Nguyệt Thấm Lan ngồi bắt chéo hai chân, ưu nhã nói:
- Nói nghe một chút.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, kể lại các sự vật, sự việc mới lạ mà anh gặp phải trong một tháng vừa rồi.
Nguyệt Thấm Lan nghe đến mê mẩn, khi biết Nữ vương tộc Người Rắn sống hơn một ngàn năm thì đôi mắt màu xanh nước biển không khỏi trợn to.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Hiện tại, ngài ấy đang ở tại cung điện, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì có thể đi tâm sự với ngài ấy.
- Cái gì, ngươi còn mang người ta về đây sao?
Nguyệt Thấm Lan híp mắt lại, ánh mắt mang theo sự bất thiện nhìn chằm chằm anh.
Mục Lương giải thích:
- Ta cứu ngài ấy là vì giao dịch, ngài ấy sẽ đến đại lục cũ để hỗ trợ thanh lý Hư Quỷ.
Nguyệt Thấm Lan hỏi nửa đùa nửa thật:
- Ồ, cái này chỉ là một giao dịch thôi sao, không phải là vì ngươi coi trọng ngài ấy à?
- Không có, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
Mục Lương dở khóc dở cười.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ta đùa thôi, buổi tối ta sẽ tâm sự với ngài ấy, chắc ngài ấy biết rất nhiều chuyện về ngàn năm trước.
Cô cảm thấy rất hứng thú đối với lịch sử đại lục cũ, hiện tại có người sống một ngàn năm, nhất định phải trò chuyện với đối phương một phen mới được.
- Ừm.
Mục Lương khẽ gật đầu, hỏi:
- Trong một tháng ta không có ở đây, trong vương quốc có xảy ra chuyện gì không?
- Không có chuyện gì lớn, đều là một ít việc nhỏ.
Nguyệt Thấm Lan dựa lưng ra sau, hai chân bắt chéo buông ra, suy nghĩ một chút, nói:
- Có một việc ta nghĩ là nên nói với ngươi một tiếng.
Mục Lương bày ra tư thế chăm chú lắng nghe, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô gái ưu nhã.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói:
- Đám người cường giả tiếp viện tới từ đại lục mới gây ra không ít chuyện ở trong vương quốc, trong đó có một vấn đề tương đối nghiêm trọng là về kì thị chủng tộc.
Mục Lương lắng nghe với biểu cảm nghiêm túc, anh không nói gì, ý bảo cô gái ưu nhã tiếp tục.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Lúc đầu, ta cho rằng những người tiếp viện này chỉ ở đây một vài ngày nên quản lý tương đối rời rạc, sau khi phát sinh chuyện kì thị chủng tộc thì tính nghiêm trọng tăng lên, cho nên ta đã ban bố điều lệ quản lý mới.
Mục Lương ngồi yên lắng nghe, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn long ỷ.
- Cộc cộc cộc ~~~
Nguyệt Thấm Lan thở ra một hơi, nói:
- Chuyện chính là như vậy đấy, hiện tại đám người tiếp viện kia đã thành thật hơn nhiều.
- Ừm, ngươi làm rất tốt, có điều xử phạt vẫn còn có chút nương tay.
Mục Lương bình thản nói.
Nguyệt Thấm Lan chớp mắt, xử phạt như vậy vẫn còn tính là nhẹ sao?
………..
Nguyệt Thấm Lan nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Mục Lương, đôi mắt màu xanh nước biển lóe sáng, vừa định nói cái gì đó thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Bệ hạ, Thấm đại nhân Lan, tới giờ ăn tối rồi.
Giọng của Thanh Vụ vang lên từ ngoài cửa.
- Ta biết rồi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dịu dàng nói:
- Ăn tối trước đi, tối nay chúng ta bàn lại việc này.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan đáp lời rồi thong thả đứng lên.
Khi hai người đi tới nhà ăn thì đám người Ly Nguyệt đã ngồi xuống, trên bàn cơm dài bày đầy món ăn ngon miệng, đếm sơ qua có hơn hai mươi món.
- Bệ hạ tới rồi!
Tiểu Mật ngọt ngào kêu một tiếng.
Mục Lương khẽ gật đầu, đối mặt với từng ánh mắt trong nhà ăn.
Ngải Lỵ Na và những người khác đều nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng, một tháng không gặp, tất cả mọi người rất tưởng niệm lẫn nhau.
Ngôn Băng nghiêm túc nói:
- Mục Lương, hoan nghênh ngươi đã trở về.
Nguyệt Phi Nhan trêu ghẹo:
- Một tháng không thấy, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi đấy.
