- Ông ~~~
Chẳng mấy chốc thì Thang Vận Chuyển dừng ở tầng tám Trung Ương, đám người đi ra ngoài, không khí mới mẻ lập tức bao phủ cả người, có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh trong không khí, làm cho toàn thân thoải mái không gì sánh bằng.
- Thật là không khí mới mẻ.
Ôn Sa hít sâu mấy hơi, gương mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
Cô ngẩng đầu nhìn lên đầu đỉnh, lọt vào trong tầm mắt là một màu xanh lục, Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ tiến vào trong tầm mắt của cô.
- Bầu trời lại có màu xanh lục sao…
Ôn Sa há hốc miệng, sau một lúc mới nhận ra đó không phải là bầu trời, mà là một gốc cây lớn đến mức không thể nhìn thấy rìa của nó, đôi mắt rắn lập tức trợn tròn.
Hồ Tiên nhẹ nhàng nói:
- Đây là Thánh Thụ của vương quốc Huyền Vũ, nó còn lớn hơn so với ốc đảo Số Một của ngươi đấy.
Khóe miệng của Ôn Sa run một cái, thấp giọng lẩm bẩm:
- Còn lớn hơn cả ốc đảo Số Một.…?
Hồ Tiên quơ tay qua lại trước mặt nữ nhân, quyến rũ nói:
- Lấy lại tinh thần nào, mau đuổi theo, đừng để bị bỏ lại.
- Ừm.
Ôn Sa phục hồi tinh thần lại, nàng sống một ngàn năm nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cái cây lớn như vậy.
Cô vốn cho rằng cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh ở vương thành Người Thú đã đủ lớn, không ngờ Thánh Thụ ở vương quốc Huyền Vũ còn lớn hơn nữa.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương và những người khác đi vào chính sảnh cung điện, nhóm tiểu hầu gái đang quét tước vệ sinh đều dừng lại.
Đôi mắt của Tiểu Tử sáng ngời, vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu to:
- Bệ hạ đã trở về rồi!
- Bệ hạ vạn an.
Thanh Vụ kích động hành lễ.
Ba Phù ngọt ngào hô:
- Hoan nghênh Hồ Tiên đại nhân, tiểu thư Ly Nguyệt trở về ~~~
………..
- Mục Lương ~~~
Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên từ bên ngoài cung điện, Nguyệt Phi Nhan vội vàng chạy vào, khi nhìn đến Mục Lương thì tròng mắt màu đỏ của cô sáng ngời.
- Mục Lương, ta rất nhớ ngươi!
Cô bay nhào tới, treo ở trên người của Mục Lương.
Cô gái tóc đỏ mới trở về từ căn cứ Không Quân, chợt nghe hộ vệ Trung Ương nhắc tới Mục Lương đã trở về, vì vậy vội vã trở lại cung điện.
Anh vươn tay nâng cơ thể của Nguyệt Phi Nhan, buồn cười nói:
- Vẫn còn giống như một đứa bé.
Nguyệt Phi Nhan ngẩng đầu, nói với giọng điệu u oán:
- Đã một tháng không thấy, nào có ai vừa mới gặp lại thì nói người khác giống như đứa bé chứ?
- Trước đây không có, hiện tại có.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương mang theo ý cười.
Nguyệt Phi Nhan lộ ra ánh mắt u oán, vừa muốn nói gì thì lực chú ý đã bị hấp dẫn bởi Ôn Sa.
Có người ngoài ở đây, cô vội vã leo xuống người Mục Lương, sắc mặt của cô trở nên đỏ bừng, đôi mắt đỏ nhìn Nữ vương Người Rắn từ trên xuống dưới.
- Xin chào.
Đôi mắt màu vàng tím của Ôn Sa chớp chớp.
- Xin chào.
Nguyệt Phi Nhan nghĩ tới điều gì đó, cằm khẽ nâng lên, lộ ra dáng dấp "Ta mới là nữ chủ nhân".
- Ngươi làm gì thế?
Hồ Tiên vươn tay xoa đầu thiếu nữ.
Đáy mắt của cô hiện ra ý cười, nói:
- Vị này chính là nữ vương của vương quốc Cát.
Nguyệt Phi Nhan nghe vậy hai mặt lập tức trừng lớn, kinh ngạc thốt lên:
- Nàng ấy là nữ vương của vương quốc Cát?
Ôn Sa cười ôn hòa, hoàn toàn không có cái giá của nữ vương, thoạt nhìn giống như một vị nữ tử thanh thuần hơn.
Mặc dù cô đã hơn một ngàn tuổi nhưng dáng vẻ lại chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu mà thôi, rất có tính mê hoặc.
Nguyệt Phi Nhan líu lưỡi, không nhịn được hỏi:
- Nhìn thật trẻ tuổi, cô ấy thật sự là Nữ vương sao?
- Cảm ơn.
Ôn Sa cười một tiếng, được người khác khen trẻ tuổi tự nhiên là việc đáng giá vui vẻ.
Hồ Tiên liếc Ôn Sa, nói trắng ra:
- Chị ấy chỉ nhìn tuổi trẻ thôi, tuổi thật có thể làm bà cố của ngươi rồi đấy.
- Cái gì?
Nguyệt Phi Nhan lại mở to mắt lần nữa.
- Ngài ấy đã hơn một ngàn tuổi rồi.
Diêu Nhi nhỏ giọng nói.
Nguyệt Phi Nhan không khỏi kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì!?
Ôn Sa nhỏ giọng nói:
- Cũng đâu có lớn tuổi lắm.....
- Xin chào bà cố.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm trang hô.
- ...
Ôn Sa không khỏi nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên không khỏi bật cười, sau đó cười đến run rẩy toàn thân.
Thanh Vụ săn sóc hỏi:
- Bệ hạ, Hồ Tiên đại nhân, các ngươi vừa trở về có muốn nghỉ ngơi, tắm rửa thư giãn một chút không?
- Ta không cần.
Mục Lương bình thản nói.
- Thả cánh hoa nhiều một chút, ta muốn ngâm nửa tiếng, khi nào tới giờ cơm thì kêu ta.
Hồ Tiên nói với giọng điệu lười biếng, rồi lắc eo nhỏ đi về phía Thiên Điện, dự định thay một bộ quần áo ở nhà rồi ngâm bồn thả lỏng một chút, ngày mai sẽ phải tập trung làm việc, đêm nay nên nghỉ ngơi cho tốt mới được.
- Vâng ạ.
Ba Phù đáp một tiếng, vội vã đi Thiên Điện chuẩn bị nước nóng và cánh hoa.
Mục Lương nhìn về phía Ôn Sa, hỏi:
- Ngươi muốn tắm sao?
- Ta có thể chứ?
Đôi mắt đẹp của Ôn Sa sáng lên.
- Đương nhiên rồi.
Mục Lương gật đầu một cái.
Ôn Sa vui mừng lên tiếng:
- Thế thì ta ngâm mình một hồi.
Mục Lương nghe vậy nhìn về phía tiểu hầu gái, ý bảo các cô đi chuẩn bị nước nóng, còn có phòng ở đêm nay cho Ôn Sa.
- Mời các hạ đi theo ta.
Tiểu Tử giơ tay ra hiệu, dẫn Nữ vương Người Rắn đi về phía Thiên Điện.
Mục Lương xoay người đi thư phòng, muốn xem nơi đó có bao nhiêu công việc chất đống chờ anh xử lý.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, bên trong không dính một hạt bụi, hiển nhiên trong thời gian anh không có ở đây thì tiểu hầu gái đều sẽ tới quét tước vệ sinh.
Mục Lương nhìn về phía bàn làm việc, bên trên là văn kiện chồng chất như núi, anh còn có thể thấy được chúng nó đang vẫy tay với mình.
- Biết ngay mà.
Anh cười khổ một tiếng, ngồi trên long ỷ, nhận mệnh cầm lấy văn kiện và bút bắt đầu phê duyệt.
Khi anh phê duyệt hơn phân nửa thì cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan bước vào với đôi mắt sáng rực.
- Cuối cùng ngươi đã trở về rồi!
Giọng nói của cô mang theo tia u oán, còn có một chút vui mừng.
Mục Lương áy náy nói:
- Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi vất vả rồi.
- Đừng nói những lời như vậy, chỉ cần ngươi mau chóng xử lý đống văn kiện này là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan nói xong thì lại đặt lên bàn một chồng văn kiện khác mà cô vừa mới thu được từ Cục Quản Lý.
- ...
Khóe miệng của Mục Lương giật giật, nói nửa đùa nửa thật:
- Ta nên ở bên ngoài thêm nửa tháng nữa rồi hẳn trở về.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với Mục Lương, tức giận nói:
- Vậy ngươi đi ngay bây giờ đi.
- Ha ha ha ha ~~~
Anh mỉm cười đáp:
- Ta đùa thôi.
Nguyệt Thấm Lan hất cằm lên rồi ưu nhã ngồi xuống, Mục Lương nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh nước biển nhìn, hỏi:
- Ngươi đi ra ngoài một tháng có gặp phải chuyện gì mới lạ không?
- Chuyện mới lạ à, có không ít đâu.
Cô bình thản đáp.