Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1113 - Chương 3660: Đến Tột Cùng Là Vì Sao?

Chương 3660: Đến Tột Cùng Là Vì Sao? Chương 3660: Đến Tột Cùng Là Vì Sao?Chương 3660: Đến Tột Cùng Là Vì Sao?

- Cộp cộp cộp ~~~

La Đằng theo đội trưởng tuần tra đi vào căn nhà gỗ lớn nhất của bộ lạc, gặp thủ nh bộ lạc Hoang Lúa.

Đó là một nam nhân trung niên thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi tuổi, hắn có mái tóc đen dài đến vai, cổ đeo một chiếc vòng xương lớn. Hoang Xuyên thấy lão giả tiến đến liền đứng lên nghênh đón, cười nói:

- Thủ lĩnh La Đằng, đột nhiên đến thăm làm ta rất kinh ngạc đấy.

La Đằng vẫn giữ nét mặt ôn hòa, giọng nói trầm ổn:

- Lần này ta đến đây, chủ yếu là muốn đàm luận về một giao dịch.

- Giao dịch gì?

Nụ cười trên mặt Hoang Xuyên thu lại, hắn xoay người ngồi xuống.

La Đằng nhìn chăm chú vào đối phương, chậm rãi nói: - Giao dịch thông tin về vị trí của vài loại dược thảo. - Dược thảo gì?

Hoang Xuyên tò mò hỏi. La Đằng liệt kê tên dược thảo:

- Băng Phục Cỏ, Sinh Cốt Hoa, Cửu Tiết Tử Đằng, Long Lân Hoa...

Hoang Xuyên híp mắt lại, đột nhiên hỏi:

- Những dược thảo này rất quý hiểm, chẳng lẽ ngươi muốn đột phá lên luyện thể tầng chín à?

La Đằng lắc đầu đáp:

- Không phải.

Hoang Xuyên ngước mắt lên, trầm giọng hỏi: - Vậy ngươi muốn tìm những dược thảo này để làm gì?

La Đằng hỏi ngược lại:

- Ngươi nói trước đi, ngươi biết vị trí của mấy loại dược thảo đó không?

- Băng Phục Cỏ, Sinh Cốt Hoa, Cửu Tiết Tử Đẳng, Hồng Kỷ Tử.

Hoang Xuyên nhàn nhạt nói. La Đằng suy tư một lúc rồi nói:

- Nói cho ta biết vị trí của bốn loại dược thảo này, ta sẽ cho ngươi một viên nguyên thuốc luyện thể tầng bảy.

Nguyên thuốc luyện thể mà hắn nói đến chính là thuốc được chiết xuất từ các loại dược thảo.

Chỉ cần thêm nước và hầm nguyên thuốc này sẽ tạo ra một nổi thuốc nước mới, người luyện thể tầng sáu đỉnh phong ngâm mình vào nước thuốc này sẽ có cơ hội đột phá lên tầng bảy.

Hoang Xuyên híp mắt lại, nghi ngờ hỏi:

- Lấy nguyên thuốc luyện thể tầng bảy chỉ để đổi lấy thông tin về bốn loại dược thảo, ngươi chắc chứ?

- Có muốn hay không, đừng ở đây nói nhảm.

La Đằng lạnh giọng nói. Hoang Xuyên suy nghĩ một lúc rồi nhếch miệng cười:

- Đương nhiên là được, giao dịch này ta ta kiếm lời lớn không lễ.

Để chế tạo nguyên thuốc luyện thể tầng bảy cần đến hơn trăm loại dược thảo, trong đó có mười mấy loại cực kỳ quý hiếm và khó tìm. - Nhưng ta vẫn rất tò mò, ngươi muốn những dược thảo này để làm gì, ngươi vẫn chưa trả lời ta.

Hắn nhếch miệng hỏi.

La Đằng trầm giọng nói:

- Điều này không quan trọng, ngươi cũng nên rõ ràng, ta không lấy được những dược thảo này, đúng không?

Hoang Xuyên trầm mặc, lấy thực lực của La Đẳng, chỉ dựa vào một mình hắn đúng là không thể ngắt lấy những dược thảo kia, nhưng trong lòng hắn vẫn tò mò, đến tột cùng là vì sao La Đẳng lại sẵn sàng trả giá cao để giao dịch Lấy thông tin về dược thảo?

La Đằng hỏi:

- Ngươi suy tính thế nào rồi? - Được thôi.

Hoang Xuyên nhếch miệng Cười.

La Đằng không nói thêm lời nào, lấy ra một cái bình làm từ xương thú và đưa cho Hoang Xuyên.

Hoang Xuyên nhận lấy chiếc bình rồi mở nắp, một mùi thuốc nồng nặc bay ra, bên trong là một viên thuốc đen to bằng nắm đấm của trẻ con.

Chỉ cần ngửi một hơi, Hoang Xuyên cũng đã biết rằng viên nguyên thuốc luyện thể tầng bảy này là thật.

