- Cọt kẹt ~~~
Hầu gái Người Rắn nhẹ nhàng đẩy ra cửa hông hậu điện, cất bước đi vào trong.
Hậu điện rất lớn, nóc nhà được mười hai cây cột đá nâng đỡ, trước hậu điện có một chiếc giường đá, lụa mỏng buông xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ nhân với vóc dáng mạn diệu nằm bên
Nữ nhân trên giường đang đắp sa mỏng, hơi thở đều đặn.
- Nữ vương đại nhân?
Hầu gái Người Rắn cung kính hành lễ.
- ...
Trong hậu điện rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt.
Hầu gái Người Rắn yên tĩnh chờ một hồi mới lên tiếng lần nữa:
- Nữ vương đại nhân, thần có việc cần bẩm báo.
Trong hậu điện lại an tĩnh một hồi, một lúc sau nữ nhân trên giường đá mới cử động, giọng nói hư nhược vang lên:
- Nói đi, có chuyện gì?
Hầu gái Người Rắn cung kính nói:
- nữ vương đại nhân, quốc vương của vương quốc Huyền Vũ Vương tới.
Trên giường lại an tĩnh lần nữa, sau đó giọng nói của nữ vương vang lên:
- Vì chuyện trợ giúp mảnh đại lục khác à?
Hầu gái Người Rắn cung kính nói:
- Hồi nữ vương đại nhân, ta không biết, Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân đang ở ngoài điện.
- Bảo hắn tiến vào đây.
Nữ vương Người Rắn suy yếu lên tiếng.
- Vâng.
Hầu gái Người Rắn thi lễ một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Một lúc sau, Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn đi vào hậu điện, cung kính hành lễ về phía nữ nhân trên giường đá.
- Bái kiến nữ vương đại nhân.
Hắn khom người xuống.
- Quốc vương vương quốc Huyền Vũ tới đây à?
Nữ nhân trên giường đá ngồi dậy, đuôi rắn màu vàng kim buông xuống giường, trên vảy rắn có văn lộ màu tím nhạt.
Kỵ Sĩ Trưởng cung kính nói:
- Đúng vậy, nữ vương đại nhân.
- Vì chuyện gì, có liên quan hệ đến việc trợ giúp đại lục cũ sao?
Nữ vương Người Rắn nhàn nhạt hỏi.
Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm túc giải thích:
- Hồi nữ vương đại nhân, quốc vương vương quốc Huyền Vũ vẫn chưa nói đến đây vì nguyên nhân gì, nhưng mà hắn có ma dược chữa thương, hẳn là sẽ có ích cho cơ thể của đại nhân.
- Cơ thể của ta như thế nào thì ta rất rõ ràng, trị không hết đâu.
Giọng nói của nữ vương Người Rắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một loại tâm trạng khám phá hết thảy.
- Nữ vương đại nhân, nếu không thử một chút thì làm sao biết được chứ?
Giọng điệu của Kỵ Sĩ Trưởng trở nên trầm thấp.
Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
- Vương quốc Sa không thể không có nữ vương đại nhân, Người Rắntộc cần ngài.
- Ta đã sống gần một ngàn năm rồi, quá lâu.
Nữ vương Người Rắn bình tĩnh lên tiếng.
- Nữ vương đại nhân, ngài có thể vĩnh sinh.
Kỵ sĩ Người Rắn nghiêm túc nói.
Giọng điệu của nữ vương bình tĩnh không lay động, nói:
- Vĩnh sinh chỉ là truyền thuyết, không ai có thể vĩnh sinh chân chính.
Trong mắt của Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, hắn cung kính nói:
- Nữ vương đại nhân, chỉ cần có thể chữa lành cơ thể thì ngài sẽ có thể vĩnh sinh.
- Đây chẳng qua là ghi chép mà thôi, bằng không thì vì sao các tổ tiên của Tộc Người Rắn đều chết hết.
Nữ vương Người Rắn co giật khóe miệng.
Tộc Người Rắn có một truyền thuyết được lưu truyền qua nhiều thế hệ, chỉ cần Người Rắn sinh ra có đuôi màu vàng kim thì chắc chắn sẽ trở thành vua của Người Rắn Tộc, dẫn dắt cả tộc đàn đi hướng phồn vinh xương thịnh.
Đồng thời Người Rắn đuôi màu vàng kim cũng sẽ được ban cho cuộc sống vĩnh sinh.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn thấp giọng hỏi:
- Nữ Vương đại nhân vẫn còn nghỉ ngơi sao?
- Ừm, hôm nay trạng thái tinh thần của nữ vương rất kém, đã ngủ rồi.
Hầu gái Người Rắn nhẹ giọng đáp lại.
Vị hầu gái Người Rắn còn lại tò mò hỏi:
- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân tới đây là có chuyện gì thế?
