Chương 3628: Căn Cứ Tộc Người Cá (2)
Chương 3628: Căn Cứ Tộc Người Cá (2)Chương 3628: Căn Cứ Tộc Người Cá (2)
Đám người Mục Lương tới gần bình chướng, nhìn thấy bên trong có mấy trăm người cá, nam, nữ, già trẻ đang bơi qua lại.
- Cha, mẹtl
Cô gái người cá vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên. Mẹ của cô gái người cá kích động hô:
- Ca Địch Á, ngươi chạy đi đâu vậy?
Những người cá còn lại đều khẩn trương nhìn chăm chú vào đám người Mục Lương, trên mặt đầy vẻ cảnh giác, còn có tò mò và căm thù. Bọn họ thấy được chuyện vừa xảy ra, kiêng kị thực lực của Mục Lương, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ.
Ca Địch Á không có đáp lại, quay đầu liếc nhìn đám người Mục Lương, nói:
- Ta đi nói với cha mẹ một tiếng, lập tức quay lại đi tìm ma thú biển Thánh giai với các ngươi.
- Ừ,
Mục Lương lạnh nhạt lên tiếng. Ca Địch Á cảm kích gật đầu, vươn tay đụng vào bọt khí, lần này cơ thể xuyên qua không trở ngại chút nào
Cô gái người cá lại quay đầu nhìn thoáng qua lần nữa, sau đó xoay người lao vào trong bình chướng, vẫn là tiến vào trong mà không có trở ngại nào.
Dưới ánh mắt chăm chú của đám người Mục Lương, người nhà của cô gái người cá xúm lại, miệng đóng mở có vẻ như là đang hỏi thăm gì đó. Lúc này trong lòng cô gái người cá rất cảm kích nam nhân, vốn tưởng rằng Mục Lương sẽ theo vào, như vậy sẽ làm cho tộc nhân khủng hoảng.
Hiện tại, đám người Mục Lương ở bên ngoài bình chướng, có cảm giác khoảng cách nhất định, có thể làm suy yếu cảm giác khủng hoảng của tộc nhân.
- Cha, chúng ta không đi vào sao?
Mục Phương Tiên ngoan ngoãn hỏi.
- Không được, bên trong không có gì cả.
Mục Lương ôn hòa đáp. Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Bình phong này thoạt nhìn có chút thú vị, có thể chống đỡ ma thú biển, nhưng không ngăn cản người khác ra vào.
- Đây là bình chướng phòng ngự do ma pháp trận tạo thành.
Mục Lương chỉ Liếc mắt một cái đã nhìn ra bình chướng được thiết lập như thế nào. Hồ Tiên chậm rãi gật đầu:
- Thì ra là như vậy.
Mục Lương nhàn nhạt nói: - Nhưng mà lớp bình phong này đã bị hao tổn thời gian dài, nhiều nhất còn có thể tồn tại hai năm, nếu như cứ tiếp tục bị ma thú biển công kích mỗi ngày thì thời gian tồn tại sẽ giảm bớt hai phần ba.
Nguyệt Thấm Lan nhướng mày, nói:
- Nếu như không có bình chướng thì bọn họ sẽ trở thành khẩu phần lương thực của ma thú biển.
Mục Lương gật đầu một cái, bình thản nói: - Ừm, trừ phi bọn họ có thể chữa trị bình chướng ma pháp, hoặc là chuyển sang sinh hoạt nơi khác.
- Đây không phải là chuyện chúng ta nên bận tâm.
Hồ Tiên kiểu mị nói.
Mục Lương gật đầu từ chối cho ý kiến, ôm lấy con gái kiên trì chờ đợi cô gái người cá xử lý xong chuyện nhà. Nguyệt Thấm Lan nhìn vào trong bình chướng, cô gái người cá đã bị người nhà vây quanh rời đi, nhìn vẻ mặt của cô là đang cố gắng giải thích cái gì đó. Cô ưu nhã nói:
- Xem ra các tộc nhân của cô cũng không tin tưởng lời nói của cô.
- Không vội, chờ một lát trước ởi.
Mục Lương nói với dáng vẻ thong thả.
- Cha, đói bụng.
Mục Phương Tiên bập bẹ nói.
- Được rồi.
Mục Lương nở nụ cười cưng chiều, lấy ra bình sữa và sữa bột, dùng sương sớm lấy từ Trà Thụ Sinh Mệnh để pha sữa bột.
Mục Phương Tiên ôm lấy bình sữa, vẻ mặt thỏa mãn uống sữa.
- Cha, ta cũng đói bụng. Mục Cảnh Lam trong lòng Nguyệt Thấm Lan vươn tay nhỏ ra.
- Cũng có phần của ngươi. Mục Lương cười một tiếng, nhét một bình sữa khác vào trong lòng con trai.
