Chương 3674: Tốt nhất là bọn họ dám ra...
Chương 3674: Tốt nhất là bọn họ dám ra...Chương 3674: Tốt nhất là bọn họ dám ra...
Trước đây khi nàng bị thương năm trên giường, lúc Mục Lương trị Liệu thì nàng đều mơ mơ màng màng, sau đó thì đắm chìm trong niềm vui sướng khi vết thương khỏi hăn, cho nên không nhớ rõ mặt của đối phương. Linh Na chớp mắt nói:
- Đại nhân luôn luôn đẹp trai mà, bây giờ tỷ tỷ mới phát hiện à?
- Thật tuyệt, trước đây ta chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy.
A Lï cảm thán nói.
Linh Na cảm thán nói: - AI nói không phải chứ, ta cũng chưa từng thấy ai đẹp trai hơn đại nhân.
Cái mà hai người nói tới không chỉ là về tướng mạo, mà còn là về khí chất.
Mục Lương đang ởi phía trước, khóe môi hơi cong lên, những lời thì thẩm của hai chị em đều bị hắn nghe thấy.
- Vui vẻ lắm à?
Ly Nguyệt nghiêng đầu hỏi. - Cũng được, khụ. Mục Lương hắng giọng một cái, năm lấy tay cô gái tóc trăng.
Đám người chẳng mấy chốc tới trước nhà đá lớn nhất, Tức Ấn và Linh Na nhanh chân chạy vào trước.
- Thủ lĩnh đại nhân!
Hai người nhìn lên phía trên, thấy La Đằng đang ngồi ở chủ vi, sắc mặt có chút tái nhợt.
- Lỗ mãng rồi.
Hắn trầm giọng lẩm bẩm. Linh Na lo lắng hỏi: - Thủ lĩnh đại nhân bị thương à?
La Đằng thở dài nói:
- Gặp một con Hỏa Phượng cấp 7, bị thương nhẹ khi cố găng thoát khỏi nó.
Sau khi trời tối, hắn cấp tốc di chuyển trong rừng khó tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý của dị thú.
- Ta đi lấy thuốc.
Tức Ân nghiêm túc nói.
- Không cần, ta đã uống thuốc rồi. La Đằng xua tay nói.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương và Ly Nguyệt bước vào nhà đá, lão giả đứng dậy nghênh đón.
- Thủ lĩnh đại nhân, chú ý cơ thể.
Linh Na quan tâm nói.
- Không sao đâu.
La Đằng phất tay, chống cốt trượng bước tới trước mặt Mục Lương, lấy ra toàn bộ da thú rồi đưa cho nam nhân. Hắn cung kính nói:
- Đại nhân, ta đã mang về tất cả bản đổ vị trí dược thảo mà ngài muốn.
- Đã tìm được hết rồi sao? Mục Lương nhướng mày hỏi. - Đúng Vậy.
La Đằng gật đầu.
Mục Lương mở tẩm da thú ra xem kỹ từng cái một, trong đầu tự động hình thành đổ án.
- Có bản đồ đầy đủ của Thần chỉ đại Lục không? Hắn hỏi.
La Đằng đáp với giọng khàn khàn:
- Không có, phần lớn khu vực của Thần chỉ đại lục đều có dị thú mạnh mẽ sinh sống, đối với chúng ta mà nói thì đó là cấm khu không cách nào vẽ bản đồ địa hình được.
Mục Lương bình thản nói:
- Nếu là vậy, ta vẫn cần các ngươi dân đi tìm vị trí dược thảo.
- Ta đi Linh Na và Tức Ân trăm miệng một lời.
Hai người Lliếc nhìn nhau, không ai nhượng bộ, lại đồng thanh nói:
- Ta đi!
La Đằng giơ tay đỡ trán, bất đắc dĩ nhìn về phía Mục Lương.[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Mục Lương hỏi:
- Những lộ tuyến trên da thú này, bọn họ đều biết rõ từng vị trí à?
- Chắc là biết đến. La Đằng đáp với giọng điệu không chắc chăn.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:
- Để ta đi cùng đại nhân.
- Không tốt, thủ lĩnh đại nhân vẫn nên tập trung dưỡng thương thì hơn. Linh Na khuyên nhủ.
Mục Lương thản nhiên nói: - Các ngươi tới xem những hình ảnh địa hình này, có thể tìm được hết vị trí không? Linh Na và Tức Ân nghe vậy Liền tiến lên, cầm lấy từng cuộn da thú để kiểm tra.
- Cái này... Ta chỉ có thể tìm được mười lăm địa phương. Linh Na nhỏ giọng nói.
Tức Ân hất cằm lên, tự hào nói:
- Ta có thể tìm được hai mươi Llăm vị trí.
