Khóe môi của Ôn Sa cong lên, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh:
- Tốt hơn nhiều so với trước kia, cảm giác ta có thể đại chiến ba ngày ba đêm với Hư Tộc.
- Đưa tay cho ta.
Mục Lương xòe bàn tay ra.
Vành tai của Ôn Sa ửng đỏ, nhẹ nhàng đặt bàn tay mảnh khảnh của mình lên lòng bàn tay đối phương.
Mục Lương nắm tay cô, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng nắm cổ tay của nữ nhân, bắt đầu kiểm tra tình huống cơ thể của nữ vương Người Rắn.
Hồ Tiên run run đôi tai Hồ Ly, nhìn chăm chú vào bàn tay tiếp xúc của hai người, trong đôi mắt màu đỏ rực hiện lên tia sáng hứng thú.
Mục Lương buông tay Ôn Sa, nói:
- Thọ mệnh đã cộng thêm chừng nửa năm nữa.
- Nửa năm sao? Vậy đã đủ rồi.
Nụ cười trên mặt Ôn Sa làm cho Mục Lương thất thần trong một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh hắn đã phục hồi tinh thần lại.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn lo lắng hỏi:
- Không phải có thể sống lâu thêm mấy năm sao?
- Như vậy đã đủ rồi.
Ôn Sa bất mãn nhìn về phía Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn.
- Trị liệu còn chưa kết thúc, ngươi gấp cái gì?
Mục Lương nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn cười xấu hổ hai tiếng, vội vã ngậm miệng lại, rất sợ chọc giận Mục Lương, nếu như đối phương không vui không muốn trị liệu cho nữ vương Người Rắn nữa thì bây giờ ta phải làm sao đây?
Ôn Sa kinh ngạc nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Còn có thể tiếp tục sao?
- Ừm, chúng ta thử biện pháp tiếp theo.
Mục Lương gật đầu với vẻ mặt không thay đổi.
Hắn lại vươn tay một lần nữa, nguyên tố sinh mệnh nhanh chóng hội tụ tại đầu ngón tay, một giọt Nước Suối Sinh Mệnh óng ánh trong suốt như bảo thạch ngưng tụ lại.
Yết hầu của Ôn Sa nhấp nhô, chỉ hít một hơi khí tức sinh mệnh tản ra đã khiến cô cảm giác cả người nhũn ra, giống như bị say.
- Há miệng.
Mục Lương lên tiếng lần nữa.
Ôn Sa hé môi đỏ mọng không chút do dự, Nước Suối Sinh Mệnh đã bị nam nhân bắn vào trong miệng cô.
Mục Lương nhắc nhở:
- Tập trung tinh thần hấp thu nó.
Ôn Sa lập tức nhắm mắt, đuôi rắn màu vàng kim cuộn lại thành hình tròn, mái tóc dài không gió mà bay.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Nước Suối Sinh Mệnh ít nhất cũng có thể giúp cô ấy sống lâu thêm mười năm.
- Không đâu, ít nhất cũng phải tăng lên ba mươi năm thọ mệnh.
Mục Lương ôn hòa nói.
Nước Suối Sinh Mệnh mà hắn ngưng tụ ra là loại cao cấp nhất, cũng là Nước Suối Sinh Mệnh mà sau khi Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa mới có thể ngưng tụ ra, ít nhất có thể gia tăng ba mươi năm thọ mệnh, hơn nữa còn có thể làm cho người chết trong vòng ba ngày sống lại.
- Ba mươi năm!
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nghe vậy tim đập nhanh hơn, đây là thật sao?
Hồ Tiên mở to mắt nhìn về phía Mục Lương:
- Ngươi dùng Nước Suối Sinh Mệnh tốt nhất à?
- Ừm.
Mục Lương mỉm cười.
- Thật là lãng phí.
Hồ Tiên thở dài một tiếng.
Cô là thương nhân, lấy lợi ích làm đầu, giúp Ôn Sa sống lâu ít nhất ba mươi năm lại chỉ đổi lấy việc cô ta đi đối phó với Hư Tộc, vụ giao dịch này thật sự không có lời.
- Không lỗ, yên tâm đi.
Mục Lương vỗ vai cô gái đuôi Hồ Ly.
Đúng là không lỗ, ba mươi năm thọ mệnh để đổi lấy chiến lực cấp Thánh, thật sự không lỗ.
Hồ Tiên trợn trắng mắt với Mục Lương, Nước Suối Sinh Mệnh cực kỳ hiếm hoi, nhưng mà đó là vật sở hữu của Mục Lương, cô cũng sẽ không nói cái gì.
Thời gian trôi qua, nửa giờ sau Ôn Sa mới hấp thu hết trong cơ thể Nước Suối Sinh Mệnh.
- Anh ~~~
Cô không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Mục Lương nhìn về phía nữ vương Người Rắn, bình tĩnh hỏi:
- Cảm giác thế nào rồi?
Hai mắt của Ôn Sa sáng lấp lánh, cô vui vẻ nói:
- Cảm giác như là được tái sinh vậy, trong cơ thể có sức lực vô tận như là dùng không hết.
Mục Lương vươn tay, nắm lấy cổ tay của nữ nhân, kiểm tra cơ thể của đối phương lần nữa.
Ôn Sa cắn môi dưới, ánh mắt sáng quắc nhìn Mục Lương, giống như là muốn khắc hoạ hình dáng của nam nhân vào trong tâm trí.
Mục Lương mở mắt ra, buông tay nữ nhân rồi nói:
- Được rồi, ngươi có thêm ba mươi năm thọ mệnh, cộng thêm trị liệu trước đó, sống thêm ba mươi lăm năm là không có vấn đề.
- Ba mươi lăm năm thọ mệnh?
Ôn Sa ngẩn ngơ, nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt khó tin.
- Thật tốt quá.
Kỵ sĩ Người Rắn kinh ngạc và vui mừng lên tiếng, chỉ cần nhìn khuôn mặt là có thể nhận ra tinh thần của nữ vương đại nhân đã không còn uể oải, không giống như là người sắp chết nữa.
- Chúc mừng nữ vương đại nhân.
Toàn bộ hầu gái hành lễ Người Rắn, phát ra sự kích động và mừng rỡ từ tận đáy lòng.
Ôn Sa phục hồi tinh thần lại từ trong vui mừng, cô kinh ngạc nhìn Mục Lương, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp.
Hồ Tiên cũng hào phóng nói chúc mừng:
- Chúc mừng ngươi có được một cuộc sống mới.
- Cảm ơn.
Ôn Sa nói với thần sắc trịnh trọng.
Mục Lương bình thản nói:
- Đây chỉ là một giao dịch mà thôi, ta cho ngươi tám ngày để xử lý sự vụ ở vương quốc Sa, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến vương quốc Huyền Vũ.
Hắn vẫn còn vài vương quốc chưa đi, chờ khi nào xong việc rồi lại trở về vương quốc Sa tiếp Ôn Sa trở về vương quốc Huyền Vũ, sau đó mới an bài cô ấy đi trợ giúp đại lục cũ.
- Tốt.
Ôn Sa gật đầu đồng ý.
Trong lòng của cô đã có tính toán, khi mình đi rồi sẽ để Kỵ Sĩ Trưởng quản lý vương quốc Sa.
Vương quốc Sa cằn cỗi tràn đầy hoang mạc, chỉ có hơn một trăm ốc đảo, việc quản lý dễ dàng hơn những vương quốc khác nhiều, một mình Kỵ Sĩ Trưởng quản lý là đủ rồi.
Mục Lương bình thản nói:
- Trong vòng ba ngày, thực lực của ngươi sẽ khôi phục trở lại cấp Thánh.
Sau khi cơ thể của Ôn Sa xảy ra vấn đề thì thực lực đã rơi xuống dưới cấp Thánh, nếu như Mục Lương tới chậm chút thì thực lực của cô ấy còn có thể rớt xuống Chí Tôn, thậm chí là cấp Vương.
Hiện tại cơ thể của cô đã được chữa khỏi, cảnh giới rơi xuống chẳng mấy chốc sẽ được khôi phục như trước.
- Tốt.
Ôn Sa kích động gật đầu.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng:
- Nếu không còn chuyện khác thì chúng ta đi trước đây.
Ôn Sa vội vàng nói:
- Chờ đã, bên ngoài hẳn là đã tối rồi, mọi người ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm đi.
Ly Nguyệt giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã là tám giờ tối, bên ngoài đúng là đã tối đen.
Mục Lương nhướng mày, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng và cô gái đuôi Hồ Ly.
- Ta thế nào cũng được.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Vậy ở lại đây nghỉ ngơi qua đêm, hừng đông lại đi.
- Tốt.
Mục Lương gật đầu đồng ý.
- Ta sai người hầu chuẩn bị dạ yến, chuyện tốt như vậy phải chúc mừng mới được!
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn kích động nói.
Hồ Tiên và Ly Nguyệt nghe vậy thần sắc trên mặt chợt cứng đờ.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, hắn mỉm cười nói:
- Bảo Diêu Nhi đi hỗ trợ, hãy cho bọn họ nếm thử mỹ thực của vương quốc Huyền Vũ chúng ta.
- Vâng ạ.
Diêu Nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Hồ Tiên và Ly Nguyệt nghe vậy mới thở phào một hơi, các cô không muốn ăn thức ăn ở đây thêm lần nào nữa, thật sự là quá khó nuốt.