Hi Bối Kỳ líu lưỡi cảm thán:
- Uy lực này quá kinh khủng, chỉ một quả là có thể giúp chúng ta tránh đi rất nhiều phiền phức.
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan tỏa sáng, hưng phấn nói:
- Đúng vậy, sau này lại có Hư Quỷ tới gần, một viên Hải Thần là có thể giải quyết!
Hi Bối Kỳ nói với thần sắc nghiêm túc:
- Nhưng chúng ta không thể tùy tiện dùng Hải Thần, mỗi một quả đều là linh khí cao cấp đấy, uy lực đương nhiên phải mạnh rồi.
- Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn tám quả, hai ngày nữa Phường Công nghiệp Quân Sự sẽ đưa thêm năm quả tới đây, tạm thời đủ dùng rồi.
Nguyệt Phi Nhan ưỡn ngực nói.
Hi Bối Kỳ nghiêm túc nói:
- Ngươi thanh tỉnh một chút đi, Hải Thần không phải chỉ dùng ở mỗi chỗ này thôi đâu, sau này khi chúng ta khai chiến toàn diện với Hư Tộc thì Hải Thần sẽ phải dùng ở rất nhiều nơi, đến lúc đó ở đây sẽ không đủ dùng.
- Ừm, ngươi nói có lý.
Nguyệt Phi Nhan như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
- Không nói với ngươi nữa, dọn dẹp chiến trường thôi.
Hi Bối Kỳ trừng cô gái tóc đỏ, rửa sạch chiến trường cùng với những binh lính khác.
Hư Quỷ còn lại đã bị Thái Khả Khả mang theo binh sĩ giải quyết sạch sẽ, thi thể của Hư Quỷ trôi nổi ngoài khơi, trường hợp rất giống Tu La Địa Ngục.
Nhóm binh lính dọn dẹp chiến trường với hiệu suất rất cao, dù sao thì trước lạ sau quen, chiến đấu nhiều lần như vậy, bọn họ đều đã có kinh nghiệm.
- Ông ~~~
Sau khi thi thể của Hư Quỷ được dọn dẹp sạch sẽ, Trà Thụ Sinh Mệnh thả ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh và bao phủ nơi đây, tinh lọc hư khí và vật ô uế trong chiến trường.
Nguyệt Phi Nhan hít một hơi thật sâu, cảm thán nói:
- Dễ ngửi hơn nhiều rồi.
Chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ quá trình mất gần hai giờ đồng hồ, thi thể và hài cốt của Hư Quỷ đều bị thiêu rụi.
Các binh sĩ dùng mồi lửa là dung nham của Rồng Dung Nham Khổng Lồ, coi như thi thể của Hư Quỷ bị ướt thì vẫn sẽ dễ dàng bị thiêu đốt thành tro bụi.
Hi Bối Kỳ nhìn bến tàu sạch sẽ, ngồi xuống nói:
- Chắc có thể yên tĩnh được một đoạn thời gian.
- Hy vọng đi, mỗi ngày đánh đánh giết giết cũng rất phiền.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu nhận đồng.
Hi Bối Kỳ lạnh nhạt nói:
- Vẫn là phải giải quyết hoàn toàn Hư Tộc thì chúng ta mới có thể hoàn toàn yên bình.
- Đúng vậy.
Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan lóe lên.
Hi Bối Kỳ đột nhiên nói:
- Tính toán thời gian, chỉ còn mấy ngày nữa thì Mục Lương sẽ trở về rồi.
Nguyệt Phi Nhan ngước mắt nhìn ra xa, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Khi Mục Lương trở về, lại qua một tháng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ phải khai chiến toàn diện.
- Một tháng sau...
Hi Bối Kỳ hít một hơi thật sâu.
Nàng đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Ta muốn đi huấn luyện, có việc thì lại gọi ta.
Cô gái Ma Cà Rồng bỏ lại một câu rồi xoay người đi về phía phòng huấn luyện.
- ...
Nguyệt Phi Nhan há miệng, rất muốn nói mình cũng muốn huấn luyện, nhưng nghĩ đến việc Thiên Cức Quan không thể không có người canh gác, cần đề phòng Hư Quỷ đột kích lần nữa, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ ý niệm trong đầu.
- Ngày mai lại huấn luyện vậy.
Cô u oán thở dài.
Việc Hư Quỷ tập kích bến tàu hai lần cũng khiến cho Hải Quân cảnh giác, chuẩn bị sắp xếp binh sĩ Hải Quân thay phiên xuống nước giám thị động tĩnh dưới đáy biển.
Nhưng trước đó bọn hắn phải lợi dụng năng lực lưu ly để xây dựng một đường ống nối thẳng tới đáy biển, giống như Thiên Môn Lâu bây giờ.
Xây dựng đường ống như vậy cần thời gian và kỹ xảo, đồng thời cần Sóc Lưu Ly và Vua Cá Chuồn phối hợp.
Sau khi đường ống lưu ly được xây xong, là có thể chiếu xạ ánh sáng đến đáy biển, đồng thời có thể đi qua đường ống lưu ly để quan sát tình huống dưới biển.
Nhiệm vụ xây dựng này dự tính hoàn thành trong vòng ba ngày, đường ống lưu ly tại chỗ sâu dưới đáy biển cần dày hơn nửa thước.
Độ dày và độ cứng của lưu ly cũng cần gia tăng, nếu không thì sẽ bị phá hủy khi Hải Thần phát nổ, lúc đó sẽ là công cốc.
Mỗi một lần chiến đấu với Hư Quỷ đều sẽ khiến mọi người lên tinh thần một trăm phần trăm, nếu không một lần sai lầm là có thể tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.
Buổi tối Nguyệt Phi Nhan trở lại cung điện khu vực Trung Ương, bên Thiên Cức Quan đã có Hi Bối Kỳ nhìn chằm chằm.
Đã ba ngày cô không trở về đây, hôm nay giải quyết xong một nhóm Hư Quỷ, trong khoảng thời gian ngắn Hư Quỷ sẽ không lại tới đột kích, cho nên thiếu nữ mới trở về cung điện nghỉ ngơi một đêm.
- Ta đã trở về rồi đây!
Nguyệt Phi Nhan lê cơ thể mệt mỏi đi vào chính sảnh cung điện.
- Chào mừng tiểu thư Phi Nhan đã trở về!
Ba Phù thanh thúy chào hỏi.
Ny Cát Sa đi ra Thiên Điện, nhìn cô gái tóc đỏ hỏi:
- Xem ra là mệt chết rồi, ngày hôm nay lại có Hư Quỷ đột kích à?
- Đúng vậy.
Nguyệt Phi Nhan hữu khí vô lực gật đầu một cái, gỡ mũ giáp ra rồi đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha.
- Giải quyết rồi sao, tình huống thương vong thế nào?
Ny Cát Sa quan tâm hỏi.
- Lần này không có nhiều thương vong, bởi vì chúng ta dùng Hải Thần cho nên lần chiến đấu này kết thúc rất nhanh.
Nguyệt Phi Nhan nói với giọng điệu uể oải, thuật lại chuyện đã xảy ra.
- Uy lực của Hải Thần lớn tới như vậy sao?
Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa lập tức sáng ngời.
Nàng biết tới chuỗi vũ khí thẩm phán, nhưng mà chưa từng được chứng kiến uy lực của Hải Thần.
Khóe môi của Nguyệt Phi Nhan cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nói:
- Rất khủng bố nha, một viên Hải Thần thôi là đã miểu sát hàng chục ngàn con Hư Quỷ rồi, ngay cả Hư Quỷ cấp 8 đều chịu không nổi.
- Vũ khí do bệ hạ nghiên cứu ra, tất nhiên là có uy lực không thấp rồi.
Ny Cát Sa chậm rãi gật đầu.
Nguyệt Phi Nhan cảm thấy hứng thú nói:
- Không biết chuỗi vũ khí Thẩm Phán sẽ có thêm vũ khí mới hay không?
- Đương nhiên là có, nhưng Mục Lương còn chưa bắt đầu nghiên cứu.
Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan đi vào chính sảnh cung điện.
Nguyệt Phi Nhan hỏi:
- Mẹ, còn có loại vũ khí gì thế?
- Thẩm phán Lôi Thần, thẩm phán Băng Thần, thẩm phán Kim Thần, những thứ này đều ở trong kế hoạch chế tạo của Mục Lương, nhưng cần thời gian đi nghiên cứu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.
Nguyệt Phi Nhan tưởng tượng một hồi, lẩm bẩm nói:
- Thẩm phán Lôi Thần chắc có liên quan tới sấm sét.
- Cái này thì ta không biết được rồi, ý tưởng của Mục Lương luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, xoay người trở về Thiên Điện thay đổi quần áo ở nhà.
……….
- Vù vù vù ~~~
Trên không trung Vương quốc Cát, Mục Lương khống chế trọng lực và tốc độ, làm cho thương đội phi hành với tốc độ đều đặn.
Trên lưng con Rùa Cát thứ nhất, Ma Văn Nhĩ ngồi thẳng lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm sa mạc phía trước, rất sợ bỏ lỡ địa hình quen thuộc, do đó làm cho thương đội đi nhầm đường.