Chương 3601: Hung Thú Bị Cảm Nhiễm? ....
Chương 3601: Hung Thú Bị Cảm Nhiễm? ....Chương 3601: Hung Thú Bị Cảm Nhiễm? ....
Ngải Ly Na hỏi:
- Rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì?
Linh Nhi ngồi xuống, kể ngắn gọn tình huống ban đầu cho mọi người nghe.
Ngải Ly Na líu lưỡi nói:
- Hư Quỷ đã chết hết mà vẫn còn có thể ảnh hưởng đến hung thú, đây không phải là một tin tốt.
- Đúng vậy, tai họa ngầm mà Hư Quỷ lưu lại quá nhiều, hung thú bị cảm nhiễm chắc chăn không chỉ có những thứ này. Giọng điệu của Nguyệt Thấm Lan ngưng trọng.
- Vậy là muốn phái người tới đại lục cũ thanh lý những hung thú này à?
Ngải Ly Na nghiêng đầu hỏi. Nguyệt Thấm Lan lắc đầu đáp:
- Đại lục cũ quá lớn, phái người đi thanh lý toàn bộ hung thú là chuyện không quá thực tế.
Hồ Tiên để nghị:
- Vậy hãy để cho nhóm Tiểu Tử đi qua đó ởi, bọn nó muốn tìm được những hung thú kia là rất đơn giản.
- Đúng là biện pháp tốt, ta sẽ đi hỏi ý kiến của Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp mắt màu xanh nước biển.
- Cha đâu?
Linh Nhi ngây thơ hỏi.
- Đi nhà xưởng sản xuất _ điện thoại di động ma huyền rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả Lời.
Linh Nhi nghi ngờ hỏi: - Hắn lại đi đến đó làm gì? Sản xuất điện thoại di động ma huyền đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày đều có mấy trăm chiếc điện thoại di động ma huyền ra đời.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng đáp:
- Nói là có biện pháp gia tăng tốc độ sản xuất điện thoại di động ma huyền, cho nên đi làm thí nghiệm.
- Được rồi, vậy ta đi tìm nhóm Lăng Hương.
Linh Nhi bỏ lại một câu rồi, cơ thể biến mất tại chỗ. Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói:
- Linh Nhi có cuộc sống của mình, như vậy tốt vô cùng.
- Tính cách càng ngày càng giống người bình thường.
Hổ Tiên quyến rũ đáp lại. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, cô cảm thấy rất vui đối với sự thay đổi của cô gái tinh Linh.
Tính cách hoàn thiện mới sẽ không bị hoàn cảnh, ngôn ngữ hay những nhân tố khác ảnh hưởng đi tới cực đoan, hoặc là bị người đầu độc lợi dụng, để tâm vào chuyện vụn vặt, v.v... tâm linh mới là khí khống chế thao túng lực lượng.
- Được rồi, Phi Nhan không sao, ta cũng nên đi Thành Buôn Bán rổi.
Hồ Tiên lắc eo nhỏ chuẩn bị rời đi.
- Từ Từ đâu, không mang con bé theo à?
Nguyệt Thấm Lan: lên tiếng hỏi.
Hồ Tiên dừng bước, phất tay nói: - Để Tiểu Tử chăm đi, nếu như con bé đi theo ta đến Thành Buôn Bán, ta đây không cần Làm việc nữa.
- Cũng tốt, buổi tối ngươi trở về chơi với con bé nhiều hơn một chút.
Nguyệt Thấm Lan dặn dò. Cô rất chú ý đến quá trình trưởng thành của trẻ nhỏ, cần gia trưởng làm bạn, làm tấm gương sáng, những thứ này là cô nghe được từ Mục Lương.
- Đương nhiên.
Hổ Tiên cười quyến rũ một tiếng, Lắc lắc eo nhỏ rời khỏi cung điện.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Tiểu Tử rồi nói:
- Tiểu Tử, hôm nay ngươi mang theo Tiểu Cảnh đi tìm tỷ tỷ của ta, hôm qua cô ấy nói nhớ bọn họ.
Nguyệt Thấm Di rất yêu thương Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên, chỉ là gần đây bận rộn quay phim điện ảnh mới, phải ở lại Phim Trường không về được.
- Vâng, vương hậu nương nương. Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nguyệt Thấm Lan phất tay nói:
- Đi thôi, trước bữa tối dẫn bọn họ trở về, thuận tiện hỏi xem tỷ tỷ có thể trở về ăn chung một bữa cơm hay không.
- Tốt.
Tiểu Tử ngây thơ đáp.
Cô đi Thiên Điện tìm Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam, lúc này cả hai vẫn còn đang xếp hình, cô đơn giản dọn dẹp một chút rồi rời khỏi Khu Vực Trung Ương. Vệ Thành Số Tám.
Bên trong trường quay. Trong toà nhà Cửa Không Gian Truyền Tống, Tiểu Tử ôm Mục Phương Tiên bước ra ngoài, Tiểu Mật ôm Mục Cảnh Lam trong lòng đi theo phía sau.
- Tiểu Tử tỷ tỷ, ta muốn ăn kẹo hổ lô.
Mục Phương Tiên ngoan ngoãn nói.
- Ta cũng muốn.
Mục Cảnh Lam vội vàng mở miệng.
Tiểu Tử kiên trì nói:
- Không thể, vương hậu nương nương và bệ hạ đều nói rồi, hiện tại không thể ăn thức ăn cứng.
Mục Cảnh Lam nghiêm mặt nói:
- Mẹ và cha hiện tại đều không ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Không được.
Tiểu Mật gằn từng chữ.
- Keo kiệt. Mục Cảnh Lam bĩu môi. Tiểu Tử chớp chớp mắt nói: - Nếu như bệ hạ và vương hậu nương nương đồng ý thì muốn ta đi mua một trăm cây kẹo hồ lô cũng được, bằng không ngươi đánh ta hay măng ta thì ta cũng không thể mua.
- Không ăn, còn lâu ta mới đánh ngươi.
Mục Cảnh Lam bĩu môi nói. - Ta cũng không đánh.
Mục Phương Tiên ngoan ngoãn nói. Tiểu Tử cười tán thưởng:
- Thật ngoan.
Mục Cảnh Lam kiêu ngạo nói:
- Hừ, sau này phải mua một trăm cây kẹo hồ lô cho ta.
- Được rồi, không thành vấn đề.
Trong mắt đẹp của Tiểu Tử hiện ra ý cười.
Mục Phương Tiên vội vàng nói:
- Ta cũng muốn. - Không thành vấn đề. Tiểu Mật cũng đáp một tiếng.
- Bây giờ đi tìm dì Lớn. Mục Cảnh Lam thúc giục. - Tốt.
Tiểu Tử gật đầu một cái, ôm lấy Mục Phương Tiên đi tới trước, hướng về phía Phim Trường.
- Thật là đáng yêu ~~~ Trên đường đi, rất nhiều người dừng lại quan sát nhóm Tiểu Tử, đứa bé đáng yêu luôn được người ta thích, nhưng không ai nhận ra thân phận của Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam.
- Cộp cộp cộp ~~~
Chẳng mấy chốc đoàn người đã tới trước cửa trường quay số 8, dựa mặt để tiến vào. Tiểu Tử và Tiểu Mật đã tới Phim Trường rất nhiều lần, bảo vệ cửa đã nhớ kỹ, biết các nàng là người bên cạnh quốc vương.
Đại thúc bảo vệ cửa nhìn chăm chú vào bóng lưng mấy người, tán thưởng: - Tiểu hài tử thật là đáng yêu.
Trong trường quay, Nguyệt Thấm Di đang chỉ huy các diễn viên đóng phim, chuẩn bị cho trận quay tiếp theo. - Được rồi, nghỉ ngơi năm phút, điều chỉnh trạng thái một chút.
Nguyệt Thấm Di vỗ tay nói. - Vâng.
Các diễn viên đồng thanh đáp lại.
Nguyệt Thấm Di nhíu mày, mỡ cuốn sổ trong tay ra, trên đó có phần thiết kế ống kính.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó vang lên giọng nói non nóớt.
- DÌ lớn!
Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam đồng thời ngây ngô mở miệng.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Di lập tức sáng ngời, hưng phẩn lên tiếng:
- Từ Từ, Tiểu Cảnh, mau tới đây để dì Lớn hôn cái nào. Nàng bước nhanh tiếp nhận hai đứa trẻ từ trong lòng tiểu hầu gái, một tay ôm một người rất vững.
- DÌ lớn, chúng ta nhớ ngươi. Mục Phương Tiên ngây thơ nói.
- DÌ lớn, hôn một cái.
Mục Phương Tiên cúi đầu, hôn một cái lên mặt Nguyệt Thẩm Di.
Trái tim của Nguyệt Thấm Di muốn tan chảy, lập tức hôn một cái lên má Mục Phương Tiên. Tiểu Tử giải thích:
- Thấm Di đại nhân, công chúa điện hạ và vương tử điện hạ nói nhớ ngươi, bệ hạ sai chúng ta mang tới, trước giờ cơm tối sẽ trở về.
- Vương hậu nương nương còn muốn ta hỏi thăm xem tối nay Thấm Di đại nhân có về ăn một bữa cơm hay không?
Tiểu Mật ngoan ngoãn lên tiếng.