Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 169 - Chương 2815 - Đừng Suy Nghĩ, Các Ngươi Không Trốn Thoát Được Đâu.

Chương 2815 - Đừng Suy Nghĩ, Các Ngươi Không Trốn Thoát Được Đâu.
Chương 2815 - Đừng Suy Nghĩ, Các Ngươi Không Trốn Thoát Được Đâu.

Diêu Nhi ngoan ngoãn nói:

- Bệ hạ, để ta đi làm chút đồ ăn.

- Không cần đâu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.

Mục Lương vươn tay ra ngưng tụ một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi đánh vào trong cơ thể của tiểu hầu gái, trợ giúp cô khôi phục nhanh chóng.

- Vâng.

Diêu Nhi đỏ mặt đáp một tiếng.

Mục Lương lấy ra than đỏ, thịt ma thú tươi, châm lửa rồi gác thịt lên trên bắt đầu nướng, chuẩn bị thức ăn cho bốn người.

Ly Nguyệt tiến lên hỗ trợ, quét tương lên trên thịt ma thú.

- Đùng ~~~

Phần thịt ma thú bên ngoài nhanh chóng bị nướng chín, dầu trơn nhỏ giọt xuống dưới phát ra tiếng xèo xèo vui tai.

Dầu trơn rơi vào trên lửa than tóe ra tia lửa nhỏ, nhưng mà còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị dập tắt.

- Thơm quá đi.

Chóp mũi của Ly Nguyệt khẽ giật, bụng đã bắt đầu biểu tình.

Khi bọn họ đến vương quốc Ác Hằng thì vẫn chưa ăn uống gì cả.

Mục Lương dịu dàng nói:

- Chờ một chút, sắp ăn được rồi.

- Vâng.

Ly Nguyệt mềm nhẹ đáp.

Diêu Nhi chợt nghĩ tới điều gì đó, thanh thúy hỏi:

- Bệ hạ, những người bị nhốt bên trong vũ khí Phong Cấm nếu không ăn uống gì thì có bị chết đói không?

Mục Lương đang nướng thịt nghe vậy thì khựng lại, nhàn nhạt nói:

- Suýt nữa đã quên mất, bọn họ đã vài ngày không ăn gì thì phải?

- Năm ngày rồi ạ.

Diêu Nhi nhẹ giọng nói.

- Vậy làm chút đồ ăn cho bọn hắn đi.

Mục Lương vung tay lên, lấy ra vũ khí Phong Cấm từ trong không gian tùy thân.

- Ông ~~~

Vũ khí Phong Cấm bị mở ra, sáu khối bộ kiện bay lên cao, thả ra ba người Bất Hủ Chúng.

- Khụ khụ ~~~

Lão bà vừa xuất hiện thì lập tức ho khan kịch liệt, bề ngoài thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, giống như sắp chết đói tới nơi, nếu như không phải thực lực bản thân bà ta đủ mạnh, không ăn không uống nhiều ngày như vậy rất có thể sẽ chết thật.

Trạng thái của Mặc Đình và lão giả cũng rất kém cỏi, ánh mắt lộ sát ý nhìn chằm chằm đám người Mục Lương.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Nếu còn trừng mắt nữa, vậy thì đừng ăn.

Yết hầu của ba người Mặc Đình khẽ động đậy, chú ý tới tảng thịt nướng vàng ươm trên lửa than, đôi mắt đồng loạt sáng lên.

Ba người đều lập tức im lặng, ánh mắt dời sang trên người Mục Lương, bọn họ thật sự quá đói bụng, vừa ngửi được mùi thịt nướng thì nước miếng điên cuồng tiết ra.

Mục Lương hài lòng thu hồi ánh mắt, tiếp tục lật thịt nướng, thỉnh thoảng rắc lên một lớp gia vị.

- Vù vù vù ~~~

Gió nhẹ thổi qua thảo nguyên, cuốn theo mùi thịt nướng về phía ba người Mặc Đình, làm cho ánh mắt của bọn họ đều trở nên xanh lè.

Mục Lương gỡ thịt ra khỏi vỉ nướng, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào trong đĩa, sau đó đưa cho ba cô gái.

- Ăn đi.

Anh ôn hòa bảo.

- Ta không khách sáo.

Khoé môi của Hồ Tiên cong lên, dùng nĩa nhỏ ghim một khối thịt nướng rồi cho vào miệng.

Cô híp mắt lại, khen ngợi từ trong thâm tâm:

- Ăn ngon thật.

- Thật sự rất ngon.

Ly Nguyệt nhai nuốt thịt nướng, giơ ngón cái về phía Mục Lương, đây là phương thức khen ngợi mà nàng học được từ hắn.

Diêu Nhi cũng ăn thịt nướng, trên mặt tràn đầy biểu cảm kinh ngạc và vui vẻ.

- Chúng ta ăn cái gì?

Mặc Đình không khỏi lên tiếng hỏi.

Hắn thấy đám người Mục Lương không có ý định đưa thịt nướng cho bọn họ, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu.

