Khóe môi của Mục Lương cong lên, ngày thường hai người cãi nhau như chó với mèo, thật ra quan hệ hết sức thân mật, giống như là chị em ruột thịt.
Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía Thái Khả Khả, dặn dò:
- Đêm nay ngươi trực đêm, ngày mai ta sẽ trở lại, có tình huống gì thì lập tức liên lạc khu vực Trung Ương.
- Vâng.
Thái Khả Khả giơ tay nghiêm chào.
Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía Mục Lương, giọng điệu hiền hòa hơn nhiều :
- Bệ hạ, chúng ta trở về thôi.
- Ừm.
Mục Lương nhẹ gật đầu, cùng cô gái tóc đỏ đi qua Cửa Truyền Tống trở về Chủ Thành của Trung Ương.
Hai người mới trở lại tầng tám Trung Ương thì đám người Mễ Nặc chờ đợi đã lâu vội vàng tiến lên nghênh đón.
- Mục Lương, Hi Bối Kỳ đâu rồi?
Mễ Nặc lập tức truy hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Ny Cát Sa quan tâm hỏi:
- Đúng vậy, không phải các ngươi đi tìm Hi Bối Kỳ sao, người đâu?
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na chớp chớp, hỏi:
- Chẳng lẽ cô ấy trở về căn cứ Không Quân huấn luyện rồi à?
- ....
Nguyệt Phi Nhan mấy lần mở miệng muốn nói đều bị các cô gái chặn lại, cô có chút cạn lời trừng mọi người.
Nguyệt Thấm Lan thấy thế tiến lên một bước, giơ tay nói:
- Được rồi, mọi người im lặng một chút, để Mục Lương nói.
Mục Lương suy nghĩ một chút, sắp xếp ngôn ngữ rồi lên tiếng :
- Chúng ta đã tìm được Hi Bối Kỳ rồi, nhưng tạm thời các ngươi sẽ không thể nhìn thấy cô ấy.
- A, vì sao chứ?
Đôi tai thỏ tiu nghỉu của Mễ Nặc lập tức đứng thẳng lên.
Ly Nguyệt thấy được chậu lưu ly trong ngực cô gái tóc đỏ, sợi nấm màu đỏ bên trong khiến cô như suy nghĩ gì đó, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
Nguyệt Phi Nhan không nhịn được nói thẳng :
- Bởi vì Hi Bối Kỳ chết rồi.
- ....
Các cô gái lập tức im lặng, hiển nhiên là bị kinh động bởi lời nói của cô gái tóc đỏ.
Mễ Nặc là người phản ứng đầu tiên, hai mắt cô đỏ bừng, run rẩy nói:
- Cái gì? Ngươi đừng làm ta sợ!
- Phi Nhan, trò đùa này không buồn cười chút nào đâu.
Ngôn Băng nói với giọng điệu nghiêm túc, chân mày nhíu chặt.
- Đúng vậy, ngươi đừng đùa kiểu này, sẽ dọa chết người đấy.
Ny Cát Sa nghiêm mặt nói.
Nguyệt Phi Nhan tức giận, hét lớn:
- Ta không có nói đùa, Hi Bối Kỳ đã bị Hư Quỷ giết chết!
Các cô gái lại tắt tiếng lần nữa, mấy lần mở miệng đều không biết nói cái gì, Mễ Nặc càng oà khóc nức nở, tai thỏ lông nhung lại cụp xuống lần nữa.
Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan run lên, vẻ mặt trắng bệch nói:
- Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ…?
Ngải Lỵ Na hô to:
- Không thể nào! Ta không tin Hi Bối Kỳ đã chết, thực lực của cô không yếu!
Quan hệ giữa cô và cô gái Ma Cà Rồng cũng rất tốt, lúc này đối mặt tin tức Hi Bối Kỳ qua đời khiến cô không thể nào tiếp thu được.
Mục Lương vội vàng nói:
- Được rồi, mọi người đừng khóc, đúng là Hi Bối Kỳ đã chết nhưng cô ấy còn có thể sống lại.
Hắn sợ lại không giải thích thì mọi người sẽ khóc chết.
- Hở?
Ngải Lỵ Na và những người khác nghe vậy đều sửng sốt, đồng loạt ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, chờ đợi anh giải thích.
…
Mục Lương giải thích ngắn gọn:
- Hi Bối Kỳ từng ăn bào tử Nấm Kỳ Huyễn cho nên có thể mượn năng lực phục sinh của Bào Tử Phục Sinh.
Ny Cát Sa ngạc nhiên lẩm nhẩm:
- Cho nên thật ra thì Hi Bối đã chết rồi, nhưng mà cô ấy còn có thể sống lại...
- Đúng vậy, nhanh nhất là mười ngày sau các ngươi có thể nhìn thấy cô ấy.
Mục Lương gật đầu một cái.
Các cô gái nghe vậy mới hiểu được ý trong lời nói trước đó của Mục Lương, đúng là bọn họ đã tìm được Hi Bối Kỳ, nhưng mà phải chờ một đoạn thời gian mới có thể nhìn thấy, bởi vì cô ấy vẫn còn đang sống lại.
Ngải Lỵ Na thở phào một hơi, khàn khàn nói:
- Làm ta sợ muốn chết, may mà có thể sống lại, bằng không thì ta sẽ rất khó chịu.
- Mười ngày sao? Ta sẽ rất nhớ cô ấy…
Mễ Nặc lộ ra vẻ mặt mất mát.
Các cô gái đều thở dài một tiếng, mười ngày đột nhiên trở nên dài dằng dặc.
Ny Cát Sa phản ứng lại, chợt nói:
- Thì ra công dụng của bào tử Nấm Kỳ Huyễn là như thế, khó trách ngươi bắt chúng ta phải ăn nó.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ừm, đến thời khắc mấu chốt thì nó có thể giúp các ngươi sống lại một lần.
Có thể nhận được bào tử Nấm Kỳ Huyễn đều là người mà hắn coi trọng.
- Thật là thần kỳ.
Các cô gái không khỏi thán phục.
Các cô tiến lên vây quanh cô gái tóc đỏ, quan tâm nhìn sợi nấm trong chậu lưu ly, không ngừng hỏi ra các loại vấn đề.
Ny Cát Sa thắc mắc hỏi:
- Làm thế nào để trồng ra Hi Bối Kỳ?
- Có cần phải tưới nước, bón phân và phơi nắng mỗi ngày không?
Ngải Lỵ Na nghiêm mặt hỏi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ta thấy chậu này hơi nhỏ, đổi khác to hơn đi, hoặc là trồng ở hậu hoa viên càng tốt.
Mễ Á gật đầu nhận đồng:
- Ta tán thành, hoàn cảnh ở hậu hoa viên rất tốt, có Thánh Thụ ở đó, sẽ rất an toàn.
Nơi trồng trọt thích hợp nhất ở toàn bộ vương quốc Huyền Vũ nhất định là khu vực bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh.
- Vậy thì trồng ở phía dưới Thánh Thụ đi, phân phó sẽ do nhóm Ba Phù canh chừng mỗi ngày.
Mễ Á thanh thúy nói.
Các cô gái tranh nhau nói, trong chốc lát đã quyết định xong hoàn cảnh "Sinh trưởng" sau này của Hi Bối Kỳ.
Nguyệt Phi Nhan mấy lần mở miệng muốn nói cái gì nhưng lại phát hiện căn bản chen vào không lọt, chậu lưu ly đều bị Nguyệt Thấm Lan ôm đi.
Cô muốn kháng nghị, nhưng nghĩ đến những điều mà mọi người nói đều rất có lý, vì vậy lại không nói gì.
Mục Lương đứng ở bên cạnh nhìn, lên tiếng căn dặn vài câu những hạng mục cần chú ý sau đó giao việc chăm sóc Nấm Kỳ Huyễn Hi Bối Kỳ cho các cô.
Các cô gái kéo nhau đến hậu hoa viên, chọn tới chọn lui vài chục phút, cuối cùng quyết định trồng ở trên khối đất trống chính giữa Trà Thụ Sinh Mệnh và Đôi Cánh Thiên Sứ.
Nguyệt Phi Nhan tự mình đào hố, lại thận trọng dời sợi nấm trong chậu lưu ly ra ngoài.
- Được rồi, hy vọng Hi Bối Kỳ có thể thuận lợi mọc ra.
Cô phủi bụi trên tay rồi đứng dậy.
- Ngươi hình dung như vậy nghe rất kì quái.
Nguyệt Thấm Lan tức giận nói.
Nguyệt Phi Nhan kiêu ngạo hất cằm lên:
- Ta cũng không có nói sai, Hi Bối Kỳ sẽ mọc ra từ nơi này nha.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên gõ đầu con gái, nói:
- Hi Bối Kỳ xảy ra chuyện, bên Không Quân cần ngươi quan tâm nhiều hơn, thời gian sau sẽ khổ cực rất nhiều.
- Không có gì, ta có thể làm được.
Nguyệt Phi Nhan đáp với vẻ mặt nghiêm túc.
Nguyệt Thấm Lan hài lòng gật đầu:
- Ừm, có trách nhiệm mới có thể làm một người quản lý tài giỏi.
- Ta vẫn luôn rất có đảm đương.
Nguyệt Phi Nhan lộ ra u oán ánh mắt.
Cô nhìn về phía sợi Nấm Kỳ Huyễn, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Hi Bối Kỳ, ngươi yên tâm sinh trưởng đi, mỗi ngày xong việc ta đều sẽ trở lại gặp ngươi.