- Vù vù vù ~~~
Nguyệt Phi Nhan ngồi ở trên bãi đáp mây mù, gió thổi trên biển ban đêm rất lớn khiến cô suýt nữa không mở mắt được.
Cô đã bay quanh Vùng Nước Mặn suốt ba giờ đồng hồ để tìm Hi Bối Kỳ nhưng kết quả vẫn không nhận được gì.
- Hi Bối Kỳ, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?
Nguyệt Phi Nhan hô lên với giọng khàn khàn, cuối cùng thậm chí phá giọng.
- Khụ khụ khụ ~~~
Cô há miệng ho khan kịch liệt, hai mắt vốn dĩ linh động lúc này hiện đầy sợi máu đỏ, nhìn giống như đã mấy ngày liền không có nghỉ ngơi tốt.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng cô gái tóc đỏ càng ngày càng trầm xuống, dự cảm xấu cũng càng thêm nồng nặc.
Môi của Nguyệt Phi Nhan run lên, đôi mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì sao… ?
- Hu hu ~~~
Cô không nhịn được oà khóc, nước mắt chảy xuống gò má, tiếng khóc bi thương vang vọng Vùng Nước Mặn.
- Đừng khóc.
Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên, Mục Lương bước ra từ không gian bên cạnh cô gái tóc đỏ, nâng tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
Cơ thể của Nguyệt Phi Nhan run lên, quay đầu đối mặt với đôi mắt giống như ngôi sao của Mục Lương, trong lòng lập tức dâng lên hy vọng.
Cô ôm chặt hông của nam nhân, nghẹn ngào nói:
- Mục Lương, ta không tìm thấy Hi Bối Kỳ, ta không nên để cô ấy đến Vùng Nước Mặn một mình, ta nên đi theo!
Giọng nói của thiếu nữ tràn đầy sự tự trách, cảm thấy sáng sớm mình nên kiên quyết hơn, bằng mọi giá ngăn cô gái Ma Cà Rồng lại.
- Ngoan nào, đừng khóc.
Giọng nói của Mục Lương dịu dàng như nước, vỗ vỗ vai của cô gái tóc đỏ, trấn an:
- Ta dẫn ngươi đi tìm cô ấy.
Nguyệt Phi Nhan nghe vậy khóc thút thít vài tiếng, ngẩng đầu từ trong lòng Mục Lương, hai mắt giống như vòi nước bị hỏng, nước mắt rơi không dứt.
- Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ đi!
Cô sốt ruột nói.
- Vâng.
Mục Lương lại vỗ lưng trấn an thiếu nữ lần nữa.
Nguyệt Phi Nhan hít sâu một hơi, gắng gượng ngừng lại nước mắt muốn rơi.
Cô ngước mắt hỏi:
- Hi Bối Kỳ sẽ không có gì, đúng không?
Mục Lương mấp máy môi, dịu dàng nói:
- Có ta ở đây rồi, yên tâm đi.
Nguyệt Phi Nhan nghe vậy mới nhoẻn miệng cười, nói với giọng tự tin:
- Ừ đúng rồi, ngươi là lợi hại nhất, người chết còn có thể cứu sống mà.
- Đi thôi, chúng ta đi tìm cô.
Mục Lương vươn tay ra.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng đặt bàn tay của mình lên, lại dùng lực nắm chặt.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, mang theo cô gái tóc đỏ tiến hành Nhảy Vọt Ám Ảnh, đi sâu vào trong Vùng Nước Mặn.
Anh cảm nhận được vị trí mà Hi Bối Kỳ từng ở trước khi biến mất, lúc này mang theo Nguyệt Phi Nhan đi tới đó.
Hai người có ký kết Khế Ước Ong Chúa, lại là khế ước cách thức tối cao, Mục Lương có thể nhờ vào đó để cảm ứng vị trí của người ký kết.
- Ông ~~~
Mục Lương mang theo cô gái tóc đỏ tiến hành năm lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, sau đó dừng lại ở một vùng biển, phạm vi xung quanh vẫn là một mảnh đen nhánh.
- Ánh sáng.
Anh hơi chuyển động suy nghĩ, nguyên tố ánh sáng xung quanh nhanh chóng ngưng tụ, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu rọi phạm vi một ngàn mét xung quanh.
Nguyệt Phi Nhan ngắm nhìn xung quanh sau đó vui vẻ thốt lên:
- Xem kìa, nơi đó có mây mù!
Mục Lương quay đầu nhìn lại, thấy được bãi đáp mây mù nổi bồng bềnh giữa không trung, rất có thể là do Hi Bối Kỳ dùng Phú Năng Trân Châu lưu lại.
