Ny Cát Sa nhỏ giọng thầm thì:
- Ngài ấy thật sự là nữ vương vương quốc Cát sao?
Ngải Lỵ Na nói với thần sắc nghiêm túc:
- Có thể là cho tới bây giờ chưa ăn qua thức ăn ngon như vậy, cũng có thể thông cảm được.
Hai người liếc nhìn nhau rồi gật đầu nhận đồng, tự nhận là đã nhìn thấu chân tướng.
- Nào nào, ngươi ăn nhiều một chút, món thịt nướng này cũng ngon không kém đâu!
Ny Cát Sa nhiệt tình gắp thức ăn cho Nữ vương Người Rắn.
Ngải Lỵ Na cũng múc mấy khối thịt viên đưa qua, nhiệt tình giới thiệu:
- Đúng vậy, món thịt viên cũng rất ngon, nó được ướp bằng hương liệu đặc chế, ăn ngon đến mức có thể nuốt đầu lưỡi.
- Cám ơn các ngươi.
Ôn Sa chớp chớp đôi mắt màu vàng tím, độ yêu thích nơi này lập tức tăng vọt, hóa ra không phải tất cả nhân loại đều xấu xa.
Bữa cơm này cô ăn rất no và thỏa mãn so với những lần dùng cơm trước đó trong quá khứ.
Bữa cơm kết thúc ở một tiếng sau, đám người rời đi nhà ăn ngồi ở trên ghế sô pha chính sảnh.
Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan trở về thư phòng, công tác chất đống phải xử lý hết trong đêm nay.
Hồ Tiên chỉ ngồi một hồi sau đó đứng dậy trở về Thiên Điện, Ba Phù nói trong một tháng nàng không có ở đây thì đơn đặt hàng buôn bán của vương quốc Huyền Vũ đều được sửa sang lại và đặt ở trong ngăn kéo tại Thiên Điện.
Bắt đầu từ ngày mai, nàng phải đến Thành Buôn Bán Sơn Hải bận rộn, rời đi một tháng, rất nhiều công tác đều tồn đọng cần cô đi xử lý.
Mễ Nặc bưng mâm đựng trái cây tới rồi bày ở trước mặt Nữ vương Người Rắn, nói:
- Tỷ tỷ uống chút Trà Hoa, ta có bỏ thêm vài viên trái vải vào trong trà, uống rất ngon.
Ôn Sa nhìn cô gái tai thỏ, dịu dàng đáp:
-Ừ, cảm ơn.
Cô rất có hảo cảm đối với Mễ Nặc, có thể vì cả hai đều là người thú, cũng có thể là bởi vì được thiếu nữ đáng yêu quan tâm.
Ôn Sa nếm thử một ngụm Trà Hoa, đôi mắt đẹp tỏa sáng, lại ăn mấy trái vải, lập tức yêu thích loại nước quả này.
Mễ Nặc thanh thúy nói:
- Đây là trái vải, nó chỉ có ở vương quốc Huyền Vũ, chí ít hiện nay là như vậy.
- Ăn rất ngon.
Ôn Sa khen ngợi.
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:
- Đương nhiên là ăn ngon rồi, nó được hái ở hậu hoa viên mà, thuộc về linh quả.
Đêm nay cô gái tóc đỏ không cần trực đêm, có Hi Bối Kỳ ở căn cứ Không Quân, ngày mai mới đến phiên nàng đi canh gác.
Mấy ngày nay, Thiên Cức Quan rất bình tĩnh, dường như Hư Quỷ lại đang nghẹn âm mưu gì đó cho nên tạm thời không tiếp tục tấn công biên giới Huyền Vũ.
- Nghe có vẻ rất trân quý.
Ôn Sa chớp mắt.
-Cũng bình thường.
Mễ Nặc cười tươi như hoa, ngồi ở bên cạnh Nữ vương Người Rắn, dịu dàng hỏi:
- Tỷ tỷ muốn đến đại lục cũ giúp một tay sao?
- Ừm.
Ôn Sa gật đầu một cái.
- Cảm ơn ngươi.
Mễ Nặc cảm kích từ trong thâm tâm.
Đại lục cũ là quê hương của cô, Nữ vương Người Rắn nguyện ý đi trợ giúp, điều này làm cho cô rất cảm kích, vì vậy nguyện ý gần gũi đối phương.
Ôn Sa có chút không được tự nhiên, dịu dàng giải thích:
- Không cần cảm ơn ta, đây là giao dịch giữa ta và Mục Lương các hạ.
Mễ Nặc lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Tỷ tỷ là nữ vương, nguyện ý đích thân đi trợ giúp đã là chuyện đáng giá cảm kích rồi.
Ôn Sa mấp máy môi đỏ, bị cảm động bởi sự nghiêm túc của cô gái tai thỏ.
