- Không cần dùng Nước Suối Sinh Mệnh.
Mục Lương nghiêm túc nói.
Nguyệt Phi Nhan khó hiểu hỏi:
- Vậy thì dùng cái gì?
- Bào Tử Phục Sinh.
Mục Lương ra hiệu phấn bào tử trong tay, nó được hình thành sau khi cô gái Ma Cà Rồng chết đi.
Nguyệt Phi Nhan lấy lại tinh thần, nhớ lại Mục Lương đã từng nói sau khi ăn phấn bào tử của Nấm Kỳ Huyễn, sau này gặp phải tai nạn bất ngờ chết đi, cho dù cơ thể vỡ tan thành bụi phấn thì cũng có cơ hội sống lại.
Cô nghĩ tới đây, hai tròng mắt lập tức sáng lên như sao trời, khẩn trương hỏi:
- Nó thật sự có tác dụng sao?
- Đương nhiên, thử một chút thì sẽ biết thôi.
Mục Lương gật đầu một cái.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng thúc giục:
- Vậy ngươi mau thử xem.
- Ừm.
Mục Lương đáp một tiếng.
Anh vươn tay ngưng tụ ra một chậu lưu ly, lấp đất tràn đầy chậu rồi lại dùng nước ngọt tưới ướt.
Đất trong chậu không phải đất thông thường, mà là đất ở bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh, hắn lấy một ít vẫn luôn đặt dự phòng ở bên trong không gian tùy thân, chính là phòng ngừa xuất hiện loại tình huống này.
Bùn đất bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh trải qua Lĩnh Vực Sinh Mệnh thay đổi hơn một năm đã trở thành sinh mệnh chi thổ, thực vật chết héo trồng ở đó đều sẽ phục sinh.
Mục Lương rắc phấn bào tử vào trong chậu hoa, đồng thời ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh bao trùm bên trên.
Nguyệt Phi Nhan khẩn trương nhìn chằm chằm chậu lưu ly, không dám thở mạnh dù chỉ một cái, rất sợ ảnh hưởng đến động tác của Mục Lương.
- Thả lỏng đi, không sao đâu.
Mục Lương dịu dàng trấn an.
- Ừ ừ.
Nguyệt Phi Nhan đáp lời nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn căng thẳng vô cùng .
Mục Lương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tạo ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao phủ chậu lưu ly, làm cho bào tử nhanh chóng sinh trưởng.
- Tí tách ~~~
Anh suy nghĩ một chút, sau đó ngưng tụ ra một giọt Nước Suối Sinh Mệnh rồi nhỏ lên trên phấn bào tử.
……….
Nước Suối Sinh Mệnh nhỏ xuống bào tử Nấm Kỳ Huyễn, chẳng mấy chốc đã bị hấp thu hết.
Nguyệt Phi Nhan ngừng thở, nhìn chằm chằm bào tử không lớn hơn bụi bặm là mấy, chỉ mới qua thời gian mấy hơi thở mà bào tử đã nhanh chóng sinh trưởng ra sợi nấm, đóng đầy toàn bộ chậu lưu ly với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Nguyên tố sinh mệnh bao trùm ở trên cũng bị hấp thu sạch sẽ, sợi nấm càng ngày càng nhiều, từ màu trắng sắc chuyển biến thành màu đỏ.
- Mục Lương, làm thế nào thì Hi Bối Kỳ mới có thể sống lại?
Nguyệt Phi Nhan không nhịn được hỏi.
Mục Lương dịu dàng trấn an :
- Ngươi đừng nóng vội, cái này cần thời gian, dựa theo tốc độ sinh trưởng bây giờ thì cần khoảng mười ngày.
- Sao cơ? Còn phải chờ tận mười ngày à?
Nguyệt Phi Nhan trợn to đôi mắt sưng đỏ.
Vừa rồi cô khóc quá nhiều cho nên hai mắt có chút sưng lên.
Mục Lương giải thích:
- Mười ngày đã là thời gianh nhanh nhất, nếu như không có Nước Suối Sinh Mệnh và nguyên tố sinh mệnh thì Nấm Kỳ Huyễn nuôi dưỡng Hi Bối Kỳ nhanh nhất cũng cần một tháng mới có thể lớn lên.
Bào tử bắt đầu sinh trưởng, nhanh nhất cũng muốn một tháng mới có thể trưởng thành Nấm Kỳ Huyễn, lúc đó sinh mệnh mới sẽ dần dần hình thành bên trong Nấm Kỳ Huyễn.
- Ồ, thì ra là như vậy.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi gật gù.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Được rồi, chúng ta trở về thôi, đặt nó bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh, nơi đó rất thích hợp để Nấm Kỳ Huyễn sinh trưởng.
