Ôn Sa mỉm cười, không có nhận đồng cũng không có phủ nhận, chí ít thì cô cần phải tận mắt đi xem một cái.
- Đi nghỉ ngơi thôi.
Nguyệt Thấm Lan không thèm để ý, nàng ưu nhã cười rồi xoay người trở về cung điện.
Ôn Sa lại ngoảnh đầu nhìn về phía tán cây khổng lồ lấp lánh ánh sao, an tĩnh đứng mười mấy phút mới lưu luyến đi trở vào trong cung điện.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông du dương vang vọng khắp vương quốc Huyền Vũ.
- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông báo hiệu một ngày mới bắt đầu, vương quốc Huyền Vũ lại trở nên phồn hoa và náo nhiệt lần nữa, dân chúng dậy sớm công tác, cống hiến cho việc xây dựng vương quốc Huyền Vũ.
Bên trong cung điện, tiểu hầu gái đã thức dậy từ rất sớm, có người đi quét tước vệ sinh, có người thì chuẩn bị bữa sáng hôm nay.
Mục Lương đã trở về, còn có khách quý ở lại, bữa sáng hôm nay phá lệ phong phú.
Trông phòng bếp rất náo nhiệt, Mễ Nặc thức dậy rất sớm đến phòng bếp hỗ trợ, Thanh Vụ và Cầm Phi Nhi đứng bên cạnh trợ thủ.
- Tiểu thư Mễ Nặc, bữa sáng để chúng ta làm là tốt rồi.
Thanh Vụ ngây thơ nói.
- Mục Lương vừa trở về, ta muốn làm điểm tâm cho hắn ăn.
Mễ Nặc nói với gương mặt ửng đỏ.
Thanh Vụ và Cầm Phi Nhi liếc nhau, lộ ra biểu cảm thì ra là thế.
Bữa sáng hôm nay có rất nhiều món như bánh cuốn, cháo Linh Mễ thịt nạc rau dưa, bánh bao đủ loại nhân, bánh rán, bánh mì kẹp thịt, v.v…
Mỗi bếp lửa đều có một nồi, bên trong là những loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau.
- Ục ục ục ~~~
Mễ Nặc nhắc nhở:
- Linh Mễ nhớ khuấy đều, đừng để bị cháy dưới đáy nồi.
Thanh Vụ thanh thúy đáp:
- Vâng!
Mễ Nặc xoay người lại, tiếp tục nhào nặn chậu bột nhão, đến khi bề mặt bột trở nên sáng bóng và trơn trượt không dính vào vách chậu mới thôi.
Cầm Phi Nhi đứng bên cạnh đã hỗ trợ làm tốt nhân bánh, chuẩn bị cùng nhau bao bánh bao.
- Có cần ta giúp một tay sao?
Giọng nói êm ái vang lên, Ôn Sa xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Mễ Nặc ngừng tay, nhìn về phía Nữ vương Người Rắn đang lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, dịu dàng nói:
- Không cần đâu, đã có nhóm Thanh Vụ hỗ trợ rồi, chẳng mấy chốc là nấu xong thôi.
- Vậy ta có thể nhìn các ngươi làm điểm tâm sao?
Ôn Sa lại hỏi.
Cô chưa từng xuống bếp lần nào, sau khi sinh ra thì vẫn luôn được người khác chăm sóc, có thể nói là áo đến thì vươn tay cơm tới thì há mồm.
Ai bảo cô sinh ra có đuôi rắn vàng kim, có số làm Nữ Vương, từ lúc nhỏ mỗi ngày đều có hầu gái vây quanh, đảm bảo cô có thể an toàn lớn lên.
Ôn Sa trưởng thành ở hoàn cảnh như thế, dùng câu mười ngón tay không dính nước xuân để hình dung cũng không quá đáng.
- Được chứ!
Mễ Nặc vui vẻ đáp.
Trên mặt của Ôn Sa lập tức hiện lên nụ cười, uốn éo đuôi rắn đi vào phòng bếp, nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn trong nồi.
- Tỷ tỷ cảm thấy hứng thú với việc bếp núc à?
Mễ Nặc tò mò hỏi.
Ôn Sa thanh thúy nói:
- Ừ, trước đây ta chưa từng xuống bếp lần nào, đều là hầu gái làm.
- Hóa ra là như vậy.
Mễ Nặc bừng tỉnh gật đầu, cười tươi như hoa nói:
- Chờ khi nào giải quyết xong chuyện Hư Tộc thì tỷ tỷ có thể ở lại cung điện một thời gian, ta dạy cho ngươi nấu mấy món ăn ngon nha.
- Ừm.
Ánh mắt của Ôn Sa lấp lóe, nếu vậy thì cô nhất định phải sống sót ở đại lục cũ mới được.
Mễ Nặc vừa trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất vừa bận rộn bao bánh bao, cô lấy một cục bột nhỏ rồi nhấn dẹp, sau đó đặt nhân thịt ở bên trong rồi bao lại.
