Nguyệt Thấm Lan ưu nhã dặn dò:
- Ngươi làm việc cho giỏi, ta sẽ phân phó nhóm Tiểu Tử thay phiên chăm sóc nơi đây.
- Ừ ừ, có việc trước tiên phải nói cho ta biết đấy!
Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía nhóm tiểu hầu gái.
- Tất nhiên rồi, xin tiểu thư Phi Nhan hãy yên tâm.
Đám người Ba Phù gật đầu đáp một tiếng.
Mọi người vây quanh "Hi Bối Kỳ" hàn huyên một hồi, cuối cùng lưu lại Vân Hân coi chừng, những người khác đều trở lại cung điện.
Nhóm tiểu hầu gái sẽ thay phiên canh gác ba giờ cho đến khi "Hi Bối Kỳ" mọc ra an toàn.
Mục Lương trở lại thư phòng, Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt đi vào theo rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Cọt kẹt ~~~
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc hỏi:
- Mục Lương, Hi Bối thật ra sự có thể sống lại à?
- Đương nhiên, ta không nói dối.
Mục Lương buồn cười nhìn cô gái ưu nhã.
- Vậy là tốt rồi, ta sợ ngươi chỉ là trấn an Phi Nhan và mọi người.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lúc này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Mục Lương nhún vai nói:
- Trấn an tạm thời là không cần thiết, sớm muộn gì thì các cô ấy cũng sẽ biết, ta sẽ không nói ra những lời nói dối này.
Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, thở dài một tiếng nói:
- Ừ, có thể sống lại là tốt nhất, bằng không thì mọi người sẽ rất buồn.
Mục Lương dịu dàng trấn an:
- Yên tâm đi, chừng mười ngày là các ngươi có thể gặp lại cô ấy thôi.
Nguyệt Thấm Lan xoa xoa huyệt thái dương, cảm thán nói:
- Ừm, may mà có ngươi, bằng không thì mọi người đều không biết làm sao.
Mục Lương vỗ vỗ mu bàn tay của cô gái ưu nhã, im lặng an ủi đối phương.
- Nói sang chuyện khác đi.
Hắn đổi chủ đề, không muốn để cho bầu không khí trở nên quá bi thương, dù sao thì Hi Bối Kỳ không tính là thật sự chết đi.
- Ừm, ngươi nói đi.
Nguyệt Thấm Lan phối hợp lên tiếng.
Mục Lương dặn dò:
- Buổi tối ta còn phải trở về phòng làm việc, có thể sẽ bận rộn khoảng hai ngày, trong hai ngày này, nếu có xảy ra chuyện gì thì nhớ lập tức tới gọi ta.
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Mục Lương tiếp tục nói:
- Về phía Hiệp Hội Ma Pháp Sư, ngươi dành thời gian đi liên lạc, thời điểm tất yếu có thể sử dụng chuỗi đạn đạo thẩm phán.
Nguyệt Thấm Lan chớp đôi mắt màu xanh nước biển, kinh ngạc nói:
- Nếu quả thật phải vận dụng chuỗi vũ khí thẩm phán, lúc đó chúng ta sẽ hoàn toàn trở mặt với Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
- Nếu như bọn họ không trợ giúp thì ta không ngại trở mặt.
Mục Lương nói không chút để ý.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Nếu như Hiệp Hội Ma Pháp Sư không trợ giúp, lúc đó đánh mất công tín lực, bọn họ sẽ phải bằng lòng thôi.
Hiệp Hội Ma Pháp Sư mất đi công tín lực, sau này bọn họ phải làm thế nào để chiêu mộ thêm Ma Pháp Sư đây?
- Ừm, ngươi nhìn xem mà làm là tốt rồi.
Mục Lương nhìn về phía cô gái ưu nhã.
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan đáp lời, trong lòng đã có dự định.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương lóe lên tia sáng lạnh, tiếp tục nói:
- Nhớ kỹ, nếu như Hiệp Hội Ma Pháp Sư không đồng ý trợ giúp thì áp dụng dư luận chiến, kẻ địch sẽ bị hủy diệt.
Hắn muốn cho thế nhân biết quyết định của Hiệp Hội Ma Pháp Sư, vào thời khắc sống còn của chủng tộc mà bọn họ lại lựa chọn trốn tránh, nếu như sau này nhân tộc đại bại, như vậy Hiệp Hội Ma Pháp Sư sẽ trở thành sự tồn tại mà mọi người ở đại lục mới kêu đánh.
- Tốt.
Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp loé, trong lòng biết nên đánh dư luận chiến như thế nào.
