Ôn Sa đáp lại bằng một nụ cười lễ phép, không hề có chút cái giá của nữ vương, càng giống như là một người bạn tốt đã lâu không gặp.
- Ăn điểm tâm thôi.
Mễ Nặc mềm mại nói.
- Ăn đi.
Mục Lương hơi nâng cằm, cầm lấy bánh bao trong lồng hấp rồi cắn một cái.
Hi Bối Kỳ và những người khác cũng di chuyển đũa, gắp những món ăn mà mình thích. Cô nhìn bánh bao có hình thù kỳ quái trong tay, nghi ngờ hỏi:
- A, sao bánh bao này xiêu xiêu vẹo vẹo thế, giống như là trải qua một hồi dằn vặt vậy?
Ôn Sa nhìn thoáng qua, sau đó khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên.
- Cái này là do tiểu thư Ôn Sa làm nha.
Thanh Vụ giải thích.
Ôn Sa có chút áy náy, nói:
- Tay nghề của ta không tốt, chỉ có thể bao thành như vậy, là do ta quá ngu ngốc.
Mễ Nặc quan tâm trấn an:
- Không phải đâu, lần đầu tiên tỷ tỷ bao được như vậy đã là rất khá rồi.
Hi Bối Kỳ cũng hùa theo:
- Ừ đúng rồi, dù ngoại hình không tốt nhưng vẫn có thể ăn được mà.
- Vậy ngươi mau nếm thử.
Ôn Sa vui vẻ nói.
- Vâng.
Khóe miệng của Hi Bối Kỳ khẽ co giật.
- Ngao ô ~~~
Cô cắn một miếng bánh bao lồi lõm trong tay, chỉ cảm thấy vỏ dày nhân thiếu, hương vị một lời khó nói hết.
Trong đôi mắt vàng tím của Ôn Sa lộ vẻ mong đợi, hỏi:
- Ăn ngon không?
- Ừ ừ, ăn rất ngon.
Hi Bối Kỳ đáp với thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Ôn Sa vui vẻ nói:
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương nhìn bánh bao trong lồng hấp, một phần ba bánh bao đều là ngoại hình xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết ai là tác giả của chúng nó.
Hồ Tiên ôm lòng tò mò, cầm lấy một cái bánh bao rồi cắn thử một ngụm.
Vỏ bánh bao rất cứng, có điều nhân bánh thì không tệ lắm, dù sao thì cũng là do tiểu hầu gái làm.
- Ừm, cũng không tệ lắm.
Cô gật đầu nhận xét.
Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, hiểu rõ ẩn ý trong lời của cô gái đuôi hồ ly.
- Vậy giữa trưa ta lại tiếp tục hỗ trợ làm cơm.
Ôn Sa cười tươi như hoa nói.
Hồ Tiên trầm mặc vài giây, đề nghị:
- .... Ngươi có muốn ăn điểm tâm xong đi dạo quanh Chủ Thành một chút không?
- Thật sao?
Đôi mắt đẹp của Ôn Sa sáng lên, cô cảm thấy rất hứng thú đối với Chủ Thành vương quốc Huyền Vũ.
Hồ Tiên nhìn về phía Tiểu Tử, dặn dò:
- Tiểu Tử, sau khi bữa sáng kết thúc, ngươi dẫn tiểu thư Ôn Sa đi dạo Chủ Thành một chút, mười hai giờ trở về.
- Vâng ạ.
Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nàng chớp chớp mắt, đi dạo đến mười hai giờ trở về cũng chính là đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Còn về việc bọn họ có thể đi dạo đến mười hai giờ hay không thì hoàn toàn không là vấn đề, Chủ Thành vương quốc Huyền Vũ có quá nhiều nơi vui chơi giải trí.
Chỉ riêng cửa hàng Vải Và Trang Phục ở Chủ Thành đều có thể tiêu tốn hàng giờ đồng hồ rồi, chớ đừng nhắc tới Rạp Chiếu Phim, Thẩm Mỹ Viện, v.v… Dù có đi dạo nửa tháng không trùng lặp thì vẫn khó mà đi hết được.
Nếu như đi dạo xong Chủ Thành thì còn có thể đi Vệ Thành, có Cửa Không Gian Truyền Tống, đi đến nơi khác chỉ cần nửa giờ.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Chủ Thành có rất nhiều trò giải trí và món ăn ngon, ngươi sẽ chơi rất vui vẻ.
- Ta rất chờ mong.
Trong mắt của Ôn Sa lộ ra thần sắc chờ mong.
