- A cáp ~~~
Hồ Tiên ngáp một cái, lười biếng vươn vai rồi hơi nghiêng đầu tựa ở trên vai Ly Nguyệt, tròng mắt màu đỏ rực nhìn Ma Văn Nhĩ, cô nhàn nhạt hỏi:
- Còn chưa tới nơi sao?
Yết hầu của Ma Văn Nhĩ nhấp nhô, cung kính nói:
- Đại nhân, lấy tốc độ phi hành bây giờ, rất nhanh sẽ đến ốc đảo Số Một .
- Rất nhanh là bao lâu?
Ly Nguyệt thanh lãnh hỏi.
Mọi người đã bay liên tục trên không trung gần nửa ngày, trên đường đi chưa từng dừng lại nghỉ ngơi lần nào.
Ma Văn Nhĩ đổ mồ hôi trán, vừa rồi hắn chỉ sai đường một lần do đó bọn họ phải đánh đường vòng lãng phí không ít thời gian, điều này khiến hắn cảm thấy bất an, đáp với giọng run nhè nhẹ:
- Chắc còn cần mười phút nữa.
- Ừm, vậy mười phút nữa.
Mục Lương nhàn nhạt đáp.
Trong lòng Ma Văn Nhĩ thở ra một hơi, lực chú ý lại phóng tới trước lần nữa, trong lòng cầu nguyện bản thân đừng nhận sai đường.
Hắn có nỗi khổ không nói được, thật sự là tốc độ phi hành của thương đội quá nhanh, không có thời gian để hắn xác định lộ tuyến.
Cũng may lần này nữ thần may mắn đã đứng ở bên cạnh hắn, mười phút trôi qua rất nhanh, cuối tầm mắt xuất hiện mảng lớn xanh biếc.
- Đại nhân, đến rồi, phía trước chính là ốc đảo Số Một !
Hai mắt của Ma Văn Nhĩ tỏa ánh sáng, kích động vươn tay chỉ về phía trước.
- Ta thấy rồi.
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng, khống chế thương đội bắt đầu rơi xuống đất, tốc độ cũng dần chậm lại.
Hai phút sau, nhóm Rùa Cát trở về mặt đất.
Đám người thương nhân ở trên lưng rùa đồng thời thở phào một hơi, cảm thấy hết thảy đều không chân thực, lộ trình vốn dĩ cần năm ngày mới tới nơi, hiện tại chỉ dùng chưa đến một ngày.
- Cái này cũng quá nhanh rồi!
Tên thương nhân đầu trọc tấm tắc không thôi.
Có người không khỏi hỏi:
- Vốn cần năm ngày mới tới đây, hiện tại chúng ta đến sớm, vậy có thể nghỉ ngơi ở ốc đảo Số Một vài ngày không?
Ma Văn Nhĩ nghiêm túc dặn dò:
- Ừm, mọi người có thể nghỉ ngơi hai ngày, nhưng không được gây chuyện.
Nổi danh nhất ở ốc đảo Số Một tự nhiên là nữ xà của tộc Người Rắn, các cô xinh đẹp như hoa lại còn quyến rũ trời sinh, là sự lựa chọn của rất nhiều thương nhân để giải buồn và thả lỏng.
Chỉ cần ngươi có tiền thì có thể sống rất thoải mái ở ốc đảo Số Một , nhưng điều kiện tiên quyết là không được bắt nạt tộc Người Rắn, nếu không thì sẽ bị bọn hắn ghi hận, người như vậy rất khó sống sót đi ra ốc đảo Số Một .
Đám người cười to, sau đó nói nhỏ:
- Đã biết, đội trưởng yên tâm đi, tất cả mọi người đều hiểu mà.
Mục Lương lạnh nhạt nhìn đám thương nhân nhưng không nói lời nào.
Rùa Cát tiếp tục đi tới trước, khi tới gần ốc đảo Số Một thì có thể nhìn thấy trên đường có kỵ sĩ Người Rắn canh gác.
Kỵ sĩ Người Rắn nửa người trên mặc khôi giáp, nửa người dưới là đuôi rắn tráng kiện mạnh mẽ, đuôi rắn nhòn nhọn thỉnh thoảng lay động phủi mặt cát, phát ra tiếng vang xào xạc.
Bọn hắn cầm trường mâu bằng xương cốt, đôi mắt dựng đứng nhìn chăm chú vào đám người ở trên lưng rùa.
Ma Văn Nhĩ giơ tay lên chào hỏi, nói với giọng điệu không phách lối không siểm nịnh:
- Chúng ta là thương nhân.
- Ừm, ta biết ngươi.
Kỵ sĩ Người Rắn gật đầu một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
- Vậy là tốt rồi.
Ma Văn Nhĩ mỉm cười.
Hắn thường xuyên đến ốc đảo Số Một , mỗi lần đều mang đến rất nhiều hàng hóa, lúc này mới khiến kỵ sĩ Người Rắn canh gác nơi đây nhớ kỹ hắn.
Kỵ Sĩ tộc Người Rắn nhìn quét đám người ở trên lưng rùa, khi thấy đám người Mục Lương và Hồ Tiên thì chân mày không khỏi nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- Trước đây ta chưa thấy qua mấy người này, bọn hắn nhìn không giống như thương nhân.
Bốn người Mục Lương, Hồ Tiên trông rất khác biệt với đám thương nhân, bọn họ mặc áo gấm, tản mát ra khí chất cao quý không thể với tới, thật sự nhìn không hề giống thương nhân chút nào, mà càng giống như là người của vương thất tôn quý.
Ma Văn Nhĩ còn chưa kịp trả lời thì Hồ Tiên đã lên tiếng:
- Chúng ta là thương nhân.
Ma Văn Nhĩ nghe vậy ngậm miệng lại, hiểu rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều.
- Các ngươi là thương nhân?
Sắc mặt của kỵ sĩ Người Rắn rất lạnh, cẩn thận quan sát mấy người Mục Lương một lần nữa.
Hồ Tiên ưu nhã đứng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống lưng rùa rồi nhàn nhạt nói:
- Đương nhiên, chúng ta tới từ vương quốc Huyền Vũ, mang rất nhiều hàng hóa đến đây, các ngươi muốn mua cái gì thì chúng ta đều có.
Ma Văn Nhĩ há miệng, rõ ràng thấy hai tay của cô gái đuôi hồ ly trống trơn, hàng hóa ở đâu ra?
Hắn há hốc mồm không khép lại được, sau đó mới rút ra được tin tức quan trọng từ trong lời nói của cô gái đuôi hồ ly, bọn họ đến từ vương quốc Huyền Vũ!
Nam nhân lập tức xoay đầu nhìn về phía Mục Lương, trong đầu hiện ra một gương mặt nhìn thấy ở trong TV, bây giờ lại đột nhiên trùng hợp với gương mặt của Mục Lương.
Đồng tử Ma Văn Nhĩ co rút lại, khiếp sợ thốt lên:
- Vương quốc Huyền Vũ, ngài là…
Mục Lương liếc nhìn hắn, hơi nhướng mày một cái.
- ...
Ma Văn Nhĩ lập tức hiểu ý, vội vàng ngậm miệng lại, trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn, hắn chưa từng nghĩ tới người cứu mình lại là quốc vương của vương quốc Huyền Vũ.
Kỵ sĩ Người Rắn im lặng hồi lâu, miệng lẩm bẩm tên vương quốc Huyền Vũ, ngước mắt nghiêm túc hỏi:
- Nếu như các ngươi đến từ vương quốc Huyền Vũ, vậy có mang theo ma dược chữa thương không?
Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên lóe sáng, quay đầu liếc nhìn Mục Lương.
- Có.
Mục Lương nhàn nhạt đáp.
Anh khẽ lật tay một cái, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện ba bình thuốc lưu ly, bên trong chứa đầy nước thuốc màu xanh lục.
Đôi mắt của kỵ sĩ Người Rắn lập tức sáng choang, nhìn chằm chằm bình thuốc với ánh mắt như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng.
Mục Lương bình tĩnh hỏi:
- Ma dược chữa thương không nhiều lắm, hơn nữa không bán ra bên ngoài, ngươi muốn dùng nó để chữa thương cho ai?
Đồng tử của kỵ sĩ Người Rắn co rút lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Mục Lương.
Mục Lương thuận miệng bịa chuyện:
- Ta không có ý gì khác, nhưng ngươi phải biết rằng ma dược chữa thương ở vương quốc Huyền Vũ rất khó mua được, mỗi một bình ma dược bán ra đều phải đăng ký thông tin.
Diêu Nhi mấy lần mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Ly Nguyệt bịt miệng lại.
- Chỉ cần là Mục Lương nói thì đều là thật.
Giọng của Ly Nguyệt khẽ vang lên bên tai tiểu hầu gái.
- ...
Diêu Nhi cắn môi dưới nhịn xuống không nói.
Kỵ sĩ Người Rắn nhíu mày, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Đại nhân của ta muốn mua ma dược chữa thương, ta có thể mang các ngươi đến gặp hắn.
Ma Văn Nhĩ nhỏ giọng thầm thì:
- Đại nhân, ý của ngươi là Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn sao?
Kỵ sĩ Người Rắn liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng.