- Ào ào ~~~
Hải lưu dâng lên, Hư Quỷ dưới vực sâu bị nước biển cuốn lấy, chẳng mấy chốc đã tiến vào trong tầm mắt của hai người Mục Lương.
Hư Quỷ bị nước biển cuốn lấy nổi lên không ít, nhìn một mảnh rậm rạp chằng chịt khiến người ta tê cả da đầu, tóc gáy dựng đứng.
Phần lớn đều là Hư Quỷ cấp 2 đến cấp 7, thực lực Hư Quỷ mạnh hơn vẫn còn trốn ở dưới vực sâu.
Trong mắt của Nguyệt Phi Nhan hiện lên sát ý, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Lũ Hư Quỷ đáng chết.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, nước biển bắt đầu đè ép cơ thể của bầy Hư Quỷ cấp thấp, cơ thể của bọn nó như dưa hấu bị bánh xe nghiền qua, trong chớp mắt nổ tung thành bã vụn.
Nguyệt Phi Nhan khẩn trương nói:
- Mục Lương, cẩn thận một chút, đừng thương tổn Hi Bối Kỳ.
- Không sao đâu.
Vẻ mặt của Mục Lương lạnh như băng, không hề che giấu sát ý đối với Hư Quỷ.
Trong phạm vi bao phủ của Lĩnh Vực Sinh Mệnh, anh không cảm thấy khí tức sinh mệnh của Hi Bối Kỳ, chỉ có Hư Quỷ rậm rạp chằng chịt.
…….
Mục Lương vươn năm ngón tay cách không trảo một cái, một mảnh Hư Quỷ lập tức biến thành phốt, nước biển càng thêm đục ngầu.
Nguyệt Phi Nhan khẩn trương nhìn xung quanh, nước biển bị huyết nhục của Hư Quỷ nhuộm thành màu đen, hình như hai người đang ở trong mực nước.
Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, mở ra Không Gian Cắn Nuốt, toàn bộ nước biển lây dính huyết nhục của Hư Quỷ bị nuốt chửng sạch sẽ.
- Ông ~~~
Mấy phút sau, nước biển xung quanh lại trở nên rõ ràng một lần nữa, vực sâu cũng ngừng run rẩy.
- Hư Quỷ đều chết hết rồi sao?
Môi của Nguyệt Phi Nhan run lên cái
- Vẫn chưa, chỗ sâu hơn vẫn còn.
Mục Lương rũ mắt nhìn vực sâu phía dưới, anh lại kéo tay cô gái tóc đỏ lần nữa, tiếp tục lặn xuống sâu hơn.
Nguyệt Phi Nhan lại hô to:
- Hi Bối Kỳ!
- Không cần kêu, cô ấy không nghe được đâu.
Mục Lương đột nhiên nói một câu.
- A, làm sao ngươi biết?
Nguyệt Phi Nhan há miệng.
Mục Lương trầm mặc, giơ tay về phía vực sâu rồi cách không vuốt một cái, nhưng anh lại không có phát ra âm thanh nào.
Nguyệt Phi Nhan nhíu mày nhìn bàn tay giơ lên của Mục Lương, nước biển bị nguyên tố ánh sáng chiếu rọi, sóng gợn lăn tăn rất là đẹp mắt.
Cô vừa muốn nói gì đó thì thấy trong nước biển đột nhiên xuất hiện rất nhiều hạt nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ dàng bỏ qua.
Những hạt nhỏ màu trắng này ngưng tụ trong lòng bàn tay của Mục Lương, lúc này, Nguyệt Phi Nhan mới thấy rõ nó là cái gì, nhỏ giọng hỏi:
- Những chuyện này là bào tử Nấm Kỳ Huyễn phải không?
- Ừm.
Mục Lương trầm thấp lên tiếng.
Nguyệt Phi Nhan nếu đã hiểu ra, run rẩy hỏi:
- Những bào tử Nấm Kỳ Huyễn này là Hi Bối Kỳ ăn sao ?
- Đúng vậy.
Mục Lương hít sâu một hơi.
Sau khi trở về từ đại lục mới, anh đã để các cô gái ở tại cung điện đều ăn bào tử Nấm Kỳ Huyễn.
Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan trở nên mờ mịt, ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Nhưng không phải bào tử Nấm Kỳ Huyễn sẽ lập tức tan ra trong cơ thể sau khi ăn sao?
Mục Lương nhìn chằm chằm ánh mắt của cô gái tóc đỏ, nhẹ giọng nói:
- Đúng là như vậy, chỉ khi nào người ăn nó đã chết thì bào tử trong cơ thể mới xuất hiện.
- Sau khi chết mới có thể xuất hiện….?
Nguyệt Phi Nhan run rẩy, những lời này giống như sấm sét đánh vào đầu của cô.
Cô bắt lấy tay của Mục Lương, run rẩy hỏi:
- Ý của ngươi là…. Hi Bối Kỳ đã chết?
