Chương 3622: Ánh Mắt Của Các Ngươi S...
Chương 3622: Ánh Mắt Của Các Ngươi S...Chương 3622: Ánh Mắt Của Các Ngươi S...
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, không gian xung quanh phi thuyền vận chuyển đã xảy ra thay đổi, điều này làm cho phi thuyền vận chuyển sẽ không bị lạc trong biển sương mù, có thể bay tới trước một cách bình thường.
Trong khoang thuyền, Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên đang chơi cờ nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, ai cũng không muốn thua đối phương.
Với trí lực của hai người bây giờ, chơi cờ nhảy là rất dư dả.
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên ngồi bên cạnh con, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào bàn cờ, ai cũng không mở miệng nhắc nhỡ.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lấp lóe, đáy mắt hiện lên một tia ước ao, cô cũng muốn có một đứa con đáng yêu. Mục Lương đã nhận ra tâm trạng của cô gái tóc bạc, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của cô.
Vành tai Ly Nguyệt ửng hổng, trong đầu vang lên giọng nói của Mục Lương phát sinh mời kế hoạch tạo trẻ con lần nữa.
Cô quay đầu nhìn về phía nam nhân, lông mi nhỏ dài run lên mấy lần, không tiếng động biểu thị tình huống hiện tại không cho phép. Mục Lương hơi nhướng mày, giọng nói vang lên trong đầu cô gái tóc trắng:
- Chưa nói hiện tại.
Ly Nguyệt nghe vậy yên lặng quay đầu đi, vành tai càng đỏ hơn.
Hồ Tiên bất thình lình hỏi:
- Các ngươi đang lặng lễ trò chuyện cái gì đấy?
- Không có 8Ì. Ly Nguyệt bình tĩnh đáp. Mục Lương nhún vai, ôn hòa nói:
- Đã nói xong rồi.
- Nhưng ta thấy ánh mắt của các người sắp kéo thành sợi rồi.
Hồ Tiên nói với giọng điệu quyến rũ.
- Ngươi nhìn lầm.
Mục Lương nói với sắc mặt không thay đổi.
Hồ Tiên hơi nhướng mày, quyến rũ nói: - Được rồi, là ta nhìn lầm.
- Cha, lúc nào xuống dưới câu cá?
Mục Cảnh Lam ngây ngô hỏi. Mục Lương nhẹ nhàng véo má con trai, ôn hòa trả lời:
- Không vội, chúng ta bay xa hơn một chút.
Bây giờ vị trí cách Rùa Đen quá gần, lấy khí tức ngày thường nó tản ra, vùng biển này tuyệt đối sẽ không câu được đồ lớn.
- Vậy ta sẽ cùng tỷ tỷ tiếp tục chơi cờ nhảy.
Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn nói.
- Lần này ngươi vẫn không thăng được ta đâu.
Mục Phương Tiên kiêu ngạo nói, chỉ là giọng nói mang theo chút mùi sữa, chỉ làm cho người ta cảm thấy mềm mại đáng yêu.
- Không thể nào.
Mục Cảnh Lam phổng má, bắt đầu chăm chú chơi cờ. Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan nhìn nhau cười, chỉ cảm thấy bọn trẻ thật đáng yêu. Mục Lương mỉm cười, càng chờ mong dáng vẻ sau khi hai đứa nhỏ lớn lên.
- Cần ta khống chế phương hướng không?
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.
Mục Lương nhẹ nhàng đáp:
- Không cần, ta khống chế được mà.
Hắn lợi dụng năng Lực không gian khống chế đường đi của phi thuyền vận chuyển, bay xa khỏi vương quốc Huyền Vũ. Hắn đang chờ mong, chờ mong vùng biển trước đó có thể mang đến cho hắn sự bất ngờ nào hay không, tăng thêm niềm vui cho lần ra ngoài du lịch này.
- Đừng làm cho ta thất vọng đấy.
Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi phóng ra một chút nguyên tố sinh mệnh, dùng để dụ dỗ sự tồn tại trong Kênh Sương Mù.
Làm xong những chuyện này, hắn nằm ở trên ghế dựa mềm nhắm mắt dưỡng thần. Ly Nguyệt lấy điện thoại di động ma huyễn ra, thuần thục mở ra vòng bạn bè Lục Quang, bắt đầu vuốt xem xem từng trang.
Mười phút trước, Nguyệt Phi Nhan đăng lên vòng bạn bè, là một tấm ảnh tự chụp, còn có một câu kèm theo.
