Lão bà rống giận:
- Đáng chết, mau thả ta ra!
- Nếu ngươi không câm miệng thì coi chừng ta cắt lưỡi ngươi.
Hồ Tiên lạnh lùng đe dọa.
- Ngươi!
Lão bà há hốc mồm, khi chạm phải đôi mắt đỏ rực của cô gái đuôi Hồ Ly, bà cảm nhận được sát ý nồng nặc, biết đối phương nói được thì nhất định sẽ làm được.
Bà thức thời im lặng, nếu người trước mắt không giết mình, đó chính là mình còn có đường sống, hiện tại chọc giận bọn họ rất có thể sẽ mang đến nguy hiểm.
Mục Lương nhìn về phía nữ vương Người Rắn đang chiến đấu, chiêu thức của Mặc Đình rất ác độc nhưng vẫn không thể đến gần Ôn Sa, thân hình của cô quá mức linh hoạt.
Trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, quay đầu nhìn về phía lão bà, ánh mắt mang theo sự dò xét.
- ...
Ánh mắt kia khiến lão bà sợ hãi, mấy lần mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại nghĩ tới lời cảnh cáo của cô gái đuôi Hồ Ly, cuối cùng đành phải gắng gượng nhịn xuống .
Mục Lương hỏi:
- Các ngươi tới từ thế lực nào?
Lão bà ngậm chặt miệng, không để ý đến câu hỏi của hắn.
Hồ Tiên cười như có như không, nói:
- Nếu không nói, như vậy ngươi giữ lại lưỡi cũng chẳng ích gì, hay là cắt đi
- ...
Lão bà tức giận, nói không được, không nói cũng không được, rốt cuộc muốn cô như thế nào đây?
Bà nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Không có thế lực.
- Nói dối.
Diêu Nhi giòn giã hô.
Mục Lương đột nhiên lên tiếng:
- Bất Hủ Chúng?
Cơ thể của lão bà run lên, lập tức quay đầu nhìn về phía Mục Lương, đồng tử đục ngầu co rụt lại.
Mục Lương nhìn thấy phản ứng của đối phương thì biết chắc suy đoán của mình không sai, hắn nở nụ cười lạnh lùng:
- Quả nhiên là vậy, các ngươi là người của Bất Hủ Chúng.
- ...
Khuôn mặt của lão bà âm trầm, trong đầu suy nghĩ phương pháp trốn thoát, đồng thời không khỏi nghi ngờ tại sao những người trước mắt này lại biết về Bất Hủ Chúng.
- Hóa ra là người của Bất Hủ Chúng, thú vị rồi đây .
Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên híp lại, nổi lên hứng thú đối với lão bà.
Mục Lương nghĩ tới chuyện Ôn Sa sống một ngàn năm, như vậy Bất Hủ Chúng để mắt tới cô cũng không khó để lý giải, kết hợp với việc Mặc Đình nói muốn máu và da của nữ vương Người Rắn để làm nghiên cứu, tất cả đều rõ ràng.
…
- Phanh…
Vẻ mặt Ôn Sa tràn đầy sương lạnh, đuôi rắn màu vàng kim vung lên như roi da, đánh bay Mặc Đình ra xa mười mấy mét rồi nện mạnh lên trên tường đá.
Tường đá của phòng tiếp khách rất kiên cố, cho dù bị va chạm mạnh như thế nhưng vẫn không làm cho nó sụp đổ.
- Bức tường này thật kiên cố.
Hồ Tiên ngồi bắt chéo hai chân, nhàn nhã nhấp một ngụm trà tinh thần.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương lóe sáng, bình thản nói:
- Toàn bộ cung điện đều được ma pháp trận bao phủ, đương nhiên là kiên cố hơn so với kiến trúc thông thường rồi.
- Thì ra là thế, thảo nào tường đá không bị vỡ.
Hồ Tiên bừng tỉnh.
Mục Lương nhìn Mặc Đình chật vật bò dậy, tiếp tục lao tới chiến đấu với Ôn Sa lần nữa.
Hắn nhàn nhạt nói:
- Không chỉ cung điện, trên ốc đảo số một còn có rất nhiều ma pháp trận.
- Ví dụ như là gì?
Cảm giác Hồ Tiên hứng thú hỏi.
Mục Lương chậm rãi nói:
- Ví dụ như hồ lớn đêm khuya phát ra ánh trăng, chính là vì được khắc ma pháp trận hội tụ ánh sáng, hấp thu ánh trăng trên bầu trời rồi phản xạ trên mặt hồ.
Khi tiến vào hồ lớn thì hắn đã nhìn thấy ma pháp trận hội tụ ánh sáng, chỉ là vẫn chưa nói ra, miễn cho Tộc Người Rắn suy nghĩ nhiều.
Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Hồ lớn sẽ sáng lên bảy màu lúc hừng đông và chạng vạng cũng là bởi vì ma pháp trận sao?
Mục Lương gật đầu giải thích:
- Ừm, cùng đạo lý đó, nhưng mà có ma pháp trận hội tụ ánh sáng thôi vẫn chưa đủ, còn phải thông qua chiết xạ của nước mới hình thành bảy màu.
- Nước chiết xạ hình thành bảy màu?
Ly Nguyệt cau mày khó hiểu.
- Đây là khoa học.
Mục Lương nói rồi giơ tay lên ngưng tụ ra một quả cầu nước nho nhỏ, tiếp theo hội tụ nguyên tố ánh sáng xung quanh thành một chùm sáng chiếu vào mặt nước, sau mấy lần điều chỉnh thì trên mặt đất chiết xạ ra bảy màu.
Đôi mắt của Diêu Nhi tỏa sáng, ngạc nhiên nói:
- Thật đúng là như vậy!
Mục Lương mỉm cười, không giải thích kỹ hơn, trường hợp hiện tại cũng không thích hợp để hàn huyên những chuyện này.
Cách đó không xa, Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn và lão giả chiến đấu rất kịch liệt, nửa số bàn ghế đều bị hủy diệt.
- Phanh ~~~
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn cầm trường mâu trong tay nện mạnh vào cánh tay của lão giả, phát ra tiếng vang nặng nề.
- Đáng chết.
Vẻ mặt của lão giả rất khó coi, nếp nhăn trên trán run lên vài cái.
- Kẻ đáng chết là ngươi!
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nói với vẻ mặt lạnh như băng, càng đánh càng hăng.
- Phanh ~~~
Bốn người chiến đấu từng cú đấm thấu thịt, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, có thể thấy được trận chiến kịch liệt cỡ nào.
- Ngáp ~~~
Hồ Tiên ngáp một cái, lười biếng nói:
- Còn chưa kết thúc nữa à?
- Ngươi buồn ngủ rồi à?
Mục Lương dịu dàng hỏi.
- Có một chút.
Hồ Tiên nhẹ gật đầu.
Mục Lương nghe vậy cưng chiều đứng lên, nói:
- Vậy kết thúc chiến đấu thôi, như vậy ngươi mới nghỉ ngơi tốt được.
Hồ Tiên chớp mắt, biết Mục Lương muốn ra tay, chiến đấu sắp kết thúc rồi.
- Ông ~~~
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, Lĩnh Vực Trọng Lực khuếch tán và bao phủ toàn bộ phòng yến hội, đồng thời không gian trở nên vặn vẹo, trọng lực không ngừng tăng cao đè lên người Mặc Đình và lão giả.
- Răng rắc ~~~
Mặt đất rạn nứt, Mặc Đình và lão giả bị đè bẹp trên mặt đất, hơn nửa cơ thể khảm vào trong sàn nhà.
Ôn Sa và Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn đều ngừng tay lại, cả hai nhìn cảnh tượng này với ánh mắt phức tạp, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.
- Đáng chết.
Mặc Đình cố gắng nâng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Mục Lương, hắn không ngờ nam nhân bất hiển sơn bất lộ thủy này mới là kẻ mạnh nhất ở đây.
Lão giả phun ra một búng máu tươi, hỏi với giọng khàn khàn:
- Các hạ không phải Tộc Người Rắn, tại sao lại muốn đối nghịch với chúng ta?
Mục Lương khẽ cười một tiếng, nâng mắt lên nói:
- Các ngươi dám đánh chủ ý tới vương quốc Huyền Vũ của ta, thế mà còn không nhận ra ta sao?
Đồng tử của Mặc Đình co rút lại, nhìn chằm chằm gương mặt của Mục Lương, lẩm bẩm:
- Vương quốc Huyền Vũ….
- Mục Lương, quốc vương của vương quốc Huyền Vũ!
Lão giả hoảng hốt thốt lên, hiển nhiên lúc này lão đã nhận ra Mục Lương.
Vẻ mặt của Mặc Đình trắng bệch, hắn cũng nhận ra Mục Lương, trước kia hắn cũng nghe thấy không ít sự tích về đối phương, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.
- Cảm ơn các hạ đã ra tay tương trợ.
Ôn Sa lắc nhẹ ống tay áo, gật đầu cảm kích với Mục Lương.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Không cần cảm ơn, ta muốn mang ba người này về vương quốc Huyền Vũ.
Ôn Sa sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đồng ý:
- Tốt, các hạ mang đi đi.
Trong mắt của ba người Mặc Đình và lão bà lộ vẻ sợ hãi, bọn hắn muốn giãy giụa phản kháng nhưng lại không thể tránh thoát ràng buộc của Mục Lương.