- Ừm, nhưng…
Mục Lương gật đầu một cái, nhìn bào tử trong tay, còn chưa nói hết câu thì dưới vực sâu truyền ra tiếng gầm gừ của Hư Quỷ cấp cao.
Đáy mắt của anh hiện lên sát ý, giơ tay vỗ mạnh về phía vực sâu.
- Ầm ầm ~~~
Thánh Quang Lôi Phạt xuyên thấu nước biển và đánh thẳng vào vực sâu.
Lại một trận tiếng gầm rú vang lên, dưới vực sâu trở nên yên tĩnh, khí tức Hư Quỷ biến mất hơn phân nửa.
Mục Lương không có ngừng tay, lại bổ hơn mười đạo Thánh Quang Lôi Phạt, tinh chuẩn đánh vào trong vực sâu, lần này khí tức của Hư Quỷ đã hoàn toàn biến mất.
- Ầm ầm ~~~
Vực sâu bắt đầu sụp xuống, nước biển cuồn cuộn không ngừng, rung chuyển giằng co nửa giờ mới khôi phục vẻ bình tĩnh.
Mục Lương làm xong tất cả quay đầu nhìn về phía cô gái tóc đỏ, lúc này vẻ mặt của cô ngơ ngác, hai mắt cũng mất đi toàn bộ thần thái, giống như một con rối.
Anh mang thiếu nữ trở về phía mặt biển, đáp xuống bãi đáp mây mù lần nữa, nguyên tố ánh sáng chiếu rọi hoàn cảnh xung quanh.
Nguyệt Phi Nhan cứ thất thần đứng ở trên mây mù, miệng vẫn luôn lẩm bẩm:
- Chết rồi, Hi Bối Kỳ chết rồi, chết rồi, cô ấy chết rồi…..
Mục Lương nhíu mày, giơ tay lên ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi đánh vào trong cơ thể thiếu nữ, để cho tâm thần của cô ổn định trở lại.
Nguyệt Phi Nhan phục hồi tinh thần lại từ trong đả kích, đôi mắt màu đỏ tràn đầy tia máu, nước mắt không cầm được mà chảy ra ngoài.
Cô bắt lấy cổ áo của Mục Lương, bi thương gào khóc:
- Mục Lương, Hi Bối Kỳ chết rồi, A.. A.. A.. A....
- Đừng khóc, vẫn còn có Bào Tử Phục Sinh mà.
Mục Lương vội vã tạo ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao vây lấy cô gái tóc đỏ, để cho cô ổn định lại lần nữa.
- Hu hu ~~~
Hình như Nguyệt Phi Nhan không nghe thấy, vẫn luôn nắm lấy cổ áo của anh tiếp tục gào khóc, dáng vẻ cực kỳ bi thương kia khiến Mục Lương rất là đau lòng.
- Đều do ta, ta không nên để cô ấy đi một mình, tất cả là lỗi do ta!
Cô kêu khóc tê tâm liệt phế.
Vẻ mặt của thiếu nữ trắng bệch như tờ giấy, cơ thể không ngừng run rẩy, lại bắt đầu điên cuồng nắm tóc, hoàn toàn rơi vào trạng thái tự trách và đau thương.
Mục Lương vội vã vươn một ngón tay chạm vào trán của cô gái tóc đỏ, khiến cô không thể động đậy, trầm giọng nói:
- Ngươi bình tĩnh lại nào, nghe ta nói hết đã.
Nguyệt Phi Nhan ngơ ngác nhìn anh, nước mắt vẫn tuôn rơi đầy mặt.
Mục Lương nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ từng câu:
- Hi Bối Kỳ đã chết, nhưng cô ấy còn có thể sống lại, hiểu chưa?
Nguyệt Phi Nhan a một tiếng, khàn khàn hỏi:
- Cô ấy còn có thể sống lại sao?
- Đúng vậy, có thể sống lại.
Mục Lương gật đầu, đáp với giọng điệu kiên định.
Nguyệt Phi Nhan nghe vậy hai mắt mới dần dần có thần, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mục Lương như là muốn kiểm chứng xem anh đang nói thật hay lừa gạt mình.
Cô lại nghĩ tới điều gì đó, khóc lóc nói:
- Nhưng chúng ta không tìm thấy cơ thể của Hi Bối Kỳ, cho dù có Nước Suối Sinh Mệnh thì cũng không cứu lại được…
Nước Suối Sinh Mệnh có thể giúp người mới chết trong vòng ba ngày sống lại, lại có thể sống thêm ba mươi năm, nhưng chuyện này chỉ nhằm vào người vẫn còn cơ thể kiện toàn, nếu thân thể vỡ nát thì không cách nào hiệu lực.
Chính vì vậy mà cô gái tóc mới khóc thương tâm như vậy sau khi biết tin Hi Bối Kỳ chết, bởi vì cô ấy không còn cơ hội để sống lại.