Hắn cảm thán:

- Phẩm chất của viên thuốc này không tệ.

- Vẽ ổi.

La Đằng nhắc nhỡ.

- Ta biết rồi.

Hoang Xuyên thu hổi chiếc bình rồi rút ra một tấm da thú, cầm cây bút làm từ gỗ đặc nhúng vào chất lỏng màu đen trong hũ gỗ, sau đó vẽ bản đồ lên tấm da thú. Chất lỏng màu đen này là chiết xuất từ một loại cây nào đó mọc rất nhiều ở khắp nơi, thường được các bộ Lạc dùng để viết và vẽ.

La Đằng im lặng chờ đợi, trong đầu tính toán xem nên đi bộ lạc nào tiếp theo.

Nửa giờ sau, Hoang Xuyên đặt cành cây xuống, cầm tấm da thú lên và thổi vài hơi để mực khô hoàn toàn. - Đây.

Hắn nhìn về phía La Đằng và đưa tấm da thú cho đối phương.

La Đằng nhận lấy tấm da thú, nhìn kỹ rồi chậm rãi gật đầu:

- Hóa ra là ở đây, ta chưa từng đi qua chỗ này.

- Yên tâm đi, tất cả đều là thông tin chính xác.

Hoang Xuyên ngước mắt nói. La Đằng cất tấm da thú, chậm rãi nói:

- Ta không sợ các hạ lừa ta, dù sao chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rổi. Hoang Xuyên mỉm cười, ánh mắt sâu thằm nhìn chăm chú vào La Đẳng, muốn từ khuôn mặt của lão giả tìm ra điều gì đó.

- Giao dịch xong rồi, ta đi trước.

La Đằng không nói thêm lời nào, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt Hoang Xuyên lóe Lên.

- La Đằng các hạ, chờ đã. La Đằng dừng bước, quay đầu liếc nhìn nam nhân. Hoang Xuyên nhắc nhở: - Những dược thảo này đều có dị thú mạnh mẽ bảo vệ. Ta khuyên ngươi đừng tự tìm đường chết, cho dù có mười người như ngươi cũng không hái được chúng nó đâu.

- Ta biết.

La Đằng gật đầu một cái, lần này không quay đầu lại mà rời đi.

Hoang Xuyên từ từ ngả người ra sau, ra lệnh:

- Thú vị lắm, người đâu, phái người đến bộ lạc của La Đẳng tìm hiểu xem gần đây có gì khác lạ. - Vâng.

Một giọng nói vang lên trong bóng tối.

Bên trong Thành Buôn Bán Sơn Hải, vương quốc Huyền Vũ.

Trên con đường phồn hoa náo nhiệt, Mộ Thanh Tuyết và Ca Địch A mỗi người tay cầm một cây kem ốc quế, các nàng vừa đi ra từ cửa hàng bán kem.

Ca Địch Á liếm kem ốc quế, nghiêng đầu hỏi:

- Tộc trưởng đại nhân, hôm nay chúng ta ăn gì đây? - Không biết, ta vẫn là muốn đi tìm Mục Lương.

Mộ Thanh Tuyết nói xong thì cắn một cái đi mất nửa cây kem ốc quế.

Nàng mở miệng không ngừng hà hơi:

- Có chút lạnh...

Ca Địch Á nói với giọng điệu chứa ý cười:

- Tộc trưởng đại nhân, người khác đều là từ từ liếm ăn nha.

- Ngươi biết gì chứ, ăn miếng lớn như vậy mới gọi là kích thích.

Mộ Thanh Tuyết trợn trắng mắt với cô gái người cá.

- Hiểu rồi ạ.

Ca Địch Á ngoan ngoãn đáp. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nhưng mà ta nghe những người trong cửa hàng nói, muốn tìm Mục Lương đại nhân sẽ có chút khó khăn.

- Dù vậy thì cũng phải gặp. Mộ Thanh Tuyết nghiêm mặt nói. Ca Địch Á ngây thơ nói:

- Vậy để ta đi hỏi thăm thêm vài người.

Trong hai ngày qua, các nàng đã đi nhiều cửa hàng, cũng hỏi rất nhiều Lần về cách gặp Mục Lương, nhưng câu trả Lời nhận được đều là rất khó, không phải ai cũng có thể gặp được.

- Không vội, chúng ta đến cửa hàng kia xem thử trước. Mộ Thanh Tuyết Lliếc mắt một cái, thấy một công trình huy hoàng ở xa xa. - Hình như gọi là Trân Bảo Lâu.

Ca Địch Á lên tiếng.

Hai người điều khiển ván trượt bay tiến về Trân Bảo Lâu, chẳng mấy chốc đã đến cửa, nhìn thấy trong lầu một có rất nhiều người.

- Thật đẹp.

Ca Địch Á ngẩng đầu lên quan sát Trân Bảo Lâu, bị sự huy hoàng của nó làm kinh ngạc và khiếp sợ.
Bình Luận (0)
Comment