Ny Cát Sa nhìn Mục Lương với ánh mắt sáng ngời, gật đầu nhận đồng.
Mục Lương cười một tiếng, ngồi ở chủ vị rồi nói:
- Ta cũng nhớ các ngươi, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, vất vả cho mọi người rồi.
- Không vất vả, toàn bộ đều là vì cuộc sống tốt hơn.
Ngôn Băng nói với giọng điệu nghiêm túc.
Mễ Á tán đồng:
- Đúng vậy, vương quốc Huyền Vũ là của mọi người, không có chuyện vất vả ở đây.
- Muốn nói vất vả thì tất cả mọi người đều không so bì với ngươi được đâu!
Hai tai thỏ lông nhung của Mễ Nặc run lên, đôi mắt màu xanh lam nhìn Mục Lương không chớp mắt.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:
- Tiểu Nặc nói không sai.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương trở nên dịu dàng, cười nói:
- Được rồi, không đề cập tới cái này nữa, nhưng mà thời gian tiếp theo sẽ còn mệt mỏi hơn, hi vọng các ngươi chuẩn bị sẵn sàng.
- Chúng ta vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng.
Ny Cát Sa nghiêm mặt.
- Đúng vậy.
Ngải Lỵ Na lập tức giơ tay nghiêm chào.
Mục Lương thấy vậy khóe mắt lập tức co giật, nói sang chuyện khác:
- Ăn cơm đi, bầu không khí không cần nghiêm túc như vậy.
- Ha ha ha ~~~
Hồ Tiên không khỏi che miệng cười đến run rẩy cả người.
Mục Lương dở khóc dở cười, đổi chủ đề hỏi:
- Ôn Sa đâu rồi?
Tiểu Tử ngây thơ nói:
- Bệ hạ, tiểu thư Ôn Sa đang thay quần áo, chắc sắp đến rồi.
Cô vừa dứt lời thì bên ngoài nhà ăn vang lên tiếng vảy ma sát mặt đất, Ôn Sa mặc váy màu tím nhạt tiến vào nhà ăn.
- Xin lỗi, ta tới chậm….
Ôn Sa áy náy mở miệng.
Cô còn muốn nói điều gì đó thì ánh mắt đã rơi vào món ngon tràn ngập bàn ăn, lời vừa tới miệng lại biến thành tiếng nuốt nước miếng.
Mục Lương bình thản nói:
- Ngươi đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi.
- Ồ ồ, tốt.
Ôn Sa phục hồi tinh thần lại, ngồi ở vị trí hơi gần chủ vị.
Cô là nữ vương của vương quốc Cát, thân phận tương đối đặc biệt, tự nhiên là không thể ngồi ở vị trí bình thường được.
- Ăn đi.
Mục Lương cầm đũa lên, gắp miếng thịt trong khay trước mặt cho vào miệng.
Những người khác cũng bắt đầu thưởng thức bữa cơm, bầu không khí trở nên náo nhiệt và vui vẻ.
Ôn Sa cầm đũa, nhìn chằm chằm đầy bàn thức ăn không biết nên ăn cái gì trước, thoạt nhìn tất cả đều rất ngon.
- Tỷ tỷ nếm thử món này đi, ăn ngon lắm.
Dường như đã nhận ra sự mờ mịt của Ôn Sa, Mễ Nặc dùng muôi múc chút trứng xào cà chua vào chén của đối phương.
- Cảm ơn.
Vành tai của Ôn Sa ửng đỏ, cảm kích nhìn về phía cô gái tai thỏ.
Cô gắp miếng trứng xào cà chua trong chén cho vào miệng nếm thử, sau đó đôi mắt màu vàng tím lập tức tỏa sáng, không khỏi bắt đầu ăn ngấu nghiến, giống như là tám trăm năm chưa ăn qua.
Trên thực tế Nữ vương Người Rắn đúng là chưa bao giờ ăn trứng xào cà chua.
- Cái này cũng ăn rất ngon, tỷ tỷ nếm thử.
Mễ Nặc lại gắp chút sườn xào chua ngọt đặt ở trong chén của Nữ vương Người Rắn.
- Cảm ơn.
Ôn Sa lại cảm ơn lần nữa, được người khác gọi tỷ tỷ giống như trở nên trẻ tuổi hơn mấy chục lần.
Cô thưởng thức mỹ thực hết sức chuyên chú, trong lúc đó thì đám người Ngải Lỵ Na vẫn luôn len lén quan sát nàng, dồn dập suy đoán thân phận của nữ nhân.
Khi bọn họ biết được đối phương là nữ vương của vương quốc Cát từ trong miệng Ly Nguyệt thì tất cả đều vô cùng khiếp sợ.