- Vù vù vù ~
Trên bầu trời Vùng Nước Mặn, phi thuyền vận chuyển đang nhanh chóng bay tới trước, đây là chuyến bay khởi hành từ vương quốc Huyền Vũ đến đại lục cũ, người trên thuyền đều là cường giả đi tiếp viện.
Ôn Sa đứng trên boong thuyền, cô mặc một bộ váy dài màu vàng kim nhạt bó sát vòng eo, trên mặt bị cái khăn mỏng che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp màu màu vàng tím.
Cô nhìn ra ngoài khơi xa xa, Vùng Nước Mặn không giống với đại dương xanh thẳm tràn ngập sức sống của đại lục mới, ngược lại là không khí trầm lặng, chỉ mới liếc nhìn một cái như muốn hút người ta vào đáy biển đen tối.
- Thì ra bên kia Kênh Sương Mù trông như thế này.
Ánh mắt của Ôn Sa lóe lên.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng mây, xám xịt và ảm đạm, giống như là muốn ép người thở không nổi.
- Quá bị đè nén, còn hơn cả ở vương quốc Sa.
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Cộp cộp cộp ~~~
Phía sau Ôn Sa truyền đến tiếng bước chân, một nhóm bốn người đến gần cô, ba nam mặc khôi giáp Kỵ Sĩ, người nữ duy nhất là Ma Pháp Sư, một thân trường bào màu trắng che lại nửa bàn chân.
Nữ Ma Pháp Sư nói với giọng điệu giễu cợt:
- Tộc Người Rắn cũng phái người tới chi viện à, thật là khiến người ta bất ngờ.
Nữ Ma Pháp Sư thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, gò má hơi lõm xuống, cho người ta một loại cảm giác rất khắc nghiệt.
- Ha ha, đừng để tới lúc đến nơi rồi lại tìm cơ hội chạy trốn.
Kỵ Sĩ với làn da ngăm đen lên tiếng trào phúng.
Một tên Kỵ Sĩ khác nở nụ cười lạnh lùng:
- Tất cả đám người thú đều là phế vật, để cho bọn họ tới trợ giúp làm gì chứ, chỉ sợ là cản trở mà thôi.
Kỵ Sĩ da đen nhếch miệng cười, nói với giọng điệu âm trắc trắc:
- Đúng vậy, nhưng mà phế vật cũng có chỗ hữu dụng, ví dụ như làm tiên phong mở đường.
Ôn Sa bình tĩnh nhìn bốn người trước mắt, dáng vẻ đạm mạc kia giống như đồ tể đối đãi bốn con cá chết.
- Ngươi bị câm à?
Nữ Ma Pháp Sư híp mắt lại.
Kỵ Sĩ da đen trào phúng:
- Đã câm điếc lại còn đeo khăn che mặt, chẳng lẽ là ngươi xấu xí còn về không dám lộ mặt sao?
Tên Kỵ Sĩ cao gầy vuốt cằm rồi nói với giọng điệu ác độc:
- Không thể nào, nữ xà của Tộc Người Rắn nổi tiếng xinh đẹp, không có ai sẽ quá xấu.
- Nữ xà xinh đẹp? Mắt ngươi có bị mù không vậy?
Nữ Ma Pháp Sư bất mãn liếc hắn một cái.
Kỵ Sĩ cao gầy vội vàng nói:
- Dù thế nào thì khẳng định không đẹp bằng ngươi.
Nữ Ma Pháp Sư trừng nam nhân, vẻ mặt khá hơn nhiều.
- Tránh ra.
Ôn Sa lạnh nhạt mở miệng.
Cô không muốn nói chuyện với bốn người trước mắt, dưới cái nhìn của cô thì bọn hắn căn bản không đáng để cô lãng phí tinh lực và miệng lưỡi, chỉ là bốn con côn trùng nhảy nhót ồn ào mà thôi.
Nữ Ma Pháp Sư lạnh lùng nhìn về phía nữ vương Người Rắn, bất thiện hỏi:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Cô không biết vua của vương quốc Sa là Tộc Người Rắn, càng không biết sẽ là một nữ xà, mà coi như cô biết thì cũng sẽ không liên tưởng đến Ôn Sa.
- Ta thấy cô là muốn tìm chết.
Kỵ Sĩ da đen bĩu môi, nâng trong tay trường mâu lên.
Hắn muốn xem khuôn mặt dưới lớp khăn kia như thế nào, đến tột cùng là xấu xí đến nỗi không thể gặp người hay là đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Ánh mắt của Ôn Sa rốt cuộc thay đổi, mang theo sát ý rét lạnh, khí tức kinh khủng đổ ập về phía bốn người.
- Ông ~~~
Không gian hơi vặn vẹo, bốn người xụi lơ ngã trên mặt đất, nhìn về phía nữ vương Người Rắn với ánh mắt sợ hãi.