Anh ôm eo thiếu nữ, mang cô bay đến đáp xuống bãi đáp mây mù.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng kiểm tra xung quanh, nhưng bãi đáp mây mù chỉ có bốn mét vuông, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết toàn bộ.
- Khẳng định là Hi Bối Kỳ đã tới nơi đây.
Giọng nói của cô tràn đầy sự nghiêm túc.
- Ừm.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, đôi mắt nhìn về phía mặt biển bên dưới bãi đáp mây mù, mơ hồ cảm nhận được khí tức của Hư Quỷ.
Sắc mặt của anh trở nên ngưng trọng, trong lòng có suy đoán không tốt.
Nguyệt Phi Nhan bắt lấy tay của Mục Lương, trong mắt lộ vẻ mong đợi, hỏi:
- Mục Lương, Hi Bối Kỳ sẽ đi nơi nào?
Mục Lương im lặng vài giây, sau đó trầm giọng nói:
- Có thể là dưới đáy biển, chúng ta đi xuống xem một chút.
- Đáy biển sao?
Cơ thể của Nguyệt Phi Nhan run một cái.
Cô nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt màu đỏ trợn tròn, giọng run rẩy:
- Cô ấy chết rồi, thi thể chìm vào tận đáy biển sao?
Mục Lương lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta cảm nhận được dưới đáy biển có khí tức Hư Quỷ, Hi Bối Kỳ có thể là đã xuống đó điều tra.
Nguyệt Phi Nhan lo lắng nói:
- Vậy ngươi mau đi xuống xem, tránh việc để lâu quá cô ấy không chịu nổi.
Cô cảm thấy cô gái Ma Cà Rồng chỉ là bị Hư Quỷ quấn lấy cho nên mới lâu như vậy chưa trở về.
- Ừm, ngươi ở đây chờ ta.
Mục Lương gật đầu nói.
Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Ta và ngươi cùng xuống dưới đó.
- Cũng được.
Mục Lương không có từ chối, thi triển năng lực chế tạo ra bọt khí bao phủ anh và cô gái tóc đỏ, mang theo cô nhảy vào trong nước.
Bọt khí cách trở nước biển ở bên ngoài, hai người nhanh chóng chìm xuống đáy biển, nguyên tố ánh sáng vẫn luôn hội tụ từ bốn phương tám hướng, chiếu sáng hải vực xung quanh.
- Ục ục ục ~~~
Nước biển rất lạnh, dù cho có bọt khí cách trở nước biển ở ngoài thì cô gái tóc đỏ vẫn cảm thấy rất lạnh.
Cô vừa nghĩ tới việc Hi Bối Kỳ ở dưới đáy biển lâu như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.
- Mục Lương, ngươi có thể nhanh hơn một chút không?
Nguyệt Phi Nhan không khỏi thúc giục.
- Ừm.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, trọng lực xung quanh thay đổi, hai người nhanh chóng chìm về phía đáy biển.
- Rào rào ~~~
Hai người càng tiếp cận đáy biển thì khí tức Hư Quỷ càng rõ ràng, chẳng mấy chốc thì vực sâu đáy biển đã tiến vào tầm mắt của cả hai.
- Chẳng lẽ Hi Bối Kỳ ở phía dưới sao?
Giọng nói của Nguyệt Phi Nhan hơi run run.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nói:
- Đi xuống xem một chút sẽ biết thôi.
Anh khống chế nguyên tố ánh sáng ngưng tụ về phía vực sâu, muốn chiếu rọi hoàn cảnh bên dưới.
- Hi Bối Kỳ ~~~
Nguyệt Phi Nhan hô một tiếng, giọng nói lo lắng quanh quẩn ở trong vực sâu, đáng tiếc vẫn không có ai đáp lại.
Mục Lương nắm chặt tay cô gái tóc đỏ, tiếp tục rơi về phía vực sâu, trong nước biển đã xuất hiện hư khí màu đen nhè nhẹ.
- Đây là sào huyệt Hư Quỷ Mới à?
Ánh mắt của hắn lưu chuyển, Lĩnh Vực Sinh Mệnh khuếch tán xung quanh, bao vây trọn vực sâu.
Hư khí trong nước biển bị tinh lọc, ngay sau đó sâu trong vực truyền ra tiếng gầm gừ của Hư Quỷ.
Ánh mắt của Mục Lương lạnh lẽo, vung hai ngón tay lên cao, trọng lực xảy ra biến hoá, nước biển bắt đầu chảy ngược.