Chương 3663: Huyết Phượng
Chương 3663: Huyết PhượngChương 3663: Huyết Phượng
- Khụ khụ ~~~
- Rượu ngonl
Linh Na ho khan hai tiếng rồi lên tiếng tán thưởng. Nàng không kìm được lại rót thêm một hớp rượu lón, sau đó là uống một miếng rượu ăn một miếng thịt, ăn vui vẻ quên mất cả thân phận của mình.
Mục Lương và Ly Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói thêm gì mà chỉ tập trung dùng bữa.
Trước cửa phòng, Tức Ân đứng nhìn Linh Na ăn uống thỏa thích với vẻ mặt ước ao, nước mắt ghen ty và hâm mộ như muốn trào ra từ khóe miệng.
- Ta hận.
Hắn buồn bực đấm ngực giậm chân.
%..
- Ta còn có thể uống.
Linh Na ôm lấy vỏ chai rượu và ở một tiếng, khuôn mặt nàng đỏ bừng, trông giống như là bị ai đó tát mấy chục cái vào mặt.
Mục Lương lấy ra ba bình rượu đều đã hết sạch, tất cả đều vào bụng của Linh Na. Ngoài việc uống rượu thì thiếu nữ còn ăn rất nhiều thịt, đến mức Đồ Tư Lệ Na nướng thịt cũng không kịp với tốc độ ăn của nàng ta. Đồ Tư Lệ Na cảm thán:
- Nàng ấy thật sự rất biết ăn uống.
- Say rồi. “
Mục Lương Liếc nhìn thiếu nữ một cái.
- Ta không có say. "
Linh Na bĩu môi nhìn về phía Mục Lương, lộ ra dáng vẻ ủy khuất.
Nàng loạng choạng đứng dậy rồi lớn tiếng nói:
- Mục Lương đại nhân, ta muốn học ma pháp, ngươi phải dạy ta!
- Được rồi, ngươi say thì đi về nhà nghỉ ngơi đi.
Đồ Tư Lệ Na đứng dậy và giữ vai của thiếu nữ lại, ngăn cản nàng ta khỏi đổ vào lòng Mục Lương, nếu không rất có thể sẽ bị ném văng ra ngoài.
- Ta đã nói là ta không có say mài
Linh Na giùng giằng muốn tránh thoát tay của Đồ Tư Lệ Na.
Mục Lương thở dài, hắn cong ngón tay búng ra, một tia sáng xanh to bằng hạt đậu rơi vào giữa trán thiếu nữ.
= Ông ~~~
Cơ thể Linh Na khẽ run lên, một giây sau đôi mắt vốn dĩ mờ mịịt trở nên trong sáng, cảm giác say đã bị quét sạch sành sanh.
Nàng xấu hổ đến mức moi chân, cười gượng nhìn Mục Lương rồi nói:
- Đại nhân, thật xin lỗi, vừa rồi Là ta thất lễ.
Sau khi nàng tỉnh rượu thì đều nhớ kỹ mới vừa hết thảy, lúc này rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
- Trở về đi. "
Mục Lương bình tĩnh Lên tiếng.
- Vâng. "
Linh Na vội vàng gật đầu, sau khi hành lễ lập tức rời khỏi nhà lưu ly như chạy trốn. Trên mặt của Đồ Tư Lệ Na hiện ra ý cười, quay đầu lại nói:
- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, chỗ này để ta dọn dẹp. " Thịt mà bọn họ chuẩn bị trước đó đã bị ăn hết, chỉ còn lại một đống đĩa không và vỉ nướng đầy dầu mð.
- Ừ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.
Mục Lương trả Lời.
Bên ngoài trời đã tối, hắn chưa đi tham quan trong bộ lạc, đối với đêm tổi của Thần chỉ đại Lục cũng chưa hiểu rõ.
Cô gái tóc trắng nghe vậy đứng lên và theo Mục Lương rời khỏi nhà lưu ly.
Dưới màn đêm, lúc này bộ lạc đã nhóm lửa, nhiều đống lửa và cây đuốc chiếu sáng một số khu vực quan trọng. Bên trong bộ lạc, người của đội tuần tra đang đi làm nhiệm vụ, mỗi người đều cầm cốt mâu trong tay và mặc khôi giáp được ráp từ thú cốt, thoạt nhìn trông có vẻ cổng kềnh và xấu xí.
Sự xuất hiện của Mục Lương và Ly Nguyệt khiến người của đội tuần tra liên tục liếc nhìn, nhưng không ai nói gÌ thêm, chỉ Llằng lặng tiếp tục công việc tuần tra.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, Tức Ấn đi nhanh tới gần hai người.
- Hai vị đại nhân, xin hỏi có chuyện gì không?
Hắn cung kính hỏi.
- Không có việc gì, chúng ta chỉ là muốn đi dạo một chút, không được à?
Mục Lương liếc nhìn đại hán. Tức Ân vội vàng gật đầu nói: - Đương nhiên là được.
Mục Lương bình thản nói:
- Nếu có chỗ nào không thể đi thì nhớ nói trước với ta.
- Không có gì, chỉ cần đại nhân đừng ra ngoài bộ lạc là được, vì trời tối bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Tức Ân nhắc nhở.
- Ta biết rồi. "
Mục Lương gật đầu.
Hắn nắm tay Ly Nguyệt và đi dạo chậm rãi trong bộ lạc. Phía sau cách đó không xa, Tức Ân đi theo hai người không gần không xa, giống như một người tùy tùng.
Bộ lạc rất lớn, đa số trước cửa mỗi ngôi nhà đều có một nổi đá, trong nổi đang nấu thuốc, có người của Thần Tộc canh gác, thỉnh thoảng ném mấy khúc gỗ vào đống lửa dưới đáy nổi. Khi thấy Mục Lương và cô gái tóc trắng xuất hiện, bọn họ đều cung kính gật đầu và hành tễ.
Tất cả mọi người trong bộ lạc đều biết về sự hiện diện của nhóm người Mục Lương, đồng thời cũng biết về thân phận tôn quý và thực lực mạnh mẽ của bọn họ, cho nên sẽ không ai dám mạo phạm.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ly Nguyệt ngắm nhìn xung quanh, tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng này.
Mục Lương lấy điện thoại di động ma huyễn ra rồi chụp lại cảnh xung quanh, chuẩn bị gửi cho Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên xem.
- Ong ong ~~~
Từ xa trên bầu trời vang lên một tiếng ông hưởng, giống như là có một con quái vật lớn đang cấp tốc bay vút qua bầu trời.
Mục Lương ngước mắt nhìn lên, mặc dù trời đã tối nhưng hắn vẫn nhìn rõ được trên bầu trời có gì.
Đó là một con cự điểu thân dài hơn trăm mét, nó có bốn đôi cánh lớn nhỏ không đồng đều, toàn thân là màu đỏ lửa.
- Đó là tiếng kêu của Huyết Phượng!
Sắc mặt của Tức Ấn biến đổi, trở nên nghiêm trọng cực kỳ. - Chẳng lẽ nó lại muốn tấn công bộ lạc sao? Nhưng mà thủ lĩnh đại nhân không có ở đây!
Người Thần Tộc đều hoảng loạn.
- Không có sự hỗ trợ của thủ lĩnh đại nhân, liệu vòng bảo hộ của bộ lạc có thể chống đỡ được Huyết Phượng không?
- Nhanh lên, mọi người trốn đi, tự bảo vệ mình!
Tức Ân hô to.
- Ấp úng ~~~ Huyết Phượng kêu lên một tiếng, vòng quanh trên không trung một vòng rồi lao xuống với tốc độ kinh người.
- Không ổn, nó đến rồi! Tức Ân chợt biến sắc. Huyết Phượng mở miệng phun ra một ngụm lửa màu đỏ ngòm, bao trùm về phía bộ lạc.
Mục Lương ngước mắt bình tĩnh nhìn cự điểu, chỉ thấy vòng bảo hộ cốt chế của bộ lạc tỏa sáng, ngăn chặn ngọn lửa đỏ ngòm. Trong mắt Ly Nguyệt đầy kinh ngạc, không ngờ người của Thần Tộc đã phát triển lực lượng thú cốt và ứng dụng vào phòng thủ bộ lạc. Tuy nhiên loại phòng thủ này chỉ có thể chịu đựng một lần công kích của Huyết Phượng, không thể chống đỡ lần thứ hai.
- Ấp úng ~~~
Huyết Phượng xoay quanh bầu trời rồi lao xuống lần nữa, lại mở miệng phun ra ngọn lửa đỏ ngòm.
- Răng rắc ~~~ Vòng bảo hộ làm từ thú cốt xuất hiện vết nứt, chẳng mấy chốc bị ngọn lửa đỏ ngòm phá hủy thành tro tàn. - Xong rồi.
Tức Ân lảo đảo vài bước, mắt mở trừng trừng nhìn bình chướng được hình thành từ vòng bảo hộ thú cốt biến mất, ngọn lửa đỏ ngòm thì ngày càng bao trùm toàn bộ bộ lạc.