- Ta chính là người bị lãng quên kia.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng đọc câu văn của cô gái tóc đỏ. Vẻ mặt của cô có chút cổ quái, ngước mắt liếc nhìn Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan.
Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu liếc nhìn màn hình một cái, nhàn nhạt nói:
- Không cần để ý đến cô, là đội trưởng Không Quân, thế mà cả ngày chỉ muốn ởi ra ngoài chơi bời.
Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu, tiếp tục vuốt xuống.
Động thái tiếp theo là Bạch Sương phát, có hình ảnh kèm theo câu văn kèm theo, hình Là ảnh tự chụp, còn câu văn là: “Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành ngôi sao Llóng lánh kia, nhất định sẽ được nhìn thấy!” I Đôi môi của Ly Nguyệt giật giật, hoài nghi Bạch Sương xem phim quá nhiều.
Cô tiếp tục đi vuốt xuống, tiếp theo là Linh Nhi phát, ba người Lăng Hương, Linh Vận và Linh Nhi đều ở trong hình, lộ ra nụ cười xán lạn về phía màn hình.
Ly Nguyệt thấy thế thì cầm lấy điện thoại di động ma huyễn chụp một tấm hình về phía đám người Mục Lương, sau đó yên lặng đăng lên vòng bạn bè. Trải qua mấy phút, dưới động thái có thêm mấy cái điểm đỏ, nhắc nhở cô gái tóc trắng có người điểm khen và bình luận.
Cô mở ra nhìn một chút, người điểm khen có Bạch Sương, đám người Ny Cát Sa, Mê Nặc, bình luận thì chỉ có một mình Nguyệt Phi Nhan. - Phải chơi vui vẻ đói
Đây là bình luận của cô gái tóc đỏ.
Khóe môi của Ly Nguyệt cong lên, Nguyệt Phi Nhan vẫn như trước đây tâm khẩu bất nhất, ngoài miệng bất mãn bao nhiêu thì trong lòng vẫn hy vọng tất cả mọi người đều tốt.
Cô thu hổi điện thoại di động ma huyền, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào hoàn cảnh bên ngoài.
Nhìn hơn mười phút, bên ngoài vẫn là một mảnh xám xịt, thoạt nhìn không có chút thay đổi nào.
- Nửa giờ nữa là có thể hạ xuống.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng. Ly Nguyệt quay đầu hỏi: - Cần câu đâu, ngươi có mang theo không?
- Yên tâm, ta đã chuẩn bị xong rồi, mỗi người một cần câu.
Mục Lương hẳng giọng đáp. - Ong ong ong ~~~
Trong biển sương mù mênh mông, phi thuyền vận chuyển đi tới với tốc độ đều đặn.
Đám người Mục Lương đã rời khỏi vương quốc Huyền Vũ ba giờ. - Ở đây à.
Mục Lương nói xong thì đứng lên khỏi ghế dựa mềm.
- A, có thể câu cá rồi.
Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam hưng phẩn đứng Lên.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nhắc nhở:
- Thu dọn cờ nhảy trước đã. - Tốt!
Mục Phương Tiên ngoan ngoãn đáp, thu cờ vào trong hộp rồi đóng nắp lại.
= Ông ~~~
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ một chút, phi thuyền vận chuyển chậm rãi hạ xuống, cuối cùng đáp bên trên mặt biển hoàn toàn tĩnh mịch.
Mặt biển nơi đây giống như một tấm gương mờ ảo, bình tĩnh không hể có sóng lớn. Lúc phi thuyền vận chuyển tiếp xúc với mặt nước thì xuất hiện gợn lăn tăn nhè nhẹ, phá vỡ phần yên tĩnh này.
- Xích ~~~ Cửa khoang của phi thuyền vận chuyển mổ ra, Mục Lương bước ra ngoài, mây mù dưới chân lập tức khuếch tán, hình thành một bãi đáp đặt chân.
Mây mù cuồn cuộn bao trùm phạm vi đường kính 300 mét, làm cho đám người Nguyệt Thấm Lan có thể tùy ý đi lại.
Hắn thi triển năng Lực khống chế sương mù xung quanh tản ra, như vậy có thể giảm đi cảm giác áp lực do sương mù vô tận mang đến.
Sau mấy hơi thở, tầm nhìn đạt đến ngàn mét, đứng ở trên bãi đáp mây mù cũng có thể nhìn thấy rõ chỗ ngoài khơi.
Mục Cảnh Lam vẫn nhìn xung quanh một vòng, ngây ngô nói:
- Cha, nơi này không có gÌ cả.
- Không vội, tối nay sẽ có. Mục Lương trấn an.