Hi Bối Kỳ vui vẻ nói:
- Mì xào là món ta yêu nhất.
Thanh Vụ chớp chớp mắt, hỏi:
- Tiểu thư Hi Bối Kỳ, ta nhớ lúc trước ngươi đã nói trứng xào cà chua là món ăn ngươi yêu nhất, tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?
- Ngươi mặc kệ ta đi.
Hi Bối Kỳ bĩu môi.
- Ha ha ha ~~~
Thanh Vụ thanh thúy cười, trở lại phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Hi Bối Kỳ nhếch miệng, nhìn về phía phòng làm việc, Tiểu Tử đang đứng canh gác ở trước cửa.
Ánh mắt của cô lóe lên, Tiểu Tử canh giữ ở bên ngoài, hiển nhiên là không thể đi quấy rầy Mục Lương.
- Thật nhàm chán, tại sao Hư Quỷ lại không đến tấn công chứ?
Hi Bối Kỳ ngồi ở trên ghế sô pha, cầm lấy một quả trái cây ở trên bàn cho vào miệng.
Cô tính toán thời gian một chút, đã sáu ngày Hư Quỷ không tấn công Thiên Cức Quan rồi, giống như là chúng nó đột nhiên mất đi hứng thú đối với vương quốc Huyền Vũ vậy.
Trong sáu ngày này, cô gái Ma Cà Rồng từng lặn xuống đáy biển để điều tra nhưng lại không phát hiện bóng dáng của Hư Quỷ đâu.
Nguyệt Phi Nhan cũng điều tra trên cao, cũng không phát hiện Hư Quỷ trốn ở trong mây mù, dường như chúng nó thật sự đã từ bỏ tấn công.
Điều này làm cho hai người trăm mối không lời giải, chỉ khẳng định một chuyện là Hư Quỷ có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn.
- Không được, phải đi tới chỗ sâu trong Vùng Nước Mặn nhìn xem mới được.
Vẻ mặt của Hi Bối Kỳ trở nên kiên định.
Lần này cô tới tìm Mục Lương có hai việc, một là hỗ trợ thăng cấp vũ khí, hai là nhờ hắn cùng đi vào sâu trong Vùng Nước Mặn nhìn xem, đề phòng Hư Quỷ có âm mưu khác.
Bây giờ Mục Lương đang không thể bị quấy rầy, vậy chỉ có thể một mình cô đi đến Vùng Nước Mặn, chỉ là mức độ an toàn sẽ không bảo đảm.
Hi Bối Kỳ cắn chặt răng, trong lòng đã có quyết định, ngày mai trở về căn cứ Không Quân cô sẽ đi thăm dò Vùng Nước Mặn.
Cô làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của vương quốc Huyền Vũ, vì vậy có nguy hiểm thì cũng phải đi.
Vưu Phi Nhi đi chân trần vào chính sảnh cung điện, nhìn thấy Hi Bối Kỳ thì hỏi:
- Có chuyện gì vậy, trông vẻ mặt của ngươi như là muốn đi liều chết.
- Không có gì.
Hi Bối Kỳ vô ý thức trả lời một câu.
Cô quan sát cô gái cột tóc hai chùm, kinh ngạc hỏi:
- Hôm nay là thế nào vậy, ngươi không làm nghiên cứu à?
- Ta có việc tìm Mục Lương.
Vưu Phi Nhi giải thích.
Hi Bối Kỳ nhún vai, nói với giọng điệu đáng tiếc:
- Vậy ngươi tới không đúng lúc rồi, Mục Lương lại chui vào phòng làm việc bận rộn, mấy ngày nay sẽ không ra ngoài.
- A, vậy được rồi.
Vưu Phi Nhi nhíu mày, ôm hộp lưu ly trong ngực muốn xoay người rời khỏi.
Hi Bối Kỳ tò mò hô:
- Chờ đã, ngươi cầm cái gì thế?
- Bí dược mới nghiên cứu, ta dự định đưa nó cho Mục Lương nhìn xem.
Vưu Phi Nhi giải thích.
- Đó là bí dược gì thế?
Hi Bối Kỳ cảm thấy hứng thú hỏi.
Vưu Phi Nhi lùi lại hai bước, nghiêm mặt nói:
- Không nói với ngươi, ta muốn nói với Mục Lương biết đầu tiên, bằng không thì sẽ không có ý nghĩa.
- Chậc, còn ra vẻ thần bí.
Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt, trong lòng lại càng tò mò hơn.
Cô vừa định hỏi tới thì Vưu Phi Nhi đã quay đầu bước nhanh rời khỏi, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy bóng dáng, hoàn toàn không cho cô cơ hội để truy hỏi.
…
- Đông đông đông ~
Tiếng chuông Huyền Vũ quanh quẩn trong vương quốc Huyền Vũ, một ngày mới lại bắt đầu.
Bên trong cung điện Khu Vực Trung Ương, Hi Bối Kỳ và những người khác đang tụ tập ở trong nhà ăn, thưởng thức bữa sáng hôm nay.
Nguyệt Thấm Lan dùng nĩa ghim một miếng bánh nướng, cắn một miếng nhỏ rồi hỏi:
- Tối hôm qua Hồ Tiên không trở về à?
Thanh Vụ lắc đầu, trả lời:
- Không có ạ, Hồ Tiên đại nhân nói Thành Buôn Bán bề bộn nhiều việc, nếu không có việc quan trọng thì sẽ ít trở về.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:
- Nếu Mục Lương không bận rộn thì cô ấy đều sẽ trở về mỗi đêm.
- Đúng vậy, chị Thấm Lan nói không sai.
Hi Bối Kỳ gật đầu lia lịa.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, nhẹ giọng hỏi:
- Lần này Mục Lương đang bận gì thế?
- Không biết, bệ hạ chưa nói.
Thanh Vụ lắc đầu.
- Được rồi.
Ly Nguyệt hơi rũ mắt xuống, tiếp tục thưởng thức bữa sáng.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía các cô gái, nói với giọng điệu trầm trọng:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ còn khoảng hai mươi lăm ngày nữa Hư Quỷ Hoàng sẽ tỉnh lại, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.
- Ừ ừ, hiện tại mỗi ngày ta đều gia tăng nhiệm vụ huấn luyện.
Hi Bối Kỳ nói với giọng điệu nghiêm túc.
- Ta cũng vậy.
Ngải Lỵ Na và Ny Cát Sa nói cùng một lúc.
Bầu không khí bữa sáng trở nên trầm trọng, chúng nữ tăng nhanh tốc độ ăn cơm, ra khỏi cửa sớm hơn nửa tiếng so với mọi khi.
Trước khi rời khỏi cung điện thì Hi Bối Kỳ lại liếc nhìn phòng làm việc lần nữa, lần này là Vân Hân đang đứng, hôm nay đến phiên cô canh gác.
Cô gái Ma Cà Rồng rời khỏi Khu Vực Trung Ương, đi qua Cửa Không Gian Truyền Tống trở lại căn cứ Không Quân.
Giọng nói nghiêm túc của Thái Khả Khả vang lên:
- Tất cả xốc lại tinh thần cho ta, bữa sáng hôm nay rất phong phú, nhưng nếu các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện thì đừng hòng được ăn cơm, rõ chưa?
- Vâng!
Nhóm binh lính đồng thanh hô to, sau khi nghe được bữa ăn phong phú thì từng đôi mắt đều trở nên kiên nghị.
Thức ăn của Không Quân không tệ lắm, thậm chí có thể nói là rất ngon.
Không chỉ riêng Không Quân, thức ăn của tam quân Hải - Lục - Không đều rất tốt, đây là phúc lợi của quân nhân.
Thức ăn ngon thì nhóm binh lính sau khi kết thúc huấn luyện mới được trấn an, đồng thời có thể bổ sung tiêu hao của cơ thể.
Mỗi bữa của Không Quân đều sẽ có ba loại đồ ăn.
Loại thứ nhất là quả Tinh Thần cộng thêm lá Trà Thụ Sinh Mệnh nấu thành canh.
Loại thứ hai là thịt ma thú hầm cách thủy với bí dược, món này có thể gia tăng khí huyết cho nhóm binh lính, đề cao tố chất của cơ thể.
Loại thứ ba là linh quả, mặc dù là linh quả bình thường nhất nhưng cũng xác thật là linh quả.
Thái Khả Khả khoanh hai tay trước người, nhìn chằm chằm động tác chỉnh tề của đám binh sĩ, hài lòng gật đầu.
Hi Bối Kỳ đi tới trước, thuận miệng hỏi:
- Hôm nay gia tăng nhiệm vụ huấn luyện à?
Thái Khả Khả nghe tiếng quay đầu nhìn lại, giơ tay nghiêm chào rồi nói:
- Đúng vậy, tăng một phần ba so với lúc lúc huấn luyện bình thường, không tính là nhiều.
- Ừm, chú ý an toàn, đừng để bị thương.
Hi Bối Kỳ nhìn về phía các binh lính Không Quân.
Thời gian khai chiến với Hư Tộc đã rất gần, phải tận lực tránh cho binh sĩ bị thương dẫn tới việc giảm quân số, hiện tại nhiều một phần lực lượng đều là tốt.
- Vâng!
Thái Khả Khả giơ tay nghiêm chào.
Hi Bối Kỳ lại dặn dò hai câu rồi mới xoay người rời khỏi sân huấn luyện, đi tới Thiên Cức Quan.
Cô tìm được Nguyệt Phi Nhan ở trong phòng huấn luyện, thiếu nữ đang tiến hành huấn luyện mang vật nặng.