Vương quốc Huyền Vũ có thủ đoạn tuyên truyền hoàn chỉnh, dựa vào TV, Rạp Chiếu Phim, báo chí, linh khí phát sóng, vân vân.. Rất dễ dàng truyền một tin tức khắp hai mảnh đại lục.
So sánh hai bên thì Hiệp Hội Ma Pháp Sư lạc hậu hơn rất nhiều, nếu thật sự dùng dư luận chiến thì phe thất bại nhất định sẽ là bọn hắn.
Giọng điệu của Mục Lương hòa hoãn lại:
- Trước mắt nên đàm luận hữu hảo một lần, nếu không được thì lại nói sau.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ừm, nếu bọn họ có thể phối hợp thì ta cũng có thể bớt rất nhiều tinh lực.
…
Trung tâm Huyền Vũ, Thành Buôn Bán Sơn Hải, vương quốc Huyền Vũ.
Tại một gian phòng trong góc phía nam của tầng mười hai.
Có bốn người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hai nữ hai nam, tất cả đều mặc trang phục quý tộc, trong đó có một nam một nữ đã hơn năm mươi tuổi.
Thiếu nữ kéo tay của lão giả, làm nũng nói:
- Ông nội, người còn chưa nói cho ta biết chúng ta đến vương quốc Huyền Vũ để làm cái gì nha?
Bốn người vừa tới vương quốc Huyền Vũ hôm nay, nửa giờ sau đã đặt phòng ở Trung tâm Huyền Vũ.
Trong bốn người, thiếu nữ và lão giả là quan hệ ông cháu, thiếu niên và lão bà là bà cháu.
- Đúng vậy, bà ngoại cũng không chịu nói cho ta biết.
Thiếu niên nghe vậy nhìn về phía lão bà, ánh mắt mang theo sự bất mãn.
Lão bà chậm rãi nói:
- Lần này đi tới vương quốc Huyền Vũ, các ngươi chỉ cần vui chơi thôi, chuyện của người lớn đừng hỏi nhiều.
- Đúng vậy, các ngươi có thể đi ra ngoài chơi.
Lão giả nhàn nhạt gật đầu.
Thiếu niên và thiếu nữ liếc nhau, bọn họ đều hiểu tính cách của trưởng bối nhà mình, bây giờ có truy hỏi như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không nói.
- Phí Lợi, đi ra ngoài chơi đi.
Lão bà bình tĩnh lên tiếng.
- Bà ngoại.
Thiếu niên tên Phí Lợi thở dài.
Đối mặt với ánh mắt của bà ngoại, hắn chỉ có thể yếu ớt đáp một câu:
- Ta biết rồi.
Lão giả nhìn về phía cháu gái, nói:
- Đình Phương, ngươi cũng đi đi, chúng ta cần nói chuyện một chút.
- Được rồi, ông nội.
Thiếu nữ tên Đình Phương ngoan ngoãn đáp một tiếng, không có tiếp tục truy hỏi nữa.
Phí Lợi đứng dậy đi ra ngoài, trước khi Đình Phương rời khỏi còn săn sóc đóng cửa phòng, chỉ là không đóng kín, còn để lại một khe hở.
Đôi mắt đẹp của cô hiện lên một tia giảo hoạt, rón ra rón rén trở lại trước cửa, lại thận trọng dán lỗ tai lên trên, giảm bớt nhịp hô hấp, chờ đợi giọng nói trong phòng.
Thiếu niên thấy thế dừng bước lại, thật ra hắn cũng muốn nghe xem bà ngoại và lão giả đang trò chuyện về cái gì.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng động truyền ra, điều này làm cho hai người rất là nghi ngờ.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng không đóng kín bị người ở bên trong đẩy lên, hoàn toàn khoá lại.
- Cùm cụp ~~~
Đình Phương hoảng sợ nhảy dựng, suýt nữa thét chói tai, may mà Phí Lợi lanh tay lẹ mắt bịt miệng của cô lại.
- Suỵt ~~~
Phí Lợi nháy mắt, nhắc nhở thiếu nữ im lặng, sau khi xác định cô sẽ không kêu to mới chậm rãi buông tay ra.
- Hừ, thần thần bí bí, không biết bọn họ đang làm gì nữa.
Đình Phương nghiến răng, nói xong trừng thiếu niên.
Hai người là hàng xóm vì vậy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lão giả và lão bà chính là bạn thân lúc còn trẻ, cho tới bây giờ cũng vậy.
Khóe miệng Phí Lợi co giật, rõ ràng bản thân hắn không làm gì sai, tại sao lại phải bị trừng mắt.
Đình Phương lại dán lỗ tai lên cửa phòng lần nữa, bên trong rất an tĩnh, không hề nghe được một tiếng động nào.