Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 160 - Chương 2806 - Ngay Cả Nữ Mà Ngươi Cũng Không Tha Sao?

Chương 2806 - Ngay Cả Nữ Mà Ngươi Cũng Không Tha Sao?
Chương 2806 - Ngay Cả Nữ Mà Ngươi Cũng Không Tha Sao?

Mục Lương liếc nhìn bình rượu, chất lỏng bên trong đục ngầu như nước sông Hoàng Hà.

- Loạt soạt loạt soạt ~~~~

Hắn muốn nói gì đó thì lỗ tai nghe được âm thanh bên ngoài phòng tiếp khách.

Kỵ Sĩ Trưởng nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Nữ vương đại nhân tới.

Mục Lương và những người khác ngước mắt lên, nhìn về phía cửa phòng tiếp khách, một bóng dáng yểu điệu tiến vào phòng tiếp khách, phía sau là hai vị hầu gái Người Rắn.

Bóng dáng mạn diệu kia đồng dạng là nữ xà, cô có một chiếc đuôi rắn màu vàng kim, phía trên là văn lộ màu tím gia tăng thêm vài phần thần bí.

Tóc của cô là màu tím nhạt, gương mặt xinh đẹp được che lại hơn phân nửa bằng một chiếc khăn lụa mỏng.

Nữ nhân mặc váy dài màu trắng, một bộ phận kéo trên mặt đất che lại nửa cái đuôi, theo cô di chuyển về phía trước.

- Mục Lương các hạ, lần đầu tiên gặp mặt.

Nữ vương Người Rắn gật đầu chào hỏi Mục Lương, bị hầu gái đỡ lấy ngồi ở chủ vị.

Mục Lương mỉm cười:

- Gặp các hạ một lần thật sự không dễ dàng.

Ôn Sa chớp chớp đôi mắt màu vàng tím, chậm rãi nói:

- Là do cơ thể ta không tốt, làm chậm trễ các vị.

- Lần này chúng ta tới đây chủ yếu là vì chuyện trợ giúp đại lục cũ.

Mục Lương đi thẳng vào chủ đề.

Ôn Sa chậm rãi giải thích:

- Không phải chúng ta không muốn trợ giúp, thật sự là bởi vì người trong vương quốc Sa quá ít, tổng nhân khẩu của Tộc Người Rắn chúng ta không cao hơn 50 ngàn người, đại đa số còn là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.

- Nhân khẩu của Tộc Người Rắn ít như vậy à?

Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.

Ôn Sa dựa lưng ra sau, tư thái đã thả lỏng hơn một chút, nói:

- Trước đây càng ít hơn, mấy năm nay chúng ta chú trọng sinh sôi nảy nở đời kế tiếp cho nên nhân khẩu mới tăng nhanh một ít.

Hiện tại cô ngồi thẳng người đều cảm thấy mệt muốn chết, cho nên có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, nếu như không phải bởi vì đám người Mục Lương đến thì cô đều nằm ngay cả lúc xử lý sự vụ trong vương quốc Sa.

Mục Lương trầm mặc một hồi, nhân số Tộc Người Rắn quá ít, muốn trợ giúp đại lục cũ chỉ sợ không thể phái ra được bao nhiêu cường giả.

- Bên trong vương quốc Sa còn có những người thú khác.

Ly Nguyệt nhàn nhạt nói.

Ôn Sa thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm, ta sẽ an bài, chỉ là có lẽ nhân số sẽ không được nhiều lắm.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn trầm giọng nói:

- Thực lực tổng hợp của vương quốc Sa Chúng ta vốn dĩ không mạnh, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt quá kém nên không có giá trị bị công chiếm, bằng không thì những vương quốc nhân loại xung quanh đã sớm chiếm đoạt chúng ta rồi.

- Đây là sự thật.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

Trước khi đi tới vương quốc Sa thì hắn đã xem qua một ít tin tình báo, vào một ngàn năm trước, vương quốc xung quanh từng khai chiến với vương quốc Sa, kết quả đương nhiên là chiến thắng.

Nhưng mà vương quốc Sa quá cằn cỗi làm cho vương quốc nhân loại bất đắc dĩ, tình nguyện từ bỏ cũng không muốn lãng phí nhân lực đi xâm chiếm.

Quản lý một vương quốc rất tốn thời gian và sức lực, vì một vương quốc sa mạc cằn cỗi như thế, hơn nữa còn là vương quốc của người thú, tất cả đều không đáng giá.

- Khụ khụ ~~~

Ôn Sa ho khan vài tiếng, khuôn mặt dưới khăn lụa trắng bệch.

- Nữ vương đại nhân, ngài không sao chứ?

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn quan tâm hỏi.

- Ta không sao.

Ôn Sa nhẹ nhàng vung tay lên, ngăn cản Kỵ Sĩ Trưởng đi lên trước.

Mục Lương bình tĩnh nhìn chăm chú vào Ôn Sa, ánh mắt mang theo sự dò xét.

Nữ vương Người Rắn ngước mắt liếc nhìn hắn, trong lòng thất kinh, giống như bị đối phương xem thấu bản thân.

- Ngươi sắp chết.

Mục Lương giải thích ngắn gọn.

- To gan!

Đôi mắt của Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn trợn tròn, phẫn nộ nhìn về phía hắn.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn.

- Được rồi, không có gì đâu.

Ôn Sa giơ tay lên ra hiệu.

Ngón tay của cô nắm chặt lại, sau đó nhanh chóng buông ra, bình tĩnh nói:

- Ánh mắt của các hạ thật tốt.

Mục Lương nhấn mạnh từng chữ:

- Tình trạng của ngươi thật không tốt, nếu không trị liệu thì sống không qua tháng này.

- ...

Ôn Sa trầm mặc.

Trên mặt Kỵ Sĩ Trưởng lộ vẻ kinh ngạc, nữ vương đại nhân không thể sống qua tháng này sao?

Trong lòng hắn trầm xuống, nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt nhờ giúp đỡ, khom người quỳ lạy nói:

- Xin Huyền Vũ bệ hạ dùng ma dược chữa thương cứu lấy nữ vương của chúng ta.

- Xin Huyền Vũ bệ hạ hãy cứu nữ vương của chúng ta.

Hai hầu gái Người Rắn đều khom người quỳ lạy, hai tay dán sát mặt đất, thân thể dường như song song với sàn nhà.

- Ma dược chữa thương hẳn là vô dụng đối với cô ta.

Lời nói của Mục Lương làm cho trong lòng các Người Rắn đều trầm xuống.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nhìn Mục Lương, giọng nói trở nên khàn khàn:

- Làm sao lại có chuyện như thế được, không phải mọi người đều nói ma dược chữa thương của vương quốc Huyền Vũ là tốt nhất sao?

- Ai nói với ngươi như vậy?

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên nhìn về phía Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn.

- Những tay thương nhân và quý tộc nhân loại đều nói như vậy.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn đáp, trong lòng có chút tuyệt vọng.

Từ sau khi cơ thể của nữ vương Người Rắn xảy ra vấn đề, hắn đã phái người đi hỏi thăm xung quanh, muốn tìm được phương pháp chữa trị cho Ôn Sa.

Trải qua hơn một tháng tìm hiểu tin tức dài dằng dặc, cuối cùng thuộc hạ trở về nói cho hắn biết, ma dược chữa thương của vương quốc Huyền Vũ có lẽ sẽ hữu hiệu đối với bệnh tình của nữ vương đại nhân.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên:

- Đúng là ma dược chữa thương rất tốt, nhưng chỉ có thể trị liệu bệnh tật thông thường, đối với những người sắp chết như cô ta thì chẳng có ích lợi gì cả.

Lời của hắn như một con dao xé rách hy vọng của Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn, thần sắc tuyệt vọng leo lên mặt của hắn.

- Huyền Vũ bệ hạ, ngoại trừ ma dược chữa thương thì ngài còn có loại ma dược nào tốt hơn không?

Giọng nói của Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn run nhè nhẹ, nhớ tới hội đấu giá mà vương quốc Huyền Vũ tổ chức.

- Đủ rồi.

Giọng nói mệt mỏi của Ôn Sa vang lên.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói mang theo tia khàn khàn:

- Sống chết có số, ta sống lâu như vậy cũng đã đủ rồi.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn là người mà cô nhìn từ bé đến lớn lên, cô đã đến tình trạng phải chết, không hy vọng đối phương vì biến cố không thể thay đổi mà ăn nói khép nép như vậy.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn ngẩng mặt lên, trầm giọng nói:

- Nữ vương đại nhân, Tộc Người Rắn không thể không có ngài, vương quốc Sa cũng không thể không có ngài.

Từ khi Ôn Sa sinh ra, Tộc Người Rắn không còn giáng sinh Người Rắn với đuôi màu vàng kim nữa, đến bây giờ vẫn chưa có người nhận lấy vị trí của nữ vương Người Rắn.

Bình Luận (0)
Comment