- Ừ ừ, trở về thôi, mọi người đều đang chờ tin tức.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh.
Sau khi biết cô gái Ma Cà Rồng có thể sống lại, tâm trạng của cô lập tức khá hơn nhiều, hiện tại chỉ nghĩ mau chóng trở về Trung Ương, sau đó tự tay chăm sóc dựng dục Nấm Kỳ Huyễn Hi Bối Kỳ.
Sào huyệt Hư Quỷ dưới vực sâu đáy biển đã bị hủy diệt, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng Hư Quỷ tấn công vương quốc Huyền Vũ, trừ phi trong Vùng Nước Mặn còn có sào huyệt Hư Quỷ khác.
- Ừm.
Mục Lương lên tiếng.
Cô gái tóc đỏ ôm chậu lưu ly vào trong ngực, dáng vẻ thận trọng kia giống như đang đối đãi với một sinh linh mới chào đời.
Mục Lương hơi nhướng mày, vươn tay ôm eo Nguyệt Phi Nhan, mang cô tiến hành Nhảy Vọt Ám Ảnh rời khỏi hải vực này.
- Ong ong ong ~~~
Sau mấy lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, hai người trở lại vương quốc Huyền Vũ, xuất hiện bên trên Thiên Cức Quan.
Thái Khả Khả thấy hai người trở về, vội vã nghênh đón, giơ tay nghiêm chào:
- Bệ hạ, Phi Nhan đội trưởng, tìm được đội trưởng Hi Bối Kỳ rồi chứ?
- Tìm được rồi.
Nguyệt Phi Nhan lên tiếng.
Thái Khả Khả nghe vậy hai mắt sáng lên, hỏi tiếp :
- Ở đâu?
- Đây.
Nguyệt Phi Nhan ra hiệu chậu lưu ly trong ngực.
Thái Khả Khả sửng sốt nhìn sợi nấm màu đỏ trong chậu, hai mắt chớp chớp, nghi ngờ nhìn về phía cô gái tóc đỏ, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi, không hiểu nói:
- Đội trưởng, ngươi đừng nói với ta là đội trưởng Hi Bối Kỳ đang ở trong chậu chứ….
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc giải thích:
- Đúng vậy, đây chính là cô ấy, nhưng phải đợi khoảng mười ngày sau mới có thể biến thành người.
- ....
Thái Khả Khả co giật khóe miệng, nhìn cô gái tóc đỏ với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một tên ngốc.
- Ánh mắt đó của ngươi là gì thế hả?
Nguyệt Phi Nhan trừng cô.
Cô tức giận giải thích:
- Hi Bối Kỳ chết rồi, nhưng đã được bệ hạ cứu sống, có điều phải chờ một đoạn thời gian mới có thể phục sinh.
Thái Khả Khả suýt nữa kinh ngạc thốt lên, tin tức cô gái Ma Cà Rồng chết tới quá đột ngột khiến cho cô suýt nữa ngây ngốc.
- Thật vậy chăng?
Cô vội vã nhìn về phía Mục Lương, giọng điệu mang theo sự bi ai.
Anh gật đầu một cái, nghiêm túc trả lời :
- Ừm, việc này đừng tuyên dương ra ngoài, miễn cho ảnh hưởng các binh lính huấn luyện.
- Vâng.
Thái Khả Khả gật đầu thật mạnh, trong lòng không hề bình tĩnh, một người đã từng sống sờ sờ hiện tại biến thành một chậu sợi nấm màu đỏ, điều này thật sự là khiến người ta rất khó tiếp thu.
Cô gãi đầu nhìn chậu lưu ly, vươn tay muốn đụng vào sợi nấm đỏ thì lại bị cô gái tóc đỏ đẩy ra.
Mặt của Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:
- Đừng đụng vào, nếu ngươi không cẩn thận làm chết sợi nấm thì Hi Bối Kỳ sẽ không trở về được nữa.
- Được rồi.
Thái Khả Khả hậm hực thu tay trở lại.
- Nó không có yếu ớt như vậy.
Mục Lương dở khóc dở cười nói.
Điểm sinh mệnh của bào tử Nấm Kỳ Huyễn rất ngoan cường, chỉ cần còn có một sợi nấm thì nó cũng có thể bình an sinh trưởng thành Nấm Kỳ Huyễn.
Sắc mặt của Nguyệt Phi Nhan vẫn nghiêm túc vô cùng, cô gằn từng chữ:
- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
- Ừm, vậy thì việc chăm sóc Hi Bối Kỳ giao cho ngươi.
Mục Lương cười một tiếng.
- Ừ ừ, ta cũng dự định như vậy.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh.