Bóng đêm bao phủ, bên trong quán rượu gần hồ bảy màu ở ốc đảo số một.
Ba người Bất Hủ Chúng tụ tập một chỗ, đứng ở trước cửa sổ một căn phòng riêng lầu bốn, nhìn về phía hồ lớn tỏa ra ánh sáng êm dịu ở phía xa.
Sau khi trời tối, hồ nước ở ốc đảo số một phát ra ánh sáng nhàn nhạt rất giống ánh trăng ở trên bầu trời.
Lão bà gỡ mũ trùm trên đầu xuống, khàn khàn hỏi:
- Trời tối rồi, lúc nào ra tay đây?
Lão giả trầm giọng nói:
- Không vội, trời vừa mới tối không lâu, người trong cung điện còn chưa nghỉ ngơi, hiện tại đi qua rất dễ bị phát hiện.
- Đúng vậy, đợi lát nữa lại hành động.
Thanh niên ngáp một cái, xoay người ngồi xuống giường gỗ.
Lão bà cố nén sự bất mãn trong lòng, quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống cung điện trong hồ một lần nữa.
Đêm nay trăng sáng sao thưa, hồ lớn toả ra nguyệt quang rạng ngời rực rỡ, quần thể cung điện được chiếu sáng, nếu như hồ lớn là sân khấu, như vậy quần thể cung điện kia chính là sự tồn tại bắt mắt nhất.
- Chúng ta bơi qua đó từ đáy hồ thật sự ổn chứ?
Lão bà nói với giọng khàn khàn.
Thanh niên vẫn nhắm mắt, lời nói lại mang theo tia trào phúng:
- Nếu ngươi có biện pháp tốt hơn thì cứ nói, nếu không có thì ngậm miệng lại.
Da mặt của lão bà run một cái, quay đầu căm tức nhìn thanh niên, năm lần bảy lượt bị phản bác khiến trong lòng bà tràn đầy sự phẫn nộ.
- A, ngươi muốn ra tay với ta sao?
Thanh niên kia dường như cảm nhận được cái gì đó, hắn hơi ngửa đầu nhìn về phía lão bà, nhếch mép cười.
Lão giả vội vã lắc mình chen vào giữa hai người, ngăn cách tầm mắt của bọn họ, nhức đầu nói:
- Được rồi, các ngươi đừng làm rộn, sắp đến giờ hành động rồi, đừng xích mích với nhau nữa.
- Chậc ~~~
Thanh niên bĩu môi, cảm thấy không thú vị nên lại nhắm mắt.
Lão bà hít sâu mấy hơi, tức giận trừng lão giả một cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- ...
Đuôi chân mày của lão giả khẽ run, đè xuống sự phẫn nộ trong lòng, tự an ủi rằng tất cả đều là vì hành động thuận lợi, tức giận có hại cho sức khỏe.
Thời gian trôi qua, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Lão bà mở mắt ra, nhìn về phía người trẻ tuổi trên giường, nghe được tiếng hít thở đều đặn của đối phương, trong lòng suy đoán chẳng lẽ là hắn ta ngủ rồi.
- Đến lúc rồi, có thể hành động.
Giọng nói trầm muộn của lão giả vang lên.
- Xoát ~~~
Ngay sau đó, lão giả và thanh niên đang nằm trên giường lập tức mở mắt ra rồi đứng bật dậy.
- Đi thôi.
Hắn vỗ vỗ ống tay áo nhăn nhúm do nằm ngủ, đôi mắt sáng như sao trời.
Ba người liếc nhìn nhau, đi xuống lầu lặng yên không một tiếng động.
Đường phố lúc này tối đen như mực, chỉ có hồ lớn là nguồn sáng duy nhất.
Ba người thuận lợi đi tới bên hồ, nhìn mặt hồ bị gió đêm thổi ra từng vòng sóng gợn lăn tăn, mấy người lại nhìn nhau lần nữa, thấp giọng trao đổi.
- Ta đi xuống trước, các ngươi đuổi theo sau.
Lão giả thấp giọng mở miệng.
- Chú ý an toàn.
Lão bà nhỏ giọng căn dặn một câu.
- Ừm.
Lão giả khẽ gật đầu, cất bước đi vào trong nước hồ, từng vòng gợn nước khuếch tán ra.
Hắn bơi về phía đáy hồ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Mặc Đình và lão bà.
Mặc Đình im lặng không nói lời nào, thong thả cất bước vào trong hồ nước, hồ nước lạnh như băng bao vây lấy cơ thể hắn, chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn bộ đỉnh đầu.
Lão bà ngắm nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không ai mới bước xuống hồ.
Lấy thực lực của ba người, dù cho không dùng ma dược Tị Thuỷ thì cũng có thể ở dưới nước hơn nửa giờ.
Mặc dù đáy hồ không tỏa sáng giống như mặt hồ nhưng mà cũng có tia sáng, có thể nhìn thấy đất cát ở đáy hồ.
- Ục ục ục ~~~
Mặc Đình ngắm nhìn xung quanh, trong tầm mắt chỉ có nước và cát đá, không thấy thứ khác.
Trong lòng hắn không khỏi thất vọng, không phải nói dưới đáy hồ có bảo vật kinh thế sao, tại sao bây giờ hắn lại không thấy gì cả.
Nam nhân nhanh chóng thoải mái trở lại, nếu như đáy hồ thật sự có bảo vật, vậy thì cũng bị Tộc Người Rắn chiếm lấy từ lâu rồi, không thể nào còn ở đây được.
- Ục ục ục ~~~
Mặc Đình bơi tới trước, đuổi theo bóng dáng của lão giả.
Hắn rất cảnh giác, khi bơi thì đôi mắt vẫn luôn ngó nghiêng xung quanh, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.
Ba người bình an vô sự đi tới giữa hồ, trước mặt là một khối đá lớn, đó là nền của quần thể cung điện.
Cát nơi đáy hồ rất mềm, cần đá lớn để chống đỡ, nếu như không có khối đá lớn này thì không cách nào xây quần thể cung điện trong hồ được.
Ở đáy hồ, ba người tụ chung một chỗ, giao lưu bằng động tác tay.
Lão giả vươn tay chỉ lên đỉnh đầu, ý bảo hai người bắt đầu nổi lên mặt nước, sau đó cùng nhau hành động.
Mặc Đình và lão bà gật đầu, đong đưa hai chân bơi về phía mặt hồ.
- Ục ục ục ~~~
Động tác bơi của ba người làm cho nước trong hồ sản sinh liên tiếp bọt khí, nhanh chóng khiến kỵ sĩ Người Rắn đang tuần tra xung quanh cung điện chú ý tới.
- Đó là cái gì thế?
Kỵ sĩ Người Rắn đi tới bờ hồ dọc theo quảng trường nhỏ, cúi người nhìn chăm chú vào gợn sóng không ngừng xuất hiện.
Một vị kỵ sĩ Người Rắn lớn tuổi nói không chút để ý:
- Đừng nói chuyện giật gân, chắc là cá trong hồ đang bơi thôi.
- Ta cảm thấy không giống cho lắm, hơn nữa trong hồ này lại không có cá.
Kỵ sĩ Người Rắn trẻ tuổi nhíu mày.
Kỵ sĩ Người Rắn lớn tuổi nghe vậy vẻ mặt mới trở nên nghiêm túc, hắn canh gác ở đây quá lâu, đã sắp quên mất chuyện này.
Nhóm kỵ sĩ tụ tập ở bờ hồ, nhìn chăm chú vào từng chuỗi bọt khí nổi lên từ đáy hồ.
- Rào rào ~~~
Mấy hơi sau, ba bóng đen vọt ra khỏi mặt nước, nhanh chóng tới gần kỵ sĩ Người Rắn, bọn hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vặn gãy cổ.
- Thật là dễ dàng.
Khóe môi của Mặc Đình cong lên, thuận tay ném thi thể tắt thở sang một bên.
- Không được buông lỏng cảnh giác, thực lực của nữ vương Người Rắn không yếu.
Lão bà thấp giọng nhắc nhở.
- Đi thôi, vào cung điện.
Mặc Đình bĩu môi, cất bước đi tới cửa chính cung điện.
Lão bà liếc nhìn thi thể đầy đất, sau đó im lặng đuổi theo, bà chỉ nghĩ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ sau đó trở về.
Bên trong cung điện, đám người Mục Lương và Hồ Tiên vừa mới thưởng thức xong bữa tối, Diêu Nhi hỗ trợ pha trà tiêu thực.
Ở chủ vị, khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Sa ửng đỏ, hiển nhiên là do uống quá nhiều rượu, đây là rượu do Mục Lương mang tới, hai bình là đủ để cô say khướt.
- Nấc ~~~
Ôn Sa ợ ra mùi rượu, đôi mắt màu vàng tím sáng ngời, khen ngợi:
- Rượu này uống ngon thật, ta sống một ngàn năm nhưng đây là loại rượu ngon nhất mà ta uống qua.
- Một ngàn năm?
Mục Lương hơi nhướng mày.
Tay của Diêu Nhi run lên, kinh ngạc nói:
- Bệ hạ, cô ấy không nói dối.
- Nữ vương đại nhân, ngài say rồi.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn cảm thấy nhức đầu, ngày thường đại nhân uống bao nhiêu rượu cũng không say, tại sao lần này mới hai bình đã say bí giống như vậy rồi, lại còn nói ra bí mật lớn nhất của mình!