Mục Lương liếc nhìn bọn họ, trở tay lấy ra lương khô bánh từ trong không gian tùy thân, bảo Diêu Nhi đưa qua cho ba người.

Mặc Đình đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chúng ta muốn ăn thịt nướng.

- Có muốn ta nướng chân ngươi rồi cho ngươi ăn không?

Mục Lương hờ hững hỏi.

Mặc Đình cứng họng, xem vẻ mặt nghiêm túc của Mục Lương, hắn biết đối phương thật sự sẽ làm như vậy, mình mà còn nói nhảm nữa thì sẽ bị vứt bỏ một đôi chân.

Diêu Nhi đi tới trước mặt ba người, nhét lương khô bánh vào trong mồm cả ba rồi xoay người trở về tiếp tục ăn thịt nướng.

Trên mặt ba người Mặc Đình lộ vẻ oán hận nhưng lại không dám nói gì, gian nan cắn lương khô bánh, nếu như làm rớt thì thật sự chỉ có thể bị chết đói.

Mặc Đình nhai ngấu nghiến lương khô bánh cho hả giận, nhưng nhai một hồi thì đôi mắt sáng lên.

Trong lòng hắn rất bất ngờ, không ngờ lương khô bánh này lại rất thơm ngon, hơn nữa càng nhai càng ngon, bỏ xa những loại bánh mà hắn ăn trước đây.

Lão bà và lão giả đều trầm mặc, chuyên tâm ăn bánh, giống như đang ăn sơn trân hải vị.

- Khụ khụ ~~~

Mặc Đình ho khan vài cái, dù lương khô bánh ăn ngon nhưng quá khô, mà yết hầu của hắn đã vài ngày không uống nước, trở nên khô khốc giống như sa mạc.

- Cho bọn hắn uống chút nước đi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng.

Cô rót một ly nước lớn rồi cất bước đi tới trước mặt ba người Bất Hủ Chúng, nhét miệng ly vào trong miệng Mặc Đình rồi nghiêng ly làm nước đổ vào trong miệng hắn.

- Ực ực ực ~~~

Mặc Đình tham lam uống nước, yết hầu được làm dịu, cả người đều thoải mái.

- Ta còn muốn uống nữa.

Hắn khàn khàn hô một tiếng.

- Hết rồi.

Diêu Nhi liếc nhìn hắn, xoay người cho lão bà và lão giả uống nước.

- Lại cho ta thêm một chút.

Mặc Đình không nhịn được nói.

Mục Lương thuận miệng nói:

- Nói ra một bí mật của Bất Hủ Chúng thì ta sẽ cho ngươi một ly nước.

- ...

Mặc Đình nghe vậy im lặng, tức giận tiếp tục ăn lương khô bánh.

- Thật là thơm.

Hồ Tiên ưu nhã mở miệng.

Khóe mắt của Mặc Đình giật một cái, quay đầu sang chỗ khác ăn lương khô bánh.

Hắn muốn bỏ trốn, đáng tiếc cơ thể bị trói lại, di động một bước đều sẽ làm cho cơ thể bị điện giật, đây là vũ khí Phong Cấm đang ràng buộc bọn họ.

Khi ba người ăn xong lương khô bánh thì mấy người Mục Lương cũng đã ăn no, đang nhàn nhã uống trà tinh thần, chuẩn bị nghỉ ngơi mười phút.

Mặc Đình và lão giả liếc nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt, tìm kiếm biện pháp chạy trốn.

- Đừng nghĩ tới chuyện đó, các ngươi trốn không thoát đâu.

Giọng nói nhẹ tênh của Mục Lương bỗng vang lên.

Ngay sau đó, vũ khí Phong Cấm bị khởi động, ba người lại bị giam cầm lần nữa, chỉ để lại một đám bụi.

Nửa giờ sau, đám người Hồ Tiên đã nghỉ ngơi tốt, Mục Lương mang theo ba cô gái bay lên bầu trời, tiến hành Nhảy Vọt Ám Ảnh.

- Ông ~~~

Khi bọn họ đến vương quốc Cát thì đã đi qua nửa ngày.

………..

- Vù vù ~~~

Lúc này, vương quốc Cát rất nóng, mặt trời treo ở trên không trung, nhiệt độ cao làm cho cảnh tượng mà mắt nhìn thấy có chút vặn vẹo.

Trên sa mạc, không gian chợt vặn vẹo một cái, ngay sau đó Mục Lương mang theo nhóm Ly Nguyệt xuất hiện.

- Đến vương quốc Cát rồi.

Diêu Nhi thở ra một hơi, cảm nhận được sóng nhiệt đánh tới, toàn thân nóng bức không gì sánh được.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, khí lạnh khuếch tán ra ngoài cơ thể, xua tan nhiệt khí xung quanh.

Hồ Tiên gom lại mái tóc dài, quyến rũ nói:

- Thoải mái hơn nhiều rồi.

Hôm nay, vương quốc Cát vô cùng nóng, Mục Lương cảm nhận một chút, nhiệt độ bên ngoài khoảng ba mươi chín độ.

Bình Luận (0)
Comment