…………
Trên quảng trường nhỏ trước cửa cung điện, Ôn Sa ngẩng đầu nhìn về phía Trà Thụ Sinh Mệnh sáng lên ánh sao, không nhịn được sửng sốt trước cảnh đẹp trước mắt.
Cô há to mồm, đắm chìm trong sự rung động mà Lĩnh Vực Sinh Mệnh mang tới.
- Rất đẹp phải không?
Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan thong thả đi ra cung điện.
Cô mới vừa phê duyệt hết văn kiện cùng với Mục Lương, vốn định ngày mai sẽ đi tâm sự với Nữ vương Người Rắn, không ngờ lúc đi qua chính sảnh lại thấy được cô ấy.
Ôn Sa nhẹ giọng đáp lại:
- Đúng vậy, rất đẹp.
Nguyệt Thấm Lan ngồi ở trên bậc thang, dịu dàng nói:
- Mặc dù ở tại vương quốc Huyền Vũ có thể nhìn thấy cảnh tượng này mỗi ngày nhưng ta vẫn xem không chán.
Ôn Sa nói với giọng điệu hâm mộ:
- Thật tốt, mỗi ngày có thể được ngắm nhìn kỳ quan như vậy, phiền não gì cũng đều biến mất.
- Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, không có nhịn được lòng tò mò, hỏi:
- Mạo muội hỏi một câu, năm nay nữ vương đại nhân đã bao nhiêu tuổi rồi?
Ôn Sa lắc đầu nói:
- Hơn một ngàn tuổi, cụ thể là mấy tuổi thì ta không nhớ kỹ, phải trở về lật tuổi phổ (giống sách ghi lại giai đoạn trưởng thành) mới biết được.
Tuổi phổ là một cuốn sổ chuyên dùng để ghi chép lại cô đã sống bao lâu, trong đó có ghi chép từ lúc cô sinh ra cho tới bây giờ, đóng vai gì cũng được ghi chép kỹ lưỡng.
Cô sống hơn một ngàn năm, đã thay đổi thân phận hơn hai mươi lần, đa số đều là chủ nhân một nước, thỉnh thoảng sẽ thoái vị cho một ít truyền nhân xuất sắc.
Nguyệt Thấm Lan cảm thán nói:
- Được rồi, đây là lần đầu tiên ta gặp được một người có thể sống lâu như thế đấy.
Ôn Sa lắc đầu nói:
- Nhưng sống lâu như thế cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đâu.
Cô sống hơn một ngàn năm, xem qua rất nhiều sinh tử, người bên cạnh thay đổi hết nhóm này tới nhóm khác, người từng quen biết đều bị chôn vùi trong sa mạc, bây giờ đã thành một đống xương trắng.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy rất cô độc, không ngừng nhận thức người mới rồi lại nhìn bọn họ già đi cuối cùng tử vong.
Nguyệt Thấm Lan nhìn Nữ vương Người Rắn, cảm thấy rất hứng thú đối với quá khứ của cô, không nhịn được hỏi:
- Có thể nói cho ta biết trước kia vương quốc Cát trông như thế nào không?
Trong mắt của Ôn Sa lộ ra tia hồi ức, chậm rãi gật đầu nói:
- Đương nhiên, nhưng thời gian quá xa xưa, ta cần phải nhớ lại một chút.
- Không sao, đêm vẫn còn dài mà.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười.
Cô không ngủ một đêm không có vấn đề gì, cho dù là thức hai ngày hai đêm thì tinh thần vẫn rất minh mẫn.
Ôn Sa mỉm cười, tổ chức ngôn ngữ trong đầu rồi chậm rãi kể:
- Trước đây ta sinh ra ở ốc đảo Số Chín, đó là một nơi cách ốc đảo Số Một rất xa….
Cô kể lại những chuyện trước kia, ánh mắt lóe lên biểu cảm nhớ lại, có hoài niệm và tiếc nuối.
Hai người nói chuyện rất lâu, mãi cho tới đêm khuya mới thỏa mãn kết thúc.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng vỗ vai Ôn Sa, dịu dàng nói:
- Thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi, sau này khi nào rảnh rỗi thì hai ta lại trò chuyện tiếp.
Cô nghe Nữ vương Người Rắn hàn huyên rất nhiều, cũng rõ ràng sự cô độc của đối phương khi phải sống lâu như thế, mặc dù không cách nào đồng cảm nhưng lại có thể lý giải.
- Tốt, ta rất vui khi nói chuyện phiếm với ngươi.
Ôn Sa mỉm cười.
Giọng của cô nghiêm túc:
- Nhận thức các ngươi khiến ấn tượng của ta đối với nhân tộc có chút cải biến.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Không phải tất cả nhân loại đều chán ghét Người Thú, đây chẳng qua là số ít mà thôi, vương quốc Huyền Vũ của chúng ta vẫn luôn rất hoan nghênh tộc Người Thú.