- Nếu một người không thể tìm được đủ các địa điểm, vậy thì tất cả cùng đi thôi. Mục Lương nhàn nhạt nói. - Tốt.
Tức Ân và Linh Na vội vàng đồng ý.
- Như vậy cũng được.
La Đằng chậm rãi gật đầu. Hắn nhìn về phía hai người, nghiêm nghị dặn dò:
- Nhớ kỹ, phải toàn lực phối hợp với đại nhân, nhất định phải tìm đủ dược thảo mà đại nhân cần.
- Vâng.
Linh Na và Tức Ân nghiêm mặt gật đầu. - Đợi tìm đủ dược thảo, ta sẽ dạy các ngươi ma pháp, trước đó hãy chọn ra người phù hợp nhất.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
- Ta đã biết.
Đôi mắt của La Đằng sáng Lên.
Hắn nỗ Lực lâu như vậy chính là vì đợi Lời nói này của Mục Lương, chỉ cần có người học được, đại biểu toàn bộ "hạt giống", những người khác có thể học theo. Bằng không chỉ có vài người biết ma pháp, không đáng để hắn trả giá nhiều bí dược cấp 7 như vậy để đổi lấy thông tin.
Linh Na và Tức Ân đều nhìn La Đăng, trong mắt lóe lên sự mong đợi.
- Đừng nhìn nữa, chỉ có các ngươi thôi.
La Đằng tức giận nói.
Giao dịch của hắn với Mục Lương là tìm đủ dược thảo mà đối phương cần, sau đó dạy hai người trong bộ lạc học ma pháp.
Linh Na vừa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên: - Thật tuyệt quả!
Tức Ân cũng cười ngây ngô, hiện tại hẳn đã bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng mình học được ma pháp.
- Chờ ta học xong ma pháp, ta sẽ có thể giết Huyết Phượng.
Hắn hưng phấn nói.
Mục Lương Liếc nhìn nam nhân, nhàn nhạt nói:
- Nếu ngươi có thiên phú và tài nguyên tu luyện, trong vòng bốn năm thật sự có thể đơn độc chiến đấu với Huyết Phượng.
- A, còn phải bốn năm nữa à?
Tức Ân tròn mắt ngạc nhiên. - Ngươi nghĩ ma pháp dễ học vậy sao?
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Được rồi, ta sẽ cố gắng học tập.
Tức Ân thề thốt đủ điều.
La Đằng phất tay nói:
- Được rồi, hai người các ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai đúng giờ xuất phát. - Vâng.
Tức Ân phấn khích gật đầu, bước vội vã rời khỏi nhà đá. La Đằng lại nhìn về phía Mục Lương lần nữa, nghiêm túc cảm tạ:
- Đại nhân, chuyện bình phong che chở ta đã biết, thật sự không biết phải cảm ơn ngài thế nào.
Khi hắn trở về bộ lạc, liếc mắt một cái đã phát hiện sự biến hóa, bình chướng to lớn kia đang phát sáng.
Khi gặp A Li, hắn hỏi về việc bình phong che chở và biết trong ba ngày hắn không có ở đây đã có chuyện gì xảy ra trong bộ lạc.
- Ngươi biết rõ làm sao để cảm ơn.
Mục Lương nhàn nhạt nói. Khóe miệng của La Đằng cứng đờ, cười khan nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ cho người chuẩn bị thêm những dược thảo mà đại nhân cần.
- Ừ.
Mục Lương hài lòng, giơ tay lên điểm nhẹ vào trán của lão giả. Một đoàn nguyên tổ sinh mệnh nho nhỏ tiến vào cơ thể đối phương, chẳng mấy chốc đã chữa lành thương thế.
Nếu La Đằng thức thời, Mục Lương hăn không ngại lãng phí một chút nguyên tố sinh mệnh.
Cơ thể của La Đẳng run lên, vui mừng cảm tạ:
- Tạ ơn đại nhân.
Mục Lương thản nhiên nói: - Nghỉ ngơi cho tốt, hy vọng khi ta trở về thì ngươi đã chuẩn bị xong những thứ mà ngươi hứa.
- Không thành vấn đề.
La Đằng vội vã đáp ứng. Mục Lương xoay người định rời đi nhưng bị Lão giả gọi Lại.
- Đại nhân cẩn thận, người của các bộ lạc khác sẽ âm thầm ra tay.
La Đằng nhắc nhỡ.
- Tốt nhất là bọn họ dám ra tay.
Mục Lương cười nhạt một tiếng. Chỉ cần những bộ lạc đó dám giở trò, hắn sẽ đích thân đến tận cửa thu "ngộ công phí”.