Chương 3645: Thật Sự Là Quá Đáng Tiếc ...
Chương 3645: Thật Sự Là Quá Đáng Tiếc ...Chương 3645: Thật Sự Là Quá Đáng Tiếc ...
- Tộc trưởng đại nhân, chúng ta đi như thế nào?
Ca Địch Á thu hồi ánh mắt khỏi video, nắm thật chặt bọc hành lý trên người.
Mộ Thanh Tuyết lạnh nhạt nói:
- Đi thông đạo cấp tốc.
Cô tương đối có hứng thú với Thành Buôn Bán Sơn Hải, về phần thị trấn nhỏ dưới đáy biển, nghe tên cũng biết là được xây ở đáy biển, mà cô mới từ đáy biển đi lên, cho nên không có hứng thú đối với sự vật dưới biển.
- Được rồi, ta đi mua vé đây. Ca Địch Á gật đầu, vội vã đi tới quấy hàng mua vé.
Rất nhanh cô đã cầm hai tấm vé vào cửa trở lại, tốn hai viên tỉnh thạch ma thú cấp 4.
- Tộc trưởng đại nhân, chúng ta đi thôi.
Ca Địch Á hưng phấn nói. Cô rất tò mò về mọi thứ ở nơi đây, tất cả đều là những điều mà cô trước đây chưa từng thấy, đã sớm nhìn không chớp mắt.
Hai người nhanh chóng ởi vào thông đạo cấp tốc, chờ nhân viên phục vụ soát vé xong thì đi qua một hành lang dài và sâu.
Thực chất nó chính là Cửa Không Gian Truyền Tống nhưng được giấu trong bóng tối, người thường không nhìn thấy được, thậm chí có người không biết bản thân đã xuyên qua Cửa Không Gian Truyền Tống.
- Ông ~~~
Không gian dao động vô cùng nhạt nhão chợt lóe lên, Mộ Thanh Tuyết và Ca Địch Á xuyên qua Cửa Không Gian Truyền Tống, khi xuất hiện lại đã tới trạm xe lửa trong Thành Buôn Bán Sơn Hải.
Trong trạm xe lửa cũng sắp đặt một lỗi đi cấp tốc, cửa ra của lối đi cấp tốc kết nổi đến cửa ra của trạm xe lửa, nhưng lại chỉ có một cửa ra này.
Mộ Thanh Tuyết và Ca Địch Á bước ra ngoài, nhìn sự phổn hoa của đường phố trước mắt, rơi vào rung động thật sâu.
- Hoa lạp lạp ~~~
Bên trên đại dương vô ngần, nhóm Mục Lương ngồi trên phi thuyền vận chuyển ở trên không, phi hành tới trước với tốc độ đều đặn. Trong khoang thuyền, Mục Lương hơi híp mắt, Ly Nguyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng đấm bóp vai của nam nhân.
Hắn nhàn nhạt hỏi:
- Còn chưa tìm được à?
Đồ Tư Lệ Na đứng trước cửa sổ thủy tinh nghe vậy mím môi lại, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Sắp rồi.
- Còn có một ngày.
Mục Lương nhàn nhạt nói. Hắn cho thiếu nữ thời gian ba ngày để tìm kiếm vị trí của Đảo Thất Lạc, hai ngày trôi qua không có thu hoạch đì, phi thuyền vận chuyển đã bay trên biển lung tung không có mục đích suốt hai ngày.
- Nhất định sẽ tìm được.
Đồ Tư Lệ Na gằn từng chữ. Mục Lương lười biếng nói:
- Tốt nhất là vậy.
Đồ Tư Lệ Na mím môi, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ lưu ly, vận chuyển bí pháp cảm nhận vị trí của Đảo Thất Lạc. Bí pháp là thời đại tương truyền, cha mẹ đã dạy cô. Thiếu nữ đã từng vận chuyển bí pháp và thật sự có thể cảm nhận được vị trí của Đảo Thất Lạc, nhưng mà bây giờ Lại không cảm nhận được, điều này làm cho cô trăm mối không lời giải.
- Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ?
Đồ Tư Lệ Na thấp giọng tự lẩm bẩm.
Ly Nguyệt ngắt lấy một viên trái cây rồi nhét vào trong miệng Mục Lương, dịu dàng nói:
- Không giúp cô ta một chút à?
- Ta lại không biết Đảo Thất Lạc ở đâu.
Mục Lương vẫn rũ mắt như trước.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng chọc má của nam nhân, dịu dàng nói:
- Nhưng ta biết ngươi có biện pháp khác giúp cô ẩy, dù sao thì chúng ta cũng phải đi lên đảo tìm tài liệu. Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng, nuốt quả được mớm xuống, nhếch môi nói:
- Đừng nóng vội, không phải còn có một ngày nữa à?
