Mục Lương không thẩm vấn ba người ngay lập tức, mà lấy ra vũ khí Phong Cấm, giam giữ ba người ở bên trong.
- Bọn họ sẽ không chạy thoát chứ?
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn có chút lo lắng hỏi.
- Không đâu.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Trước kia Vũ khí Phong Cấm dùng để giam giữ Vua Hư Quỷ, ngay cả Vua thực lực của Hư Quỷ mạnh mẽ đều tránh thoát không được thì làm sao ba người Mặc Đình lại có thể chạy thoát.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn nghe vậy thì thở phào một hơi:
- Vậy là tốt rồi.
Ôn Sa nhìn về phía Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn, thanh lãnh ra lệnh:
- Cứu người trước, dọn dẹp phòng yến hội, lại phái người đi kiểm tra quanh ốc đảo số một, bắt toàn bộ người khả nghi.
Cô lo lắng trong ốc đảo số một còn có người của Bất Hủ Chúng, muốn tiên hạ thủ vi cường, một lưới bắt hết tất cả người khả nghi.
- Vâng.
Kỵ Sĩ Trưởng Người Rắn cung kính đáp một tiếng, xoay người đi kiểm tra nhóm hầu gái và Kỵ Sĩ nằm bất tỉnh bên ngoài phòng yến hội.
Ôn Sa nghiêm túc nói:
- Người đến, đi thu dọn mấy phòng trong Thiên Điện.
- Vâng.
Hầu gái Người Rắn còn sống đáp một tiếng, xoay người đi về phía Thiên Điện để đó không dùng.
Ôn Sa nhìn về phía ba người Mục Lương, dịu dàng nói:
- Mục Lương các hạ chờ một chút, dọn dẹp xong Thiên Điện là mọi người có thể nghỉ ngơi.
- Chúng ta không gấp, ngươi cứ làm việc của mình đi.
Mục Lương bình thản nói.
Ôn Sa do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng:
- Các hạ có biết mục đích của những người kia là gì không?
Ý của cô là ba người Bất Hủ Chúng, bọn hắn không thể nào vô duyên vô cớ tới đây công kích cô được, chắc chắn phải có nguyên nhân gì trong đó.
- Bọn họ là người của Bất Hủ Chúng, tôn sùng và theo đuổi trường sinh bất tử.
Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh.
Hắn nhìn nữ vương Người Rắn, tiếp tục nói:
- Ngươi sống hơn một ngàn năm, so sánh với người thường thì có thể nói là một loại trường sinh, cho nên người của viện nghiên cứu Trường Sinh muốn nghiên cứu ngươi.
Ôn Sa nghe xong ánh mắt lạnh xuống, sát ý trong mắt chợt lóe lên.
Giọng nói của cô lạnh như băng:
- Chuyện ta sống ngàn năm chỉ có một vài người biết, làm sao bọn hắn có thể biết được chứ?
Nữ vương Người Rắn thọ mệnh dài dằng dặc, tuy nữ vương của vương quốc Sa vẫn luôn là Ôn Sa, nhưng đối với bên ngoài lại tuyên bố là có vị vua mới lên ngôi, cứ cách năm mươi năm sẽ tiến hành thay đổi một lần, lấy thân phận khác để tiếp tục làm nữ vương.
Mục Lương lắc đầu, bình thản nói:
- Ta cũng không biết, khi nào thẩm vấn bọn họ có kết quả thì ta sẽ nói với ngươi.
- Cảm ơn.
Ôn Sa cảm kích nói.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Không cần cảm ơn, ta cũng chỉ là tò mò thôi.
Ôn Sa nhìn đôi mắt của Mục Lương, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
Đột nhiên, giọng nói quyến rũ của Hồ Tiên vang lên:
- Ôn Sa các hạ, tóc của ngươi rối tung rồi, có cần đi sửa sang một chút không?
- A, tóc của ta bị rối sao?
Đôi mắt của Ôn Sa trừng lớn, vươn tay vuốt tóc một cái, quả nhiên đã rối như tổ quạ.
Cô đỏ mặt không dám nhìn thẳng Mục Lương, xoay người rời khỏi phòng yến hội như chạy trốn, không muốn quá mất mặt trước đối phương.
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, bĩu môi nói thầm:
- Nữ nhân này còn hồ mị hơn cả ta nữa.
…
Vương quốc Huyền Vũ.
Bên trong thư phòng cung điện.
Nguyệt Thấm Lan nhìn văn kiện chất đống bên trên bàn làm việc, không khỏi cười khổ một tiếng.
