Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1094 - Chương 3641: Cứ Tiếp Tục Bảo Thủ Thì S...

Chương 3641: Cứ Tiếp Tục Bảo Thủ Thì S... Chương 3641: Cứ Tiếp Tục Bảo Thủ Thì S...Chương 3641: Cứ Tiếp Tục Bảo Thủ Thì S...

Mộ Thanh Tuyết tiếp tục nói: - Ta sẽ đi vương quốc Huyền Vũ xem thử, tìm kiếm cơ duyên mới, hẳn là có thể tìm được phương hướng cho tộc quần.

- Tộc trưởng đại nhân định đi một mình à?

Trưởng lão người cá cau mày hỏi.

Mộ Thanh Tuyết lạnh nhạt đáp:

- Ứm, mang ai đi cùng thì đều là trói buộc. Trưởng lão người cá lại trầm mặc lần nữa, tộc trưởng đại nhân vần là quá thăng tính. - Tộc trưởng đại nhân, ta đi với ngài.

Đột nhiên, giọng nói nghiêm túc của thiếu nữ vang lên. Mộ Thanh Tuyết ngước mắt nhìn lên, Ca Địch A đã tới gần, khẩn trương nhìn chăm chú vào cô, trong mặt mang theo tia không hề Lùi bước. - Lý do.

Mộ Thanh Tuyết lạnh nhạt lên tiếng. Ca Địch Á nghiêm mặt đáp:

- Tộc trưởng đại nhân ra ngoài, bên cạnh vẫn phải có người chạy trước chạy sau, rất nhiều chuyện không cần tộc trưởng đại nhân tự tay làm.

Mộ Thanh Tuyết trầm tư một lát, cảm thấy cô gái người cá nói có đạo lý.

Dù gì thì cô cũng là tộc trưởng một tộc, một ít chuyện nhỏ nhặt không đáng kể quả thật không đáng để cô phí tâm, nhưng mà cần người đi xử lý.

- Được rồi, ngươi đi theo ta đi.

Mộ Thanh Tuyết gật đầu nói. - Vâng!

Ca Địch Á hưng phấn gật đầu tia lịa.

Cô hiểu rõ Lần này đi ra ngoài thân phận của mình chính là làm hầu gái cho tộc trưởng.

Mộ Thanh Tuyết xua tay, nhàn nhạt nói:

- Được rồi, tất cả đều đi mau lên.

- Vâng. Trưởng lão người cá và Ca Địch Á đồng thời hành tễ.

Cô gái người cá vui sướng rời đi, muốn nói tin tức tốt cho cha mẹ, còn muốn thu dọn bọc hành lý ra ngoài.

Trưởng lão người cá thầm than một tiếng, vẫy đuôi bơi ra xa, gọi các tộc nhân đi vận chuyển tảng đá chuẩn bị xây dựng nhà mới.

Mộ Thanh Tuyết uyển chuyển bơi tới trước, đi về phía ma pháp trận không gian truyền tống.

Khi cô đến chỗ xây dựng ma pháp trận không gian truyền tống thì các chiến sĩ người cá canh gác vội vàng cung kính hành lễ.

Trong tay bọn họ đều nắm trường mâu bằng xương, phía sau chính là ma pháp trận không gian truyền tống do Mục Lương xây dựng.

Đó là một bãi đá hình tròn đường kính tám mét, cao ba mét, mặt trên được khắc rất nhiều hoa văn phức tạp tỉnh xảo, còn có thể nhìn thấy tinh thạch ma thú được khảm ở trên.

- Tộc trưởng đại nhân. Chiến sĩ người cá cung kính lên tiếng. - Trong khoảng thời gian này, ma pháp trận có dị động gì không?

Mộ Thanh Tuyết lạnh nhạt hỏi.

Chiến sĩ người cá lắc đầu, cung kính đáp:

- Hồi tộc trưởng đại nhân, không có gì dị thường.

- Ta biết rồi.

Mộ Thanh Tuyết nhíu mày. Khoảng cách đám người Mục Lương trở về đã qua một ngày, ma pháp trận không gian truyền tống bên kia còn chưa xây dựng xong à?

Cô nhớ lại lời nói của Mục Lương trước khi đi, chờ ma pháp trận không gian truyền tổng sáng lên thì nghĩa là hai cái ma pháp trận không gian truyền tống thành công kết nổi nhau.

- Ông ~~~

Đúng lúc này, ma pháp trận không gian truyền tống sáng ngời, nguyên tố ma pháp không gian trong nước tụ đến, làm cho toàn bộ đài cao hình tròn trở nên sáng ngời.

Đôi mắt của Mộ Thanh Tuyết càng ngày càng sáng, hiểu rõ ma pháp trận không gian truyền tống đã hoàn chỉnh, có thể tiến hành truyền tống cự ly siêu xa bất cứ lúc nào. - Cố gắng nhịn chút nữa, ngày mai lại đi, trong tộc có một số việc còn chưa an bài xong.

Cô lẩm bẩm nhắc nhở bản thân không thể quá xúc động.

Các chiến sĩ người cá kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, có chút ngạc nhiên về sự thay đổi của đài cao hình tròn.

Mộ Thanh Tuyết nghiêm túc nói:

- Không có lệnh của ta, cấm bất cứ ai tới gần và leo vào đài cao.

- Vâng!

Các chiến sĩ người cá nghiêm túc đáp.

Mộ Thanh Tuyết xoay người rời đi, cô cần chuẩn bị trước khi rời đi, Lần này ra ngoài không biết phải mất bao lâu, phải an bài xong chuyện trong tộc mới được.

Nếu như tộc trưởng tộc Ác Ma không xảy ra chuyện gi thì cô sẽ không yên tâm rời đi như vậy, tất cả những điều này đều nhờ vào Mục Lương.

- Người này còn rất khá. Khóe môi Mộ Thanh Tuyết cong lên, Llẩm bẩm một câu. Khu Vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.

Trong chính sảnh cung điện. Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên ngồi đối diện nhau, bọn nhỏ chơi xếp hình trên thảm trải sản.

Trên ghế sô pha bên kia, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đang ngồi cùng một chỗ, trên mặt hai người đều mang theo vẻ phiền muộn. Các cô phiền muộn là bởi vì Mục Lương đi Đảo Thất Lạc không có ý định dân các cô đi theo.

Nguyệt Phi Nhan thở dài nói: - Lần này Mục Lương rời đi không biết khi nào mới trở về đây.

- Hắn mới rời đi chưa được nửa giờ mà ngươi đã nhớ rồi à?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

Nửa giờ trước, Mục Lương, Ly Nguyệt và Đồ Tư Lệ Na ngồi lên phi thuyền vận chuyển bay về phía đại lục mới, căn cứ theo chỉ dẫn của Đồ Tư Lệ Na, Đảo Thất Lạc đang ở bên kia.

- Làm gì cói

Nguyệt Phi Nhan kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác. Đáy mắt của Hồ Tiên hiện lên tia giảo hoạt, hỏi:

- Vậy tại sao lỗ tai của ngươi lại đỏ như vậy chứ?

- ..Đỏ sao?

Cơ thể Nguyệt Phi Nhan run lên, vội vã giơ tay che lỗ tai Lại. - Ha ha ha ~~~

Hồ Tiên cười quyến rũ liên tục, cảm thấy cô gái tóc đỏ rất thú vị.

- Được rồi, các ngươi nên trở về căn cứ Không Quân đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Phi Nhan hữu khí vô lực lên tiếng, đứng dậy rũ đầu đi ra ngoài.

Hi Bối Kỳ cũng là dáng vẻ uể oải như vậy, giếng như là bị người khác rút đi tỉnh lực. Nguyệt Thấm Lan cười lắc đầu, mỗi lần Mục Lương đi ra ngoài, chỉ cần không mang theo Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan thì hai người đều bày ra dáng vẻ như vậy.

Hồ Tiên nhướng mày với cô gái ưu nhã, thấp giọng nói: - Có phải Nguyệt Phi Nhan cũng muốn gả cho Mục Lương không?

- Hả?

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, suýt nữa phun ra nước trà vừa mới đưa vào trong miệng.

- Đừng nói lung tung.

Cô trừng mắt nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, trên mặt mang thần sắc cảnh cáo.

- Ha ha, ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.

Hổ Tiên cười nói, tay ngọc vuốt ve lông đuôi.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên đè huyệt thái dương, làm sao mà cô không biết tâm tư của con gái chứ, nhưng cô cho rằng tầng cửa sổ này không nên đâm thủng. - Đừng để ở trong lòng, ta thật sự chỉ Là nói bừa thôi. Hồ Tiên nói xong thì đứng lên, Lắc Lắc eo nhỏ rời đi, chuẩn bị đi đến Thành Buôn Bán Sơn Hải xử lý vấn để đơn đặt hàng.

Trước khi rời đi cô lại dặn dò một câu:

- Tiểu Tử, nhớ trông nom Từ TỪ.

- Vâng a.

Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp ứng.

- Thật là... Nguyệt Thấm Lan nghiến răng, quyết định không muốn tự tìm phiền não, cũng đứng dậy đi đến Cục Quản Lý Chủ Thành.

Mục Lương vừa đi thì những công việc quan trọng khác đều cần cô xử lý, nhưng bây giờ có điện thoại di động ma huyễn, một số chuyện không quyết định được thì có thể gửi hình chụp văn kiện cho Mục Lương xử lý.
Bình Luận (0)
Comment