Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 168 - Chương 2814 - Hy Vọng Lần Sau Các Hạ Vẫn Dễ Nói Chuyện Như Vậy

Chương 2814 - Hy Vọng Lần Sau Các Hạ Vẫn Dễ Nói Chuyện Như Vậy
Chương 2814 - Hy Vọng Lần Sau Các Hạ Vẫn Dễ Nói Chuyện Như Vậy

- Trước khi tới đây thì chúng ta đã bái phỏng gần một trăm vương quốc, vương quốc Ác Hằng là điểm đến cuối cùng.

Giọng nói của Mục Lương rất bình tĩnh.

Hắn nhìn Long Ách, hờ hững nói:

- Có rất nhiều quốc vương giống như ngươi, nhưng cuối cùng tất cả đều đồng ý gia tăng cường giả đi trợ giúp, ngươi đoán xem là vì sao?

- ...

Đồng tử của Long Ách co rút lại, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất an.

- Không đoán được sao?

Hai chân thon dài của Hồ Tiên bắt chéo nhau, đôi mắt màu đỏ rực hiện lên tia lạnh lẽo.

- Các ngươi định làm gì?

Long Ách hỏi với giọng trầm thấp.

Hồ Tiên nở nụ cười hớn hở, nhấn mạnh từng chữ:

- Làm cái gì à, đương nhiên là khiến ngươi bằng lòng tăng số người đi trợ giúp đại lục cũ nha.

Hơn nửa giờ sau, cung điện trong vương thành sụp đổ, bụi đất nổi lên xung quanh.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đoàn Kỵ Sĩ trong vương cung sợ hãi chạy tới, vừa vặn gặp phải đám người Mục Lương bước ra khỏi phế tích, quần áo cả bốn không hề dính một hạt bụi.

Kỵ Sĩ Trưởng trợn mắt quát:

- Tất cả xông lên, dám to gan hủy hoại vương cung, mau bắt bọn hắn lại!

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ phẫn nộ lên tiếng, nắm chặt trong tay trường mâu muốn lao tới bao vây bốn người.

- Tất cả dừng tay!

Giọng nói tức giận vang lên, Long Ách đi ra từ trong phế tích, quần áo trên người rách rưới, trên người cũng xanh một khối tím một khối.

Hồ Tiên quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt không hề bận tâm.

Mục Lương đánh với hắn một trận, kết quả đương nhiên là đơn phương nghiền ép, Long Ách hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, từ đầu tới cuối vẫn luôn bị hành hung, cho đến khi cung điện sụp đổ hắn mới đồng ý gia tăng số người đi trợ giúp đại lục cũ.

- Sớm bằng lòng thì đã không gặp những chuyện phiền toái này rồi.

Hồ Tiên bỏ lại một câu nhẹ bỗng rồi rời khỏi.

Long Ách nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nhìn chằm chằm Mục Lương và cô gái đuôi Hồ Ly, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống hai người.

- Không phục à?

Mục Lương lạnh giọng hỏi.

- ...Phục.

Long Ách há miệng, cuối cùng phun ra một chữ từ trong kẽ răng.

Mục Lương bình thản nói:

- Rất tốt, hy vọng ngươi sẽ mau chóng tập hợp đủ 10 ngàn người.

- Tốt.

Long Ách cắn răng gật đầu.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Năm ngày, hy vọng các hạ sẽ không để ta chờ quá lâu.

- Năm ngày thì quá gấp.

Long Ách nói với vẻ mặt khó coi.

- Muốn đánh một trận nữa không?

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia lạnh lẽo.

- Không cần, năm ngày thì năm ngày.

Da mặt của Long Ách run một cái.

Lúc này cơ thể của hắn còn rất đau, hình ảnh bị Mục Lương đánh bẹp còn rõ mồn một trước mắt, hơi chút hồi tưởng đã cảm thấy sợ run.

- Rất tốt.

Mục Lương hài lòng gật đầu lần nữa.

Hồ Tiên phất tay, ưu nhã nói:

- Hy vọng sau này gặp mặt, các hạ còn sẽ dễ nói chuyện như thế.

- ....

Long Ách rít gào trong lòng, hắn không hề hy vọng gặp lại Mục Lương và cô gái đuôi Hồ Ly một lần nào nữa.

Hắn không ngừng hít thở sâu mới đè nén lửa giận trong lòng xuống.

Mục Lương thu hồi ánh mắt, mang theo mấy người Hồ Tiên nhàn nhã rời khỏi, để lại phế tích đầy đất và bọn Kỵ Sĩ ngẩn người.

Long Ách nghiến răng nghiến lợi, trong vòng năm ngày phải đưa mười ngàn cường giả đến đại lục cũ, hơn nữa thực lực không thể thấp hơn cấp 3, trong đó cao thủ cấp 5 trở lên phải chiếm giữ một phần ba mới được.