- Cô lỗ ~~~ Đôi mắt của Mục Cảnh Lam sáng ngời, hắn vừa uống sữa vừa mở to hai mắt chú ý đến tình huống trong bình chướng.
Ánh sáng từ san hô tản ra rất chói loá, rất nhanh đã hấp dẫn ma thú biển mới tới, bọn nó công kích bình chướng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không vào được. Chẳng mấy chốc thì sự chú ý của bọn nó đã nhanh chóng chuyển sang bọt khí chỗ đám người Mục Lương, bắt đầu bơi tới công kích bọt khí. Vẻ mặt Mục Lương nhàn nhạt, ma thú biển đến gần đều biến mất, dần dà thì những con ma thú biển bí mật quan sát kia đã không còn dám đến gần nữa.
- Sao lại không tới nữa chứ? Trên mặt Hồ Tiên lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mục Lương cong khóe môi lên nói:
- Cho một mỗi nhử, bọn nó sẽ lại ùa đến thôi.
Hắn thả ra nguyên tố sinh mệnh vào trong nước biển, đây vốn là cám dỗ trí mạng đối với rất nhiều sinh linh. Trong bình chướng khổng lổ, Ca Địch Á bị các tộc nhân vây quanh dẫn vào huyệt động to nhất.
Huyệt động rất lớn, đường kính miệng hang khoảng sáu mét, trên vách động được trồng đầy san hô phát sáng. Trong huyệt động là động thiên khác, càng đi vào trong thì không gian càng lớn, độ cao của không gian bên trong chừng hai mướơi mét, độ rộng đạt đến bốn mướơi mét.
Nơi sâu nhất trong huyệt động có một chiếc giường đá cao, người đứng đầu tộc người cá đang nằm trên đó, là một nữ người cá có mái tóc dài tới eo.
Toàn thân tộc trưởng người cá là màu vàng kim, tóc, đôi mắt, đuôi, vảy trên người đều là màu vàng kim, cho người ta một loại cảm giác hoa quý không thể xâm phạm.
Ca Địch Á bị tộc nhân mang vào chỗ sâu trong huyệt động, đồng loạt khom lưng hành tễ với tộc trưởng.
- Tộc trưởng đại nhân, đã tìm được Ca Địch Á rồi.
Một lão giả có tóc hoa râm cung kính lên tiếng.
Tộc trưởng người cá chậm rãi mở đôi mặt đẹp ra, nghiêng đầu nhìn các tộc nhân, lạnh lùng nói:
- Đi đâu?
- Ca Địch Á, nhanh nói rõ ràng với tộc trưởng.
Mẹ của Ca Địch Á thúc giục. Cha của Ca Địch Á nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, còn có những chuyện vừa xảy ra bên ngoài, tất cả đều nói rõ ràng với tộc trưởng. Ca Địch Á cắn môi dưới, bơi về phía trước vài mét, hành Lễ nói:
- Tộc trưởng đại nhân, mấy ngày nay ta không có ở đây là vì bơi tới gần mặt biển.
- Xn xao ~~~
Những người cá còn lại đều náo động, ai nấy đều biết bên ngoài bình chướng nguy hiểm cỡ nào, chớ đừng nhắc tới mặt biển xa xôi kia.
Vẻ mặt của tộc trưởng người cá vân bình tĩnh như cũ, hỏi: - Có phát hiện gì không? Ca Địch Á hít một hơi thật sâu, bắt đầu cung kính thuật lại:
- Hồi tộc trưởng đại nhân, ở trên mặt biển ta gặp được... Theo lời kể của cô gái người cá, vẻ mặt của các người cá liên tiếp thay đổi, kinh ngạc bởi thực lực của Mục Lương, cũng giữ thái độ hoài nghi đối với lời nói của cô.
Dưới cái nhìn của bọn họ, không kẻ nào có thể mạnh hơn tộc trưởng nhà mình, càng không tin vào tao ngộ ly kỳ của cô gái người cá. Ca Địch Á ngước mắt nhìn tộc trưởng, chậm rãi nói:
- Tộc trưởng đại nhân, ta đã đáp ứng răng sẽ dẫn bọn họ đi tìm ma thú biển Thánh gial.
- Không được, cái này quá nguy hiểm!
Mẹ của Ca Địch Á lập tức lớn tiếng phản đối.
Cha của Ca Địch Á tức giận nói:
- Ngươi quá hổ nháo, trước không nói những người kia là tốt hay xấu, ngươi biết ma thú biển Thánh giai khủng bố đến mức nào không hả? - Đúng vậy, ngươi đừng quá tùy hứng, hiện tại an toàn trở về là tốt rổi, còn về những người ngoài kia, bảo bọn họ mau rời khỏi đây.
- Dù sao người ngoài cũng là người ngoài, không thể quá tin tưởng.
- Ca Địch Á, nghe lời.