn cứ trồng trọt số 4.
- Đương nhiên là được. Linh Nhi thanh thúy nói. Nguyệt Phi Nhan gật đầu nói:
- Vậy thì trở về thôi, đừng làm cho mấy người Hạ Lạc Lo Lăng lâu quá.
- Thông tri tất cả mọi người mau chóng thu dọn đồ đạc. Linh Nhi lên tiếng.
Cô có thể cảm nhận được nơi này cách căn cứ trồng trọt số 4 không xa, có thể tiến hành truyền tống khoảng cách ngăn.
- Ong ong ~~~
Trong hang động đá vôi, ảo ảnh Thế Giới Thụ khổng tổ toả ra ánh sáng vàng chói mặt, nhanh chóng bao trùm đám người Nguyệt Phi Nhan dưới tán cây.
Ngay sau đó, ảo ảnh Thế Giới Thụ mang theo đám người cùng nhau biến mất khỏi động đá vôi.
Ngay sau đó, toàn bộ hang động đá vôi bắt đầu sụp xuống, hòn đá khổng lồ hoàn toàn chôn lấp không gian dưới nền đất.
Đây là thủ bút của Linh Nhị, tránh thi thể của sinh linh màu đen tạo thành cảm nhiễm lần hai đối với ma thú còn lại.
Trong căn cứ trồng trọt số 4, cành cây Thế Giới Thụ khổng Llổ loé lên ánh vàng, ngay sau đó đám người Linh Nhi đột nhiên xuất hiện.
- Cuối cùng cũng trở về rồi. Hạ Lạc và Hạ Khoa Phu chờ đợi đã lâu vội đi tới nghênh đón.
Hạ Lạc nhận được tin tức của Khu Vực Trung Ương gửi tới, biết cô gái tỉnh Linh đã ra tay, cho nên nỗi lòng Lo lắng đã sớm lẵng xuống.
Hạ Khoa Phu quan tâm hỏi: - Mọi người không sao chứ? - Chúng ta không sao, khiến các ngươi lo lăng rồi. Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói.
Hạ Lạc nhìn về phía Thái Khả Khả và nhóm binh sĩ, thấy bọn họ tuy chật vật nhưng không có thương tổn, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Linh Nhi nói:
- Tất cả mọi người không sao, ta đi về trước đây.
- Tốt, điện hạ vất vả rồi.
Hạ Khoa Phu cung kính nói. - Chú ý an toàn một chút. Linh Nhi bỏ lại một câu, cơ thể dung nhập vào trong nhánh cây Thế Giới Thụ khổng tổ rồi biến mất. Hạ Khoa Phu nhìn về phía cô gái tóc đỏ, tò mò hỏi:
- Phi Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyệt Phi Nhan gð mũ giáp của Khôi Giáp Chu Tước xuống, nói với giọng điệu bất đặc di:
- Chúng ta gặp được một đám hung thú kỳ quái, hắn là bị Hư Quỷ cảm nhiễm qua, nhưng lại chưa biển thành Hư Quỷ...
Cô kể lại chuyện đã trải qua, trong giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nghiêm nhiên đã quên đi bản thân chật vật thế nào lúc ở trong động đá VÔI.
- Thì ra là như vậy.
Hạ Lạc cảm thán một tiếng. Hạ Khoa Phu nghe xong lại lộ ra thần sắc ngưng trọng, nói:
- Mặc dù Hư Tộc đã bị tiêu diệt nhưng vẫn tạo thành rất nhiều ảnh hưởng, loại chuyện này rất có thể sẽ còn tiếp tục phát sinh.
- Ứm, đúng là cần phải chú ý đến loại chuyện như vậy xảy ra.
Nguyệt Phi Nhan trầm tư đáp.
Hạ Khoa Phu gật đầu nói:
- Trở về bẩm báo bệ hạ, xem an bài tiếp theo như thế nào.
- Khi nào trở về ta sẽ đi gặp hãn.
Nguyệt Phi Nhan lên tiếng. Người quản lý căn cứ số 4 hỏi:
- Đại nhân, những công nhân trồng trọt mất tích trước đó đâu rồi?
Nguyệt Phi Nhan mím môi, sau đó chậm rãi lắc đầu, nói:
- Chỉ còn lại xương.
Người quản lý căn cứ trồng trọt số 4 nghe vậy yết hầu không khỏi lăn lộn, cuối cùng thở dài nói:
- Thì ra là thể, vậy nên phát cho người nhà của bọn họ một khoản tiền trợ cấp thương vong.
- Ngươi viết văn kiện xin trợ cấp, ta sẽ cho người nhanh chóng cho qua thẩm tra. Nguyệt Phi Nhan gật đầu một cái, tiền trợ cấp thương vong cần phải trải qua thẩm tra kỹ càng mới được đồng ý, nhưng có cô nói một tiếng thì sẽ nhanh hơn.
- Vâng.
Người quản lý đau đầu gật đầu.
Hắn muốn phái thuộc hạ đi thông báo người nhà của người ngộ hại, còn muốn trấn an bọn họ, giảm bớt ảnh hưởng của chuyện này đối với căn cứ trồng trọt, miễn cho các công nhân trồng trọt còn lại bàng hoàng, ảnh hưởng đến tiến hành công việc.
- Được rồi, mang những công nhân này về trấn an một chút. Nguyệt Phi Nhan phất tay nói.
- Vâng.
Người quản lý đáp một tiếng, gọi thuộc hạ cùng đi trấn an những công nhân trồng trọt tìm được đường sống trong chỗ chết kia. Thái Khả Khả hỏi:
- Chuyện đã giải quyết rồi, chúng ta không cần xuống ruộng làm việc nữa phải không?
- Đương nhiên là không cần, ngày mai trở về vương quốc Huyền Vũ.
Nguyệt Phi Nhan quyết định. Nhiệm vụ đã hoàn thành, tuy quá trình rất khúc chiết, nhưng kết quả vẫn coi như Là tốt.
Hạ Khoa Phu gật đầu nói:
- Vậy thì trở về thu thập một chút, lại dò xét căn cứ trồng trọt một lần, ngày mai rời đi. - Chuyện này giao cho hai người, ta muốn đi ngủ một Lúc.
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt đỏ nói. - Không thành vấn để, đội trưởng nhanh đi nghỉ ngơi đi. Hạ Lạc vội vàng gật đầu nói. - Vất vả rồi.
Nguyệt Phi Nhan mỉm cười, nhanh nhẹn bước chân trở về phòng nghỉ trong căn cứ trồng trọt.
Bên kia, Linh Nhi đi qua Thế Giới Thụ trở về Khu Vực Trung Ương, cơ thể xuất hiện ở trong chính sảnh cung điện.
- Linh Nhi điện hạ đã trở về. Đám người Ba Phù vội vã hô. - Cộp cộp cộp ~~~
Đám người Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt vội vã trở về chính sảnh cung điện, không kịp chờ đợi hỏi:
- Tình huống thể nào?
Linh Nhi ngây thơ đáp:
- Không sao, đã giải quyết rồi, chị Phi Nhan và những người khác đều không sao.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi thở ra một hơi, sự lo lăng tan biển.