- Còn ồn ào nữa thì ta không ngại đưa các ngươi xuống phía dưới hóng mát.
Ôn Sa lạnh lùng nói.
- Ực ~~~
Tên Kỵ Sĩ da đen chật vật nuốt nước miếng, hô hấp khó khăn vô cùng, muốn nói một câu cũng không được.
Trạng thái của ba người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, vẻ mặt của bọn hắn trắng như tờ giấy, cơ thể run như cầy sấy, tên Kỵ Sĩ cao gầy còn bị dọa đái ra quần.
Ôn Sa nhìn vũng nước màu vàng trên boong thuyền, cau mày nói với giọng điệu chán ghét:
- Phế vật.
Vẻ mặt của tên Kỵ Sĩ Cao gầy rất khó coi, ước gì tìm được một cái lỗ để chui vào, hắn rất muốn phản bác nữ vương Người Rắn nhưng đáng tiếc hắn không dám.
Ôn Sa thu hồi ánh mắt, rời khỏi mà không quay đầu lại, chẳng đáng lãng phí thời gian với bốn người kia.
- Đáng chết, cô ta là ai?
Kỵ Sĩ da đen lảo đảo bò dậy, vẻ mặt âm trầm khó coi nhìn phía bóng lưng của nữ vương Người Rắn.
Nữ Ma Pháp Sư nói với giọng điệu run rẩy:
- Cô ta tuyệt đối không phải là người bình thường, khí tức tản ra còn khủng bố hơn cả cường giả cấp Vương.
- Chẳng lẽ cô ta là cường giả Chí Tôn?
Tên Kỵ Sĩ cao gầy nói với giọng the thé.
- Tên phế vật, có thế mà cũng bị dọa đái ra quần.
Nữ Ma Pháp Sư nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ.
Đáy mắt của tên Kỵ Sĩ cao gầy tràn đầy khó chịu, biệt khuất nói:
- Ngươi có mặt mũi gì nói ta, chẳng phải lúc đó chính ngươi cũng bị hù ngã trên mặt đất sao?
Nữ Ma Pháp Sư không ngờ Kỵ Sĩ cao gầy sẽ sặc lại mình, lập tức càng tức giận hơn:
- Ngươi thật là đồ phế vật, ngay cả một nữ xà cũng như vậy!
Hai vị Kỵ Sĩ khác liếc nhìn nhau rồi yên lặng xoay người rời khỏi, tiếp tục ở đây nữa sẽ chỉ càng thêm mất mặt.
Trên cao, binh sĩ canh gác lạnh nhạt nhìn xuống, hắn không có ra tay ngăn cản, đám người khơi mào gây chuyện nên được dạy dỗ.
Vương quốc Huyền Vũ khởi xướng chủng tộc bình đẳng, bốn người này công nhiên khiêu khích nữ vương Người Rắn, bị đánh một trận tơi bời cũng là đáng đời.
Ôn Sa trở lại phòng của mình bên trong khoang thuyền, nhìn hoàn cảnh u ám bên ngoài cửa sổ lưu ly, trong đầu hiện ra dáng vẻ của Mục Lương.
Khóe môi của cô hơi nhếch lên, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thật hy vọng Hư Tộc biến mất, như vậy ta có thể về sớm một chút, học nấu một vài món ăn ngon.
Ánh mắt của Ôn Sa lóe lên, nghĩ đến việc bản thân rất có thể chỉ còn ba mươi năm để sống, cô dự định tìm kiếm điểm lạc thú, không còn về làm cho tương lai vẫn luôn nhạt nhẽo giống như trước kia.
Hiện tại cô đã tìm được lạc thú, chính là học nấu ăn, sau đó làm cho người nam nhân kia ăn chúng.
Khóe môi của Ôn Sa cong lên, mỉm cười tự nói:
- Thật là một nam nhân đặc biệt, làm người ta không khỏi chờ mong.
Thời gian trôi qua, phi thuyền vận chuyển đã bay ra Vùng Nước Mặn, chính thức tiến vào đại lục cũ.
- Vù vù vù ~~~
Sau khi phi thuyền vận chuyển tiến vào đất liền thì tốc độ phi hành lại đề cao lần nữa, đi đến một tòa đại thành gần đây.
- Tốc độ nhanh hơn rồi.
Ôn Sa ngạc nhiên nhìn mây mù bên ngoài nhanh chóng lướt qua.
Sau hai giờ, tốc độ của phi thuyền vận chuyển chậm lại, trong khoang thuyền vang lên âm thanh của thuyền viên.
- Phía trước là thành Ba Dương, bầy Hư Quỷ đang tiến công nơi đây, phi thuyền vận chuyển sắp hạ cánh, mời các vị phối hợp thanh lý Hư Quỷ.
Âm thanh nhắc nhở lặp lại ba lần, ngữ điệu nghiêm túc làm cho không ít người trở nên khẩn trương và nghiêm túc.