Vương quốc Người Thú.
Cửa Truyền Tống đang vận chuyển, vòng xoáy bên trong cửa nhanh chóng xoay tròn.
- Có người tới.
Người thú Kỵ Sĩ phụ trách canh gác nói với thần sắc nghiêm túc, nhìn chằm chằm Cửa Truyền Tống xoay tròn.
- Sẽ là ai đây?
Một vị người thú Kỵ Sĩ khác vội vã đứng thẳng lưng.
- Ông ~~~
Tốc độ xoay tròn của vòng xoáy trở nên bình ổn, Ly Nguyệt mặc khôi giáp chín màu bước ra, khôi giáp quen thuộc này làm cho bọn người thú Kỵ Sĩ đều trầm tĩnh lại, biết đây là người của vương quốc Huyền Vũ.
- Đại nhân.
Các người thú Kỵ Sĩ hành lễ.
- Ừm.
Ly Nguyệt nhẹ gật đầu, nghiêng người tránh ra vị trí trước Cửa Truyền Tống.
Diêu Nhi và Hồ Tiên lần lượt đi ra, sau đó là Ôn Sa, Mục Lương là người cuối cùng.
Bọn người thú Kỵ Sĩ thấy Mục Lương xuất hiện thì đồng loạt quỳ lạy hành lễ, đây là Kỵ Sĩ lễ thể hiện sự tôn kính cao nhất.
- Huyền Vũ Bệ hạ vạn an.
Các người thú Kỵ Sĩ cung kính hô.
Mục Lương nhẹ gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Ừm, Huyền Điểu đâu?
Người thú Kỵ Sĩ cung kính nói:
- Hồi Huyền Vũ bệ hạ, Huyền Điểu bệ hạ đang ở trong vương cung.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Đã biết, điều chỉnh tọa độ Cửa Truyền Tống, ta muốn đi vương quốc Tây Hoa.
- Vâng.
Người thú Kỵ Sĩ cung kính đáp một tiếng, bắt đầu điều chỉnh tọa độ của Cửa Truyền Tống.
Mục Lương nhìn thoáng qua, dự đoán còn phải mất thêm một lúc nữa, vì vậy đi ra ngoài.
Đám người Hồ Tiên đuổi theo, đi ra tòa nhà lưu ly đặt Cửa Truyền Tống, bên ngoài là một mảnh xanh biếc.
Từ khi vương quốc Người Thú trở thành vương quốc phụ thuộc của vương quốc Huyền Vũ, Vương thành Người Thú đã được tiến hành cải tạo và xây dựng từ trong ra ngoài, bao gồm nhà ở, con đường, xanh hoá, nguồn nước, v.v…
Hồ Tiên hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc đối với sự biến hoá của Vương thành Người Thú, nhưng nghĩ đến đây là kết quả sau khi vương quốc Huyền Vũ tham gia thì lại cảm thấy lý nên như vậy.
- Nơi này là Vương Thành người thú à?
Ôn Sa kinh ngạc há to miệng.
Trước kia cô cải trang đi tới vương thành Người Thú, bởi vì có đuôi rắn cho nên tiến vào vương thành người thú không bị ai ngăn cản.
Vương thành Người Thú đã từng dơ bẩn và rối loạn, trong tầm mắt không hề có một vệt màu xanh biếc, nhưng bây giờ khắp nơi đều có lục thực, mặt đất cũng không có rác rưởi, trong không khí càng là có mùi thơm thoang thoảng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt bị tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh lấp đầy, giống như tán cây mới là bầu trời của vương thành Người Thú.
Ôn Sa nhìn ngẩn người, có nhận thức mới về vương thành Người Thú.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Đừng đứng đó ngây người nữa, mau đi theo mọi người nào.
- Ừm.
Ôn Sa lên tiếng, vặn vẹo vòng eo đuổi theo.
Hồ Tiên trêu chọc:
- Chỉ mới đó thôi mà đã khiến ngươi kinh động như vậy rồi, nếu đến vương quốc Huyền Vũ sợ là ngươi ngất đi.
- Không có chuyện đó đâu.
Bên tai của Ôn Sa ửng đỏ, giải thích:
- Chỉ là lần đầu tiên ta nhìn thấy cây lớn như vậy, có chút kinh ngạc mà thôi.
- Phải phải phải.
Hồ Tiên phất tay, không có chọc thủng lời nói dối của cô ấy.
Có người thú Kỵ Sĩ đi trước dẫn đường, mang theo đám người Mục Lương tiến vào vương cung trong vương thành Người Thú.
- Cộp cộp cộp ~~~
Huyền Điểu nhận được tin tức bước nhanh đến nghênh tiếp, nhìn thấy Mục Lương đầu tiên, cô lập tức quỳ một gối hành lễ.