Vương quốc Huyền Vũ mang đến cho cô rất nhiều sự bất ngờ, đây là những gì mà những vương quốc khác không có, ngay cả ốc đảo Số Một cũng vậy.
Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, ăn ý liếc nhìn Hồ Tiên.
Mục Lương bình thản nói:
- Chơi vui vẻ, ngày mai phải lên đường đi đại lục cũ rồi.
- .... Ngươi đừng nói lời gây mất hứng như vậy chứ.
Hồ Tiên giận trách Mục Lương.
- Không sao, khi nào trở về ta lại đến đây chơi tiếp.
Ôn Sa mỉm cười không thèm để ý, cầm lấy bánh bao do mình làm rồi cắn một miếng, nhấm nuốt vài cái, hơi cau mày lẩm bẩm:
- Kì lạ, tại sao ta cảm giác mùi vị không giống như bánh bao ngày hôm qua nhỉ?
Mễ Nặc quơ quơ tai thỏ, trong đầu nhớ lại hình ảnh làm bánh bao cùng với Ôn Sa, dáng vẻ vụng về kia khiến người ta hơi chút sốt ruột.
Cô bắt đầu hoài nghi quyết định của bản thân, chờ giải quyết xong chuyện Hư Tộc thì cô thật sự phải dạy Ôn Sa làm bếp sao, có khi nào sẽ khiến tóc mình rụng sạch không?
Sau khi bữa sáng kết thúc, Ôn Sa đi theo Tiểu Tử rời khỏi khu vực Trung Ương.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Ôn Sa uốn éo đuôi rắn, váy dài màu tím nhạt nhẹ nhàng đong đưa.
- Thật sạch sẽ.
Cô nhìn đường phố thoáng đãng không có rác rưởi, đôi mắt màu vàng tím tỏa sáng.
- Chủ Thành vẫn luôn được quét tước mỗi ngày nha.
Tiểu Tử thanh thúy nói.
Ôn Sa kinh ngạc nói:
- Nơi này thật sự rất khác biệt, ta đi qua những thành phố khác, ngay cả con đường trước vương cung cũng không được sạch sẽ như vậy đâu.
Tiểu Tử giải thích:
- Ở trong vương quốc Huyền Vũ có quy định nếu vứt rác bừa bãi thì sẽ bị phạt tiền, cho nên không ai dám ném rác rưởi lung tung.
- Như vậy vô cùng tốt.
Ánh mắt của Ôn Sa lóe lên, suy nghĩ sau này trở về ốc đảo số một có thể sử dụng biện pháp này.
- Tiểu thư Ôn Sa, chúng ta đi dạo cửa hàng Vải Và Trang Phục trước đi.
Tiểu Tử đề nghị.
Ôn Sa gật đầu đáp:
- Được thôi.
Trong lòng Tiểu Tử có ý định riêng, nàng mang theo Ôn Sa đến cửa hàng Vải Và Trang Phục lớn nhất Chủ Thành, rất nhiều quý tộc và phú thương rất thích đi vào đây mua quần áo, sau đó dừng chân nghỉ ngơi hay ăn chút gì đó ở Mỹ Thực Lâu nằm ở bên cạnh.
…….
Trong thư phòng ở cung điện.
Mục Lương đang lật xem văn kiện đến từ mỗi tòa Vệ Thành, bút trong tay thỉnh thoảng hạ xuống, ký tên ở cuối văn kiện.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ vang.
- Vào đi.
Mục Lương đáp lại một tiếng mà không ngẩng đầu lên.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan cất bước đi tới, tay còn ôm một xấp văn kiện.
Mục Lương ngước mắt nhìn lại, khóe mắt lập tức nhảy một cái, nói:
- Đống văn kiện này đều cần ta xem qua sao?
- Đương nhiên rồi.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, buông chồng văn kiện dày nặng xuống bàn.
Anh thở dài một tiếng, suy nghĩ tới việc có nên dời hệ thống quản lý mà anh biết ở kiếp trước tới đây hay không, như vậy mình có thể thả lỏng một chút.
Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn là bỏ đi ý niệm trong đầu, không phải vật gì đ Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, liếc hắn một cái nói:
- Có chuyện gì vậy, ngươi lại muốn lười biếng à?
- Không có.
Mục Lương cười khổ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên chồng văn kiện chất cao như núi, bút trong tay không ngừng, liên tục phê duyệt văn kiện.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới điều gì đó, ưu nhã nói:
- Đúng rồi, Ôn Sa đã xuất phát đi đại lục cũ chi viện.
- Ừm, ta biết rồi.
Anh thuận miệng lên tiếng.