- Quốc vương của vương quốc Huyền Vũ tới đây, nói là muốn gặp nữ vương đại nhân.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn gật đầu nói.
…
Nữ vương Người Rắn nhàn nhạt nói:
- Truyền thuyết là truyền thuyết, đừng tin là thật, có thể sống một ngàn năm đã đủ rồi.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nghiêm túc nói:
- Nữ vương đại nhân, nếu ngài có thể sống một ngàn năm, như vậy truyền thuyết này có tính chân thực.
- Không quan trọng, đi mời quốc vương vương quốc Huyền Vũ đến phòng tiếp khách, ta sẽ đi gặp hắn.
Giọng điệu của nữ vương Người Rắn bình tĩnh trở lại.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn há miệng, mấy lần muốn nói chuyện đều nhịn xuống, cuối cùng trầm giọng bằng lòng, đứng dậy rời khỏi hậu điện.
- Thay quần áo.
Nữ vương nhàn nhạt lên tiếng.
- Vâng.
Hầu gái Người Rắn đáp một tiếng, vội vã gọi hầu gái còn lại tiến lên, nhẹ nhàng thay đổi quần áo cho nữ vương Người Rắn.
Bên kia, Tộc Người Rắn Kỵ Sĩ Trưởng đi tới bên ngoài cung điện, đám người Mục Lương còn đang chờ.
Hắn đúng mực giơ tay ra hiệu:
- Huyền Vũ bệ hạ, mời đi theo ta, nữ vương đại nhân sẽ tiếp kiến ngài ở phòng tiếp khách.
- Dẫn đường.
Mục Lương bỏ lại hai chữ, mang theo nhóm cô gái đuôi Hồ Ly đi cung điện.
- Cộp cộp cộp ~~~
Xà Lập vội vàng đuổi theo, nửa thân dưới là rắn trườn trên đá phiến trên mặt đất phát tiếng vang xào xạc.
Phòng tiếp khách ở bên cạnh phòng chính, không gian rất lớn, có từng cái ghế đá.
Toàn bộ phòng tiếp khách tràn đầy bụi bẩn, xung quanh đều tản ra khí lạnh, trên tường không có bất kỳ vật trang trí nào, chỉ có nóc nhà được khảm hơn mười viên Đá Phát Sáng.
Kỵ Sĩ Người Rắn nói với giọng khàn khàn:
- Mấy vị ngồi chờ trong chốc lát, nữ vương đại nhân chúng ta sẽ nhanh chóng tới đây.
- Tốt.
Mục Lương không thèm để ý, đôi mắt thâm thúy quét nhìn xung quanh.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Hầu gái Người Rắn bưng trái cây và rượu đi vào, lần lượt đặt trên bàn đá trước mặt đám người Mục Lương.
- Các vị đại nhân, mời ăn chút gì trước đi.
Hầu gái Người Rắn cung kính nói.
- Tốt.
Hồ Tiên nhấc mắt lên rồi khẽ liếc nhìn hầu gái, đôi mắt đẹp hiện ra ý cười.
Khuôn mặt của hầu gái Người Rắn ửng đỏ, vội vã ôm khay cúi đầu, lắc eo nhỏ xoay người rời khỏi.
Trước khi đi ra khỏi phòng tiếp khách, cô len lén liếc nhìn cô gái đuôi Hồ Ly lần nữa, gương mặt càng đỏ hơn.
Hồ Tiên hơi nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng không dứt.
Mục Lương buồn cười liếc cô gái đuôi Hồ Ly, cười nói:
- Ngay cả nữ mà ngươi cũng không tha sao?
- Ta có làm gì đâu nào, chỉ trách ta quá xinh đẹp thôi.
Hồ Tiên ngạo nghễ hất cằm lên, vươn tay vén tóc mai.
- Ừ, ngươi nói đúng.
Mục Lương cười một tiếng.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên hiện ra ý cười, phong tình vạn chủng trợn mắt với hắn một cái.
Cô cầm một viên trái cây trong khay lên, sau khi cắn một miếng thì không khỏi cau mày.
- Quá chua, trong miệng ta toàn là vị lạ.
Hồ Tiên run run lỗ tai, cố nhịn chua ăn hết.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Vậy thì đừng ăn nữa.
Khoé miệng của Kỵ Sĩ Trưởng giật giật, hắn rất muốn nói một tiếng, trái cây trong khay gọi là táo mỹ, là đặc sản của vương quốc Sa Ốc Đảo.
Táo mỹ rất được Tộc Người Rắn yêu thích bởi vì nó có thể kết quả suốt bốn mùa, trong lúc không có thương nhân vận chuyển trái cây tới đây thì bọn họ chỉ có thể ăn loại quả này.
- Rượu này cũng thế, hương vị kì quái.
Ly Nguyệt nhấp miếng rượu hơi đục ngầu, chau mày nói.