Chương 3646: Thật Sự Là Quá Đáng Tiếc...
Chương 3646: Thật Sự Là Quá Đáng Tiếc...Chương 3646: Thật Sự Là Quá Đáng Tiếc...
Mục Lương nghe vậy thì đi tới trước cửa sổ lưu ly, vùng biển phía ngoài thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, trong tầm mắt càng không có hòn đảo nào, trên trời dưới nước cũng không có.
- Ở đâu?
Ly Nguyệt cau mày hỏi.
Đồ Tư Lệ Na kiểm chế trái tim đang kích động, giọng nói khẽ run:
- Đừng nóng vội, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiểu xuống thì mới có thể thi triển bí pháp đi lên đảo.
- Nghĩa là ngay lúc này chúng ta không thể nhìn thấy, phải đợi tới hừng đông. Mục Lương Liếc nhìn bầu trời đã tối xuống.
- Đúng vậy.
Đồ Tư Lệ Na gật đầu.
Mục Lương nhún vai, bình tĩnh nói:
- Được rồi, vậy thì ăn tối thôi.
- Ta đi chuẩn bị.
Ly Nguyệt lên tiếng.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, khống chế phi thuyền vận chuyển rơi xuống, vững vàng đáp trên mặt biển.
Bởi vì kích động nên gương mặt của Đồ Tư Lệ Na ửng hồng, cô vui mừng nói:
- Để ta làm cơm tối.
- Cảm ơn, cơm mà ngươi làm rất khó ăn.
Ly Nguyệt nói trắng ra
Đồ Tư Lệ Na cạn lời vài giây không nói, lộ ra bộ dạng rất thương cảm.
- Ừm, Nguyệt Nguyệt nói đúng.
Mục Lương gật đầu nhận đồng.
Trong lòng Đổ Tư Lệ Na phiền muộn, nói với giọng điệu nhạt nhễo:
- Vậy ta sẽ giúp xử lý nguyên liệu nấu ăn.
- Có thể.
Lần này Ly Nguyệt không từ chối, có người hỗ trợ sẽ thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. = l/o Le: Jịe có
Chẳng mấy chốc thì phi thuyền vận chuyển tràn đầy mùi thơm mê người, trên bàn có lẩu, các loại nguyên liệu nấu ăn được bày vây quanh thành một vòng.
- Ăn đi.
Ly Nguyệt ngồi xuống, gắp một miếng thịt nhúng vào trong nổi Lẩu cay.
Hai mắt của Đồ Lệ sáng ngời, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia phiền muộn, nếu cô đi vào Đảo Thất Lạc, sau này còn có thể ăn được thức ăn mỹ vị như vậy sao?
Cô nhớ lại cuộc sống lúc ở vương quốc Huyền Vũ, mỗi một ngày đều rất phong phú và vui vẻ, càng có thể ăn được các loại mỹ thực, những thứ trên Đảo Thất Lạc này có không?
Đồ Tư Lệ Na lấy lại bình tĩnh, vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ dao động trong đầu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tiến vào Đảo Thất Lạc trước.
Mục Lương gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, được ăn ngon đúng là khiến người ta vui thích.
- Ăn ngon.
Đồ Tư Lệ Na lên tiếng khen ngợi. - Ăn nhiều một chút, chỉ sợ sau này ngươi không ăn được nữa.
Mục Lương đột nhiên nói. Khóe mắt của Đồ Tư Lệ Na co giật, chăng lễ mọi người không nên đề cập đến riêng tư của người khác sao?
- Đúng vậy, trên Đảo Thất Lạc không có lẩu.
Ly Nguyệt gật đầu nhận đồng, gắp mấy khối thịt vào trong chén của thiếu nữ, trên mặt mang theo vẻ thương hại. Mục Lương cảm thán nói:
- Thật sự là đáng tiếc, sau này pizza, lẩu, kem ốc quế, bánh cuộn toàn bộ không ăn được nữa rồi.
Đồ Tư Lệ Na nhìn chằm chăm Mục Lương với ánh mặt sâu kín, trong đầu hiện lên hình ảnh các loại thức ăn ngon.
- Ăn đi.
Mục Lương mỉm cười với cô. - Được rồi...
Đồ Tư Lệ Na nghiễn răng nghiếễn lợi nhai thịt.
Mục Lương và Ly Nguyệt liếc nhìn nhau, đáy mắt đều mang theo ý cười.
Bên trong Thành Buôn Bán Sơn Hải, vương quốc Huyền Vũ.
Buổi tối, đường phố trong thành buôn bán vẫn rất náo nhiệt, cửa hàng giăng đèn kết hoa, người đi đường lui tới không ngừng.
Trong đám người đông đúc, Mộ Thanh Tuyết và Ca Địch A đứng tại chô, có chút mờ mịt ngẫm nhìn xung quanh. Ca Địch Á nói với giọng hơi run:
- Tộc trưởng đại nhân, thật là nhiều người...
Mộ Thanh Tuyết cau mày, có chút không thích ứng được với hoàn cảnh nhiều người như vậy.
Cô thấp giọng nói:
- Trước tiên ăn một chút gì đó đã.
- Tốt.
Ca Địch Á vội vàng gật đầu. Hai người khống chế linh khí ván trượt di chuyển sang bên đường, đi tới trước một tiệm Lẩu.
- Thơm quá.
Mộ Thanh Tuyết chớp chớp mắt đẹp màu vàng kim.
- Tộc trưởng đại nhân, hình như nơi đây là chỗ ăn cơm. Ca Địch Á nhìn chăm chú hoàn cảnh trong cửa hàng, thấy được không ít người vây quanh bàn ăn cái gì đó.
Mộ Thanh Tuyết giật giật mũi, nhẹ giọng nói:
- Thoạt nhìn là vậy.
Ca Địch Á hỏi: - Tộc trưởng đại nhân, vậy chúng ta ăn cái này nhé?
- Có thể.
Mộ Thanh Tuyết gật đầu một cái.
Nhân viên bán hàng thấy hai người tiến vào thì nhanh chóng tới nghênh đón:
- Hai vị tới rất đúng lúc, vừa vặn còn có một chiếc bàn trống.
Ca Địch Á tiến lên trước nói: - Đây là Lần đầu tiên chúng ta tới đây. - Hiểu rồi, mời hai vị đi theo ta.
Nhân viên bán hàng lộ ra thần sắc sáng tỏ rồi đi trước dân đường, hẳn đã quá quen với chuyện này rồi.
Ca Địch Á và Mộ Thanh Tuyết theo sau, đi tới một chỗ gần cửa số ở lầu hai, nơi đó có một chiếc ghế dài còn trống.
Nhân viên bán hàng lấy ra thực đơn, ra hiệu nói:
- Mời hai vị ngồi chỗ này, đây là thực đơn, muốn ăn gì thì cứ khoanh tròn ở trên đó là được. - Ổ ổ, tốt.
Ca Địch Á gật đầu, nhìn văn tự chi chít trong thực đơn không khỏi ngẩn người.
Mộ Thanh Tuyết nhận lấy thực đơn rồi bắt đầu kiểm tra, cô miễn cưỡng nhận ra mặt chữ, nó hơi giống với văn tự được tổ truyền xuống trước đó, nhưng có văn tự là xem không hiểu.
Nhân viên bán hàng nhìn thoáng qua, lập tức hiểu được, vì vậy tiến lên trước đó nói:
- Cần ta đề cử món ăn không?
- Có thể.
Mộ Thanh Tuyết nghiêm mặt gật đầu.
Nhân viên bán hàng mỉm CƯỜi nói:
- Đầu tiên cần phải chọn nước lẩu, ta đề cử nồi uyên ương, phân nửa là nước dùng cay phân nửa là nước hầm xương, đây là Loại nổi bán chạy nhất ở cửa hàng chúng ta.
- TỐT.
Mộ Thanh Tuyết gật đầu Lần nữa. Nhân viên bán hàng tiếp tục giới thiệu:
- Cải trắng, thịt viên, cá viên, mực viên, xúc xích thịt ma thú, chân gà ba màu, thịt thái lát mỏng... Những món này đều là thái phẩm có lượng tiêu thụ cao của cửa hàng.
- Lấy hết tất cả đi.
Mộ Thanh Tuyết không hề nghĩ ngợi mà phất tay nói.
- Tốt.
Nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu, cầm bút nhanh chóng khoanh vòng tròn trong thực đơn.
Hắn lại giới thiệu mấy món ăn, tất cả đều được Mộ Thanh Tuyết lựa chọn. Nhân viên bán hàng thu hồi giấy bút rổi nói:
- Hai vị, những thứ này đã đủ ăn rồi, ta giúp các ngươi đặt trước, nếu không đủ thì còn có thể gọi thêm.
- Được rồi.
Mộ Thanh Tuyết lên tiếng. Nhân viên bán hàng xoay người rời đi, để lại hai người ngồi đánh giá xung quanh. Ca Địch Á thấp giọng nói:
- Tộc trưởng đại nhân, chúng ta còn chưa đưa đồng Huyền Vũ mà.
Sau khi đến Thành Buôn Bán Sơn Hải, các cô hỏi thăm nhân viên phục vụ thì được chỉ đi đến Ngân Hàng bên cạnh trạm xe lửa để đổi đồng Huyền Vũ.
- Chắc là đợi chúng ta ăn no rồi Lại đưa tiền.
Mộ Thanh Tuyết nói với giọng điệu không quá xác định.