Chương 3662: Chỉ Là Bụng Khó Chịu Mà...
Chương 3662: Chỉ Là Bụng Khó Chịu Mà...Chương 3662: Chỉ Là Bụng Khó Chịu Mà...
- Để ta nướng cho.
Đồ Tư Lệ Na chớp chớp mắt đẹp, xung phong nhận trách nhiệm nướng thịt.
- Được thôi.
Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.
Đồ Tư Lệ Na đặt miếng thịt lên vỉ nướng, chẳng mấy chốc miếng thịt bắt đầu chảy mỡ tí tách, màu sắc từ đỏ tươi dần chuyển sang màu thịt chín.
Nàng vội cầm lấy cọ quét chấm gia vị và phết lên miếng thịt, sau đó lật mặt để tiếp tục nướng. Chẳng bao lâu thì mùi thơm nồng nặc lan tỏa ra khắp nơi.
Bên ngoài phòng lưu ly, Linh Na và Tức An đang ngó dáo dác vào bên trong.
- Thơm quá đi, bọn họ đang ăn cái gì vậy?
Yết hầu của Tức Ân lăn lăn, hẳn nhìn chăm chăm phòng lưu ly muốn nhìn rõ bên trong, nhưng tiếc là căn nhà đã được Mục Lương xử lý, ở bên ngoài không thể nhìn thấy người bên trong.
Linh Na nuốt nước bọt, nói: - Không biết, nhưng mùi rất thơm, có chút giống với dùng lửa nướng thịt.
Thỉnh thoảng nàng cũng nướng thịt bằng đống lửa trại, nhưng hầu hết thịt nướng xong đều cháy đen, có khi bị khô cứng, nhưng mà mùi vị vẫn là không quá tệ.
- Ngươi đi xem thử đi.
Tức Ân thúc nhẹ cùi chỏ vào lưng thiếu nữ.
- Sao ngươi không đi chứ? Linh Na quay đầu Llườm nam nhân một cái.
Tức Ân nói một cách đầy lý lễ:
- Đối với bọn họ thì ta là người xa lạ, nhưng ngươi thì khác, ngươi đã làm quen với bọn họ trước đó rồi, cho nên ngươi đi ởi.
- Sao khi ta muốn học ma pháp thì ngươi lại không nhường ta đi trước hả?
Linh Na trợn trắng mắt.
Tức Ân có chút chột dạ nhìn khắp nơi, giải thích:
- Việc đó và việc này không giống nhau. - Phi.
Linh Na lạnh lùng "phi" một tiếng.
Tức Ân bĩu môi, bụng phát ra tiếng kêu cô Lỗ, càng ngửi mùi thơm thì hắn càng thấy đói.
- Thật là không có tiền đổ. Linh Na giễu cợt.
Tức Ân đỏ mặt, giải thích:
- Chỉ là bụng ta hơi khó chịu thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều. Linh Na cười như có như không, nàng nhìn chằm chằm vào nam nhần, trên mặt lộ ra thần sắc ngươi nghĩ ta tin sao?
- Cô lỗ ~~~
Nàng chưa kịp trào phúng tiếp thì lúc này bụng của nàng cũng phát ra tiếng "cô Lỗ", không nhỏ hơn âm thanh mà đại hán vừa phát ra.
Tức Ân lạnh lùng cười một tiếng, nhìn thiếu nữ với ánh mặt tà nghề (khinh bỉ mà không nói lời nào).
Hai Lỗ tai của Linh Na ửng đỏ, nàng cũng vội tìm cớ giải thích: - Chỉ Là bụng ta khó chịu thôi.
- Ừ ừ, chỉ là bụng khó chịu mà thôi.
Khóe miệng của Tức Ân cong lên gần đến tai, gật gù tỏ vẻ nhận đồng.
Linh Na nghiến răng nghiễn Lợi, dáng vẻ tiện hề hề của nam nhân thật sự rất đáng bị đánh.
- Nếu các ngươi bị đau bụng thì mau trở về uống thuốc đi.
Nghe được lời này, Linh Na và Tức Ấn đồng thời lộ ra vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên cuộc trò chuyện vừa rồi của cả hai đã bị người trong phòng nghe thấy.
- Nghe thấy chưa, mau trở về đi.
Tức Ân quay đầu bĩu môi nói.
- Bọn họ đang nói ngươi đó. Linh Na nghiêm mặt phản bác.
Không đợi nam nhân đáp lời, nàng mạnh dạn ởi đến trước cửa phòng lưu ly.
Thiếu nữ dáo dác nhìn vào trong, đối mặt với ba cặp mắt của Mục Lương, Ly Nguyệt và Đồ Tư Lệ Na.
- Có chuyện gì không?
Ly Nguyệt hỏi thẳng.
- Ta đến để xem các vị đã quen chỗ này chưa, có gÌ cần giúp đð không?
Linh Na vừa nói vừa bước vào phòng lưu ly, ánh mắt rơi vào vỉ nướng, không khỏi nuốt nước miếng.
Ly Nguyệt lạnh nhạt đáp:
- Không có, chúng ta rất tốt. - Vậy thì tốt rồi. Yết hầu của Linh Na nhấp nhô.
Nàng chợt nghĩ ra điều gì đó, ngước mắt vội vàng hỏi:
- Các vị ăn thịt, có cần rượu không?
- Các ngươi tự ủ rượu sao? Mục Lương hỏi với vẻ hứng thú.
Hắn chưa từng thử rượu do người của Thần Tộc ủ, có lẽ sẽ có điều bất ngờ.
- Đúng vậy.
Linh Na hiểu được, vội vàng nói:
- Ta sẽ đi lấy một ít đến. Nàng xoay người bước nhanh rời khỏi phòng lưu ty rồi chạy ởi xa dưới ánh nhìn phức tạp của Tức An.
Chẳng bao lâu, Linh Na ôm vài cái bình trở về, thận trọng đặt lên bàn.
Nàng chớp chớp mắt đẹp, nói:
- Đại nhân, có tổng cộng ba loại rượu, không biết đại nhân thích loại nào nên ta đã mang mỗi loại một bình đến đây. - Cảm ơn.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói cảm ơn.
Mục Lương Liếc nhìn nàng một cái, bình thản nói:
- Nếu chưa ăn cơm thì ngồi xuống ăn chung đi.
- Có thật không?
Đôi mắt đẹp của Linh Na lập tức sáng rõ.
- Ăn đi.
Đồ Tư Lệ Na đưa cho thiếu nữ một đôi đũa. Nàng có thiện cảm với những người ở đây, dù sao thì trong cơ thể nàng cũng chảy cùng dòng máu, mọi người đều là người Thần Tộc. Linh Na ngượng ngùng ngồi xuống, ánh mắt dán chặt vào vỉ thịt nướng.
Đồ Tư Lệ Na kẹp một miếng thịt nướng đặt vào đĩa trước mặt thiếu nữ, nhắc nhở:
- Cẩn thận, nóng đấy.
- Tốt!
Linh Na đáp lại, gắp miếng thịt lên và đưa vào miệng, đôi mắt đẹp lập tức sáng rực lên như sao trời.
Nàng che miệng, kinh ngạc thốt lên:
- Món này ngon quái
Mục Lương liếc nhìn thiếu nữ rồi vươn tay mở nắp hũ rượu, mùi hương của rượu lập tức tỏa ra.
Hắn hít một hơi, gật đầu nói:
- Mùi hương cũng tạm được. Ly Nguyệt lấy ly ra rồi rót rượu từ hũ vào, phát hiện rượu có màu vàng nhạt. Mục Lương nhìn thoáng qua, hỏi:
- Đây là rượu làm từ dược thảo và trái cây phải không? - A, đại nhân chỉ cần nhìn một cái là biết ngay sao? Mục Lương thuận miệng giải thích:
- Ngửi mùi là đoán được. Hắn nâng ly lên nhấp một ngụm, lập tức cảm nhận sự cay nồng đến tận cổ họng, ngon miệng tương tự như rượu trăng.
- Uống ngon không?
Ly Nguyệt chớp đôi mắt màu trắng bạc, hỏi.
Mục Lương nhận xét đúng trọng tâm:
- Mùi vị rất bình thường, nhưng còn tính là dễ uống. - Nghe có vẻ cũng không tệ lãm.
Ly Nguyệt hơi nhướng mày, vì rất hiểm khi nghe Mục Lương khen ngợi rượu của người khác.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Rượu này chủ yếu được làm từ dược thảo, có khả nhiều dược tính bên trong, uống vào có lợi cho cơ thể. - Đúng vậy, người trong bộ lạc của chúng ta đều uống loại rượu này, cơ thể đều rất tốt.
Linh Na vừa nói vừa nhét miếng thịt vào miệng, khiến lời nói trở nên mơ hồ không rõ.
- Nuốt hết rồi hãy nói tiếp. Mục Lương liếc nhìn thiếu nữ.
- Ừ Ừ.
Linh Na đỏ mặt, vội vàng gật đầu. Ly Nguyệt lại rót rượu từ hai hũ khác vào ly để Mục Lương nếm thử.
- Mùi vị giống nhau.
Mục Lương uống xong cho nhận xét.
Linh Na chợt nghĩ ra điều gì đó, chớp mắt hỏi:
- Đại nhân cũng có rượu à? - Ngươi muốn nếm thử sao? Mục Lương ngước mắt hỏi. - Muốn!
Linh Na gật đầu không chút do dự.
Nghe vậy, Mục Lương lấy ra mấy chai rượu đặt lên bàn, rượu tỉnh khiết khiến thiếu nữ kinh ngạc không thôi, nó trông không giống rượu mà giống như nước hồ trong vắt. Nàng thử uống một ngụm, cay đến mức mặt nàng đỏ bừng, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy hưng phấn.