Ly Nguyệt hiểu rõ, gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Cô hiểu ý mà Mục Lương muốn truyền đạt, thứ gì quá dễ dàng đạt được thì sẽ không được quý trọng.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Nguyệt Nguyệt, bật bài hát nghe đi. Ly Nguyệt ngẩn người, qua vài giây mới nhận ra Nguyệt Nguyệt là gọi mình, vành tai lập tức đỏ bừng vì mắc cỡ, đây là lần đầu tiên Mục Lương gọi cô như vậy.
- Được.
Cô dịu dàng lên tiếng, lấy ra điện thoại di động ma huyền bật một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng.
Tiếng ca nhu mỹ vang lên trong khoang thuyền, làm cho hành trình lần này không quá buồn chán.
Thời gian trôi qua, chớp mắt một cái đã đi qua nửa ngày. Đồ Tư Lệ Na thầm than một tiếng, so với bầu không khí thoải mái của Mục Lương và Ly Nguyệt, lúc này cô nóng lòng không gì sánh được.
Cô đã thử hơn trăm lần sử dụng bí pháp nhưng vẫn không cảm nhận được vị trí của Đảo Thất Lạc.
- Nên làm gì bây giờ?
Hai tay Đồ Tư Lệ Na nắm thành quyển, trong lòng tràn đầy không cam lòng, mãi mới chờ được cơ hội lần này, cô không muốn từ bỏ.
Mục Lương ngồi dậy, vươn vai hỏi:
- Vẫn chưa tìm được à?
Đổ Tư Lệ Na xoay người lại, hai tròng mắt tràn đầy tơ máu, không tiếng động lắc đầu.
- Có thể là thiếu chút sự may mãn.
Mục Lương nhàn nhạt nói. Ánh mắt của Đồ Tư Lệ Na mờ mịt, không rõ ràng ý tứ trong Lời nói của nam nhân. - May Mắn Che Chở, vận khí siêu cấp gấp bội.
Mục Lương võ tay một cái, một vòng vâng sáng bao phủ thiếu nữ.
Ánh mắt của Đồ Tư Lệ Na vần mỡ mịt như trước, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa nào đó trong cơ thể, nó là một loại cảm giác không nói nên LỜi.
- Tiếp tục đi.
Mục Lương ngáp một cái. Đồ Tư Lệ Na phục hồi tỉnh thần lại, ánh mắt trở nên kiên định, tiếp tục vận chuyển bí pháp tìm kiếm Đảo Thất Lạc.
= Ông ~~~ Đồng tử của cô hơi phóng: đại, cảm nhận được chỉ dân từ phía xa, đó là vị trí của Đảo Thất Lạc.
Đồ Tư Lệ Na quay đầu nhìn về phía Mục Lương, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.
- Xem ra là có hiệu quả. Khóe môi của Mục Lương nhếch lên.
- Cảm ơn ngươi.
Đồ Tư Lệ Na trịnh trọng cảm ơn, quay đầu chạy vào khoang điều khiển, thay đổi phương hướng của phi thuyền vận chuyển, đi về phía vị trí cảm nhận được với tốc độ cực nhanh.
Ly Nguyệt kéo tay Mục Lương, dịu dàng nói:
- Ta biết ngươi có biện pháp mà.
- Chỉ là một loại thử nghiệm thôi, ta cũng không ngờ nó lại thật sự có hiệu quả.
Mục Lương cười một tiếng. Hắn không nói dối, hắn chỉ Là Lợi dụng năng lực May Măn Che Chở, làm cho vận khí của thiếu nữ tăng lên vài Lần. - Ong ong ong ~~~
Tốc độ bay của phi thuyền vận chuyển lên đến mức nhanh nhất, phi thẳng về phía hải vực không biết.
- Lại giúp cô ta một tay ởi. Mục Lương nói xong thì lại thi triển năng lực Không Gian Thiểm Thước.
Ngay sau đó, phi thuyền vận chuyển biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã cách đó hơn mấy trăm dặm.
Đồ Tư Lệ Na mím môi, tiếp tục cảm nhận vị trí của Đảo Thất Lạc, điều chỉnh phương hướng đi tới.
Cứ tiếp tục như vậy mãi cho tới khi sắc trời tối lại, phi thuyền vận chuyển mới tới gần vị trí của Đảo Thất Lạc. Đồ Tư Lệ Na bước ra khoang điều khiển, hô to với vẻ mặt kích động:
- Chúng ta đã đến rồi!