Mục Lương vung tay lên, ngăn lại động tác của nàng, nói:
- Đứng lên đi, ngươi cũng là một quốc vương, không cần thiết hành đại lễ đối với ta.
Ôn Sa đứng nhìn ở bên cạnh, rất kinh ngạc với cảnh tượng này.
Sau khi cơ thể của cô xảy ra vấn đề thì không có lưu ý chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ hiểu được chút ít về biến cố của vương quốc Người Thú.
Nếu như không phải được thông báo rằng Hội Nghị Thánh Địa rất quan trọng thì có lẽ Nữ Vương Người Rắn cũng sẽ không đi tìm hiểu chuyện Hư Quỷ, dù sao thì cô đều phải chết, dưỡng sinh mới là quan trọng nhất.
- Vâng.
Huyền Điểu đứng dậy, đầu tiên là gật đầu chào hỏi cô gái đuôi hồ ly và Ly Nguyệt, sau đó lực chú ý mới rơi vào trên người Ôn Sa.
Cô nhìn thấy đuôi rắn màu vàng kim của Nữ Vương Người Rắn, một bên chân mày không khỏi nhướng lên, hỏi:
- Nữ Vương Người Rắn?
- Là ta.
Ôn Sa khẽ gật đầu.
- ...
Huyền Điểu ngạc nhiên mở môi hồng, kinh ngạc nhìn Mục Lương.
Anh không có giải thích, nhàn nhạt hỏi:
- Dạo gần đây trong vương quốc Người Thú có phát sinh chuyện quan trọng gì không?
- Hồi bệ hạ, tạm thời không có.
Huyền Điểu lắc đầu.
- Ừm, đưa sổ sách ký lục khoáng sản cho ta xem.
Mục Lương cất bước đi về trước rồi ngồi ở chủ vị.
Lần này, anh tiện đường tới vương quốc Người Thú, một là vì khoáng sản nơi này, hai là giải quyết một ít đại sự mà Huyền Điểu không cách nào giải quyết được, nếu bây giờ không có đại sự, như vậy thì chỉ cần để ý sự tình khoáng sản.
- Vâng.
Huyền Điểu ra lệnh thân vệ canh giữ ở cách đó không xa đi lấy sổ sách.
Cô nhìn nam nhân ngồi ở chủ vị, nghiêm mặt hỏi:
- Mục Lương bệ hạ, Hư Quỷ Hoàng sắp thức tỉnh sao?
- Ừm, còn có một tháng nữa.
Mục Lương gật đầu với sắc mặt ngưng trọng.
Huyền Điểu chăm chú hỏi:
- Mục Lương bệ hạ có cần ta đi đại lục cũ trợ giúp sao?
Anh nhìn cô một cái, giọng điệu hoà hoãn lại:
- Không cần, xử lý tốt vương quốc Người Thú của ngươi là được, đến thời điểm thì tự nhiên ta sẽ gọi ngươi!
- Vâng.
Huyền Điểu chậm rãi gật đầu.
Trong mắt của Ôn Sa lộ ra cảm xúc kinh ngạc, cô không ngờ Huyền Điểu sẽ chủ động thỉnh cầu đi đại lục cũ trợ giúp, điều này làm cho cô rất kinh ngạc.
Mục Lương nghĩ tới điều gì đó, anh xòe tay ra, lòng bàn tay trồi lên một đoàn bào tử lông nhung.
Huyền Điểu chớp mắt, không biết đó là cái gì, thoạt nhìn giống như một loài động vật lông tơ nào đó.
- Tới, ăn cái này đi.
Mục Lương bình thản nói.
Yết hầu của Huyền Điểu nhấp nhô, cất bước đi lên trước, vươn tay tiếp nhận quả cầu lông trong lòng bàn tay của Mục Lương.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó hạ quyết tâm mở miệng nuốt trọn quả cầu đầy lông, nhưng còn chưa kịp nhấm nuốt thì bào tử đã tan ra, trong chớp mắt đã biến mất.
- Mục Lương bệ hạ, đây là cái gì thế?
Huyền Điểu ngạc nhiên hỏi.
Mục Lương hời hợt đáp:
- Bào Tử Phục Sinh, nếu không may chết đi thì nó có thể cho ngươi một cơ hội phục sinh.
Huyền Điểu nghe vậy cơ thể run lên, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn về phía Mục Lương.
- Không tin à?
Mục Lương ngước mắt lên.
Huyền Điểu phục hồi tinh thần lại, vội vàng hô:
- Không phải, ta tin tưởng, Mục Lương bệ hạ sẽ không gạt ta.
Cô không phải là không tin, chỉ là bị khiếp sợ không nói nên lời, đồng thời trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ Mục Lương sẽ cho cô vật tốt như vậy.
Đồng dạng bị khiếp sợ còn có Ôn Sa, trên thế giới thật sự tồn tại thứ tốt có thể khiến người ta khởi tử hoàn sinh sao?