- Đều điên hết cả rồi!

Hắn không khỏi ngẩng đầu lên trời rít gào.

- Bệ hạ.

Vẻ mặt của Kỵ Sĩ Trưởng trắng bệch.

- Cút!

Long Ách hô một tiếng.

- Vâng.

Kỵ Sĩ Trưởng trầm mặt, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, hiện tại ở lại chỗ này chỉ có thể bị coi như công cụ phát tiết lửa giận.

Hắn xoay người vừa muốn rời khỏi thì lại nghe được giọng nói của Long Ách vang lên lần nữa.

- Chờ đã.

Giọng nói của Long Ách trở nên bình tĩnh hơn.

Kỵ Sĩ Trưởng vội vàng xoay người lại, cung kính hỏi:

- Bệ hạ?

Long Ách đen mặt, phân phó với giọng điệu âm lãnh:

- Đi triệu tập mười ngàn cường giả, thực lực thấp nhất không thể dưới cấp 3?

Kỵ Sĩ há miệng, kinh ngạc nói:

- Bệ hạ, thật sự muốn phái nhiều người như vậy đi trợ giúp bọn họ sao?

- Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngươi muốn chết à?

Long Ách nói với ánh mắt bất thiện.

Lúc này trong lòng hắn tràn đầy sát ý, mất hết mặt mũi trước thuộc hạ, hiện tại hắn rất muốn giết ai đó cho hả giận.

- Vâng, ta hiểu được.

Kỵ Sĩ Trưởng vội vàng cúi đầu, xoay người bước nhanh rời khỏi.

Mặt của Long Ách âm trầm, hết nắm chặt tay rồi lại buông ra, xoay người lại nhìn vương cung biến thành phế tích, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Hắn không muốn giao thủ với Mục Lương, nó khiến hắn cảm giác vô lực đến tuyệt vọng, chính bởi vì vậy mà hắn không dám bằng mặt không bằng lòng đối với sự an bài của Mục Lương, bằng không lần sau thật sự sẽ chết.

- Đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Long Ách rống giận liên tục, trong lòng khuất nhục không chỗ phát tiết.

Bên ngoài phế tích, nhóm hầu gái và Kỵ Sĩ đều cúi đầu, rất sợ khiến quốc vương chú ý rồi bị coi là đối tượng phát tiết lửa giận.

- Người đâu, mau chóng xây dựng lại vương cung!

Long Ách hô to.

- Vâng.

Mấy người hầu vội vã đáp lại, bắt đầu chạy đi bận rộn, an bài công nhân trùng kiến vương cung.

………….

Trên không trung vương quốc Ác Hằng.

Mục Lương mang theo Hồ Tiên, Ly Nguyệt, Diêu Nhi bay rất nhanh, đích đến là vương quốc Cát, việc chào hỏi đã hoàn thành, bây giờ anh muốn đi đón Ôn Sa cùng nhau trở về vương quốc Huyền Vũ.

- Mọi người chuẩn bị xong chưa?

Mục Lương hơi quay đầu hỏi.

Hồ Tiên khẽ gật đầu, rúc người vào trong lòng anh, nói:

- Ừm, có thể bắt đầu rồi.

- Ta cũng chuẩn bị xong.

Ly Nguyệt và Diêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

- Ông ~~~

Mục Lương nghe vậy hơi chuyển động suy nghĩ, mang theo ba cô gái tiến hành Nhảy Vọt Ám Ảnh, nhanh chóng băng qua không gian đi về nơi xa.

Còn hai ngày nữa là đến thời gian một tháng, bọn hắn muốn đi đón Ôn Sa sau đó trở về vương quốc Huyền Vũ.

Đám người liên tục tiến hành hai mươi lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, khi cơ thể Diêu Nhi sắp không chịu được nữa thì Mục Lương mới mang mọi người dừng lại một cánh đồng cỏ bao la.

Sắc mặt của Diêu Nhi hơi trắng bệch, nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ, trách ta quá yếu, làm chậm trễ thời gian của mọi người.

Mục Lương nhìn nàng một cái, bình thản nói:

- Không phải vấn đề của ngươi, nhưng thực lực đúng là có chút yếu, trở về phải cố gắng tu luyện.

- Vâng.

Diêu Nhi gật đầu thật mạnh, trong lòng cô đã quyết định chờ khi nào trở lại vương quốc Huyền Vũ thì cô sẽ dành toàn bộ thời gian để tiến hành tu luyện tăng lên thực lực.

- Nghỉ ngơi nửa giờ đi.

Mục Lương lên tiếng, lấy ra bàn ghế lưu ly từ trong không gian tùy thân, làm cho ba cô gái có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bình Luận (0)
Comment