Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 161 - Chương 2807 - Gỡ Khăn Che Mặt Của Ngươi Xuống

Chương 2807 - Gỡ Khăn Che Mặt Của Ngươi Xuống
Chương 2807 - Gỡ Khăn Che Mặt Của Ngươi Xuống

Giọng nói của Ôn Sa mang theo một tia buồn bã, cô nhàn nhạt nói:

- Đủ rồi, sau khi ta chết thì ngươi chính là quốc vương của vương quốc Sa, ngươi vẫn có thể mang Tộc Người Rắn tiến về phía trước.

- Nữ vương đại nhân!

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn lại quỳ rạp xuống đất lần nữa.

Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo sự bi thống:

- Xin đại nhân đừng nói lời như vậy, ta sẽ không trở thành quốc vương.

- Ai~

Ôn Sa thở dài một tiếng, tay xoa huyệt thái dương chậm rãi buông xuống, vẻ mặt dưới khăn che càng trắng hơn.

- Chữa trị hẳn là rất khó, nhưng mà sống lâu thêm mấy năm là không có vấn đề.

Âm thanh trong trẻo vang lên khiến cho các Người Rắn đều ngẩn ra, ngay sau đó thần sắc mừng như điên leo lên khuôn mặt của bọn họ.

- Thật vậy chăng?

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn vội ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lương, trong tròng mắt dựng đứng lại lần nữa tràn ngập thần sắc hy vọng.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu:

- Ừm.

- Biện pháp gì thế?

Ôn Sa hơi nhíu mi, trong lòng sinh ra một tia hy vọng.

Là người đều sợ chết, cô cũng không ngoại lệ, nếu như có thể sống lâu mấy năm thì cô đương nhiên là nguyện ý.

Mục Lương bình thản nói:

- Biện pháp thì rất nhiều, có thể thử từng cái một.

- Vậy tất cả đều thử một lần đi!

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn kích động nói.

Mục Lương quay đầu nhìn hắn, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh không chút gợn sóng.

Đôi mắt màu vàng tím của Ôn Sa lóe sáng, hỏi thẳng:

- Ngươi cần ta trả giá cái gì?

Mục Lương nhìn nữ nhân, đột nhiên hỏi:

- Thực lực nguyên bản của ngươi hẳn là cấp Thánh, ta nói đúng chứ?

Ôn Sa mím môi, sau đó phóng khoáng gật đầu:

- Đúng vậy.

- Gỡ khăn che mặt của ngươi xuống.

Mục Lương tiếp tục nói.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nghe vậy đôi mắt lập tức trợn to, nhìn chằm chằm Mục Lương, trong lòng sinh ra suy nghĩ hoang đường, lẽ nào tên nhân loại này coi trọng nữ vương đại nhân?

Hắn nhìn về phía Hồ Tiên, không khỏi bị lung lay bởi dung mạo tuyệt sắc của đối phương, vội vã dời ánh mắt sang chỗ khác, trong lòng lại hủy bỏ suy đoán hoang đường kia.

Tuy Ôn Sa rất xinh đẹp, nhưng so sánh với mỹ nhân tuyệt thế như cô gái đuôi Hồ Ly thì vẫn còn kém một bậc.

Vẻ mặt của Hồ Tiên bình tĩnh, cô cũng không cảm thấy Mục Lương coi trọng nhan sắc của Ôn Sa, tự tin này cô vẫn phải có.

Lấy sự hiểu biết của cô đối với Mục Lương, hắn không phải là người như thế.

- Tốt.

Ôn Sa chỉ hơi do dự một chút, giơ tay bóc khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo lại không có bao nhiêu huyết sắc.

- Nữ vương đại nhân.

Các Người Rắn đều cúi đầu.

Mục Lương quan sát gương mặt của Ôn Sa, đôi mắt thâm thúy là một mảnh tinh thuần.

Hắn chậm rãi gật đầu một cái, bình thản nói:

- Được rồi.

Khóe miệng của Ôn Sa co giật một cái, không hiểu rõ ý tứ Mục Lương, cô không đeo khăn che mặt lại, chờ đợi Mục Lương đưa ra điều kiện.

Mục Lương chậm rãi dựa lưng ra phía sau rồi nhàn nhạt nói:

- Ta có thể giúp ngươi sống thêm mấy năm, điều kiện là ngươi phải đi với ta đến đại lục cũ hỗ trợ dọn dẹp Hư Quỷ.

Muốn suy yếu thực lực của Hư Tộc thì cần phải có rất nhiều cường giả, thực lực cấp Thánh giống như Ôn Sa rất thích hợp.

Cô ta vốn dĩ là người sắp chết, sau khi hắn giúp cô kéo dài tính mạng thì đối phương nên thể giá hiện tại trị của bản thân, chờ khi nào giải quyết xong Hư Tộc thì Ôn Sa có thể trở về tiếp tục làm nữ vương vương quốc Sa.

Ôn Sa hơi nhíu mày, suy nghĩ về lợi và hại của giao dịch này.

Kỵ Sĩ Trưởng mấy lần mở miệng muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới Ôn Sa có lẽ không thể sống qua tháng này thì lại cảm thấy điều kiện của giao dịch này không quá đáng.

- Huyền Vũ bệ hạ, chẳng lẽ không có điều kiện giao dịch khác sao?

Xà Lập không khỏi hỏi.

Mục Lương thuận miệng đáp:

- Ví dụ như một tháng sau hạ táng nữ vương của các ngươi?

- ...

Xà Lập ngậm miệng lại.

- Được rồi, ta đồng ý với ngươi.

Ôn Sa hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.

Cô đã nghĩ thông suốt, chỉ cần có thể sống sót, sống thêm một ngày đều là kiếm lời, dù cho đến cuối cùng cô chết ở đại lục cũ thì vẫn là không lỗ.

- Rất tốt.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, hài lòng gật đầu.

Hắn đứng lên, chậm rãi đi về phía chủ vị, sau khi tới gần có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người cô ta.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn khẩn trương nhìn hai người, trong lòng vừa thấp thỏm vừa lo sợ.

Ôn Sa nhìn chăm chú vào Mục Lương, bốn mắt nhìn nhau, cô đỏ mặt rũ mắt xuống trước.

- Vậy thử biện pháp thứ nhất trước đi.

Mục Lương vươn tay ra, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi đánh vào trong người nữ vương Người Rắn.

- Ong ong ong ~~~

Khí tức sinh mệnh nồng nặc khuếch tán ở bên trong phòng tiếp khách, làm cho tất cả người ở đây đều cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng lại.

Ôn Sa dần dần nhắm mắt, cảm thụ nguyên tố sinh mệnh tiến vào trong cơ thể rồi lan tỏa khắp toàn thân, làm dịu gân cốt huyết nhục trong cơ thể, làm cho huyết dịch thiếu sức sống lại hoạt bát lần nữa.

Ở trong ánh mắt tò mò và mong đợi của mọi người, vẻ mặt của cô dần trở nên hồng hào với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, khác hẳn với dáng vẻ như sắp chết trước đó.

- Thật tốt quá, nó có hiệu quả rồi!

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Hiệu quả không lớn, chỉ có thể sống qua tháng này thôi.

Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nghe vậy thì nụ cười trên mặt cứng đờ, khoé miệng lại biến thành một đường thẳng lần nữa.

Ôn Sa mở mắt ra, ôn hòa nói:

- Ngươi nói không sai, nhưng mà ta cảm giác cơ thể đã khá hơn rất nhiều.

Sau khi cơ thể hấp thu nguyên tố sinh mệnh, cô cảm giác như được sinh ra lần nữa.

- Ừm, vậy thử xem biện pháp thứ hai.

Mục Lương nói, thần sắc trên mặt không thay đổi, giống như trước khi dùng nguyên tố sinh mệnh thì đã dự liệu đến kết quả.

- Tốt.

Ôn Sa mỉm cười gật đầu, như đã nhìn thấu sinh tử.

Mục Lương lại vươn tay lần nữa, đầu ngón tay ngưng tụ ra một giọt Nước Mắt Thiên Sứ, giọt nước màu xanh phỉ thúy giống như là bảo thạch.

- Đây là cái gì thế?

Ôn Sa tò mò hỏi.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu:

- Nước Mắt Thiên Sứ cấp 10.

Ôn Sa chớp chớp đôi mắt màu vàng tím, cô không biết Đôi Cánh Thiên Sứ là cái gì, đương nhiên là cũng không nhận thức Nước Mắt Thiên Sứ.

- Há miệng, nuốt nó.

Mục Lương nhẹ nhàng búng tay về phía trước, Nước Mắt Thiên Sứ màu xanh lục bay ra, đến gần đôi môi đỏ mọng của nữ vương Người Rắn.

Ôn Sa tập trung ý chí, môi đỏ mở ra nuốt xuống Nước Mắt Thiên Sứ.

Nước Mắt Thiên Sứ vừa vào miệng đã lập tức hóa thành một dòng nước ấm và chảy xuôi vào trong cơ thể, cô có thể rõ ràng cảm nhận được huyết nhục trong cơ thể được làm dịu lần nữa.

Mấy phút sau, Ôn Sa mở mắt lần nữa, mái tóc dài trở nên sáng bóng, giống như là được phủ thêm một lớp màng bảo vệ.

- Cảm giác thế nào?

Mục Lương hỏi.

Bình Luận (0)
Comment