- Mục Lương à, ngươi mau trở về được không.
Cô thở dài lẩm bẩm một câu, sau đó cầm bút lên bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Văn kiện trên bàn đã tồn đọng ba ngày, trước đó đã được phê duyệt qua.
Ban ngày, Nguyệt Thấm Lan phải bận rộn chuyện ở Cục Quản Lý, sau đó chạy qua chạy lại giữa các Vệ Thành, đến tối mới có thời gian xử lý văn kiện quan trọng.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Đại nhân Thấm Lan.
Cửa thư phòng bị gõ, giọng nói xin phép của tiểu hầu gái Ba Phù vang lên.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng:
- Vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ba Phù bưng nước trà và mâm đựng trái cây đi vào thư phòng rồi đặt chúng ở trên bàn.
Cô mềm mại nói:
- Thấm Lan đại nhân, uống chút trà nghỉ ngơi đi.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái, đặt bút xuống rồi bưng ly trà nóng lên nhấp một miếng.
Cô dịu dàng hỏi:
- Mễ Nặc và mọi người đang làm gì thế?
- Tiểu thư Mễ Nặc đang tắm rửa ạ.
Ba Phù thanh thúy nói tiếp:
- Tiểu thư Ngải Lỵ Na mới huấn luyện xong trở về, tiểu thư Ngôn Băng thì đang lau chùi khôi giáp....
Nguyệt Thấm Lan đặt ly trà xuống, đột nhiên hỏi:
- Mục Lương có truyền tin tức trở về không?
- Không có.
Ba Phù lắc đầu.
Cô mềm nhẹ nói:
- Nhưng mà tính toán thời gian thì qua hai ngày nữa bệ hạ hẳn là quay về rồi.
- Ừm, theo thời gian dự tính trước đó thì đúng là nên trở về, chuyện này không có gì bất ngờ.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.
- Vâng.
Ba Phù ngoan ngoãn đáp lại.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Mấy ngày nay ta tương đối bận rộn, nhóm người tiếp viện từ đại lục mới đã tới được bao nhiêu rồi?
Ba Phù thanh thúy hội báo:
- Đại nhân Thấm Lan, hiện nay số người đến trợ giúp đã vượt qua 50 ngàn, đang chia lượt đưa đến đại lục cũ ạ.
Từ sau khi Mục Lương đi tới đại lục mới thì cứ cách một vài ngày sẽ có một nhóm cường giả đi đến vương quốc Huyền Vũ, sau khi hoàn thành đăng ký thân phận thì lại đi lên phi thuyền vận chuyển khởi hành đến đại lục cũ.
Trong vòng nửa tháng, cường giả được đưa đến đại lục cũ đã vượt qua con số năm chục ngàn, hiện tại lại có hơn 50 ngàn người đến vương quốc Huyền Vũ, đây quả là một tin tốt.
Có cường giả từ khắp nơi trợ giúp, số lượng Hư Quỷ tử thương tại đại lục cũ lập tức tăng vọt, giảm bớt rất nhiều áp lực cho các đại thành.
- Vậy là tốt rồi, xem ra Mục Lương không có phí công đi một chuyến.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.
Ba Phù nhỏ giọng nói:
- Thấm Lan đại nhân, cường giả trong vương quốc nhiều hơn kéo theo vấn đề trị an cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lại cảm thấy đau đầu không thôi, thở dài nói:
- Ta biết rồi, đã để Trình Mâu tăng mạnh tuần tra.
Hiện tại cường giả tới từ đại lục mới sẽ ở lại vương quốc Huyền Vũ khoảng một tới hai ngày, chờ khi nào phi thuyền vận chuyển trống chỗ thì mới có thể đưa bọn họ đến đại lục cũ.
Nhưng mà trong một, hai ngày này, đám cường giả kia đã tạo ra không ít phiền phức trong vương quốc, bọn họ không biết về hiến pháp vương quốc Huyền Vũ, phần lớn người đều tâm cao khí ngạo, không muốn và cũng không thèm đọc hiến pháp, hậu quả chính là tạo thành một chuỗi phiền phức.
Đại lục cũ lại cần những người này đi trợ giúp, chỉ cần không phải quá phận thì Nguyệt Thấm Lan cũng sẽ chọn mở một con mắt nhắm một con mắt (du di cho qua).
Nhưng nếu như tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, như vậy phạt tiền và bỏ tù là chuyện tất nhiên, còn muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ.