Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 186 - Chương 2832 - Hi Bối Kỳ Đã Xảy Ra Chuyện.

Chương 2832 - Hi Bối Kỳ Đã Xảy Ra Chuyện.
Chương 2832 - Hi Bối Kỳ Đã Xảy Ra Chuyện.

- Cộp cộp cộp ~~~

Thái Khả Khả đi tới, tay cầm một viên trái cây dùng để tráng miệng sau bữa ăn, há miệng cắn một miếng hết một phần ba quả.

- Răng rắc ~~~

Cô phồng má, hỏi với âm thanh nghe không rõ:

- Phi Nhan đội trưởng, tại sao ngươi không trở về ăn cơm tối đi?

Cơm tối hôm nay ở căn cứ Không Quân có trái cây, tất cả binh sĩ huấn luyện hoàn thành đều được phát một quả.

- Chờ Hi Bối Kỳ trở về thì ta sẽ đi ăn.

Nguyệt Phi Nhan nói với giọng điệu nghiêm túc.

- A, đội trưởng Hi Bối Kỳ còn chưa trở lại à?

Thái Khả Khả sửng sốt một chút, sắc mặt của cô cũng trở nên nghiêm túc.

Nguyệt Phi Nhan cau mày nói:

- Không biết có phải là cô ấy mải mê chơi quên mất thời gian hay không đây?

Thái Khả Khả lắc đầu, nói:

- Không thể nào, Vùng Nước Mặn lại không có chỗ vui chơi, nếu bây giờ cô ấy còn chưa trở về, một là bị việc gì đó vướng chân, hai là....

Cô nói tới đây thì khựng lại, trái cây đưa đến bên môi cũng cắn không nổi nữa.

Nguyệt Phi Nhan híp mắt lại, lạnh lùng hỏi:

- Hai là cái gì?

- Hai là thật sự ham chơi quên thời gian.

Thái Khả Khả hậm hực nói.

- Ngươi vừa nói Vùng Nước Mặn không có chỗ vui chơi.

Tâm trạng của Nguyệt Phi Nhan càng thêm nặng nề.

Thái Khả Khả nghe vậy nhét viên trái cây vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, nghiêm mặt nói:

- Đội trưởng, có cần ta đi tìm người không?

Nguyệt Phi Nhan im lặng vài giây rồi lắc đầu nói:

- Chờ một chút đi, có lẽ cô ấy đang trên đường trở về.

- Được rồi.

Thái Khả Khả lên tiếng.

Cô xoa xoa tay nói:

- Đội trưởng đừng quá lo lắng, thực lực của đội trưởng Hi Bối Kỳ còn mạnh hơn cả ta, sẽ không sao đâu.

- Hy vọng là vậy đi…

Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan lấp lóe, tiếp tục nhìn chằm chằm biên giới Huyền Vũ sáng lên.

Nếu như cô gái Ma Cà Rồng trở về thì nhất định phải tiến vào biên giới Huyền Vũ, như vậy cô có thể nhìn thấy trước tiên.

Thái Khả Khả cũng nhìn về phía biên giới Huyền Vũ, theo thời gian trôi qua, trong lòng cô cũng bắt đầu trở nên bất an.

Nguyệt Phi Nhan nghiến răng, bất mãn nói:

- Trời đã tối đen hơn một giờ rồi thế mà cô ấy còn chưa trở lại, cái tên lừa đảo này!

Thái Khả Khả lo lắng hỏi:

- Đội trưởng Phi Nhan, hay chúng ta đi ra ngoài tìm kiếm một chút được không?

Nguyệt Phi Nhan suy nghĩ một chút, vừa định nói mình tự đi tìm thì liên lạc viên từ xa chạy tới.

Liên lạc viên giơ tay nghiêm chào, cung kính nói:

- Phi Nhan đội trưởng, khu vực Trung Ương truyền lời tới, hỏi ngài tại sao vẫn chưa trở lại?

- Chờ một chút.

Nguyệt Phi Nhan xua tay nói, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm biên giới Huyền Vũ.

Không đợi liên lạc viên lên tiếng, cô nhìn sang Thái Khả Khả rồi nói:

- Ta đi ra ngoài tìm Hi Bối Kỳ, ngươi canh giữ căn cứ.

- Hay để ta đi….

Thái Khả Khả há miệng nhìn gái tóc đỏ nhảy xuống tường thành, cánh sau lưng Khôi Giáp Chu Tước mở ra, mang theo cô bay về phía biên giới Huyền Vũ khổng lồ.

Cô bĩu môi, nói thầm một tiếng:

- Ta còn chưa nói hết câu mà.

Liên lạc viên chớp mắt, ngây ngẩn hỏi:

- Vậy ta muốn đáp lời Trung Ương như thế nào?

Thái Khả Khả nói không hề nghĩ ngợi:

- Nói là đội trưởng Hi Bối Kỳ đi ra ngoài từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa trở lại, Phi Nhan đội trưởng đi tìm cô ấy rồi.

- Vâng.

Liên lạc viên giơ tay nghiêm chào, xoay người nhanh chóng chạy về Phòng Liên Lạc căn cứ Không Quân.

Thái Khả Khả quay đầu lại nhìn về phía biên giới Huyền Vũ, trong lòng cầu nguyện cô gái Ma Cà Rồng đừng xảy ra chuyện.

- Vù vù vù ~~~

Bên ngoài vùng biển bão táp, Nguyệt Phi Nhan khống chế Khôi Giáp Chu Tước bay về phía Vùng Nước Mặn đen nhánh.

Bầu trời của Vùng Nước Mặn bị mây đen rậm rạp che kín, ánh trăng không chút nào chiếu xuyên qua, điều này làm cho ban đêm Vùng Nước Mặn là một mảnh đen nhánh, có thể hình dung bằng câu giơ tay không thấy năm ngón.

- Hi Bối Kỳ ~~~

Nguyệt Phi Nhan hô một tiếng, sau đó yên tĩnh chờ đợi, đáng tiếc đáp lại cô chỉ có tiếng gió thổi và tiếng sóng biển dập dờn.

- Hi Bối Kỳ ~~~

Cô tiếp tục hô to, đồng thời vỗ cánh bay về phía trước, vẫn luôn kêu tên cô gái Ma Cà Rồng.

Nửa giờ sau, thiếu nữ quay đầu nhìn về phía sau, đã không còn thấy Kênh Sương Mù, phạm vi xung quanh chỉ còn lại một màu đen kịt.

- Thật là tối.

Trong lòng Nguyệt Phi Nhan run lên, đột nhiên sinh ra một luồng cảm giác vô lực, giống như bị toàn thế giới từ bỏ.

Cô hít một hơi thật sâu, thôi động Khôi Giáp Chu Tước. Trên người, làm cho khôi giáp sáng lên, chiếu rọi phạm vi hơn mười mét.

Đồng thời thiếu nữ lấy Quạt Chu Tước ra rồi vung mạnh xung quanh, hơn mười quả cầu lửa khổng lồ bay tứ tán, ánh lửa chiếu rọi mặt biển càng xa xăm.

Ánh lửa ngắn ngủi xua tan hắc ám, làm cho cảm giác khẩn trương trong lòng cô gái tóc đỏ yếu bớt rất nhiều.

- Hi Bối Kỳ ~~~

Nguyệt Phi Nhan tiếp tục hô to, đôi mắt màu đỏ lóe ra tia lo lắng.

- Ngươi đừng đùa nữa, mau trở lại đi.

Cô hô to từng tiếng.

Cô gái tóc đỏ tiếp tục bay về phía trước nửa giờ, thỉnh thoảng vẫy Quạt Chu Tước chế tạo quả cầu lửa, một là vì chiếu sáng, hai là để cô gái Ma Cà Rồng nhìn thấy tìm tới đây.

- Phù phù ~~~

Nguyệt Phi Nhan tìm kiếm mệt mỏi, ăn một viên Phú Năng Trân Châu chế tạo bãi đáp mây mù nghỉ ngơi một chút, chờ nghỉ ngơi đủ rồi thì lại tiếp tục lên đường tìm kiếm cô gái Ma Cà Rồng.

Bên kia, bên trong cung điện Trung Ương.

Sau khi thu được câu trả lời từ căn cứ Không Quân, tiểu hầu gái bước nhanh trở lại nhà ăn, thuật lại lời của liên lạc viên cho mọi người nghe.

Ngôn Băng cau mày lại, nói với giọng điệu ngưng trọng:

- Hi Bối Kỳ đi kênh Sương Mù điều tra tình huống đến bây giờ vẫn chưa trở lại?

- Vâng, liên lạc viên Căn cứ Không Quân nói như vậy.

Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu.

- Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi?

Ngải Lỵ Na không khỏi lo lắng nói.

Mễ Á lộ ra vẻ mặt ngưng trọng:

- Khó mà nói trước được, cô ấy đi ra ngoài một ngày mà không có truyền tin tức trở về, rất có khả năng đã thật sự gặp phải chuyện gì.

- Tiểu thư Phi Nhan đã đi ra ngoài tìm tiểu thư Hi Bối Kỳ.

Ba Phù tiếp tục nói.

Nguyệt Thấm Lan lo lắng nói:

- Vùng Nước Mặn lớn như vậy, làm sao cô ấy tìm người được chứ?

Hoàn cảnh của Vùng Nước Mặn rất ác liệt, buổi tối hoàn toàn đen kịt, tìm người ở tình huống như vậy không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể.

Cô nhìn Mục Lương, đôi mắt màu xanh nước biển lấp lóe, sự lo lắng leo lên khuôn mặt xinh đẹp..

- Ta đi tìm các cô ấy.

Mục Lương đứng dậy.

- Ta cũng đi!

Mễ Nặc vội vàng hô lên.

- Ngoan, chờ ta trở lại.

Mục Lương lắc đầu, vươn tay xoa đầu cô gái tai thỏ.

Đôi tai thỏ lông nhung của Mễ Nặc tiu nghỉu, giọng điệu mang theo khẩn cầu:

- Được rồi, vậy ngươi phải tìm được các cô và an toàn mang cả hai trở về đấy.

Mục Lương nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói:

- Ta biết rồi.

- Các ngươi tiếp tục ăn đi, chờ ta trở lại.

Anh bỏ lại một câu rồi lập tức biến mất khỏi nhà ăn.

Mục Lương đi rồi, các cô gái đều buông đũa xuống, lúc này một bàn mỹ vị đều trở nên nhạt nhẽo, khó có thể vào miệng.

Bình Luận (0)
Comment