Ôn Sa nhìn đến mê mẩn, bị tay nghề của cô gái tai thỏ hấp dẫn.
- Tỷ tỷ muốn thử một chút không?
Mễ Nặc mềm mại nói.
- Ta có thể làm thử sao?
Ôn Sa vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng.
Mễ Nặc cười gật đầu:
- Đương nhiên rồi, vẫn còn sớm, chưa đến giờ ăn nha.
- Thế thì ta đây thử xem.
Ôn Sa lập tức hứng thú đáp.
Mễ Nặc thanh thúy nói:
- Đầu tiên phải rửa tay trước, kẽ móng tay cũng phải rửa sạch, nếu không thì bụi bẩn sẽ dính vào bột nhão.
- Được.
Ôn Sa đáp một tiếng, nghe theo lời của cô gái tai thỏ mà dùng xà phòng rửa tay sạch sẽ, lau khô hai tay, sau đó bắt chước động tác của Mễ Nặc nặn bột nhão thành hình dạng cái chén.
- Thật ra rất đơn giản.
Mễ Nặc vừa nói vừa tay cầm tay chỉ dạy.
Ôn Sa học rất nghiêm túc, người khác không biết còn tưởng rằng cô là hầu gái mới tới.
………
- A cáp ~~~
Mục Lương đi ra thư phòng, vươn vai duỗi người theo thói quen rồi cất bước đi tới chính sảnh.
- Bệ hạ, chào buổi sáng.
Vân Hân ngoan ngoãn chào hỏi.
- Chào buổi sáng.
Mục Lương nhẹ gật đầu.
Thanh Vụ ló đầu ra khỏi phòng bếp, thanh thúy nói:
- Bệ hạ, bữa sáng sắp xong rồi "
- Tốt, sáng nay ăn cái gì thế?
Mục Lương thuận miệng hỏi.
Thanh Vụ bẻ ngón tay đếm:
- Bệ hạ, bữa sáng hôm nay có rất nhiều loại, có bánh cuốn, bánh bao, cháo thịt nạc,.....
- Thịnh soạn như vậy sao, vất vả cho các ngươi rồi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Thanh Vụ lắc đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Không khổ cực, bệ hạ muốn quản lý vương quốc, chúng ta phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của bệ hạ, không vất vả chút nào.
Khóe miệng của Mục Lương cong lên, vươn tay xoa đầu tiểu hầu gái, quả thật là tiểu áo bông (người con ngoan ngoãn).
- Bệ hạ, sắp đến giờ ăn điểm tâm rồi!
Ba Phù ngoan ngoãn hô.
- Ta biết rồi.
Mục Lương lên tiếng, cất bước đi vào nhà ăn.
Anh vừa mới ngồi xuống thì Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên lần lượt đi vào nhà ăn, mấy người Ly Nguyệt cũng lục tục ngồi vào chỗ của mình.
- Chào buổi sáng mọi người.
Hi Bối Kỳ ngáp một cái rồi đi vào nhà ăn, ánh mắt rơi vào trên người của Mục Lương, lập tức lên tinh thần.
Cô vừa trở về khu vực Trung Ương sau khi trời sáng, Nguyệt Phi Nhan đã đi căn cứ Không Quân, cô gái Ma Cà Rồng có thể nghỉ ngơi một ngày.
- Đừng đứng đó ngây người nữa, mau ngồi xuống đi.
Mục Lương bật cười khanh khách.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, đôi mắt màu vàng óng sáng ngời, nhẹ giọng nói:
- Mục Lương, đã lâu không gặp.
- Mới một tháng thôi, không tính là lâu.
Anh cười một tiếng, đáp.
- Ừ ừ, không tính là lâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ ửng đỏ, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cô gái Ma Cà Rồng vừa mới ngồi xuống thì nhóm tiểu hầu gái đúng lúc bưng bữa sáng tới, bàn ăn lập tức tràn đầy món ăn rực rỡ muôn màu.
Ôn Sa đi theo Mễ Nặc vào nhà ăn, ngồi xuống gần chủ vị trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái Ma Cà Rồng.
Hi Bối Kỳ chớp mắt lia lịa, nhìn Nữ vương Người Rắn với dấu hỏi đầy đầu.
- Giới thiệu một chút, vị này chính là nữ vương Ôn Sa của vương quốc Cát.
Hồ Tiên hời hợt giới thiệu.
- Tại sao nữ vương vương quốc Cát lại tới chỗ chúng ta thế?
Hi Bối Kỳ chợt hỏi theo bản năng.
Hồ Tiên giải thích:
- Bởi vì giao dịch, Ôn Sa các hạ muốn đi đại lục cũ hỗ trợ thanh lý Hư Quỷ, ngày mai sẽ rời đi.
- Ồ ồ, ra là vậy...
Yết hầu của Hi Bối Kỳ nhấp nhô, không hề hỏi kỹ.