- Cộp cộp cộp ~~~
Đám người Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na lục tục trở về cung điện, ai nấy đều một thân mồ hôi nhễ nhại, các cô bận bịu cả ngày mãi đến lúc trở về cung điện mới có thể nghỉ ngơi.
Tiểu Tử săn sóc nói:
- Mọi người đều vất vả rồi, nước nóng đã chuẩn bị xong.
- Thật tốt quá, ta tắm rửa xong lại đi ăn cơm!
Ngải Lỵ Na thở ra một hơi, nhanh chóng gỡ mũ giáp để mái tóc hồng xõa xuống.
Ny Cát Sa nắm một lọn tóc màu xanh trên đầu vai, cau mày ngửi thử, tràn đầy mùi mồ hôi, lúc này quyết định cũng đi tắm rồi lại đi ăn cơm.
Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay rất nặng, mọi người trở lại cung điện đều thấm mệt, vì vậy Tiểu Tử đã sớm chuẩn bị nước tắm, có thể giúp mọi người thả lỏng thể xác và tinh thần.
- Vâng!
Ly Nguyệt và Mễ Á đáp một tiếng rồi xoay người đi về Thiên Điện tắm rửa.
Nửa giờ sau, các cô gái tắm rửa xong xuôi tập hợp ở trong nhà ăn.
- Thật là thoải mái, cảm giác ta có thể luyện thêm ba tiếng đồng hồ nữa.
Ngải Lỵ Na ngồi xuống cảm thán một câu.
Ngôn Băng nhàn nhạt nói:
- Vậy ngươi đừng ăn, đi huấn luyện đi.
Ngải Lỵ Na vươn tay ôm bả vai cô gái tóc tím, cười nói:
- Khó mà làm được, Mục Lương đã nói rồi, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói hoảng hốt.
- Tại sao câu nào ngươi cũng học thế?
Trong mắt của Ngôn Băng lộ ra thần sắc ghét bỏ.
- Đây là lời mà Mục Lương nói, học thuộc khẳng định là không sai.
Ngải Lỵ Na vỗ ngực một cái rồi nói với giọng điệu chắc chắn.
Ngôn Băng liếc cô gái tóc hồng, lười tiến hành câu chuyện không dinh dưỡng này với đối phương.
Nguyệt Thấm Lan vén tóc mai ra sau tai rồi quét nhìn đám người, kinh ngạc hỏi:
- Đêm nay là thế nào vậy, tại sao đến bây giờ mà Hi Bối Kỳ và Phi Nhan vẫn chưa trở lại nữa?
- Có thể là Không Quân huấn luyện ban đêm?
Ngải Lỵ Na thuận miệng suy đoán một câu.
Không Quân thỉnh thoảng tiến hành huấn luyện ban đêm, hoặc ngẫu nhiên buổi chiều có nhiệm vụ huấn luyện nặng, cho nên khi kết thúc cũng sẽ trễ hơn một chút.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu:
- Cũng đúng, binh sĩ gia tăng huấn luyện là chuyện thường có.
Tiểu Tử hỏi:
- Thấm Lan đại nhân có cần ta liên lạc căn cứ Không Quân hỏi một câu không?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Không cần đâu, chắc các cô ấy sắp trở về rồi.
- Ăn trước đi.
Các cô gái nghe vậy đều cầm đũa lên, vừa định chuẩn bị thưởng thức món lẩu xào cay thì nghe được giọng nói kinh ngạc và vui mừng của tiểu hầu gái ở bên ngoài nhà ăn.
- Bệ hạ, ngươi xong việc rồi sao?
Vân Hân nhìn Mục Lương vừa bước ra phòng làm việc, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ.
- Vẫn chưa, ngày mai lại tiếp tục.
Anh ôn hòa đáp.
Vân Hân thanh thúy nói:
- Bữa tối vừa mới dọn lên bàn, bệ hạ ra tới rất đúng lúc.
- Ừm, đúng là rất vừa vặn.
Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, cất bước đi vào nhà ăn.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, ưu nhã nói:
- Ta còn nghĩ ngươi sẽ phải vội vàng vài ngày nữa thì mới chịu ra ngoài đấy.
- Vốn dĩ dự định là như vậy, chỉ là gặp một chút vấn đề, tạm thời không có cách giải quyết.
Mục Lương bất đắc dĩ nhún vai.
Anh đang chế tạo linh khí, mới, chuẩn bị làm ra "Thẩm phán Lôi Thần".
- Vậy ăn cơm trước đi, ăn no rồi lại suy nghĩ biện pháp.
Nguyệt Thấm Lan săn sóc kéo ghế chủ vị ra.
Mục Lương mỉm cười ngồi xuống, nhìn một bàn mỹ vị, tâm trạng khá hơn nhiều
- Ăn đi.
Anh cầm đũa lên gắp món ăn trước mặt.
Ly Nguyệt và những người khác tiếp tục thưởng thức bữa tối, mọi người mỉm cười trò chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.
Mục Lương đang ăn chợt đặt đũa xuống, nghi ngờ hỏi:
- Hi Bối Kỳ và Phi Nhan chưa trở lại à?
Ngải Lỵ Na thanh thúy đáp:
- Vẫn chưa, chắc có huấn luyện ban đêm, mà trở về cũng chỉ có thể một người thôi, phải có người canh giữ ở Thiên Cức Quan mà.
Mục Lương suy nghĩ một chút, hỏi:
- Dạo gần đây bên Thiên Cức Quan có xuất hiện Hư Quỷ không?
- Không có, đã vài ngày không thấy Hư Quỷ rồi.
Nguyệt Thấm Lan ôn hòa nói.
Mục Lương khẽ nhíu mày, hỏi:
- Đã phái người đi ra ngoài dò xét Vùng Nước Mặn chưa?
- Cái này phải hỏi Phi Nhan và Hi Bối Kỳ thôi.
Nguyệt Thấm Lan buông đũa xuống.
Mễ Á cau mày nói:
- Kỳ quái, cho dù là gia tăng huấn luyện thì giờ này cũng đã kết thúc mới đúng, tại sao các cô ấy vẫn chưa trở lại nữa?
- Đúng vậy, chẳng lẽ hôm nay hai người không trở về sao?
Ngải Lỵ Na cũng buông đũa xuống, đôi mắt hồng nhạt nhìn về phía Mục Lương.
- Bệ hạ, có cần ta đi hỏi thăm một chút không?
Ba Phù ngoan ngoãn hỏi.
Mục Lương nhìn về phía tiểu hầu gái, gật đầu nói:
- Ừm, đi liên lạc căn cứ Không Quân, hỏi xem các cô ấy đang làm gì?
- Vâng.
Ba Phù trả lời một câu rồi xoay người bước nhanh tới Phòng Liên Lạc.
Ny Cát Sa ngây thơ nói:
- Chắc có việc gì đó làm lỡ thời gian rồi, nếu như là bởi vì thì Hư Quỷ đã sớm có người thông báo tới đây.
- Chờ một hồi rồi sẽ biết thôi.
Mục Lương ôn hòa nói, nhìn về phía Ly Nguyệt, hỏi:
- Thẩm vấn đám người Bất Hủ Chúng thế nào rồi?
Sau khi nhóm Mục Lương trở về vương quốc Huyền Vũ thì đám người Mặc Đình bắt được từ vương quốc Sa đã bị tống vào Ngục Giam Khu Vực Trung Ương, do cô gái tóc trắng tự mình thẩm vấn.
Ly Nguyệt dịu dàng đáp:
- Thẩm vấn đã kết thúc, nhưng ghi chép của ba người vẫn còn đang sửa sang lại, ngươi muốn xem bây giờ sao?
- Không vội, ta chỉ hỏi thôi, tối nay đưa ta là được.
Mục Lương bình thản nói.
- Được rồi.
Ly Nguyệt đáp một tiếng.
Mục Lương nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, hỏi:
- Bên Hiệp Hội Ma Pháp Sư có câu trả lời thuyết phục không?
Hiệp Hội Ma Pháp Sư là thế lực lớn ở đại lục mới, không có lý do khi mọi người đối mặt với Hư Tộc thì bọn hắn lại núp ở phía sau, theo lý là nên ra một phần lực lượng, cùng nhau đối kháng Hư Tộc xâm lấn với các đại vương quốc.
Khi diễn ra Hội Nghị Thánh Địa, Hiệp Hội Ma Pháp Sư có phái người tới tham gia, cũng đồng ý sẽ phái người tới trợ giúp đại lục cũ.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lạnh xuống, khẽ gật đầu nói:
- Không có:
- Kim không tiếp video trò chuyện của ta.
Trên tay hội trưởng Kim của Hiệp Hội Ma Pháp Sư có linh khí phát sóng, chỉ là lão không đồng ý kết nối, không biết hiện tại đối phương đang ở đâu.
Ánh mắt của Mục Lương hờ hững, dặn dò:
- Vậy phái người đến tổng hội Hiệp Hội Ma Pháp Sư một chuyến.
- Ừm, ta sẽ sắp xếp.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu đồng ý.
………..
Căn cứ Không Quân, Nguyệt Phi Nhan đứng ở trên tường thành nhìn biên giới Huyền Vũ đang sáng lên phía xa xa.
- Tại sao đến bây giờ Hi Bối Kỳ vẫn chưa trở lại nữa?
Cô nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng.
Trời đã tối đen được nửa giờ nhưng cô gái Ma Cà Rồng, người đã đồng ý sẽ trở về trước khi trời tối, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Trong lòng Nguyệt Phi Nhan có dự cảm xấu, cô đợi nửa giờ, càng ngày càng lo lắng không yên.
- Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi sao….
Cô hít sâu một hơi, nuốt nửa câu còn lại không quá may mắn trở về trong bụng.